Chúng tiên không nhìn thấy Thiên Đế, rối rít nghi ngờ ra tiếng. Vương Mẫu mỉm cười khoát khoát tay, ý bảo mọi người bình tĩnh chớ nóng.
“Thiên Đế chỉ có chút mệt mỏi, về nghĩ ngơi, Văn Khúc Tinh Quân ở chỗ nào!”
“Tiểu tiên ở đây!”
Nghe Vương Mẫu cho gọi, Văn Khúc Tinh Quân lập tức đi lên trước hai bước, cúi đầu hành lễ.
“Nếu kết quả lựa chọn đã có được, từ ngày hôm nay, Thiên giới một lần nữa định ra Thiên Quy giới luật mới của trời. Văn Khúc Tinh Quân, ngươi là người đại trí tuệ, chuyện này, ai gia liền giao ngươi làm chủ. Về phần nội dung chi tiết, có thể cùng Thái Thượng Lão Quân, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên, Nguyệt lão, mọi người cẩn thận thương thảo một phen. Đợi sau khi soạn ra thật tốt, đưa cho bệ hạ cùng ai gia xem qua. Nếu như cảm thấy có thể, sẽ ban hành.”
Trái tim nhỏ của Văn Khúc Tinh Quân giật mình nhảy phóc lên, kích động thiếu chút nữa ngừng đập. Cuối cùng đã giao cho hắn một việc lớn rồi.
“Tiểu tiên cẩn tuân ý chỉ nương nương! Sẽ không phụ lòng nương nương giao phó!”
“Ừ.” Vương Mẫu khẽ gật đầu một cái.
“Tốt lắm, chuyện này đến đây liền kết thúc. Chúng tiên trở về nhà đi thôi. Lưu Quang, con theo ai gia.”
Một phen biến cố mới vừa rồi, Lưu Quang còn cảm thấy có chút khó hiểu. Thật sự không nghĩ tới, chuyện dĩ nhiên cũng được giải quyết đơn giản như vậy? Thiên Đế cứ như vậy đáp ứng hắn cứu người cùng sửa đổi thiên điều sao?
Thu hồi lợi kiếm màu xanh, Lưu Quang theo Vương Mẫu rời đi.
Cứ như vậy trước đã. Lão đầu kia nếu trước mặt của mọi người cũng đã hứa hẹn, hơn nữa Mợ cũng ở trước mặt mọi người tuyên bố ra lệnh Văn Khúc Tinh Quân đi xử lý chuyện này, tin tưởng sẽ không là giả. Chờ thêm một lát, hắn phải đi tìm lão đầu kia, thương lượng một chút xem nên như thế nào cứu Tiểu Vũ ra ngoài.
Nha đầu, nàng chờ một chút. Lão Đại lập tức trở về cứu nàng.
………………..
Trọng Quang nhai, một người áo bào màu vàng sáng cao ngất đứng thẳng.
Mây nước trôi xuôi, hai tay chắp sau lưng, Thiên Đế nhìn về phía dưới vách sâu không thấy đáy kia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngay sau đó chợt thấy một đạo tia sáng màu vàng từ bên trong thân thể hắn nhảy vào, xông thẳng dưới vách đá mà đi.
Chúng tiên ở Thiên giới này, hơn phân nữa chỉ biết Trọng Quang nhai là vách đá xả thân. Rất nhiều tiên tử động tình đã từ nơi này nhảy xuống, sau đó đi Nhân giới luân hồi, sau đó trải qua nỗi khổ tình kiếp, nếu có thể Đại Triệt Đại Ngộ, sẽ được lần nữa trở về Thiên Đình làm tiên.
Nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa có một người trở lại.
Chỉ có thần tiên tham dự sự kiện năm đó, mới biết dưới vách Trọng Quang, còn có một cái hồ, được đặt tên là Kính Hồ. Nơi đó, phong ấn cô gái đẹp nhất Thiên giới, chính là thân muội muội (em gái ruột) của Thiên đế, Thải Lam.
Mà còn có một sự kiện, thì càng ít có người biết. Sợ rằng điều bí mật này, cũng chỉ có một mình Thiên đế biết.
Đó là Kính Hồ, không chỉ phong ấn Thải Lam công chúa, còn có một người khác. Theo luân lý mà nói, người kia, là muội phu của hắn, Ma Tôn Cô Diễm.
Ánh sáng màu vàng một đường nhanh chóng xuống, xuyên qua trận pháp Chuyển Luân, xông thẳng đến dưới đáy Kính Hồ.
Mãi cho đến khi chạm mặt đất, ánh sáng vàng kia mới biến ảo thành hình người, cùng thiên đế ở vách đá Trọng Quang giống nhau như đúc. Thật ra cái này, chính là nguyên thần của hắn.
