Phụ thân, chúng ta thật không có giết Huệ Mẫn, thật không có, ngài không cần oan uổng mẫu thân, từ tối qua mẫu thân đã bắt đầu bị bệnh nằm ở trên giường, Hương Thiền và Lâm mụ cũng có thể làm chứng!
Dung Huệ Như khóc ôm lấy bắp chân của Dung Định Viễn, thế nào phụ thân của nàng trở nên lạnh lùng vô tình như vậy, ban đêm hôm qua mẫu thân đã bệnh không dậy nổi, l.q.đ nàng phái người đi báo mấy lần, đều bị người trong viện Tam di nương ngăn cản, ngày hôm nay nếu không phải Hương Thiền liều chết chạy đến viện của lão phu nhân, chỉ sợ Dung Định Viễn vẫn sẽ không tới đây như cũ.
Lâm mụ lập tức quỳ xuống, nén lệ nói: Lão gia, ban đêm hôm qua, nô tỳ đi viện của Tam di nương thông truyền mấy lần, tuy nhiên đều bị người của Tam di nương ngăn cản, Đại phu nhân suýt nữa thì......
Nói xong lời cuối cùng, Lâm mụ cũng là khóc không ra tiếng.
Dung Định Viễn hơi lộ vẻ xúc động, lập tức sai người mời người bên cạnh Tam di nương tới hỏi, vừa hỏi ra, quả thật chứng minh người của Đại phu nhân tới xin Dung Định Viễn đi qua mấy lần.
Cứ như vậy, Đại phu nhân lại có vẻ hiềm nghi nhỏ hơn một chút, thử hỏi, một người ngàn cân treo sợi tóc thì như thế nào đi giết người?
Lão gia, lão gia...... Bên ngoài lại có người phát hiện cái gì đó, lớn tiếng hô lên.
Dung Định Viễn đi ra ngoài sân nhỏ nhìn, chỉ thấy trên tay một gia đinh cầm một đào mộc nhân còn chưa làm xong, lqđ không khác với bảy cái mới vừa đào lên ở trong viện của Đại phu nhân, chỉ là ngày sinh tháng đẻ còn chưa kịp khắc lên.
Đây lại là từ đâu tới? Dung Định Viễn lạnh lùng hỏi.
Bẩm lão gia, là..... Là từ trong phòng của Tam di nương tìm ra đấy! Người nọ mới vừa nói xong, đã bị ánh mắt thị huyết của Dung Định Viễn dọa cho sợ không nhẹ.
Hắn sợ run thật lâu nói không ra lời.
Phụ thân, có thể để cho nữ nhi nhìn vật này một chút hay không? Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, mang trên mặt vẻ lạnh nhạt ngăn cách với đời.
Được Dung Định Viễn đồng ý, Dung Noãn Tâm lập tức cầm lên đào mộc nhân còn chưa làm thành từ trong tay gia đinh kia, sau khi cẩn thận nhìn một lần, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Phụ thân, vật này chỉ là một con rối gỗ, cũng không phải giống đào mộc nhân trong viện của Đại phu nhân! Giọng nói của nàng cũng không phải lớn, lại làm cho Dung Định Viễn thở ra một hơi.
Nhưng nếu, chuyện thật diễn biến thành trò khôi hài Tam di nương hại Đại phu nhân, đại tiểu thư giết tam tiểu thư, như vậy, Dung Định Viễn hắn nên xử trí không khí ngột ngạt cả phủ như thế nào đây, đưa toàn bộ các nàng cho quan phủ điều tra, hắn không làm được.
Thật? Hắn mong đợi nhìn Dung Noãn Tâm, khát vọng nàng có thể cho hắn một giải thích hài lòng.
Vâng. Dung Noãn Tâm gật đầu một, không để lại dấu vết dùng ngón tay thon dài nặng nề quẹt một ở trên búi tóc của đào mộc nhân kia.
Phụ thân mời xem, những đào mộc nhân kia khắc chính là búi tóc đuôi ngựa, mà cái rối gỗ này khắc lại là búi tóc hai bên, phụ thân cũng biết búi tóc đuôi ngựa là phụ nhân đã gả mới có thể búi, lqd mà búi tóc hai bên cũng là nữ nhi gia chưa gả mới búi, hai loại này không giống nhau, như thế, có lẽ tượng gỗ này là tam tiểu thư ham chơi nên tự mình điêu khắc cũng không nhất định!
