Lưu Anh Nam rất may mắn, thời khắc quan trọng Hồng Hà vô cùng tín nhiệm hắn, xoay người là đi, không hề có bất kỳ sự dây dưa lằng nhằng nào, nhưng Lưu Anh Nam có thể cảm nhận được, giờ giờ phút phút Hồng Hà đang lo lắng cho hắn, sốt ruột vì hắn.
Vì khiến cô an tâm, vì có thể gặp lại dung nhan thanh tú của cô, vì để hai ngọn núi của cô phát dục lần thứ hai, Lưu Anh Nam nói kiểu gì cũng không thể chết ở đây. Hắn còn có quá nhiều lưu luyến, quá nhiều quyến luyến…
Lưu Anh Nam cảm nhận được rõ ràng chấp niệm của mình đang tăng vọt, mà cánh tay bị lũ ác quỷ cắn xé, quỷ khí cuồn cuộn như sông vỡ đê, lũ ác quỷ ấy như thấy món ngon, tham lam hấp thu. Chỉ có điều, chúng bổ quá không tiêu hóa nổi, cuối cùng toàn bộ nổ tung trong sự tham lam, Lưu Anh Nam trơ mắt nhìn lũ ác quỷ đó hóa thành vô số đốm sáng tối màu, chìm vào trong đất, linh phách tiêu tan.
Khuôn mặt quỷ do linh phách hợp thành đang ngưng thực thoáng cái trở nên hư ảo, trở nên mù mịt lờ mờ, hệt như thổi nhẹ một hơi là nó sẽ tiêu tan. Nhưng cho dù như thế nó vẫn cắn không buông vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, song cơn đau của Lưu Anh Nam đã giảm bớt đi không ít.
Không chỉ là sức mạnh của khuôn mặt quỷ yếu đi, con Quỷ Không Đầu cường tráng kia mất đi linh phách chèo chống, cũng dần yếu xuống. Có điều ở trong tay nó, một thanh Quỷ Đầu Đao mới toanh đang dần hiện lên, đây là chấp niệm của nó, chỉ cần hồn nó không tiêu tan, đao sẽ không bị hủy diệt.
Đúng vào lúc này, Lưu Anh Nam mở choàng đôi mắt, huyết quang trong mắt xông lên tận trời, hệt như dòng sông máu không bến bờ đang chảy cuồn cuộn, tùy thời sẽ vọt ra ngoài, dùng máu tươi chìm ngập thế gian.
Trong huyết quang có thể nhìn thấy ánh mắt cố chấp của hắn, kiên định lại tràn đầy yêu thương nhìn về phương xa. Đó là phương hướng lúc nãy Hồng Hà rời đi, con đường cái thênh thang không một bóng người không một chiếc xe, không khí trầm lắng, nhưng Lưu Anh Nam lại có thể nhìn thấy ở nơi không xa Hồng Hà đang sốt ruột chờ đợi, chờ người thương trở về.
Ngay sau đó, Lưu Anh Nam cảm giác thấy một cơn hàn ý lạnh buốt khiến người ta không thể nói nên lời ập tới, giống như trong nháy mắt đóng băng thân thể hắn vậy. Hắn lại mất đi năng lực khống chế Quỷ Thể bên phải, bản thân lại biến thành một người quan sát đứng xem náo nhiệt.
Nhìn vuốt quỷ cực lớn kia bỗng hóa nắm thành nắm đấm, vững chắc như đá, cả cánh tay tràn đầy sức mạnh, thoáng cái đánh văng khuôn mặt quỷ cắn mãi không buông kia ra, răng nanh sắc bén bị đấm thành bột phấn, khuôn mặt quỷ rít gào lớn tiếng, Quỷ Đầu Đao trong tay Quỷ Không Đầu đã ngưng tụ thành hình, trên thân đao có vô số oan hồn cụt đầu vờn quanh, tỏa ra hơi thở khiến người ta run sợ.
Trong tiếng rít gào của mặt quỷ, Quỷ Không Đầu giơ Quỷ Đầu Đao lên, mang theo gió tanh mưa máu vô tận chém về phía cổ Lưu Anh Nam.
