Lưu Anh Nam cứ thế dùng tạo hình độc đáo đi lại trong đám người, rất nhiều phụ nữ đều liếc mắt một cái liền nhận ra tạo hình này, rõ ràng là vật yêu thích nhất trong lòng, nhưng lúc này dưới ánh mắt đông đảo của mọi người đều phải giữ mình, giả bộ trong sáng.
Cho nên Lưu Anh Nam hoàn toàn không có cô gái nào tới mời, ngược lại có vài người đàn ông sinh ra hưng thú nồng đậm với hắn, khiến hắn cảm nhận được lửa gay đang thiêu đốt.
Hiện tại cả hội trường đều trong giai đoạn hỗn loạn, phải do phụ nữ chủ động mời bạn nhảy khiêu vũ, hơn nữa dựa theo mặt nạ, lựa chọn bạn nhảy phù hợp với đề tài đêm khủng bố. Cánh phụ nữ lại phải giữ nguyên độ rụt rè vừa phải, cho nên rất lâu, chọn được bạn nhảy cũng chẳng có mấy ai.
Lưu Anh Nam thừa cơ tìm Lăng Vân ở trong đám người, phát huy công năng cảm quan của mình tới cực hạn. Chỉ tiếc, trong đội hình son phấn này, trên người mỗi cô gái đều tỏa ra mùi nước hoa khác nhau. Đừng nói Lưu Anh Nam, cho dù là Kiến Nam ca* trăng hoa lãng tử, hay ông chủ lầu xanh Tiểu Thất ca* tới đây, cũng không thể tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác.
*Hai nhân vật chính trong 2 tác phẩm trước của tác giả
Lưu Anh Nam tự nhận còn chưa đạt tới cảnh giới chí cao ngửi mùi biết phụ nữ. Hắn chỉ có thể nhìn dựa vào mắt, sờ dựa vào tay, cảm ứng dựa vào tâm linh, liên hệ đối phương dựa vào điện thoại!
Người thật sự quá nhiều, mọi người chen nhau một chỗ, ai cũng đeo mặt nạ, hoàn toàn không biết ai là ai. Mà phụ nữ hoàn toàn đều là ăn mặc thời trang đi tham dự, giống như ngôi sao đi trên thảm đỏ vậy, trễ ngực hở lưng, vô cùng mê người, Lưu Anh Nam nhìn mà hoa cả mắt.
Cuối cùng Lưu Anh Nam dứt khoát ôm tâm tư thử xem một lần, trực tiếp bấm số máy điện thoại của Lăng Vân. Úi, không ngờ đổ chuông rồi.
Cho dù hội trường vang lên âm nhạc rờn rợn như mãnh quỷ lên sân, hơn nữa Lăng Vân lập tức cúp điện thoại, nhưng Lưu Anh Nam vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bởi vì Lăng Vân thích dùng nhạc dân ca thiếu nhi dễ thương làm nhạc chuông, tiếng nhạc mở đầu luôn rất vui vẻ dễ thương, cho nên Lưu Anh Nam rất nhạy bén nắm bắt được.
Hắn đứng trong bầy người, dựa vào sự hồi tưởng với thanh âm lúc nãy nhìn về phía góc bên tay phải. Cả đại sảnh của pháo đài vô cùng rộng rãi, tất cả đồ dùng bày ở chính giữa đều được dời đi, tạo thành sàn nhảy, nhưng cũng có một vài thứ không dời đi, ví dụ như lò lửa chạm trên vách tường.
Dù đã vào thu, nhưng khí trời vẫn không lạnh cho lắm, hoàn toàn không cần sưởi ấm, càng đừng nói bếp lò. Song ở trong pháo đài kiểu phục cổ này, nhóm bếp lửa càng bộc lộ thêm vẻ tráng lệ nguy nga.
