Diễm Thê Hệ Liệt

Chương 4 - Chương 7

/12


Đã mấy ngày nay chưa từng trở về Quan Hạ phủ trước khi trời tối, lúc này Liễu Mộc Vũ không còn quan tâm Phạm Viêm Bá vẫn đang ở trong phủ, chạy thẳng vào nội viện, chỉ muốn mau chóng thu dọn hành lý để tìm đá, không ngờ vừa vào sân, đã thấy Phạm Viêm Bá cầm một chiếc chong chóng nhỏ chơi đùa cùng Tiêu Ế, còn mẫu thân đang ngồi ỏ ngoài hiên nhàn nhã khâu đế giày.

“Tiêu Ế!” Liễu Mộc Vũ vừa sợ vừa giận, chỉ qua mấy ngày, Phạm bá vương đã mua chuộc được mẫu thân và con trai rồi?

Tiêu Ế nhìn thấy Liễu Mộc Vũ, đung đưa chiếc chong chóng rồi cười tươi bổ nhào đến.

“Mẹ!”

Giọng nói mềm mại trong trẻo rơi vào tai Liễu Mộc Vũ, lại y như tiếng sấm sét!

“Con! Con vừa gọi ta là gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Liễu Mộc Vũ, Tiêu Ế sợ đến nỗi “Oa!” một tiếng khóc toáng lên.

Phạm Viêm Bá vội vàng đến gần bế đứa bé: “Ngươi lớn tiếng như vậy để làm gì? Dọa trẻ con rồi đấy!”

Liễu mẫu cũng bị kinh động, tuy rằng vì nghễnh ngãng nên không nghe rõ là chuyện gì, nhưng nhìn thấy cháu ngoan đang tủi thân nằm khóc lóc trong ngực Phạm Viêm Bá, mà con mình thì đang mang vẻ mặt hung tợn, cũng tới khuyên giải.

“Đây là làm sao thế? Mộc Vũ, Tiêu Ế vẫn còn là trẻ con, có gây ra chuyện lớn gì, con khuyên bảo nó là được rồi!”

Liễu Mộc Vũ sắp ngất đến nơi, sao lại giống như mẫu thân và con mình chỉ trong mấy ngày đã biến thành người thân của Phạm Viêm Bá, còn mình thì lại thành người ngoài, kẻ ác?

Trong lòng tức giận, Liễu Mộc Vũ kéo cánh tay bé xíu của Tiêu Ế, muốn kéo nó vào lòng mình: “Tiêu Ế, ai bảo con gọi cha như vậy? Sao con có thể gọi lung tung như vậy?”

“Hu hu… Là, là thúc thúc bảo con gọi… Thúc thúc nói hắn mới là cha, còn cha là mẹ…” Tiêu Ế tủi thân trong lòng, quay đi không cho Liễu Mộc Vũ bế, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Phạm Viêm Bá, hai má cũng vùi vào vai Phạm Viêm Bá không chịu ngẩng đầu.

“Phạm Viêm Bá!” Liễu Mộc Vũ tức giận muốn nổi điên lên, tên lưu manh này sao có thể dạy hư con mình như thế?

Liễu mẫu nhìn môi cũng biết sơ lược là chuyện gì, vươn hai tay với Tiêu Ế: “Tới đây, nãi nãi bế… Tiêu Ế ngoan, không khóc nữa!”

Tiêu Ế vặn vẹo thân thể hai tuổi bé xíu, tủi thân chui vào lòng nãi nãi. Liễu mẫu nhìn hai oan gia trước mặt, thở dài: “Có việc gì cứ bàn bạc là được, dọa trẻ con để làm gì? Tiêu Ế ngoan, ngủ trưa cùng nãi nãi đi…”

Liễu mẫu bế Tiêu Ế vào tây sương phòng, ngữ khí của Liễu Mộc Vũ lại không hạ xuống được: “Phạm Viêm Bá! Ngươi đừng phí công! Ta sẽ không để Tiêu Ế về Phan Dương với ngươi đâu!”

“Liễu Nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi… Gia chỉ nói cho nó biết cha ruột mẹ ruột của nó là ai, không phải ngươi luôn dạy trẻ con phải trung thực tín nghĩa sao? Hôm nay gia nói thật, ngươi tức giận cái gì?”

Liễu Mộc Vũ bị nói cho, thành ra nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói: “Tiêu Ế là con của ta! Không có một chút quan hệ nào với Phạm Quận vương ngươi, sau này ngươi không cần dạy nó mấy thứ vô dụng đó!”

“Aizzz… Dưỡng bất giáo, phụ chi quá! Ta cũng không muốn sau này Tiêu Ế không có tiền đồ, người làm cha như ta cũng bị nói là không xứng đáng!” Phạm Viêm Bá hơi tự hào mà ưỡn ngực ra, vẻ mặt cợt nhả, không hề đặt lời nói của Liễu Mộc Vũ trong lòng.

“Ngươi! Ngươi!” Trong lòng Liễu Mộc Vũ bực bội khó chịu, sao cậu lại quên mất Phạm Viêm Bá này căn bản là một cái bị thịt thối tha hấp không chín, luộc không nhừ chứ! Trước đây cãi nhau với hắn, mình đã thắng lần nào chưa? Đến cuối cùng còn không phải cãi nhau cãi đến trên giường là xong sao?

Bỗng nhiên nghĩ đến những dâm mỹ lưu luyến lúc trước, Liễu Mộc Vũ chợt đỏ mặt, tức giận mình lại nhớ đến chuyện xấu xa đó, trừng mắt hung dữ với Phạm Viêm Bá một cái, xoay người đi về tây sương phòng.

Cái liếc mắt hung dữ kia, quả thực còn có phong tình hơn cả sự câu dẫn của bất cứ hoa khôi tuyệt sắc nào khác! Ngay lập tức, Phạm Viêm Bá cảm thấy xương cốt mềm nhũn, không nói nhiều cũng đi theo Liễu Mộc Vũ vào tây sương phòng.

Liễu mẫu đang cho Tiêu Ế ngủ trưa trong phòng, Liễu Mộc Vũ lấy mấy bộ quần áo rồi đi ra, tiếp tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Ngươi định đi đâu?”

“…”

Mặc kệ tên lưu manh vô lại này, Liễu Mộc Vũ đẩy Phạm Viêm Bá vướng víu ra, tiếp tục cúi đầu sửa soạn bọc hành lý.