Dứt lời, Dung Noãn Tâm lại giao tượng gỗ đến trên tay Dung Định Viễn.
Dung Định Viễn nhìn chăm chú, thật giống như Dung Noãn Tâm nói.
Trong lòng hắn vốn là thiên vị Tam di nương, vì vậy, cũng không hỏi thêm, lập tức khẳng định Tam di nương bị người oan uổng.
Nếu Đại phu nhân bị bệnh liệt giường, như vậy, Dung Huệ Kiều là ai giết hại đây?
Dung Định Viễn cũng biết Dung Noãn Tâm là một người có trí khôn, nên lên tiếng hỏi ra: Tâm nhi có thể có biện pháp tra ra hung thủ phía sau màn này?
Dung Noãn Tâm nâng môi lên: Cũng không phải khó khăn!
Dứt lời, nàng để cho người ta trình khối vải mới vừa tìm được ở bên cạnh giếng kia lên, nói: Đây là vải vóc mới vừa rồi ta tìm được ở bên cạnh giếng, ta đã kiểm tra thi thể của Huệ Mẫn, l^q đ trên cổ của nàng có vệt dây rõ ràng, trước khi chết nhất định là trải qua giãy giụa chống cự người nào đó.
Dứt lời, nàng cầm một nhánh trúc lên, nhẹ nhàng vén cổ áo của Dung Huệ Như lên một chút, Dung Định Viễn lập tức nhìn thấy một mảnh tím bầm trên cổ của nàng.
Nhìn lại nơi này. Dứt lời, Dung Noãn Tâm lại nâng một tay của Dung Huệ Như lên, chỉ thấy trong móng tay ở đầu ngón tay đã bị nước đá ngâm trắng bệch, vậy mà lại ẩn giấu một chút mảnh vụn của vải vóc.
Lưu Đại phu cẩn thận lấy ra ngoài, đặt ở bên cạnh so với khối vải tìm được bên cạnh giếng, màu sắc và tính chất đều là vô cùng tương xứng.
Dung Định Viễn bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt càng thêm lạnh xuống.
Phụ thân chỉ cần so màu sắc của khối bố này, với xiêm áo của người trong phủ, llqđ xiêm áo của người nào có tổn hại, xiêm áo của người nào có chủng loại màu sắc này, thì sẽ biết rõ......
Nói tới chỗ này, Lâm mụ đã ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, sắc mặt bà ta trắng bệch, gương mặt già nua bởi vì kinh sợ mà không ngừng run rẩy.
Lão gia, nô tỳ oan uổng...... Bắt đầu từ hôm qua nô tỳ vẫn không hề rời đi viện, kính xin lão gia tra cho rõ......
Lời nói của Lâm mụ vẫn chưa nói hết, Dung Noãn Tâm đã nở nụ cười lạnh: Hôm qua người đi chỗ Tam di nương cầu xin lão gia không phải Lâm mụ sao?
Trong viện Tam di nương đều nhìn thấy, chẳng lẽ họ thấy quỷ hay sao?
Lâm mụ mặt xám như tro tàn, biết mình đã là không thể cứu vãn, chỉ là thấp giọng kêu oan uổng.
Người tới, kéo ác phụ này xuống, ban cho cái chết! Dung Định Viễn giận đến mức gân xanh trên trán nhảy lên, vung tay áo, quả đấm phát ra một tiếng ‘khanh khách’ cực kỳ nặng nề.
Đúng lúc này, Đại phu nhân được người đỡ đi ra: Đợi đã!
Dung Định Viễn đột ngột quay đầu lại, trong mắt đã sớm không mang theo một chút tình cảm, có chỉ là vô biên vô hạn hận ý và chán ghét.
Cầu xin lão gia tra cho rõ, Lâm mụ nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy!
Ả chậm rãi quỳ xuống, nén lệ, thỉnh cầu Dung Định Viễn nể tình cảm tình ngày xưa bỏ qua cho Lâm mụ một lần.
