Cho dù mọi người cảm thấy Minh Trạm như thế nào thì sinh thần của Vệ vương phi đến rất đúng lúc.
Vệ vương phi trước nay không thích khoa trương, cũng không chuẩn bị đại lễ gì cả, chẳng qua năm nay nhiều người tặng lễ hơn, người đến thỉnh an hết đợt này đến đợt khác, nhiều đến mức không thể nào đếm xuể.
Vệ vương phi nói, “Đã lâu không náo nhiệt như vậy.”
Minh Trạm cười, “Thỉnh thoảng náo nhiệt một chút cũng không tệ. Ngày mai ta đến đây cùng mẫu thân dùng tảo thiện.”
“Hảo, ta bảo trù phòng chuẩn bị mấy món ngươi thích.”
Sáng nay Minh Trạm không đến Cần Chính điện để nghị sự, hắn xin phép nghỉ, sau đó chạy đến trù phòng, làm cho đám trù tử đều giật cả mình.
Kỳ thật Minh Trạm biết nấu ăn, tuy rằng đã nhiều năm không làm nhưng đại khái vẫn còn nhớ rõ quá trình. Hắn chuẩn bị bày tỏ lòng hiếu thảo, cũng không tự đại đến mức cho rằng chính mình có thể làm ra mì sợi, vì vậy hắn để trù tử làm giúp mì sợi, cắt đậu phụ khô, thái thịt vịt, nấm tươi, gừng hành tỏi, cùng đủ loại gia vị.
“Nhóm lửa.” Minh Trạm phân phó.
Trù tử cơ hồ muốn khóc thét, cầu xin Minh Trạm, “Điên hạ, để nô tài làm đi. Ngài phải làm chuyện đại sự, mấy chuyện bếp núc này cứ giao cho nô tài làm là được.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa. Nhanh nhóm lửa đi.” Minh Trạm nhắc lại.
Trù tử đành phải đoạt công nhóm lửa, tự mình thăng chức trù phòng, Minh Trạm hỏi cái nào là dầu, muối, nước tương, dấm. Trong ánh mắt nơm nớp lo sợ của đám trù tử, Minh Trạm làm một bát mì trường thọ thêm đầy đủ gia vị ở phía trên.
Trước tiên không cần bàn đến hương vị, trù tử cơ hồ đã muốn cúng bái bát mì thịt này, ôi chao tổ tông ơi, thế tử thật sự là toàn tài, nếu nói thế tử tinh thông tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa, lời này ai cũng tin. Nhưng nếu nói thế tử còn tinh thông trù nghệ thì tựa như đang nói đến chuyện nghìn lẻ một đêm, ai có lá gan lớn như vậy mà dám đi dạy trù nghệ cho thế tử cơ chứ?
Nhưng thế tử nhà hắn không học trù nghệ mà lại có thể lưu loát làm ra một món ăn.
Thiên tài, thật sự là thiên tài.
Trù tử cảm động đến mức hốc mắt nóng lên, khom người nói, “Thế tử hiếu thảo như thế thật sự làm chúng nô tài….kính ngưỡng….”
Sau khi nước sôi sùng sục, Minh Trạm gọn gàng đổ nước dùng vào bát, qua một lúc, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Minh Trạm phân phó Hà Ngọc bưng mì vào trong viện của Vệ vương phi.
Đừng coi thường bát mì này, lúc đầu Minh Trạm không dặn trước trù phòng cho nên mất không ít thời gian, thời gian nghị sự đã chấm dứt, Phượng Cảnh Nam đến chỗ của Vệ vương phi, hai người đang nói chuyện thì Minh Trạm bước vào.
Phượng Cảnh Nam vừa thấy Minh Trạm thì liền hỏi, “Chẳng phải ngươi bảo là bị đau đầu hay sao?”
“À, là ta đi chuẩn bị thị lễ cho mẫu thân. Sợ đám đại thần lắm lời cho nên thuận miệng nói như vậy.” Minh Trạm không hề phật lòng, mặc dù Phượng Cảnh Nam không vui vẻ cho lắm, nhưng Vệ vương phi đã tiếp nhận, vừa cười vừa hỏi, “Cái gì vậy, vì sao lại làm chậm trễ sự vụ, về sau không được làm như thế nữa. Người trong nhà chúng ta thì không sao, nhưng truyền ra ngoài thì không tốt đâu.”
Phượng Cảnh Nam không nhiều lời, trong khi Minh Trạm đã chỉnh trang lại y phục, hành lễ với mẫu thân theo quy củ, dập đầu ba cái, cất giọng nói, “Nguyện mẫu thân an khang trường thọ.”
“Mau đứng lên đi.” Vệ vương phi nhoài người đỡ nhi tử đứng dậy.
Minh Trạm thuận thế vịn vào cánh tay của mẫu thân, cười nói, “Nhi tử muốn chuẩn bị thọ lễ để mẫu thân vui lòng, ngọc ngà châu báu mẫu thân cũng không thiếu. Sáng nay nhi tử cố ý làm bát mì trường thọ cho mẫu thân.”
Vệ vương lắp bắp kinh hãi, vội hỏi Minh Trạm, “Có bỏng không. Ở trong trù phòng cũng chẳng có gì thú vị, nước sôi dầu bỏng, đụng đến rất đau.”
“Nhi tử không sao mà.”
Thị nữ đã đi truyền tảo thiện, Vệ vương phi thấy Minh Trạm vẫn hoàn hảo không bị tổn thương ở chỗ nào, lúc này mới cười nói, “Ngươi có lòng như vậy thì mẫu thân đã rất cao hứng, việc này làm sao cần ngươi tự mình làm, cứ phân phó một tiếng là được rồi.”
“Như vậy đâu có giống, tuy rằng trù tử nấu rất ngon nhưng mà tự mình nhi tử làm thì sẽ mang ý nghĩa khác.” Minh Trạm dụ người đã rất có dáng, huống chi là thật tâm hiếu thuận lấy lòng, lại là đối với mẫu thân luôn yêu thương hắn, Vệ vương phi quả nhiên rất thoải mái, ánh mắt nhìn Minh Trạm tràn ngập từ ái.
Trong lòng của Phượng Cảnh Nam sẽ có tư vị gì? Vừa cảm thấy Minh Trạm thật sự là hiếu thảo, đồng thời mắng chửi trong lòng, mụ nó, chẳng lẽ lão tử không có sinh thần hay sao? Vì sao chẳng bao giờ thấy tên tiểu tử này nấu mì dâng lên cho mình, đừng nói là mì, ngay cả một chậu nước ấm rửa mặt cũng không có!
Một lúc sau tảo thiện được dọn lên.
Mặc dù có phong vị nam bắc, rực rỡ muôn màu, nhưng hôm nay món mì trường thọ do Minh Trạm làm mới là nhân vật chính.
Thị nữ múc mì ra bát nhỏ, dù thế nào đi nữa thì bát đầu tiên cũng phải đưa đến trước mặt Phượng Cảnh Nam, Vệ vương phi mỉm cười rồi lên tiếng, “Vương gia cũng nếm thử đi, Minh Trạm chưa bao giờ xuống bếp, lần đầu tiên xuống bếp lại vì tỏ lòng hiếu thảo đối với chúng ta, không biết hương vị sẽ thế nào?”
Phượng Cảnh Nam dùng đũa xốc mì trong bát, hơi cau mày rồi liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Ta chỉ hưởng vinh quang từ Vương phi mà thôi.”
Minh Trạm cười, “Mẫu thân sẽ không chê nhi tử, ta phải luyện tay nghề cho tốt một chút thì mới dám mùa rìu qua mắt phụ vương chứ.”
Vệ vương phỉ đã nếm thử một miếng, mặc dù kém hơn đại trù nhưng vẫn có thể ăn được, Vệ vương phi khen, “Hương vị rất ngon.”