“Đang là lúc gấp rút xây lầu quan sát, sao ngươi có thể tùy ý rời đi?” Nghĩ đến Liễu Mộc Vũ vừa rồi tức giận cãi nhau, lại quyết định “rời đi”, Phạm Viêm Bá thấp thỏm trong lòng, vội vàng giữ chặt hai tay Liễu Mộc Vũ đang thu dọn hành lý, giọng nói nghiêm chỉnh dùng “đại nghĩa” để vặn hỏi: “Bổn vương tin tưởng Lại tư một lòng vì nước xây dựng phòng ngự, hiện giờ ngươi lại muốn rời đi chỉ vì chuyện cỏn con này, sao ngươi có thể không quan tâm đến ngàn vạn binh sĩ dân chúng?”

“Tránh ra! Đừng cản trở ta làm chuyện chính!” Vội vàng rút bàn tay bị Phạm Viêm Bá cầm ra, nhưng đối phương lại dính chặt y như kẹo dẻo, dứt khoát vươn tay ôm chặt eo Liễu Mộc Vũ, cả người cũng dính sát vào lưng Liễu Mộc Vũ.

“Không được! Không được! Nếu ngươi không nói rõ ràng, gia sẽ không cho ngươi thu dọn!”

Mẫu thân và Tiêu Ế đang chợp mắt trong nhà, vậy mà tên lưu manh này còn dám to gan ôm mình ngay ở đây? Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ ửng, vội vàng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Phạm Viêm Bá, nghiêm mặt nói: “Nền móng của lầu quan sát bị ngấm nước, không thể dùng gỗ để xây phần đế, ta muốn đến quận huyện khác để tìm mỏ đá có chất đá tốt, còn phải mau chóng cho người khai thác đá, tên nhàn rỗi nhà ngươi đừng có phá đám!”

“Ta tưởng là chuyện gì…” Phạm Viêm Bá không để ý Liễu Mộc Vũ kháng cự, ném bọc hành lý trong tay cậu lên bàn, kéo tay cậu ra ngoài. “Ngươi đến đây xem cái này, nhất định sẽ rất thích!”

“Ngươi! Ngươi buông tay!” Bàn tay Phạm Viêm Bá dày rộng ấm áp, có thể bao bọc trọn vẹn tay mình, một vài vết chai nhỏ vì luyện võ cọ vào làn da trên bàn tay, khiến Liễu Mộc Vũ không khỏi nhớ tới những khoái cảm run rẩy khi được bàn tay hắn vuốt ve thân thể mình.

“Cứ… Cứ lôi lôi kéo kéo thế này, còn ra thể thống gì?”

Bị những hình ảnh dâm đãng không lúc nào không xuất hiện trong đầu mình làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, cả khuôn mặt Liễu Mộc Vũ đỏ bừng, cả cái cổ cũng nhiễm một màu hồng. Phạm Viêm Bá căn bản không để ý đến sự giãy giụa yếu ớt kia, kéo tay Liễu Mộc Vũ vào phòng mình, chỉ vào mấy mẫu đá bên cạnh bàn dài, nói: “Ngươi nhìn xem, đá như vậy ngươi vừa ý không?”

Bị lời nói của Phạm Viêm Bá thu hút, Liễu Mộc Vũ đến gần cầm lấy một khối đá cỡ khoảng một bàn tay, chỉ thấy chất đá cứng rắn tinh vi, hiện ra màu phấn trắng nhàn nhạt, đập vào nhau tạo thành tiếng trong trẻo nhưng không giòn tan, dùng cây kim bằng sắt ở một bên chà xát vào khối đá, ngay cả một chút vết tích để lại cũng không có, vừa thấy đã biết là đá tốt thượng hạng!

“Đá này lấy được từ đâu?” Liễu Mộc Vũ không khỏi lộ vẻ nghi hoặc trên mặt, gần đây đã xem không ít bản đá mẫu mà lão thạch công sưu tầm, nhưng chưa thấy loại đá nào xinh đẹp vững chắc như thế.

“Cái này là kim cương nham, không phải loại đá mà người bình thường có thể nhìn thấy! Nó không sợ nước lửa, cứng rắn bền chắc không thể đục khoan, công cụ khai thác đá bình thường đều rất khó để khai thác nó, bao năm nay đều được dùng để xây phần đỉnh vòng cung cho hoàng lăng, thêm vào chút nước thép, sẽ trở thành tường đồng vách sắt không thể phá vỡ!”

“À, thì ra là thế!” Liễu Mộc Vũ cảm thán trong lòng, thảo nào chất đá tốt như vậy, hóa ra là để hoàng gia dùng…

“Bổn vương biết phần đế của lầu quan sát cần loại đá bền chắc, mấy ngày trước đã xin thánh thượng cấp cho một chút đá, hai ngày trước phủ Nội Vụ đã phái người trả lời, nói là có thể cấp cho Bình Diêu quan hai nghìn khối đá, tuy rằng không đủ để xây tổng thể lầu quan sát, nhưng chỉ xây phần đế là đủ rồi!”

“Chuyện này! Chuyện này… Ngươi nói thật sao?” Không dám hy vọng quá cao rằng có thể dùng loại đá mà hoàng gia chuyên dùng để xây lầu quan sát cho một Bình Diêu quan nho nhỏ! Trong mắt Liễu Mộc Vũ tràn đầy vui sướng nhìn Phạm Viêm Bá, lấp lánh ánh nước, kích động đến nỗi không lời nào tả xiết.

Thật sao? Đương nhiên là thật chứ! Hai nghìn khối đá này, là do chính hắn phải dùng hai mươi vạn lượng vàng để đổi với tên Hoàng đế ca ca gian xảo kia đấy! Mỗi lần nghĩ đến chỗ đá với giá trên trời, một trăm lượng vàng một khối, Phạm Viêm Bá cảm thấy tim mình đau đớn từng cơn. Nhưng có thể đổi lấy được cái nhìn sung sướng sùng bái của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá vẫn cảm thấy hầu bao như chảy máu lần này rất đáng giá!

“Dù sao đương kim thánh thượng cũng là thiên thu muôn đời, thân thể khỏe mạnh, cũng không cần chỗ đá này gấp đâu, phòng ngự biên cương vẫn quan trọng hơn. Bổn vương chỉ phân ưu giúp thánh thượng thôi!” Sau khi Phạm Viêm Bá nghiến răng nghiến lợi, đành phải nói lời trái lương tâm.

