Tứ công chúa Tiêu Thục Giai chết, không tạo thành sóng gió gì ở hậu cung, sợ là người thật sự đau lòng chỉ có Tĩnh Phi, ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng từ bỏ nàng.
Hơn nữa so Lâm Quý Phi, Tĩnh phi tuy không thông minh bằng, nhưng xem như người mẹ tốt.
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không biết nói gì cho phải, cảm thấy có chút thê lương.
Chỉ là để nàng đi đồng tình Tĩnh phi sẽ không có, nếu Tĩnh phi sẽ chưa gượng dậy nổi, ngược lại Tiêu Nguyên Mẫn càng bớt lo, rốt cuộc chỗ dựa của Tĩnh phi chính là Hoàng Thái Hậu.
Lo tang lễ cho Tứ công chúa là Lâm Quý Phi, thật ra cực có khí phái Quý Phi, đáng tiếc ở chuyện nhỏ lại có sai sót, nàng không có để lâm quý nhân tới, nói là sợ âm khí va chạm thai rồng, đương nhiên nàng cũng miễn Trịnh quý nhân cũng đang có thai.
Dường như Trịnh quý nhân là quyết tâm đối nghịch cùng Lâm Quý Phi, nàng vác bụng to tới, lý do thoái thác cũng dễ nghe, nàng thân mình khỏe mạnh, hoài thai lâu rồi đã ổn, cho nên không sợ, mà lâm tỷ tỷ vừa mới có thai không lâu, chú ý hơn.
Lời này nói thật tốt, nhưng là cẩn thận nghĩ đến, liền cho người ta loại cảm giác lâm quý nhân kiêu ngạo.
Lâm Quý Phi nhưng thật ra không giận không nóng, như là chờ xem Trịnh quý nhân nhảy nhót giống nhau, nàng lúc trước đối Trịnh quý nhân tốt là vì hài tử, chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu đối Trịnh quý nhân tốt không phải cũng là một cái mục đích? Chẳng lẽ cái này Trịnh quý nhân cho rằng có Thái Hậu chống lưng liền không cần lo lắng sao?
Tĩnh phi nhìn mắt Lâm Quý Phi lại nhìn mắt Trịnh quý nhân, ánh mắt có chút lành lạnh, “Vài vị quý nhân nếu là vội, cứ việc rời đi.”
Tiêu Nguyên Mẫn ở một bên, Tam công chúa Tiêu Ninh Hân đứng bên cạnh, cô bé kéo tay Tiêu Nguyên Mẫn, trên mặt mang theo mấy phần sợ hãi, liền tính Tiêu Ninh Hân ngày thường biểu hiện thành thục, rốt cuộc vẫn là đứa trẻ có mẹ che chở.
Tiêu Nguyên Mẫn duỗi tay sờ sờ đầu Tiêu Ninh Hân, “Không sợ.” Lại nói, “Tứ muội muội chỉ là đi nơi khác, muội ấy vĩnh viễn là em gái chúng ta.”
Lời này vừa ra, Tĩnh phi nước mắt rơi xuống, “Giai Thục…… Con gái đáng thương của ta……”
Kỳ thật cái tên Tiêu Giai Thục cũng khiến cho không ít người tranh luận, rốt cuộc 1 chữ Thục giống trong phong hào của Thục phi, có người đồn đãi Tứ công chúa thể nhược, không đè được chữ này, mới có thể giảm thọ.
Chính là cũng chữ này, Thục phi thế nhưng không có việc gì…… Thậm chí có người nói, bởi vì Thục phi mệnh quý, mà Tứ công chúa và Thục phi dùng cùng một chữ, mới mất phúc khí.
Tiêu Nguyên Mẫn nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, mệnh quý? Lại có thể quý hơn Tuyên Hoà đế?
Mà Tứ công chúa chính là con gái Tuyên Hoà đế, thế nhưng sẽ bởi vì một chữ thục tự giảm phúc khí? Nói nữa, Thục phi đã là cao nhất trong bốn phi, mệnh quý chẳng lẽ là ở bóng gió nói Thục phi có mệnh Hoàng Hậu? Rốt cuộc trong hậu cung người phụ nữ tôn quý nhất chính là Hoàng Hậu và Thái Hậu.
