Tần Thứ sắc mặt tái nhợt nằm trên chiếc giường hơ lửa, thời gian đã qua hơn một tháng, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cửa gỗ căn phòng mở ra, gia gia của Tần Thứ bưng siêu thuốc (ấm sắc thuốc) đi đến. Hơn một tháng qua, lão nhân tựa hồ già nua rất nhiều, vốn chỉ có hai gò má ửng hồng giờ đã lan tràn cả khuôn mặt. Đây là vì lão nhân mỗi ngày vận khí chữa thương cho Tần Thứ mà động tới tật cũ, hôm nay đã thành bệnh nguy kịch.
Khép cánh cửa lại, lão nhân đem siêu thuốc để trên bàn, mở nắp siêu ra, một mùi thơm lạ lùng liền phiêu tán trong không khi, nghe thấy mùi hương này, khiến cho người có cảm giác thần thanh khí sảng.
"Nhân mã này quả nhiên không phải vật phàm, ta ước chừng vào núi mười bảy lần, mới tìm được chín mươi chín vị thuốc dẫn có đề cập đến trong phương thuốc cổ mới đem nó hoàn toàn luyện hóa." Lão nhân một bên ngửi hương khí, một bên lẩm bẩm nói.
Mấy ngày liền, lão nhân dùng biện pháp nào cũng hoàn toàn vô pháp rút ra âm độc trong cơ thể Tần Thứ, liền đem chủ ý đánh tới trên người nhân mã. Đương nhiên, đối với loại linh vật trong truyền thuyết này, lão nhân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đầu tiên là vài lần vào sơn động cổ mộ xem xét địa điểm sinh trưởng của nó, lại quay về lần tìm tàng thư trong nhà mới biết đươc công hiệu và phương pháp luyện chế, cuối cùng mới tìm được phương thuốc trong một quyển sách cổ.
"Hy vọng thứ này hiệu quả thực sự thần kỳ như vậy, không cầu thành tiên, chỉ mong có thể làm tiểu Thứ tỉnh dậy." Lão nhân khuấy nước thuốc trong siêu rồi đổ ra bát nhỏ, màu sắc nước đen đậm giống như cháo mè. Ba chén nước nấu thành một chén thuốc, trong siêu thuốc không ngờ ngay cả một chút cặn đều không còn, làm lão nhân chậc chậc sợ hãi than một tiếng.
Bưng bát nhỏ đi đến bên giường, lão nhân nâng Tần Thứ dậy, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi chậm rãi đổ vào miệng Tần Thứ.
Một chén nước thuốc rất nhanh đã đổ xong, qua một lát sau, cả người Tần Thứ giống như lộ ra yêu dị đỏ sẫm, độ ấm cực cao.
Lão nhân như sớm đã có đoán trước, không chút hoang mang, năm ngón tay dừng ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tần Thứ, đầu ngón tay hiện ra ngũ sắc quang mang, kim, thanh, lam, hồng, hoàng, phân biệt đối ứng với ngũ tạng tinh khí trong cơ thể.
Một giờ sau, cả người lão nhân mồ hôi như suối, ngay cả áo khoác thật dày ở bên ngoài cũng bị thấm ra. Đỉnh đầu Tần Thứ bốc lên từng đoàn bạch khí, màu đỏ trên người mất dần, lại thoát ra đại lượng dơ bẩn, tản ra mùi vị gay mũi.
Thu hồi năm ngón tay, lão nhân đã mỏi mệt không chịu nổi, ngồi ở trên giường, run run châm cái tẩu, nhìn Tần Thứ, lộ một nụ cười phát ra từ nội tâm: "Tốt, nhân mã quả nhiên công hiệu thần kỳ, âm độc trong cơ thể tiểu Thứ đã biến mất, lúc này có thể rất nhanh sẽ tỉnh dậy."
Nghỉ một chút, lấy một cái nồi, lão nhân cảm thấy khí lực thoáng khôi phục một chút, đứng dậy định chuẩn bị nước ấm để tắm rửa cho Tần Thứ. Đúng lúc này, mí mắt Tần Thứ run rẩy, lặng lẽ mở ra: "Mùi gì hôi thế?"
Lão nhân cứng đờ, kinh hỉ quay đầu lại: "Tiểu Thứ, ngươi đã tỉnh lại." Thấy Tần Thứ muốn chống tay ngồi dậy, vội vàng ngăn hắn lại nói: "Đừng ngồi dậy, cứ nằm đi, gia gia đi chuẩn bị nước ấm cho ngươi tẩy trừ thân thể."
