Bất kể Lưu Anh Nam có bao nhiêu lý do gạt gẫm Hồng Hà, cô vẫn kiên định với một nguyên tắc, đó chính là: giả ngây giả ngô giả vô tri. Cứ mỗi khi đến lúc Lưu Anh Nam sắp phát điên, khi hắn cảm thấy nhàm chán thì mút mút một cái, khi hắn cảm thấy không hề vui thú thì liếm liếm một cái, khi hắn cảm thấy sắp phun thì dừng lại bất động.
Đây chính là thủ đoạn của phụ nữ với đàn ông, đủ mọi thể loại, biến hóa ngàn vạn, khiến đàn ông không thể không phục tùng. Chính vì như thế mới có nhiều đàn ông sợ vợ, chiều vợ như vậy.
Thế giới này có mấy ai bao được bồ nhí, nuôi được vợ bé, tới tiệm gội đầu tiệm massage thì vừa bẩn vừa nhàm, cho nên đàn ông tốt hơn hết nên ngoan ngoãn ở nhà để vợ dạy dỗ.
Cuối cùng vào lúc Lưu Anh Nam khi thì uể oải, khi thì nhàm chán, khi thì hưng phấn, khi thì sung sướng…vv… đủ mọi cảm xúc, đã tự mình động thủ giải quyết vấn đề.
Hồng Hà còn đang ở bên vận động hàm dưới, xoa quai hàm, bộ dạng như rất mệt, rất xấu hổ. Còn thi thoảng trừng mắt Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam tương tự cũng tức giận trừng lại cô, hung ác chỉ vào cô nói:
- Em chờ đấy, chờ ‘dì cả’ của em đi rồi, xem anh trừng trị em thế nào!
- Ây da, đừng mà, người ta sợ… -Hồng Hà giả bộ sợ hãi nói. Thực ra trong lòng cô biết rõ, đến lúc ấy Lưu Anh Nam sẽ giống như một chiếc máy vĩnh viễn không ngừng nghỉ, dũng cảm xông tới, mãi đến khi lên đỉnh. Đến lúc ấy cô dùng cũng không còn là miệng nữa, mà là thần khí có thể bao dung tất cả, dung nạp đất trời, vả lại sẽ sung sướng hơn miệng rất nhiều.
Hai người đùa giữa ở trong phòng một hồi, Hồng Hà liền nghiêm túc ngồi trước máy tính viết bản thảo tin tức của cô, chủ đề là ‘Diệp Tinh quay quảng cáo, bạn trai nghèo hiện thân, hôn nhau công khai, phim giả tình thật’. Cùng đằng sau là cuộc phỏng vấn riêng với bạn trai nghèo Lưu Anh Nam.
Hồng Hà là một phóng viên lâu năm, xuất thân chính quy, khả năng biểu đạt ngôn ngữ rất mạnh, so với tin tức giải trí tầm thường rỗng tuếch có thể nói càng mạnh hơn. Tin tức giải trí tầm thường đều là dùng ảnh chụp lén làm chủ, văn viết làm phụ, về cơ bản đều là thuật lại tình huống khi đó. Mà văn chương của Hồng Hà lại dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ, tạo ra tư tưởng trung tâm trong cả tin tức, khiến mọi người ngoại trừ nhìn thấy việc lần này, còn có thể hiểu thêm cùng cảm thụ bầu không khí và trạng thái của trường quay khi đó.
- Nào nào, phỏng vấn nào. –Lưu Anh Nam ngồi bên cạnh cô, bộ dạng như đang chờ đợi.
Hồng Hà hờ hững lườm hắn một cái:
- Phỏng vấn gì? Scandal này vốn do em sáng tạo ra, anh vốn chính là nhân vật hư cấu, về chuyện phỏng vấn anh đương nhiên vẫn do em sáng tạo. Cho nên anh phải nhớ kỹ, là em tạo ra anh!
