Lưu Anh Nam quyết đoán từ chối ý tốt ban trường sinh của Trương công tử, ngược lại hắn còn muốn ban mầm mống sinh mạng cho vợ của Trương công tử. Hắn dùng giọng điệu ác độc công kích Trương công tử chính là vì mê hoặc y, khiến y gọi mình thành một kẻ hơi có chút đạo hạnh, tránh lôi ra boss lớn đằng sau y.
Nhưng theo Trương công tử thấy thì hắn hoàn toàn chính là kẻ ngu xuẩn không biết tốt xấu, chỉ là hành động nhục mạ trước khi giãy chết. Hơn nữa Trương công tử nhìn ra, chỉ cần y ra lệnh cho hung quỷ động thủ thì Lưu Anh Nam ắt sẽ chết không hề nghi ngờ, cho nên y cũng không nghiên cứu sâu thân phận và năng lực của Lưu Anh Nam.
Trương công tử cực kỳ hống hách đưa ra mệnh lệnh, muốn sai hung quỷ tiêu diệt Lưu Anh Nam ngu xuẩn, y quả thật đã tự coi mình thành chúa tể.
Trong mắt Lưu Anh Nam, nhìn thế nào đều cảm thấy Trương công tử này giống như một kẻ thích ra vẻ, giống như một tên nhà giàu mới phất, tiểu nhân đắc chí điển hình. Song vẫn có chỗ khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ, đó chính là sau khi Trương công tử nói xong liền xoay người một cách tiêu sái trang trọng, cả người chìm vào bóng tối vô biên. Sau đó Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, màn sương đen đáng sợ kia toàn bộ tiêu tan, Trương công tử cũng biến mất không thấy bóng dáng, giống như dịch chuyển tức thời trong truyền thuyết vậy. Điều này khiến Lưu Anh Nam hâm mộ không thôi.
Rất hiển nhiên Trương công tử bị một kẻ hoặc sức mạnh cường đại nào đó khống chế, bàn tay đen đằng sau làm cho y sống lại, có được năng lực khó mà tin nổi. Nhưng nói một cách nghiêm túc, thực ra Trương công tử đã là một người chết, tuy Lưu Anh Nam là nhân viên thời vụ Địa Phủ, thuộc về bên chính nghĩa, nhưng chẳng có năng lực mẹ gì, song ít nhất hắn vẫn còn sống.
Vả lại Địa Phủ cũng không tệ với hắn, ít nhất cũng trang bị cho hắn một ít vũ khí.
Quỷ Không Đầu hai tay cầm đao, như nổi điên xông về phía hắn, khuôn mặt quỷ đáng sợ kia mang theo nụ cười lạnh dữ tợn. Nó không có tình cảm, chỉ biết phục tùng và chém giết, mang theo oán niệm vô tận, hệt như mang theo gió tanh mưa máu, chém mạnh một đao, lại nhắm ngay vị trí ba lóng dưới tai Lưu Anh Nam.
Lần này Lưu Anh Nam sớm đã có chuẩn bị, ngồi thụp xuống, mau lẹ tránh thoát một đao như sét đánh, đồng thời Lưu Anh Nam lại móc ra từ trong ngực một vũ khí kiểu mới, một vũ khí chưa từng xuất hiện bao giờ.
Vật này dài 20cm, rộng 5cm, cả vật thể màu hồng, đầu tù, có thể lăn đầu, có hình dạng như viên trân châu, chỗ tay cầm có một nút ấn. Lưu Anh Nam né được một đao đoạt mạng, vũ khí kiểu mới liền xuất kích, vừa vặn nhằm vào người quỷ vật. Hắn ấn chiếc nút trong tay, nhất thời vũ khí kiểu mới rung lên như điên, hạt châu lăn ở đầu mút xoay tròn, tuy chỉ hơi chạm nhẹ vào chân quỷ vật nhưng cơn rung dữ dội ấy hệt như có thể truyền lên trên người quỷ vật, từ bàn chân tới đùi, da thịt nó toàn bộ rung lên, hệt như có từng làn sóng biển đang cuộn trào trên thân nó. Nhất là nửa người trên ở trần, bắt thịt cuồn cuộn của nó càng thêm rõ ràng, mọi chỗ da thịt đều đang run rẩy, khi cơn rung ngừng lị, da thịt khôi phục bình thường thì từng luồng khí thể màu đen điên cuồng trào ra từ giữa hai chân nó.
