Ánh mắt của Tam di nương chợt lóe, cẩn thận che chở bụng của mình, chỉ sợ hắn tổn thương con của mình, Dung Định Viễn cũng nghĩ tới, lúc này trong bụng Tam di nương có cốt nhục của hắn, hắn mời người tính qua, là một bé trai, chỉ cần đứa bé ra đời, Dung Cảnh Hồng cũng không còn là huyết mạch duy nhất của Dung gia nữa rồi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Dung Định Viễn dấy lên vẻ mong đợi, hắn dịu dàng nhìn Tam di nương một, quay đầu lại là một tát hung hăng vung ở trên mặt Dung Cảnh Hồng.
Bốp...... Một tiếng!
Đại thiếu gia Dung gia được người nâng ở lòng bàn tay này, Đại thiếu gia vẫn luôn được Dung Định Viễn coi là kiêu ngạo của Dung gia này, vậy mà lại bị Dung Định Viễn đánh một tát.
Cảnh Hồng...... Dung Huệ Như không ngờ Dung Định Viễn lại có thể động tay đánh Dung Cảnh Hồng, lqd trong khoảng thời gian ngắn, ả chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thất vọng, xem ra, lợi thế duy nhất trên tay các nàng cũng không dùng được.
Chuyện Tam di nương có thai, ả cũng nghe bọn hạ nhân nói qua.
Hôm nay, Tam di nương còn chưa sinh hạ nam hài, Dung Định Viễn đã coi nàng là trân bảo, nếu ngày khác, nàng một lần được nhi tử, chẳng phải sẽ thay thế được vị trí của Dung Cảnh Hồng?
Nghĩ tới đây, trong mắt Dung Huệ Như lóe lên vẻ ác độc, ả lạnh lùng trừng mắt liếc bụng của Tam di nương, thật chặt kéo lại tay đặt ở bên hông đang muốn rút kiếm của Dung Cảnh Hồng.
Nhưng, cũng đã chậm, động tác này cũng không có tránh được mắt của Dung Định Viễn .
Hắn giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh vào đầu, lạnh từ đầu tới chân, đây cũng là nhi tử tốt Đại phu nhân dạy dỗ ra sao?
Ai ôi...... Đầu ta thật đau, Định Viễn, đỡ ta trở về!
Lão phu nhân nhìn hai phụ tử này giống như kẻ thù, sắp vung đao kiếm, trong lòng bà vô cùng chua xót, ôm tay, lấy cớ thân thể mình không khỏe, cứng rắn kéo Dung Định Viễn đưa bà trở về.
Dung Noãn Tâm quay đầu lại nhìn Dung Huệ Như một, mang theo xem thường nồng đậm, lấy đệ đệ của mình tới đánh cuộc, ả thật đúng là một tỷ tỷ tốt!
Từ mồng một tới mồng ba tháng giêng là ngày nghỉ ngơi của Đại Tề.
Dân chúng hưởng vui thú cả nhà đoàn tụ, ba ngày này, phàm là cửa hàng làm buôn bán nghiêm chỉnh, bình thường đều sẽ không khai trương, cũng coi là cho mọi người lao động khổ cực một ngày nghỉ ngơi.
Trong kinh đô tiếng pháo liên tiếp, gia đình giàu có đều đốt pháo vang lên ngất trời, ngụ ý trong một năm mới, có thể giống như pháo trúc này, một bước bay lên trời.
Dung phủ cũng là cô đơn không nói ra được, mùng một năm trước, Đại phu nhân sẽ dẫn mọi người lạy tổ tông, mùng hai chính là ngày đến Tĩnh An tự cầu phúc, đến mùng ba, mùng bốn, l^q đ các nô tài có thể thay phiên có một ngày nghỉ, về nhà thăm phụ mẫu người thân đã lâu không gặp.
Nhưng một năm này, bởi vì Đại phu nhân bị cấm túc, trong phủ ít đi đương gia chủ mẫu, nên không có ai nhắc lại chuyện này.
Người tới, cơm này là ai chuẩn bị, vì sao không có Hoa Nở Phú Quý kia!