Không phải bà ta làm, chẳng lẽ là ngươi làm hay sao?
Dung Định Viễn cười lạnh, tiến lên một bước, một cước hung hăng đá vào trên ngực của Đại phu nhân.
Đại phu nhân chỉ cảm thấy ngực khó chịu, một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài từ trong miệng, lqđ Lâm mụ hô lớn: Đại phu nhân, người này sao lại khổ như thế chứ?
Tốt, tốt, tốt! Dung Định Viễn, ngươi lại ra tay với ta vì một di nương thứ nữ, Mạc Lan Cẩn ta thật là mắt bị mù...... Thật sự không ngờ tới sẽ có một ngày như thế!
Đại phu nhân ngửa mặt lên trời kêu gào, máu tanh trong miệng từ từ nhỏ xuống ở trên váy của ả, có vẻ bi thương cô đơn khác thường.
Dung Huệ Như sợ hãi ôm lấy Đại phu nhân, hô lên: Mẫu thân, người làm sao vậy? Mẫu thân, ngài đừng dọa con......
Đại phu nhân vẫn không nhịn được cười như cũ, tiếng cười kia xuyên qua bầu trời Dung phủ, vô cùng đau thương.
Người tới, kéo bà điên này xuống, trông cho kỹ, không cho bước ra cái cửa này nửa bước, kéo Lâm mụ xuống, ban cho cái chết......
Giọng nói lạnh lùng của Dung Định Viễn truyền đến, trò khôi hài này không biết là người nào chủ đạo, cuối cùng cũng tìm ra dấu chấm.
Tiểu thư, tam tiểu thư thật sự bị Đại phu nhân giết sao? Trên đường trở về, cuối cùng Lương Thần cũng không nhịn được hỏi ra ngoài.
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói: Sự thành tâm của Tam di nương, ngược lại là thiên địa chứng giám!
Tuyết lại bay lên, mắt thấy mấy ngày nữa chính là cuối năm rồi.
Trở lại tiểu viện, Mỹ Cảnh lập tức đốt lò lửa lên, Lương Thần cởi xuống áo choàng thay nàng, đang chuẩn bị đi ngủ, cửa sổ lại bị thứ gì đó gõ một chút, phát ra một tiếng vang cực kỳ trầm nặng, l.q.đ ngay sau đó, một mũi tên ngắn lập tức bay vào từ giấy dán cửa sổ kia, cắm vào trên mép giường gỗ lê điêu khắc, phía trên còn mang theo một tờ giấy.
Ngày mai tụ họp một chút ở Vọng Nguyệt Lâu, Tam!
Dung Noãn Tâm khẽ đọc ra tiếng.
Lương Thần Mỹ Cảnh giật nảy mình, vốn tưởng là tặc nhân, lại thấy Dung Noãn Tâm vui mừng nở nụ cười, lập tức trêu ghẹo nói: Là Tam Hoàng tử mời tiểu thư sao? Tam Hoàng tử ngược lại là một người thật tốt......
Ngươi đã cảm thấy Tam Hoàng tử không tệ, như vậy...... Lần tới ta sẽ đưa ngươi cho Tam Hoàng tử được không? Dung Noãn Tâm liếc mắt nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh, trong miệng là một phần cũng không chịu tha cho người.
Không không không...... Nô tỳ không dám...... Dù sao Lương Thần Mỹ Cảnh cũng là mặt mũi mỏng, bị Dung Noãn Tâm nói như thế, trên mặt đã đỏ hết.
Ngày hôm sau, thời tiết lại có thể thật tốt lên, Dung phủ cũng là hoàn toàn tĩnh mịch.
Tin tức Dung Huệ Mẫn chết đi bị Dung Định Viễn đè xuống, vốn là một thứ nữ không có thế lực nhà nương, lqd muốn che giấu cũng là có thể che giấu được.
Loại gièm pha này, truyền đi chỉ sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, tự nhiên có thể áp thì áp.
Sau khi Dung Noãn Tâm mặc chỉnh tề thì mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh đi Vọng Nguyệt Lâu.