- Gào… -Hung quỷ phát ra một tiếng rít gào rung trời, dường như hứng chịu nỗi đau cực lớn.
Lưu Anh Nam một kích đắc thủ, tiếp đó liền lăn lê né sang bên, vũ khí kiểu mới trong tay quả nhiên là bảo bối tốt.
Chỉ là hắn không rõ vì sao vũ khí của Âm Tào Địa Phủ đều liên quan tới hình dạng này, bắt quỷ dùng bcs, bây giờ đánh quỷ dùng gậy rung, ngay cả khuôn mẫu kích cỡ tạo hình thậm chí ngay cả công năng đều giống y chang.
Điểm khác duy nhất chính là, vật này đâm lên người quỷ, sẽ dẫn tới quỷ vật run rẩy cả người, khiến ác quỷ phun trào. Mà dùng ở trên người phụ nữ, thì phải vào sâu bên trong, song tác dụng như nhau, đều là vì phun trào!
Song Lưu Anh Nam cao hứng quá sớm, cho dù nhờ tác dụng của gậy rung khiến Quỷ Không Đầu phun trào, nhưng nó dường như không hề bị ảnh hưởng, gầm gừ xoay người lại nhào tới, giống như càng hăng hái hơn ban nãy.
Lưu Anh Nam chán hẳn, chỉ có thể xoay người bỏ chạy, tập trung toàn bộ tinh thần tránh né đòn tấn công trí mạng từ Quỷ Đầu Đao, còn phải tìm cơ hội dùng gậy rung đánh lén quỷ vật, quả thật là kinh tâm động phách, vô cùng nguy hiểm.
Tuy hắn thành công tháo không ít quỷ khí trên người Quỷ Không Đầu, nhưng do thể lực giảm xuống ảnh hưởng tới khả năng vận động và tốc độ, cuối cùng bị Quỷ Đầu Đao chém một cái, cánh tay trái bị rạch ra một vết thương lớn, da thịt lòi ra ngoài, sâu thấy tận xương, máu tươi chảy ồ ạt, đau đến mức Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi.
Không vẻn vẹn là một vết thương đơn giản như vậy, hồi còn sống Quỷ Không Đầu là đao phủ, Quỷ Đầu Đao nó sử dụng từng chém đầu vô số người, bám lên vô số oán niệm đáng sợ. Giờ những oán niệm này hóa thành từng con ác linh, giống như hấp thu vết thương của Lưu Anh Nam, đang cắn nuốt máu thịt của hắn.
Lần này, Lưu Anh Nam lập tức bị thương nặng, hắn quá khinh địch, năm tháng hòa bình đã qua, quỷ vật ngày trước đều quá ôn hòa, thể chất của hắn lại mang tới cho hắn ưu thế cực lớn, khiến hắn hoàn toàn không để quỷ vật vào trong lòng.
Hôm nay hắn xem như đã trả cái giá lớn cho sự tự đại và khinh địch của mình. Hung quỷ chính là hung quỷ, ở Âm Tào Địa Phủ đều là loài cấm kỵ, ngay cả Diêm Vương đều không dám khinh thường.
