Dung Noãn Tâm giơ giơ lên tay ra hiệu cho nha đầu Lương Thần sau lưng, Lương Thần lập tức ở cửa hô một tiếng: Mang dược đồng đi vào. Ma ma canh giữ ở bên ngoài lập tức dẫn dược đồng kia vào.
Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, chậm rãi đi tới trước mặt Dược Đồng, thong dong mà lại rõ ràng hỏi: Dược đồng, ngươi mới vừa nói là Hương Xảo cô nương đi chỗ của ngươi lấy dược liệu, ta nhưng hỏi ngươi, ngày hôm nay nha đầu có Hương Xảo ở nơi này?
Dược Đồng nhìn chung quanh một vòng, lập tức nhỏ giọng đáp: Ở.
Vậy thì tốt, ngươi chỉ ra nha đầu Hương Xảo.
Cặp mắt của dược đồng kia dừng lại một hồi ở sau lưng Tần thị, lập tức tiến lên, kéo nha đầu Mỹ Cảnh mặc xiêm y màu lam ra ngoài.
Sắc mặt của Đại phu nhân đại biến, ả giương mắt nhìn hai người sau lưng Tần thị, mới vừa rồi, rõ ràng Mỹ Cảnh mặc chính là váy màu vàng nhạt, mà Hương Xảo còn lại là mặc áo choàng ngắn có vạt áo màu lam nhạt.
Hạ nhân trong phủ, phàm lên nha đầu nhị đẳng đều có thể mặc xiêm áo chủ tử ban cho.
Dung Huệ Như gấp đến độ kêu to lên: Sai lầm rồi, sai lầm rồi!
Dung Noãn Tâm quát to một tiếng: Câm miệng, bổn Huyện chủ đang hỏi chuyện, há là ngươi có thể tùy tiện chen miệng, nếu dĩ hạ phạm thượng nữa, đừng trách ta đi chỗ Thái hậu tố cáo!
Vừa nghe thấy Thái hậu, Dung Huệ Như lập tức ngậm miệng, nhưng trong lòng thì gấp đến độ gần chết.
Dược đồng kia thế mới biết mình nhận lầm người, mới vừa rồi rõ ràng đại tiểu thư nói là mặc váy màu thủy lam, làm sao sẽ nhận sai? Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lập tức xanh một mảng lớn.
Đúng lúc này, Dung Noãn Tâm cố tình làm cho người ta chặn cái miệng của hắn lại, trực tiếp tuyên một người khác vào đây, lần này, Mỹ Cảnh theo như chỉ thị của lão phu nhân, lui vào góc nhà, Dung Noãn Tâm an bài một nha đầu làm việc nặng ở tiền sảnh cũng cùng đi vào, Lý chưởng quỹ kia lập tức thuận thế chỉ: Chính là vị cô nương này!
Sau đó là bốn vị thị vệ, cũng lần lượt nhận lầm người, cho đến cuối cùng, cũng không có một người nhận ra đúng dung mạo của Hương Xảo.
Người thị vệ cuối cùng vậy mà lầm kéo Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân ra, điều này cũng không thể trách hắn, Mỹ Cảnh đã lui xuống, trong phòng này đã không còn có hạ nhân mặc xiêm y màu lam, người tràn đầy cả phòng, chỉ có Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân mặc một áo khoác màu xanh ngọc, màu sắc cũng có thể nói là gần giống.
Đủ rồi! Dung Định Viễn cũng nhịn không được nữa, một chưởng đánh xuống, cái bàn bên người hắn lập tức bể thành phấn bộtt, vốn là người tập võ, dưới cơn nóng giận, càng thêm hiện lộ rõ sát khí.
Ban đầu, sáu người mở miệng chỉ chứng nha đầu Hương Xảo đi mua thuốc, lúc này lại đồng thời quỳ xuống, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Lại không nói trong phủ này có bao nhiêu nha đầu, gần như mỗi tháng đều có khuôn mặt mới, dược đồng và thị vệ kia đều là nam tử, tự nhiên ít tiếp xúc nội viện, như thế nào lại nhận biết đúng khuê danh của Hương Xảo? Chỉ có vị chưởng quỹ kia, miệng lão liên tục nói, người mua thứ này cực ít, nên ký ức hãy còn mới mẻ mới đúng, như thế nào lại trước sau hai lần lẫn lộn người?