“Vậy… Vậy phải cần bao nhiêu ngân lượng? Ta viết thông văn báo cáo cho Thái thú, xem có thể dùng đến ngân khố của quận Tây Nam không…”

“Ngân lượng thì thôi đi…” Trong tim Phạm Viêm Bá vẫn âm ỷ đau đớn, cho dù có lấy hết ngân khố của quận Tây Nam ra, e là cũng không đủ tiền cho chỗ đá này!

“Đá đang trên đường vận chuyển tới đây, khoảng mười ngày sau sẽ đến Bình Diêu quan!”

“Vậy, vậy thì tốt quá! Quận vương, số đá đó xem như đã giải quyết được tình thế cấp bách hiện nay! Hạ quan thay mặt dân chúng quận Tây Nam tạ ơn ngài!

Dứt lời, Liễu Mộc Vũ vén vạt áo định quỳ lạy Phạm Viêm Bá, bị Phạm Viêm Bá kéo lên.

“Vấn đề nền móng đã được giải quyết, còn hai nghìn khối đá nữa cần chuẩn bị, ngươi đi cùng ta đến mỏ đá ở quận Lạc Bắc xem sao, ở đó có mấy loại đá dù không bền chắc như kim cương nham nhưng cũng là thượng đẳng…”

Quận Lạc Bắc cách quận Tây Nam hơn bốn trăm dặm, cả đi cả về phải mất tối thiểu là hơn mười ngày, phải ở cùng Phạm Quận vương hơn mười ngày… Liễu Mộc Vũ có chút lưỡng lự…

“Nếu trong lòng Lại tư kiêng dè phải cùng đường với bổn vương, vậy thì không đi cũng được…”

“Không, không phải…” Tâm tư bị người vạch trần ngay tại chỗ, Liễu Mộc Vũ sao có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận? Từ ngày gặp lại Phạm Viêm Bá đến giờ cũng đã hơn một tháng, tuy rằng có những quấy rối ám muội, nhưng sau cùng cũng không ép buộc mình chuyện gì, huống chi…

Ngón tay bất giác sờ vào ngọc bội long phương trong ngực: “Hạ quan đi thu dọn hành lý, đi cùng Quận vương đến quận Lạc Bắc xem đá ở đó!”

Thu dọn hành lý xong, chỉ nói với Liễu mẫu một tiếng phải đến quận Lạc Bắc xem đá, Liễu Mộc Vũ lên xe ngựa rời khỏi Bình Diêu quan cùng Phạm Viêm Bá.

Lúc gần đi, Liễu mẫu dặn dò tỉ mỉ Liễu Mộc Vũ phải cẩn thận chú ý bản thân, trên mặt còn có thâm ý dặn Phạm Viêm Bá phải chăm sóc cho tốt, không được để cậu mệt mỏi, làm cho Liễu Mộc Vũ không hiểu gì hết.

Trong xe ngựa nhỏ hẹp lại có hai người lớn chen chúc nhau, cho dù Liễu Mộc Vũ có co rụt người đến đâu cũng vẫn không thể tránh được tay chân hai người va chạm vào nhau. Thời tiết oi bức không có gió, làm cho mùi mồ hôi giống đực của Phạm Viêm Bá cứ tràn ngập khắp mũi Liễu Mộc Vũ, lần mây mưa giao hoan trước đây đã cách nửa tháng, đối với Liễu Mộc Vũ mà nói, tất cả đều có thể làm cậu nhớ đến hương vị tình ái tuyệt vời khi trước, những cái động chạm đều là tra tấn giày vò!

“Quận vương, xe ngựa chật hẹp, hạ quan nên ngồi bên ngoài thì hơn…”

Không đợi Liễu Mộc Vũ cử động thân thể, cánh tay Phạm Viêm Bá đã bá đạo giữ chặt eo cậu, cố định toàn bộ thân thể đối phương trong lồng ngực mình.

“Đừng nhúc nhích, mẹ bảo ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, sao ta có thể để ngươi ngồi ngoài xe được?”

“Ai… Ai là mẹ ngươi?” Liễu Mộc Vũ mím môi, mấy ngày nay miệng bị chiếm tiện nghi như vậy không phải lần một lần hai, mặc dù bị mình quát mắng phản đối, nhưng vẫn không đánh vỡ được vẻ mặt dày dạn của Phạm Viêm Bá.

“Liễu Nhi, sớm muộn gì ngươi cũng là Quận vương phi của ta, Liễu Tăng thị chính là mẹ vợ của ta, ta gọi người là mẹ, có gì không đúng?”

“Ngươi! Vô lại! Không biết xấu hổ!” Liễu Mộc Vũ tức giận không chịu nổi, nhíu mi lại, gắng sức, đẩy cánh tay siết chặt như sắt thép của Phạm Viêm Bá ra: “Ai là Vương phi của ngươi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng!”

“Nếu bổn vương chỉ vọng tưởng, ngươi tức giận cái gì? Chứ không phải ngươi sợ vọng tưởng của bổn vương biến thành sự thật à?” Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, hôn mạnh vào tóc hai cái, sau khi hít sâu một hơi mới thả lỏng vòng kìm hãm Liễu Mộc Vũ: “Ngoan ngoãn ngồi đây, ngươi không muốn ầm ĩ để cho toàn bộ thị vệ bên ngoài đều biết “vọng tưởng” của bổn vương chứ…”

Liễu Mộc Vũ ngồi một bên, tức giận đến run người mà không thể làm gì khác, cũng không thể cứ mãi lấy ngọc bội long phượng được ngự ban ra để ngăn cản Phạm Viêm Bá quấy rầy, huống hồ cậu cũng nhận ra, dù có dùng đến ngọc bội long phượng, tên lưu manh này cũng chẳng thu liễm được bao nhiêu!

Vì để nhanh chóng tới mỏ đá ở quận Lạc Bắc, mọi người đi rất nhanh nên đã bỏ lỡ trạm dịch nghỉ ngơi trên đường, chỉ có thể dựng lều bạt ở một chỗ bằng phẳng trong rừng núi. Trong núi có rất nhiều gà rừng thỏ rừng, Phạm Viêm Bá bắt đầu thích chơi đùa, cầm cung tên đi săn cùng với hai tùy tùng, để Phạm Trạch và Liễu Mộc Vũ ở lại trông lửa rừng.

