Sự nóng nảy của Lăng Vân trong điện thoại khiến Lưu Anh Nam lo lắng trùng trùng. Kiểu gia tộc xa xưa này chắc chắn có rất nhiều người già phong kiến, vả lại Lăng Vân nhất định là viên minh châu trên tay, thậm chí người nối nghiệp của gia tộc khổng lồ này. Việc hôn nhân yêu đương của cô sẽ tác động tới cả mạch máu gia tộc.
Tin tức gần đây thường xuyên nhìn thấy ông chủ tập đoàn lớn nào đó ly hôn, đây đã chẳng phải chuyện cá nhân ông ta rồi, nào là giá cổ phiếu công ty, kinh tế trong ngành đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Ông chủ tập đoàn mà còn như thế, coi xem gia tộc lớn người ta có cả trang viên không thấy đầu cuối, hôn nhân của người nối nghiệp gia tộc họ phải quan trọng tới mức nào đây?
Lăng Vân lúc này đang nóng giận, có lẽ người nhà cô cũng đang tức giận. Đây là lãnh địa tư nhân của người ta, có lẽ cho dù giết chết một người thì cũng chẳng ai hay biết.
Tóm lại Lưu Anh Nam càng nghĩ càng sợ, thậm chí muốn gọi Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện tới để thêm can đảm.
Vợ chồng người ta cãi nhau, cùng lắm nhà gái gọi nhà mẹ đẻ tới bênh vực tạo thế, nhà trai gọi bạn bè tới phân xử khuyên can. Nhưng hắn lại muốn tìm Hắc Bạch Vô Thường tới, đây là muốn diệt toàn tộc nhà người ta mà!
Đương nhiên Lưu Anh Nam chẳng qua chỉ tưởng tượng mà thôi. Hắn sở dĩ như vậy hoàn toàn là do nguyên nhân sắp gặp gia trưởng, hắn chưa bao giờ kết thân một cách nghiêm túc, càng chưa từng gặp gia trưởng nhà gái. Hắn lo cách nhìn của người ta với hắn, lo điều này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, lo mối tình này sẽ kết thúc vì sự phản đối của gia trưởng. Hắn hoàn toàn không biết ứng phó thế nào.
À đúng rồi, không thể nói Lưu Anh Nam hoàn toàn chưa gặp gia trưởng bao giờ, Hồng lão cha Hồng Hà hắn từng gặp, chỉ có điều lúc ấy Hồng lão sắp hết tuổi thọ, vốn dĩ không đủ thời gian lo việc hôn nhân của con gái, bản thân còn có một bụng tâm nguyện, còn lo xuống Địa Phủ chịu hình nữa cơ mà.
Cho nên nói lần này là lần đầu tiên Lưu Anh Nam gặp gia trưởng nhà gái, từ lúc nhận cuộc gọi nói về nhà xem mắt của Lăng Vân thì hắn đã biết. Bây giờ chuyện tới trước mắt, hắn khó tránh sẽ căng thẳng, bối rối.
Hơn nữa, nếu là gặp gia trưởng, có phải cũng cần gặp gia trưởng của hắn hay không? Hắn không cha không mẹ thì làm sao đây? Thực sự không được gọi Mạnh Bà và Thôi Phán Quan tới thay thế à?
Lưu Anh Nam ngồi trên xe, nhìn trang viên tư nhân tuyệt đẹp ở xa xa, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhưng hắn mãi không xuống xe, tài xế cũng sốt ruột, cho dù rất nhiều người không hề có tâm lý ghét giàu nhưng vô ý thức cũng không muốn giao thiệp với người có tiền, cho nên tài xế muốn sớm rời đi.
Ông ta không nhịn được thúc giục Lưu Anh Nam:
- Tiên sinh, nếu anh xác định địa điểm không sai, mong anh hãy trả tiền rồi xuống xe.
- Ừm. –Lưu Anh Nam bừng tỉnh, đáp lại một tiếng. Vừa nhìn dụng cụ đo, nhất thời chả còn sợ gì nữa, lập tức móc điện thoại gọi cho Lăng Vân. Đối phương vẫn tức giận như trước, nhưng nghe Lưu Anh Nam đi tới cửa, lại ngồi xe taxi, cô lập tức phân phó Lưu Anh Nam ngoan ngoãn chờ, cô sẽ ra ngay. Cảm giác này giống như bảo Lưu Anh Nam rửa sạch cổ chờ chém đầu vậy.