Dung Định Viễn nhìn thức ăn đầy bàn, đột nhiên nhíu lông mày thật chặt, không vui nặng nề để đũa xuống.
Hoa Nở Phú Quý là món ăn sở trường của Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân, hôm nay Lâm mụ không có ở đây, món ăn này đương nhiên là không có ai làm.
Dung Định Viễn mới vừa nói xong lời này, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Lần nữa nâng đũa, mọi người đã là tim gan run sợ, chỉ sợ mình lại nói sai cái gì, chọc Dung Định Viễn không vui.
Trong mắt Tam di nương lóe lên một chút phức tạp, nàng theo bản năng nghĩ đến, có phải Dung Định Viễn lại nhớ chỗ tốt của Đại phu nhân, vì vậy mới có thể nhắc tới món ăn kia hay không.
Đại lão gia, đệ tức (em dâu) có một đề nghị, không biết có nên nói hay không!
Nhị phu nhân đột nhiên khẽ mỉm cười, mặt mang theo vẻ ngượng nghịu nhìn mọi người.
Nói. Dung Định Viễn tức giận ném chiếc đũa, thuận miệng nói.
Đại phu nhân cũng bị bệnh một thời gian, trong phủ này không có người chưởng quản, rất nhiều chuyện cũng không biết nên đi hỏi ai, ta xem, có phải chọn một người tạm thời làm chủ hay không?
Nhị phu nhân chăm chú nhìn chằm chằm sắc mặt của mọi người, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng.
Rất dễ nhận thấy, nàng đây là đang ám dụ mình có thể làm chủ cái gia đình này.
Hôm nay, nữ nhân trong nhà này, địa vị của nàng cao nhất, dù Tam di nương được sủng ái thế nào, nhưng cũng chỉ là một người thiếp, hơn nữa, nữ nhi của nàng vừa rời đi, llqđ trong bụng lại có một, ở dưới điều kiện thân thể như vậy, cũng không cho phép nàng vất vả.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nhị phu nhân lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Viên thị nói nhưng cũng đúng, Định Viễn, con xem một chút xem người nào có bản lĩnh này, thì giao cái nhà này cho nàng xử lý đi, mấy ngày nay, hạ nhân trong phủ cũng rối loạn, không chọn một người cai quản, chỉ sợ lâu ngày, quy củ đều mất đi!
Lão phu nhân thở dài một, cũng là vô cùng đồng ý với lời nói của Nhị phu nhân.
Dung Định Viễn cũng khẽ gật đầu, việc trong phủ rất nhiều, quá khứ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Đại phu nhân xử lý, hôm nay, Đại phu nhân bị cấm túc, những sổ sách, thu chi, thưởng phạt, cùng với tặng lễ thu tô mỗi tháng, cũng không tìm được người.
Suy nghĩ một chút, cũng nên tìm người thay thế Đại phu nhân rồi.
Đầu tiên hắn chuyển ánh mắt đến trên người của Tam di nương, nhưng Nhị phu nhân lại lập tức cười khanh khách nói: Vốn là, Tam di nương ngược lại là một người lưu loát, chỉ tiếc, hôm nay thân thể Tam di nương nặng, loại việc nặng quản gia này, chỉ sợ sẽ mệt nhọc đứa nhỏ trong bụng!
Tam di nương cắn môi dưới, ngực tức giận tới mức phập phồng, đây chính là thời cơ tốt ngàn năm khó gặp, nếu thực quyền rơi vào trong tay của mình, không chừng ngày nào đó có thể leo lên vị trí đương gia chủ mẫu.
Nhị phu nhân này, rõ ràng chính là chèn ép nàng.
Nhị phu nhân nói cũng không đúng rồi, thể cốt tiện thiếp nhưng là rất tốt, làm chút chuyện sổ sách thật cũng không cản trở, chỉ sợ có vài người đỏ mắt, không muốn!
Tam di nương há lại thả bỏ qua cho nàng, mặc dù trong lòng tức, nhưng mà trên mặt lại là cười khanh khách.
Từng chữ trong lời nói, lại mắng Nhị phu nhân một lần.