“Liễu công tử, vừa rồi lúc đi xem xét địa hình, ta phát hiện có một hồ nước nhỏ không xa lắm, nếu ngài mệt mỏi có thể đến đó tắm rửa, chuyện còn lại cứ để ta là được…” Phạm Trạch vừa nói với Liễu Mộc Vũ, vừa dỡ hành lý trên lưng ngựa xuống, cho ngựa đi ăn cỏ.

Khí trời nóng nực đã làm cả người Liễu Mộc Vũ chảy đầy mồ hôi từ lâu, nghe thấy có hồ nước có thể tắm rửa, đương nhiên sẽ động tâm, thế nhưng…

Phạm Trạch hiểu rõ tâm tư Liễu Mộc Vũ, đương nhiên cũng biết điều gì làm cậu do dự: “Ta thấy Quận vương vào rừng đi săn, có lẽ trong vòng nửa khắc cũng chưa thể về. Liễu công tử đi tắm trước đi, chờ ngài tắm rửa xong, chắc cũng có thể ăn cơm…”

Liễu Mộc Vũ gật đầu, cầm quần áo rời đi. Đi được một đoạn, quả nhiên đã nhìn thấy mặt hồ, nước hồ trong vắt sáng rõ, xung quanh có cỏ lau cao bằng hai ngươi che đậy, bốn năm tảng đá lớn đan xen vào nhau, đúng lúc tạo thành một góc bí mật, đứng bên ngoài căn bản sẽ không nhìn thấy bên trong.

Cởi giày ra, thử độ ấm của nước, rất thích hợp để xua tan cái nóng và cảm giác mệt mỏi, Liễu Mộc Vũ cởi bộ quần áo dính chặt vào người, do dự một hồi xong vẫn mặc tiết khố rồi mới xuống nước. Nước hồ lướt qua làn da, mang cái nóng nực đi, đi suốt cả một ngày, vốn dĩ thân thể mệt mỏi không có tinh thần, được nước hồ mát lạnh tẩy rửa nên tương đối thoải mái.

Nghĩ đến mấy ngày sau, có lẽ cũng phải đi như ngày hôm nay, cũng không biết có nơi nào để tắm rửa thế này không, phải nhân cơ hội hiếm có này, để thả lỏng một chút! Liễu Mộc Vũ vui vẻ tắm rửa, dứt khoát nhắm hai mắt lại, để toàn bộ cơ thể chìm vào làn nước, làm giảm những mệt mỏi và nóng bức.

“Nương tử thật là nghịch ngợm, tắm lâu như vậy vẫn chưa chịu ra sao?”

Liễu Mộc Vũ bị một giọng nói dọa sợ, suýt nữa thì sặc nước, vội vàng đứng dậy từ trong nước, đã thấy Phạm Viêm Bá đứng trần truồng trên bờ không biết từ lúc nào.

“Ngươi! Sao ngươi lại tới đây?”

“Phu quân ta vừa đi săn thú về, cả người toàn mồ hôi, đương nhiên là tới đây để tắm rồi!” Phạm Viêm Bá cười, bước đến gần Liễu Mộc Vũ, ngăn cản đường quay về bờ, làm cho cậu phải trở lại hồ.

“Vậy… Vậy ngươi cứ tắm, ta về trước!” Làn da trần trụi của hai người tiếp xúc gần như thế, Liễu Mộc Vũ cảm thấy nhiệt độ trên người Phạm Viêm Bá như ánh nắng mặt trời sắp nướng chín mình, cũng bất chấp quát mắng Phạm Viêm Bá đang chiếm tiện nghi ngoài miệng, chỉ muốn mau chóng cách hắn xa một chút, xa thêm chút nữa!

Vươn tay kéo Liễu Mộc Vũ muốn trốn đi vào trong ngực, Phạm Viêm Bá cười vừa dâm tà vừa gợi cảm: “Nương tử, vi phu còn chưa tắm xong, chẳng lẽ ngươi không kỳ lưng cho phu quân sao?”

“Ngươi buông tay! Mau buông tay!” Giữa hai chân bị một vật lớn thô to cứng rắn nóng rực đẩy vào, Liễu Mộc Vũ kinh hoảng ngọ nguậy trong nước: “Phạm Viêm Bá! Ngươi không thể ép buộc ta! Ta… Ta có ngọc bội long phượng được ngự ban… Chẳng lẽ ngươi dám khi quân phạm thượng?”

“À! Nếu nương tử không nhắc nhở, suýt nữa vi phu quên mất nương tử còn có tấm kim bài hộ thân này!” Phạm Viêm Bá không lùi lại mà càng đến gần, áp chế hai tay Liễu Mộc Vũ ra đằng sau, tay kia thì vuốt ve châm lửa ở tất cả những chỗ mẫn cảm trên người Liễu Mộc Vũ: “Nương tử mau lấy ngọc bội long phượng ra cho vi phu nhìn xem! Chỉ là cả người nương tử trơn bóng thế này, ngọc bội long phượng giấu ở đâu vậy?”

Ngón tay tà ác lướt đến tiết khố, chần chừ một hồi ở vòng eo mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ, bàn tay tiếp tục thăm dò xuống bên dưới, ôm lấy đôi mông thịt vểnh lên, vuốt ve qua lại.

“Hình như ở đây không có…” Bàn tay Phạm Viêm Bá tiếp tục đi xuống phía dưới, chen đùi mình vào giữa đôi chân cố khép chặt của Liễu Mộc Vũ, ngón tay chuyển động giữa khe hở hai chân Liễu Mộc Vũ cách một lớp tiết khố: “Chẳng lẽ giấu ở đây?”

“Ưm… Đừng… Đừng làm loạn, ta, ta phải đi về, a… Ngươi mau buông ra…” Liễu Mộc Vũ vừa giận vừa sợ, nhưng ngọn lửa tình dục đã bị đốt lên, khoái cảm bao trùm khắp nơi, khiến cho toàn thân run rẩy không ngừng.

“Ta nhớ rõ nương tử từng nói, nam nhân có nhu cầu là chuyện bình thường, gần đây hiếm khi gặp nhau lúc trần trụi thế này, chi bằng ta và ngươi giải tỏa nhu cầu một chút?”