Nói, là ai chỉ điểm các ngươi làm như thế? Dung Noãn Tâm vung tay áo, hiển thị rõ uy nghiêm của Huyện chủ, mắt hạnh lấp lánh có thần trừng ở trên người mấy người, giống như không cần ra tay, đã có thể lấy tánh mạng người ta.
Trên mặt Đại phu nhân tái đi, rồi lại lập tức đè xuống không cam lòng trong lòng, cắn răng rũ hai mắt, làm bộ như không liên quan tới ta.
Sáu người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng có một tên thị vệ cao gầy quỳ bò ra, mang theo tiếng khóc nức nở hô: Lão gia, thuộc hạ, là đại tiểu thư, đại tiểu thư cho chúng ta bạc, để cho chúng ta chỉ chứng Tần di nương, cầu xin lão gia tha mạng.
Lúc Dung Huệ Như mua chứng nhân, vạn vạn không ngờ, Dung Noãn Tâm lại sẽ đi một nước cờ như này, nàng để cho Tráng Tử đang âm thầm điều tra rõ ràng người lui tới bên cạnh Đại tiểu thư mấy ngày nay, cuối cùng xác định mua chuộc mấy thị vệ trong nhà có khó khăn này, bắt được nhược điểm của hắn, để cho hắn làm việc vì mình.
Không. . . . . . Không phải ta, phụ thân, con oan uổng! Dung Huệ Như gấp đến độ ‘bùm’ một tiếng quỳ gối trước mặt Dung Định Viễn, nước mắt rơi xuống, uất ức không nói ra được.
Có người bắt đầu, mấy người còn lại vì tự vệ, cũng lần lượt nói ra là Dung Huệ Như chỉ điểm.
Lần này, tất cả đầu mâu đều chỉ về phía Dung Huệ Như.
Hảo một lòng dạ rắn rết muội muội, người cái này là muốn cho phụ thân trở thành trong kinh thành trò cười sao? Người cái này là yếu hại chỉnh cái mặt nhà sao? Uổng phụ thân và lão phu nhân trong ngày thường như vậy thương ngươi, ngươi chính là báo đáp như vậy bọn họ sao? Thật là không biết điều!
Dung Noãn Tâm cũng không có trước tiên chỉ ra Tần thị oan khuất, mà là đem lời chuôi lại chuyển đến Dung Định Viễn trên người của, để cho hắn ý thức được Dung Huệ Như hôm nay hành động việc làm, tịnh không chỉ muốn phá hủy Tần thị danh dự, còn để cho hắn ở bách quan trước mặt mất hết mặt mũi.
Làm quan, coi trọng nhất chính là gương mặt này mặt, ngày hôm nay Dung Định Viễn xem như mất hết mặt mũi.
Hắn giận đến mức giơ tay lập tức hung hăng quạt Dung Huệ Như một tát: Nghịch nữ ngươi, làm sao Dung Định Viễn ta lại sinh ra nữ nhi như ngươi vậy, thật là gia môn bất hạnh!
Lời nói này của hắn thật nghiêm trọng, cũng đầy ắp thất vọng sâu đậm hắn đối với Dung Huệ Như, cùng với hi vọng quá khứ đặt ở trên người nàng, hình như cũng bị một tát này hoàn toàn đánh nát.
Dung Huệ Như che mặt bị đánh sưng, khóc đến chết đi sống lại.
Lúc này Đại phu nhân mới thở dài một, nhàn nhạt đi xuống, cho dù ả lần nữa áp chế tâm tình của mình, nhưng Dung Noãn Tâm vẫn là nhìn thấy hai tay của ả không ngừng run rẩy.
Ả đỡ Dung Huệ Như, che chở nàng trong ngực, trong mắt rõ ràng hàm chứa một chút hận ý.