Lão phu nhân nghe họ chỉ trích lẫn nhau, trong lòng vốn đã không vui, lúc này càng thêm tức giận đến xanh mặt ‘cạnh’ một tiếng, lập tức buông đũa xuống, nâng lên cao giọng nói: Bộ xương già ta đây còn chưa có đi, trong phủ này không phải còn có một chính thất sao? Nhà này do Tần thị tạm thời quản, Tần thị là phu nhân của Định Viễn, quản cái gia đình này là danh chính ngôn thuận.
Tần thị có vẻ có chút kinh ngạc, nàng vạn vạn không ngờ lão phu nhân lại có thể giao nhà này cho nàng xử lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm đến, trong mắt cũng ngậm nước mắt nhàn nhạt, thì ra là lão phu nhân vẫn nhớ nàng, nhớ nàng là phu nhân nguyên phối (vợ chính thức) của Dung Định Viễn.
Nhị phu nhân không cam lòng trợn mắt nhìn Tam di nương một, nàng không làm được đương gia chủ mẫu, cũng không thể tiện nghi Tam di nương.
Huống chi, Tần thị là một người đến từ nông thôn, nhà này, nàng nào có bản lĩnh xử lý.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Nhị phu nhân lập tức lộ ra mấy phần khinh miệt, l.q.đ đợi đến lúc Tần thị nhường lại vị trí đương gia chủ mẫu này cho mình, đến lúc đó lão phu nhân cũng không thể nói cái gì nữa rồi.
Vậy thì do Tần thị quản cái gia đình này! Dung Định Viễn thuận miệng đồng ý.
Theo ý hắn, hôm nay ai quản cái nhà này cũng không có quan hệ, chỉ cần Tam di nương một lần được nhi tử, hắn sẽ mượn cơ hội này nâng nàng làm Quý Thiếp, sau đó mới tìm lý do nâng làm bình thê, cũng là ngày sắp tới.
Đợi đã, nương, cái nhà này người không thể Q-U-Ả-N!
Đúng lúc tất cả mọi người không còn dị nghị gì, chuẩn bị cầm đũa lên ăn xong bữa cơm này, Dung Noãn Tâm đột nhiên nổi giận đứng lên.
Trong mắt của nàng hàm chứa cố chấp và kiên định.
Đây là vì sao? Lão phu nhân không hiểu nhìn nàng, nhìn ra được, Tần thị cũng vô cùng muốn phân ưu vì Dung gia.
Lão phu nhân. Dung Noãn Tâm nói xong, nước mắt lập tức ‘tí tách’ rơi xuống, nàng ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, làm cho trong lòng của mọi người hốt hoảng một trận.
Tại sao mẫu thân phải quản cái nhà này, nàng là người nào của phụ thân? Di nương? Hay là thông phòng? Hay là dã nữ nhân bên ngoài?
Nàng uất ức nhìn lão phu nhân, đào lên lời nói mấy ngày trước đây của Dung Cảnh Hồng.
Lão phu nhân lập tức tỉnh ngộ lại, những lời này, bà cũng nghe một chút, hạ nhân trong phủ cũng bàn tán.
Ngày hôm nay, bà cũng là váng đầu rồi, mới không có suy nghĩ đến tầng kia.
Còn tốt là Dung Noãn Tâm nói ra, nếu không, ngày khác người khác hỏi, chẳng phải là náo loạn chuyện cười lớn à.
Vậy thì nâng làm Quý Thiếp đi! Trái tim của Tam di nương căng thẳng, lập tức vội vàng đề nghị, nếu Tần thị được nâng làm phu nhân, lấy tâm cơ của Dung Noãn Tâm, khó bảo toàn ngày sau nàng sẽ không dùng thủ đoạn giúp Tần thị, đến lúc đó có danh hiệu đương gia chủ mẫu ở đây, nàng lại muốn đối phó họ chính là khó càng thêm khó rồi.
Xin phụ thân nói rõ! Dung Noãn Tâm cũng không đáp lại lời nói của Tam di nương, mà là nặng nề dập đầu, nước mắt càng thêm ‘tí tách’ rơi xuống.
