Thẩm Nguyên Huân biết sự việc nghiêm trọng, bèn quỳ xuống “Tổ mẫu, tất cả đều là lỗi của Huân nhi, cầu người trách phạt!”
Tĩnh Sơ cũng nhanh chóng quỳ xuống “Tỗ mẫu, là Tĩnh Sơ không đúng, vì lúc trước hôn mê vừa tỉnh, trong lúc hôn mê lại còn gặp ác mộng…”
Thích thị cười vô hại “Mẫu thân, Sơ muội hôm nay bị kinh hãi, nhất thời khó tránh khỏi quên mất quy củ, con dâu thấy cũng không phải lỗi gì nặng”
Tĩnh Sơ trong lòng bực bội, Thích thị này nhất định là cố ý châm dầu vào lửa!
Lão phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay Tĩnh Sơ rơi xuống nước, sắc mặt vẫn không khá lên. Rơi xuống nước cũng không thể lấy làm cơ để vi phạm quy củ. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ mới là nữ nhân của Thẩm gia.
Không khí nhất thời trầm trọng đến cực điểm, lão phu nhân trầm tư làm như thế nào trách phạt Tĩnh Sơ, thì Tĩnh Vân lại mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc “Sơ tỷ tỷ gặp ác mộng gì vậy?”
Tĩnh Sơ ngẩng đầu, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại nước mắt lã chã rơi “Tĩnh Sơ rơi xuống nước hôn mê, mơ thấy mình đã chết…”
Người già cực kỳ kỵ chữ “Tử” này, lão phu nhân cũng vậy, nghe được lời nói vô tâm của Tĩnh Sơ, sắc mặt càng kém hơn.
Tĩnh Sơ không hề thấy sự khác thường của lão phu nhân, hồi tưởng đoạn thời gian bị người phản bội, bị muội muội đẩy vào hồ nước, khủng hoảng tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh run, làm người nhìn phải thương tiếc, không nỡ trách cứ “Rõ ràng tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca ở trước mắt nhưng Tĩnh Sơ không cách nào chạm vào được, lớn tiếng gọi cũng không ai nghe thấy…”
Nàng cố gắng trấn tĩnh, hồi lâu sau mới nói tiếp “Tĩnh Sơ sau khi tỉnh lại thật sự thấy khủng hoảng, cho nên nhìn thấy người thân, liền không biết liệu có phải mình đang mơ, muốn cảm nhận được hơi ấm thật sự bên người”
Lời nói của nàng tuy có ba phần là giả nhưng bảy phần kia cũng là thật, bởi vậy biểu hiện cũng rất thật, không có nửa phần lừa gạt.
Lão phu nhân làm người từng ấy năm, có gì chưa từng thấy qua? Trước khi đã cùng đám di nương đấu bao nhiêu trận? Đã sớm dưỡng thành một đôi mắt nhìn thấu lòng người. Thẩm Tĩnh Sơ ngôn ngữ biểu hiện rõ ràng như vậy, không giống giả bộ, lão phu nhân không khỏi đau lòng, bước tới đỡ nàng dậy, đem nàng ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói “Sơ nhi ngoan, không có việc gì đâu, tổ mẫu ở đây mà”
Thẩm Nguyên Huân nhìn thấy muội muội nhà mình yếu ớt bất lực như vậy, trong lòng rất đau, hóa ra nàng mộng như thế, chẳng trách mới vừa gặp hắn, hành vi có chút bất thường như vậy.
Thẩm Tĩnh Sơ khóc một lúc rồi mới khàn khàn nói “Tổ mẫu, Tĩnh Sơ không sao ạ” . Sau đó quỳ xuống “Mặc kệ thế nào, Tĩnh Sơ làm trái gia quy là thật, cầu tổ mẫu trách phạt!”
Lão phu nhân sớm đã hết giận, thanh âm không quá lớn, chỉ nhẹ giọng nói “hôm nay Sơ nhi đã bị kinh hãi, về tình có thể hiểu được, chính là lần sau không được lấy lý do này nữa, đã hiểu chưa?”