Rất nhanh Lưu Anh Nam nghe thấy tiếng máy gầm của động cơ, như một con mãnh thú đang gào rống, một chiếc xe bọc thép màu đen từ con đường tư nhân kia vọt ra, hệt như một con hùng sư màu đen vô cùng hoành tráng.
Xe bọc thép màu đen lao tới như tia chớp, phanh kít một cái dừng ngay trước xe taxi, làm hắn sợ hết hồn. Chỉ thấy trên xe là một cô gái ăn mặc thời trang, xinh đẹp như hoa, nhưng nhìn kỹ lại hung thần ác sát, nhìn cách ăn mặc thì yểu điệu thục nữ, nhưng trong tay lại cầm một chiếc giày cao gót. Người còn chưa tới gần đã nghe cô quát giận:
- Lưu Anh Nam, anh cút tới đây cho em, hôm nay em không đánh anh mặt nở đầy hoa, thì anh không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
- Ghê quá… -Tài xế sợ hãi nói:
- Tiên sinh, ngài mau xuống xe đi, đừng liên lụy tôi mà. Tôi vất vả dựa vào việc chở người kiếm chút tiền, trên có người già dưới có trẻ nhỏ…
Lưu Anh Nam còn chưa cảm thấy điều gì thì đã dọa tài xế sợ hết hồn. Đây chính là sự uy hiếp của người có tiền với người nghèo, cho dù Lăng gia chưa từng truyền bất kỳ tin đồn ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp người dân nào, nhưng có tiền có thế đã trở thành một thành ngữ, người có tiền thì có đặc quyền, đã là chuyện không hề hiếm gặp rồi, cho nên tài xế vô cùng hoảng sợ.
Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không liên lụy người ta, ung dung xuống xe. Lăng Vân nhất thời vồ tới như mãnh thú, vung giày cao gót muốn đập hắn. Lưu Anh Nam không nhanh không chậm vươn tay nói:
- Muốn đánh à? Trước tiên hãy trả tiền xe cho bác tài đã.
Lăng Vân muốn tức điên lên, trong mắt chỉ có Lưu Anh Nam, vạn vật trong đất trời đều không tồn tại. Nghe Lưu Anh Nam vừa nói mới nhớ tới, chỗ này còn có một chiếc taxi cơ mà. Cô hung ác trừng mắt Lưu Anh Nam, gần như là vô ý thức trở lại trong xe, lấy ví tiền, không buồn nhìn dụng cụ đo km liền vung ra một xấp tiền. Tài xế cũng không nhiều lời, biến mất luôn dưới ánh mắt ra hiệu của Lưu Anh Nam.
Thấy tài xế đi xa, trò hay chính thức bắt đầu rồi. Lăng Vân giống như Mẫu Dạ Xoa vung giày cao gót trong tay, đuổi đánh Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ không chờ ăn đòn, đương nhiên cũng không thể đánh phụ nữ, cho nên hắn co giò bỏ chạy.
Ngay dưới trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc này, Lưu Anh Nam co giò chạy như điên, Lăng Vân đuổi theo không bỏ. Cuối cùng Lăng Vân mặc lễ phục, váy dài chấm đất thực sự chạy không nổi, cô nàng còn chưa chạm được vào Lưu Anh Nam cái nào, càng khiến cô nổi giận lôi đình.
- Lưu Anh Nam, anh đứng lại cho em, bằng không em lập tức nhảy xuống hồ. –Đứng ở bên hồ nước như mặt gương kia, Lăng Vân dùng cái chết ép buộc.
Lưu Anh Nam đứng ở bờ đối diện cũng hô:
- Em đừng qua đây, bằng không anh chết cho em xem.
- Được lắm, anh chết một cái cho em xem, anh chết em đỡ phải tức giận. –Lăng Vân chống nạnh, tức giận nói.