Dưới đáy Kính Hồ cũng không phải là nơi có cái gì ly kỳ, chỉ có hai khối Huyền Băng ngàn năm khổng lồ, chia ra đóng băng hai người, một nam một nữ, diện mạo đều không tầm thường.
Thiên đế cảm khái nhìn hai người trong băng nhắm mắt ngủ say, đặc biệt là cô gái kia. Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, chợt nhớ tới nhiều việc khi còn bé. Khi đó, tất cả đều rất tốt đẹp. Cái cô gái nhỏ thích cả ngày quấn lấy hắn, sẽ giơ lên nụ cười đáng yêu, lớn tiếng nói “Ca ca là người tốt nhất trên cõi đời này, Lam nhi cả đời đều muốn đi theo bên cạnh ca ca”.
Tâm niệm vừa động, liền không thể tiếp tục ức chế. Đôi tay Thiên đế thống nhất, thi triển pháp lực. Chỉ nghe một tiếng “Tách”! Đáy Kính Hồ chợt đung đưa một hồi, Huyền Băng Ngàn năm đóng băng hai người kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ từng tấc nứt ra. Trong chốc lát, toàn bộ liền vỡ vụn.
Mở mắt ra đầu tiên, ấy là người nam tử. Một đôi con ngươi Mặc Ngọc (ta không biết là màu gì) thâm thúy, thỉnh thoảng thoáng qua chút hồng quang.
Ban đầu vẻ mặt hắn có chút không hiểu, ngay sau khi nhìn thấy Thiên đế ở đối diện, liền chuyển thành kinh ngạc.
Đồng thời, nàng kia cũng chầm chậm mở mắt ra. Lộ ra thần sắc giống như nam tử bên cạnh nàng. Có chút kinh ngạc nhìn người nam tử bên cạnh một chút, đợi nhìn thấy Thiên đế ở đối diện, liền hưng phấn hô lớn: “Ca ca!”
Thiên đế cũng cao hứng lắc đầu một cái. “Ừ. Coi như ngươi có chút lương tâm. Sau khi tỉnh lại người đầu tiên gọi, là người ca ca này.”
Cũng không biết Thiên đế là cố ý hay vô tâm, nói câu nói này thì ánh mắt có ý vô tình liếc cái người nam tử tuấn mỹ đối diện.
Hừ! Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, mắt lộ khinh thường, đôi tay ôm ngực đem mặt liếc về hướng người bên cạnh.
Ha ha. Trong lòng Thiên đế thầm than, không hổ là cha con ruột thịt, động tác này thật là giống nhau như đúc. Lưu Quang phát giận cùng hắn thật là giống nhau như đúc.
Thải Lam đi tới, kéo ống tay áo nam tử, “Diễm, không nên như vậy. Huynh ấy là ca ca của thiếp, cũng chính là ca ca của chàng. Chàng không phải muốn mỗi lần thấy huynh ấy cũng đều nghiêm mặt vậy sao.”
A! Lần này nam tử không hừ, đổi thành cười lạnh. Trên mặt như cũ là vẻ khó chịu, hời hợt nói: “Trước sau chỉ nhìn thấy ba lần. Lần đầu tiên, hắn thừa dịp ta không có ở đây, len lén đem nàng mang đi. Ta chỉ tới kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn. Lần thứ hai, ta đến Thiên Đình tìm nàng, bị hắn dẫn người đẩy xuống vách đá. Lần thứ ba, là ngay tại lúc này. Nói cho cùng, nếu hắn không phải thân ca ca(anh ruột) của nàng, với nàng có tí chút giống nhau, ta thật đúng là không nhớ ra được hắn là ai.”
Mỗi lời của Cô Diễm là một cây gai, một chút cũng không cho Thiên đế mặt mũi. Nhớ hắn đường đường là một Ma Tôn, địa vị ở Ma giới cùng Thiên đế ở thiên giới giống nhau. Vốn là hùng bá một phương, quản lý tất cả yêu ma. Tiểu yêu tiểu quái nhìn thấy hắn thì tim gan run sợ, nhượng bộ lui binh. Số mạng cố tình trêu người, để cho hắn gặp Thải Lam. Mà Thải Lam còn trùng hợp là muội muội của Thiên đế.
Cô Diễm không sợ bất kỳ nhân tố ngoại giới nào, hắn thích Thải Lam, hắn liền cưới nàng. Bất kể nàng là muội muội của Thiên đế hay là muội muội của Như Lai. Từ sau khi chuyện hai người tự định chung thân bị bại lộ, cục diện càng không thể thu thập. Cho nên cái Lão nam nhân chết tiệt này không chỉ len lén mang thê tử cùng nhi tử của hắn đi, còn đem hắn ép xuống vách đá, đóng băng nhiều năm như vậy. Hôm nay phá băng ra, gặp nhau lần nữa, hắn trước tiên chưa ra tay trở mặt cũng đã rất cho Thải Lam mặt mũi.
