Tần Thư Dao múa điệu múa Phi Phượng, mọi người đều biết.
Cho nên nàng không có lý do gì cự tuyệt, mà Trịnh Anh Anh cũng không muốn cự tuyệt.
Sau khi Tần Thư Dao đi thay một bộ vũ y, nhạc do Trịnh Anh Anh tấu lên, nhẹ nhàng mà nhảy lên. Nhưng mà nhảy đến một nửa, nàng lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân của nàng trở nên loạn nhịp, thân mình cũng càng nóng lên. Cảm giác như vậy nàng cũng trải qua, nàng thầm than không tốt, chẳng lẽ độc phát tác? Nhưng mà độc Ngân Hoa không có triệu chứng này? Giống như độc hoa Mê Tình!
Nàng vội vàng xin giúp đỡ nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục cũng cảm giác được Tần Thư Dao không bình thường.
Mộ Thiếu Dục cau mày, trên mặt Tần Thư Dao đỏ ửng, hơn nữa đỏ không bình thường, bước nhảy đều loạn nhịp, hoàn toàn không tuyệt đẹp và cao ngạo như điệu Phi Phượng.
Trên đại điện mọi người kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, hơn nữa động tác và ánh mắt này của nàng đều lộ ra vô cùng mê hoặc, làm cho người ta cảm thấy mềm cả người.
Trong lòng Mộ Thiếu Dục thầm kêu không tốt, vội vàng đứng lên, bước đi đến giữa điện.
Bởi vậy, rốt cuộc điệu múa này có thể dừng lại rồi.
Hai tay Mộ Thiếu Dục ôm quyền, nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, Dao Nhi không uống được rượu, vừa mới uống mấy ly rượu nhỏ, Nhi thần đưa nàng về phủ trước!"
Lúc này Tần Thư Dao gắt gao cắn răng, độc phát tác trong cơ thể càng lúc càng nhanh, triệu chứng này nói cho nàng biết độc nàng trúng không phải độc Ngân Hoa gì mà là hoa Mê Tình.
Chẳng lẽ Bạch Thiển lừa nàng?
Nàng biết độc hoa Mê Tình nếu không giải được ham muốn, như vậy nàng sẽ càng ngày càng không khống chế được, vô cùng có khả năng trước mặt nhiều người như vậy, làm loạn với Mộ Thiếu Dục.
Đến lúc đó nàng đừng nói lập gia đình, Tần gia cũng đuổi nàng đi.
Toàn bộ người nàng đều dựa vào trên người Mộ Thiếu Dục, lúc này nàng còn một chút tỉnh táo, nàng dùng hết toàn bộ sức lực nói một câu vào trong tai Mộ Thiếu Dục: "Hoa Mê Tinh..."
Mộ Thiếu Dục nghe vậy cau mày, nếu không nhanh rời đi, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
Lúc này Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Dục Nhi, nàng còn chưa qua cửa đâu. Hai người các con ôm ôm ấp ấp như thế thì còn ra thể thống gì!"Mộ Thiếu Dục trực tiếp không nhìn Hoàng hậu, chỉ ôm quyền nói: "Dao Nhi đã uống say, không thể múa được. Kính xin mẫu hậu thứ lỗi!" Nói xong cũng không ở lại lâu, vội vàng đi ra khỏi điện.
Nhưng mà Hoàng hậu sẽ buông tha cho hai người bọn họ dễ như vậy sao, độc của Tần Thư Dao bà ta biết rõ ràng, tất cả hành tung của một đám người ở Nam Tĩnh bà ta đều rõ như lòng bàn tay, cho nên đương nhiên biết Tần Thư Dao cũng đã sớm là người của Mộ Thiếu Dục. Chỉ là bà ta không có chứng cớ.
Hoàng hậu vội vàng quát: "Ngăn bọn họ lại cho Bổn cung!"
Thị vệ canh cửa không cho bọn họ rời đi.
Bên trong yến hội, Trịnh Anh Anh và Mộ Thành Hi không hiểu vì sao, đều cảm thấy chẳng qua Tần Thư Dao uống say mà thôi, sao Mộ Thiếu Dục khẩn trương như vậy. Hai người bọn họ nhìn thấy hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ôm nhau gắt gao như vậy, trong lòng đều chua xót một trận.