Nếu là người khác làm thức ăn như vậy thì Phượng Cảnh Nam sẽ trực tiếp ban cho vài trượng, bất quá đây là lần đầu Minh Trạm xuống bếp, thật sự khiến Phượng Cảnh Nam nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không khỏi suy nghĩ, chẳng biết cái tên tiểu tử này có lén luyện tập hay không, vì sao đang yên đang lành mà lại làm mì trường thọ?
Hôm nay là ngày vui của Vệ vương phi cho nên Phượng Cảnh Nam cũng không cố ý làm Minh Trạm mất mặt, huống chi đây là tay nghề của nhi tử, đương nhiên là khác biệt, Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Rất khá.”
Minh Trạm mỉm cười.
Dùng xong điểm tâm, đầu tiên là thị thiếp và trắc phi của Phượng Cảnh Nam sẽ đến thỉnh an chúc thọ Vệ vương phi, tiếp theo là Minh Trạm dẫn theo các huynh muội hành lễ. Sau đó Phượng Cảnh Nam cùng Vệ vương phi đi ra Chính điện nhận lời chúc mừng từ các thần tử.
Tiếp theo Vệ vương phi quay về nội viện, các mệnh phụ phu nhân sẽ dập đầu chúc thọ, tất cả quy củ phô trương, rườm rà đến cực điểm.
Minh Trạm đi theo Phượng Cảnh Nam, tuy rằng tất cả mọi chuyện đều có Nội vụ cục an bài, cho bọn họ tám lá gan cũng không dám có nửa điểm sai lầm, Minh Trạm lại xem như là nhân vật chính thứ ba, lại là đại thọ của mẫu thân hắn, hắn gặp ai cũng đều lộ ra bộ mặt vui tươi hớn hở, cả ngày cười muốn sái cả quai hàm.
Nhưng mà Vệ vương phi lại phát tài một chút. Lật xem bản liệt kê, Vệ vương phi cười khẽ, xem ra vị trí của Minh Trạm thật sự được củng cố.
Phượng Cảnh Nam thu được tấu chương của Chu Tử Chính, vội vàng phái người gọi Minh Trạm đến cùng xem.
Minh Trạm đang cùng thần tử nghị sự, vừa nghe tin này thì liền đột ngột đứng dậy, khi vòng qua án thư thì y mệ đụng phải tách trà, xoảng một tiếng, tách trà rơi xuống đất, trà văng lên mặt hài, Minh Trạm cười ha ha, khoát tay rồi thản nhiên nói, “Có việc gì thì buổi chiều nói sau, ta đến chỗ của phụ vương trước.” Nhấc y bào lên, hắn nhanh chân tiến ra khỏi thư phòng, Hà Ngọc và Phương Thanh vội vàng đuổi theo.
Minh Trạm tiến đến thư phòng của Phượng Cảnh Nam, bên ngoài có mấy đại thần chờ triệu kiến, thấy Minh Trạm thì đều hành lễ, Minh Trạm cười, “Chư vị đại nhân xin miễn lễ.” Chỉnh lại y quan, tiểu thám giám đứng bên ngoài nhìn thấy thế tử thì vội vàng khom người dẫn thế tử tiến vào.
Phượng Cảnh Nam đã xem sơ qua tấu chương, thấy tâm tình của Minh Trạm thật không tệ, bèn cười nói, “Lại đây nhìn xem, Tử Chính đã đàm phán ổn thỏa, cơ bản đều giống như ý tứ mà chúng ta đã thương lượng lúc trước.” Không nhượng bộ là không có khả năng, Tàng Hãn cũng không phải kẻ ngốc.
Minh Trạm cảm thán khi người thời này quả thật không quá coi trọng thương nhân, nếu không đàm phán có lợi cho kinh tế đôi bên như vậy thì cho dù mất ba đến năm năm để đàm phán thì cũng là bình thường. Tiếp nhận tấu chương trong tay của Phượng Cảnh Nam, đọc lướt qua, Minh Trạm liên tục tán thưởng, “Chu đại nhân quả nhiên là dày dặn kinh nghiệm, hành vi đúng mực.” Chu Tử Chính chẳng có bản lĩnh gì nhưng mồm mép lại là nhất đẳng, huống chi hắn xuất thân từ gia tộc thương nhân, đương nhiên có một chút hiểu biết đối với việc này.
Phạm Văn Chu nói, “Ấn theo hiệp ước thì khu mậu dịch được tiến hành càng sớm càng tốt, ý của Tàng Hãn là hoàn toàn mở cửa trước tất niên, chúng ta ở bên này chỉ cần xây khu mậu dịch.”
“Đúng vậy, thuế biên ải của Tây Tạng là ba phần trăm, cửa hiệu nhà cửa thì phải tự mình xây.” Minh Trạm suy nghĩ một chút rồi cười nói, “Nếu là cửa hiệu ở khu mậu dịch thì cứ giao cho ta an bài. Hy vọng có thể xây trước khi mùa đông đến.”
Phùng Sơn Tư hỏi, “Không biết cần khoảng bao nhiêu ngân lượng, để thần cho người an bài.” Suy nghĩ đến số lượng trong ngân khố, sắc mặt có vẻ hơi khó xem.
“Nhiều nhất là mười vạn lượng, trước tiên chuẩn bị năm vạn lượng là đủ rồi.”
Phùng Sơn Tư kinh ngạc, “Thần thấy Vương phủ của chúng ta cùng Tây Tạng hiệp nghị giao dịch gần trăm hạng mục, có thể tưởng tượng khu mậu dịch quy mô đến thế nào, không dối gạt thế tử, ngay cả cửa hiệu rau dưa và hoa quả của chúng ta ở Đông Đường Vân Nam, lúc trước xây lên cũng dùng hết mười bảy vạn lượng.” Tuy rằng ra tiếc bạc nhưng ngươi cũng đừng lừa ta như thế chứ.
Minh Trạm nói, “Năm nay vì tin tức mậu dịch với Tây Tạng được lan truyền khiến giao dịch trà mã cũng không tốt, ta cũng biết đại khái số lượng trong ngân khố. Trước tiên cũng không cần phải xây tốt cửa hiệu, những hạng mục giao dịch với người Tây Tạng cũng không cần phải tung ra hết. Các thương nhân đến nay vẫn duy trì thái độ trông chừng, chúng ta không thể ép họ buôn bán với người Tây Tạng. Trước tiên chọn vài hạng mục để giao dịch, không cần nhiều cửa hiệu, Vương phủ cũng phải chi tiêu có hạn. Đợi đám người thứ nhất buôn bán có lãi, chúng ta không cần nhiều lời thì những thương nhân khác cũng sẽ tự động đến xin chia bát canh.”
Phùng Sơn Tư thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một chút ý cười, “Thế tử suy nghĩ chu đáo.” Cuối cùng có thể bảo vệ ngân lượng hoàn hảo.
Tiếp theo Minh Trạm chuẩn bị cho lần đấu giá đầu tiên.
Các thương nhân còn chưa ồn ào bán tán về chuyện mậu dịch ở biên ải Tây Tạng thì lại có dịp mở rộng tầm mắt.
Không đề cập đến thân phận của Minh Trạm, thủ đoạn và bản lĩnh của hắn cũng khiến người ta xem quá đủ rồi, lần đấu giá này sẽ giúp Vương phủ giảm bớt chi tiêu, quả thật làm cho các nhân sĩ gặp phải trở ngại.
Chu Vân Quý cầm bản quy tắc phác thảo cho thị trường mậu dịch mà tôn tử mang về từ nha môn, tỉ mỉ đọc dưới ánh nến, Chu Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, thỉnh thoảng lại giải thích vài câu với tổ phụ, quá canh hai thì cũng chỉ mới đọc được một nửa, Chu Vân Quý đặt bản quy tắc xuống bàn, xoa mi tâm rồi thở dài, “Chúng ta buôn bán, không sợ tham quan, không sợ anh tài, chỉ sợ nửa hiểu nửa không, mò không đúng đường. Còn có, càng sợ là sẽ tinh thông lý lẽ này.”