Lửa trong lò đang rừng rực, song hoàn toàn không ai chú ý cũng chẳng ai tới gần, cho nên hai người đứng ở bên cũng không dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Lưu Anh Nam liếc một cái liền nhận ra cô gái đeo mặt nạ bướm màu tím, mặc lễ phục màu đen chính là Lăng Vân. Có điều bộ lễ phục màu đen kia chẳng phải bộ lễ phục gợi cảm ngắn cũn khoe trên mà là một bộ váy liền áo, bên trên chỉ hơi lộ hai vai, trước sau đều bao bọc kín kẽ, làn váy bên dưới càng gần như chấm đất. So sánh với trang phục trễ ngực hở lưng của những cô gái khác, cô giống như một món đồ cổ vừa đào lên.
Mái tóc cô được vấn gọn gàng đằng sau đầu, chỉ có hai lọn tóc mai hình sóng cuộn rủ bên tai, càng hiện vẻ đoan trang cao quý.
Mặt nạ hình bướm màu tím đeo trên mặt, che mũi và vùng mắt. Có thể nhìn ra, cô cũng dày công hóa trang hai mắt và miệng mình, đôi mi dài nhếch lên, đôi mắt sáng ngời che bởi mặt nạ càng thêm vẻ thâm thúy, trong lúc chớp đôi mắt, hệt như có hào quang tỏa ra.
Cánh môi dày mỏng vừa phải kia tô màu son sáng bóng, lúc mấp máy môi hệt như hai cánh hoa hồng mềm mại đang tung bay theo gió, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trong tay cô cầm điện thoại, đèn trên màn hình còn chưa tắt hết, nắm chặt trong tay, bộ dạng dường như rất tức giận. Lưu Anh Nam thầm cười trộm, gọi lại lần nữa, chỉ thấy cô lại cúp rụp một cái, tiện tay còn tắt luôn cả điện thoại, nhưng đôi mắt sáng ngời lại đang nhìn ngó xung quanh, rất dễ nhìn ra cô đang tìm kiếm cái gì.
Đây chính là phụ nữ, trong ngoài không đồng nhất, ngoài miệng nói ghét, trong lòng lại chờ mong, ngoài miệng nói đừng, lại ôm chặt hông bạn.
Đây chắc chắn là Lăng Vân không thể nghi ngờ, hơn nữa cô quả thật đang giận dỗi Lưu Anh Nam, nhưng dường như biết mình đùa hơi quá, không ngờ lại ù ù cạc cạc tham dự buổi vũ hội như này. Nhỡ đâu có gì sơ xuất thì cảm thấy có lỗi với Lưu Anh Nam, song lại sợ mất mặt, cho nên lưu lại đầu mối trên rồi mở điện thoại ở đây. Nếu Lưu Anh Nam thật sự quan tâm cô, nhất định sẽ biết được, cũng nhất định sẽ tới.
Rất nhiều cô gái đều có tâm tư như vậy, cãi nhau với bạn trai, cố ý tìm một người đàn ông chọc tức bạn trai mình, hoặc đi hộp đêm, quán bar điên cuồng một lần, buông thả một lần. Thường thường lúc này hay xảy ra chuyện nhất, một khi xảy ra chuyện thì sẽ quay về nhận sai với bạn trai, làm cho sự việc đến mức không thể vãn hồi, thậm chí từ đó mà gây ra tai nạn chết người.
Haizzz…
Lưu Anh Nam lách tới lách lui trong đám người, đi về phía bếp lò. Đồng thời hắn phát hiện, chẳng phải tất cả mọi người đều không chú ý đến hai người Lăng Vân, ngay ở bên cạnh hắn, vài cô gái dáng người thướt tha nóng bỏng cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Song Lưu Anh Nam nhìn chính là Lăng Vân, mà những cô gái này nhìn lại là người đàn ông cao to bên cạnh Lăng Vân.