Thẩm Tĩnh Sơ hai mắt vẫn còn đọng nước, cảm kích nói “Tạ tổ mẫu không trách phạt”
Lão phu nhân thương tiếc nàng “Hôm nay Sơ nhi đã mệt rồi, đi về trước nghỉ ngơi đi”
Thẩm Tĩnh Sơ vâng một tiếng, trong lòng thầm thở phào, hướng lão phu nhân cáo lui, cùng Thẩm Nguyên Huân quay về viện nhà mình.
Ra khỏi Vinh uyển, Thẩm Tĩnh Sơ nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng qua được màn trách phạt, không chọc lão phu nhân tức giận, thoát được trong gang tấc. Tâm tư nàng lại suy nghĩ đến sự kiện lúc nãy của Tam thẩm và Thẩm Tĩnh Vân.
“Ca ca, người nói xem Tam thúc sao có thể lại biến thành người như vậy? Trước khi vẫn là quân tử phong độ khí khái mà. Nghe nói là làm không ít cô nương trong kinh thành phải mê mệt đó” Tĩnh sơ nói ra sự nghi ngờ trong lòng. Nếu là ở trước mặt người khác, nàng sẽ không bao giờ hỏi những chuyện không có liên hệ gì với mình, chẳng qua đây là ca ca ruột, nói chuyện tự nhiên không phải kiêng kỵ chuyện gì. Còn nữa, Thẩm Tĩnh Vân quả thật được Tam thẩm nuôi dạy quá tốt, nàng không nhịn được thở dài.
“Không biết nữa…Tam thúc có lẽ bị mê hoặc, một ngày nào đó sẽ tỉnh ngộ lại thôi…” Thẩm Nguyên Huân vẫn không rời mắt khỏi Tĩnh Sơ, hắn không muốn nói nhiều về chủ đề này trước mặt muội muội, tránh làm sự hồn nhiên của nàng bị vấy bẩn.
Trong lòng cũng thầm nghĩ, phu quân của muội muội, hắn phải cẩn thận giúp nàng lựa chọn.
Qua hết mấy lượt, ai người đến một đoạn hành lang dài gấp khúc, xa xa có gã sai vặt đang dẫn đường cho một nam nhân xa lạ. Nam nhân kia dung mạo như ngọc, anh khí hiên ngang, có thể xem là mỹ nam, nhưng trong mắt lộ ra sự kiêu ngạo bất tuân, trong mắt lóe ra ánh sáng, khóe miệng tươi cười có chút bất tuân quy củ, không kiềm chế, giống nhau không xem vạn vật để ở trong mắt, thoạt nhìn có vài phần bất cần đời.
“Thẩm công tự, thực đúng dịp, lại gặp được ngươi” Giọng nói người nọ trầm thấp mà dụ hoặc, giống như có thể câu đoạt hồn phách người ta.
Thẩm Nguyên Huân nhìn rõ người đi tới, bất giác đem Tĩnh Sơ che lại ở phía sau, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào “Minh thế tử, lâu rồi không gặp”
Tĩnh Sơ không rõ vì sao ca ca phải che chắn nàng như vậy? Hay là người này cực kỳ nguy hiểm? Trong đầu nàng cố gắng lục lọi trí nhớ về Minh thế tử này, mơ hồ nhớ là hình như Lý Thế Hành có nói qua, mỗi lần nhắc tới là một lần nghiên rắng nghiến lợi, là Minh thế tử trước mặt sao?
Nàng dò xét lộ nửa khuôn mặt ra, muốn nhìn rõ bộ dáng người trước mặt.
Minh Hữu Hiên sao lại không phát hiện ra động tác của Thẩm Nguyên Huân, ánh mắt sắc bén, xuyên qua thẳng tắp đến khuôn mặt đang dò xét phía sau, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này quả thật là mỹ nhân khuynh thành, chẳng trách Thẩm Nguyên Huân khẩn trương như thế.
Nguyên Huân nhìn thấy ánh mắt không chút nào kiêng dè đánh giá muội muội phía sau, trong lòng cảnh giác, hai tay che chở Tĩnh Sơ, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, mà Minh Hữu Hiên kia lại giống như diều hâu rình mồi.