Đúng lúc này huyết quang trong mắt Lưu Anh Nam tăng vọt, vuốt quỷ cực lớn từ từ giơ lên, dựng một ngón tay thoạt nhìn nhẹ nhàng bâng quơ, nhất thời một luồng huyết mang đáng sợ vọt ra, thoáng cái đâm thủng thân thể cường tráng của Quỷ Không Đầu, giống như nước đá rơi lên lửa than, nhất thời bốc hơi nghi ngút, đó là linh hồn của nó đang tan chảy.
Mặt quỷ rít gào lớn tiếng, Quỷ Không Đầu cường tráng run rẩy cả người nhưng vân nắm chặt Quỷ Đầu Đao trong tay, trên thân đao có vô số oan hồn cụt đầu, đều là oan hồn từng mất mạng dưới đao của nó, oán niệm của họ đều bị Quỷ Không Đầu lấy đi, ngưng tụ mà không tiêu tan, vô cùng đáng sợ.
Cho dù thân thể Quỷ Không Đầu bị huyết quang bắn ra từ vuốt quỷ đâm thủng, hàng tá hồn lực tản đi nhưng dường như không hề tạo thành bao nhiêu thương tổn với nó, nó vẫn kiên cường muốn khua Quỷ Đầu Đao, cố chấp muốn chém đầu Lưu Anh Nam xuống.
Quỷ Đầu Đao đáng sợ lấp lóe hàn quang, sát khí lạnh lẽo, vô số oan hồn cụt đầu ở trên đang bay lượn, hồn lực đáng sợ vô cùng ngưng thực. Nếu không thể tiêu diệt ngay tại đây, thì ắt sẽ gây họa nhân gian.
Tuy Lưu Anh Nam có lòng nhưng lại không có sức, song vào giờ phút này Quỷ Thể bên phải như tâm ý tương thông với hắn, cánh tay thô to kia từ từ giơ lên, vuốt quỷ màu đen từ từ xòe ra. Lưu Anh Nam thoáng cái đần ra, không nhịn được nhớ tới lúc biến thân lần trước, cũng là động tác như thế đã phát động một chiêu mang tính hủy diệt, trực tiếp hóa con cương thi lông tím kia thành hư vô.
Hiện tại bổn cũ soạn lại khiến Lưu Anh Nam rất kích động. Điều này có chút cảm giác như xuất đại chiêu, thi triển tuyệt kỹ vậy, chỉ là động tác quá đơn nhất, nếu có vài đường động tác biểu diễn thì tốt rồi, giống như Thủy Thủ Mặt Trăng lột đồ biến thân, giống như Ma pháp sư niệm chú ngữ, hai tay kết ấn, hoặc giống như tu sĩ phương Đông điều động linh lực toàn thân, quanh người nở rộ ánh sáng vô lượng…
Tóm lại phải có chút hoa hòe hoa sói mới có thể xem như là thi triển đại chiêu chứ.
Song càng khiến Lưu Anh Nam cao hứng chính là, lần này Quỷ Thế là vì cảm nhận được ý niệm tiêu diệt hung quỷ mãnh liệt của mình mới có hành động. Điều này chứng minh sớm muộn có một ngày hắn sẽ hoàn toàn khống chế Quỷ Thể của mình, có được sức mạnh cường đại. Bây giờ để hắn làm một người quan sát, có lẽ chính là vì cho hắn hiểu thêm về sự cường đại vô cùng này…
Chỉ thấy vuốt quỷ cực lớn kia từ từ xòe ra, lòng bàn tay hiện lên cảnh tượng đáng sợ, có trăng trời rơi rụng, ngôi sao vụn vỡ, sóng thần liên miên, núi lớn sụp đổ, vạn vật thế gian đều bị hủy diệt, hết thảy dều trở về hỗn độn. Khí hỗn độn giống đen mà không phải đen, giống trắng mà không phải trắng vờn quanh, giống như một đám mây cực lớn, như đang nuôi dưỡng sinh mạng.
Đúng lúc này, một cơn gió dìu dịu không biết từ đâu thổi tới, tuy chỉ là cảnh tượng trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, hơn nữa gió lại là vô hình vô sắc, nhưng Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng dường như thổi qua khuôn mặt hắn, như tình nhân vuốt ve dịu dàng, khiến người ta thoải mái từ tận nội tâm.