Trịnh Anh Anh càng đứng lên, một đôi mắt hạnh gắt gao nhìn Mộ Thiếu Dục, trong mắt giống như ẩn chứa nước mắt, hình như có nồng đậm không cam lòng cùng với bất đắc dĩ.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn thị vệ canh ở cửa, hắn ôm Tần Thư Dao cảm giác được thân thể của nàng càng ngày càng mềm nhũn, cũng càng ngày càng nóng. Hắn vội vàng vỗ vỗ tay, lập tức có hai bóng người nhảy xuống từ trên mái hiên.
Đám người Hoàng hậu và Hiền phi cả kinh, không nghĩ tới trong điện còn có người của Mộ Thiếu Dục.
Nếu không phải bởi vì nguy cơ đến, Mộ Thiếu Dục vẫn không đồng ý để đám người Mặc Kiếm xuất hiện, bởi vì hắn biết bọn họ xuất hiện, nhất định nổi sóng. Nếu Hoàng hậu thêm mắm thêm muối nói một chút gì đó, như vậy Hoàng thượng sẽ kiêng kị hắn. Chỉ là hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, nếu lại chờ lần sau, Tần Thư Dao phát độc càng ngày càng nghiêm trọng, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
Hiền phi không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại vì Tần Thư Dao làm ra tình trạng này, bà cau mày, nhưng vẫn ngồi ở vị trí cũ, một câu cũng không nói.
Đao quang kiếm ảnh, trong điện lập tức rối loạn.
Mộ Thiếu Dục cũng không trông nom nhiều như vậy, mang theo Tần Thư Dao chạy ra khỏi đám người.
Dọc theo đường đi, Mộ Thiếu Dục đều ôm ngang Tần Thư Dao, lúc này thần trí của Tần Thư Dao đã dần dần không còn tỉnh táo nữa, thậm chí hai tay cũng bắt đầu mò vào bên trong xiêm y của Mộ Thiếu Dục. May mắn đây là buổi tối, cũng may mắn Mộ Thiếu Dục sống ở trong cung điện tương đối hẻo lánh, dọc theo đường đi hoàn toàn không nhìn thấy cung nữ và thái giám.
Vừa vào trong điện, Mộ Thiếu Dục lập tức khóa cửa lại. Hắn trực tiếp ném Tần Thư Dao vào trong ao nước. Nơi này là trong ngày thường hắn luyện công, không có sự cho phép của hắn, người bên ngoài cũng không đi vào được. Mà nước trong ao này luôn lạnh vô cùng, người bình thường hoàn toàn không có biện pháp thừa nhận hàn khí như vậy. Nếu không phải Tần Thư Dao trúng hoa Mê Tình, lúc này trên người khô nóng, không đúng vậy hoàn toàn không thừa nhận được.
Tần Thư Dao bị hàn khí đông lạnh làm thanh tỉnh vài phần, nàng nhịn không được run một cái, nhìn thoáng qua đầu đầy mồ hôi của Mộ Thiếu Dục, nhẹ giọng nói: "Đây là ở đâu?"
Mị độc của nàng còn chưa rút đi, giọng nói vẫn lộ ra mê hoặc, y phục của nàng đã ướt đẫm, gò má đỏ bừng, tóc rối loạn, đôi môi hơi mở ra, có vẻ càng thêm dụ hoặc.
Mộ Thiếu Dục chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy dưới thân căng thẳng. Hắn vội vàng quay đầu, lạnh lùng nói; "Nơi này là nơi ta sống, nnafg đợi ở trong này trước. Ta còn có việc muốn xử lí!"
Hắn còn phải trở về thu thập tàn cục, lấy tính cách của Hoàng hậu, tuyệt đối không có khả năng cứ dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy cả người vừa lạnh vừa nóng, nhưng mà nàng cũng rõ ràng chỉ ngoan ngoãn đợi ở trong ao nước này, nàng mới có thể duy trì được một chút bình tĩnh.
Bên ngoài đã sớm rối loạn, khi Mộ Thiếu Dục trở lại Đại Minh cung, Hoàng thượng cũng đã chạy tới, ngay cả Thái hậu cũng bị kinh động.