Phạm Viêm Bá từng sênh ca hàng đêm, đã phải kìm nén bản thân như đi tu vì Liễu Mộc Vũ, lúc này mỹ nhân trần truồng trong ngực, như xuất thủy lạc thần khiến tâm hồn Phạm Viêm Bá mê say. Phạm Viêm Bá đâu còn quản được tiểu bá vương dưới khố nhà mình, cũng bất chấp ý định của Liễu Mộc Vũ, cởi tiết khố xuống, tay đến thẳng nơi mềm mại giữa hai chân cậu, bắt đầu đùa giỡn.

“Không… A!” Xuân nha nam tính yếu ớt bị móc thô lỗ ra khỏi khe thịt hở, hai ngón tay thô ráp không hề khách khí mà cắm thẳng vào huyệt động non nớt chặt khít khô khốc. Liễu Mộc Vũ như con ếch bị que trúc xuyên thấu, dùng chút sức lực cuối cùng để đạp hai chân loạn xạ, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ như nức nở.

“Mộc Vũ… Ngoan, ta muốn ngươi! Thả lỏng…” Phạm Viêm Bá không thể áp chế tình dục, một tay chơi đùa nơi riêng tư của Liễu Mộc Vũ, tay kia giữ chặt khuôn mặt cậu, vươn lưỡi ra vừa liếm vừa hôn, đầu lưỡi đầy đặn lấp kín đôi môi như hoa của Liễu Mộc Vũ, đi sâu vào trong để khuấy đảo, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cậu hút vào trong miệng mình.

“A… Ưm, đau!” Nơi riêng tư đau đớn làm cho khoái cảm vốn lẻ tẻ vụn vặt ngay lập tức trở nên cực kỳ mãnh liệt. Từ ngày Liễu Mộc Vũ khai thân đều bị Phạm bá vương ép buộc gian dâm, hiện giờ thân thể vô cùng quen thuộc với tình dục bạo liệt, tất nhiên ôn nhu triền miên là rất tuyệt, nhưng giao hợp hung bạo tràn ngập thú tính lại luôn làm Liễu Mộc Vũ hết sức hưng phấn, hạ thân bị Phạm Viêm Bá chơi đùa thô lỗ, cảm giác vừa đau vừa xót phối hợp với nước hồ lành lạnh chảy ngược vào, khuấy đảo đến nỗi Liễu Mộc Vũ mất hết tỉnh táo, trong đầu chỉ còn lại một màu trắng, hạ thể cũng vội vã chảy đầy dâm dịch.

Đạp chân vài cái cuối cùng, cả người Liễu Mộc Vũ mềm nhũn trong ngực Phạm Viêm Bá, hoàn toàn không còn sức chống cự. Đối với từng cái thở dốc, đối với từng phản ứng trên cơ thể Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đều nắm rõ như lòng bàn tay, biết chỉ cần đâm vào huyệt nhi của bé con dâm đãng này, ngay lập tức sẽ từ trinh tiết liệt đại biến thành yêu tinh mị hoặc, lúc này thấy cậu mềm nhũn cả người, biết mình đã đắc thủ, liền đặt cậu lên một tảng đá cạnh hồ, nâng một bên đùi non nớt lên, nôn nóng cắm bốn ngón tay để khơi thông huyệt đạo nhỏ hẹp, chỉ muốn dùng thời gian ngắn nhất để đâm chọc cho nát huyệt nhi chật hẹp kia, để kim thương sưng đến phát đau của mình bắn đầy bên trong!

“Nhẹ! Nhẹ thôi…” Liễu Mộc Vũ nhíu chặt mày, không thể phủ nhận thân thể mình rất nhớ những đùa giỡn thô bạo như vậy, chỉ là ngày mai vẫn phải đi tiếp, nỗi thống khổ sau cơn hoan du chỉ có mình cậu mới hiểu được.

Phạm Viêm Bá lưu lại những nụ hôn nồng nhiệt trên mặt, trên cổ cậu, phả ra hơi thở nặng nề khiến Liễu Mộc Vũ cũng bắt đầu say theo. Đột ngột rút ngón tay ra, mang đến một cảm giác trống không chua xót, Liễu Mộc Vũ vặn vẹo vòng eo khó chịu, nhưng ngay tức khắc bên cạnh bắp đùi mềm mại cảm nhận được một đầu cột trụ thô tròn, tỏa ra luồng khí nóng rực dần mở thịt môi che chở cho huyệt nhi non nớt, dường như muốn nghiền nát huyệt khẩu.

“Lúc đi vào… chậm một chút…” Liễu Mộc Vũ cắn môi, mang theo chút bi ai cầu khẩn người thi bạo, ánh nước trong mắt lấp lánh, như thể những ngôi sao rơi xuống, mái tóc dài ướt sũng dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp đến mức không thể tả nổi.

“Chậm một chút sao có thể làm nương tử cảm thấy vi phu dũng mãnh?”

Lời cầu xin ngượng ngùng của Liễu Mộc Vũ chỉ có thể khiến dục vọng bạo ngược trong Phạm Viêm Bá dữ dội thêm! Cơ thịt toàn thân đều kêu gào ầm ỹ, lộ ra những đường cong tráng mỹ, hai mắt Phạm Viêm Bá như phát sáng nhìn chằm chằm vào Liễu Mộc Vũ, như thể lang sói ngay tức khắc há miệng ra vồ, để lộ vẻ điên cuồng đầy thú tính!

“Không… Không!” Liễu Mộc Vũ bị nhốt giữa lồng ngực Phạm Viêm Bá và tảng đá, sự tra tấn của tình dục và nỗi sợ hãi đau đớn khiến cậu không ngừng bi thương lắc đầu cầu xin.

Không chút để ý Liễu Mộc Vũ kháng cự, Phạm Viêm Bá đỡ lấy vật lớn chỉ chực xông ra của mình, nhắm thẳng vào huyệt nhi chật chội, phần háng nhẹ nhàng đu đưa, sau đó đột nhiên xông thẳng vào trong. ‘Phốc!’ một tiếng, toàn bộ vật lớn đều vào hẳn khoang thịt nhỏ bé của Liễu Mộc Vũ, quy đầu thô to chọc hẳn vào trong tử cung kiều nhược của Liễu Mộc Vũ!

“A a a____” Liễu Mộc Vũ hét toáng lên, giãy giụa điên cuồng muốn thoát khỏi nỗi đau đớn bị xỏ xuyên hung ác này, hạ thể bị căng mạnh ra cũng run rẩy co rụt lại không khống chế được, theo bản năng chống cự xâm chiếm khiến người ta không thể thừa nhận đó. Siết chặt vòng eo Liễu Mộc Vũ, để cho hạ thể của cậu không thể tách khỏi vật lớn của mình, Phạm Viêm Bá hôn mút lên làn da non mịn của cậu, hơi chuyển động phần háng, để cậu từ từ khôi phục từ trong sợ hãi như muốn nổ tung này.