- Tạo ra nhân vật hư cấu có gì mà thú vị. –Lưu Anh Nam ngậm đầu lọc thuốc cười nói:
- Chờ đèn đỏ qua rồi, anh giúp em, chúng ta cùng nhau tạo ra một người thực sự.
- Nếu anh luôn muốn nhét vào miệng em, thì vĩnh viễn sẽ không tạo ra người được đâu. –Hồng Hà tà ác trêu chọc.
Lưu Anh Nam lập tức dời ánh mắt khỏi môi cô nàng, ngoan ngoãn nhìn Hồng Hà gõ chữ lạch cạch, hạ phím như bay, từng hàng chữ đẹp đẽ hiển thị trên máy tính. Đây chính là cuộc phỏng vấn riêng của Hồng Hà với bạn trai tin đồn của Diệp Tinh.
- Anh ta là một người số khổ, từ nhỏ đã mất cha mẹ, một mình đói khổ không nơi nương tựa, gian nan vùng vẫy để kiếm ăn sinh tồn. Mùa hè anh ta nhặt đồ ăn trong đống rác, mùa đông giữ ấm trong thùng rác, mùa thu chơi đùa bên thùng rác, thường ngồi trên nắp thùng rác đón mùa xuân…
Thấy Hồng Hà thêu dệt cuộc đời mình, Lưu Anh Nam cười gượng nói:
- Thực ra anh là một công nhân bảo vệ môi trường!
- Ngậm, đừng phá đám em. –Hồng Hà tức giận nói.
- Không phá đám, nhưng em đừng an bài anh ở bên cạnh thùng rác có được hay không? Quan trọng là em viết như vậy có người tin chăng? –Lưu Anh Nam cười khổ nói.
- Đương nhiên có người tin. –Hồng Hà quả quyết nói:
- Đừng nói là hơn hai mươi năm trước, chính là thời đại này cũng có trẻ nhỏ sưởi ấm trong đống rác. Chỉ tiếc số chúng nó không tốt bằng anh, toàn bộ đều chết trong đó.
Lưu Anh Nam thoáng chốc trầm mặc. Sự kiện này hắn cũng biết, cảm giác mang lại cho hắn ngoại trừ bi thảm, bi ai, thì chỉ có bi phẫn! So sánh với chúng, tuổi thơ Lưu Anh Nam tuy cũng là nghèo khó bần cùng, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn sống sót.
Tình huống như thế phát sinh rốt cuộc nên trách ai đây? Ai phải gánh trách nhiệm này đây?
Thiện ác đến cuối chung quy có báo, Âm Tào Địa Phủ sẽ phân giải.
Không khí trở nên nặng nề, Lưu Anh Nam cũng không có tâm tư đùa giỡn với Hồng Hà. Cô rất nhanh viết xong hai bài báo cáo gửi về đơn vị công tác, thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của Lưu Anh Nam, vốn định triền miên với hắn một phen thì điện thoại của cô bỗng vang lên. Thì ra là người quản lý của Diệp Tinh gọi tới, nói buổi lễ ghi hình bộ phim mới của Diệp Tinh sắp bắt đầu, mời cô đến hội trường phỏng vấn, vả lại lát nữa còn có một buổi tiếp đãi phóng viên.
Hồng Hà thân là phóng viên chuyên đề đương nhiên phải tới, còn phải dựa vào Diệp Tinh kiếm cơm cơ mà.
Cô xách máy ảnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Anh Nam. Hắn thoải mái nằm trên giường, khoan thai nhả vòng khói, tinh thần vô cùng buông lỏng, nhưng thân thể rất mỏi mệt, nhất là miệng, vừa hôn vừa ngậm vừa nói linh tinh, bây giờ môi vẫn còn hơi đau.
Có điều trên môi phân biệt dính son môi của Hồng Hà và Diệp Tinh, còn có thể từ mùi son môi cảm nhận được hai cô gái thuộc hai mẫu người hoàn toàn khác hẳn. Hồng Hà nhiệt tình như lửa, Diệp Tinh kín đáo không lộ, chậc chậc chậc…
Con người ta trong hoàn cảnh an nhàn là dễ sinh lười nhất. Giống như Lưu Anh Nam bây giờ, hôn người này cắn người kia, mỹ nữ vờn quanh, không có thế tục quấy nhiễu, không có yêu ma quỷ quái, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt biết bao.
