Rất hiển nhiên, nữ quỷ thích cằn nhằn, há mồm chính là bới móc châm chọc người khác, lại cảm thấy hứng thú với lưỡi người khác ở trước mắt, nhất định từng chịu sự rửa tội của Địa Ngục Rút Lưỡi.
Chỉ là Lưu Anh Nam không biết ả chạy ra ngoài kiểu gì. Song nếu đã chạy ra, lại để mình gặp phải, vậy coi như tăng ca, giải quyết ả đi.
Thực ra nữ quỷ giống như kẻ lừa đảo trong cuộc sống vậy, chỉ cần chúng ta tăng thêm cảnh giác, đừng nổi lòng tham, thì họ cũng chẳng thể làm gì. Đó gọi là, người có lòng dâm thì dễ sinh dâm loạn; người có lòng dâm loạn, thì dễ sinh ra việc đáng sợ. Hết thảy những điều này đều được quyết định bởi lòng người.
Đám đàn ông trong khoang xe đều vì hành trình dài dằng dặc, nhàm chán lại hoa tâm, một lòng muốn gặp diễm ngộ trên xe mới dẫn đến tai họa. Song Lưu Anh Nam không có tâm tư này, cho dù không có Âm Dương Nhãn, lộ trình của hắn chỉ hơn một giờ, sau khi xuống xe sẽ đi tìm Hồng Hà đang cô đơn khó nhịn, để cả cửa trước và cửa sau (hậu môn) cho hắn, cho nên hắn không cảm thấy hứng thú với diễm ngộ.
Hơn nữa diễm ngộ trên xe lửa cũng chả có tác dụng gì, trên xe lửa ngay cả giường nằm đều không có, nhà WC lại quá chật hẹp, diễm ngộ không thể hự hự thì không tính là diễm ngộ.
Lưu Anh Nam mỉm cười, ánh mắt hơi mang vẻ si mê nhìn chằm chằm cặp môi nữ quỷ, cũng chỉ có bộ phận này có thể khiến hắn nhìn vừa mắt. Song đàn ông tìm diễm ngộ trên xe lửa, thông thường sẽ không quan tâm phụ nữ xinh đẹp cỡ nào, quan trọng nhất là phụ nữ lẳng lơ cỡ nào, dù sao khi xuống xe ai cũng không quen ai, tìm chính là kích thích.
Cho nên nữ quỷ có vẻ rất bình tĩnh, giống như bắt được trái tim háo sắc lại tham lam của Lưu Anh Nam, bộ dạng như đã lường trước mọi việc nói:
- Lộ trình còn dài, đêm dài khó ngủ, chúng ta có phải cũng nên nói chuyện gì đó, để chúng ta từ từ quen thuộc hơn hay không?
- Được đó. –Lưu Anh Nam gật đầu:
- Tôi đang cảm thấy đi đường quá nhàm chán, con người tôi thích nhất chính là tán dóc.
Nữ quỷ hơi sững sờ, không ngờ Lưu Anh Nam lại nói như vậy, bởi vì đám đàn ông ban nãy không một ai thích tán dóc. Ý đồ của họ rất rõ ràng, càng thêm vội vã, tán dóc cũng chỉ là lấy lệ mà thôi, rất nhanh sẽ chuyển sang chủ đề mẫn cảm, tiến tới biến thành dâm dục, sau đó bắt đầu tiếp xúc thân thể.
Thái độ của Lưu Anh Nam hoàn toàn tương phản, tuy vẻ mặt đáng khinh nhưng không có bất kỳ động tác nào, bởi vì hắn chính là làm công việc này, không động thủ, không đùa giỡn, ngồi xuống chính là cùng người trò chuyện.
Mà nữ quỷ này cũng là kẻ dựa vào mồm mép hành tẩu giang hồ, vì miệng xuống địa ngục, lại dùng miệng lừa người, hút Dương khí.
Chỉ có điều, sở dĩ ả đồng ý trò chuyện là vì hồi còn sống ả thường xuyên hạ thấp người khác đề cao mình, nói xấu sau lưng người khác, chửi xéo người khác, phỉ báng người khác, làm cho ả xuống địa ngục. Nói cách khác, tán dóc bốc phét nói xấu người khác là oán niệm của ả, oán niệm là căn nguyên của quỷ, ả chỉ có lợi dụng oán niệm mới có thể mê hoặc người khác.