Lưu Anh Nam thả chậm bước chân, cũng nhìn về phía người đàn ông đó. Dù sao trong hoàn cảnh xã giao ở xã hội gọi là thượng lưu này, cho dù trong đầu mọi người đều là ý nghĩ nam trộm cắp nữ phò phạch, dâm đãng hoang phí, nhưng bề ngoài vẫn phải chú trọng phong độ, hàm dưỡng. Dù Lưu Anh Nam bây giờ xông tới, thì Lăng Vân đang chưa hết giận, dấm chua chưa tan cũng sẽ không đi cùng hắn, hắn chung quy không thể kéo cô nàng rời đi.
Có điều khi Lưu Anh Nam nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông nọ, lại có xúc động lập tức kéo Lăng Vân rời đi. Bởi vì người đàn ông nọ quá đáng sợ.
Thân hình gã cao to khôi ngô, tóc vàng rực rỡ, làn da trắng muốt, đôi mắt đỏ au như máu, gần như không có con ngươi, toàn bộ là một màu đỏ máu, hai chiếc răng nanh sắc bén trong miệng thò ra ngoài, hệt như hai lưỡi dao sắc bén. Nét mặt dữ tợn, từng sợi mạch máu trên mặt nhìn thấy rõ ràng, thoạt nhìn cả phần mặt đều có chút vặn vẹo, trong từng sợi mạch máu thô to kia, còn có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy.
Đây là hóa trang Dracula phương Tây điển hình, nhưng từng sợi mạch máu gồ lên trên mặt gã là rõ ràng như vậy, bên trong còn có máu tươi đang chảy, giần giật giần giật, hệt như từng con giun bao trùm khuôn mặt, vô cùng chân thật. Hơn nữa hai chiếc răng nanh trong miệng gã cũng đang nhỏ máu, một giọt rơi xuống thì lại chảy ra một giọt, giống như nọc độc của rắn độc.
Mặt nạ chân thật như thế mua ơ đâu? Có mặt nạ như vậy phim ảnh còn cần thợ hóa trang ư? Hơn nữa, trên lỗ tai gã, cũng không có dây đeo mặt nạ, làm sao cố định được trên mặt chứ. Lẽ nào chính là một tấm mặt nạ da người, nhưng cho dù Hoàng Lão Tà sống lại cũng không có trình độ dịch dung đến mức ấy chứ?
Lẽ nào…?
Cho nên Lưu Anh Nam hoàn toàn không có cô gái nào tới mời, ngược lại có vài người đàn ông sinh ra hưng thú nồng đậm với hắn, khiến hắn cảm nhận được lửa gay đang thiêu đốt.
Hiện tại cả hội trường đều trong giai đoạn hỗn loạn, phải do phụ nữ chủ động mời bạn nhảy khiêu vũ, hơn nữa dựa theo mặt nạ, lựa chọn bạn nhảy phù hợp với đề tài đêm khủng bố. Cánh phụ nữ lại phải giữ nguyên độ rụt rè vừa phải, cho nên rất lâu, chọn được bạn nhảy cũng chẳng có mấy ai.
Lưu Anh Nam thừa cơ tìm Lăng Vân ở trong đám người, phát huy công năng cảm quan của mình tới cực hạn. Chỉ tiếc, trong đội hình son phấn này, trên người mỗi cô gái đều tỏa ra mùi nước hoa khác nhau. Đừng nói Lưu Anh Nam, cho dù là Kiến Nam ca* trăng hoa lãng tử, hay ông chủ lầu xanh Tiểu Thất ca* tới đây, cũng không thể tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác.
*Hai nhân vật chính trong 2 tác phẩm trước của tác giả
Lưu Anh Nam tự nhận còn chưa đạt tới cảnh giới chí cao ngửi mùi biết phụ nữ. Hắn chỉ có thể nhìn dựa vào mắt, sờ dựa vào tay, cảm ứng dựa vào tâm linh, liên hệ đối phương dựa vào điện thoại!
Người thật sự quá nhiều, mọi người chen nhau một chỗ, ai cũng đeo mặt nạ, hoàn toàn không biết ai là ai. Mà phụ nữ hoàn toàn đều là ăn mặc thời trang đi tham dự, giống như ngôi sao đi trên thảm đỏ vậy, trễ ngực hở lưng, vô cùng mê người, Lưu Anh Nam nhìn mà hoa cả mắt.