Lúc này Tần Thứ mới phát giác cả người dính đầy chất bẩn khó chịu, thuận tay gạt một nhúm dơ bẩn, nhíu mày nói: "Gia gia, đây là đâu? Ủa, ta không phải ở trong sơn động sao? Khi nào thì trở về ?"
Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ lại chuyện tình trước khi hôn mê.
"Còn nói nữa. Nếu ta không ở trong núi tìm ba ngày, rốt cục tìm được ngươi tại sơn động kia, mạng nhỏ này của ngươi sợ là đã xong." Lão nhân tức giận trợn mắt, đứng dậy nói: "Ta đi chuẩn bị nước ấm, ngươi cứ nằm im đừng lộn xộn."
Ngâm nước ấm, thanh tẩy cả người dơ bẩn,Tần Thứ thoải mái đem cả thân mình nằm trong bồn gỗ, chỉ lộ ra đầu hí mắt hưởng thụ. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn lão nhân đang ngồi xếp bằng trên giường hỏi: "Gia gia, ta nhớ rõ còn có một cô nương, nàng sau lại thế nào ?"
Lão nhân nhổ ra một ngụm khói, chế nhạo cười nói: "Như thế nào? Tuổi còn nhỏ đã học được nhớ thương đại cô nương ư."
Tần Thứ không có cảm giác ngượng ngùng gì, lắc đầu nói: "Cô nương kia cũng là người đáng thương, bị uy hiếp mà đến."
Lão nhân đập đập bụi nói: "Nàng là người bên ngoài núi, ngươi hôn mê hơn một tháng, người ta đã ở chỗ này bồi ngươi vài ngày, sợ người trong nhà lo lắng, đã đi trở về, nói là một thời gian lại đến thăm ngươi. Kia cô nương tuổi tuy lớn chút, nhưng thật ra tâm địa cũng được, chắc sẽ là vợ hiền, mông lại tròn trịa dễ sinh con, nếu không phải là người sinh trưởng bên ngoài núi, ngươi cũng có thể tưởng nhớ."
"Không có hứng thú." Sơn dân không kiêng kỵ những đề tài này, láng giềng chung quanh cô Bảy hay đại thẩm Tám thường nói mấy vấn đề này, Tần Thứ hoàn toàn không đem chuyện gia gia chế nhạo để trong lòng. Ánh mắt dừng ở trên mặt gia gia, đột nhiên vội vàng nói: "Gia gia, mặt của ngươi sao đỏ như vậy?"
Lão nhân không thèm để ý lắc đầu nói: "Không có gì, mấy ngày nay vết thương cũ phát tác, qua mấy ngày lại tốt thôi."
Tần Thứ vội la lên: "Đây là khí tráo đỉnh, gia gia, ta ở trong động có phát hiện nhân mã, loại này linh vật có lẽ đối với thương thế của ngươi hữu hiệu, không biết có mang về không."
"Nhân mã?" Lão nhân cười nói: "Ngươi có biết ngươi vì sao toàn thân đầy tạp chất không, đó là nhờ dùng nhân mã. Ngươi hiện tại vận khí thử, có phải là có điều bất đồng."
Tần Thứ thầm vận ngũ khí, quả nhiên phát hiện so với lúc dùng nhân sâm còn mạnh mẽ hơn không ít, ngũ khí lại có dấu hiệu dung hợp lẫn nhau. Này cơ hồ cũng đại biểu cho hắn một chân đã bước vào tiên thiên, chỉ kém chút tâm tình thì sẽ hoàn toàn bước vào tiên thiên cảnh giới .
Tần Thứ một trận kinh hỉ, lập tức đôi mắt đỏ lên nói: "Gia gia, ngài vì chữa trị thương thế của ta, chạm đến tật cũ, còn đem nhân mã đút cho ta ăn, thương thế của ngài làm sao bây giờ?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Yên tâm đi, bệnh cũ này của gia gia đã nửa đời người, một chút sẽ không sao. Nếu đến thời điểm thì cũng phải đi, Diêm Vương gọi người canh ba tử, không thể lưu mạng sống đến canh năm. Đúng rồi, ngày ấy ngươi gặp được Âm Thi, làm sao tiêu diệt được?"