Thời khắc sống còn, thể chất của Lưu Anh Nam vẫn bật lên tác dụng mang tính mấu chốt. Máu của hắn trào ra, hệt như nham thạch, tan chảy toàn bộ oan hồn đang hấp thu xung quanh vết thương, đôi mắt hắn bộc phát ra hào quang đáng sợ, trong mắt có cảnh thây cốt như núi, máu chảy thành sông vô cùng đáng sợ. Nhưng hết thảy những điều này cũng không thể kháng cự cơn đau từ vết thương truyền tới.
Thể lực trôi đi và vết thương khiến hắn thoáng cái mất đi sức chiến đấu, thậm chí ngay cả sức cầm gậy rung đều không có. Lưu Anh Nam nghiến chặt hàm răng, không ngờ mình cũng lúc xui xẻo như vậy, công việc nhân viên thời vụ luôn thuận buồm xuôi gió trước đây khiến hắn mất hết tính cảnh giác, quên mất quỷ là loài đáng sợ, chúng không có ý thức, không có nhân tính, chỉ có oán niệm không thể đo đếm, hệt như bom hẹn giờ.
Lưu Anh Nam vừa đau vừa giận, cảm giác cánh tay trái như không tồn tại, vừa đau vừa rát, máu tươi trào ra ồ ạt, khiến thân thể hắn càng lúc càng lạnh. Nhưng đúng vào lúc này, Quỷ Không Đầu xách Quỷ Đầu Đao lại lao tới, khuôn mặt quỷ hung tợn kia như lộ ra vẻ tươi cười.
Quỷ Đầu Đao không hề lưu tình, hàn quang lập lòe chém xuống, cố chấp muốn chặt đầu Lưu Anh Nam xuống.
Lưu Anh Nam hận muốn điên, trong lòng cũng hơi sợ hãi, lo lắng mình sẽ không chết trong tay con hung quỷ này chứ? Càng hận những đại ca trong Địa Phủ kia, vì sao giờ phut này ai cũng không xuất hiện chứ, cũng hận mình lúc bồi dưỡng huấn luyện ở Địa Phủ không chuyên tâm, hận nhân viên công tác của địa ngục, vì sao lại để loài hung quỷ này chạy ra, hận Trương công tử vì sao luôn bất hòa với phụ nữ bên cạnh hắn, hận…
Trong giờ phút sống còn đầy nguy ngập này, trong lòng Lưu Anh Nam sinh ra nỗi hận vô biên. Cả cuộc đời con người, việc đáng hận có rất nhiều, hận ông trời bất công, hận xã hội không công bằng, hận bản thân mình không ra gì, lúc đến trường học không giỏi, hận giáo viên dạy không tốt. Lúc đi làm công việc không thuận lợi, hận lãnh đạo không biết nhìn người. Bạn gái vì bạn không có tiền bèn chạy theo người khác, hận cô ta lăng loàn, bạn bè ai ai cũng sống tốt hơn bạn, bạn hận họ khoe khoang với bạn…
Con người luôn bị những nỗi hận này vờn quanh, lại rất ít có người giữ lại một tia tỉnh táo trong nỗi hận ấy để cảnh tỉnh mình, nỗi hận càng lúc càng nhiều, oán niệm càng lúc càng nặng.
Mọi người đều như thế, ai cũng không thể tránh khỏi, bởi vì đây chính là tính người. Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, vào giờ phút sống còn này, hắn cũng là lòng đầy hận ý, bụng đầy oán niệm, hắn không cam lòng nghiến răng nghiến lợi, biển máu cuộn trào trong mắt như muốn lao ra ngoài. Hắn trơ mắt nhìn thanh Quỷ Đầu Đao sắc bén chém xuống, đôi mắt không nháy lấy một cái, hắn muốn nhìn xem, mình chuyển thành nhân viên chính thức như thế nào.