- Thế thì thôi, anh không chết đâu, bằng không anh chết rồi em cũng không có ‘sinh khí’*, anh há chẳng phải hại em rồi sao. –Lưu Anh Nam trơ mặt nói.
*Chơi chữ, sinh khí vừa có nghĩa là tức giận, vừa là sức sống.
Lăng Vân hét to một tiếng, lửa giận công tâm, ném thẳng giày cao gót ở trong tay ra. Chỉ tiếc sức quá yếu hoàn toàn không ném được sang đối diện, rơi vào giữa hồ, ném bay thiên nga, đánh lìa uyên ương.
Lưu Anh Nam líu lưỡi nói:
- Chia lìa uyên ương, không phải điềm tốt.
Vừa nghe lời này Lăng Vân không ngờ lại phịch một tiếng ngồi xuống đất gào khóc. Điều này thoáng cái dọa Lưu Anh Nam sợ hết hồn, không sợ đánh không sợ mắng, chỉ sợ nước mắt rơi…
Hắn cố lấy cam đảm lao tới, thăm dò một phen. Lăng Vân khóc quá đau lòng, thật sự không có lực sát thương, hắn lúc này mới dám đi tới ngồi bên Lăng Vân, một tay ôm vai cô kéo cô vào lòng, dâm dê đê tiện nói:
- Nào, cục cưng đừng khóc, ca ca chơi với cưng nè…
- Anh cút sang bên cho em. –Lăng Vân nước mắt như mưa, bi thương buồn bã, Lưu Anh Nam nhìn mà sững sờ cũng nghiêm túc hơn hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao?
- Làm sao? Anh còn mặt mũi để hỏi? Còn chẳng phải là vì anh. –Lăng Vân càng khóc càng thương tâm, hung ác nhéo cánh tay Lưu Anh Nam nói:
- Em vốn đã đoán được anh sẽ tự mình chạy tới ngăn cản em xem mặt, em ban đầu còn rất vui, trong lòng cũng có dũng khí tranh đấu với người nhà. Nhưng hôm nay, ngay trước mặt nhiều trưởng bối trong nhà như vậy, em vừa đưa ảnh anh ra, thì đứa cháu năm tuổi của em lập tức nhận ra anh, còn nói ngay trước mặt mọi người anh là bạn trai nghèo của Diệp Tinh. Em vốn định giải thích giữa bọn anh là giả, ai hay thằng nhóc đó không ngờ lại tìm ra ảnh anh và Diệp Tinh hôn nhau ở trên mạng, hơn nữa còn là update mới nhất…
Lăng Vân vừa tức vừa giận vừa thương tâm, vốn định đấu tranh với người nhà một phen, nói vài lời hay bày tỏ thái độ, chưa biết chừng chuyện giữa cô và Lưu Anh Nam cũng có khả năng thành công.
Ấy thế mà lúc này lại truyền ra tin đồn, hơn nữa nhìn thấy bức ảnh nụ hôn nồng cháy kia, giống như không chỉ đơn giản là tin đồn, lại còn ngay trước mặt mọi người, Lăng Vân mất hết mặt mũi, sao có thể không giận cơ chứ.
Vả lại quan trọng hơn chính là, xảy ra chuyện ồn ào như vậy, chuyện giữa hai người xem như hoàn toàn xong rồi. Người nhà nhất quyết không cho phép cô gả cho một kẻ bắt cá hai tay, còn là một kẻ hai lòng không chút tiếng tăm.
Lưu Anh Nam không ngờ rằng bức ảnh nụ hôn đó đã truyền đi nhanh như vậy. Hắn cũng xem như được thể nghiệm sự bi ai của người nổi tiếng một lần. Nhìn Lăng Vân khóc thương tâm muốn chết, hắn quả thật xấu hổ trong lòng, nếu cô nàng nhìn thấy ảnh của mình và Hồng Hà, vậy hắn sẽ chẳng còn gì để nói, muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được. Nhưng đây là giữa hắn và Diệp Tinh, điều này quá buồn bực, dù sao hắn và Diệp Tinh còn xem như tương đối trong sạch.
Chỉ là Lăng Vân mất thể diện ngay trước mặt cả nhà, dù sao cũng là một cô gái, hơn nữa được bồi dưỡng thành người thừa kế trong tương lai của gia tộc, ngày thường xử sự quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, về đời sống tình cảm lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đã phụ lòng sự kỳ vọng của tất cả già trẻ trong nhà.