Lão phu nhân vội vàng kéo nàng lên: Bé ngoan, tổ mẫu biết con hiếu thuận, được, để cho Trương mụ đi chọn ngày tốt, làm lễ tiết này thỏa đáng!
Dung Noãn Tâm cảm kích nhìn lão phu nhân, vẫn như cũ không chịu đứng dậy, lời này, nàng muốn Dung Định Viễn tự mình nói cho Tần thị nghe.
Tần thị ở góa nửa đời vì hắn, đây là Dung Định Viễn thiếu nàng, đời này tất phải trả.
Lão phu nhân thấy nàng không chịu đứng lên, chính là đẩy Dung Định Viễn một, người làm cha như hắn lqd, thế nào cũng không đau lòng nữ nhi của mình, một đứa bé hiếu thuận như vậy, làm sao hắn lại thờ ơ như thế đây.
Noãn Tâm, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, trong lòng phụ thân ngươi tự có chừng mực! Nhị phu nhân cũng không vui rồi.
Tần thị nhưng là phu nhân nguyên phối của Dung Định Viễn, nếu để cho nàng nhận cái vị trí đương gia chủ mẫu này, mình cũng đừng nghĩ cầm quyền ở Dung gia nữa.
Mặt Dung Định Viễn không vẻ gì nhìn Dung Noãn Tâm, nàng cố ý quỳ ở nơi đó, chính là uy hiếp hắn cho Tần thị một câu trả lời thỏa đáng, cuộc đời này hắn thống hận nhất chính là bị người uy hiếp.
Phụ thân, nếu ngày khác Thái hậu hỏi, thân nương (mẹ ruột) của Noãn Tâm là người phương nào? Ta nên đáp như thế nào?
Dung Noãn Tâm cố chấp nhìn Dung Định Viễn, trong mắt hai cha con cũng lóe ra kiên định tương tự nhau, nàng không tiếc mang Thái hậu ra.
Lần nữa nhắc nhở Dung Định Viễn, lúc này thân phận của nàng không còn là nha đầu hương dã lúc trước, mà là Đức Vinh Huyện chủ Hoàng thượng ngự tứ, vì vậy, mẫu thân của nàng cũng dính đến hoàng gia, nếu ngày khác Thái hậu hỏi, cũng có thể giao phó tốt.
Cuối cùng, con ngươi của Dung Định Viễn tối xuống, danh lợi còn ở đó, hắn không thể không nghe lệnh.
Cứ theo mẫu thân nói đi! Nặng nề bỏ lại những lời này, Dung Định Viễn không bao giờ nguyện đối mặt với nữ nhân một bàn này nữa, vung tay áo, nhanh chóng đi khỏi viện.
Tần thị đứng ở nơi đó, vừa vui mừng vừa mất mát.
Vui mừng, vì rốt cuộc Dung Định Viễn cũng cho nàng địa vị nên có, mất mát cũng vì phần ân tình Dung Định Viễn đối với nàng này, đã không còn sót lại chút gì rồi......
Mùng sáu tháng giêng, là một ngày tốt.
Một ngày kia, là ngày Viêm Thân vương dọn vào ở Viêm Thân Vương phủ.
Vị trí của trạch viện này là ở trên đường Chu Tước phía tây Đại Tề, phàm là người ở chỗ này đều là đứng đầu bách quan, hoàng thân quốc thích, cả con đường đều được hoạch định cực kỳ lịch sự tao nhã, đứng ở trên thành cung, là được thấy từng tòa trạch viện tọa lạc ở trong khung cảnh đẹp của kinh đô.
Dung Định Viễn dẫn hai nữ nhi, cùng với Dung Huệ Kiều cùng nhau đi Viêm Thân Vương phủ.
Dung Huệ Kiều có vẻ hưng phấn khác thường, nhưng lại cố hết sức áp chế, Dung Noãn Tâm ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng, lqđ cũng có thể cảm nhận được nàng khác với thường ngày.
Mấy ngày này, Dung Huệ Kiều quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Đức Vinh Huyện chủ, đã có mấy ngày không thấy. Mới vừa xuống xe ngựa, đã chạm mặt nam tử mặc cẩm y ngọc phục đi tới, âm thanh có chút lỗ mãng trực tiếp điểm phong hào của Dung Noãn Tâm......