Nếu lúc này, ả bao che cho Dung Huệ Như, như vậy, Dung Định Viễn tất nhiên sẽ liên tưởng trọn sự kiện kia đến trên người Đại phu nhân, đến lúc đó, xui xẻo chính là mình, nếu Đại phu nhân ngã đài, như vậy, Dung Huệ Như ở trong phủ này lại có ai tới chăm sóc?
Vì vậy, Đại phu nhân cố đè xuống trái tim đã nhỏ máu kia của mình, đau lòng nói: Lão gia, Huệ Như hiểu rõ sai rồi, đánh cũng đã đánh, người tha thứ cho nàng lần này đi, từ nhỏ Huệ Như chính là một người tính tình thiện lương, ngày hôm nay nhất định là nhất thời bị heo mê tâm, mới có thể làm ra chuyện hồ đồ bực này.
Lời nói này thật dễ nghe? Hãm hại di nương, giá họa cho người khác, còn có thể mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói là tính tình thiện lương, lời này cũng chỉ có nương con Đại phu nhân mới có thể nói ra ngoài.
Làm chuyện hồ đồ? Ả nói một câu thật đơn giản, suýt nữa đã phá hủy một đời trong sạch của Tần thị.
Lấy tính tình của Tần thị, tất nhiên sẽ không sống tạm qua ngày, quay đầu lại, chính là hại chết một mạng, nương con các nàng, quả nhiên là chủ tử lòng dạ rắn rết.
Hai mắt Dung Định Viễn đỏ như máu nhìn chằm chằm Dung Huệ Như, lời nói của Đại phu nhân làm cho hắn nhớ lại tình cảnh lúc nhỏ Huệ Như chăm sóc ở bên mình, dù sao cũng là lớn lên bên cạnh mình, phần thân tình này, chính là ai cũng không thay thế được.
Thấy hai mắt hắn có vẻ không đành lòng, Dung Noãn Tâm biết, Dung Định Viễn nhất định là đã mềm lòng.
Cầu xin phụ thân trả cho nương ta một công đạo! Nàng vẫn xưng Tần thị là nương, trong phủ tự nhiên không người nào dám phản bác nàng, bởi vì trong lòng của mọi người đều hiểu rõ, ở Dung gia, Tần thị mới là đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận.
Quay người lại, Dung Noãn Tâm ‘bịch’ một tiếng đã quỳ gối ở trước mặt Dung Định Viễn, nàng vẻ mặt tuyệt nhiên (kiên quyết thản nhiên), đôi mắt hạnh càng thêm cố chấp kiên định, có xu thế không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hai mắt Dung Định Viễn khẽ híp lại, Dung Noãn Tâm đang uy hiếp hắn, hắn không thích nhất, chính là bị người uy hiếp!
Nhưng nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, trên dưới mấy trăm người Dung phủ.
Quan trọng nhất là, khi lão phu nhân nghe nói Tần thị là bị oan uổng, mà người hãm hại nàng kia lại là chính mình là tôn nữ bà vẫn luôn yêu thương thì trong mắt lão phu nhân lóe lên một chút tang thương thất vọng, sắc mặt lập tức già đi rất nhiều, đúng là vô cùng đau lòng.
Bà vẫn luôn thương yêu Dung Huệ Như, thích tính tình khéo léo, lời nói đúng mực của nàng.
Nhưng không nghĩ tới, một người đẹp giống như tiên tử trong họa như vậy, lại có thể có lòng dạ rắn rết ác độc như thế.
Dung Định Viễn hồi lâu không nói lời nào, giống như đang chống cự với Dung Noãn Tâm.
Quả thật nên phạt, chính là phạt nàng đóng cửa suy nghĩ một tháng đi, nếu lần tới tái phạm, tuyệt không nể tình! Lão phu nhân thở dài một, cuối cùng quyết định thay Dung Định Viễn.
Phạt vô cùng nhẹ, một mặt, bà phải bận tâm quyền thế của Mạc gia, mặt khác, ở bên trong lòng của Dung Định Viễn, không muốn phạt Dung Huệ Như.