Mặc kệ lời đồn đãi có phải Thục phi thả ra hay không, ít nhất Thục phi không có ngăn cản, điểm này Tiêu Nguyên Mẫn xem ra quá ngốc, phải biết rằng Hoàng Thái Hậu còn sống, Tĩnh phi cũng là cháu Hoàng Thái Hậu, đây không phải chói lọi cùng Hoàng Thái Hậu đánh sấm sét sao?
Hơn nữa phụ hoàng lấy tên cho Tứ muội muội, là thật sự không chú ý tới Thục phi phong hào sao? Tiêu Nguyên Mẫn không dám xác định.
Chỉ biết, sợ là mâu thuẫn của Thục phi và Tĩnh phi, càng chuẩn xác mà nói là Thục phi và Thái Hậu mâu thuẫn tăng thêm không ít, như vậy Tứ hoàng tử Tiêu Thành Đức……
Lâm Quý Phi nhìn Trịnh quý nhân một cái, ánh mắt quét nàng bụng một chút, Trịnh quý nhân mất tự nhiên đôi tay che lại bụng, đề phòng mà nhìn Lâm Quý Phi, lại khiến cho Lâm Quý Phi nói, “Tĩnh phi muội muội thực sự đáng thương, mất hài tử, nhưng thật ra không biết Trịnh muội muội khi nào thì sinh?”
Lời này như là đang hỏi Trịnh quý nhân khi nào sinh sản, càng như là châm ngòi mối quan hệ Tĩnh phi và Trịnh quý nhân, Tĩnh phi mất hài tử, Trịnh quý nhân còn vác cái bụng đi lại trước mặt Tĩnh phi, không phải làm Tĩnh phi khổ sở sao?
Đức phi Chu thị mày hơi hơi nhăn lại, người khác sợ Lâm Quý Phi mà nàng thật ra không sợ, lại nói nàng cũng rõ ràng Tuyên Hoà đế đem nàng vị phân nhắc tới tới ý tứ, “Tứ công chúa thực sự đáng thương, Quý Phi nương nương có chút lời nói vẫn là đừng sẽ tốt, Nhị công chúa nhìn ngài đấy.”
Ngụ ý, Lâm Quý Phi đừng độc miệng, lại nói nàng ta cũng không nhất định tốt hơn Tĩnh phi bao nhiêu.
Thất hoàng tử cũng đã chết, mà Nhị công chúa…… Lâm Quý Phi theo bản năng mà nhìn thoáng qua con gái, chỉ thấy Tiêu Thanh Dung mắt đen trắng rõ ràng nhìn Lâm Quý Phi, loại ánh mắt…… Thế nhưng Lâm Quý Phi trong lòng phát lạnh.
Ninh phi nói, “Tĩnh phi tỷ tỷ, ta trước cáo từ.”
Tĩnh phi gật đầu, không lên tiếng nữa, Tiêu Nguyên Mẫn vỗ vỗ đầu Tam muội muội, kéo nàng đi đến bên Ninh phi, “Tỷ tỷ một lát nữa đi thăm muội.”
“Được.” Tiêu Ninh Hân đem tay đặt vào tay mẫu phi, nhìn Tiêu Nguyên Mẫn.
Tiêu Ngọc Tộ cũng đem Tiêu Thành Lâm đưa tới, Ninh phi mỗi tay dắt một người, gật đầu với những người khác, liền mang theo con nhỏ rời đi trước.
Ninh phi cũng là không có để ý Lâm Quý Phi, Ninh phi tuy chỉ là phi vị, nhưng là sinh được 1 trai 1 gái, ngày thường cũng được Tuyên Hoà đế sủng ái, nhưng thật ra không ai dám nói cái gì.
“Vài vị nương nương, con và đệ đệ cũng xin đi trước.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, Tiêu Thành Hiên và Tiêu Thành Đức tuổi tác lớn hơn, bọn họ tới một lát liền rời đi.
Tĩnh phi nhìn Tiêu Nguyên Mẫn, gật đầu, vẫn là ma ma bên người nàng ta nói, “Nương nương tâm tình không tốt, có chỗ thất lễ, thỉnh Thái Tử và trưởng công chúa thứ lỗi.”
