Thục phi ở cung Hàm Tương, lúc này một mảnh hỗn độn, khuôn mặt Thục phi tức giận có chút dữ tợn, “Giỏi cho một Lâm Quý Phi bộ dáng hiền lương, dám hại con ta như vậy.”
Phải biết rằng chuyện ngựa phát điên không chỉ là chuyện của Tiêu Ngọc Tộ, thậm chí Tứ hoàng tử cũng có thể bị thương, hơn nữa đủ loại manh mối đều chỉ hướng về phía Tứ hoàng tử.
Thục phi sao có thể không hoảng hốt không tức giận, để cho Thục phi đau lòng là thái độ Tuyên Hoà đế, “Chính là…… Bệ hạ lại vẫn răn dạy con ta.” Nói đến đây rơi nước mắt, “Con trai đáng thương của ta, cũng không biết hiện giờ nhiều khổ sở không.”
Cổ Hương giữ khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt Thục phi khuyên nhủ, “Nương nương, Lục hoàng tử Thất hoàng tử cũng bị răn dạy, bệ hạ còn cưỡng chế Thất hoàng tử dọn vào hoàng tử sở.”
“Đó là nó xứng đáng.” Sau khi Thục phi khóc, cảm xúc cũng ổn định xuống, có chút lo lắng, “Lòng Bệ hạ nghi ngờ con ta nên làm thế nào cho phải?”
“Nương nương trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Cổ Hương nhẹ giọng nói, “ Manh mối rõ ràng như vậy, bệ hạ sẽ tin tưởng sao, mặc kệ là ai làm, nương nương còn không bằng mượn cơ hội ăn vạ……” Câu nói kế tiếp chưa nói, ở trong hậu cung này, địa vị cao hơn bà cũng chỉ còn Lâm Quý Phi.
Mắt Thục phi sáng lên, suy tư hồi lâu cũng không có lập tức hé răng.
Cổ Hương nhỏ giọng, “Cơ hội khó được.”
Thục phi gật gật đầu, Cổ Hương ở bên tai mưu kế một phen, Cổ Hương gật đầu, liền đi xuống sắp xếp.
Trở lại hoàng tử sở, Tứ hoàng tử đem người đều đuổi ra, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay cậu đến nay vẫn run, nghĩ đến chuyện hôm nay, sắc mặt đột nhiên biến trắng một chút.
Tiêu Thành Đức cũng không biết vì cái gì sẽ làm như vậy, chỉ là lúc ấy trong đầu trống rỗng, hiện tại nhớ tới nghĩ mà thực sợ hãi.
Nhưng Tiêu Thành Đức nhìn tay mình, khả năng hiệu quả so với mình đoán trước còn tốt hơn.
Tiêu Ngọc Tộ…… Thái Tử, Tiêu Thành Đức dùng chăn che lại mặt đang tươi cười, vị trí Thái Tử nhất định là của cậu ta, lúc bị Tuyên Hoà đế gọi đi hỏi chuyện, Tiêu Thành Đức thiếu chút nữa dọa vỡ mật, nhưng sau đó Tuyên Hoà đế lệnh Thất hoàng tử lập tức dọn vào hoàng tử sở, Tiêu Thành Đức mới yên tâm, xem ra chính mình nhất thời bị ma ám làm chuyện hạ lưu, nhưng lại có hiệu quả tốt không tưởng tượng được.
Cậu ta nơi nào so ra kém Tiêu Ngọc Tộ, dựa vào cái gì Tiêu Ngọc Tộ từ sinh được đến ngàn vạn sủng ái, dựa vào cái gì Tiêu Ngọc Tộ đều không cần làm Tuyên Hoà đế liền phong Thái Tử, còn suy xét mọi chuyện vì Tiêu Ngọc Tộ.
Mà Tiêu Thành Đức nơm nớp lo sợ nhiều năm như vậy, Tuyên Hoà đế thậm chí liếc hắn nhiều hơn một cái đều không muốn.