Trong nội tâm lão phu nhân ngược lại là hiểu rất rõ ràng, bà nói xong lập tức phất phất tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Dung Noãn Tâm lại nặng nề kêu một tiếng: Lão phu nhân, Noãn Tâm còn có chuyện, không biết có nên nói hay không!
Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, chậm rãi đi tới trước mặt Dược Đồng, thong dong mà lại rõ ràng hỏi: Dược đồng, ngươi mới vừa nói là Hương Xảo cô nương đi chỗ của ngươi lấy dược liệu, ta nhưng hỏi ngươi, ngày hôm nay nha đầu có Hương Xảo ở nơi này?
Dược Đồng nhìn chung quanh một vòng, lập tức nhỏ giọng đáp: Ở.
Vậy thì tốt, ngươi chỉ ra nha đầu Hương Xảo.
Cặp mắt của dược đồng kia dừng lại một hồi ở sau lưng Tần thị, lập tức tiến lên, kéo nha đầu Mỹ Cảnh mặc xiêm y màu lam ra ngoài.
Sắc mặt của Đại phu nhân đại biến, ả giương mắt nhìn hai người sau lưng Tần thị, mới vừa rồi, rõ ràng Mỹ Cảnh mặc chính là váy màu vàng nhạt, mà Hương Xảo còn lại là mặc áo choàng ngắn có vạt áo màu lam nhạt.
Hạ nhân trong phủ, phàm lên nha đầu nhị đẳng đều có thể mặc xiêm áo chủ tử ban cho.
Dung Huệ Như gấp đến độ kêu to lên: Sai lầm rồi, sai lầm rồi!
Dung Noãn Tâm quát to một tiếng: Câm miệng, bổn Huyện chủ đang hỏi chuyện, há là ngươi có thể tùy tiện chen miệng, nếu dĩ hạ phạm thượng nữa, đừng trách ta đi chỗ Thái hậu tố cáo!
Vừa nghe thấy Thái hậu, Dung Huệ Như lập tức ngậm miệng, nhưng trong lòng thì gấp đến độ gần chết.
Dược đồng kia thế mới biết mình nhận lầm người, mới vừa rồi rõ ràng đại tiểu thư nói là mặc váy màu thủy lam, làm sao sẽ nhận sai? Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lập tức xanh một mảng lớn.
Đúng lúc này, Dung Noãn Tâm cố tình làm cho người ta chặn cái miệng của hắn lại, trực tiếp tuyên một người khác vào đây, lần này, Mỹ Cảnh theo như chỉ thị của lão phu nhân, lui vào góc nhà, Dung Noãn Tâm an bài một nha đầu làm việc nặng ở tiền sảnh cũng cùng đi vào, Lý chưởng quỹ kia lập tức thuận thế chỉ: Chính là vị cô nương này!
Sau đó là bốn vị thị vệ, cũng lần lượt nhận lầm người, cho đến cuối cùng, cũng không có một người nhận ra đúng dung mạo của Hương Xảo.
Người thị vệ cuối cùng vậy mà lầm kéo Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân ra, điều này cũng không thể trách hắn, Mỹ Cảnh đã lui xuống, trong phòng này đã không còn có hạ nhân mặc xiêm y màu lam, người tràn đầy cả phòng, chỉ có Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân mặc một áo khoác màu xanh ngọc, màu sắc cũng có thể nói là gần giống.
Đủ rồi! Dung Định Viễn cũng nhịn không được nữa, một chưởng đánh xuống, cái bàn bên người hắn lập tức bể thành phấn bộtt, vốn là người tập võ, dưới cơn nóng giận, càng thêm hiện lộ rõ sát khí.
Ban đầu, sáu người mở miệng chỉ chứng nha đầu Hương Xảo đi mua thuốc, lúc này lại đồng thời quỳ xuống, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Lại không nói trong phủ này có bao nhiêu nha đầu, gần như mỗi tháng đều có khuôn mặt mới, dược đồng và thị vệ kia đều là nam tử, tự nhiên ít tiếp xúc nội viện, như thế nào lại nhận biết đúng khuê danh của Hương Xảo? Chỉ có vị chưởng quỹ kia, miệng lão liên tục nói, người mua thứ này cực ít, nên ký ức hãy còn mới mẻ mới đúng, như thế nào lại trước sau hai lần lẫn lộn người?