Tin tức gần đây thường xuyên nhìn thấy ông chủ tập đoàn lớn nào đó ly hôn, đây đã chẳng phải chuyện cá nhân ông ta rồi, nào là giá cổ phiếu công ty, kinh tế trong ngành đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Ông chủ tập đoàn mà còn như thế, coi xem gia tộc lớn người ta có cả trang viên không thấy đầu cuối, hôn nhân của người nối nghiệp gia tộc họ phải quan trọng tới mức nào đây?
Lăng Vân lúc này đang nóng giận, có lẽ người nhà cô cũng đang tức giận. Đây là lãnh địa tư nhân của người ta, có lẽ cho dù giết chết một người thì cũng chẳng ai hay biết.
Tóm lại Lưu Anh Nam càng nghĩ càng sợ, thậm chí muốn gọi Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện tới để thêm can đảm.
Vợ chồng người ta cãi nhau, cùng lắm nhà gái gọi nhà mẹ đẻ tới bênh vực tạo thế, nhà trai gọi bạn bè tới phân xử khuyên can. Nhưng hắn lại muốn tìm Hắc Bạch Vô Thường tới, đây là muốn diệt toàn tộc nhà người ta mà!
Đương nhiên Lưu Anh Nam chẳng qua chỉ tưởng tượng mà thôi. Hắn sở dĩ như vậy hoàn toàn là do nguyên nhân sắp gặp gia trưởng, hắn chưa bao giờ kết thân một cách nghiêm túc, càng chưa từng gặp gia trưởng nhà gái. Hắn lo cách nhìn của người ta với hắn, lo điều này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, lo mối tình này sẽ kết thúc vì sự phản đối của gia trưởng. Hắn hoàn toàn không biết ứng phó thế nào.
À đúng rồi, không thể nói Lưu Anh Nam hoàn toàn chưa gặp gia trưởng bao giờ, Hồng lão cha Hồng Hà hắn từng gặp, chỉ có điều lúc ấy Hồng lão sắp hết tuổi thọ, vốn dĩ không đủ thời gian lo việc hôn nhân của con gái, bản thân còn có một bụng tâm nguyện, còn lo xuống Địa Phủ chịu hình nữa cơ mà.
Cho nên nói lần này là lần đầu tiên Lưu Anh Nam gặp gia trưởng nhà gái, từ lúc nhận cuộc gọi nói về nhà xem mắt của Lăng Vân thì hắn đã biết. Bây giờ chuyện tới trước mắt, hắn khó tránh sẽ căng thẳng, bối rối.
Hơn nữa, nếu là gặp gia trưởng, có phải cũng cần gặp gia trưởng của hắn hay không? Hắn không cha không mẹ thì làm sao đây? Thực sự không được gọi Mạnh Bà và Thôi Phán Quan tới thay thế à?
Lưu Anh Nam ngồi trên xe, nhìn trang viên tư nhân tuyệt đẹp ở xa xa, trong lòng thấp thỏm không yên. Nhưng hắn mãi không xuống xe, tài xế cũng sốt ruột, cho dù rất nhiều người không hề có tâm lý ghét giàu nhưng vô ý thức cũng không muốn giao thiệp với người có tiền, cho nên tài xế muốn sớm rời đi.
Ông ta không nhịn được thúc giục Lưu Anh Nam:
- Tiên sinh, nếu anh xác định địa điểm không sai, mong anh hãy trả tiền rồi xuống xe.
- Ừm. –Lưu Anh Nam bừng tỉnh, đáp lại một tiếng. Vừa nhìn dụng cụ đo, nhất thời chả còn sợ gì nữa, lập tức móc điện thoại gọi cho Lăng Vân. Đối phương vẫn tức giận như trước, nhưng nghe Lưu Anh Nam đi tới cửa, lại ngồi xe taxi, cô lập tức phân phó Lưu Anh Nam ngoan ngoãn chờ, cô sẽ ra ngay. Cảm giác này giống như bảo Lưu Anh Nam rửa sạch cổ chờ chém đầu vậy.