Chu Vũ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Thị trường tuân theo khuôn phép cũng là chuyện tốt mà.”
“Vũ nhi à.” Chu Vân Quý thở dài, “Thị trường tuân theo khuôn phép đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua các ngươi phác thảo ra quy tắc này đều là có lợi vô hại. Từ đời Hán Võ, việc thu muối sắt là của quan doanh, nhưng sau đó vì triều đình không tiện ra mặt buôn bán, vì vậy mới đem muối sắt giao cho thương nhân chúng ta buôn bán và quản lý, hằng năm nộp thuế muối cho triều đình. Vì vậy diêm thương chúng ta mới có bát cơm mà ăn.”
“Đáng tiếc cũng chỉ đến đời của chúng ta là hết.” Chu Vân Quý than nhẹ.
Chu Vân Quý bỗng nhiên giống như già đi mười tuổi, “Mặc dù chúng ta cầm giữ mỏ muối nhưng vẫn phải đút lót trên dưới, muốn nuôi sống tộc nhân thì giá muối phải tăng cao. Nay thế tử phá vỡ thông lệ, thẳng tay tung ra phiếu bán muối, tiểu ngạch là hai trăm cân, đại ngạch là năm ngàn cân, có bạc có con dấu của huyện nha thì có thể mua muối bán muối. Giá muối sẽ giảm, chúng ta đã mất hết ưu thế một cách đáng kể.”
“Chính sách này đối với dân chúng mà nói thì quả là thiên cổ minh sách.” Chu Vân Quý nói tiếp, “Đối với Vương phủ mà nói, ngân lượng mà Vương phủ bán muối không hề ít hơn thuế muối hằng năm, trăm lợi mà vô hại. Đối với chúng ta, tuy rằng hắn đạp bể bát cơm của chúng ta, bất quá hắn lại mở ra mậu dịch với Tây Tạng, xem như đem cho chúng ta một bát cơm khác. Bát cơm này mặc dù hương vị không ngọt ngào như trước nhưng chúng ta sẽ không bị chết đói. Chúng ta không đón nhận chính là không biết tốt xấu.”
Trong lòng của Chu Vân Quý hơi phẫn nộ, trên thực tế cho dù hắn không đón nhận thì sẽ có người khác đón nhận bát cơm này, tỷ như Thái gia, tỷ như Sở gia.
Chỉ cần có người hùa theo Minh Trạm, một khi việc cải cách thuế muối được mở ra thì sẽ tựa như nước lũ vỡ đê, không có ai có thể đủ sức ngăn cản nó.
Chu Tử Chính trải qua đường xa vạn dặm, vì mệt mỏi nên khuôn mặt cũng gầy yếu hơn nhiều, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, Minh Trạm đợi Chu Tử Chính vấn an Phượng Cảnh Nam xong thì mới cười nói, “Chuyến này vất vả cho Chu đại nhân rồi.”
Mặc dù Chu Tử Chính đã quá tuổi tứ tuần nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái, khom người định thi lễ thì đã được Minh Trạm nâng dậy, cười nói, “Thần đã lâu không gặp thế tử, uy phong của thế tử càng tăng hơn xưa.”
Hai người nhìn nhau cười, hơi có chút ăn ý.
Phượng Cảnh Nam nói, “Tử Chính lập công lớn nhất, bổn Vương đã xem hết tấu chương của ngươi, ngươi về phủ rửa mặt thay y phục trước đi, đêm nay bổn Vương sẽ thiết yến tẩy phong trần cho ngươi.”
“Cũng là do Vương gia và thế tử mưu tính chu toàn cho nên thần mới có thể hoàn thành sứ mệnh, làm sao mà dám kể công?” Bất cứ lúc nào thì lời nói của Chu Tử Chính cũng cực thỏa đáng. Chẳng qua hiện tại lại càng tăng thêm phong độ.
Phượng Cảnh Nam cười, “Nhưng ngươi cũng phải về phủ trước, bổn Vương đã hạ chỉ phong thưởng, ngươi trở về tiếp chỉ đi.”
Chu Tử Chính cung kính tạ ơn.
Đợi Chu Tử Chính rời đi thì Minh Trạm mới thở dài một tiếng, ngồi trở lại ghế dựa, Phương Cảnh Nam nói, “Đang êm đang đẹp mà thở dài cái gì?”
“Không phải thở dài, là ta mệt mỏi thôi.” Minh Trạm đấm vai đấm lưng, ra vẻ rất mệt mỏi, “Sau khi hoàn thành chuyện này thì ta phải nghỉ ngơi dài hạn, phụ vương không được giao cho ta bất cứ chuyện gì nữa, ta bị đại thương nguyên khí rồi, cần phải tẩm bổ đầy đủ.”
Phượng Cảnh Nam mở to hai mắt, ngỡ ngàng quan sát Minh Trạm, “Ngươi làm gì mà mệt mỏi? Nếu ta nhớ không lầm thì chẳng mấy khi ngươi xuất phủ, hằng ngày đều ru rú trong phòng, môi trên chạm môi dưới, ngươi chỉ cần phân phó thủ hạ đi làm việc, vậy thì ngươi mệt ở chỗ nào? Lại đây cho ta xem một cái.”
“Mệt tâm.” Minh Trạm lại thở dài một hơi, “Mỗi ngày đều phải căng thẳng, sợ mắc phải sai lầm, phụ vương không phát hiện ta càng ngày càng gầy hay sao?”
“Ngươi nói cũng đúng.” Phượng Cảnh Nam nói, “Bổn Vương cũng gầy, ngươi nhìn ra hay không?”
“Đâu có, phụ vương càng ngày càng toát ra uy nghi mà.”
Phượng Cảnh Nam bị Minh Trạm chọc cười, “Ta thấy ngươi càng ngày càng toát ra xảo quyệt. Ngươi cứ nói mình gầy, theo ta cũng không phải là vì bận rộn nhiều chuyện mà là vì lo lắng quá nhiều nên mới mệt, ngươi có phát hiện hay không, ngươi chẳng những gầy mà còn chẳng cao hơn chút nào, đầu năm ngươi kém hơn bổn Vương phân nửa cái đầu, nay vẫn như vậy. Hơn nửa năm mà chẳng hơn được phân nào.”
Minh Trạm trừng to đôi mắt tròn, thiếu chút nữa đã tức đến phát điên, đây là lời của con người nói ra hay sao?
Phượng Cảnh Nam cười ha ha.
Chu Tử Chính trở về là một tín hiệu, mậu dịch với Tây Tạng sắp bắt đầu.
Hai tỉnh Vân Quý nổi danh có đám thương nhân biết ngửi được mùi bạc, không hẹn mà cùng tụ tập ở Côn Minh, muốn nghe được tin tức mới nhất.
Minh Trạm lại phải tiếp tục chịu đựng các đại thần kịch liệt thảo luận đối với chuyện thuế suất.
Minh Trạm thật hiền hòa, hắn cũng không tự cao tự đại đối với người khác, lại hào phóng đối với thuộc hạ, hơn nữa cùng với thân phận của hắn, mọi người đều nói có thể làm thuộc hạ của thế tử là rất có phúc.
Nhưng trong mắt của đám diêm thương thì Minh Trạm thật sự là người vừa có thủ đoạn lại vừa rất bá đạo.
Thật sự là rất khó chơi.
Đương nhiên vẫn có nhiều người nguyện ý nối liền nhịp cầu, tỷ như Thái Bối, tỷ như Sở Ngôn.