Một cơn gió từ từ thổi tới, khiến khí hỗn độn sau khi diệt thế đều rối loạn, như gió muốn thổi tan mây, khí hỗn độn rối loạn bỗng nhiên xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa bộc phát từ trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, một luồng hào quang bảy màu vụt ra từ trong hỗn độn, hệt như một cây cầu đỏ nối liền đất trời…
Con gió mát thổi bay hỗn độn vô tận, một luồng hào quang bảy màu tỏa ra từ bên trong hệt như cây cầu đỏ nối liền trời đất, lấp lóe ánh sáng bảy màu, hào quang vạn trượng, rực rỡ chói mắt.
Đây là chùm ánh sáng đầu tiên vào lúc trời đất sinh ra, rực rỡ chói lòa, là khởi đầu của mọi màu sắc, đẹp say lòng người.
Chùm hào quang này như có sinh mạng, lao ra từ trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, như rồng leo lên trời, như linh xà ra khỏi hang, vô cùng linh động, uốn lượn vờn quanh, thoáng cái vờn đến bên người hung quỷ, giống như một chiếc ruy băng chói lọi.
Hào quang rực rỡ màu sắc vờn quanh bên người hung quỷ, như là tạo ra một thế giới ánh sáng, càng giống như một chiếc lồng ánh sáng, nhốt chặt hung quỷ vào trong đó.
Rất nhanh, khuôn mặt quỷ phát ra tiếng rít gào rung trời động đất, Quỷ Đầu Đao trong tay hung quỷ chém ngang chém dọc, những oan hồn cụt đầu trên thân đao đồng loạt bay ra, liều mạng muốn xông ra ngoài, nhưng chỉ cần vừa chạm vào màn ánh sáng rực rỡ thì sẽ hóa thành tro bụi.
Lưu Anh Nam nhìn đăm đăm vào luồng hào quang bảy màu đó, chỉ thấy nó càng lúc càng chói mắt, quay quanh hung quỷ, càng quay càng nhanh. Khi đạt tới cực hạn, hào quang bảy màu giống như hợp thành một, biến thành màu trắng tinh khiết như pha lê.
Vì khiến cô an tâm, vì có thể gặp lại dung nhan thanh tú của cô, vì để hai ngọn núi của cô phát dục lần thứ hai, Lưu Anh Nam nói kiểu gì cũng không thể chết ở đây. Hắn còn có quá nhiều lưu luyến, quá nhiều quyến luyến…
Lưu Anh Nam cảm nhận được rõ ràng chấp niệm của mình đang tăng vọt, mà cánh tay bị lũ ác quỷ cắn xé, quỷ khí cuồn cuộn như sông vỡ đê, lũ ác quỷ ấy như thấy món ngon, tham lam hấp thu. Chỉ có điều, chúng bổ quá không tiêu hóa nổi, cuối cùng toàn bộ nổ tung trong sự tham lam, Lưu Anh Nam trơ mắt nhìn lũ ác quỷ đó hóa thành vô số đốm sáng tối màu, chìm vào trong đất, linh phách tiêu tan.
Khuôn mặt quỷ do linh phách hợp thành đang ngưng thực thoáng cái trở nên hư ảo, trở nên mù mịt lờ mờ, hệt như thổi nhẹ một hơi là nó sẽ tiêu tan. Nhưng cho dù như thế nó vẫn cắn không buông vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, song cơn đau của Lưu Anh Nam đã giảm bớt đi không ít.
Không chỉ là sức mạnh của khuôn mặt quỷ yếu đi, con Quỷ Không Đầu cường tráng kia mất đi linh phách chèo chống, cũng dần yếu xuống. Có điều ở trong tay nó, một thanh Quỷ Đầu Đao mới toanh đang dần hiện lên, đây là chấp niệm của nó, chỉ cần hồn nó không tiêu tan, đao sẽ không bị hủy diệt.
Đúng vào lúc này, Lưu Anh Nam mở choàng đôi mắt, huyết quang trong mắt xông lên tận trời, hệt như dòng sông máu không bến bờ đang chảy cuồn cuộn, tùy thời sẽ vọt ra ngoài, dùng máu tươi chìm ngập thế gian.