Cuối cùng Lưu Anh Nam dứt khoát ôm tâm tư thử xem một lần, trực tiếp bấm số máy điện thoại của Lăng Vân. Úi, không ngờ đổ chuông rồi.
Cho dù hội trường vang lên âm nhạc rờn rợn như mãnh quỷ lên sân, hơn nữa Lăng Vân lập tức cúp điện thoại, nhưng Lưu Anh Nam vẫn nhạy bén nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bởi vì Lăng Vân thích dùng nhạc dân ca thiếu nhi dễ thương làm nhạc chuông, tiếng nhạc mở đầu luôn rất vui vẻ dễ thương, cho nên Lưu Anh Nam rất nhạy bén nắm bắt được.
Hắn đứng trong bầy người, dựa vào sự hồi tưởng với thanh âm lúc nãy nhìn về phía góc bên tay phải. Cả đại sảnh của pháo đài vô cùng rộng rãi, tất cả đồ dùng bày ở chính giữa đều được dời đi, tạo thành sàn nhảy, nhưng cũng có một vài thứ không dời đi, ví dụ như lò lửa chạm trên vách tường.
Dù đã vào thu, nhưng khí trời vẫn không lạnh cho lắm, hoàn toàn không cần sưởi ấm, càng đừng nói bếp lò. Song ở trong pháo đài kiểu phục cổ này, nhóm bếp lửa càng bộc lộ thêm vẻ tráng lệ nguy nga.
Lửa trong lò đang rừng rực, song hoàn toàn không ai chú ý cũng chẳng ai tới gần, cho nên hai người đứng ở bên cũng không dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Lưu Anh Nam liếc một cái liền nhận ra cô gái đeo mặt nạ bướm màu tím, mặc lễ phục màu đen chính là Lăng Vân. Có điều bộ lễ phục màu đen kia chẳng phải bộ lễ phục gợi cảm ngắn cũn khoe trên mà là một bộ váy liền áo, bên trên chỉ hơi lộ hai vai, trước sau đều bao bọc kín kẽ, làn váy bên dưới càng gần như chấm đất. So sánh với trang phục trễ ngực hở lưng của những cô gái khác, cô giống như một món đồ cổ vừa đào lên.
Mái tóc cô được vấn gọn gàng đằng sau đầu, chỉ có hai lọn tóc mai hình sóng cuộn rủ bên tai, càng hiện vẻ đoan trang cao quý.
Mặt nạ hình bướm màu tím đeo trên mặt, che mũi và vùng mắt. Có thể nhìn ra, cô cũng dày công hóa trang hai mắt và miệng mình, đôi mi dài nhếch lên, đôi mắt sáng ngời che bởi mặt nạ càng thêm vẻ thâm thúy, trong lúc chớp đôi mắt, hệt như có hào quang tỏa ra.
Cánh môi dày mỏng vừa phải kia tô màu son sáng bóng, lúc mấp máy môi hệt như hai cánh hoa hồng mềm mại đang tung bay theo gió, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trong tay cô cầm điện thoại, đèn trên màn hình còn chưa tắt hết, nắm chặt trong tay, bộ dạng dường như rất tức giận. Lưu Anh Nam thầm cười trộm, gọi lại lần nữa, chỉ thấy cô lại cúp rụp một cái, tiện tay còn tắt luôn cả điện thoại, nhưng đôi mắt sáng ngời lại đang nhìn ngó xung quanh, rất dễ nhìn ra cô đang tìm kiếm cái gì.
Đây chính là phụ nữ, trong ngoài không đồng nhất, ngoài miệng nói ghét, trong lòng lại chờ mong, ngoài miệng nói đừng, lại ôm chặt hông bạn.