Tần Thứ cẩn thận nhớ lại nói: "Lúc đầu ta dùng máu huyết bôi lên mũi tên, mặc dù có thể làm hắn bị thương nhưng hiệu quả có hạn. Sau lại cùng hắn cận chiến, bị bắt được bả vai, lúc nguy cấp, ta cảm giác được ngũ khí trong cơ thể động đậy, nhớ tới trước kia trong sách cổ có nói qua đầu lưỡi nguyên dương có kỳ hiệu trừ tà, liền cắn đầu lưỡi, mở ra nguyên dương, kết quả ngũ khí xông ra, lúc này mới tiêu diệt được Âm Thi."
Lão nhân gật đầu nói: "Máu huyết của người luyện khí chúng ta vốn là có tác dụng trừ tà, ngươi có thể ở thời khắc nguy cấp mở ra nguyên dương, lại dẫn động ngũ khí xuất hiện, Âm Thi kia cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ."
Tần Thứ nghi hoặc hỏi: "Gia gia, Âm Thi kia là như thế nào sinh ra?"
Lão nhân liếc nhìn Tần Thứ: "Lại nói tiếp, chuyện này cùng gốc thảo linh chi kia không phải không có quan hệ."
Tần Thứ ngây ra một lúc, nhíu mày nói: "Gốc thảo linh chi này màu sắc đen như mực, có thể thuộc loại Ô chi. Tuy rằng thai dưỡng ra nhân mã có chút thần kỳ, nhưng là cùng Âm Thi kia có cái gì quan hệ chứ?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Đó cũng không phải Ô chi, mà là một gốc âm chi. Ngươi còn nhớ trong cái ao mà thảo linh chi ký sinh có âm mộc không?"
Tần Thứ gật gật đầu nói: "Nhớ, âm mộc khá hiếm lạ, cũng không biết chủ nhân ngôi mộ từ chỗ nào tìm được một khối lớn như vậy hơn nữa điêu khắc thành tượng. Kỳ quái nhất là khối âm mộc không ngờ bị hư thối, ta nhớ rõ trên sách từng nói, âm mộc dù ngâm mình ở trong nước cũng sẽ không hư thối mà?"
Lão nhân thổi khói nói:
"Quả thật như thế, chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ. Ta đã kiểm chứnghoàn cảnh sinh trưởng của gốc âm chi, từng mấy lần tiến vào sơn động cổ mộ đó, trải qua cẩn thận quan sát, ta phát hiện trong ao là nước lã. Nói cách khác, chủ nhân ngôi mô lúc xây dựng đã dẫn một dòng suối thông đên cái ao. Thú vị nhất là , dòng suối này không chỉ thông với cái ao mà còn có một đầu thông với phía dưới thạch quan. Bởi vậy thi khí thẩm thấu qua dòng suối làm âm mộc hư thối."
"Nguyên lai là như vậy." Tần Thứ bừng tỉnh đại ngộ, lại hiếu kỳ nói: "Âm chi này lại là chuyện gì xảy ra?"
Lão nhân cười nói: "Thì là chuyện đúng dịp, vừa vặn lúc âm mộc hư thối, có một gốc thảo linh chi nảy sinh ra, thông qua âm mộc nhận được địa khí, lại có âm khí và thi khí tẩm bổ, liền hình thành âm chi. Kết hợp với đá sinh ra nhân mã, đó là do tạo hóa. Chẳng qua linh vật dù trong bùn mà vẫn không dơ, nhân mã kia mặc dù sinh ra trong âm khí và thi khí, nhưng trời sinh còn có kỳ hiệu trừ tà phò chính, vì vậy sau khi ngươi dùng mới có thể hoàn toàn bài trừ âm độc còn sót lại trong cơ thể duyên cớ."
Tần Thứ vỗ vỗ cái trán nói: "Ta hiểu rồi, người chết kia ở trong thạch quan nhờ quanh năm suốt tháng hấp thu địa khí cùng âm khí mới có thể làm hắn sinh ra thi biến, thành Âm Thi, đúng không."
Lão nhân nói thêm: "Có thể nói như vậy, chẳng qua trong chuyện này cũng có rất nhiều cơ duyên xảo hợp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng như vậy hình thành Âm Thi. Có âm chi trấn giữ, Âm Thi kia sẽ không thể phá quan mà ra, vừa vặn đúng lúc ngươi rút âm chi, lấy đi nhân mã, lúc này mới làm Âm Thi tỉnh lại. Lại nói tiếp, nếu không có Âm Thi kia, chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng hết. Mấy người tầm bảo đó cũng không lương thiện gì."
Tần Thứ gật đầu chấp nhận, cuối cùng nếu không phải Âm Thi tự nhiên giết tới, sợ là hậu quả càng khó đoán trước.