Rất nhanh Lưu Anh Nam nghe thấy tiếng máy gầm của động cơ, như một con mãnh thú đang gào rống, một chiếc xe bọc thép màu đen từ con đường tư nhân kia vọt ra, hệt như một con hùng sư màu đen vô cùng hoành tráng.
Xe bọc thép màu đen lao tới như tia chớp, phanh kít một cái dừng ngay trước xe taxi, làm hắn sợ hết hồn. Chỉ thấy trên xe là một cô gái ăn mặc thời trang, xinh đẹp như hoa, nhưng nhìn kỹ lại hung thần ác sát, nhìn cách ăn mặc thì yểu điệu thục nữ, nhưng trong tay lại cầm một chiếc giày cao gót. Người còn chưa tới gần đã nghe cô quát giận:
- Lưu Anh Nam, anh cút tới đây cho em, hôm nay em không đánh anh mặt nở đầy hoa, thì anh không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
- Ghê quá… -Tài xế sợ hãi nói:
- Tiên sinh, ngài mau xuống xe đi, đừng liên lụy tôi mà. Tôi vất vả dựa vào việc chở người kiếm chút tiền, trên có người già dưới có trẻ nhỏ…
Lưu Anh Nam còn chưa cảm thấy điều gì thì đã dọa tài xế sợ hết hồn. Đây chính là sự uy hiếp của người có tiền với người nghèo, cho dù Lăng gia chưa từng truyền bất kỳ tin đồn ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp người dân nào, nhưng có tiền có thế đã trở thành một thành ngữ, người có tiền thì có đặc quyền, đã là chuyện không hề hiếm gặp rồi, cho nên tài xế vô cùng hoảng sợ.
Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không liên lụy người ta, ung dung xuống xe. Lăng Vân nhất thời vồ tới như mãnh thú, vung giày cao gót muốn đập hắn. Lưu Anh Nam không nhanh không chậm vươn tay nói:
- Muốn đánh à? Trước tiên hãy trả tiền xe cho bác tài đã.
Lăng Vân muốn tức điên lên, trong mắt chỉ có Lưu Anh Nam, vạn vật trong đất trời đều không tồn tại. Nghe Lưu Anh Nam vừa nói mới nhớ tới, chỗ này còn có một chiếc taxi cơ mà. Cô hung ác trừng mắt Lưu Anh Nam, gần như là vô ý thức trở lại trong xe, lấy ví tiền, không buồn nhìn dụng cụ đo km liền vung ra một xấp tiền. Tài xế cũng không nhiều lời, biến mất luôn dưới ánh mắt ra hiệu của Lưu Anh Nam.
Thấy tài xế đi xa, trò hay chính thức bắt đầu rồi. Lăng Vân giống như Mẫu Dạ Xoa vung giày cao gót trong tay, đuổi đánh Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam cũng chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ không chờ ăn đòn, đương nhiên cũng không thể đánh phụ nữ, cho nên hắn co giò bỏ chạy.
Ngay dưới trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc này, Lưu Anh Nam co giò chạy như điên, Lăng Vân đuổi theo không bỏ. Cuối cùng Lăng Vân mặc lễ phục, váy dài chấm đất thực sự chạy không nổi, cô nàng còn chưa chạm được vào Lưu Anh Nam cái nào, càng khiến cô nổi giận lôi đình.
- Lưu Anh Nam, anh đứng lại cho em, bằng không em lập tức nhảy xuống hồ. –Đứng ở bên hồ nước như mặt gương kia, Lăng Vân dùng cái chết ép buộc.
Lưu Anh Nam đứng ở bờ đối diện cũng hô:
- Em đừng qua đây, bằng không anh chết cho em xem.
- Được lắm, anh chết một cái cho em xem, anh chết em đỡ phải tức giận. –Lăng Vân chống nạnh, tức giận nói.
- Thế thì thôi, anh không chết đâu, bằng không anh chết rồi em cũng không có ‘sinh khí’*, anh há chẳng phải hại em rồi sao. –Lưu Anh Nam trơ mặt nói.
*Chơi chữ, sinh khí vừa có nghĩa là tức giận, vừa là sức sống.