Quỷ Đầu Đao cực lớn kết hợp với thân thể cường tráng của Quỷ Không Đầu vẽ thành một đường cong giữa không trung, chứa đầy sức mạnh, vô cùng chính xác chém vào vị trí ba lóng dưới tai bên phải cổ Lưu Anh Nam. Giờ phút này Lưu Anh Nam vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không hề sợ hãi, cảm xúc không cam lòng và hối hận vờn quanh đầu, oán niệm vô tận dâng lên, nhưng đã quá muộn…
Nhưng theo Trương công tử thấy thì hắn hoàn toàn chính là kẻ ngu xuẩn không biết tốt xấu, chỉ là hành động nhục mạ trước khi giãy chết. Hơn nữa Trương công tử nhìn ra, chỉ cần y ra lệnh cho hung quỷ động thủ thì Lưu Anh Nam ắt sẽ chết không hề nghi ngờ, cho nên y cũng không nghiên cứu sâu thân phận và năng lực của Lưu Anh Nam.
Trương công tử cực kỳ hống hách đưa ra mệnh lệnh, muốn sai hung quỷ tiêu diệt Lưu Anh Nam ngu xuẩn, y quả thật đã tự coi mình thành chúa tể.
Trong mắt Lưu Anh Nam, nhìn thế nào đều cảm thấy Trương công tử này giống như một kẻ thích ra vẻ, giống như một tên nhà giàu mới phất, tiểu nhân đắc chí điển hình. Song vẫn có chỗ khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ, đó chính là sau khi Trương công tử nói xong liền xoay người một cách tiêu sái trang trọng, cả người chìm vào bóng tối vô biên. Sau đó Lưu Anh Nam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, màn sương đen đáng sợ kia toàn bộ tiêu tan, Trương công tử cũng biến mất không thấy bóng dáng, giống như dịch chuyển tức thời trong truyền thuyết vậy. Điều này khiến Lưu Anh Nam hâm mộ không thôi.
Rất hiển nhiên Trương công tử bị một kẻ hoặc sức mạnh cường đại nào đó khống chế, bàn tay đen đằng sau làm cho y sống lại, có được năng lực khó mà tin nổi. Nhưng nói một cách nghiêm túc, thực ra Trương công tử đã là một người chết, tuy Lưu Anh Nam là nhân viên thời vụ Địa Phủ, thuộc về bên chính nghĩa, nhưng chẳng có năng lực mẹ gì, song ít nhất hắn vẫn còn sống.
Vả lại Địa Phủ cũng không tệ với hắn, ít nhất cũng trang bị cho hắn một ít vũ khí.
Quỷ Không Đầu hai tay cầm đao, như nổi điên xông về phía hắn, khuôn mặt quỷ đáng sợ kia mang theo nụ cười lạnh dữ tợn. Nó không có tình cảm, chỉ biết phục tùng và chém giết, mang theo oán niệm vô tận, hệt như mang theo gió tanh mưa máu, chém mạnh một đao, lại nhắm ngay vị trí ba lóng dưới tai Lưu Anh Nam.
Lần này Lưu Anh Nam sớm đã có chuẩn bị, ngồi thụp xuống, mau lẹ tránh thoát một đao như sét đánh, đồng thời Lưu Anh Nam lại móc ra từ trong ngực một vũ khí kiểu mới, một vũ khí chưa từng xuất hiện bao giờ.
Vật này dài 20cm, rộng 5cm, cả vật thể màu hồng, đầu tù, có thể lăn đầu, có hình dạng như viên trân châu, chỗ tay cầm có một nút ấn. Lưu Anh Nam né được một đao đoạt mạng, vũ khí kiểu mới liền xuất kích, vừa vặn nhằm vào người quỷ vật. Hắn ấn chiếc nút trong tay, nhất thời vũ khí kiểu mới rung lên như điên, hạt châu lăn ở đầu mút xoay tròn, tuy chỉ hơi chạm nhẹ vào chân quỷ vật nhưng cơn rung dữ dội ấy hệt như có thể truyền lên trên người quỷ vật, từ bàn chân tới đùi, da thịt nó toàn bộ rung lên, hệt như có từng làn sóng biển đang cuộn trào trên thân nó. Nhất là nửa người trên ở trần, bắt thịt cuồn cuộn của nó càng thêm rõ ràng, mọi chỗ da thịt đều đang run rẩy, khi cơn rung ngừng lị, da thịt khôi phục bình thường thì từng luồng khí thể màu đen điên cuồng trào ra từ giữa hai chân nó.