Minh Trạm cũng mời hai người uống trà trò chuyện, Sở Ngôn cũng không phải khúm núm luồn cúi như đám thương nhân bình thường, hắn đang tuổi xuân xanh, tuấn mỹ tự tin, ở trước mặt của Minh Trạm cũng rất có phong thái, nói ra câu nào cũng đều thật lòng, “Điện hạ, nay ngài chỉ muốn thu thuế bằng hai thành muối, trong mắt của thảo dân thì hoàn toàn có thể chấp nhận. Chẳng qua có người lo lắng điện hạ sẽ tiếp tục trưng thu thuế nặng, vì vậy vẫn giữ thái độ lưỡng lự đối với việc cải cách của ngài.”
Thái Bối nói tiếp, “Thảo dân cũng cảm thấy đây là điểm vướng mắc.”
Minh Trạm xoa xoa mi tâm, các thần tử luôn bảo hắn là đang trưng thu thuế nặng, bóc lột thương nhân, hắn cũng không phiền, lại không ngờ căn nguyên là ở điểm này, Minh Trạm cười, “Các ngươi nghĩ Vương phủ là cái gì, để mặc cho ta độc đoán hay sao?”
“Như thế này, Chu đại nhân đã trở về. Ta cũng phải bắt tay vào an bài chuyện mậu dịch với Tây Tạng, đến lúc ấy sẽ tổ chức một ngày hội vấn đáp, các ngươi nếu có hứng thú thì có thể đến tham gia, về vấn đề vì sao lại thu thuế bằng lãi của hai thành muối thì ta sẽ nói luôn vào ngày hôm đó.” Quả thật là cần một tin tức tuyên bố sẽ tổ chức hội nghị, Minh Trạm cân nhắc một chút.
Thái Bối và Sở Ngôn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, trong lòng ngầm hiểu rõ, “Kiến thức của thảo dân nông cạn, thảo dân chưa từng nghe qua cái gì gọi là ngày hội vấn đáp.”
“Trước kia không có, đương nhiên là ngươi chưa từng nghe qua.” Minh Trạm nói, “Về quy trình mậu dịch ở biên ải Tây Tạng, còn có hạng mục vật phẩm giao dịch, cùng với quy tắc thị trường, tất cả sẽ được thuyết minh cụ thể. Các ngươi có rảnh thì đến nghe một chút. Thị trường giao dịch đang được xây dựng, có lẽ trước mùa đông sẽ hoàn thành.”
Sở Ngôn lặng lẽ quan sát Thái Bối một chút, không ngờ lại bị tiểu tử này đoạt trước bát cơm, chả trách vì so Thái lão nhị lại mua gỗ sớm như vậy, không biết tiểu tử này bắt đầu qua lại với thế tử từ khi nào.
Không ngờ Thái Bối cũng có nỗi khổ trong lòng, số lượng gỗ của hắn vẫn còn dồn trong tay, chưa kiếm được đồng bạc nào, bất quá dù sao có thể được nói chuyện với thế tử cũng xem như đáng giá.
Ngày hội vấn đáp vẫn chưa bắt đầu thì Minh Trạm lại gặp phải một phiền phức nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam thật sự rất tệ, hỏi Minh Trạm, “Ngày hội vấn đáp là sao?”
“Thì có vấn đề gì, bọn họ có thể trực tiếp hỏi, ta sẽ đích thân trả lời, bọn họ đỡ phải đoán già đoán non.”
“Nhu nhược vô năng! Vì sao ngươi phải đi giải thích với đám thương nhân làm cái gì!” Phượng Cảnh Nam cơ hồ là muốn phun nước miếng đầy mặt của Minh Trạm, khó bình cơn tức, trừng mắt chất vấn, “Ngươi có thân phận gì!” Ở niên đại này, quân xử thần tử thần bất tử bất trung, lời của Phượng Cảnh Nam chính là khuôn phép, Phượng Cảnh Nam không có nhiều kiên nhẫn để đối mặt với một đám thương nhân. Huống chi chỉ có một chút chuyện mà Minh Trạm lại kéo dài dây dưa khiến Phượng Cảnh Nam cảm thấy chướng mắt.
Minh Trạm thở ra một hơi, hắn còn tưởng rằng Phượng Cảnh Nam nổi nóng là vì chuyện khác, không ngờ chỉ là vì thể diện mà thôi. Minh Trạm cảm thấy không thành vấn đề, hắn rót một tách trà nhỏ, vừa cười vừa nói, “Tựa như phụ vương đã nói, thân phận của bọn họ không thể đánh đồng cùng chúng ta, như vậy giải thích với một đám không có khả năng uy hiếp cũng chẳng có gì to tát, bất quá chỉ là dỗ bọn họ một chút mà thôi, cũng không đáng để phụ vương nổi nóng như vậy đâu.”
Phượng Cảnh Nam hơi hạ bớt cơn tức, ngồi xuống nhuyễn tháp, tiếp nhận tách trà mà Minh Trạm dâng lên, vẫn có vài phần bực bội, “Nhưng hà tất gì mà ngươi phải đích thân ra mặt, ta thấy ngươi có bao giờ kiên nhẫn với đám đại thần như vậy đâu.”
Minh Trạm mỉm cười, “Vì sao phụ vương lại nói như thế, mỗi ngày nghị sự ta đều bị bọn họ làm phiền muốn chết, chưa giết một hai tên là may rồi, vậy mà mà còn bảo là không có kiên nhẫn hay sao?”
Giọng nói của Minh Trạm cũng không quá lớn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện như đùa giỡn nhưng lại có một loại sát ý, đây cũng không phải đang đùa. Đương nhiên hắn không ngại giết người lập oai, bất quá nếu không đến mức bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Trước kia Phượng Cảnh Nam cảm thấy Minh Trạm là người rất quyết đoán, hiện tại xem ra người này có vài phần mềm lòng, cau mày nhắc nhở hắn, “Nhớ lấy, không được nhu nhược như nữ nhân.”
Minh Trạm nhìn đăm đăm Phượng Cảnh Nam một lúc lâu, bỗng nhiên choàng tay ôm lấy cổ của Phượng Cảnh Nam, kề sát mặt vào người ta mà cười, “Phụ vương đang lo lắng cho ta à?”
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn.” Phượng Cảnh Nam mắng, “Đừng cợt nhả nữa, ngươi tưởng là mình làm rất khá hay sao? Quan viên tân nhậm đều dốc sức thể hiện bản lĩnh, ngươi lại đi khuất phục với đám thương nhân. Tính khí nóng nảy của ngươi đâu? Mụ nó, chỉ toàn biết nổi nóng lên đầu của lão tử.”
Đương nhiên tính khí của Minh Trạm không tốt, từng vài lần cãi nhau ầm ĩ với Phượng Cảnh Nam. Lúc ấy Phượng Cảnh Nam hận không thể một gậy đập chết hắn. Nhưng mà biết nhi tử khuất phục đám thương nhân thì Phượng Cảnh Nam thật sự cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Phượng Cảnh Nam mắng như thế nào thì Minh Trạm vẫn quyết tâm, còn mạnh miệng cam đoan, “Phụ vương đừng bận tâm, ta đã đồng ý chuyện của phụ vương thì nhất định sẽ làm thỏa đáng. Phụ vương cũng đừng xen vào chuyện của ta.”
“Không biết phân rõ tốt xấu, xảy ra chuyện gì thì tự ngươi chịu trách nhiệm.”
Minh Trạm bĩu môi, hỏi một cách xảo quyệt, “Tự mình chịu trách nhiệm? Chuyện gì cũng tự mình chịu trách nhiệm? Vậy thì cần có phụ thân làm cái gì?”
Tên tiểu tử này nói cái quái gì thế, Phượng Cảnh Nam suýt nữa đã hộc máu, bèn nắm lấy Minh Trạm rồi đấm cho mấy phát, hung hăng trả lời vấn đề của Minh Trạm, “Ta nói cho ngươi biết, phụ thân là làm cái gì! Ngươi có biết chưa! Đã biết chưa!”
………
P/S: đúng là cái bao cát mà, cứ bị đè ra mà đấm cho đỡ ngứa tay.