Nhưng đúng vào lúc này điện thoại trong túi Lưu Anh Nam vang lên réo rắt. Lưu Anh Nam giật mình, nếu mình cứ lơ là mất cảnh giác như thế, vĩnh viễn cũng đừng mơ xây dựng hậu cung, thậm chí còn có nguy hiểm lật thuyền.
Ban nãy ở cùng Hồng Hà lâu như vậy, không ngờ quên tắt máy hoặc để rung, sơ suất quá, sơ suất quá. May mà lúc này Hồng Hà đã rời đi, bằng không cô nhìn thấy Lăng Vân gọi điện tới rồi mở máy, thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Lưu Anh Nam khóa chặt cửa, dè dặt nhận cuộc gọi, nhưng đối phương lại không hề khách sáo tức giận quát:
- Lưu Anh Nam. Nếu anh nghe thấy lời em thì lập tức cút lại đây cho em, mau mau cút lại đây!
Lưu Anh Nam thộn ra, cầm điện thoại lên nhìn, đúng là Lăng Vân gọi tới, cô nàng sao lại nóng nảy như thế nhỉ? Đèn đỏ tới, hay thời mãn kinh tới rồi? Lẽ nào mang thai ngoài ý muốn?
Bất kể do nguyên nhân nào tạo thành Lưu Anh Nam đều không thể trêu vào. Hơn nữa Hồng Hà tùy lúc sẽ trở lại, Lưu Anh Nam cái khó ló cái khôn, dùng giọng phổ thông đúng tiêu chuẩn nói vào điện thoại:
- Kính chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
- Hừ, Lưu Anh Nam, anh đừng giở chiêu này với em. Để em nghe xem đoạn tiếng Anh đằng sau anh nói thế nào! –Lăng Vân ở đầu bên cười lạnh nói, hệt như ma quỷ nhìn thấu mọi trò hề trên thế gian.
Môi Lưu Anh Nam ngập ngừng, còn muốn giả vờ nhưng chỉ biết nói mỗi từ ‘fuck’, cái khác hoàn toàn không biết. Điều này khiến hắn rất buồn bực, điện thoại quốc gia đang yên đang lành, không liên lạc được thì không liên lạc, tắt máy thì tắt máy, không việc gì soạn một tràng tiếng Anh làm gì?
- Anh đừng giả ngây giả ngô với em. Em hạn cho anh trong vòng 30 phút phải chạy tới ngoại ô phía Tây ngay, tới muộn một phút thì tự gánh lấy hậu quả. –Lăng Vân hung ác nói:
- Đừng giả ngu, em biết anh đang ở thủ đô!
Nói xong Lăng Vân còn lặp lại địa chỉ một lần, rồi hung hăng cúp máy. Lưu Anh Nam vẫn ngơ ngơ cầm điện thoại, đây là tình huống gì vậy trời, đang yên đang lành sao tức giận rồi. Hôm qua còn gọi điện thoại nói bị ép về thủ đô, tham gia buổi xem mắt do gia tộc sắp xếp cơ mà? Tham gia xem mắt là em, nếu tức giận thì cũng là ca tức giận chứ nhỉ?
Lưu Anh Nam rầu rĩ trong lòng, đàn ông nhu nhược cộng đa tình, vào lúc này luôn nhớ tới sự dịu dàng của người phụ nữ khác. Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, hắn bây giờ nhớ chính là đôi môi mềm mại của Diệp Tinh, cái miệng ướt át của Hồng Hà, hà tất phải nghe Lăng Vân gào thét chứ?
Nhưng, một gã đàn ông lấy việc xây dựng hậu cung làm mục tiêu vĩ đại sao có thể vì thế mà lùi bước chứ? Một gã đàn ông lập chí muốn làm tình thánh sao có thể ngay cả phụ nữ tức giận cũng không giải quyết được chứ!?