Nghĩ tới đây, trong mắt Dung Định Viễn dấy lên vẻ mong đợi, hắn dịu dàng nhìn Tam di nương một, quay đầu lại là một tát hung hăng vung ở trên mặt Dung Cảnh Hồng.
Bốp...... Một tiếng!
Đại thiếu gia Dung gia được người nâng ở lòng bàn tay này, Đại thiếu gia vẫn luôn được Dung Định Viễn coi là kiêu ngạo của Dung gia này, vậy mà lại bị Dung Định Viễn đánh một tát.
Cảnh Hồng...... Dung Huệ Như không ngờ Dung Định Viễn lại có thể động tay đánh Dung Cảnh Hồng, lqd trong khoảng thời gian ngắn, ả chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thất vọng, xem ra, lợi thế duy nhất trên tay các nàng cũng không dùng được.
Chuyện Tam di nương có thai, ả cũng nghe bọn hạ nhân nói qua.
Hôm nay, Tam di nương còn chưa sinh hạ nam hài, Dung Định Viễn đã coi nàng là trân bảo, nếu ngày khác, nàng một lần được nhi tử, chẳng phải sẽ thay thế được vị trí của Dung Cảnh Hồng?
Nghĩ tới đây, trong mắt Dung Huệ Như lóe lên vẻ ác độc, ả lạnh lùng trừng mắt liếc bụng của Tam di nương, thật chặt kéo lại tay đặt ở bên hông đang muốn rút kiếm của Dung Cảnh Hồng.
Nhưng, cũng đã chậm, động tác này cũng không có tránh được mắt của Dung Định Viễn .
Hắn giống như bị người dội cho một chậu nước lạnh vào đầu, lạnh từ đầu tới chân, đây cũng là nhi tử tốt Đại phu nhân dạy dỗ ra sao?
Ai ôi...... Đầu ta thật đau, Định Viễn, đỡ ta trở về!
Lão phu nhân nhìn hai phụ tử này giống như kẻ thù, sắp vung đao kiếm, trong lòng bà vô cùng chua xót, ôm tay, lấy cớ thân thể mình không khỏe, cứng rắn kéo Dung Định Viễn đưa bà trở về.
Dung Noãn Tâm quay đầu lại nhìn Dung Huệ Như một, mang theo xem thường nồng đậm, lấy đệ đệ của mình tới đánh cuộc, ả thật đúng là một tỷ tỷ tốt!
Từ mồng một tới mồng ba tháng giêng là ngày nghỉ ngơi của Đại Tề.
Dân chúng hưởng vui thú cả nhà đoàn tụ, ba ngày này, phàm là cửa hàng làm buôn bán nghiêm chỉnh, bình thường đều sẽ không khai trương, cũng coi là cho mọi người lao động khổ cực một ngày nghỉ ngơi.
Trong kinh đô tiếng pháo liên tiếp, gia đình giàu có đều đốt pháo vang lên ngất trời, ngụ ý trong một năm mới, có thể giống như pháo trúc này, một bước bay lên trời.
Dung phủ cũng là cô đơn không nói ra được, mùng một năm trước, Đại phu nhân sẽ dẫn mọi người lạy tổ tông, mùng hai chính là ngày đến Tĩnh An tự cầu phúc, đến mùng ba, mùng bốn, l^q đ các nô tài có thể thay phiên có một ngày nghỉ, về nhà thăm phụ mẫu người thân đã lâu không gặp.
Nhưng một năm này, bởi vì Đại phu nhân bị cấm túc, trong phủ ít đi đương gia chủ mẫu, nên không có ai nhắc lại chuyện này.
Người tới, cơm này là ai chuẩn bị, vì sao không có Hoa Nở Phú Quý kia!
Dung Định Viễn nhìn thức ăn đầy bàn, đột nhiên nhíu lông mày thật chặt, không vui nặng nề để đũa xuống.
