Trốn tránh liên tục bốn ngày đường, cuối cùng cũng thấy được sân huấn luyện của Uyên uyển cách đó không xa. Nhược Hi thả chậm tốc độ tới gần, phát hiện Sở Mạc Trưng đứng ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại, nhịn không được trong miệng thì thào: “Trưng, ta đã trở về…” Rồi lập tức từ trên ngựa ngã xuống…
“Hi nhi!” Kinh hoảng rống to, Sở Mạc Trưng xông lên đón lấy thân ảnh tiểu nhân nhi.
Cảnh tượng đập vào mắt ngay sau đó liền khiến can đảm của hắn nhất thời nứt ra. Trên mặt tiểu nhân nhi, vết máu khô cạn đã ngưng tụ thành màu đen, ở bả vai còn có vết đao chói mắt, nhuộm lên một tầng hồng sắc nhè nhẹ, từng tảng lớn vết máu trên áo càng làm cho người ta kinh hãi! Bàn tay run rẩy nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tiểu nhân nhi, lúc này mới phát hiện da thịt nóng bỏng dưới lòng bàn tay khiến cho người ta vô cùng bất an!
“Oanh Nhiên! Oanh Nhiên mau tới đây!” Ôm chặt lấy tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng dùng hết sức rống lên.
Nhược Hi an ổn dựa vào lòng hắn, mơ màng nhắm mắt lại: Trưng, ta đã trở về… chúng ta an toàn rồi…
…
Trong mông lung, cảm thấy một đám người đang ở bên tai mình ong ong ông tranh cãi ầm ĩ, làm cho tâm trạng Nhược Hi vô cùng bực bội bất an, trong người tựa như đang có một cỗ hỏa diễm không ngừng thiêu đốt… rất muốn giãy dụa thân thể, nhưng lại phát hiện bản thân trầm nặng vô pháp nhúc nhích. Bỗng nhiên, có người cẩn thận ôm lấy nàng, sau đó một dòng nước mát chậm rãi chảy vào trong miệng. Nhược Hi nhịn không được mở môi, thân thủ đòi muốn càng nhiều, nhưng lại cảm giác được có người nắm chặt hai tay nàng. Tiếp theo, nước thuốc cay đắng cũng chậm rãi rót vào, muốn né tránh, lại không có khí lực để né trách, mấy lần bị sặc nước đều có người ở phía sau nhẹ nhàng thuận khí.
Chậm rãi mở mắt, liền nghe được một thanh âm vội vàng vang lên, “Hi nhi…” Khuôn mặt Sở Mạc Trưng có chút tiều tụy đập vào mi mắt.
“Trưng…” Mới mở miệng muốn nói, lại chợt cảm thấy thanh âm không khỏi suy yếu, hơn nữa thập phần khàn khàn, tựa như một con mèo nhỏ bị thương.
“Xuỵt… Đừng nói chuyện, nghe ta nói là được rồi.” Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng ôm tiểu nhân nhi, “Hi nhi không biết mình đã ngủ bao lâu đâu, năm ngày gần đây ngươi còn sốt cao không lùi, toàn dựa vào chén thuốc mà kéo dài tính mạng… Nhưng nay thật tốt quá, tỉnh lại là không có việc gì rồi…”
Bị nam nhân chăm chú ôm vào ngực, Nhược Hi mặc dù không nhìn thấy tình cảm trong mắt hắn lúc này, nhưng theo ngữ khí giả vờ bình thản cùng bàn tay đến nay vẫn run nhè nhẹ, thì đã có thể phát giác nam nhân này có bao nhiêu khẩn trương…
Lát sau, Oanh Nhiên bưng tới một bát cháo hoa thanh đạm, bên trong ẩn ẩn có mùi thuốc.
Cẩn thận để Nhược Hi chuyển thành tư thế ngồi, Sở Mạc Trưng tiếp nhận chén cháo hoa, “Biết Hi nhi không thích mùi thuốc, cho nên ta đã bảo Oanh Nhiên đem mùi thuốc áp đảo đến thấp nhất. Đã lâu không ăn, giờ ăn một chút nhé?” Nói xong, thân thủ múc lên một thìa cháo nhỏ, đưa đến trước mặt Nhược Hi.
Nhìn nam nhân gầy tròn một vòng cùng giọng nói giấu không được lo lắng, Nhược Hi nhìn khuôn mặt nhu tình, mềm mại há mồm, chậm rãi nuốt xong một bát.