Tiêu Thành Đức mở to mắt, chị em Tiêu Nguyên Mẫn tuy đối chính mình không tồi, chính là vị trí Thái Tử chỉ có một, trong nháy mắt, Tiêu Thành Đức đã bình tĩnh trở lại, trong mắt có vài phần tàn nhẫn.
Ngày tiếp theo, Nhị hoàng tử liền mang theo lễ vật tới Đông Cung thăm Tiêu Ngọc Tộ, cũng không có ở lâu, chỉ ngồi một lát, nói vài lời quan tâm liền rời đi.
Tiêu Nguyên Mẫn đứng dậy đi đưa, Nhị hoàng tử mới phảng phất lơ đãng nói, “Muội muội cưỡi ngựa bắn cung càng tốt, ta đều hổ thẹn không bằng.”
“Còn không phải mấy cái ca ca nhường muội.” Tiêu Nguyên Mẫn khẽ cười nói, trong lòng đã hiểu ý tứ của nhị hoàng tử, “Sợ là muội muội sắp có nhị tẩu, không biết ca ca nhưng có yêu thích ai?”
Đây xem như chủ động đưa điều lợi, Tiêu Thành Hiên cười, “Mẫu thân thích liền được.”
Mặc kệ Tiêu Thành Hiên rốt cuộc là người như thế nào, không thể nghi ngờ cậu là hiếu thuận, đối đãi Dung Tần càng ngoan ngoãn phục tùng, ngụ ý chính là muốn tìm người Dung Tần thích, nhưng là Dung Tần chỉ là ở địa vị tần, thật muốn lại nói tiếp, cũng không có quyền lợi làm chủ.
“Nhị ca chắc chắn như ý muốn.” Tiêu Nguyên Mẫn hứa hẹn.
Tiêu Thành Hiên mục đích đạt được, liền gật đầu rời đi, Tiêu Nguyên Mẫn nhìn cậu ra cửa, mới vào nhà, Tiêu Ngọc Tộ vừa mới uống thuốc, đang cau mày lấy điểm tâm ăn, thấy Tiêu Nguyên Mẫn vội dùng nước ấm đem điểm tâm nuốt xuống, “Tỷ tỷ bánh đậu xanh hôm nay không tồi.”
“ừ.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Thích thì để tiểu Trịnh ma ma làm cho đệ.”
“Đúng rồi tỷ tỷ, đệ không có việc gì, không bằng để tiểu Trịnh ma ma trở về.” Tiêu Ngọc Tộ nói, “Nàng chiếu cố tỷ tỷ tốt hơn.”
“Tiểu Trịnh ma ma giỏi làm đồ ăn chữa bệnh, đoạn thời gian này chiếu cố đệ tốt nhất.” Tiêu Nguyên Mẫn đem điểm tâm dọn xuống, “Không cần ăn quá nhiều, một hồi có canh bồ câu, miễn cho uống không nổi nữa.”
“Tốt.” Tiêu Ngọc Tộ không lại nói, “Vậy đồ ăn của tỷ tỷ hiện giờ?”
“Có Trịnh ma ma lo.” Tiêu Nguyên Mẫn giải thích.
Tiêu Ngọc Tộ suy nghĩ một chút gật đầu, “Tỷ tỷ, đoạn thời gian này cùng ăn cơm với đệ đi.”
“Đương nhiên, ta còn muốn giám sát đệ nữa.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Cánh tay đỡ chút sao?”
“Đỡ hơn chút.” Tiêu Ngọc Tộ hơi hơi nhấp môi, “Đúng rồi tỷ tỷ, chuyện săn thú không bằng giao cho nhị hoàng huynh đi.”
Tiêu Nguyên Mẫn dừng tay một chút nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ, Tiêu Ngọc Tộ nhìn thẳng Tiêu Nguyên Mẫn mắt, “Tỷ tỷ, đệ không muốn tỷ quá mệt mỏi.”