Trong huyết quang có thể nhìn thấy ánh mắt cố chấp của hắn, kiên định lại tràn đầy yêu thương nhìn về phương xa. Đó là phương hướng lúc nãy Hồng Hà rời đi, con đường cái thênh thang không một bóng người không một chiếc xe, không khí trầm lắng, nhưng Lưu Anh Nam lại có thể nhìn thấy ở nơi không xa Hồng Hà đang sốt ruột chờ đợi, chờ người thương trở về.
Ngay sau đó, Lưu Anh Nam cảm giác thấy một cơn hàn ý lạnh buốt khiến người ta không thể nói nên lời ập tới, giống như trong nháy mắt đóng băng thân thể hắn vậy. Hắn lại mất đi năng lực khống chế Quỷ Thể bên phải, bản thân lại biến thành một người quan sát đứng xem náo nhiệt.
Nhìn vuốt quỷ cực lớn kia bỗng hóa nắm thành nắm đấm, vững chắc như đá, cả cánh tay tràn đầy sức mạnh, thoáng cái đánh văng khuôn mặt quỷ cắn mãi không buông kia ra, răng nanh sắc bén bị đấm thành bột phấn, khuôn mặt quỷ rít gào lớn tiếng, Quỷ Đầu Đao trong tay Quỷ Không Đầu đã ngưng tụ thành hình, trên thân đao có vô số oan hồn cụt đầu vờn quanh, tỏa ra hơi thở khiến người ta run sợ.
Trong tiếng rít gào của mặt quỷ, Quỷ Không Đầu giơ Quỷ Đầu Đao lên, mang theo gió tanh mưa máu vô tận chém về phía cổ Lưu Anh Nam.
Đúng lúc này huyết quang trong mắt Lưu Anh Nam tăng vọt, vuốt quỷ cực lớn từ từ giơ lên, dựng một ngón tay thoạt nhìn nhẹ nhàng bâng quơ, nhất thời một luồng huyết mang đáng sợ vọt ra, thoáng cái đâm thủng thân thể cường tráng của Quỷ Không Đầu, giống như nước đá rơi lên lửa than, nhất thời bốc hơi nghi ngút, đó là linh hồn của nó đang tan chảy.
Mặt quỷ rít gào lớn tiếng, Quỷ Không Đầu cường tráng run rẩy cả người nhưng vân nắm chặt Quỷ Đầu Đao trong tay, trên thân đao có vô số oan hồn cụt đầu, đều là oan hồn từng mất mạng dưới đao của nó, oán niệm của họ đều bị Quỷ Không Đầu lấy đi, ngưng tụ mà không tiêu tan, vô cùng đáng sợ.
Cho dù thân thể Quỷ Không Đầu bị huyết quang bắn ra từ vuốt quỷ đâm thủng, hàng tá hồn lực tản đi nhưng dường như không hề tạo thành bao nhiêu thương tổn với nó, nó vẫn kiên cường muốn khua Quỷ Đầu Đao, cố chấp muốn chém đầu Lưu Anh Nam xuống.
Quỷ Đầu Đao đáng sợ lấp lóe hàn quang, sát khí lạnh lẽo, vô số oan hồn cụt đầu ở trên đang bay lượn, hồn lực đáng sợ vô cùng ngưng thực. Nếu không thể tiêu diệt ngay tại đây, thì ắt sẽ gây họa nhân gian.
Tuy Lưu Anh Nam có lòng nhưng lại không có sức, song vào giờ phút này Quỷ Thể bên phải như tâm ý tương thông với hắn, cánh tay thô to kia từ từ giơ lên, vuốt quỷ màu đen từ từ xòe ra. Lưu Anh Nam thoáng cái đần ra, không nhịn được nhớ tới lúc biến thân lần trước, cũng là động tác như thế đã phát động một chiêu mang tính hủy diệt, trực tiếp hóa con cương thi lông tím kia thành hư vô.