Mộ Thiếu Dục nhíu chặt hai hàng lông mày, sau đó đi ra phía trước, quỳ trên mặt đất, hai tay ôm quyền, lạnh lùng nói: "Vừa rồi Nhi thần lỗ mãng, kính xin phụ hoàng, mẫu hậu thứ lỗi!"
Mặt Hoàng hậu trầm xuống, nhìn về phía Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, Tam hoàng tử khải hoàn trở về, chúng ta vì hắn chúc mừng, hắn lại tốt lắm, vì một nữ tử cũng dám động võ trên cung điện."
Bà ta cố ý cắn răng nói hai chữ "động võ".
Quả nhiên Hoàng thượng nghe xong thì cau mày.
Mộ Thiếu Dục vội vàng giải thích nói: "Vừa rồi tình huống đặc thù, Nhi thần cũng nhất thời sốt ruột mới làm ra chuyện lỗ mãng này!"
Hiện tại hắn chỉ có thể nhận sai xin lỗi, mới có thể ép mâu thuẫn này xuống thấp nhất, nếu ngay cả Hoàng thượng cũng bắt đầu hoài nghi hắn, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
May mắn tuy Hoàng thượng bất mãn với chuyện này, nhưng mà luôn tin tưởng nhi tử này. Ông không những rất coi trọng, mà chỉ cảm thấy cũng bởi vì Mộ Thiếu Dục rất để ý Tần Thư Dao, cho nên mới sẽ làm ra loại chuyện này.
"Được rồi, việc hôm nay quên đi. Yến hội này cứ tiếp tục, chỉ là sau này đừng lỗ mãng như vậy!"
Lời này vừa nói ra, cho dù Hoàng hậu lại có dị nghị cũng không dám lại mở miệng.
Chỉ là yến hội sau đó càng thêm nhạt nhẽo không có gì, mà Mộ Thiếu Dục càng đứng ngồi không yên, ao kia là nước lạnh ngàn năm, cũng không biết Tần Thư Dao có thể chịu nổi hay không.
Cho nên hắn cố ý uống say, sau đó lại làm ra vẻ say rượu, lại âm thầm ra hiệu với Mộ Thành Hi, để Mộ Thành Hi đưa hắn trở về!
Cho nên nàng không có lý do gì cự tuyệt, mà Trịnh Anh Anh cũng không muốn cự tuyệt.
Sau khi Tần Thư Dao đi thay một bộ vũ y, nhạc do Trịnh Anh Anh tấu lên, nhẹ nhàng mà nhảy lên. Nhưng mà nhảy đến một nửa, nàng lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân của nàng trở nên loạn nhịp, thân mình cũng càng nóng lên. Cảm giác như vậy nàng cũng trải qua, nàng thầm than không tốt, chẳng lẽ độc phát tác? Nhưng mà độc Ngân Hoa không có triệu chứng này? Giống như độc hoa Mê Tình!
Nàng vội vàng xin giúp đỡ nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục cũng cảm giác được Tần Thư Dao không bình thường.
Mộ Thiếu Dục cau mày, trên mặt Tần Thư Dao đỏ ửng, hơn nữa đỏ không bình thường, bước nhảy đều loạn nhịp, hoàn toàn không tuyệt đẹp và cao ngạo như điệu Phi Phượng.
Trên đại điện mọi người kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao, hơn nữa động tác và ánh mắt này của nàng đều lộ ra vô cùng mê hoặc, làm cho người ta cảm thấy mềm cả người.
Trong lòng Mộ Thiếu Dục thầm kêu không tốt, vội vàng đứng lên, bước đi đến giữa điện.
Bởi vậy, rốt cuộc điệu múa này có thể dừng lại rồi.
Hai tay Mộ Thiếu Dục ôm quyền, nói với Hoàng hậu: "Mẫu hậu, Dao Nhi không uống được rượu, vừa mới uống mấy ly rượu nhỏ, Nhi thần đưa nàng về phủ trước!"
Lúc này Tần Thư Dao gắt gao cắn răng, độc phát tác trong cơ thể càng lúc càng nhanh, triệu chứng này nói cho nàng biết độc nàng trúng không phải độc Ngân Hoa gì mà là hoa Mê Tình.
Chẳng lẽ Bạch Thiển lừa nàng?