Nói, là ai chỉ điểm các ngươi làm như thế? Dung Noãn Tâm vung tay áo, hiển thị rõ uy nghiêm của Huyện chủ, mắt hạnh lấp lánh có thần trừng ở trên người mấy người, giống như không cần ra tay, đã có thể lấy tánh mạng người ta.
Trên mặt Đại phu nhân tái đi, rồi lại lập tức đè xuống không cam lòng trong lòng, cắn răng rũ hai mắt, làm bộ như không liên quan tới ta.
Sáu người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng có một tên thị vệ cao gầy quỳ bò ra, mang theo tiếng khóc nức nở hô: Lão gia, thuộc hạ, là đại tiểu thư, đại tiểu thư cho chúng ta bạc, để cho chúng ta chỉ chứng Tần di nương, cầu xin lão gia tha mạng.
Lúc Dung Huệ Như mua chứng nhân, vạn vạn không ngờ, Dung Noãn Tâm lại sẽ đi một nước cờ như này, nàng để cho Tráng Tử đang âm thầm điều tra rõ ràng người lui tới bên cạnh Đại tiểu thư mấy ngày nay, cuối cùng xác định mua chuộc mấy thị vệ trong nhà có khó khăn này, bắt được nhược điểm của hắn, để cho hắn làm việc vì mình.
Không. . . . . . Không phải ta, phụ thân, con oan uổng! Dung Huệ Như gấp đến độ ‘bùm’ một tiếng quỳ gối trước mặt Dung Định Viễn, nước mắt rơi xuống, uất ức không nói ra được.
Có người bắt đầu, mấy người còn lại vì tự vệ, cũng lần lượt nói ra là Dung Huệ Như chỉ điểm.
Lần này, tất cả đầu mâu đều chỉ về phía Dung Huệ Như.
Hảo một lòng dạ rắn rết muội muội, người cái này là muốn cho phụ thân trở thành trong kinh thành trò cười sao? Người cái này là yếu hại chỉnh cái mặt nhà sao? Uổng phụ thân và lão phu nhân trong ngày thường như vậy thương ngươi, ngươi chính là báo đáp như vậy bọn họ sao? Thật là không biết điều!
Dung Noãn Tâm cũng không có trước tiên chỉ ra Tần thị oan khuất, mà là đem lời chuôi lại chuyển đến Dung Định Viễn trên người của, để cho hắn ý thức được Dung Huệ Như hôm nay hành động việc làm, tịnh không chỉ muốn phá hủy Tần thị danh dự, còn để cho hắn ở bách quan trước mặt mất hết mặt mũi.
Làm quan, coi trọng nhất chính là gương mặt này mặt, ngày hôm nay Dung Định Viễn xem như mất hết mặt mũi.
Hắn giận đến mức giơ tay lập tức hung hăng quạt Dung Huệ Như một tát: Nghịch nữ ngươi, làm sao Dung Định Viễn ta lại sinh ra nữ nhi như ngươi vậy, thật là gia môn bất hạnh!
Lời nói này của hắn thật nghiêm trọng, cũng đầy ắp thất vọng sâu đậm hắn đối với Dung Huệ Như, cùng với hi vọng quá khứ đặt ở trên người nàng, hình như cũng bị một tát này hoàn toàn đánh nát.
Dung Huệ Như che mặt bị đánh sưng, khóc đến chết đi sống lại.
Lúc này Đại phu nhân mới thở dài một, nhàn nhạt đi xuống, cho dù ả lần nữa áp chế tâm tình của mình, nhưng Dung Noãn Tâm vẫn là nhìn thấy hai tay của ả không ngừng run rẩy.
Ả đỡ Dung Huệ Như, che chở nàng trong ngực, trong mắt rõ ràng hàm chứa một chút hận ý.
Nếu lúc này, ả bao che cho Dung Huệ Như, như vậy, Dung Định Viễn tất nhiên sẽ liên tưởng trọn sự kiện kia đến trên người Đại phu nhân, đến lúc đó, xui xẻo chính là mình, nếu Đại phu nhân ngã đài, như vậy, Dung Huệ Như ở trong phủ này lại có ai tới chăm sóc?