Ha ha, Thiên đế khẽ mỉm cười. “Đúng vậy! Năm đó là ta quá mức nguyên tắc, chỉ biết phải tuân theo quy củ, mới ép Thải Lam nhảy núi. Cũng may mắn là năm đó trong lòng ta cuối cùng không nỡ, len lén nhân cơ hội đóng băng các người, lại tuyên bố với bên ngoài các người đã qua đời. Hôm nay, Thiên Quy sắp có thay đổi, các ngươi có thể đi ra ngoài. Nhưng không thể ở lại thiên giới. Dù sao ở trong lòng chúng thần, các ngươi đã sớm không còn.”
Cô Diễm nghe vậy cười nhạt một tiếng. “Ngươi có quỳ xuống cầu chúng ta lưu lại, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi!” Nói xong, liền đưa tay lôi kéo Thải Lam chuẩn bị rời đi.
Hắn ở bên này tràn đầy khó chịu, nhưng Thải Lam lại bất động. Trong lòng nàng, Thiên đế vĩnh viễn là ca ca thương yêu nhất của nàng, coi như ban đầu bị buộc nhảy vách đá, cũng hoàn toàn là nàng tự nguyện. Nàng vẫn luôn rất kính yêu Thiên đế.
“Ca ca? Câu này của huynh là có ý gì? Thiên Quy sửa lại? Thiên Quy cũng có thể đổi sao? Là ai khiến huynh ra quyết định lớn như vậy? Còn có, Còn nữa……….., Quang nhi đâu? Hài tử của muội có khỏe không? Muội bị băng phong ở chỗ này, cũng không biết qua bao lâu rồi. Quang nhi có phải đã có dáng dấp rất cao hay không?”
Thải Lam nhìn Thiên đế, hai mắt sáng chói. Nàng không đi, nàng còn có rất nhiều, thật là nhiều vấn đề cần hỏi.
“Thiên Đế chỉ có chút mệt mỏi, về nghĩ ngơi, Văn Khúc Tinh Quân ở chỗ nào!”
“Tiểu tiên ở đây!”
Nghe Vương Mẫu cho gọi, Văn Khúc Tinh Quân lập tức đi lên trước hai bước, cúi đầu hành lễ.
“Nếu kết quả lựa chọn đã có được, từ ngày hôm nay, Thiên giới một lần nữa định ra Thiên Quy giới luật mới của trời. Văn Khúc Tinh Quân, ngươi là người đại trí tuệ, chuyện này, ai gia liền giao ngươi làm chủ. Về phần nội dung chi tiết, có thể cùng Thái Thượng Lão Quân, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên, Nguyệt lão, mọi người cẩn thận thương thảo một phen. Đợi sau khi soạn ra thật tốt, đưa cho bệ hạ cùng ai gia xem qua. Nếu như cảm thấy có thể, sẽ ban hành.”
Trái tim nhỏ của Văn Khúc Tinh Quân giật mình nhảy phóc lên, kích động thiếu chút nữa ngừng đập. Cuối cùng đã giao cho hắn một việc lớn rồi.
“Tiểu tiên cẩn tuân ý chỉ nương nương! Sẽ không phụ lòng nương nương giao phó!”
“Ừ.” Vương Mẫu khẽ gật đầu một cái.
“Tốt lắm, chuyện này đến đây liền kết thúc. Chúng tiên trở về nhà đi thôi. Lưu Quang, con theo ai gia.”
Một phen biến cố mới vừa rồi, Lưu Quang còn cảm thấy có chút khó hiểu. Thật sự không nghĩ tới, chuyện dĩ nhiên cũng được giải quyết đơn giản như vậy? Thiên Đế cứ như vậy đáp ứng hắn cứu người cùng sửa đổi thiên điều sao?
Thu hồi lợi kiếm màu xanh, Lưu Quang theo Vương Mẫu rời đi.
Cứ như vậy trước đã. Lão đầu kia nếu trước mặt của mọi người cũng đã hứa hẹn, hơn nữa Mợ cũng ở trước mặt mọi người tuyên bố ra lệnh Văn Khúc Tinh Quân đi xử lý chuyện này, tin tưởng sẽ không là giả. Chờ thêm một lát, hắn phải đi tìm lão đầu kia, thương lượng một chút xem nên như thế nào cứu Tiểu Vũ ra ngoài.