Cửa gỗ căn phòng mở ra, gia gia của Tần Thứ bưng siêu thuốc (ấm sắc thuốc) đi đến. Hơn một tháng qua, lão nhân tựa hồ già nua rất nhiều, vốn chỉ có hai gò má ửng hồng giờ đã lan tràn cả khuôn mặt. Đây là vì lão nhân mỗi ngày vận khí chữa thương cho Tần Thứ mà động tới tật cũ, hôm nay đã thành bệnh nguy kịch.
Khép cánh cửa lại, lão nhân đem siêu thuốc để trên bàn, mở nắp siêu ra, một mùi thơm lạ lùng liền phiêu tán trong không khi, nghe thấy mùi hương này, khiến cho người có cảm giác thần thanh khí sảng.
"Nhân mã này quả nhiên không phải vật phàm, ta ước chừng vào núi mười bảy lần, mới tìm được chín mươi chín vị thuốc dẫn có đề cập đến trong phương thuốc cổ mới đem nó hoàn toàn luyện hóa." Lão nhân một bên ngửi hương khí, một bên lẩm bẩm nói.
Mấy ngày liền, lão nhân dùng biện pháp nào cũng hoàn toàn vô pháp rút ra âm độc trong cơ thể Tần Thứ, liền đem chủ ý đánh tới trên người nhân mã. Đương nhiên, đối với loại linh vật trong truyền thuyết này, lão nhân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đầu tiên là vài lần vào sơn động cổ mộ xem xét địa điểm sinh trưởng của nó, lại quay về lần tìm tàng thư trong nhà mới biết đươc công hiệu và phương pháp luyện chế, cuối cùng mới tìm được phương thuốc trong một quyển sách cổ.
"Hy vọng thứ này hiệu quả thực sự thần kỳ như vậy, không cầu thành tiên, chỉ mong có thể làm tiểu Thứ tỉnh dậy." Lão nhân khuấy nước thuốc trong siêu rồi đổ ra bát nhỏ, màu sắc nước đen đậm giống như cháo mè. Ba chén nước nấu thành một chén thuốc, trong siêu thuốc không ngờ ngay cả một chút cặn đều không còn, làm lão nhân chậc chậc sợ hãi than một tiếng.
Bưng bát nhỏ đi đến bên giường, lão nhân nâng Tần Thứ dậy, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi chậm rãi đổ vào miệng Tần Thứ.
Một chén nước thuốc rất nhanh đã đổ xong, qua một lát sau, cả người Tần Thứ giống như lộ ra yêu dị đỏ sẫm, độ ấm cực cao.
Lão nhân như sớm đã có đoán trước, không chút hoang mang, năm ngón tay dừng ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tần Thứ, đầu ngón tay hiện ra ngũ sắc quang mang, kim, thanh, lam, hồng, hoàng, phân biệt đối ứng với ngũ tạng tinh khí trong cơ thể.
Một giờ sau, cả người lão nhân mồ hôi như suối, ngay cả áo khoác thật dày ở bên ngoài cũng bị thấm ra. Đỉnh đầu Tần Thứ bốc lên từng đoàn bạch khí, màu đỏ trên người mất dần, lại thoát ra đại lượng dơ bẩn, tản ra mùi vị gay mũi.
Thu hồi năm ngón tay, lão nhân đã mỏi mệt không chịu nổi, ngồi ở trên giường, run run châm cái tẩu, nhìn Tần Thứ, lộ một nụ cười phát ra từ nội tâm: "Tốt, nhân mã quả nhiên công hiệu thần kỳ, âm độc trong cơ thể tiểu Thứ đã biến mất, lúc này có thể rất nhanh sẽ tỉnh dậy."
Nghỉ một chút, lấy một cái nồi, lão nhân cảm thấy khí lực thoáng khôi phục một chút, đứng dậy định chuẩn bị nước ấm để tắm rửa cho Tần Thứ. Đúng lúc này, mí mắt Tần Thứ run rẩy, lặng lẽ mở ra: "Mùi gì hôi thế?"
Lão nhân cứng đờ, kinh hỉ quay đầu lại: "Tiểu Thứ, ngươi đã tỉnh lại." Thấy Tần Thứ muốn chống tay ngồi dậy, vội vàng ngăn hắn lại nói: "Đừng ngồi dậy, cứ nằm đi, gia gia đi chuẩn bị nước ấm cho ngươi tẩy trừ thân thể."