Vệ vương phi trước nay không thích khoa trương, cũng không chuẩn bị đại lễ gì cả, chẳng qua năm nay nhiều người tặng lễ hơn, người đến thỉnh an hết đợt này đến đợt khác, nhiều đến mức không thể nào đếm xuể.
Vệ vương phi nói, “Đã lâu không náo nhiệt như vậy.”
Minh Trạm cười, “Thỉnh thoảng náo nhiệt một chút cũng không tệ. Ngày mai ta đến đây cùng mẫu thân dùng tảo thiện.”
“Hảo, ta bảo trù phòng chuẩn bị mấy món ngươi thích.”
Sáng nay Minh Trạm không đến Cần Chính điện để nghị sự, hắn xin phép nghỉ, sau đó chạy đến trù phòng, làm cho đám trù tử đều giật cả mình.
Kỳ thật Minh Trạm biết nấu ăn, tuy rằng đã nhiều năm không làm nhưng đại khái vẫn còn nhớ rõ quá trình. Hắn chuẩn bị bày tỏ lòng hiếu thảo, cũng không tự đại đến mức cho rằng chính mình có thể làm ra mì sợi, vì vậy hắn để trù tử làm giúp mì sợi, cắt đậu phụ khô, thái thịt vịt, nấm tươi, gừng hành tỏi, cùng đủ loại gia vị.
“Nhóm lửa.” Minh Trạm phân phó.
Trù tử cơ hồ muốn khóc thét, cầu xin Minh Trạm, “Điên hạ, để nô tài làm đi. Ngài phải làm chuyện đại sự, mấy chuyện bếp núc này cứ giao cho nô tài làm là được.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa. Nhanh nhóm lửa đi.” Minh Trạm nhắc lại.
Trù tử đành phải đoạt công nhóm lửa, tự mình thăng chức trù phòng, Minh Trạm hỏi cái nào là dầu, muối, nước tương, dấm. Trong ánh mắt nơm nớp lo sợ của đám trù tử, Minh Trạm làm một bát mì trường thọ thêm đầy đủ gia vị ở phía trên.
Trước tiên không cần bàn đến hương vị, trù tử cơ hồ đã muốn cúng bái bát mì thịt này, ôi chao tổ tông ơi, thế tử thật sự là toàn tài, nếu nói thế tử tinh thông tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa, lời này ai cũng tin. Nhưng nếu nói thế tử còn tinh thông trù nghệ thì tựa như đang nói đến chuyện nghìn lẻ một đêm, ai có lá gan lớn như vậy mà dám đi dạy trù nghệ cho thế tử cơ chứ?
Nhưng thế tử nhà hắn không học trù nghệ mà lại có thể lưu loát làm ra một món ăn.
Thiên tài, thật sự là thiên tài.
Trù tử cảm động đến mức hốc mắt nóng lên, khom người nói, “Thế tử hiếu thảo như thế thật sự làm chúng nô tài….kính ngưỡng….”
Sau khi nước sôi sùng sục, Minh Trạm gọn gàng đổ nước dùng vào bát, qua một lúc, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Minh Trạm phân phó Hà Ngọc bưng mì vào trong viện của Vệ vương phi.
Đừng coi thường bát mì này, lúc đầu Minh Trạm không dặn trước trù phòng cho nên mất không ít thời gian, thời gian nghị sự đã chấm dứt, Phượng Cảnh Nam đến chỗ của Vệ vương phi, hai người đang nói chuyện thì Minh Trạm bước vào.
Phượng Cảnh Nam vừa thấy Minh Trạm thì liền hỏi, “Chẳng phải ngươi bảo là bị đau đầu hay sao?”
“À, là ta đi chuẩn bị thị lễ cho mẫu thân. Sợ đám đại thần lắm lời cho nên thuận miệng nói như vậy.” Minh Trạm không hề phật lòng, mặc dù Phượng Cảnh Nam không vui vẻ cho lắm, nhưng Vệ vương phi đã tiếp nhận, vừa cười vừa hỏi, “Cái gì vậy, vì sao lại làm chậm trễ sự vụ, về sau không được làm như thế nữa. Người trong nhà chúng ta thì không sao, nhưng truyền ra ngoài thì không tốt đâu.”
Phượng Cảnh Nam không nhiều lời, trong khi Minh Trạm đã chỉnh trang lại y phục, hành lễ với mẫu thân theo quy củ, dập đầu ba cái, cất giọng nói, “Nguyện mẫu thân an khang trường thọ.”
“Mau đứng lên đi.” Vệ vương phi nhoài người đỡ nhi tử đứng dậy.
Minh Trạm thuận thế vịn vào cánh tay của mẫu thân, cười nói, “Nhi tử muốn chuẩn bị thọ lễ để mẫu thân vui lòng, ngọc ngà châu báu mẫu thân cũng không thiếu. Sáng nay nhi tử cố ý làm bát mì trường thọ cho mẫu thân.”
Vệ vương lắp bắp kinh hãi, vội hỏi Minh Trạm, “Có bỏng không. Ở trong trù phòng cũng chẳng có gì thú vị, nước sôi dầu bỏng, đụng đến rất đau.”
“Nhi tử không sao mà.”
Thị nữ đã đi truyền tảo thiện, Vệ vương phi thấy Minh Trạm vẫn hoàn hảo không bị tổn thương ở chỗ nào, lúc này mới cười nói, “Ngươi có lòng như vậy thì mẫu thân đã rất cao hứng, việc này làm sao cần ngươi tự mình làm, cứ phân phó một tiếng là được rồi.”
“Như vậy đâu có giống, tuy rằng trù tử nấu rất ngon nhưng mà tự mình nhi tử làm thì sẽ mang ý nghĩa khác.” Minh Trạm dụ người đã rất có dáng, huống chi là thật tâm hiếu thuận lấy lòng, lại là đối với mẫu thân luôn yêu thương hắn, Vệ vương phi quả nhiên rất thoải mái, ánh mắt nhìn Minh Trạm tràn ngập từ ái.
Trong lòng của Phượng Cảnh Nam sẽ có tư vị gì? Vừa cảm thấy Minh Trạm thật sự là hiếu thảo, đồng thời mắng chửi trong lòng, mụ nó, chẳng lẽ lão tử không có sinh thần hay sao? Vì sao chẳng bao giờ thấy tên tiểu tử này nấu mì dâng lên cho mình, đừng nói là mì, ngay cả một chậu nước ấm rửa mặt cũng không có!
Một lúc sau tảo thiện được dọn lên.
Mặc dù có phong vị nam bắc, rực rỡ muôn màu, nhưng hôm nay món mì trường thọ do Minh Trạm làm mới là nhân vật chính.
Thị nữ múc mì ra bát nhỏ, dù thế nào đi nữa thì bát đầu tiên cũng phải đưa đến trước mặt Phượng Cảnh Nam, Vệ vương phi mỉm cười rồi lên tiếng, “Vương gia cũng nếm thử đi, Minh Trạm chưa bao giờ xuống bếp, lần đầu tiên xuống bếp lại vì tỏ lòng hiếu thảo đối với chúng ta, không biết hương vị sẽ thế nào?”
Phượng Cảnh Nam dùng đũa xốc mì trong bát, hơi cau mày rồi liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Ta chỉ hưởng vinh quang từ Vương phi mà thôi.”
Minh Trạm cười, “Mẫu thân sẽ không chê nhi tử, ta phải luyện tay nghề cho tốt một chút thì mới dám mùa rìu qua mắt phụ vương chứ.”
Vệ vương phỉ đã nếm thử một miếng, mặc dù kém hơn đại trù nhưng vẫn có thể ăn được, Vệ vương phi khen, “Hương vị rất ngon.”