Huyện chủ, Bổn vương nhưng là chờ ngươi đã lâu! Thiên Mộ Diêu cười đứng dậy chào đón.
Dung Huệ Như khóc ôm lấy bắp chân của Dung Định Viễn, thế nào phụ thân của nàng trở nên lạnh lùng vô tình như vậy, ban đêm hôm qua mẫu thân đã bệnh không dậy nổi, l.q.đ nàng phái người đi báo mấy lần, đều bị người trong viện Tam di nương ngăn cản, ngày hôm nay nếu không phải Hương Thiền liều chết chạy đến viện của lão phu nhân, chỉ sợ Dung Định Viễn vẫn sẽ không tới đây như cũ.
Lâm mụ lập tức quỳ xuống, nén lệ nói: Lão gia, ban đêm hôm qua, nô tỳ đi viện của Tam di nương thông truyền mấy lần, tuy nhiên đều bị người của Tam di nương ngăn cản, Đại phu nhân suýt nữa thì......
Nói xong lời cuối cùng, Lâm mụ cũng là khóc không ra tiếng.
Dung Định Viễn hơi lộ vẻ xúc động, lập tức sai người mời người bên cạnh Tam di nương tới hỏi, vừa hỏi ra, quả thật chứng minh người của Đại phu nhân tới xin Dung Định Viễn đi qua mấy lần.
Cứ như vậy, Đại phu nhân lại có vẻ hiềm nghi nhỏ hơn một chút, thử hỏi, một người ngàn cân treo sợi tóc thì như thế nào đi giết người?
Lão gia, lão gia...... Bên ngoài lại có người phát hiện cái gì đó, lớn tiếng hô lên.
Dung Định Viễn đi ra ngoài sân nhỏ nhìn, chỉ thấy trên tay một gia đinh cầm một đào mộc nhân còn chưa làm xong, lqđ không khác với bảy cái mới vừa đào lên ở trong viện của Đại phu nhân, chỉ là ngày sinh tháng đẻ còn chưa kịp khắc lên.
Đây lại là từ đâu tới? Dung Định Viễn lạnh lùng hỏi.
Bẩm lão gia, là..... Là từ trong phòng của Tam di nương tìm ra đấy! Người nọ mới vừa nói xong, đã bị ánh mắt thị huyết của Dung Định Viễn dọa cho sợ không nhẹ.
Hắn sợ run thật lâu nói không ra lời.
Phụ thân, có thể để cho nữ nhi nhìn vật này một chút hay không? Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, mang trên mặt vẻ lạnh nhạt ngăn cách với đời.
Được Dung Định Viễn đồng ý, Dung Noãn Tâm lập tức cầm lên đào mộc nhân còn chưa làm thành từ trong tay gia đinh kia, sau khi cẩn thận nhìn một lần, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Phụ thân, vật này chỉ là một con rối gỗ, cũng không phải giống đào mộc nhân trong viện của Đại phu nhân! Giọng nói của nàng cũng không phải lớn, lại làm cho Dung Định Viễn thở ra một hơi.
Nhưng nếu, chuyện thật diễn biến thành trò khôi hài Tam di nương hại Đại phu nhân, đại tiểu thư giết tam tiểu thư, như vậy, Dung Định Viễn hắn nên xử trí không khí ngột ngạt cả phủ như thế nào đây, đưa toàn bộ các nàng cho quan phủ điều tra, hắn không làm được.
Thật? Hắn mong đợi nhìn Dung Noãn Tâm, khát vọng nàng có thể cho hắn một giải thích hài lòng.
Vâng. Dung Noãn Tâm gật đầu một, không để lại dấu vết dùng ngón tay thon dài nặng nề quẹt một ở trên búi tóc của đào mộc nhân kia.
Phụ thân mời xem, những đào mộc nhân kia khắc chính là búi tóc đuôi ngựa, mà cái rối gỗ này khắc lại là búi tóc hai bên, phụ thân cũng biết búi tóc đuôi ngựa là phụ nhân đã gả mới có thể búi, lqd mà búi tóc hai bên cũng là nữ nhi gia chưa gả mới búi, hai loại này không giống nhau, như thế, có lẽ tượng gỗ này là tam tiểu thư ham chơi nên tự mình điêu khắc cũng không nhất định!