Lúc này Tần Thứ mới phát giác cả người dính đầy chất bẩn khó chịu, thuận tay gạt một nhúm dơ bẩn, nhíu mày nói: "Gia gia, đây là đâu? Ủa, ta không phải ở trong sơn động sao? Khi nào thì trở về ?"
Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ lại chuyện tình trước khi hôn mê.
"Còn nói nữa. Nếu ta không ở trong núi tìm ba ngày, rốt cục tìm được ngươi tại sơn động kia, mạng nhỏ này của ngươi sợ là đã xong." Lão nhân tức giận trợn mắt, đứng dậy nói: "Ta đi chuẩn bị nước ấm, ngươi cứ nằm im đừng lộn xộn."
Ngâm nước ấm, thanh tẩy cả người dơ bẩn,Tần Thứ thoải mái đem cả thân mình nằm trong bồn gỗ, chỉ lộ ra đầu hí mắt hưởng thụ. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn lão nhân đang ngồi xếp bằng trên giường hỏi: "Gia gia, ta nhớ rõ còn có một cô nương, nàng sau lại thế nào ?"
Lão nhân nhổ ra một ngụm khói, chế nhạo cười nói: "Như thế nào? Tuổi còn nhỏ đã học được nhớ thương đại cô nương ư."
Tần Thứ không có cảm giác ngượng ngùng gì, lắc đầu nói: "Cô nương kia cũng là người đáng thương, bị uy hiếp mà đến."
Lão nhân đập đập bụi nói: "Nàng là người bên ngoài núi, ngươi hôn mê hơn một tháng, người ta đã ở chỗ này bồi ngươi vài ngày, sợ người trong nhà lo lắng, đã đi trở về, nói là một thời gian lại đến thăm ngươi. Kia cô nương tuổi tuy lớn chút, nhưng thật ra tâm địa cũng được, chắc sẽ là vợ hiền, mông lại tròn trịa dễ sinh con, nếu không phải là người sinh trưởng bên ngoài núi, ngươi cũng có thể tưởng nhớ."
"Không có hứng thú." Sơn dân không kiêng kỵ những đề tài này, láng giềng chung quanh cô Bảy hay đại thẩm Tám thường nói mấy vấn đề này, Tần Thứ hoàn toàn không đem chuyện gia gia chế nhạo để trong lòng. Ánh mắt dừng ở trên mặt gia gia, đột nhiên vội vàng nói: "Gia gia, mặt của ngươi sao đỏ như vậy?"
Lão nhân không thèm để ý lắc đầu nói: "Không có gì, mấy ngày nay vết thương cũ phát tác, qua mấy ngày lại tốt thôi."
Tần Thứ vội la lên: "Đây là khí tráo đỉnh, gia gia, ta ở trong động có phát hiện nhân mã, loại này linh vật có lẽ đối với thương thế của ngươi hữu hiệu, không biết có mang về không."
"Nhân mã?" Lão nhân cười nói: "Ngươi có biết ngươi vì sao toàn thân đầy tạp chất không, đó là nhờ dùng nhân mã. Ngươi hiện tại vận khí thử, có phải là có điều bất đồng."
Tần Thứ thầm vận ngũ khí, quả nhiên phát hiện so với lúc dùng nhân sâm còn mạnh mẽ hơn không ít, ngũ khí lại có dấu hiệu dung hợp lẫn nhau. Này cơ hồ cũng đại biểu cho hắn một chân đã bước vào tiên thiên, chỉ kém chút tâm tình thì sẽ hoàn toàn bước vào tiên thiên cảnh giới .
Tần Thứ một trận kinh hỉ, lập tức đôi mắt đỏ lên nói: "Gia gia, ngài vì chữa trị thương thế của ta, chạm đến tật cũ, còn đem nhân mã đút cho ta ăn, thương thế của ngài làm sao bây giờ?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Yên tâm đi, bệnh cũ này của gia gia đã nửa đời người, một chút sẽ không sao. Nếu đến thời điểm thì cũng phải đi, Diêm Vương gọi người canh ba tử, không thể lưu mạng sống đến canh năm. Đúng rồi, ngày ấy ngươi gặp được Âm Thi, làm sao tiêu diệt được?"