Đối phó với loài quỷ này, biện pháp tốt nhất chính là dùng gậy ông đập lưng ông. Ả thích tán dóc thì tán dóc với ả, tán đến khi ả không biết đáp trả thế nào, đến khi không còn gì để nói, ả sẽ tự tiêu tan.
- Chúng ta nói gì cho hay đây? –Lưu Anh Nam chủ động mở miệng nói, ngược lại khiến nữ quỷ hơi không thích ứng, nhưng ả vẫn mở miệng theo thói quen:
- Nếu đã ở trên xe lửa, thì nói về chuyện trên xe lửa đi. Ví dụ như nhân viên tàu hay gặp, tôi thấy nhân viên trên tàu phổ thông khác đều là một bộ áo dài quần dài, đồng phục màu xám, đội mũ kepi, bộ dạng rất chính thống. Vì sao ở trên tàu cao tốc giá cao này, nhân viên đều là đồng phục màu xanh nước biển, váy ngắn tất đen giày cao gót, lẽ nào chính vì giá vé cao, người ngồi xe phần lớn đều là người có tiền, họ liền có thể hưởng thụ đãi ngộ như này ư?
Khà khà… Lưu Anh Nam bật cười, loài quỷ rút lưỡi này thích nhất chính là tự dựng chuyện, chuyện bé xé to, bới lông tìm vết, chuyên môn chọc ngoáy, chửi xéo người ta. Song nhân phẩm họ tuy không tốt, thích hại người lợi mình, thậm chí hại người không lợi mình, nhưng có lúc nhìn nhận vấn đề quả thật vừa độc đáo vừa sắc bén.
Thực ra Lưu Anh Nam vẫn rất sẵn lòng trò chuyện với quỷ, ngoài việc có thể hóa giải oán niệm của họ, còn có một nguyên nhân chính là: họ đã chết rồi, không còn liên quan tới Dương gian, cũng không còn gì phải kiêng kỵ, cho nên có thể nói sướng miệng. Thường thường chủ đề nói tới đều rất chân thực, đều là việc hồi còn sống muốn nói mà không dám nói.
Mỗi khi Lưu Anh Nam trò chuyện với quỷ, đều là quỷ trút tâm sự trước, cuối cùng Lưu Anh Nam tổng kết. Bây giờ tương tự cũng giữ thói quen làm việc đó, Lưu Anh Nam nói ngắn gọn rõ ràng:
- Thời đại ngày nay, người nghèo ăn thịt, người giàu ăn tôm, làm lãnh đạo ăn ba ba; người nghèo lái xe trông chừng cảnh sát giao thông, người giàu ngồi xe ngắm tất chân.
Nữ quỷ giơ ngón tay, khen ngợi Lưu Anh Nam giải thích thấu triệt, ả cũng bị khơi dậy hứng thú nói:
- Quả là như thế, anh nói chúng ta hằng ngày liều sống liều chết chăm chỉ làm việc, làm cả đời cũng chả được gì. Người ta có tiền chỉ cần uống chút rượu, làm quan chỉ động mồm là có thể dễ dàng đạt được, mỗi ngày còn bị người có tiền có quyền gọi tới uống rượu hầu hạ họ, chả khác nô lệ là mấy.
- Không không không. Thời đại mới, xã hội mới, nô lệ sớm đã không còn rồi. –Lưu Anh Nam lắc đầu, nữ quỷ tưởng hắn bất đồng ý kiến với mình, mở to mắt nhìn hắn, chỉ nghe Lưu Anh Nam nói:
- Chỉ có điều, nô lệ không còn, nhưng nô tài vẫn còn, lầu xanh không còn nhưng kỹ nữ vẫn còn, phi tần không còn, tam thê tứ phếp vẫn còn; Ngao Bái không còn, Hòa Thân vẫn còn đó; tiền lương không còn, công quỹ vẫn còn; cống nạp không còn, phong bì vẫn còn đó; gánh hát ngự dụng cung đình không còn, đoàn văn công còn đó; áng văn học không còn, văn dâm dật vẫn còn đó…
- Anh nói đúng quá. –Nữ quỷ kích động nói:
- Anh nói xem, chúng ta từ nhỏ ra sức học tập, gần như lãng phí cả thời kỳ thanh thiếu niên, hằng ngày đều vùi đầu trong sách vở, đại học càng cần cù học tập để kiếm sống lập nghiệp, kết quả lại đi làm nô tài…
Nói xong hoàn cảnh xã hội, hoàn cảnh công tác, sau đó lại nói đến trường học, lớp này đến lớp kia, có chút như hồi tưởng kỷ niệm, cánh đàn bà quả nhiên lắm chuyện, còn đầy bụng bực tức.
Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Biết làm sao đây, hiện tại những nơi gọi là trường đại học kia, ai ai cũng quản lý hóa, tố chất lưu manh hóa, hôn công khai hóa, tri thức hóa. Mà bản thân đám học sinh đi học thì mơ mộng hóa, trốn học hóa, ngủ quán hóa, thi lại chuyên nghiệp hóa, học phí cao hóa, luận văn baike (giống google) hóa, mắt cận thị hóa, ăn cơm quán hóa, đến cuối cùng đương nhiên là mơ mộng tìm việc hóa, tốt nghiệp thất nghiệp hóa, đi làm công nhân hóa.
Hai mắt nữ quỷ tỏa sáng, vừa định mở miệng thì Lưu Anh Nam lại cướp lời:
- Thực ra toàn bộ điều này không thể quy tội cho thời đại, mỗi người đều phải phụ trách bản thân. Cô nhìn đám sinh viên bây giờ, đi học toàn ngủ, CF như si như mê, VLTK không biết mệt mỏi; tin nhắn thì nợ phí; hút thuốc bài bạc cái gì cũng biết; rượu chè chơi cả lít; thi lại kết thành bầy thành đội… Tốt nghiệp rồi thất nghiệp cũng là đúng thôi.
- Cảm giác như con đường trưởng thành của những người như chúng ta dường như sai rồi, vốn là thời đại nên tự do chơi đùa lại vùi đầu học hành, cặp xách của học sinh tiểu học đã nặng hơn hai mươi cân, ngoài sách giáo khoa còn có rất nhiều sách ngoại khóa như cầm kỳ thư họa, Olympic. Nhất là ba năm cấp ba càng đạt tới đỉnh điểm, quả thực đúng là đầu vắt vẻo treo trên xà nhà, nhưng vào đại học, lúc học tập kỹ năng sinh tồn, bản lĩnh kiếm sống thật sự lại bắt đầu buông thả mình, cảm giác đại học ngược lại càng giống như trong nhà trẻ tự do tự tại?
Nữ quỷ vẻ mặt kích động, vừa định mở miệng thì lại bị Lưu Anh Nam cướp lời lần nữa, chỉ nghe hắn nói:
- Nhớ lại hồi đi học năm đó, đi học như tra tấn, đau đến khó chịu. Nhớ lại năm đó, ngôi sao tôi thích, nào là Gia Câu, A Vinh, A Phương, Lệ Quân ai nấy đều đi rồi, những nữ thần từng ngưỡng mộ cũng đều già nua cả rồi. Còn có những nữ diễn viên từng dẫn dắt tôi, dạy tôi tìm niềm vui như thế nào, như Nanako, Mutou Ran cũng đều quy ẩn…
- Song, tuy trước đây và bây giờ phát sinh sự thay đổi rất lớn, bản thân chúng ta cũng đang không ngừng biến hóa để thích ứng. Nhưng bản tôi vẫn không hề thay đổi, đó là nguyên tắc của tôi, là sự kiên định của tôi, đó chính là sự theo đuổi của tôi với xử nữ sẽ vĩnh viễn không buông bỏ.
- Đương nhiên, bây giờ xử nữ vì ngồi xe đạp, xoạc chân, ngón tay tự hủy có cả mớ, phần tử tội phạm phá hủy có cả mớ; phim tình cảm dụ dỗ có cả mớ; mất theo trình tự hợp pháp có cả mớ; cuộc sống bức bách ra ngoài bươn trải có cả mớ; khám phá hồng trần có cả mớ; khoa học phát triển đi vá lại có cả mớ… Nhưng cho dù như vậy tôi vẫn kiên trì tìm kiếm, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi…
Chỉ là Lưu Anh Nam không biết ả chạy ra ngoài kiểu gì. Song nếu đã chạy ra, lại để mình gặp phải, vậy coi như tăng ca, giải quyết ả đi.