Hoa Nở Phú Quý là món ăn sở trường của Lâm mụ bên cạnh Đại phu nhân, hôm nay Lâm mụ không có ở đây, món ăn này đương nhiên là không có ai làm.
Dung Định Viễn mới vừa nói xong lời này, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Lần nữa nâng đũa, mọi người đã là tim gan run sợ, chỉ sợ mình lại nói sai cái gì, chọc Dung Định Viễn không vui.
Trong mắt Tam di nương lóe lên một chút phức tạp, nàng theo bản năng nghĩ đến, có phải Dung Định Viễn lại nhớ chỗ tốt của Đại phu nhân, vì vậy mới có thể nhắc tới món ăn kia hay không.
Đại lão gia, đệ tức (em dâu) có một đề nghị, không biết có nên nói hay không!
Nhị phu nhân đột nhiên khẽ mỉm cười, mặt mang theo vẻ ngượng nghịu nhìn mọi người.
Nói. Dung Định Viễn tức giận ném chiếc đũa, thuận miệng nói.
Đại phu nhân cũng bị bệnh một thời gian, trong phủ này không có người chưởng quản, rất nhiều chuyện cũng không biết nên đi hỏi ai, ta xem, có phải chọn một người tạm thời làm chủ hay không?
Nhị phu nhân chăm chú nhìn chằm chằm sắc mặt của mọi người, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng.
Rất dễ nhận thấy, nàng đây là đang ám dụ mình có thể làm chủ cái gia đình này.
Hôm nay, nữ nhân trong nhà này, địa vị của nàng cao nhất, dù Tam di nương được sủng ái thế nào, nhưng cũng chỉ là một người thiếp, hơn nữa, nữ nhi của nàng vừa rời đi, llqđ trong bụng lại có một, ở dưới điều kiện thân thể như vậy, cũng không cho phép nàng vất vả.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nhị phu nhân lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
Viên thị nói nhưng cũng đúng, Định Viễn, con xem một chút xem người nào có bản lĩnh này, thì giao cái nhà này cho nàng xử lý đi, mấy ngày nay, hạ nhân trong phủ cũng rối loạn, không chọn một người cai quản, chỉ sợ lâu ngày, quy củ đều mất đi!
Lão phu nhân thở dài một, cũng là vô cùng đồng ý với lời nói của Nhị phu nhân.
Dung Định Viễn cũng khẽ gật đầu, việc trong phủ rất nhiều, quá khứ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Đại phu nhân xử lý, hôm nay, Đại phu nhân bị cấm túc, những sổ sách, thu chi, thưởng phạt, cùng với tặng lễ thu tô mỗi tháng, cũng không tìm được người.
Suy nghĩ một chút, cũng nên tìm người thay thế Đại phu nhân rồi.
Đầu tiên hắn chuyển ánh mắt đến trên người của Tam di nương, nhưng Nhị phu nhân lại lập tức cười khanh khách nói: Vốn là, Tam di nương ngược lại là một người lưu loát, chỉ tiếc, hôm nay thân thể Tam di nương nặng, loại việc nặng quản gia này, chỉ sợ sẽ mệt nhọc đứa nhỏ trong bụng!
Tam di nương cắn môi dưới, ngực tức giận tới mức phập phồng, đây chính là thời cơ tốt ngàn năm khó gặp, nếu thực quyền rơi vào trong tay của mình, không chừng ngày nào đó có thể leo lên vị trí đương gia chủ mẫu.
Nhị phu nhân này, rõ ràng chính là chèn ép nàng.
Nhị phu nhân nói cũng không đúng rồi, thể cốt tiện thiếp nhưng là rất tốt, làm chút chuyện sổ sách thật cũng không cản trở, chỉ sợ có vài người đỏ mắt, không muốn!
Tam di nương há lại thả bỏ qua cho nàng, mặc dù trong lòng tức, nhưng mà trên mặt lại là cười khanh khách.
Từng chữ trong lời nói, lại mắng Nhị phu nhân một lần.