Minh Hữu Hiên thoáng thay đổi từ mũi nhọn sang ánh mắt phóng đãng, lại quay về làm Minh thế tử cà lơ phất phơ “Thẩm tam gia uống rượu say, ta đưa hắn về, không khéo lại gặp được ngươi”
Nhìn thấy mặt Nguyên Huân không chút thay đổi, dường như không muốn nói chuyện, hắn bỡn cợt “Sắc mặt Thẩm huynh không tốt, chẳng lẽ bởi vì Minh mỗ không đưa Thẩm huynh đi cùng? Lần sau nhất định sẽ mời huynh”. Hắn vừa nói vừa thêm vào “Rượu Yên vũ lâu quả thật hương thơm đặc biệt, thật làm cho người ta muốn ở lại mãi thôi…”
Yên Vũ lâu? Đây…không phải là kỹ viện sao? Tĩnh Sơ ở phía sau chú ý lắng nghe. Nàng thật sự tò mò là Minh thế tử này có bãn lĩnh gì đối phó được Lý Thế Hành?
Nhưng trong lời nói của hắn thì chẳng lẽ hắn chính là kẻ giao hảo với Tam Thúc? Ngày ngày lưu luyến cô nương kỹ viện, không say khoong về? Là kẻ nọ trong miệng Lý Thế Hành sao?
Thẩm Nguyên Huân sắc mặt đen đi “Ta không có ham mê như Minh thế tử. Thẩm mỗ còn có việc, xin thứ không thể tiếp đãi”
Nói xong vội vã kéo muội muội nhà mình đi, sợ bị hắn chú ý.
Minh Hữu Hiên nhìn Thẩm Nguyên Huân bỏ đi, cười ra tiếng, tên này quả thật yêu thương muội muội của mình.
Tiếng cười vang lên phía sau bọn họ như gió xuân tươi mát lòng người, Nguyên Huân thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ muội muội bị mê hoặc, bước chân càng vội vã hơn.
Tĩnh Sơ không khỏi quay đầu lại nhìn, vẫn là phóng túng không câu nệ, lại rất giống…
Giống như không phải là một người đơn giản.
Tĩnh Sơ cũng nhanh chóng quỳ xuống “Tỗ mẫu, là Tĩnh Sơ không đúng, vì lúc trước hôn mê vừa tỉnh, trong lúc hôn mê lại còn gặp ác mộng…”
Thích thị cười vô hại “Mẫu thân, Sơ muội hôm nay bị kinh hãi, nhất thời khó tránh khỏi quên mất quy củ, con dâu thấy cũng không phải lỗi gì nặng”
Tĩnh Sơ trong lòng bực bội, Thích thị này nhất định là cố ý châm dầu vào lửa!
Lão phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay Tĩnh Sơ rơi xuống nước, sắc mặt vẫn không khá lên. Rơi xuống nước cũng không thể lấy làm cơ để vi phạm quy củ. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ mới là nữ nhân của Thẩm gia.
Không khí nhất thời trầm trọng đến cực điểm, lão phu nhân trầm tư làm như thế nào trách phạt Tĩnh Sơ, thì Tĩnh Vân lại mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc “Sơ tỷ tỷ gặp ác mộng gì vậy?”
Tĩnh Sơ ngẩng đầu, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại nước mắt lã chã rơi “Tĩnh Sơ rơi xuống nước hôn mê, mơ thấy mình đã chết…”
Người già cực kỳ kỵ chữ “Tử” này, lão phu nhân cũng vậy, nghe được lời nói vô tâm của Tĩnh Sơ, sắc mặt càng kém hơn.
Tĩnh Sơ không hề thấy sự khác thường của lão phu nhân, hồi tưởng đoạn thời gian bị người phản bội, bị muội muội đẩy vào hồ nước, khủng hoảng tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh run, làm người nhìn phải thương tiếc, không nỡ trách cứ “Rõ ràng tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca ở trước mắt nhưng Tĩnh Sơ không cách nào chạm vào được, lớn tiếng gọi cũng không ai nghe thấy…”
Nàng cố gắng trấn tĩnh, hồi lâu sau mới nói tiếp “Tĩnh Sơ sau khi tỉnh lại thật sự thấy khủng hoảng, cho nên nhìn thấy người thân, liền không biết liệu có phải mình đang mơ, muốn cảm nhận được hơi ấm thật sự bên người”
Lời nói của nàng tuy có ba phần là giả nhưng bảy phần kia cũng là thật, bởi vậy biểu hiện cũng rất thật, không có nửa phần lừa gạt.