Đây chắc chắn là Lăng Vân không thể nghi ngờ, hơn nữa cô quả thật đang giận dỗi Lưu Anh Nam, nhưng dường như biết mình đùa hơi quá, không ngờ lại ù ù cạc cạc tham dự buổi vũ hội như này. Nhỡ đâu có gì sơ xuất thì cảm thấy có lỗi với Lưu Anh Nam, song lại sợ mất mặt, cho nên lưu lại đầu mối trên rồi mở điện thoại ở đây. Nếu Lưu Anh Nam thật sự quan tâm cô, nhất định sẽ biết được, cũng nhất định sẽ tới.
Rất nhiều cô gái đều có tâm tư như vậy, cãi nhau với bạn trai, cố ý tìm một người đàn ông chọc tức bạn trai mình, hoặc đi hộp đêm, quán bar điên cuồng một lần, buông thả một lần. Thường thường lúc này hay xảy ra chuyện nhất, một khi xảy ra chuyện thì sẽ quay về nhận sai với bạn trai, làm cho sự việc đến mức không thể vãn hồi, thậm chí từ đó mà gây ra tai nạn chết người.
Haizzz…
Lưu Anh Nam lách tới lách lui trong đám người, đi về phía bếp lò. Đồng thời hắn phát hiện, chẳng phải tất cả mọi người đều không chú ý đến hai người Lăng Vân, ngay ở bên cạnh hắn, vài cô gái dáng người thướt tha nóng bỏng cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Song Lưu Anh Nam nhìn chính là Lăng Vân, mà những cô gái này nhìn lại là người đàn ông cao to bên cạnh Lăng Vân.
Lưu Anh Nam thả chậm bước chân, cũng nhìn về phía người đàn ông đó. Dù sao trong hoàn cảnh xã giao ở xã hội gọi là thượng lưu này, cho dù trong đầu mọi người đều là ý nghĩ nam trộm cắp nữ phò phạch, dâm đãng hoang phí, nhưng bề ngoài vẫn phải chú trọng phong độ, hàm dưỡng. Dù Lưu Anh Nam bây giờ xông tới, thì Lăng Vân đang chưa hết giận, dấm chua chưa tan cũng sẽ không đi cùng hắn, hắn chung quy không thể kéo cô nàng rời đi.
Có điều khi Lưu Anh Nam nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông nọ, lại có xúc động lập tức kéo Lăng Vân rời đi. Bởi vì người đàn ông nọ quá đáng sợ.
Thân hình gã cao to khôi ngô, tóc vàng rực rỡ, làn da trắng muốt, đôi mắt đỏ au như máu, gần như không có con ngươi, toàn bộ là một màu đỏ máu, hai chiếc răng nanh sắc bén trong miệng thò ra ngoài, hệt như hai lưỡi dao sắc bén. Nét mặt dữ tợn, từng sợi mạch máu trên mặt nhìn thấy rõ ràng, thoạt nhìn cả phần mặt đều có chút vặn vẹo, trong từng sợi mạch máu thô to kia, còn có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy.
Đây là hóa trang Dracula phương Tây điển hình, nhưng từng sợi mạch máu gồ lên trên mặt gã là rõ ràng như vậy, bên trong còn có máu tươi đang chảy, giần giật giần giật, hệt như từng con giun bao trùm khuôn mặt, vô cùng chân thật. Hơn nữa hai chiếc răng nanh trong miệng gã cũng đang nhỏ máu, một giọt rơi xuống thì lại chảy ra một giọt, giống như nọc độc của rắn độc.
Mặt nạ chân thật như thế mua ơ đâu? Có mặt nạ như vậy phim ảnh còn cần thợ hóa trang ư? Hơn nữa, trên lỗ tai gã, cũng không có dây đeo mặt nạ, làm sao cố định được trên mặt chứ. Lẽ nào chính là một tấm mặt nạ da người, nhưng cho dù Hoàng Lão Tà sống lại cũng không có trình độ dịch dung đến mức ấy chứ?
Lẽ nào…?
/435
|