Lưu Anh Nam xoay người đứng dậy, lén lút ra cửa, đi thẳng tới khu ngoại thành Lăng Vân nói…
Đây chính là thủ đoạn của phụ nữ với đàn ông, đủ mọi thể loại, biến hóa ngàn vạn, khiến đàn ông không thể không phục tùng. Chính vì như thế mới có nhiều đàn ông sợ vợ, chiều vợ như vậy.
Thế giới này có mấy ai bao được bồ nhí, nuôi được vợ bé, tới tiệm gội đầu tiệm massage thì vừa bẩn vừa nhàm, cho nên đàn ông tốt hơn hết nên ngoan ngoãn ở nhà để vợ dạy dỗ.
Cuối cùng vào lúc Lưu Anh Nam khi thì uể oải, khi thì nhàm chán, khi thì hưng phấn, khi thì sung sướng…vv… đủ mọi cảm xúc, đã tự mình động thủ giải quyết vấn đề.
Hồng Hà còn đang ở bên vận động hàm dưới, xoa quai hàm, bộ dạng như rất mệt, rất xấu hổ. Còn thi thoảng trừng mắt Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam tương tự cũng tức giận trừng lại cô, hung ác chỉ vào cô nói:
- Em chờ đấy, chờ ‘dì cả’ của em đi rồi, xem anh trừng trị em thế nào!
- Ây da, đừng mà, người ta sợ… -Hồng Hà giả bộ sợ hãi nói. Thực ra trong lòng cô biết rõ, đến lúc ấy Lưu Anh Nam sẽ giống như một chiếc máy vĩnh viễn không ngừng nghỉ, dũng cảm xông tới, mãi đến khi lên đỉnh. Đến lúc ấy cô dùng cũng không còn là miệng nữa, mà là thần khí có thể bao dung tất cả, dung nạp đất trời, vả lại sẽ sung sướng hơn miệng rất nhiều.
Hai người đùa giữa ở trong phòng một hồi, Hồng Hà liền nghiêm túc ngồi trước máy tính viết bản thảo tin tức của cô, chủ đề là ‘Diệp Tinh quay quảng cáo, bạn trai nghèo hiện thân, hôn nhau công khai, phim giả tình thật’. Cùng đằng sau là cuộc phỏng vấn riêng với bạn trai nghèo Lưu Anh Nam.
Hồng Hà là một phóng viên lâu năm, xuất thân chính quy, khả năng biểu đạt ngôn ngữ rất mạnh, so với tin tức giải trí tầm thường rỗng tuếch có thể nói càng mạnh hơn. Tin tức giải trí tầm thường đều là dùng ảnh chụp lén làm chủ, văn viết làm phụ, về cơ bản đều là thuật lại tình huống khi đó. Mà văn chương của Hồng Hà lại dùng rất nhiều từ ngữ hoa mỹ, tạo ra tư tưởng trung tâm trong cả tin tức, khiến mọi người ngoại trừ nhìn thấy việc lần này, còn có thể hiểu thêm cùng cảm thụ bầu không khí và trạng thái của trường quay khi đó.
- Nào nào, phỏng vấn nào. –Lưu Anh Nam ngồi bên cạnh cô, bộ dạng như đang chờ đợi.
Hồng Hà hờ hững lườm hắn một cái:
- Phỏng vấn gì? Scandal này vốn do em sáng tạo ra, anh vốn chính là nhân vật hư cấu, về chuyện phỏng vấn anh đương nhiên vẫn do em sáng tạo. Cho nên anh phải nhớ kỹ, là em tạo ra anh!
- Tạo ra nhân vật hư cấu có gì mà thú vị. –Lưu Anh Nam ngậm đầu lọc thuốc cười nói:
- Chờ đèn đỏ qua rồi, anh giúp em, chúng ta cùng nhau tạo ra một người thực sự.
- Nếu anh luôn muốn nhét vào miệng em, thì vĩnh viễn sẽ không tạo ra người được đâu. –Hồng Hà tà ác trêu chọc.