“Ngoan… Liễu Nhi ngoan, gia biết ngươi thích như vậy… Chỉ có gia mới có thể làm ngươi thích chết như vậy!” Nắm phần thịt ngực của Liễu Mộc Vũ, có lẽ vì đã sinh con, bộ ngực vốn dĩ bằng phẳng mà giờ đầu nhũ dựng đứng lên rõ ràng, đầu v* to tròn hơn trước nhiều. Phạm Viêm Bá thích thú ngậm một bên đầu v* vào trong miệng, dùng đầu lưỡi gảy qua gảy lại đùa giỡn. “Quả nhiên sinh con xong là khác hẳn, đầu v* của Liễu Nhi càng lúc càng mê người! Trước đây dùng bao nhiêu thuốc mỡ nhũ thịt cũng không lớn được, bây giờ lại đẫy đà mềm mại không ít!”

Đã trải qua đau đớn cực hạn và khoái cảm điên cuồng, Liễu Mộc Vũ có chút tỉnh táo hơn từ trong cơn ngất ngắn ngủi khi nãy. Kim thương kia của Phạm Viêm Bá xuyên thủng trong cậu, sau đó lại không làm gì khác, chỉ dùng hai tay và môi châm lửa trên người cậu, khiến cho toàn thân cậu ngứa ngáy, nhất là nơi bị căng ra nghịch hướng sâu bên trong, vừa đau vừa ngứa, chỉ muốn vật lớn kia khơi thông thật nhiều!

“Ưm… A ưm…” Liễu Mộc Vũ cựa quậy nhẹ nhàng trong lòng Phạm Viêm Bá, đong đưa thắt lưng, làm cho vật lớn chôn vùi bên trong động đậy nhiều hơn, cánh tay thon dài bám vào Phạm Viêm Bá, ngón tay như muốn cổ vũ mà vuốt ve bả vai đối phương, cả người đều lộ ra lời mời gọi dâm dục.

“Yêu tinh lẳng lơ của gia! Muốn à?” Rút ra bài học từ lần trước, tuy rằng tình huống lần này vẫn hơi có chút ép buộc, nhưng nhất định Phạm Viêm Bá phải khiến Liễu Mộc Vũ thừa nhận đây là giao hoan lưỡng tình tương duyệt!

“Ưm!… Ư… Muốn…” Liễu Mộc Vũ không nhịn được lại đong đưa thắt lưng mạnh hơn, thế nhưng Phạm Viêm Bá vừa mới cạy mở cửa tử cung bên trong, khiến cho cửa tử cung co rút chặt lại, ôm chặt quy đầu vào trong tử cung. Liễu Mộc Vũ nôn nóng vặn vẹo, vật lớn của Phạm Viêm Bá như là sinh trưởng trong cơ thể, cũng xoay chuyển trái trái phải phải, nhưng mà không thể đẩy ra được!

Liễu Mộc Vũ gọi mời động dục, không ngừng ma sát vào người mình, khiến khắp người Phạm Viêm Bá đầy lửa nóng, áp chế dục vọng muốn thao tiểu mỹ nhân dưới thân thật dã man, hai tay giữ chặt thắt lưng không ngừng lắc lư của Liễu Mộc Vũ. Phạm Viêm Bá áp môi mình vào môi Liễu Mộc Vũ, hung tợn nói: “Nói! Là ngươi muốn gia thao ngươi! Sau này cũng phải cho gia thao bất cứ lúc nào!”

“Động đi… Viêm! Động đi…” Lúc này, ánh mắt Liễu Mộc Vũ bắt đầu mê loạn, thân thể xoay chuyển như mèo phát xuân: “Cho ta… Cho ta đi… Nhanh một chút!”

“Ngươi đúng là yêu tinh!” Phạm Viêm Bá bị Liễu Mộc Vũ câu dẫn đến nỗi ba hồn thì đã mất hai, nhưng nếu lần này không đạt được mục đích, e rằng lần sau sẽ không còn cơ hội như vậy! Phạm Viêm Bá quay đầu sang bên cạnh, cắn một cái lên cánh tay mình thật mạnh, tới mức răng lõm xuống thịt, màu đỏ tươi của máu xuất hiện, đau đớn giúp cho lý trí đang tranh đấu cùng tình dục chiếm thế thượng phong.

Ngón cái và ngón trỏ vân vê đầu v* Liễu Mộc Vũ, xoa nắn khiêu khích đũa bỡn, Phạm Viêm Bá đến gần sát bên tai Liễu Mộc Vũ, nhỏ giọng dụ dỗ: “Liễu Nhi ngoan, cục cưng của gia, chỉ cần ngươi nghe lời, gia cho ngươi sướng, được không?”

Cảm giác tê dại từ ngực truyền đến, cơn đau nhức kéo theo từ hạ thể, Liễu Mộc Vũ giống như con rối bị ma quỷ dục vọng bắt được, chỉ muốn phát tiết cuồng hoan trong giao hợp thô bạo, nhưng dục vọng không thể thỏa mãn gần như làm cậu sắp hỏng mất!

“Ta… Ta nghe lời! Ta cho ngươi… thao…”

“Bảo bối ngoan… Ngươi muốn gia thao ngươi thế nào?”

“Muốn… Muốn thật mạnh! Thật thô bạo! Làm hỏng ta… Làm ta đau…” Khóe miệng Liễu Mộc Vũ chảy ra một dòng nước bọt, hai mắt mờ mịt nhìn vào không trung, dường như thân thể này chỉ còn là cái xác không, chỉ có một tia du hồn vẫn đang lơ lửng trên thân thể.

“Sau này có phải gia muốn thao ngươi lúc nào, là có thể thao lúc đó không?” Duỗi tay xuống dưới chân Liễu Mộc Vũ, ôn nhu cưng nựng xuân nha nam tính non nớt của cậu, khiến Liễu Mộc Vũ run lên bần bật.