Lão phu nhân làm người từng ấy năm, có gì chưa từng thấy qua? Trước khi đã cùng đám di nương đấu bao nhiêu trận? Đã sớm dưỡng thành một đôi mắt nhìn thấu lòng người. Thẩm Tĩnh Sơ ngôn ngữ biểu hiện rõ ràng như vậy, không giống giả bộ, lão phu nhân không khỏi đau lòng, bước tới đỡ nàng dậy, đem nàng ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói “Sơ nhi ngoan, không có việc gì đâu, tổ mẫu ở đây mà”
Thẩm Nguyên Huân nhìn thấy muội muội nhà mình yếu ớt bất lực như vậy, trong lòng rất đau, hóa ra nàng mộng như thế, chẳng trách mới vừa gặp hắn, hành vi có chút bất thường như vậy.
Thẩm Tĩnh Sơ khóc một lúc rồi mới khàn khàn nói “Tổ mẫu, Tĩnh Sơ không sao ạ” . Sau đó quỳ xuống “Mặc kệ thế nào, Tĩnh Sơ làm trái gia quy là thật, cầu tổ mẫu trách phạt!”
Lão phu nhân sớm đã hết giận, thanh âm không quá lớn, chỉ nhẹ giọng nói “hôm nay Sơ nhi đã bị kinh hãi, về tình có thể hiểu được, chính là lần sau không được lấy lý do này nữa, đã hiểu chưa?”
Thẩm Tĩnh Sơ hai mắt vẫn còn đọng nước, cảm kích nói “Tạ tổ mẫu không trách phạt”
Lão phu nhân thương tiếc nàng “Hôm nay Sơ nhi đã mệt rồi, đi về trước nghỉ ngơi đi”
Thẩm Tĩnh Sơ vâng một tiếng, trong lòng thầm thở phào, hướng lão phu nhân cáo lui, cùng Thẩm Nguyên Huân quay về viện nhà mình.
Ra khỏi Vinh uyển, Thẩm Tĩnh Sơ nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng qua được màn trách phạt, không chọc lão phu nhân tức giận, thoát được trong gang tấc. Tâm tư nàng lại suy nghĩ đến sự kiện lúc nãy của Tam thẩm và Thẩm Tĩnh Vân.
“Ca ca, người nói xem Tam thúc sao có thể lại biến thành người như vậy? Trước khi vẫn là quân tử phong độ khí khái mà. Nghe nói là làm không ít cô nương trong kinh thành phải mê mệt đó” Tĩnh sơ nói ra sự nghi ngờ trong lòng. Nếu là ở trước mặt người khác, nàng sẽ không bao giờ hỏi những chuyện không có liên hệ gì với mình, chẳng qua đây là ca ca ruột, nói chuyện tự nhiên không phải kiêng kỵ chuyện gì. Còn nữa, Thẩm Tĩnh Vân quả thật được Tam thẩm nuôi dạy quá tốt, nàng không nhịn được thở dài.
“Không biết nữa…Tam thúc có lẽ bị mê hoặc, một ngày nào đó sẽ tỉnh ngộ lại thôi…” Thẩm Nguyên Huân vẫn không rời mắt khỏi Tĩnh Sơ, hắn không muốn nói nhiều về chủ đề này trước mặt muội muội, tránh làm sự hồn nhiên của nàng bị vấy bẩn.
Trong lòng cũng thầm nghĩ, phu quân của muội muội, hắn phải cẩn thận giúp nàng lựa chọn.