“Không ngại.” Tiêu Ngọc Tộ nói.
Chờ Tiêu Nguyên Mẫn cùng Tiêu Ngọc Tộ vừa đi, các nàng cũng đều theo thứ tự cáo từ, Tĩnh phi nhìn Lâm Quý Phi cười lạnh nói, “Địa phương đơn sơ, Quý Phi nương nương vẫn là về Bồng Lai điện đi.” Nói xong không đợi Lâm Quý Phi đáp lời, trực tiếp phân phó, “Tiễn khách.”
Tiêu Ngọc Tộ cũng không có cùng Tiêu Nguyên Mẫn cùng nhau về Phượng Dương Các, mà là trở về Đông Cung, Tuyên Hoà đế đang chờ cậu, “Con xuất cung đến Mộ Dung phủ, thăm Mộ Dung Hi.”
Tiêu Ngọc Tộ là biết Mộ Dung Hi bị bệnh người, lúc này được Tuyên Hoà đế nói, đáp, “Vâng, vẫn là không thể nói cho tỷ tỷ sao?”
“Ừ.” Tuyên Hoà đế cũng không giải thích, “Ta đã quyết định để Ngụy Thuần An phủ phụ Quốc công làm phò mã.”
“Vâng.” Tiêu Ngọc Tộ lúc này có chút không đồng ý, “Phụ hoàng tỷ tỷ tuổi tác còn nhỏ đâu……”
“Đứa nhỏ ngốc, chỉ là định ra tới, lại không phải lập tức thành thân.” Tuyên Hoà đế sao có thể bỏ được ngược nhanh như vậy gả đi ra ngoài, “Việc này có thể trước cùng tỷ tỷ con đánh tiếng.”
“À.” Tiêu Ngọc Tộ xị mặt, vẫn là có chút không vui.
Tuyên Hoà đế lắc lắc đầu, “Lại mang hai ngự y đi Mộ Dung phủ.”
“Mộ Dung không phải đã khỏe sao?” Tiêu Ngọc Tộ trong lòng cả kinh hỏi.
“Đã khỏe.” Tuyên Hoà đế nhìn không ra cảm xúc, “Mộ Dung Chiếu đã dâng tấu, muốn cho Mộ Dung Hi đi chiến trường, Trịnh quốc…… Trẫm cũng sẽ không buông tha bọn họ.”
Tiêu Ngọc Tộ gật gật đầu, “Nhi tử hiểu rồi.”
Trong Phượng Dương Các, Tiêu Nguyên Mẫn tắm gội xong, Trịnh ma ma cầm vải bông nhẹ nhàng giúp đỡ nàng lau tóc, “Công chúa một lúc nữa muốn đi Ninh Chiếu điện sao?”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Đem mấy món đồ con mấy ngày trước đây chuẩn bị thu thập một chút.”
“Được.” Trịnh ma ma thấp giọng nói, “Trong cung lời đồn đãi càng thêm kỳ cục, chỉ là Thái Hậu và Quý Phi đều không quản.”
Hiện tại là bốn phi quản lý hậu cung, Lâm Quý Phi có thể vận dụng quyền lợi không nhiều lắm, nhưng là chuyện lời đồn đãi sợ là quạt gió thêm củi một phen, “Lại có lời đồn mới gì?”
“Đúng vậy.” Trịnh ma ma cười nói, “Truyền đến có mắt có mũi, bắt đầu không phải nói Tứ công chúa và Thục phi nương nương một chữ giống nhau mới giảm phúc khí sao? Chỉ là Tam công chúa và phong hào của Ninh phi nương nương cũng trùng hợp, lại một chút không có việc gì.
Ai ngờ lại có lời đồn, bởi vì Ninh phi nương nương mệnh không quý trọng như Thục phi nương nương, còn nói cái gì bởi vì Ninh phi và Tam công chúa là mẹ con, cho nên mới sẽ không có việc gì.”