Dứt lời, Dung Noãn Tâm lại giao tượng gỗ đến trên tay Dung Định Viễn.
Dung Định Viễn nhìn chăm chú, thật giống như Dung Noãn Tâm nói.
Trong lòng hắn vốn là thiên vị Tam di nương, vì vậy, cũng không hỏi thêm, lập tức khẳng định Tam di nương bị người oan uổng.
Nếu Đại phu nhân bị bệnh liệt giường, như vậy, Dung Huệ Kiều là ai giết hại đây?
Dung Định Viễn cũng biết Dung Noãn Tâm là một người có trí khôn, nên lên tiếng hỏi ra: Tâm nhi có thể có biện pháp tra ra hung thủ phía sau màn này?
Dung Noãn Tâm nâng môi lên: Cũng không phải khó khăn!
Dứt lời, nàng để cho người ta trình khối vải mới vừa tìm được ở bên cạnh giếng kia lên, nói: Đây là vải vóc mới vừa rồi ta tìm được ở bên cạnh giếng, ta đã kiểm tra thi thể của Huệ Mẫn, l^q đ trên cổ của nàng có vệt dây rõ ràng, trước khi chết nhất định là trải qua giãy giụa chống cự người nào đó.
Dứt lời, nàng cầm một nhánh trúc lên, nhẹ nhàng vén cổ áo của Dung Huệ Như lên một chút, Dung Định Viễn lập tức nhìn thấy một mảnh tím bầm trên cổ của nàng.
Nhìn lại nơi này. Dứt lời, Dung Noãn Tâm lại nâng một tay của Dung Huệ Như lên, chỉ thấy trong móng tay ở đầu ngón tay đã bị nước đá ngâm trắng bệch, vậy mà lại ẩn giấu một chút mảnh vụn của vải vóc.
Lưu Đại phu cẩn thận lấy ra ngoài, đặt ở bên cạnh so với khối vải tìm được bên cạnh giếng, màu sắc và tính chất đều là vô cùng tương xứng.
Dung Định Viễn bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt càng thêm lạnh xuống.
Phụ thân chỉ cần so màu sắc của khối bố này, với xiêm áo của người trong phủ, llqđ xiêm áo của người nào có tổn hại, xiêm áo của người nào có chủng loại màu sắc này, thì sẽ biết rõ......
Nói tới chỗ này, Lâm mụ đã ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, sắc mặt bà ta trắng bệch, gương mặt già nua bởi vì kinh sợ mà không ngừng run rẩy.
Lão gia, nô tỳ oan uổng...... Bắt đầu từ hôm qua nô tỳ vẫn không hề rời đi viện, kính xin lão gia tra cho rõ......
Lời nói của Lâm mụ vẫn chưa nói hết, Dung Noãn Tâm đã nở nụ cười lạnh: Hôm qua người đi chỗ Tam di nương cầu xin lão gia không phải Lâm mụ sao?
Trong viện Tam di nương đều nhìn thấy, chẳng lẽ họ thấy quỷ hay sao?
Lâm mụ mặt xám như tro tàn, biết mình đã là không thể cứu vãn, chỉ là thấp giọng kêu oan uổng.
Người tới, kéo ác phụ này xuống, ban cho cái chết! Dung Định Viễn giận đến mức gân xanh trên trán nhảy lên, vung tay áo, quả đấm phát ra một tiếng ‘khanh khách’ cực kỳ nặng nề.
Đúng lúc này, Đại phu nhân được người đỡ đi ra: Đợi đã!
Dung Định Viễn đột ngột quay đầu lại, trong mắt đã sớm không mang theo một chút tình cảm, có chỉ là vô biên vô hạn hận ý và chán ghét.
Cầu xin lão gia tra cho rõ, Lâm mụ nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy!
Ả chậm rãi quỳ xuống, nén lệ, thỉnh cầu Dung Định Viễn nể tình cảm tình ngày xưa bỏ qua cho Lâm mụ một lần.
Không phải bà ta làm, chẳng lẽ là ngươi làm hay sao?