Lưu Anh Nam lập tức dời ánh mắt khỏi môi cô nàng, ngoan ngoãn nhìn Hồng Hà gõ chữ lạch cạch, hạ phím như bay, từng hàng chữ đẹp đẽ hiển thị trên máy tính. Đây chính là cuộc phỏng vấn riêng của Hồng Hà với bạn trai tin đồn của Diệp Tinh.
- Anh ta là một người số khổ, từ nhỏ đã mất cha mẹ, một mình đói khổ không nơi nương tựa, gian nan vùng vẫy để kiếm ăn sinh tồn. Mùa hè anh ta nhặt đồ ăn trong đống rác, mùa đông giữ ấm trong thùng rác, mùa thu chơi đùa bên thùng rác, thường ngồi trên nắp thùng rác đón mùa xuân…
Thấy Hồng Hà thêu dệt cuộc đời mình, Lưu Anh Nam cười gượng nói:
- Thực ra anh là một công nhân bảo vệ môi trường!
- Ngậm, đừng phá đám em. –Hồng Hà tức giận nói.
- Không phá đám, nhưng em đừng an bài anh ở bên cạnh thùng rác có được hay không? Quan trọng là em viết như vậy có người tin chăng? –Lưu Anh Nam cười khổ nói.
- Đương nhiên có người tin. –Hồng Hà quả quyết nói:
- Đừng nói là hơn hai mươi năm trước, chính là thời đại này cũng có trẻ nhỏ sưởi ấm trong đống rác. Chỉ tiếc số chúng nó không tốt bằng anh, toàn bộ đều chết trong đó.
Lưu Anh Nam thoáng chốc trầm mặc. Sự kiện này hắn cũng biết, cảm giác mang lại cho hắn ngoại trừ bi thảm, bi ai, thì chỉ có bi phẫn! So sánh với chúng, tuổi thơ Lưu Anh Nam tuy cũng là nghèo khó bần cùng, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn sống sót.
Tình huống như thế phát sinh rốt cuộc nên trách ai đây? Ai phải gánh trách nhiệm này đây?
Thiện ác đến cuối chung quy có báo, Âm Tào Địa Phủ sẽ phân giải.
Không khí trở nên nặng nề, Lưu Anh Nam cũng không có tâm tư đùa giỡn với Hồng Hà. Cô rất nhanh viết xong hai bài báo cáo gửi về đơn vị công tác, thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của Lưu Anh Nam, vốn định triền miên với hắn một phen thì điện thoại của cô bỗng vang lên. Thì ra là người quản lý của Diệp Tinh gọi tới, nói buổi lễ ghi hình bộ phim mới của Diệp Tinh sắp bắt đầu, mời cô đến hội trường phỏng vấn, vả lại lát nữa còn có một buổi tiếp đãi phóng viên.
Hồng Hà thân là phóng viên chuyên đề đương nhiên phải tới, còn phải dựa vào Diệp Tinh kiếm cơm cơ mà.
Cô xách máy ảnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Anh Nam. Hắn thoải mái nằm trên giường, khoan thai nhả vòng khói, tinh thần vô cùng buông lỏng, nhưng thân thể rất mỏi mệt, nhất là miệng, vừa hôn vừa ngậm vừa nói linh tinh, bây giờ môi vẫn còn hơi đau.
Có điều trên môi phân biệt dính son môi của Hồng Hà và Diệp Tinh, còn có thể từ mùi son môi cảm nhận được hai cô gái thuộc hai mẫu người hoàn toàn khác hẳn. Hồng Hà nhiệt tình như lửa, Diệp Tinh kín đáo không lộ, chậc chậc chậc…
Con người ta trong hoàn cảnh an nhàn là dễ sinh lười nhất. Giống như Lưu Anh Nam bây giờ, hôn người này cắn người kia, mỹ nữ vờn quanh, không có thế tục quấy nhiễu, không có yêu ma quỷ quái, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt biết bao.