“Phải! Tùy ngươi… Muốn lúc nào… cũng được… Nhanh lên, nhanh động đi…” Liễu Mộc Vũ nôn nóng khóc lóc, cảm giác ngứa ngáy trong thân thể càng lúc càng khó chịu, nhưng nam nhân đang chi phối vui thích của mình lại keo kiệt không chịu cho mình dù chỉ là một chút sung sướng.

“Lấy ngọc bội long phượng ngự ban thề?”

“Thề… Lấy ngọc bội long phượng… Xin ngươi, mau thao ta đi… Không chịu nổi… Ngứa quá…”

“Nhớ kỹ, lần này là chính ngươi cầu xin gia thao!” Mỹ vị ở ngay trước mặt, Phạm Viêm Bá cũng không muốn kìm nén dục niệm của mình, tách hai chân Liễu Mộc Vũ ra thật rộng, để một chân cậu quấn quanh hông mình, hai tay giữ chặt eo Liễu Mộc Vũ. “Lát nữa dù ngươi thích muốn chết cũng phải chịu đựng cho gia, không được phép ngất xỉu!”

dương v*t lớn rút mạnh ra bên ngoài, cửa tử cung cứng ngắc đã sớm khép lại, sao có thể để cho quy đầu to lớn tùy ý rút ra? Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có một cái móc câu bằng thịt, móc lấy toàn bộ nội tạng trong mình, tàn nhẫn kéo ra bên ngoài.

“A____! Chết mất! Bụng hỏng mất!” Liễu Mộc Vũ lớn tiếng kêu khóc.

Phạm Viêm Bá đâu có quản nhiều như vậy, đặt eo Liễu Mộc Vũ lên trên tảng đá, đứng thẳng người lên, khiến cho vật lớn thoát khỏi sự kiềm chế của cửa tử cung, rút ra khỏi huyệt đạo chật chội, sau đó lại tiến thẳng vào trong.

Mỗi lần ra vào đều tàn nhẫn thô bạo, cảm giác đau đớn đi cùng với hưng phấn mãnh liệt đến nỗi Liễu Mộc Vũ sợ hãi không thôi… Cảm giác của thân thể rất kịch liệt! Dường như mỗi tấc da thịt trên thân mình đều muốn nổ tung, sau đó lại thêm một lần liều mạng đón nhận.

“Không… Không được…” Ngực nhấp nhô lên xuống dữ dội, Liễu Mộc Vũ kinh hoảng muốn tránh đi, lại bị Phạm Viêm Bá đè chặt trên tảng đá. Cùng là nam nhân, nhưng thể lực chênh lệch rất nhiều, khiến Liễu Mộc Vũ chỉ có thể như tù nhân bị treo trên giá gỗ, mặc cho cực hình thi triển trên người mình.

“Yêu tinh! Cục cưng của gia! Thao ngươi quả thực quá sướng… quá thoải mái…” Phạm Viêm Bá cảm thấy mình điên thật rồi, tại sao thân thể đang ở trong ngực hắn còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng? Ôm chặt người trong lòng, tiểu bá vương dưới khố liên tục xỏ xuyên dũng mãnh trong dũng đạo chật hẹp non mềm, toàn thân hưng phấn đến nỗi nổi da gà, dường như cái mình cắm vào không phải là kim thương dưới khố, giống như hắn cắm luôn cả trái tim mình vào trong thân thể Liễu Mộc Vũ, mỗi một lần ra vào, đều khiến trái tim hắn bật nhảy lên, hưng phấn tới mức đầu óc có chút hỗn loạn…

“Bảo bối nhi… Gia thích ngươi nhất! Gia chỉ cần ngươi!”

“Chậm… Chậm một chút…” Xâm phạm không thể tiếp nhận nổi còn thô bạo hơn cả trước đây, khóe mắt Liễu Mộc Vũ đã bị nước mắt thấm ướt, ướt xong lại khô, như tự ngược mà siết chặt cánh tay lại, kề sát với người thi bạo, đau đớn không chỉ bắt nguồn từ nơi bị ép buộc mở rộng xé rách, mà cả bụng dưới cũng bắt đầu đau xót kịch liệt. Càng đau Liễu Mộc Vũ càng mong chờ được phát tiết thỏa thích sau cơn đau đớn, đó giống như một lễ rửa tội, dùng thể dịch và cách thức dâm đãng nhất, để đạt được phóng thích tinh khiết nhất!

“Mạnh hơn nữa! Mau lên… Mau cho ta… Sắp tới! Sắp tới rồi!” Cơn đau từ bụng dưới biến thành tê dại quen thuộc, đó là dự báo sắp lên cao trào, cảm giác kích thích tê tê dần mãnh liệt, chồng chất toàn bộ trong bụng, nơi vẫn bị ra vào không ngừng bắt đầu run rẩy co giật trong khoái hoạt, khiến cho cả người Liễu Mộc Vũ căng cứng.

“Liễu Nhi ngoan, thả lỏng! Ta muốn bắn vào trong ngươi! Chúng ta cùng nhau!” Khoái cảm dữ dội khiến Phạm Viêm Bá cũng không thể áp chế được hưng phấn của mình, quy đầu thô tròn cực đại bắt đầu ra sức va chạm vào cửa tử cung vẫn chưa thể coi là mềm mại, sau khi xuyên thủng lại rút ra, mỗi một lần đều làm Liễu Mộc Vũ khóc toáng lên, cùng với những cái đâm chọc, cửa tử cung cũng càng lúc càng căng cứng khó đâm.

“Ôm chặt ta! Ta muốn đi vào! Đâm thủng ngươi! Mộc Vũ… Gia gieo hạt cho ngươi, cho gia một đứa con nữa!”

Phần eo ra sức chuyển động, quy đầu thô tròn hoàn toàn đi vào trong tử cung, bắt đầu phun ra điên cuồng. Liễu Mộc Vũ la hét muốn chạy trốn, lại bị Phạm Viêm Bá ấn mạnh vào trong ngực ép buộc thụ tinh, thể dịch như những mũi tên rời khỏi cung tên, từng dòng một bắn vào vách tường tử cung non mềm. Liễu Mộc Vũ chỉ có thể khóc lóc thừa nhận, hạ thể bị Phạm Viêm Bá cưỡng bức đoạt lấy cũng tiết ra rối tinh rối mù.

Dư vị sau lúc điên cuồng luôn kéo dài đầy thỏa mãn. Phạm Viêm Bá yêu thương vuốt ve mái tóc Liễu Mộc Vũ, hôn lên mặt cậu, ôm lấy thân thể mềm nhũn của cậu, kiên nhẫn chờ cậu khôi phục lại.