Lăng Vân hét to một tiếng, lửa giận công tâm, ném thẳng giày cao gót ở trong tay ra. Chỉ tiếc sức quá yếu hoàn toàn không ném được sang đối diện, rơi vào giữa hồ, ném bay thiên nga, đánh lìa uyên ương.
Lưu Anh Nam líu lưỡi nói:
- Chia lìa uyên ương, không phải điềm tốt.
Vừa nghe lời này Lăng Vân không ngờ lại phịch một tiếng ngồi xuống đất gào khóc. Điều này thoáng cái dọa Lưu Anh Nam sợ hết hồn, không sợ đánh không sợ mắng, chỉ sợ nước mắt rơi…
Hắn cố lấy cam đảm lao tới, thăm dò một phen. Lăng Vân khóc quá đau lòng, thật sự không có lực sát thương, hắn lúc này mới dám đi tới ngồi bên Lăng Vân, một tay ôm vai cô kéo cô vào lòng, dâm dê đê tiện nói:
- Nào, cục cưng đừng khóc, ca ca chơi với cưng nè…
- Anh cút sang bên cho em. –Lăng Vân nước mắt như mưa, bi thương buồn bã, Lưu Anh Nam nhìn mà sững sờ cũng nghiêm túc hơn hỏi:
- Rốt cuộc là làm sao?
- Làm sao? Anh còn mặt mũi để hỏi? Còn chẳng phải là vì anh. –Lăng Vân càng khóc càng thương tâm, hung ác nhéo cánh tay Lưu Anh Nam nói:
- Em vốn đã đoán được anh sẽ tự mình chạy tới ngăn cản em xem mặt, em ban đầu còn rất vui, trong lòng cũng có dũng khí tranh đấu với người nhà. Nhưng hôm nay, ngay trước mặt nhiều trưởng bối trong nhà như vậy, em vừa đưa ảnh anh ra, thì đứa cháu năm tuổi của em lập tức nhận ra anh, còn nói ngay trước mặt mọi người anh là bạn trai nghèo của Diệp Tinh. Em vốn định giải thích giữa bọn anh là giả, ai hay thằng nhóc đó không ngờ lại tìm ra ảnh anh và Diệp Tinh hôn nhau ở trên mạng, hơn nữa còn là update mới nhất…
Lăng Vân vừa tức vừa giận vừa thương tâm, vốn định đấu tranh với người nhà một phen, nói vài lời hay bày tỏ thái độ, chưa biết chừng chuyện giữa cô và Lưu Anh Nam cũng có khả năng thành công.
Ấy thế mà lúc này lại truyền ra tin đồn, hơn nữa nhìn thấy bức ảnh nụ hôn nồng cháy kia, giống như không chỉ đơn giản là tin đồn, lại còn ngay trước mặt mọi người, Lăng Vân mất hết mặt mũi, sao có thể không giận cơ chứ.
Vả lại quan trọng hơn chính là, xảy ra chuyện ồn ào như vậy, chuyện giữa hai người xem như hoàn toàn xong rồi. Người nhà nhất quyết không cho phép cô gả cho một kẻ bắt cá hai tay, còn là một kẻ hai lòng không chút tiếng tăm.
Lưu Anh Nam không ngờ rằng bức ảnh nụ hôn đó đã truyền đi nhanh như vậy. Hắn cũng xem như được thể nghiệm sự bi ai của người nổi tiếng một lần. Nhìn Lăng Vân khóc thương tâm muốn chết, hắn quả thật xấu hổ trong lòng, nếu cô nàng nhìn thấy ảnh của mình và Hồng Hà, vậy hắn sẽ chẳng còn gì để nói, muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được. Nhưng đây là giữa hắn và Diệp Tinh, điều này quá buồn bực, dù sao hắn và Diệp Tinh còn xem như tương đối trong sạch.
Chỉ là Lăng Vân mất thể diện ngay trước mặt cả nhà, dù sao cũng là một cô gái, hơn nữa được bồi dưỡng thành người thừa kế trong tương lai của gia tộc, ngày thường xử sự quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, về đời sống tình cảm lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đã phụ lòng sự kỳ vọng của tất cả già trẻ trong nhà.
/435
|