Hiện tại bổn cũ soạn lại khiến Lưu Anh Nam rất kích động. Điều này có chút cảm giác như xuất đại chiêu, thi triển tuyệt kỹ vậy, chỉ là động tác quá đơn nhất, nếu có vài đường động tác biểu diễn thì tốt rồi, giống như Thủy Thủ Mặt Trăng lột đồ biến thân, giống như Ma pháp sư niệm chú ngữ, hai tay kết ấn, hoặc giống như tu sĩ phương Đông điều động linh lực toàn thân, quanh người nở rộ ánh sáng vô lượng…
Tóm lại phải có chút hoa hòe hoa sói mới có thể xem như là thi triển đại chiêu chứ.
Song càng khiến Lưu Anh Nam cao hứng chính là, lần này Quỷ Thế là vì cảm nhận được ý niệm tiêu diệt hung quỷ mãnh liệt của mình mới có hành động. Điều này chứng minh sớm muộn có một ngày hắn sẽ hoàn toàn khống chế Quỷ Thể của mình, có được sức mạnh cường đại. Bây giờ để hắn làm một người quan sát, có lẽ chính là vì cho hắn hiểu thêm về sự cường đại vô cùng này…
Chỉ thấy vuốt quỷ cực lớn kia từ từ xòe ra, lòng bàn tay hiện lên cảnh tượng đáng sợ, có trăng trời rơi rụng, ngôi sao vụn vỡ, sóng thần liên miên, núi lớn sụp đổ, vạn vật thế gian đều bị hủy diệt, hết thảy dều trở về hỗn độn. Khí hỗn độn giống đen mà không phải đen, giống trắng mà không phải trắng vờn quanh, giống như một đám mây cực lớn, như đang nuôi dưỡng sinh mạng.
Đúng lúc này, một cơn gió dìu dịu không biết từ đâu thổi tới, tuy chỉ là cảnh tượng trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, hơn nữa gió lại là vô hình vô sắc, nhưng Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng dường như thổi qua khuôn mặt hắn, như tình nhân vuốt ve dịu dàng, khiến người ta thoải mái từ tận nội tâm.
Một cơn gió từ từ thổi tới, khiến khí hỗn độn sau khi diệt thế đều rối loạn, như gió muốn thổi tan mây, khí hỗn độn rối loạn bỗng nhiên xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa bộc phát từ trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, một luồng hào quang bảy màu vụt ra từ trong hỗn độn, hệt như một cây cầu đỏ nối liền đất trời…
Con gió mát thổi bay hỗn độn vô tận, một luồng hào quang bảy màu tỏa ra từ bên trong hệt như cây cầu đỏ nối liền trời đất, lấp lóe ánh sáng bảy màu, hào quang vạn trượng, rực rỡ chói mắt.
Đây là chùm ánh sáng đầu tiên vào lúc trời đất sinh ra, rực rỡ chói lòa, là khởi đầu của mọi màu sắc, đẹp say lòng người.
Chùm hào quang này như có sinh mạng, lao ra từ trong vuốt quỷ của Lưu Anh Nam, như rồng leo lên trời, như linh xà ra khỏi hang, vô cùng linh động, uốn lượn vờn quanh, thoáng cái vờn đến bên người hung quỷ, giống như một chiếc ruy băng chói lọi.
Hào quang rực rỡ màu sắc vờn quanh bên người hung quỷ, như là tạo ra một thế giới ánh sáng, càng giống như một chiếc lồng ánh sáng, nhốt chặt hung quỷ vào trong đó.
Rất nhanh, khuôn mặt quỷ phát ra tiếng rít gào rung trời động đất, Quỷ Đầu Đao trong tay hung quỷ chém ngang chém dọc, những oan hồn cụt đầu trên thân đao đồng loạt bay ra, liều mạng muốn xông ra ngoài, nhưng chỉ cần vừa chạm vào màn ánh sáng rực rỡ thì sẽ hóa thành tro bụi.
Lưu Anh Nam nhìn đăm đăm vào luồng hào quang bảy màu đó, chỉ thấy nó càng lúc càng chói mắt, quay quanh hung quỷ, càng quay càng nhanh. Khi đạt tới cực hạn, hào quang bảy màu giống như hợp thành một, biến thành màu trắng tinh khiết như pha lê.
/435
|