- Gào… -Hung quỷ phát ra một tiếng rít gào rung trời, dường như hứng chịu nỗi đau cực lớn.
Lưu Anh Nam một kích đắc thủ, tiếp đó liền lăn lê né sang bên, vũ khí kiểu mới trong tay quả nhiên là bảo bối tốt.
Chỉ là hắn không rõ vì sao vũ khí của Âm Tào Địa Phủ đều liên quan tới hình dạng này, bắt quỷ dùng bcs, bây giờ đánh quỷ dùng gậy rung, ngay cả khuôn mẫu kích cỡ tạo hình thậm chí ngay cả công năng đều giống y chang.
Điểm khác duy nhất chính là, vật này đâm lên người quỷ, sẽ dẫn tới quỷ vật run rẩy cả người, khiến ác quỷ phun trào. Mà dùng ở trên người phụ nữ, thì phải vào sâu bên trong, song tác dụng như nhau, đều là vì phun trào!
Song Lưu Anh Nam cao hứng quá sớm, cho dù nhờ tác dụng của gậy rung khiến Quỷ Không Đầu phun trào, nhưng nó dường như không hề bị ảnh hưởng, gầm gừ xoay người lại nhào tới, giống như càng hăng hái hơn ban nãy.
Lưu Anh Nam chán hẳn, chỉ có thể xoay người bỏ chạy, tập trung toàn bộ tinh thần tránh né đòn tấn công trí mạng từ Quỷ Đầu Đao, còn phải tìm cơ hội dùng gậy rung đánh lén quỷ vật, quả thật là kinh tâm động phách, vô cùng nguy hiểm.
Tuy hắn thành công tháo không ít quỷ khí trên người Quỷ Không Đầu, nhưng do thể lực giảm xuống ảnh hưởng tới khả năng vận động và tốc độ, cuối cùng bị Quỷ Đầu Đao chém một cái, cánh tay trái bị rạch ra một vết thương lớn, da thịt lòi ra ngoài, sâu thấy tận xương, máu tươi chảy ồ ạt, đau đến mức Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi.
Không vẻn vẹn là một vết thương đơn giản như vậy, hồi còn sống Quỷ Không Đầu là đao phủ, Quỷ Đầu Đao nó sử dụng từng chém đầu vô số người, bám lên vô số oán niệm đáng sợ. Giờ những oán niệm này hóa thành từng con ác linh, giống như hấp thu vết thương của Lưu Anh Nam, đang cắn nuốt máu thịt của hắn.
Lần này, Lưu Anh Nam lập tức bị thương nặng, hắn quá khinh địch, năm tháng hòa bình đã qua, quỷ vật ngày trước đều quá ôn hòa, thể chất của hắn lại mang tới cho hắn ưu thế cực lớn, khiến hắn hoàn toàn không để quỷ vật vào trong lòng.
Hôm nay hắn xem như đã trả cái giá lớn cho sự tự đại và khinh địch của mình. Hung quỷ chính là hung quỷ, ở Âm Tào Địa Phủ đều là loài cấm kỵ, ngay cả Diêm Vương đều không dám khinh thường.
Thời khắc sống còn, thể chất của Lưu Anh Nam vẫn bật lên tác dụng mang tính mấu chốt. Máu của hắn trào ra, hệt như nham thạch, tan chảy toàn bộ oan hồn đang hấp thu xung quanh vết thương, đôi mắt hắn bộc phát ra hào quang đáng sợ, trong mắt có cảnh thây cốt như núi, máu chảy thành sông vô cùng đáng sợ. Nhưng hết thảy những điều này cũng không thể kháng cự cơn đau từ vết thương truyền tới.