Lão phu nhân nghe họ chỉ trích lẫn nhau, trong lòng vốn đã không vui, lúc này càng thêm tức giận đến xanh mặt ‘cạnh’ một tiếng, lập tức buông đũa xuống, nâng lên cao giọng nói: Bộ xương già ta đây còn chưa có đi, trong phủ này không phải còn có một chính thất sao? Nhà này do Tần thị tạm thời quản, Tần thị là phu nhân của Định Viễn, quản cái gia đình này là danh chính ngôn thuận.
Tần thị có vẻ có chút kinh ngạc, nàng vạn vạn không ngờ lão phu nhân lại có thể giao nhà này cho nàng xử lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm đến, trong mắt cũng ngậm nước mắt nhàn nhạt, thì ra là lão phu nhân vẫn nhớ nàng, nhớ nàng là phu nhân nguyên phối (vợ chính thức) của Dung Định Viễn.
Nhị phu nhân không cam lòng trợn mắt nhìn Tam di nương một, nàng không làm được đương gia chủ mẫu, cũng không thể tiện nghi Tam di nương.
Huống chi, Tần thị là một người đến từ nông thôn, nhà này, nàng nào có bản lĩnh xử lý.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Nhị phu nhân lập tức lộ ra mấy phần khinh miệt, l.q.đ đợi đến lúc Tần thị nhường lại vị trí đương gia chủ mẫu này cho mình, đến lúc đó lão phu nhân cũng không thể nói cái gì nữa rồi.
Vậy thì do Tần thị quản cái gia đình này! Dung Định Viễn thuận miệng đồng ý.
Theo ý hắn, hôm nay ai quản cái nhà này cũng không có quan hệ, chỉ cần Tam di nương một lần được nhi tử, hắn sẽ mượn cơ hội này nâng nàng làm Quý Thiếp, sau đó mới tìm lý do nâng làm bình thê, cũng là ngày sắp tới.
Đợi đã, nương, cái nhà này người không thể Q-U-Ả-N!
Đúng lúc tất cả mọi người không còn dị nghị gì, chuẩn bị cầm đũa lên ăn xong bữa cơm này, Dung Noãn Tâm đột nhiên nổi giận đứng lên.
Trong mắt của nàng hàm chứa cố chấp và kiên định.
Đây là vì sao? Lão phu nhân không hiểu nhìn nàng, nhìn ra được, Tần thị cũng vô cùng muốn phân ưu vì Dung gia.
Lão phu nhân. Dung Noãn Tâm nói xong, nước mắt lập tức ‘tí tách’ rơi xuống, nàng ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, làm cho trong lòng của mọi người hốt hoảng một trận.
Tại sao mẫu thân phải quản cái nhà này, nàng là người nào của phụ thân? Di nương? Hay là thông phòng? Hay là dã nữ nhân bên ngoài?
Nàng uất ức nhìn lão phu nhân, đào lên lời nói mấy ngày trước đây của Dung Cảnh Hồng.
Lão phu nhân lập tức tỉnh ngộ lại, những lời này, bà cũng nghe một chút, hạ nhân trong phủ cũng bàn tán.
Ngày hôm nay, bà cũng là váng đầu rồi, mới không có suy nghĩ đến tầng kia.
Còn tốt là Dung Noãn Tâm nói ra, nếu không, ngày khác người khác hỏi, chẳng phải là náo loạn chuyện cười lớn à.
Vậy thì nâng làm Quý Thiếp đi! Trái tim của Tam di nương căng thẳng, lập tức vội vàng đề nghị, nếu Tần thị được nâng làm phu nhân, lấy tâm cơ của Dung Noãn Tâm, khó bảo toàn ngày sau nàng sẽ không dùng thủ đoạn giúp Tần thị, đến lúc đó có danh hiệu đương gia chủ mẫu ở đây, nàng lại muốn đối phó họ chính là khó càng thêm khó rồi.
Xin phụ thân nói rõ! Dung Noãn Tâm cũng không đáp lại lời nói của Tam di nương, mà là nặng nề dập đầu, nước mắt càng thêm ‘tí tách’ rơi xuống.
Lão phu nhân vội vàng kéo nàng lên: Bé ngoan, tổ mẫu biết con hiếu thuận, được, để cho Trương mụ đi chọn ngày tốt, làm lễ tiết này thỏa đáng!