Tiêu Nguyên Mẫn cười nhạo ra tiếng, “Mệnh quý a……” Chỉ là không biết đây là tứ ca nghĩ ra biện pháp vẫn là Thục phi nghĩ ra, nếu là Tiêu Thành Đức nghĩ ra, như vậy người này đã không đáng nàng sợ hãi.
Trịnh ma ma cũng là nghĩ vật, mới có thể nhẹ nhàng không ít.
Bởi vì mới có tang Tứ công chúa, Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có mặc váy áo màu rực rỡ, mà là một bộ váy dài màu tối, buộc gọn phía sau, trên làn váy thật dài dùng chỉ bạc thêu hoa lá chim muông.
Tiêu Ninh Hân có chút trầm mặc, ngay cả luôn luôn thích ồn ào Tiêu Thành Lâm cũng không nói chuyện, nhìn thấy Tiêu Nguyên Mẫn hai người mới chạy tới, “Tỷ tỷ.”
Tiêu Nguyên Mẫn mỗi tay dắt một người, liền thấy Ninh phi ngồi ở ghế trên cười nói, “Hai đứa nhỏ làm ầm ĩ đã nửa ngày.”
“Thực đáng yêu.” Tiêu Nguyên Mẫn cười thêm vài phần thiệt tình, “Trịnh ma ma đem đồ vật đưa Ninh Hân và Thành Lâm.”
Tiêu Ninh Hân và Tiêu Thành Lâm nói cảm ơn, đã bị bà vú đưa tới một bên chơi, bọn họ cũng biết mẫu phi và tỷ tỷ muốn nói chuyện, cho nên cũng không quấy rầy.
Chờ Tiêu Nguyên Mẫn ngồi xuống, Ninh phi sai người đưa trà bánh, cho hầu hạ đều lui ra ngoài, cửa sổ mở ra, “Trưởng công chúa, Hứa thị……”
Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Không cần lo lắng, sợ là qua mấy ngày phụ hoàng liền phải chuyện vị trí trong cung, đến lúc đó thỉnh Ninh phi nương nương nói thêm chút Diêu Tần.”
“Được.” Ninh phi sớm đã là người của Tiêu Nguyên Mẫn, nghe vậy đáp, “Vậy Hứa thị đâu?”
“Hứa thị thăng nhanh như vậy, chèn ép chút cũng tốt.” Tiêu Nguyên Mẫn hơi hơi rũ mắt, đây là ám chỉ Ninh phi không cần giúp Hứa thị, “Quý Phi nương nương sợ là sẽ xem nàng ta không vừa mắt.” Hơn nữa muốn Ninh phi đi an bài, làm Lâm Quý Phi đi làm chim đầu đàn, nàng hiện tại xem như hiểu được, nếu Hứa thị đối nghịch cùng Lâm Quý Phi, ngược lại phụ hoàng sẽ giúp đỡ Hứa thị.
“Tốt.” Ninh phi đồng ý luôn, kỳ thật nàng có thể thăng phi vị đã hết mức, vì tương lai hai đứa con trai gái, nàng cũng muốn cảm tạ công chúa, “Đúng rồi không biết thư đồng Mộ Dung tốt hơn không?”
“Sao?” Tiêu Nguyên Mẫn nghi hoặc mà nhìn về phía Ninh phi.
Ninh phi sửng sốt một chút, “Thư đồng Mộ Dung mấy ngày trước đây không tốt lắm, nghe nói bệ hạ đem ngự y đều phái đi……”
Tiêu Nguyên Mẫn sắc mặt tái đi, Ninh phi cũng ý thức được, sợ là trưởng công chúa cũng không biết tin tức này, vì cái gì không biết liền có chút ý vị sâu xa.
Trịnh ma ma sắc mặt cũng thay đổi một chút, chạy nhanh tiến lên nói, “Trưởng công chúa, nước trà có chút lạnh, không bằng nô tỳ đổi cho trưởng công chúa.” Nàng vừa lúc ngăn trở Tiêu Nguyên Mẫn, làm người thấy không rõ sắc mặt Tiêu Nguyên Mẫn.
Tiêu Nguyên Mẫn cảm thấy lạnh thấu xương, Mộ Dung Hi không tốt lắm…… Ngự y đều đi…… Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền không có tri giác.
/87
|