Nàng biết độc hoa Mê Tình nếu không giải được ham muốn, như vậy nàng sẽ càng ngày càng không khống chế được, vô cùng có khả năng trước mặt nhiều người như vậy, làm loạn với Mộ Thiếu Dục.
Đến lúc đó nàng đừng nói lập gia đình, Tần gia cũng đuổi nàng đi.
Toàn bộ người nàng đều dựa vào trên người Mộ Thiếu Dục, lúc này nàng còn một chút tỉnh táo, nàng dùng hết toàn bộ sức lực nói một câu vào trong tai Mộ Thiếu Dục: "Hoa Mê Tinh..."
Mộ Thiếu Dục nghe vậy cau mày, nếu không nhanh rời đi, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
Lúc này Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Dục Nhi, nàng còn chưa qua cửa đâu. Hai người các con ôm ôm ấp ấp như thế thì còn ra thể thống gì!"Mộ Thiếu Dục trực tiếp không nhìn Hoàng hậu, chỉ ôm quyền nói: "Dao Nhi đã uống say, không thể múa được. Kính xin mẫu hậu thứ lỗi!" Nói xong cũng không ở lại lâu, vội vàng đi ra khỏi điện.
Nhưng mà Hoàng hậu sẽ buông tha cho hai người bọn họ dễ như vậy sao, độc của Tần Thư Dao bà ta biết rõ ràng, tất cả hành tung của một đám người ở Nam Tĩnh bà ta đều rõ như lòng bàn tay, cho nên đương nhiên biết Tần Thư Dao cũng đã sớm là người của Mộ Thiếu Dục. Chỉ là bà ta không có chứng cớ.
Hoàng hậu vội vàng quát: "Ngăn bọn họ lại cho Bổn cung!"
Thị vệ canh cửa không cho bọn họ rời đi.
Bên trong yến hội, Trịnh Anh Anh và Mộ Thành Hi không hiểu vì sao, đều cảm thấy chẳng qua Tần Thư Dao uống say mà thôi, sao Mộ Thiếu Dục khẩn trương như vậy. Hai người bọn họ nhìn thấy hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ôm nhau gắt gao như vậy, trong lòng đều chua xót một trận.
Trịnh Anh Anh càng đứng lên, một đôi mắt hạnh gắt gao nhìn Mộ Thiếu Dục, trong mắt giống như ẩn chứa nước mắt, hình như có nồng đậm không cam lòng cùng với bất đắc dĩ.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn thị vệ canh ở cửa, hắn ôm Tần Thư Dao cảm giác được thân thể của nàng càng ngày càng mềm nhũn, cũng càng ngày càng nóng. Hắn vội vàng vỗ vỗ tay, lập tức có hai bóng người nhảy xuống từ trên mái hiên.
Đám người Hoàng hậu và Hiền phi cả kinh, không nghĩ tới trong điện còn có người của Mộ Thiếu Dục.
Nếu không phải bởi vì nguy cơ đến, Mộ Thiếu Dục vẫn không đồng ý để đám người Mặc Kiếm xuất hiện, bởi vì hắn biết bọn họ xuất hiện, nhất định nổi sóng. Nếu Hoàng hậu thêm mắm thêm muối nói một chút gì đó, như vậy Hoàng thượng sẽ kiêng kị hắn. Chỉ là hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, nếu lại chờ lần sau, Tần Thư Dao phát độc càng ngày càng nghiêm trọng, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
Hiền phi không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại vì Tần Thư Dao làm ra tình trạng này, bà cau mày, nhưng vẫn ngồi ở vị trí cũ, một câu cũng không nói.
Đao quang kiếm ảnh, trong điện lập tức rối loạn.
Mộ Thiếu Dục cũng không trông nom nhiều như vậy, mang theo Tần Thư Dao chạy ra khỏi đám người.
Dọc theo đường đi, Mộ Thiếu Dục đều ôm ngang Tần Thư Dao, lúc này thần trí của Tần Thư Dao đã dần dần không còn tỉnh táo nữa, thậm chí hai tay cũng bắt đầu mò vào bên trong xiêm y của Mộ Thiếu Dục. May mắn đây là buổi tối, cũng may mắn Mộ Thiếu Dục sống ở trong cung điện tương đối hẻo lánh, dọc theo đường đi hoàn toàn không nhìn thấy cung nữ và thái giám.