Dung Định Viễn cười lạnh, tiến lên một bước, một cước hung hăng đá vào trên ngực của Đại phu nhân.
Đại phu nhân chỉ cảm thấy ngực khó chịu, một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài từ trong miệng, lqđ Lâm mụ hô lớn: Đại phu nhân, người này sao lại khổ như thế chứ?
Tốt, tốt, tốt! Dung Định Viễn, ngươi lại ra tay với ta vì một di nương thứ nữ, Mạc Lan Cẩn ta thật là mắt bị mù...... Thật sự không ngờ tới sẽ có một ngày như thế!
Đại phu nhân ngửa mặt lên trời kêu gào, máu tanh trong miệng từ từ nhỏ xuống ở trên váy của ả, có vẻ bi thương cô đơn khác thường.
Dung Huệ Như sợ hãi ôm lấy Đại phu nhân, hô lên: Mẫu thân, người làm sao vậy? Mẫu thân, ngài đừng dọa con......
Đại phu nhân vẫn không nhịn được cười như cũ, tiếng cười kia xuyên qua bầu trời Dung phủ, vô cùng đau thương.
Người tới, kéo bà điên này xuống, trông cho kỹ, không cho bước ra cái cửa này nửa bước, kéo Lâm mụ xuống, ban cho cái chết......
Giọng nói lạnh lùng của Dung Định Viễn truyền đến, trò khôi hài này không biết là người nào chủ đạo, cuối cùng cũng tìm ra dấu chấm.
Tiểu thư, tam tiểu thư thật sự bị Đại phu nhân giết sao? Trên đường trở về, cuối cùng Lương Thần cũng không nhịn được hỏi ra ngoài.
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói: Sự thành tâm của Tam di nương, ngược lại là thiên địa chứng giám!
Tuyết lại bay lên, mắt thấy mấy ngày nữa chính là cuối năm rồi.
Trở lại tiểu viện, Mỹ Cảnh lập tức đốt lò lửa lên, Lương Thần cởi xuống áo choàng thay nàng, đang chuẩn bị đi ngủ, cửa sổ lại bị thứ gì đó gõ một chút, phát ra một tiếng vang cực kỳ trầm nặng, l.q.đ ngay sau đó, một mũi tên ngắn lập tức bay vào từ giấy dán cửa sổ kia, cắm vào trên mép giường gỗ lê điêu khắc, phía trên còn mang theo một tờ giấy.
Ngày mai tụ họp một chút ở Vọng Nguyệt Lâu, Tam!
Dung Noãn Tâm khẽ đọc ra tiếng.
Lương Thần Mỹ Cảnh giật nảy mình, vốn tưởng là tặc nhân, lại thấy Dung Noãn Tâm vui mừng nở nụ cười, lập tức trêu ghẹo nói: Là Tam Hoàng tử mời tiểu thư sao? Tam Hoàng tử ngược lại là một người thật tốt......
Ngươi đã cảm thấy Tam Hoàng tử không tệ, như vậy...... Lần tới ta sẽ đưa ngươi cho Tam Hoàng tử được không? Dung Noãn Tâm liếc mắt nhìn Lương Thần Mỹ Cảnh, trong miệng là một phần cũng không chịu tha cho người.
Không không không...... Nô tỳ không dám...... Dù sao Lương Thần Mỹ Cảnh cũng là mặt mũi mỏng, bị Dung Noãn Tâm nói như thế, trên mặt đã đỏ hết.
Ngày hôm sau, thời tiết lại có thể thật tốt lên, Dung phủ cũng là hoàn toàn tĩnh mịch.
Tin tức Dung Huệ Mẫn chết đi bị Dung Định Viễn đè xuống, vốn là một thứ nữ không có thế lực nhà nương, lqd muốn che giấu cũng là có thể che giấu được.
Loại gièm pha này, truyền đi chỉ sẽ làm tổn hại thanh danh của hắn, tự nhiên có thể áp thì áp.
Sau khi Dung Noãn Tâm mặc chỉnh tề thì mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh đi Vọng Nguyệt Lâu.
Huyện chủ, Bổn vương nhưng là chờ ngươi đã lâu! Thiên Mộ Diêu cười đứng dậy chào đón.
/269
|