Thực ra nữ quỷ giống như kẻ lừa đảo trong cuộc sống vậy, chỉ cần chúng ta tăng thêm cảnh giác, đừng nổi lòng tham, thì họ cũng chẳng thể làm gì. Đó gọi là, người có lòng dâm thì dễ sinh dâm loạn; người có lòng dâm loạn, thì dễ sinh ra việc đáng sợ. Hết thảy những điều này đều được quyết định bởi lòng người.
Đám đàn ông trong khoang xe đều vì hành trình dài dằng dặc, nhàm chán lại hoa tâm, một lòng muốn gặp diễm ngộ trên xe mới dẫn đến tai họa. Song Lưu Anh Nam không có tâm tư này, cho dù không có Âm Dương Nhãn, lộ trình của hắn chỉ hơn một giờ, sau khi xuống xe sẽ đi tìm Hồng Hà đang cô đơn khó nhịn, để cả cửa trước và cửa sau (hậu môn) cho hắn, cho nên hắn không cảm thấy hứng thú với diễm ngộ.
Hơn nữa diễm ngộ trên xe lửa cũng chả có tác dụng gì, trên xe lửa ngay cả giường nằm đều không có, nhà WC lại quá chật hẹp, diễm ngộ không thể hự hự thì không tính là diễm ngộ.
Lưu Anh Nam mỉm cười, ánh mắt hơi mang vẻ si mê nhìn chằm chằm cặp môi nữ quỷ, cũng chỉ có bộ phận này có thể khiến hắn nhìn vừa mắt. Song đàn ông tìm diễm ngộ trên xe lửa, thông thường sẽ không quan tâm phụ nữ xinh đẹp cỡ nào, quan trọng nhất là phụ nữ lẳng lơ cỡ nào, dù sao khi xuống xe ai cũng không quen ai, tìm chính là kích thích.
Cho nên nữ quỷ có vẻ rất bình tĩnh, giống như bắt được trái tim háo sắc lại tham lam của Lưu Anh Nam, bộ dạng như đã lường trước mọi việc nói:
- Lộ trình còn dài, đêm dài khó ngủ, chúng ta có phải cũng nên nói chuyện gì đó, để chúng ta từ từ quen thuộc hơn hay không?
- Được đó. –Lưu Anh Nam gật đầu:
- Tôi đang cảm thấy đi đường quá nhàm chán, con người tôi thích nhất chính là tán dóc.
Nữ quỷ hơi sững sờ, không ngờ Lưu Anh Nam lại nói như vậy, bởi vì đám đàn ông ban nãy không một ai thích tán dóc. Ý đồ của họ rất rõ ràng, càng thêm vội vã, tán dóc cũng chỉ là lấy lệ mà thôi, rất nhanh sẽ chuyển sang chủ đề mẫn cảm, tiến tới biến thành dâm dục, sau đó bắt đầu tiếp xúc thân thể.
Thái độ của Lưu Anh Nam hoàn toàn tương phản, tuy vẻ mặt đáng khinh nhưng không có bất kỳ động tác nào, bởi vì hắn chính là làm công việc này, không động thủ, không đùa giỡn, ngồi xuống chính là cùng người trò chuyện.
Mà nữ quỷ này cũng là kẻ dựa vào mồm mép hành tẩu giang hồ, vì miệng xuống địa ngục, lại dùng miệng lừa người, hút Dương khí.
Chỉ có điều, sở dĩ ả đồng ý trò chuyện là vì hồi còn sống ả thường xuyên hạ thấp người khác đề cao mình, nói xấu sau lưng người khác, chửi xéo người khác, phỉ báng người khác, làm cho ả xuống địa ngục. Nói cách khác, tán dóc bốc phét nói xấu người khác là oán niệm của ả, oán niệm là căn nguyên của quỷ, ả chỉ có lợi dụng oán niệm mới có thể mê hoặc người khác.