“Chân… tê rần rồi…” Giọng nói của Liễu Mộc Vũ có chút khàn khàn, phần háng bị bắt mở rộng ra suốt một lúc lâu hiện giờ đau mỏi không thôi.

Phạm Viêm Bá rút ra khỏi cơ thể Liễu Mộc Vũ mà lòng tràn đầy không nỡ, khi vật lớn đã mềm đi một nửa rời đi còn mang theo một dòng dịch trắng, rơi vào trong nước, chậm rãi hòa tan.

“Chúng ta… nên trở về…”

Liễu Mộc Vũ rũ mắt xuống, mình “tắm rửa” mà mất thời gian lâu như thế, e là Phạm Trạch đã sớm nghi ngờ.

Phạm Viêm Bá ôm thân mình Liễu Mộc Vũ không nỡ buông tay, hôn hít tỉ mỉ lên cổ, xương quai xanh và vai cậu, bên dưới lại trở nên nóng rực. Liễu Mộc Vũ kinh hoảng, ngước mắt nhìn Phạm Viêm Bá, sau lại rũ mắt xuống tránh né.

“Ngày mai còn phải đi…”

“Thêm một lần nữa… Ngoan… Một lần thôi!” Vừa thong thả mà cũng cường thế đè lên Liễu Mộc Vũ trên mặt đất. “Lần này gia sẽ rất ôn nhu…”

Ánh trăng tỏ rõ, chiếu sáng cả hồ nước trong vắt, hai thân thể trần truồng bên bờ hồ vẫn đang quấn quýt trong dâm loạn.

“Đủ… Đủ rồi! Ngươi… Ngươi còn muốn bao lâu?”

Liễu Mộc Vũ duỗi tay muốn bò lên bờ, lại bị Phạm Viêm Bá giữ chặt vòng eo, kéo về trong hồ một lần nữa. Hai chân mở rộng trong thời gian dài đã không còn cảm giác, nơi bị ra vào không ngừng, cho dù là đụng chạm ôn nhu cũng sẽ đau rát khó chịu.

“Đừng mà! Đừng…” Không thể trốn thoát, Liễu Mộc Vũ quay lại giơ tay đánh vào vai Phạm Viêm Bá. “Buông ra! A… Ưm… Ngươi làm ta đau…”

“Liễu Nhi ngoan… Nhịn thêm chút nữa, sẽ tốt ngay…”Phía bên dưới bị kích thích rất nhanh, kim thương đã bắn ra hai lần vẫn sưng lên đầy ý chí chiến đấu như cũ, ra ra vào vào nơi sưng đỏ như sắp chảy máu của Liễu Mộc Vũ.

Đã lâu rồi không trải qua tình sự điên cuồng như thế, thân thể Liễu Mộc Vũ đã sớm không chịu nổi giao hoan thô bạo như vậy, nơi liên tục bị căng ra ngoại trừ đau đớn và ngứa ngáy, còn có thêm một loại cảm giác kích thích khiến người ta khó có thể tiếp nhận, như thể dùng dao cùn cứa vào máu thịt. Xâm lược vẫn không dứt, mỗi một lần vào ra, mỗi một lần xỏ xuyên, đều mang theo những run rẩy co giật khiến người ta cầu sống cầu chết.

Lắc lư thân thể đầy khó khăn, để cho nơi kia có thể thoải mái hơn một chút, dù có khó chịu đến đâu, Liễu Mộc Vũ cũng cố gắng chống đỡ, theo bản năng mà phối hợp với sự cướp đoạt của Phạm Viêm Bá. Khát khao đòi hỏi đã lâu chưa cảm thụ đó, được cảm giác thỏa mãn của dục vọng lấp đầy trái tim Liễu Mộc Vũ, hóa ra mình lại tham lam đến thế, cho dù chỉ có tham lam đối với thân thể, cũng còn tốt hơn không đòi hỏi gấp trăm lần!

“Ngươi mau lên đi! Ta… Ta không chịu nổi…” Cố gắng co rút hạ thể, muốn kích thích Phạm Viêm Bá mau chóng bắn tinh, nhưng chưa được hai cái đã bị va chạm mãnh liệt làm cho đau xót, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, cả người lạnh lẽo vì bị ngâm lâu trong hồ nước, chỉ có nơi đòi hỏi tham lam không ngừng nghỉ kia là nóng đến mức đáng sợ!

Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi trong đầu chỉ có những tiếng nổ ‘Đùng đùng’, hơi thở nặng nề dồn dập. Tiếng khóc nức nở cầu xin của Liễu Mộc Vũ giống như liều xuân dược trí mạng, khiến hắn chỉ muốn đoạt lấy không ngừng nghỉ. Ra sức đâm vào bên trong Liễu Mộc Vũ, dũng đạo nhỏ hẹp đã không thể khép lại, bị đâm thành một lỗ tròn, cùng với từng đợt ra vào của hắn, màng thịt sưng đỏ thi thoảng co rút lại muốn chống cự cũng bị Phạm Viêm Bá xỏ xuyên áp chế.

Lật lại thân mình đã mềm nhũn từ lâu của Liễu Mộc Vũ, với tư thế mặt đối mặt lại tiến vào nơi bí mật đã mong nhớ rất lâu kia, ra vào suốt thời gian dài khiến cho chỗ đó ướt nhão ra. Không biết Liễu Mộc Vũ đã tiết ra bao nhiêu lần, thần chí không còn tỉnh táo, chỉ còn lại lắc đầu kháng cự của bản năng.

“Không… Ta không muốn…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã đẫm nước mắt, hai mắt cũng sưng lên vì khóc nhiều.

“Muốn! Phải muốn!” Phạm Viêm Bá đã mê luyến Liễu Mộc Vũ, qua nhiều năm rốt cuộc cũng được gian dâm bảo bối của hắn cho thỏa thích, sao có thể đồng ý bị cự tuyệt! Ngậm đầu v* sưng đỏ không thôi cắn mút nhẹ nhàng, thanh âm Phạm Viêm Bá vừa khàn khàn vừa gợi cảm: “Liễu Nhi, ngươi phải muốn! Cũng chỉ có thể muốn ta…”

Tiếng rên sung sướng cao vút của Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá dùng miệng ngăn chặn, luật động nguyên thủy suốt hồi lâu vẫn chưa dừng lại.

/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status