Thể lực trôi đi và vết thương khiến hắn thoáng cái mất đi sức chiến đấu, thậm chí ngay cả sức cầm gậy rung đều không có. Lưu Anh Nam nghiến chặt hàm răng, không ngờ mình cũng lúc xui xẻo như vậy, công việc nhân viên thời vụ luôn thuận buồm xuôi gió trước đây khiến hắn mất hết tính cảnh giác, quên mất quỷ là loài đáng sợ, chúng không có ý thức, không có nhân tính, chỉ có oán niệm không thể đo đếm, hệt như bom hẹn giờ.
Lưu Anh Nam vừa đau vừa giận, cảm giác cánh tay trái như không tồn tại, vừa đau vừa rát, máu tươi trào ra ồ ạt, khiến thân thể hắn càng lúc càng lạnh. Nhưng đúng vào lúc này, Quỷ Không Đầu xách Quỷ Đầu Đao lại lao tới, khuôn mặt quỷ hung tợn kia như lộ ra vẻ tươi cười.
Quỷ Đầu Đao không hề lưu tình, hàn quang lập lòe chém xuống, cố chấp muốn chặt đầu Lưu Anh Nam xuống.
Lưu Anh Nam hận muốn điên, trong lòng cũng hơi sợ hãi, lo lắng mình sẽ không chết trong tay con hung quỷ này chứ? Càng hận những đại ca trong Địa Phủ kia, vì sao giờ phut này ai cũng không xuất hiện chứ, cũng hận mình lúc bồi dưỡng huấn luyện ở Địa Phủ không chuyên tâm, hận nhân viên công tác của địa ngục, vì sao lại để loài hung quỷ này chạy ra, hận Trương công tử vì sao luôn bất hòa với phụ nữ bên cạnh hắn, hận…
Trong giờ phút sống còn đầy nguy ngập này, trong lòng Lưu Anh Nam sinh ra nỗi hận vô biên. Cả cuộc đời con người, việc đáng hận có rất nhiều, hận ông trời bất công, hận xã hội không công bằng, hận bản thân mình không ra gì, lúc đến trường học không giỏi, hận giáo viên dạy không tốt. Lúc đi làm công việc không thuận lợi, hận lãnh đạo không biết nhìn người. Bạn gái vì bạn không có tiền bèn chạy theo người khác, hận cô ta lăng loàn, bạn bè ai ai cũng sống tốt hơn bạn, bạn hận họ khoe khoang với bạn…
Con người luôn bị những nỗi hận này vờn quanh, lại rất ít có người giữ lại một tia tỉnh táo trong nỗi hận ấy để cảnh tỉnh mình, nỗi hận càng lúc càng nhiều, oán niệm càng lúc càng nặng.
Mọi người đều như thế, ai cũng không thể tránh khỏi, bởi vì đây chính là tính người. Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, vào giờ phút sống còn này, hắn cũng là lòng đầy hận ý, bụng đầy oán niệm, hắn không cam lòng nghiến răng nghiến lợi, biển máu cuộn trào trong mắt như muốn lao ra ngoài. Hắn trơ mắt nhìn thanh Quỷ Đầu Đao sắc bén chém xuống, đôi mắt không nháy lấy một cái, hắn muốn nhìn xem, mình chuyển thành nhân viên chính thức như thế nào.
Quỷ Đầu Đao cực lớn kết hợp với thân thể cường tráng của Quỷ Không Đầu vẽ thành một đường cong giữa không trung, chứa đầy sức mạnh, vô cùng chính xác chém vào vị trí ba lóng dưới tai bên phải cổ Lưu Anh Nam. Giờ phút này Lưu Anh Nam vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không hề sợ hãi, cảm xúc không cam lòng và hối hận vờn quanh đầu, oán niệm vô tận dâng lên, nhưng đã quá muộn…
/435
|