Tần Thứ cẩn thận nhớ lại nói: "Lúc đầu ta dùng máu huyết bôi lên mũi tên, mặc dù có thể làm hắn bị thương nhưng hiệu quả có hạn. Sau lại cùng hắn cận chiến, bị bắt được bả vai, lúc nguy cấp, ta cảm giác được ngũ khí trong cơ thể động đậy, nhớ tới trước kia trong sách cổ có nói qua đầu lưỡi nguyên dương có kỳ hiệu trừ tà, liền cắn đầu lưỡi, mở ra nguyên dương, kết quả ngũ khí xông ra, lúc này mới tiêu diệt được Âm Thi."
Lão nhân gật đầu nói: "Máu huyết của người luyện khí chúng ta vốn là có tác dụng trừ tà, ngươi có thể ở thời khắc nguy cấp mở ra nguyên dương, lại dẫn động ngũ khí xuất hiện, Âm Thi kia cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ."
Tần Thứ nghi hoặc hỏi: "Gia gia, Âm Thi kia là như thế nào sinh ra?"
Lão nhân liếc nhìn Tần Thứ: "Lại nói tiếp, chuyện này cùng gốc thảo linh chi kia không phải không có quan hệ."
Tần Thứ ngây ra một lúc, nhíu mày nói: "Gốc thảo linh chi này màu sắc đen như mực, có thể thuộc loại Ô chi. Tuy rằng thai dưỡng ra nhân mã có chút thần kỳ, nhưng là cùng Âm Thi kia có cái gì quan hệ chứ?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Đó cũng không phải Ô chi, mà là một gốc âm chi. Ngươi còn nhớ trong cái ao mà thảo linh chi ký sinh có âm mộc không?"
Tần Thứ gật gật đầu nói: "Nhớ, âm mộc khá hiếm lạ, cũng không biết chủ nhân ngôi mộ từ chỗ nào tìm được một khối lớn như vậy hơn nữa điêu khắc thành tượng. Kỳ quái nhất là khối âm mộc không ngờ bị hư thối, ta nhớ rõ trên sách từng nói, âm mộc dù ngâm mình ở trong nước cũng sẽ không hư thối mà?"
Lão nhân thổi khói nói:
"Quả thật như thế, chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ. Ta đã kiểm chứnghoàn cảnh sinh trưởng của gốc âm chi, từng mấy lần tiến vào sơn động cổ mộ đó, trải qua cẩn thận quan sát, ta phát hiện trong ao là nước lã. Nói cách khác, chủ nhân ngôi mô lúc xây dựng đã dẫn một dòng suối thông đên cái ao. Thú vị nhất là , dòng suối này không chỉ thông với cái ao mà còn có một đầu thông với phía dưới thạch quan. Bởi vậy thi khí thẩm thấu qua dòng suối làm âm mộc hư thối."
"Nguyên lai là như vậy." Tần Thứ bừng tỉnh đại ngộ, lại hiếu kỳ nói: "Âm chi này lại là chuyện gì xảy ra?"
Lão nhân cười nói: "Thì là chuyện đúng dịp, vừa vặn lúc âm mộc hư thối, có một gốc thảo linh chi nảy sinh ra, thông qua âm mộc nhận được địa khí, lại có âm khí và thi khí tẩm bổ, liền hình thành âm chi. Kết hợp với đá sinh ra nhân mã, đó là do tạo hóa. Chẳng qua linh vật dù trong bùn mà vẫn không dơ, nhân mã kia mặc dù sinh ra trong âm khí và thi khí, nhưng trời sinh còn có kỳ hiệu trừ tà phò chính, vì vậy sau khi ngươi dùng mới có thể hoàn toàn bài trừ âm độc còn sót lại trong cơ thể duyên cớ."
Tần Thứ vỗ vỗ cái trán nói: "Ta hiểu rồi, người chết kia ở trong thạch quan nhờ quanh năm suốt tháng hấp thu địa khí cùng âm khí mới có thể làm hắn sinh ra thi biến, thành Âm Thi, đúng không."
Lão nhân nói thêm: "Có thể nói như vậy, chẳng qua trong chuyện này cũng có rất nhiều cơ duyên xảo hợp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng như vậy hình thành Âm Thi. Có âm chi trấn giữ, Âm Thi kia sẽ không thể phá quan mà ra, vừa vặn đúng lúc ngươi rút âm chi, lấy đi nhân mã, lúc này mới làm Âm Thi tỉnh lại. Lại nói tiếp, nếu không có Âm Thi kia, chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng hết. Mấy người tầm bảo đó cũng không lương thiện gì."
Tần Thứ gật đầu chấp nhận, cuối cùng nếu không phải Âm Thi tự nhiên giết tới, sợ là hậu quả càng khó đoán trước.
/85
|