Nếu là người khác làm thức ăn như vậy thì Phượng Cảnh Nam sẽ trực tiếp ban cho vài trượng, bất quá đây là lần đầu Minh Trạm xuống bếp, thật sự khiến Phượng Cảnh Nam nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không khỏi suy nghĩ, chẳng biết cái tên tiểu tử này có lén luyện tập hay không, vì sao đang yên đang lành mà lại làm mì trường thọ?
Hôm nay là ngày vui của Vệ vương phi cho nên Phượng Cảnh Nam cũng không cố ý làm Minh Trạm mất mặt, huống chi đây là tay nghề của nhi tử, đương nhiên là khác biệt, Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Rất khá.”
Minh Trạm mỉm cười.
Dùng xong điểm tâm, đầu tiên là thị thiếp và trắc phi của Phượng Cảnh Nam sẽ đến thỉnh an chúc thọ Vệ vương phi, tiếp theo là Minh Trạm dẫn theo các huynh muội hành lễ. Sau đó Phượng Cảnh Nam cùng Vệ vương phi đi ra Chính điện nhận lời chúc mừng từ các thần tử.
Tiếp theo Vệ vương phi quay về nội viện, các mệnh phụ phu nhân sẽ dập đầu chúc thọ, tất cả quy củ phô trương, rườm rà đến cực điểm.
Minh Trạm đi theo Phượng Cảnh Nam, tuy rằng tất cả mọi chuyện đều có Nội vụ cục an bài, cho bọn họ tám lá gan cũng không dám có nửa điểm sai lầm, Minh Trạm lại xem như là nhân vật chính thứ ba, lại là đại thọ của mẫu thân hắn, hắn gặp ai cũng đều lộ ra bộ mặt vui tươi hớn hở, cả ngày cười muốn sái cả quai hàm.
Nhưng mà Vệ vương phi lại phát tài một chút. Lật xem bản liệt kê, Vệ vương phi cười khẽ, xem ra vị trí của Minh Trạm thật sự được củng cố.
Phượng Cảnh Nam thu được tấu chương của Chu Tử Chính, vội vàng phái người gọi Minh Trạm đến cùng xem.
Minh Trạm đang cùng thần tử nghị sự, vừa nghe tin này thì liền đột ngột đứng dậy, khi vòng qua án thư thì y mệ đụng phải tách trà, xoảng một tiếng, tách trà rơi xuống đất, trà văng lên mặt hài, Minh Trạm cười ha ha, khoát tay rồi thản nhiên nói, “Có việc gì thì buổi chiều nói sau, ta đến chỗ của phụ vương trước.” Nhấc y bào lên, hắn nhanh chân tiến ra khỏi thư phòng, Hà Ngọc và Phương Thanh vội vàng đuổi theo.
Minh Trạm tiến đến thư phòng của Phượng Cảnh Nam, bên ngoài có mấy đại thần chờ triệu kiến, thấy Minh Trạm thì đều hành lễ, Minh Trạm cười, “Chư vị đại nhân xin miễn lễ.” Chỉnh lại y quan, tiểu thám giám đứng bên ngoài nhìn thấy thế tử thì vội vàng khom người dẫn thế tử tiến vào.
Phượng Cảnh Nam đã xem sơ qua tấu chương, thấy tâm tình của Minh Trạm thật không tệ, bèn cười nói, “Lại đây nhìn xem, Tử Chính đã đàm phán ổn thỏa, cơ bản đều giống như ý tứ mà chúng ta đã thương lượng lúc trước.” Không nhượng bộ là không có khả năng, Tàng Hãn cũng không phải kẻ ngốc.
Minh Trạm cảm thán khi người thời này quả thật không quá coi trọng thương nhân, nếu không đàm phán có lợi cho kinh tế đôi bên như vậy thì cho dù mất ba đến năm năm để đàm phán thì cũng là bình thường. Tiếp nhận tấu chương trong tay của Phượng Cảnh Nam, đọc lướt qua, Minh Trạm liên tục tán thưởng, “Chu đại nhân quả nhiên là dày dặn kinh nghiệm, hành vi đúng mực.” Chu Tử Chính chẳng có bản lĩnh gì nhưng mồm mép lại là nhất đẳng, huống chi hắn xuất thân từ gia tộc thương nhân, đương nhiên có một chút hiểu biết đối với việc này.
Phạm Văn Chu nói, “Ấn theo hiệp ước thì khu mậu dịch được tiến hành càng sớm càng tốt, ý của Tàng Hãn là hoàn toàn mở cửa trước tất niên, chúng ta ở bên này chỉ cần xây khu mậu dịch.”
“Đúng vậy, thuế biên ải của Tây Tạng là ba phần trăm, cửa hiệu nhà cửa thì phải tự mình xây.” Minh Trạm suy nghĩ một chút rồi cười nói, “Nếu là cửa hiệu ở khu mậu dịch thì cứ giao cho ta an bài. Hy vọng có thể xây trước khi mùa đông đến.”
Phùng Sơn Tư hỏi, “Không biết cần khoảng bao nhiêu ngân lượng, để thần cho người an bài.” Suy nghĩ đến số lượng trong ngân khố, sắc mặt có vẻ hơi khó xem.
“Nhiều nhất là mười vạn lượng, trước tiên chuẩn bị năm vạn lượng là đủ rồi.”
Phùng Sơn Tư kinh ngạc, “Thần thấy Vương phủ của chúng ta cùng Tây Tạng hiệp nghị giao dịch gần trăm hạng mục, có thể tưởng tượng khu mậu dịch quy mô đến thế nào, không dối gạt thế tử, ngay cả cửa hiệu rau dưa và hoa quả của chúng ta ở Đông Đường Vân Nam, lúc trước xây lên cũng dùng hết mười bảy vạn lượng.” Tuy rằng ra tiếc bạc nhưng ngươi cũng đừng lừa ta như thế chứ.
Minh Trạm nói, “Năm nay vì tin tức mậu dịch với Tây Tạng được lan truyền khiến giao dịch trà mã cũng không tốt, ta cũng biết đại khái số lượng trong ngân khố. Trước tiên cũng không cần phải xây tốt cửa hiệu, những hạng mục giao dịch với người Tây Tạng cũng không cần phải tung ra hết. Các thương nhân đến nay vẫn duy trì thái độ trông chừng, chúng ta không thể ép họ buôn bán với người Tây Tạng. Trước tiên chọn vài hạng mục để giao dịch, không cần nhiều cửa hiệu, Vương phủ cũng phải chi tiêu có hạn. Đợi đám người thứ nhất buôn bán có lãi, chúng ta không cần nhiều lời thì những thương nhân khác cũng sẽ tự động đến xin chia bát canh.”
Phùng Sơn Tư thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một chút ý cười, “Thế tử suy nghĩ chu đáo.” Cuối cùng có thể bảo vệ ngân lượng hoàn hảo.
Tiếp theo Minh Trạm chuẩn bị cho lần đấu giá đầu tiên.
Các thương nhân còn chưa ồn ào bán tán về chuyện mậu dịch ở biên ải Tây Tạng thì lại có dịp mở rộng tầm mắt.
Không đề cập đến thân phận của Minh Trạm, thủ đoạn và bản lĩnh của hắn cũng khiến người ta xem quá đủ rồi, lần đấu giá này sẽ giúp Vương phủ giảm bớt chi tiêu, quả thật làm cho các nhân sĩ gặp phải trở ngại.
Chu Vân Quý cầm bản quy tắc phác thảo cho thị trường mậu dịch mà tôn tử mang về từ nha môn, tỉ mỉ đọc dưới ánh nến, Chu Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, thỉnh thoảng lại giải thích vài câu với tổ phụ, quá canh hai thì cũng chỉ mới đọc được một nửa, Chu Vân Quý đặt bản quy tắc xuống bàn, xoa mi tâm rồi thở dài, “Chúng ta buôn bán, không sợ tham quan, không sợ anh tài, chỉ sợ nửa hiểu nửa không, mò không đúng đường. Còn có, càng sợ là sẽ tinh thông lý lẽ này.”
