Edit: kaylee
Lúc này, Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều đều nén nước mắt, dáng vẻ uất ức, thật sự làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Dung tiểu thư, Cửu đệ tuổi còn quá nhỏ, ngươi không cần quá chấp nhặt với hắn! Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu sắc mặt ôn hòa mở miệng, trong mắt ấm áp tất cả đều là nụ cười cưng chiều, chắc hẳn Cửu điện hạ này, không chỉ được Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu thích, xem chừng cả hoàng cung đều cưng hắn lên trời.
Ở trong lòng của Dung Huệ Như ‘lộp bộp’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Hàn cách đó không xa đang chia nhau tản ra, trong lòng lo lắng mơ hồ.
Nhưng nghĩ rằng, lúc tới trên mặt Dung Noãn Tâm quả thật có đánh một lớp phấn hương hoa nhài, lại an tâm một chút.
Nên nói xin lỗi là hai người tỷ muội chúng ta mới đúng, mới vừa rồi đụng phải Cửu điện hạ, mong rằng Tam điện hạ có thể giúp đỡ xin lỗi! Hai tay Dung Huệ Như để xuống bên người, khẽ phúc phúc thân thể, hào phóng khéo léo nói.
Dung Huệ Kiều cũng là không kềm chế được tình yêu của mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tam điện hạ, càng nhìn càng cảm thấy hắn tuấn dật mê người, quý khí sẵn có, không ai bằng.
Lại thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại ở trên người của Dung Huệ Như, đáy mắt nàng tối sầm lại, nhớ tới Dung Noãn Tâm nói với nàng ở trên xe ngựa, chẳng lẽ Tam Hoàng tử thật chung tình với Dung Huệ Như? Nàng chỉ cảm thấy trái tim có một ngọn lửa không tên bắt đầu cháy rừng rực, hận không thể lập tức tiến lên xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang khéo léo của Dung Huệ Như.
Đúng lúc này, công công cao giọng báo kêu: Thái hậu nương nương giá lâm, Khánh Phi nương nương giá lâm, Thái tử điện hạ giá lâm!
Mọi người cùng nhau hành lễ.
Đỉnh đầu vang lên giọng nữ uy nghiêm hàm chứa nụ cười nói: Hàn Nhi lại gây sự sao? Đứa nhỏ này chính là không quản được, lần này lại chọc ghẹo tiểu thư nhà nào?
Chỉ thấy Hoàng hậu chậm rãi đi tới dưới sự vây chặt của mọi người, đầu nàng mang mũ phượng ánh vàng rực rỡ, người khoác cung phục hoàng hậu màu đỏ sậm, trên người đeo đầy các loại trang sức hợp với thân phận rực rỡ, cao quý đoan trang, ngàn vạn dáng vẻ. . . . . . Không hổ là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu một nước), Phượng Nghi thiên hạ.
Thái hậu nương nương cũng là trên mặt thương tang, nói năng thận trọng, nhìn qua một thoáng, hình như vô cùng nghiêm túc, ở bên người dìu bà chính là đương kim Khánh Phi nương nương được thánh cưng chiều.
Tướng mạo của Khánh Phi vô cùng đẹp, mặt mày ẩn tình, mặt giống như hoa đào, tuổi thanh xuân.
Cửu điện hạ cũng không biết khi nào lại đụng tới đây, hắn một tay lôi kéo Hoàng hậu, một tay lôi kéo Thái hậu, cười hì hì nói: Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, nhi thần có lễ!
Tiểu tử này thật là một người lanh lợi, rõ ràng bên cạnh còn đứng một Khánh Phi nương
Lúc này, Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều đều nén nước mắt, dáng vẻ uất ức, thật sự làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Dung tiểu thư, Cửu đệ tuổi còn quá nhỏ, ngươi không cần quá chấp nhặt với hắn! Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu sắc mặt ôn hòa mở miệng, trong mắt ấm áp tất cả đều là nụ cười cưng chiều, chắc hẳn Cửu điện hạ này, không chỉ được Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu thích, xem chừng cả hoàng cung đều cưng hắn lên trời.
Ở trong lòng của Dung Huệ Như ‘lộp bộp’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Noãn Tâm và Thiên Mộ Hàn cách đó không xa đang chia nhau tản ra, trong lòng lo lắng mơ hồ.
Nhưng nghĩ rằng, lúc tới trên mặt Dung Noãn Tâm quả thật có đánh một lớp phấn hương hoa nhài, lại an tâm một chút.
Nên nói xin lỗi là hai người tỷ muội chúng ta mới đúng, mới vừa rồi đụng phải Cửu điện hạ, mong rằng Tam điện hạ có thể giúp đỡ xin lỗi! Hai tay Dung Huệ Như để xuống bên người, khẽ phúc phúc thân thể, hào phóng khéo léo nói.
Dung Huệ Kiều cũng là không kềm chế được tình yêu của mình, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tam điện hạ, càng nhìn càng cảm thấy hắn tuấn dật mê người, quý khí sẵn có, không ai bằng.
Lại thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại ở trên người của Dung Huệ Như, đáy mắt nàng tối sầm lại, nhớ tới Dung Noãn Tâm nói với nàng ở trên xe ngựa, chẳng lẽ Tam Hoàng tử thật chung tình với Dung Huệ Như? Nàng chỉ cảm thấy trái tim có một ngọn lửa không tên bắt đầu cháy rừng rực, hận không thể lập tức tiến lên xé nát khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang khéo léo của Dung Huệ Như.
Đúng lúc này, công công cao giọng báo kêu: Thái hậu nương nương giá lâm, Khánh Phi nương nương giá lâm, Thái tử điện hạ giá lâm!
Mọi người cùng nhau hành lễ.
Đỉnh đầu vang lên giọng nữ uy nghiêm hàm chứa nụ cười nói: Hàn Nhi lại gây sự sao? Đứa nhỏ này chính là không quản được, lần này lại chọc ghẹo tiểu thư nhà nào?
Chỉ thấy Hoàng hậu chậm rãi đi tới dưới sự vây chặt của mọi người, đầu nàng mang mũ phượng ánh vàng rực rỡ, người khoác cung phục hoàng hậu màu đỏ sậm, trên người đeo đầy các loại trang sức hợp với thân phận rực rỡ, cao quý đoan trang, ngàn vạn dáng vẻ. . . . . . Không hổ là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu một nước), Phượng Nghi thiên hạ.
Thái hậu nương nương cũng là trên mặt thương tang, nói năng thận trọng, nhìn qua một thoáng, hình như vô cùng nghiêm túc, ở bên người dìu bà chính là đương kim Khánh Phi nương nương được thánh cưng chiều.
Tướng mạo của Khánh Phi vô cùng đẹp, mặt mày ẩn tình, mặt giống như hoa đào, tuổi thanh xuân.
Cửu điện hạ cũng không biết khi nào lại đụng tới đây, hắn một tay lôi kéo Hoàng hậu, một tay lôi kéo Thái hậu, cười hì hì nói: Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, nhi thần có lễ!
Tiểu tử này thật là một người lanh lợi, rõ ràng bên cạnh còn đứng một Khánh Phi nương
/269
|