Nhưng đúng vào lúc này điện thoại trong túi Lưu Anh Nam vang lên réo rắt. Lưu Anh Nam giật mình, nếu mình cứ lơ là mất cảnh giác như thế, vĩnh viễn cũng đừng mơ xây dựng hậu cung, thậm chí còn có nguy hiểm lật thuyền.
Ban nãy ở cùng Hồng Hà lâu như vậy, không ngờ quên tắt máy hoặc để rung, sơ suất quá, sơ suất quá. May mà lúc này Hồng Hà đã rời đi, bằng không cô nhìn thấy Lăng Vân gọi điện tới rồi mở máy, thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Lưu Anh Nam khóa chặt cửa, dè dặt nhận cuộc gọi, nhưng đối phương lại không hề khách sáo tức giận quát:
- Lưu Anh Nam. Nếu anh nghe thấy lời em thì lập tức cút lại đây cho em, mau mau cút lại đây!
Lưu Anh Nam thộn ra, cầm điện thoại lên nhìn, đúng là Lăng Vân gọi tới, cô nàng sao lại nóng nảy như thế nhỉ? Đèn đỏ tới, hay thời mãn kinh tới rồi? Lẽ nào mang thai ngoài ý muốn?
Bất kể do nguyên nhân nào tạo thành Lưu Anh Nam đều không thể trêu vào. Hơn nữa Hồng Hà tùy lúc sẽ trở lại, Lưu Anh Nam cái khó ló cái khôn, dùng giọng phổ thông đúng tiêu chuẩn nói vào điện thoại:
- Kính chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
- Hừ, Lưu Anh Nam, anh đừng giở chiêu này với em. Để em nghe xem đoạn tiếng Anh đằng sau anh nói thế nào! –Lăng Vân ở đầu bên cười lạnh nói, hệt như ma quỷ nhìn thấu mọi trò hề trên thế gian.
Môi Lưu Anh Nam ngập ngừng, còn muốn giả vờ nhưng chỉ biết nói mỗi từ ‘fuck’, cái khác hoàn toàn không biết. Điều này khiến hắn rất buồn bực, điện thoại quốc gia đang yên đang lành, không liên lạc được thì không liên lạc, tắt máy thì tắt máy, không việc gì soạn một tràng tiếng Anh làm gì?
- Anh đừng giả ngây giả ngô với em. Em hạn cho anh trong vòng 30 phút phải chạy tới ngoại ô phía Tây ngay, tới muộn một phút thì tự gánh lấy hậu quả. –Lăng Vân hung ác nói:
- Đừng giả ngu, em biết anh đang ở thủ đô!
Nói xong Lăng Vân còn lặp lại địa chỉ một lần, rồi hung hăng cúp máy. Lưu Anh Nam vẫn ngơ ngơ cầm điện thoại, đây là tình huống gì vậy trời, đang yên đang lành sao tức giận rồi. Hôm qua còn gọi điện thoại nói bị ép về thủ đô, tham gia buổi xem mắt do gia tộc sắp xếp cơ mà? Tham gia xem mắt là em, nếu tức giận thì cũng là ca tức giận chứ nhỉ?
Lưu Anh Nam rầu rĩ trong lòng, đàn ông nhu nhược cộng đa tình, vào lúc này luôn nhớ tới sự dịu dàng của người phụ nữ khác. Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ, hắn bây giờ nhớ chính là đôi môi mềm mại của Diệp Tinh, cái miệng ướt át của Hồng Hà, hà tất phải nghe Lăng Vân gào thét chứ?
Nhưng, một gã đàn ông lấy việc xây dựng hậu cung làm mục tiêu vĩ đại sao có thể vì thế mà lùi bước chứ? Một gã đàn ông lập chí muốn làm tình thánh sao có thể ngay cả phụ nữ tức giận cũng không giải quyết được chứ!?
Lưu Anh Nam xoay người đứng dậy, lén lút ra cửa, đi thẳng tới khu ngoại thành Lăng Vân nói…
/435
|