Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 60 - Cố Ý Luyện Công Buổi Sáng

/104


Việc này cần bao nhiêu thù hận, mới có thể khiến một người được chọn đi tìm chết.

Lúc Mộ Lam Yên buồn ngủ nồng đậm, ngủ được nhưng cũng không ngon như vậy.

Chung quanh bắt đầu tràn ngập khói thuốc súng, khắp nơi đều lửa khói nồng đậm sặc tai mũi người ta. Bên tai tràn đầy các loại âm thanh giết và bị giết, có con nít khóc nỉ non, cũng có phụ nữ và trẻ con khóc sụt sùi. Mộ Lam Yên đưa tay không cẩn thận chạm tới bụng tròn vo của mình, cúi đầu thì mới phát hiện ra mình lại biến thành bộ dạng mang thai mười tháng.

Mà trên người của nàng đột nhiên mặc quần áo hoàng hậu.

Tư Không Thận, Tư Không Thận. . . . . . Trong miệng Mộ Lam Yên lặp đi lặp lại nói thầm, người lại như tượng gỗ bị nhấc dây lên. Trên mặt là vô tận hốt hoảng, mê mang và sợ hãi. Thân thể hung hăng quay một vòng, lại phát hiện phía dưới sương mù mơ hồ, một góc Hoàng Thành lại như ẩn như hiện.

Đột nhiên, cả người nàng căng thẳng, thân thể bị người kéo chợt lui về phía sau, hô to một tiếng: Tư Không Thận! Bắt đầu giựt mình tỉnh lại từ trên giường.

Sáng sớm, gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Mộ Lam Yên miệng to hô hấp không khí. Nằm ở trên giường, nàng không còn kịp lau đi mồ hôi lạnh trên mặt nữa, phản ứng lại trước tiên chính là đưa tay đi chạm tới bụng bằng phẳng của mình.

Lại thấy ác mộng.

Đối mặt ác mộng đã có một đoạn thời gian không còn xuất hiện nữa, Mộ Lam Yên thậm chí đã từng chút một hiểu ra. Tối thiểu trong mộng, nàng vẫn yêu Tư Không Thận, đứa con còn chưa ra đời kia của nàng vẫn còn ở trong bụng của nàng.

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh huyên náo.

Mộ Lam Yên rời giường tiện tay khoác một cái áo khoác, mở cửa thì thấy trong sân của mình, lại có một nam nhân đang luyện kiếm. Mà, âm thanh huyên náo này chính là nhuyễn kiếm xẹt qua không khí truyền tới.

Tư Không Thận vẫn mặc một bộ quần áo ngày hôm qua như cũ, không có người làm hầu hạ, thậm chí vạt áo cũng có một chút không chỉnh tề. Nhưng việc này cũng không quan hệ, bởi vì giờ phút này đám tỳ nữ trong sân của Mộ Lam Yên đang si mê Đại Suất Ca từ trên trời giáng xuống này, trong đó lại bao gồm Tố Quý!

Mộ Lam Yên giả bộ dùng sức ho một tiếng, gọi một đám nữ nhân mê trai về thực tế.

Bưng thau rửa mặt, Tố Quý vốn định đi lấy nước cho Mộ Lam Yên, giờ phút này thấy tiểu thư đột nhiên đứng ở cửa, đột nhiên chột dạ cúi đầu xuống, chợt tranh thủ rút lui.

Chỉ là một lát, đám người làm vốn không có chuyện gì kia, tất cả đều không thấy!

Tư Không Thận tự nhiên cũng nghe được Mộ Lam Yên ho khan. Thu nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng nhảy một cái, chính là đi tới trước mặt đối phương. Giọng điệu hơi giảo hoạt hỏi thăm: Thế nào? Ghen sao?

Mộ Lam Yên dâng tặng lên một ánh mắt khinh thường, không muốn trả lời chính là muốn xoay người trở lại trong phòng. Lại nghe thấy người phía sau nói chuyện, làm cho nàng ngừng lại bước chân trong nháy mắt.

Mới vừa rồi, ta hình nghe được có người trong mộng gọi tên ta đấy.

Thái độ Tư Không Thận hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi, trong nháy mắt làm cho Mộ Lam Yên chột dạ. Nàng vốn bởi vì mơ một cơn ác mộng, thấy người trong mộng kêu lên, trong lòng mới an ủi một chút. Nhưng nếu như đối phương nghe được, vậy có phải nói rõ âm thanh lớn đến mức người trong viện cũng đã nghe được hay không?

Tư Không Thận dường như đoán ra đầu mối tâm tư của đối phương, đột nhiên đến gần bên tai đối phương, nhỏ giọng nói: Yên tâm đi, trong sân chỉ có một mình ta nghe được. Lỗ tai ta rất nhạy, đặc biệt là đối với âm thanh gọi tên ta.

Mộ Lam Yên có chút tức không nhịn nổi, nhỏ giọng mắng một câu: Lỗ tai chó. Chính là xoay người trở về phòng.

Tư Không Thận nhìn nữ nhân thú vị rời đi, nhếch miệng lên một nụ cười thỏa mãn.

Bầu trời đột nhiên nhiều thêm một con chim bồ câu màu trắng lượn vòng.

Tư Không Thận chú ý tới, trên mặt vốn nở nụ cười đột nhiên nghiêm túc, đưa tay huýt sáo một cái, chim bồ câu này bèn yên ổn đáp xuống vào trên mu bàn tay hắn vươn ra.

Lấy ra tờ giấy nhỏ trên mắt cá chân của bồ câu đưa tin, sắc mặt Tư Không Thận chính là sa sầm xuống, không kịp ngoảnh lại nhìn cửa phòng Mộ Lam Yên, xoay người chính là bay lên mái hiên, không biết đi phương nào.

Mộ Lam Yên luôn ở cửa phòng quan sát đánh giá hướng đi của Tư Không Thận, thấy hắn đã không còn ở cửa của mình, mới thở dài một hơi lần nữa mở cửa ra.

Nhìn quanh một vòng bốn phía cũng không trông thấy bóng dáng của đối phương, ngược lại thấy Tố Quý bưng nước tới.

Tiểu thư, làm sao người dậy sớm như vậy? Tố Quý đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, không nói hai lời chính là đi vào. Mộ Lam Yên ở tại cửa ra vào ngẩng đầu nhìn canh giờ một phen, mới van xin mở miệng: Đâu có sớm, mặt trời đã lên cao rồi.

Tố Quý làm ướt mặt khăn lại vắt khô đưa cho Mộ Lam Yên: Sáng sớm hôm nay, phu nhân đã phái người đưa tới gạo kê


/104

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status