Vì vậy, Đại phu nhân cố đè xuống trái tim đã nhỏ máu kia của mình, đau lòng nói: Lão gia, Huệ Như hiểu rõ sai rồi, đánh cũng đã đánh, người tha thứ cho nàng lần này đi, từ nhỏ Huệ Như chính là một người tính tình thiện lương, ngày hôm nay nhất định là nhất thời bị heo mê tâm, mới có thể làm ra chuyện hồ đồ bực này.
Lời nói này thật dễ nghe? Hãm hại di nương, giá họa cho người khác, còn có thể mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói là tính tình thiện lương, lời này cũng chỉ có nương con Đại phu nhân mới có thể nói ra ngoài.
Làm chuyện hồ đồ? Ả nói một câu thật đơn giản, suýt nữa đã phá hủy một đời trong sạch của Tần thị.
Lấy tính tình của Tần thị, tất nhiên sẽ không sống tạm qua ngày, quay đầu lại, chính là hại chết một mạng, nương con các nàng, quả nhiên là chủ tử lòng dạ rắn rết.
Hai mắt Dung Định Viễn đỏ như máu nhìn chằm chằm Dung Huệ Như, lời nói của Đại phu nhân làm cho hắn nhớ lại tình cảnh lúc nhỏ Huệ Như chăm sóc ở bên mình, dù sao cũng là lớn lên bên cạnh mình, phần thân tình này, chính là ai cũng không thay thế được.
Thấy hai mắt hắn có vẻ không đành lòng, Dung Noãn Tâm biết, Dung Định Viễn nhất định là đã mềm lòng.
Cầu xin phụ thân trả cho nương ta một công đạo! Nàng vẫn xưng Tần thị là nương, trong phủ tự nhiên không người nào dám phản bác nàng, bởi vì trong lòng của mọi người đều hiểu rõ, ở Dung gia, Tần thị mới là đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận.
Quay người lại, Dung Noãn Tâm ‘bịch’ một tiếng đã quỳ gối ở trước mặt Dung Định Viễn, nàng vẻ mặt tuyệt nhiên (kiên quyết thản nhiên), đôi mắt hạnh càng thêm cố chấp kiên định, có xu thế không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hai mắt Dung Định Viễn khẽ híp lại, Dung Noãn Tâm đang uy hiếp hắn, hắn không thích nhất, chính là bị người uy hiếp!
Nhưng nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, trên dưới mấy trăm người Dung phủ.
Quan trọng nhất là, khi lão phu nhân nghe nói Tần thị là bị oan uổng, mà người hãm hại nàng kia lại là chính mình là tôn nữ bà vẫn luôn yêu thương thì trong mắt lão phu nhân lóe lên một chút tang thương thất vọng, sắc mặt lập tức già đi rất nhiều, đúng là vô cùng đau lòng.
Bà vẫn luôn thương yêu Dung Huệ Như, thích tính tình khéo léo, lời nói đúng mực của nàng.
Nhưng không nghĩ tới, một người đẹp giống như tiên tử trong họa như vậy, lại có thể có lòng dạ rắn rết ác độc như thế.
Dung Định Viễn hồi lâu không nói lời nào, giống như đang chống cự với Dung Noãn Tâm.
Quả thật nên phạt, chính là phạt nàng đóng cửa suy nghĩ một tháng đi, nếu lần tới tái phạm, tuyệt không nể tình! Lão phu nhân thở dài một, cuối cùng quyết định thay Dung Định Viễn.
Phạt vô cùng nhẹ, một mặt, bà phải bận tâm quyền thế của Mạc gia, mặt khác, ở bên trong lòng của Dung Định Viễn, không muốn phạt Dung Huệ Như.
Trong nội tâm lão phu nhân ngược lại là hiểu rất rõ ràng, bà nói xong lập tức phất phất tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Dung Noãn Tâm lại nặng nề kêu một tiếng: Lão phu nhân, Noãn Tâm còn có chuyện, không biết có nên nói hay không!
/269
|