Chờ Nhược Hi uống xong cháo, Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng buông tiểu nhân nhi, sờ sờ đầu, vì nàng đắp kín chăn: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngủ thêm một lát nữa…” Nhược Hi nhìn nam nhân trước mắt, xê dịch thân thể: “Trưng, ta muốn ngươi bồi…”
Nam nhân cười cười gật đầu, lập tức cởi xuống ngoại bào rồi leo lên giường, cẩn thận ôm lấy tiểu nhân nhi, tránh đụng vào bả vai bị thương, bàn tay to lớn đặt lên khuôn mặt nhỏ: “Ngủ thêm một lát nữa, ngoan.”
Trên giường, hai thân ảnh ôm nhau tĩnh tĩnh nằm, an tâm chìm vào giấc ngủ..
Sương mù phảng phất làm cho sáng sớm yên tĩnh hơn mấy phần uyển chuyển cùng kiều diễm, người đang trầm ngủ thản nhiên chuyển tỉnh, mắt chưa mở nhưng cánh tay cường kiện đã vô thức ôm lấy người bên cạnh. Tiểu nhân nhi nằm bên tựa như một con mèo nhỏ cau cái mũi nhỏ, hướng vào trong lòng nam nhân không ngừng cọ cọ, ưm một tiếng rồi lại an nhiên ngủ.
Trên mặt nam nhân lộ vẻ cưng chiều mỉm cười, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng mà không khỏi thu chặt cánh tay hơn, ánh mắt bỗng trở nên u ám, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không được nhìn dung nhan tiểu gia hỏa này lúc ngủ? Năm ngày rời xa vật nhỏ này, mặc dù đã không ngừng tự nói với mình Hi nhi sẽ bình an vô sự, nhưng trong đầu lại luôn không ngừng hiện lên hình ảnh lúc Hi nhi gặp nạn… Mà ngày tiểu nhân nhi trở về, toàn thân đẫm máu đã quả thật đã dọa hắn rụng nửa cái mạng! Cô gái nhỏ này chỉ cần không có hắn ở bên cạnh là lại gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm! Xem ra ngày sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hắn cũng nhất định không thể để nàng một mình.
Nghĩ tới tiểu nhân nhi bị thương, lại liền nghĩ tới Vương Tu cùng Trương Hàng. Hôm qua hắn nhận được tin thám tử hồi báo từ trong cung, Trương thục phi đã chết vì độc phát! Có lá gan thương tổn bảo bối tim gan của hắn, thì xem ra kết cục này cũng xứng đáng!
Hơi thở ma mị không nén được lộ ra bên ngoài, khóe miệng nhướn lên nụ cười khát máu, dường như sự nhẫn nhịn mấy ngày nay của hắn đã làm cho những người đó quên mất hắn là ai! Mà hắn, cũng không ngại cho bọn chúng có cơ hội ôn chuyện cũ!
“Hi nhi!” Kinh hoảng rống to, Sở Mạc Trưng xông lên đón lấy thân ảnh tiểu nhân nhi.
Cảnh tượng đập vào mắt ngay sau đó liền khiến can đảm của hắn nhất thời nứt ra. Trên mặt tiểu nhân nhi, vết máu khô cạn đã ngưng tụ thành màu đen, ở bả vai còn có vết đao chói mắt, nhuộm lên một tầng hồng sắc nhè nhẹ, từng tảng lớn vết máu trên áo càng làm cho người ta kinh hãi! Bàn tay run rẩy nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tiểu nhân nhi, lúc này mới phát hiện da thịt nóng bỏng dưới lòng bàn tay khiến cho người ta vô cùng bất an!
“Oanh Nhiên! Oanh Nhiên mau tới đây!” Ôm chặt lấy tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng dùng hết sức rống lên.
Nhược Hi an ổn dựa vào lòng hắn, mơ màng nhắm mắt lại: Trưng, ta đã trở về… chúng ta an toàn rồi…
…
Trong mông lung, cảm thấy một đám người đang ở bên tai mình ong ong ông tranh cãi ầm ĩ, làm cho tâm trạng Nhược Hi vô cùng bực bội bất an, trong người tựa như đang có một cỗ hỏa diễm không ngừng thiêu đốt… rất muốn giãy dụa thân thể, nhưng lại phát hiện bản thân trầm nặng vô pháp nhúc nhích. Bỗng nhiên, có người cẩn thận ôm lấy nàng, sau đó một dòng nước mát chậm rãi chảy vào trong miệng. Nhược Hi nhịn không được mở môi, thân thủ đòi muốn càng nhiều, nhưng lại cảm giác được có người nắm chặt hai tay nàng. Tiếp theo, nước thuốc cay đắng cũng chậm rãi rót vào, muốn né tránh, lại không có khí lực để né trách, mấy lần bị sặc nước đều có người ở phía sau nhẹ nhàng thuận khí.
Chậm rãi mở mắt, liền nghe được một thanh âm vội vàng vang lên, “Hi nhi…” Khuôn mặt Sở Mạc Trưng có chút tiều tụy đập vào mi mắt.