Qua hết mấy lượt, ai người đến một đoạn hành lang dài gấp khúc, xa xa có gã sai vặt đang dẫn đường cho một nam nhân xa lạ. Nam nhân kia dung mạo như ngọc, anh khí hiên ngang, có thể xem là mỹ nam, nhưng trong mắt lộ ra sự kiêu ngạo bất tuân, trong mắt lóe ra ánh sáng, khóe miệng tươi cười có chút bất tuân quy củ, không kiềm chế, giống nhau không xem vạn vật để ở trong mắt, thoạt nhìn có vài phần bất cần đời.
“Thẩm công tự, thực đúng dịp, lại gặp được ngươi” Giọng nói người nọ trầm thấp mà dụ hoặc, giống như có thể câu đoạt hồn phách người ta.
Thẩm Nguyên Huân nhìn rõ người đi tới, bất giác đem Tĩnh Sơ che lại ở phía sau, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào “Minh thế tử, lâu rồi không gặp”
Tĩnh Sơ không rõ vì sao ca ca phải che chắn nàng như vậy? Hay là người này cực kỳ nguy hiểm? Trong đầu nàng cố gắng lục lọi trí nhớ về Minh thế tử này, mơ hồ nhớ là hình như Lý Thế Hành có nói qua, mỗi lần nhắc tới là một lần nghiên rắng nghiến lợi, là Minh thế tử trước mặt sao?
Nàng dò xét lộ nửa khuôn mặt ra, muốn nhìn rõ bộ dáng người trước mặt.
Minh Hữu Hiên sao lại không phát hiện ra động tác của Thẩm Nguyên Huân, ánh mắt sắc bén, xuyên qua thẳng tắp đến khuôn mặt đang dò xét phía sau, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này quả thật là mỹ nhân khuynh thành, chẳng trách Thẩm Nguyên Huân khẩn trương như thế.
Nguyên Huân nhìn thấy ánh mắt không chút nào kiêng dè đánh giá muội muội phía sau, trong lòng cảnh giác, hai tay che chở Tĩnh Sơ, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, mà Minh Hữu Hiên kia lại giống như diều hâu rình mồi.
Minh Hữu Hiên thoáng thay đổi từ mũi nhọn sang ánh mắt phóng đãng, lại quay về làm Minh thế tử cà lơ phất phơ “Thẩm tam gia uống rượu say, ta đưa hắn về, không khéo lại gặp được ngươi”
Nhìn thấy mặt Nguyên Huân không chút thay đổi, dường như không muốn nói chuyện, hắn bỡn cợt “Sắc mặt Thẩm huynh không tốt, chẳng lẽ bởi vì Minh mỗ không đưa Thẩm huynh đi cùng? Lần sau nhất định sẽ mời huynh”. Hắn vừa nói vừa thêm vào “Rượu Yên vũ lâu quả thật hương thơm đặc biệt, thật làm cho người ta muốn ở lại mãi thôi…”
Yên Vũ lâu? Đây…không phải là kỹ viện sao? Tĩnh Sơ ở phía sau chú ý lắng nghe. Nàng thật sự tò mò là Minh thế tử này có bãn lĩnh gì đối phó được Lý Thế Hành?
Nhưng trong lời nói của hắn thì chẳng lẽ hắn chính là kẻ giao hảo với Tam Thúc? Ngày ngày lưu luyến cô nương kỹ viện, không say khoong về? Là kẻ nọ trong miệng Lý Thế Hành sao?
Thẩm Nguyên Huân sắc mặt đen đi “Ta không có ham mê như Minh thế tử. Thẩm mỗ còn có việc, xin thứ không thể tiếp đãi”
Nói xong vội vã kéo muội muội nhà mình đi, sợ bị hắn chú ý.
Minh Hữu Hiên nhìn Thẩm Nguyên Huân bỏ đi, cười ra tiếng, tên này quả thật yêu thương muội muội của mình.
Tiếng cười vang lên phía sau bọn họ như gió xuân tươi mát lòng người, Nguyên Huân thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ muội muội bị mê hoặc, bước chân càng vội vã hơn.
Tĩnh Sơ không khỏi quay đầu lại nhìn, vẫn là phóng túng không câu nệ, lại rất giống…
Giống như không phải là một người đơn giản.
/24
|