Chu Vũ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Thị trường tuân theo khuôn phép cũng là chuyện tốt mà.”
“Vũ nhi à.” Chu Vân Quý thở dài, “Thị trường tuân theo khuôn phép đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua các ngươi phác thảo ra quy tắc này đều là có lợi vô hại. Từ đời Hán Võ, việc thu muối sắt là của quan doanh, nhưng sau đó vì triều đình không tiện ra mặt buôn bán, vì vậy mới đem muối sắt giao cho thương nhân chúng ta buôn bán và quản lý, hằng năm nộp thuế muối cho triều đình. Vì vậy diêm thương chúng ta mới có bát cơm mà ăn.”
“Đáng tiếc cũng chỉ đến đời của chúng ta là hết.” Chu Vân Quý than nhẹ.
Chu Vân Quý bỗng nhiên giống như già đi mười tuổi, “Mặc dù chúng ta cầm giữ mỏ muối nhưng vẫn phải đút lót trên dưới, muốn nuôi sống tộc nhân thì giá muối phải tăng cao. Nay thế tử phá vỡ thông lệ, thẳng tay tung ra phiếu bán muối, tiểu ngạch là hai trăm cân, đại ngạch là năm ngàn cân, có bạc có con dấu của huyện nha thì có thể mua muối bán muối. Giá muối sẽ giảm, chúng ta đã mất hết ưu thế một cách đáng kể.”
“Chính sách này đối với dân chúng mà nói thì quả là thiên cổ minh sách.” Chu Vân Quý nói tiếp, “Đối với Vương phủ mà nói, ngân lượng mà Vương phủ bán muối không hề ít hơn thuế muối hằng năm, trăm lợi mà vô hại. Đối với chúng ta, tuy rằng hắn đạp bể bát cơm của chúng ta, bất quá hắn lại mở ra mậu dịch với Tây Tạng, xem như đem cho chúng ta một bát cơm khác. Bát cơm này mặc dù hương vị không ngọt ngào như trước nhưng chúng ta sẽ không bị chết đói. Chúng ta không đón nhận chính là không biết tốt xấu.”
Trong lòng của Chu Vân Quý hơi phẫn nộ, trên thực tế cho dù hắn không đón nhận thì sẽ có người khác đón nhận bát cơm này, tỷ như Thái gia, tỷ như Sở gia.
Chỉ cần có người hùa theo Minh Trạm, một khi việc cải cách thuế muối được mở ra thì sẽ tựa như nước lũ vỡ đê, không có ai có thể đủ sức ngăn cản nó.
Chu Tử Chính trải qua đường xa vạn dặm, vì mệt mỏi nên khuôn mặt cũng gầy yếu hơn nhiều, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, Minh Trạm đợi Chu Tử Chính vấn an Phượng Cảnh Nam xong thì mới cười nói, “Chuyến này vất vả cho Chu đại nhân rồi.”
Mặc dù Chu Tử Chính đã quá tuổi tứ tuần nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái, khom người định thi lễ thì đã được Minh Trạm nâng dậy, cười nói, “Thần đã lâu không gặp thế tử, uy phong của thế tử càng tăng hơn xưa.”
Hai người nhìn nhau cười, hơi có chút ăn ý.
Phượng Cảnh Nam nói, “Tử Chính lập công lớn nhất, bổn Vương đã xem hết tấu chương của ngươi, ngươi về phủ rửa mặt thay y phục trước đi, đêm nay bổn Vương sẽ thiết yến tẩy phong trần cho ngươi.”
“Cũng là do Vương gia và thế tử mưu tính chu toàn cho nên thần mới có thể hoàn thành sứ mệnh, làm sao mà dám kể công?” Bất cứ lúc nào thì lời nói của Chu Tử Chính cũng cực thỏa đáng. Chẳng qua hiện tại lại càng tăng thêm phong độ.
Phượng Cảnh Nam cười, “Nhưng ngươi cũng phải về phủ trước, bổn Vương đã hạ chỉ phong thưởng, ngươi trở về tiếp chỉ đi.”
Chu Tử Chính cung kính tạ ơn.
Đợi Chu Tử Chính rời đi thì Minh Trạm mới thở dài một tiếng, ngồi trở lại ghế dựa, Phương Cảnh Nam nói, “Đang êm đang đẹp mà thở dài cái gì?”
“Không phải thở dài, là ta mệt mỏi thôi.” Minh Trạm đấm vai đấm lưng, ra vẻ rất mệt mỏi, “Sau khi hoàn thành chuyện này thì ta phải nghỉ ngơi dài hạn, phụ vương không được giao cho ta bất cứ chuyện gì nữa, ta bị đại thương nguyên khí rồi, cần phải tẩm bổ đầy đủ.”
Phượng Cảnh Nam mở to hai mắt, ngỡ ngàng quan sát Minh Trạm, “Ngươi làm gì mà mệt mỏi? Nếu ta nhớ không lầm thì chẳng mấy khi ngươi xuất phủ, hằng ngày đều ru rú trong phòng, môi trên chạm môi dưới, ngươi chỉ cần phân phó thủ hạ đi làm việc, vậy thì ngươi mệt ở chỗ nào? Lại đây cho ta xem một cái.”
“Mệt tâm.” Minh Trạm lại thở dài một hơi, “Mỗi ngày đều phải căng thẳng, sợ mắc phải sai lầm, phụ vương không phát hiện ta càng ngày càng gầy hay sao?”
“Ngươi nói cũng đúng.” Phượng Cảnh Nam nói, “Bổn Vương cũng gầy, ngươi nhìn ra hay không?”
“Đâu có, phụ vương càng ngày càng toát ra uy nghi mà.”
Phượng Cảnh Nam bị Minh Trạm chọc cười, “Ta thấy ngươi càng ngày càng toát ra xảo quyệt. Ngươi cứ nói mình gầy, theo ta cũng không phải là vì bận rộn nhiều chuyện mà là vì lo lắng quá nhiều nên mới mệt, ngươi có phát hiện hay không, ngươi chẳng những gầy mà còn chẳng cao hơn chút nào, đầu năm ngươi kém hơn bổn Vương phân nửa cái đầu, nay vẫn như vậy. Hơn nửa năm mà chẳng hơn được phân nào.”
Minh Trạm trừng to đôi mắt tròn, thiếu chút nữa đã tức đến phát điên, đây là lời của con người nói ra hay sao?
Phượng Cảnh Nam cười ha ha.
Chu Tử Chính trở về là một tín hiệu, mậu dịch với Tây Tạng sắp bắt đầu.
Hai tỉnh Vân Quý nổi danh có đám thương nhân biết ngửi được mùi bạc, không hẹn mà cùng tụ tập ở Côn Minh, muốn nghe được tin tức mới nhất.
Minh Trạm lại phải tiếp tục chịu đựng các đại thần kịch liệt thảo luận đối với chuyện thuế suất.
Minh Trạm thật hiền hòa, hắn cũng không tự cao tự đại đối với người khác, lại hào phóng đối với thuộc hạ, hơn nữa cùng với thân phận của hắn, mọi người đều nói có thể làm thuộc hạ của thế tử là rất có phúc.
Nhưng trong mắt của đám diêm thương thì Minh Trạm thật sự là người vừa có thủ đoạn lại vừa rất bá đạo.
Thật sự là rất khó chơi.
Đương nhiên vẫn có nhiều người nguyện ý nối liền nhịp cầu, tỷ như Thái Bối, tỷ như Sở Ngôn.