Vừa vào trong điện, Mộ Thiếu Dục lập tức khóa cửa lại. Hắn trực tiếp ném Tần Thư Dao vào trong ao nước. Nơi này là trong ngày thường hắn luyện công, không có sự cho phép của hắn, người bên ngoài cũng không đi vào được. Mà nước trong ao này luôn lạnh vô cùng, người bình thường hoàn toàn không có biện pháp thừa nhận hàn khí như vậy. Nếu không phải Tần Thư Dao trúng hoa Mê Tình, lúc này trên người khô nóng, không đúng vậy hoàn toàn không thừa nhận được.
Tần Thư Dao bị hàn khí đông lạnh làm thanh tỉnh vài phần, nàng nhịn không được run một cái, nhìn thoáng qua đầu đầy mồ hôi của Mộ Thiếu Dục, nhẹ giọng nói: "Đây là ở đâu?"
Mị độc của nàng còn chưa rút đi, giọng nói vẫn lộ ra mê hoặc, y phục của nàng đã ướt đẫm, gò má đỏ bừng, tóc rối loạn, đôi môi hơi mở ra, có vẻ càng thêm dụ hoặc.
Mộ Thiếu Dục chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy dưới thân căng thẳng. Hắn vội vàng quay đầu, lạnh lùng nói; "Nơi này là nơi ta sống, nnafg đợi ở trong này trước. Ta còn có việc muốn xử lí!"
Hắn còn phải trở về thu thập tàn cục, lấy tính cách của Hoàng hậu, tuyệt đối không có khả năng cứ dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy cả người vừa lạnh vừa nóng, nhưng mà nàng cũng rõ ràng chỉ ngoan ngoãn đợi ở trong ao nước này, nàng mới có thể duy trì được một chút bình tĩnh.
Bên ngoài đã sớm rối loạn, khi Mộ Thiếu Dục trở lại Đại Minh cung, Hoàng thượng cũng đã chạy tới, ngay cả Thái hậu cũng bị kinh động.
Mộ Thiếu Dục nhíu chặt hai hàng lông mày, sau đó đi ra phía trước, quỳ trên mặt đất, hai tay ôm quyền, lạnh lùng nói: "Vừa rồi Nhi thần lỗ mãng, kính xin phụ hoàng, mẫu hậu thứ lỗi!"
Mặt Hoàng hậu trầm xuống, nhìn về phía Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, Tam hoàng tử khải hoàn trở về, chúng ta vì hắn chúc mừng, hắn lại tốt lắm, vì một nữ tử cũng dám động võ trên cung điện."
Bà ta cố ý cắn răng nói hai chữ "động võ".
Quả nhiên Hoàng thượng nghe xong thì cau mày.
Mộ Thiếu Dục vội vàng giải thích nói: "Vừa rồi tình huống đặc thù, Nhi thần cũng nhất thời sốt ruột mới làm ra chuyện lỗ mãng này!"
Hiện tại hắn chỉ có thể nhận sai xin lỗi, mới có thể ép mâu thuẫn này xuống thấp nhất, nếu ngay cả Hoàng thượng cũng bắt đầu hoài nghi hắn, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.
May mắn tuy Hoàng thượng bất mãn với chuyện này, nhưng mà luôn tin tưởng nhi tử này. Ông không những rất coi trọng, mà chỉ cảm thấy cũng bởi vì Mộ Thiếu Dục rất để ý Tần Thư Dao, cho nên mới sẽ làm ra loại chuyện này.
"Được rồi, việc hôm nay quên đi. Yến hội này cứ tiếp tục, chỉ là sau này đừng lỗ mãng như vậy!"
Lời này vừa nói ra, cho dù Hoàng hậu lại có dị nghị cũng không dám lại mở miệng.
Chỉ là yến hội sau đó càng thêm nhạt nhẽo không có gì, mà Mộ Thiếu Dục càng đứng ngồi không yên, ao kia là nước lạnh ngàn năm, cũng không biết Tần Thư Dao có thể chịu nổi hay không.
Cho nên hắn cố ý uống say, sau đó lại làm ra vẻ say rượu, lại âm thầm ra hiệu với Mộ Thành Hi, để Mộ Thành Hi đưa hắn trở về!
/297
|