Đối phó với loài quỷ này, biện pháp tốt nhất chính là dùng gậy ông đập lưng ông. Ả thích tán dóc thì tán dóc với ả, tán đến khi ả không biết đáp trả thế nào, đến khi không còn gì để nói, ả sẽ tự tiêu tan.
- Chúng ta nói gì cho hay đây? –Lưu Anh Nam chủ động mở miệng nói, ngược lại khiến nữ quỷ hơi không thích ứng, nhưng ả vẫn mở miệng theo thói quen:
- Nếu đã ở trên xe lửa, thì nói về chuyện trên xe lửa đi. Ví dụ như nhân viên tàu hay gặp, tôi thấy nhân viên trên tàu phổ thông khác đều là một bộ áo dài quần dài, đồng phục màu xám, đội mũ kepi, bộ dạng rất chính thống. Vì sao ở trên tàu cao tốc giá cao này, nhân viên đều là đồng phục màu xanh nước biển, váy ngắn tất đen giày cao gót, lẽ nào chính vì giá vé cao, người ngồi xe phần lớn đều là người có tiền, họ liền có thể hưởng thụ đãi ngộ như này ư?
Khà khà… Lưu Anh Nam bật cười, loài quỷ rút lưỡi này thích nhất chính là tự dựng chuyện, chuyện bé xé to, bới lông tìm vết, chuyên môn chọc ngoáy, chửi xéo người ta. Song nhân phẩm họ tuy không tốt, thích hại người lợi mình, thậm chí hại người không lợi mình, nhưng có lúc nhìn nhận vấn đề quả thật vừa độc đáo vừa sắc bén.
Thực ra Lưu Anh Nam vẫn rất sẵn lòng trò chuyện với quỷ, ngoài việc có thể hóa giải oán niệm của họ, còn có một nguyên nhân chính là: họ đã chết rồi, không còn liên quan tới Dương gian, cũng không còn gì phải kiêng kỵ, cho nên có thể nói sướng miệng. Thường thường chủ đề nói tới đều rất chân thực, đều là việc hồi còn sống muốn nói mà không dám nói.
Mỗi khi Lưu Anh Nam trò chuyện với quỷ, đều là quỷ trút tâm sự trước, cuối cùng Lưu Anh Nam tổng kết. Bây giờ tương tự cũng giữ thói quen làm việc đó, Lưu Anh Nam nói ngắn gọn rõ ràng:
- Thời đại ngày nay, người nghèo ăn thịt, người giàu ăn tôm, làm lãnh đạo ăn ba ba; người nghèo lái xe trông chừng cảnh sát giao thông, người giàu ngồi xe ngắm tất chân.
Nữ quỷ giơ ngón tay, khen ngợi Lưu Anh Nam giải thích thấu triệt, ả cũng bị khơi dậy hứng thú nói:
- Quả là như thế, anh nói chúng ta hằng ngày liều sống liều chết chăm chỉ làm việc, làm cả đời cũng chả được gì. Người ta có tiền chỉ cần uống chút rượu, làm quan chỉ động mồm là có thể dễ dàng đạt được, mỗi ngày còn bị người có tiền có quyền gọi tới uống rượu hầu hạ họ, chả khác nô lệ là mấy.
- Không không không. Thời đại mới, xã hội mới, nô lệ sớm đã không còn rồi. –Lưu Anh Nam lắc đầu, nữ quỷ tưởng hắn bất đồng ý kiến với mình, mở to mắt nhìn hắn, chỉ nghe Lưu Anh Nam nói:
- Chỉ có điều, nô lệ không còn, nhưng nô tài vẫn còn, lầu xanh không còn nhưng kỹ nữ vẫn còn, phi tần không còn, tam thê tứ phếp vẫn còn; Ngao Bái không còn, Hòa Thân vẫn còn đó; tiền lương không còn, công quỹ vẫn còn; cống nạp không còn, phong bì vẫn còn đó; gánh hát ngự dụng cung đình không còn, đoàn văn công còn đó; áng văn học không còn, văn dâm dật vẫn còn đó…
- Anh nói đúng quá. –Nữ quỷ kích động nói:
- Anh nói xem, chúng ta từ nhỏ ra sức học tập, gần như lãng phí cả thời kỳ thanh thiếu niên, hằng ngày đều vùi đầu trong sách vở, đại học càng cần cù học tập để kiếm sống lập nghiệp, kết quả lại đi làm nô tài…
Nói xong hoàn cảnh xã hội, hoàn cảnh công tác, sau đó lại nói đến trường học, lớp này đến lớp kia, có chút như hồi tưởng kỷ niệm, cánh đàn bà quả nhiên lắm chuyện, còn đầy bụng bực tức.
Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Biết làm sao đây, hiện tại những nơi gọi là trường đại học kia, ai ai cũng quản lý hóa, tố chất lưu manh hóa, hôn công khai hóa, tri thức hóa. Mà bản thân đám học sinh đi học thì mơ mộng hóa, trốn học hóa, ngủ quán hóa, thi lại chuyên nghiệp hóa, học phí cao hóa, luận văn baike (giống google) hóa, mắt cận thị hóa, ăn cơm quán hóa, đến cuối cùng đương nhiên là mơ mộng tìm việc hóa, tốt nghiệp thất nghiệp hóa, đi làm công nhân hóa.
Hai mắt nữ quỷ tỏa sáng, vừa định mở miệng thì Lưu Anh Nam lại cướp lời:
- Thực ra toàn bộ điều này không thể quy tội cho thời đại, mỗi người đều phải phụ trách bản thân. Cô nhìn đám sinh viên bây giờ, đi học toàn ngủ, CF như si như mê, VLTK không biết mệt mỏi; tin nhắn thì nợ phí; hút thuốc bài bạc cái gì cũng biết; rượu chè chơi cả lít; thi lại kết thành bầy thành đội… Tốt nghiệp rồi thất nghiệp cũng là đúng thôi.
- Cảm giác như con đường trưởng thành của những người như chúng ta dường như sai rồi, vốn là thời đại nên tự do chơi đùa lại vùi đầu học hành, cặp xách của học sinh tiểu học đã nặng hơn hai mươi cân, ngoài sách giáo khoa còn có rất nhiều sách ngoại khóa như cầm kỳ thư họa, Olympic. Nhất là ba năm cấp ba càng đạt tới đỉnh điểm, quả thực đúng là đầu vắt vẻo treo trên xà nhà, nhưng vào đại học, lúc học tập kỹ năng sinh tồn, bản lĩnh kiếm sống thật sự lại bắt đầu buông thả mình, cảm giác đại học ngược lại càng giống như trong nhà trẻ tự do tự tại?
Nữ quỷ vẻ mặt kích động, vừa định mở miệng thì lại bị Lưu Anh Nam cướp lời lần nữa, chỉ nghe hắn nói:
- Nhớ lại hồi đi học năm đó, đi học như tra tấn, đau đến khó chịu. Nhớ lại năm đó, ngôi sao tôi thích, nào là Gia Câu, A Vinh, A Phương, Lệ Quân ai nấy đều đi rồi, những nữ thần từng ngưỡng mộ cũng đều già nua cả rồi. Còn có những nữ diễn viên từng dẫn dắt tôi, dạy tôi tìm niềm vui như thế nào, như Nanako, Mutou Ran cũng đều quy ẩn…
- Song, tuy trước đây và bây giờ phát sinh sự thay đổi rất lớn, bản thân chúng ta cũng đang không ngừng biến hóa để thích ứng. Nhưng bản tôi vẫn không hề thay đổi, đó là nguyên tắc của tôi, là sự kiên định của tôi, đó chính là sự theo đuổi của tôi với xử nữ sẽ vĩnh viễn không buông bỏ.
- Đương nhiên, bây giờ xử nữ vì ngồi xe đạp, xoạc chân, ngón tay tự hủy có cả mớ, phần tử tội phạm phá hủy có cả mớ; phim tình cảm dụ dỗ có cả mớ; mất theo trình tự hợp pháp có cả mớ; cuộc sống bức bách ra ngoài bươn trải có cả mớ; khám phá hồng trần có cả mớ; khoa học phát triển đi vá lại có cả mớ… Nhưng cho dù như vậy tôi vẫn kiên trì tìm kiếm, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi…
/435
|