Minh Trạm cũng mời hai người uống trà trò chuyện, Sở Ngôn cũng không phải khúm núm luồn cúi như đám thương nhân bình thường, hắn đang tuổi xuân xanh, tuấn mỹ tự tin, ở trước mặt của Minh Trạm cũng rất có phong thái, nói ra câu nào cũng đều thật lòng, “Điện hạ, nay ngài chỉ muốn thu thuế bằng hai thành muối, trong mắt của thảo dân thì hoàn toàn có thể chấp nhận. Chẳng qua có người lo lắng điện hạ sẽ tiếp tục trưng thu thuế nặng, vì vậy vẫn giữ thái độ lưỡng lự đối với việc cải cách của ngài.”
Thái Bối nói tiếp, “Thảo dân cũng cảm thấy đây là điểm vướng mắc.”
Minh Trạm xoa xoa mi tâm, các thần tử luôn bảo hắn là đang trưng thu thuế nặng, bóc lột thương nhân, hắn cũng không phiền, lại không ngờ căn nguyên là ở điểm này, Minh Trạm cười, “Các ngươi nghĩ Vương phủ là cái gì, để mặc cho ta độc đoán hay sao?”
“Như thế này, Chu đại nhân đã trở về. Ta cũng phải bắt tay vào an bài chuyện mậu dịch với Tây Tạng, đến lúc ấy sẽ tổ chức một ngày hội vấn đáp, các ngươi nếu có hứng thú thì có thể đến tham gia, về vấn đề vì sao lại thu thuế bằng lãi của hai thành muối thì ta sẽ nói luôn vào ngày hôm đó.” Quả thật là cần một tin tức tuyên bố sẽ tổ chức hội nghị, Minh Trạm cân nhắc một chút.
Thái Bối và Sở Ngôn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, trong lòng ngầm hiểu rõ, “Kiến thức của thảo dân nông cạn, thảo dân chưa từng nghe qua cái gì gọi là ngày hội vấn đáp.”
“Trước kia không có, đương nhiên là ngươi chưa từng nghe qua.” Minh Trạm nói, “Về quy trình mậu dịch ở biên ải Tây Tạng, còn có hạng mục vật phẩm giao dịch, cùng với quy tắc thị trường, tất cả sẽ được thuyết minh cụ thể. Các ngươi có rảnh thì đến nghe một chút. Thị trường giao dịch đang được xây dựng, có lẽ trước mùa đông sẽ hoàn thành.”
Sở Ngôn lặng lẽ quan sát Thái Bối một chút, không ngờ lại bị tiểu tử này đoạt trước bát cơm, chả trách vì so Thái lão nhị lại mua gỗ sớm như vậy, không biết tiểu tử này bắt đầu qua lại với thế tử từ khi nào.
Không ngờ Thái Bối cũng có nỗi khổ trong lòng, số lượng gỗ của hắn vẫn còn dồn trong tay, chưa kiếm được đồng bạc nào, bất quá dù sao có thể được nói chuyện với thế tử cũng xem như đáng giá.
Ngày hội vấn đáp vẫn chưa bắt đầu thì Minh Trạm lại gặp phải một phiền phức nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam thật sự rất tệ, hỏi Minh Trạm, “Ngày hội vấn đáp là sao?”
“Thì có vấn đề gì, bọn họ có thể trực tiếp hỏi, ta sẽ đích thân trả lời, bọn họ đỡ phải đoán già đoán non.”
“Nhu nhược vô năng! Vì sao ngươi phải đi giải thích với đám thương nhân làm cái gì!” Phượng Cảnh Nam cơ hồ là muốn phun nước miếng đầy mặt của Minh Trạm, khó bình cơn tức, trừng mắt chất vấn, “Ngươi có thân phận gì!” Ở niên đại này, quân xử thần tử thần bất tử bất trung, lời của Phượng Cảnh Nam chính là khuôn phép, Phượng Cảnh Nam không có nhiều kiên nhẫn để đối mặt với một đám thương nhân. Huống chi chỉ có một chút chuyện mà Minh Trạm lại kéo dài dây dưa khiến Phượng Cảnh Nam cảm thấy chướng mắt.
Minh Trạm thở ra một hơi, hắn còn tưởng rằng Phượng Cảnh Nam nổi nóng là vì chuyện khác, không ngờ chỉ là vì thể diện mà thôi. Minh Trạm cảm thấy không thành vấn đề, hắn rót một tách trà nhỏ, vừa cười vừa nói, “Tựa như phụ vương đã nói, thân phận của bọn họ không thể đánh đồng cùng chúng ta, như vậy giải thích với một đám không có khả năng uy hiếp cũng chẳng có gì to tát, bất quá chỉ là dỗ bọn họ một chút mà thôi, cũng không đáng để phụ vương nổi nóng như vậy đâu.”
Phượng Cảnh Nam hơi hạ bớt cơn tức, ngồi xuống nhuyễn tháp, tiếp nhận tách trà mà Minh Trạm dâng lên, vẫn có vài phần bực bội, “Nhưng hà tất gì mà ngươi phải đích thân ra mặt, ta thấy ngươi có bao giờ kiên nhẫn với đám đại thần như vậy đâu.”
Minh Trạm mỉm cười, “Vì sao phụ vương lại nói như thế, mỗi ngày nghị sự ta đều bị bọn họ làm phiền muốn chết, chưa giết một hai tên là may rồi, vậy mà mà còn bảo là không có kiên nhẫn hay sao?”
Giọng nói của Minh Trạm cũng không quá lớn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện như đùa giỡn nhưng lại có một loại sát ý, đây cũng không phải đang đùa. Đương nhiên hắn không ngại giết người lập oai, bất quá nếu không đến mức bất đắc dĩ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Trước kia Phượng Cảnh Nam cảm thấy Minh Trạm là người rất quyết đoán, hiện tại xem ra người này có vài phần mềm lòng, cau mày nhắc nhở hắn, “Nhớ lấy, không được nhu nhược như nữ nhân.”
Minh Trạm nhìn đăm đăm Phượng Cảnh Nam một lúc lâu, bỗng nhiên choàng tay ôm lấy cổ của Phượng Cảnh Nam, kề sát mặt vào người ta mà cười, “Phụ vương đang lo lắng cho ta à?”
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn.” Phượng Cảnh Nam mắng, “Đừng cợt nhả nữa, ngươi tưởng là mình làm rất khá hay sao? Quan viên tân nhậm đều dốc sức thể hiện bản lĩnh, ngươi lại đi khuất phục với đám thương nhân. Tính khí nóng nảy của ngươi đâu? Mụ nó, chỉ toàn biết nổi nóng lên đầu của lão tử.”
Đương nhiên tính khí của Minh Trạm không tốt, từng vài lần cãi nhau ầm ĩ với Phượng Cảnh Nam. Lúc ấy Phượng Cảnh Nam hận không thể một gậy đập chết hắn. Nhưng mà biết nhi tử khuất phục đám thương nhân thì Phượng Cảnh Nam thật sự cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Phượng Cảnh Nam mắng như thế nào thì Minh Trạm vẫn quyết tâm, còn mạnh miệng cam đoan, “Phụ vương đừng bận tâm, ta đã đồng ý chuyện của phụ vương thì nhất định sẽ làm thỏa đáng. Phụ vương cũng đừng xen vào chuyện của ta.”
“Không biết phân rõ tốt xấu, xảy ra chuyện gì thì tự ngươi chịu trách nhiệm.”
Minh Trạm bĩu môi, hỏi một cách xảo quyệt, “Tự mình chịu trách nhiệm? Chuyện gì cũng tự mình chịu trách nhiệm? Vậy thì cần có phụ thân làm cái gì?”
Tên tiểu tử này nói cái quái gì thế, Phượng Cảnh Nam suýt nữa đã hộc máu, bèn nắm lấy Minh Trạm rồi đấm cho mấy phát, hung hăng trả lời vấn đề của Minh Trạm, “Ta nói cho ngươi biết, phụ thân là làm cái gì! Ngươi có biết chưa! Đã biết chưa!”
………
P/S: đúng là cái bao cát mà, cứ bị đè ra mà đấm cho đỡ ngứa tay.
/199
|