Dung Noãn Tâm cảm kích nhìn lão phu nhân, vẫn như cũ không chịu đứng dậy, lời này, nàng muốn Dung Định Viễn tự mình nói cho Tần thị nghe.
Tần thị ở góa nửa đời vì hắn, đây là Dung Định Viễn thiếu nàng, đời này tất phải trả.
Lão phu nhân thấy nàng không chịu đứng lên, chính là đẩy Dung Định Viễn một, người làm cha như hắn lqd, thế nào cũng không đau lòng nữ nhi của mình, một đứa bé hiếu thuận như vậy, làm sao hắn lại thờ ơ như thế đây.
Noãn Tâm, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, trong lòng phụ thân ngươi tự có chừng mực! Nhị phu nhân cũng không vui rồi.
Tần thị nhưng là phu nhân nguyên phối của Dung Định Viễn, nếu để cho nàng nhận cái vị trí đương gia chủ mẫu này, mình cũng đừng nghĩ cầm quyền ở Dung gia nữa.
Mặt Dung Định Viễn không vẻ gì nhìn Dung Noãn Tâm, nàng cố ý quỳ ở nơi đó, chính là uy hiếp hắn cho Tần thị một câu trả lời thỏa đáng, cuộc đời này hắn thống hận nhất chính là bị người uy hiếp.
Phụ thân, nếu ngày khác Thái hậu hỏi, thân nương (mẹ ruột) của Noãn Tâm là người phương nào? Ta nên đáp như thế nào?
Dung Noãn Tâm cố chấp nhìn Dung Định Viễn, trong mắt hai cha con cũng lóe ra kiên định tương tự nhau, nàng không tiếc mang Thái hậu ra.
Lần nữa nhắc nhở Dung Định Viễn, lúc này thân phận của nàng không còn là nha đầu hương dã lúc trước, mà là Đức Vinh Huyện chủ Hoàng thượng ngự tứ, vì vậy, mẫu thân của nàng cũng dính đến hoàng gia, nếu ngày khác Thái hậu hỏi, cũng có thể giao phó tốt.
Cuối cùng, con ngươi của Dung Định Viễn tối xuống, danh lợi còn ở đó, hắn không thể không nghe lệnh.
Cứ theo mẫu thân nói đi! Nặng nề bỏ lại những lời này, Dung Định Viễn không bao giờ nguyện đối mặt với nữ nhân một bàn này nữa, vung tay áo, nhanh chóng đi khỏi viện.
Tần thị đứng ở nơi đó, vừa vui mừng vừa mất mát.
Vui mừng, vì rốt cuộc Dung Định Viễn cũng cho nàng địa vị nên có, mất mát cũng vì phần ân tình Dung Định Viễn đối với nàng này, đã không còn sót lại chút gì rồi......
Mùng sáu tháng giêng, là một ngày tốt.
Một ngày kia, là ngày Viêm Thân vương dọn vào ở Viêm Thân Vương phủ.
Vị trí của trạch viện này là ở trên đường Chu Tước phía tây Đại Tề, phàm là người ở chỗ này đều là đứng đầu bách quan, hoàng thân quốc thích, cả con đường đều được hoạch định cực kỳ lịch sự tao nhã, đứng ở trên thành cung, là được thấy từng tòa trạch viện tọa lạc ở trong khung cảnh đẹp của kinh đô.
Dung Định Viễn dẫn hai nữ nhi, cùng với Dung Huệ Kiều cùng nhau đi Viêm Thân Vương phủ.
Dung Huệ Kiều có vẻ hưng phấn khác thường, nhưng lại cố hết sức áp chế, Dung Noãn Tâm ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng, lqđ cũng có thể cảm nhận được nàng khác với thường ngày.
Mấy ngày này, Dung Huệ Kiều quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Đức Vinh Huyện chủ, đã có mấy ngày không thấy. Mới vừa xuống xe ngựa, đã chạm mặt nam tử mặc cẩm y ngọc phục đi tới, âm thanh có chút lỗ mãng trực tiếp điểm phong hào của Dung Noãn Tâm......
/269
|