“Đệ cam tâm sao?” Tiêu Nguyên Mẫn hỏi nhỏ.
Tiêu Ngọc Tộ không có hé răng.
“Tỷ không cam lòng.” Tiêu Nguyên Mẫn sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Tộ, “Tỷ không cam lòng bọn họ bắt nạt đệ đệ của ta như vậy, còn dễ dàng có được điều họ mong muốn.” Sau đó hơi hơi nghiêng đầu, cơ hồ dán ở tai Tiêu Ngọc Tộ, “Trừ bỏ đệ, tỷ không tin bất luận kẻ nào.”
“Tỷ tỷ……” Tiêu Ngọc Tộ làm sao không biết, thậm chí cậu bé đến Tiêu Nguyên Mẫn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm.
“Yên tâm đi.” Tiêu Nguyên Mẫn thanh âm càng nhẹ, “Tỷ tỷ sẽ che chở đệ.”
Tiêu Nguyên Mẫn không có lại hỏi đến chuyện ngựa phát điên, như là đã quên mất giống nhau, chỉ là ở một lần gia yến, Tuyên Hoà đế nhắc lại chuyện săn thú, “Phụ hoàng, không biết nữ nhi may mắn tham dự lần này săn thú không.”
Tuyên Hoà đế ngày thường liền sủng Tiêu Nguyên Mẫn, nghe xong lời nàng cũng không trách cứ, ngược lại hỏi, “Huyền Huyền cũng muốn đi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyên Mẫn cười rạng rỡ, “Nữ nhi lập tức liền phải cập kê, sợ cơ hội như vậy lại khó gặp được, mà đệ đệ bị thương bên ngoài, nữ nhi muốn nhìn kỹ trở về cùng đệ đệ nói.”
“Nữ nhi cũng muốn nhìn một chút, ở phụ hoàng thống trị nước nhỏ cấp dưới như thế nào.” Tiêu Nguyên Mẫn mang vài phần khát vọng.
Tuyên Hoà đế nghe xong, liền nói, “Chuyện này có gì khó, Huyền Huyền muốn đi liền đi, Lý Đức Trung đem cây cung trẫm mới có lấy tới, đưa cho Huyền Huyền.”
“Dạ được.”
Tiêu Nguyên Mẫn đứng dậy hành lễ, “Tạ phụ hoàng, nữ nhi nhất định sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.”
“Đứng lên đi.” Tuyên Hoà đế tâm tình vui vẻ.
Nhị hoàng tử cũng cười nói, “Muội muội cưỡi ngựa bắn cung công phu vẫn luôn tốt nhất trong chúng ta, lần này muội muội nhất định sẽ được giải nhất.”
Tứ hoàng tử hơi hơi rũ mắt, tán đồng nói, “Khẳng định.”
“Đều là ca ca nhường muội.” Tiêu Nguyên Mẫn nhưng thật ra khiêm tốn, “Bọn họ dỗ muội chơi đâu.”
“Huyền Huyền vốn là ưu tú.” Tuyên Hoà đế mở miệng nói, “Nhưng cũng không thể kiêu ngạo.”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyên Mẫn đồng ý, “Phụ hoàng nữ nhi có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Phụ hoàng lần này săn thú không đi, đệ đệ lại bị thương, bắn mũi tên đầu tiên, không biết phụ hoàng an bài như thế nào?” Tiêu Nguyên Mẫn mở miệng nói.
“Huyền Huyền có chủ ý gì sao?” Tuyên Hoà đế hỏi.
“Không bằng thi đấu một hồi?” Vừa lúc Lý Đức Trung đã cho người đem cung cầm lại đây, Tiêu Nguyên Mẫn ôm vào trong ngực, mang theo mấy phần ngạo nghễ, “Nhìn xem ai có tư cách.”
/87
|