“Trưng…” Mới mở miệng muốn nói, lại chợt cảm thấy thanh âm không khỏi suy yếu, hơn nữa thập phần khàn khàn, tựa như một con mèo nhỏ bị thương.
“Xuỵt… Đừng nói chuyện, nghe ta nói là được rồi.” Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng ôm tiểu nhân nhi, “Hi nhi không biết mình đã ngủ bao lâu đâu, năm ngày gần đây ngươi còn sốt cao không lùi, toàn dựa vào chén thuốc mà kéo dài tính mạng… Nhưng nay thật tốt quá, tỉnh lại là không có việc gì rồi…”
Bị nam nhân chăm chú ôm vào ngực, Nhược Hi mặc dù không nhìn thấy tình cảm trong mắt hắn lúc này, nhưng theo ngữ khí giả vờ bình thản cùng bàn tay đến nay vẫn run nhè nhẹ, thì đã có thể phát giác nam nhân này có bao nhiêu khẩn trương…
Lát sau, Oanh Nhiên bưng tới một bát cháo hoa thanh đạm, bên trong ẩn ẩn có mùi thuốc.
Cẩn thận để Nhược Hi chuyển thành tư thế ngồi, Sở Mạc Trưng tiếp nhận chén cháo hoa, “Biết Hi nhi không thích mùi thuốc, cho nên ta đã bảo Oanh Nhiên đem mùi thuốc áp đảo đến thấp nhất. Đã lâu không ăn, giờ ăn một chút nhé?” Nói xong, thân thủ múc lên một thìa cháo nhỏ, đưa đến trước mặt Nhược Hi.
Nhìn nam nhân gầy tròn một vòng cùng giọng nói giấu không được lo lắng, Nhược Hi nhìn khuôn mặt nhu tình, mềm mại há mồm, chậm rãi nuốt xong một bát.
Chờ Nhược Hi uống xong cháo, Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng buông tiểu nhân nhi, sờ sờ đầu, vì nàng đắp kín chăn: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngủ thêm một lát nữa…” Nhược Hi nhìn nam nhân trước mắt, xê dịch thân thể: “Trưng, ta muốn ngươi bồi…”
Nam nhân cười cười gật đầu, lập tức cởi xuống ngoại bào rồi leo lên giường, cẩn thận ôm lấy tiểu nhân nhi, tránh đụng vào bả vai bị thương, bàn tay to lớn đặt lên khuôn mặt nhỏ: “Ngủ thêm một lát nữa, ngoan.”
Trên giường, hai thân ảnh ôm nhau tĩnh tĩnh nằm, an tâm chìm vào giấc ngủ..
Sương mù phảng phất làm cho sáng sớm yên tĩnh hơn mấy phần uyển chuyển cùng kiều diễm, người đang trầm ngủ thản nhiên chuyển tỉnh, mắt chưa mở nhưng cánh tay cường kiện đã vô thức ôm lấy người bên cạnh. Tiểu nhân nhi nằm bên tựa như một con mèo nhỏ cau cái mũi nhỏ, hướng vào trong lòng nam nhân không ngừng cọ cọ, ưm một tiếng rồi lại an nhiên ngủ.
Trên mặt nam nhân lộ vẻ cưng chiều mỉm cười, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng mà không khỏi thu chặt cánh tay hơn, ánh mắt bỗng trở nên u ám, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không được nhìn dung nhan tiểu gia hỏa này lúc ngủ? Năm ngày rời xa vật nhỏ này, mặc dù đã không ngừng tự nói với mình Hi nhi sẽ bình an vô sự, nhưng trong đầu lại luôn không ngừng hiện lên hình ảnh lúc Hi nhi gặp nạn… Mà ngày tiểu nhân nhi trở về, toàn thân đẫm máu đã quả thật đã dọa hắn rụng nửa cái mạng! Cô gái nhỏ này chỉ cần không có hắn ở bên cạnh là lại gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm! Xem ra ngày sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hắn cũng nhất định không thể để nàng một mình.
Nghĩ tới tiểu nhân nhi bị thương, lại liền nghĩ tới Vương Tu cùng Trương Hàng. Hôm qua hắn nhận được tin thám tử hồi báo từ trong cung, Trương thục phi đã chết vì độc phát! Có lá gan thương tổn bảo bối tim gan của hắn, thì xem ra kết cục này cũng xứng đáng!
Hơi thở ma mị không nén được lộ ra bên ngoài, khóe miệng nhướn lên nụ cười khát máu, dường như sự nhẫn nhịn mấy ngày nay của hắn đã làm cho những người đó quên mất hắn là ai! Mà hắn, cũng không ngại cho bọn chúng có cơ hội ôn chuyện cũ!
/61
|