Nha đầu, nàng chờ một chút. Lão Đại lập tức trở về cứu nàng.
………………..
Trọng Quang nhai, một người áo bào màu vàng sáng cao ngất đứng thẳng.
Mây nước trôi xuôi, hai tay chắp sau lưng, Thiên Đế nhìn về phía dưới vách sâu không thấy đáy kia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngay sau đó chợt thấy một đạo tia sáng màu vàng từ bên trong thân thể hắn nhảy vào, xông thẳng dưới vách đá mà đi.
Chúng tiên ở Thiên giới này, hơn phân nữa chỉ biết Trọng Quang nhai là vách đá xả thân. Rất nhiều tiên tử động tình đã từ nơi này nhảy xuống, sau đó đi Nhân giới luân hồi, sau đó trải qua nỗi khổ tình kiếp, nếu có thể Đại Triệt Đại Ngộ, sẽ được lần nữa trở về Thiên Đình làm tiên.
Nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa có một người trở lại.
Chỉ có thần tiên tham dự sự kiện năm đó, mới biết dưới vách Trọng Quang, còn có một cái hồ, được đặt tên là Kính Hồ. Nơi đó, phong ấn cô gái đẹp nhất Thiên giới, chính là thân muội muội (em gái ruột) của Thiên đế, Thải Lam.
Mà còn có một sự kiện, thì càng ít có người biết. Sợ rằng điều bí mật này, cũng chỉ có một mình Thiên đế biết.
Đó là Kính Hồ, không chỉ phong ấn Thải Lam công chúa, còn có một người khác. Theo luân lý mà nói, người kia, là muội phu của hắn, Ma Tôn Cô Diễm.
Ánh sáng màu vàng một đường nhanh chóng xuống, xuyên qua trận pháp Chuyển Luân, xông thẳng đến dưới đáy Kính Hồ.
Mãi cho đến khi chạm mặt đất, ánh sáng vàng kia mới biến ảo thành hình người, cùng thiên đế ở vách đá Trọng Quang giống nhau như đúc. Thật ra cái này, chính là nguyên thần của hắn.
Dưới đáy Kính Hồ cũng không phải là nơi có cái gì ly kỳ, chỉ có hai khối Huyền Băng ngàn năm khổng lồ, chia ra đóng băng hai người, một nam một nữ, diện mạo đều không tầm thường.
Thiên đế cảm khái nhìn hai người trong băng nhắm mắt ngủ say, đặc biệt là cô gái kia. Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, chợt nhớ tới nhiều việc khi còn bé. Khi đó, tất cả đều rất tốt đẹp. Cái cô gái nhỏ thích cả ngày quấn lấy hắn, sẽ giơ lên nụ cười đáng yêu, lớn tiếng nói “Ca ca là người tốt nhất trên cõi đời này, Lam nhi cả đời đều muốn đi theo bên cạnh ca ca”.
Tâm niệm vừa động, liền không thể tiếp tục ức chế. Đôi tay Thiên đế thống nhất, thi triển pháp lực. Chỉ nghe một tiếng “Tách”! Đáy Kính Hồ chợt đung đưa một hồi, Huyền Băng Ngàn năm đóng băng hai người kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ từng tấc nứt ra. Trong chốc lát, toàn bộ liền vỡ vụn.
Mở mắt ra đầu tiên, ấy là người nam tử. Một đôi con ngươi Mặc Ngọc (ta không biết là màu gì) thâm thúy, thỉnh thoảng thoáng qua chút hồng quang.
Ban đầu vẻ mặt hắn có chút không hiểu, ngay sau khi nhìn thấy Thiên đế ở đối diện, liền chuyển thành kinh ngạc.
Đồng thời, nàng kia cũng chầm chậm mở mắt ra. Lộ ra thần sắc giống như nam tử bên cạnh nàng. Có chút kinh ngạc nhìn người nam tử bên cạnh một chút, đợi nhìn thấy Thiên đế ở đối diện, liền hưng phấn hô lớn: “Ca ca!”
Thiên đế cũng cao hứng lắc đầu một cái. “Ừ. Coi như ngươi có chút lương tâm. Sau khi tỉnh lại người đầu tiên gọi, là người ca ca này.”
Cũng không biết Thiên đế là cố ý hay vô tâm, nói câu nói này thì ánh mắt có ý vô tình liếc cái người nam tử tuấn mỹ đối diện.
Hừ! Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, mắt lộ khinh thường, đôi tay ôm ngực đem mặt liếc về hướng người bên cạnh.
Ha ha. Trong lòng Thiên đế thầm than, không hổ là cha con ruột thịt, động tác này thật là giống nhau như đúc. Lưu Quang phát giận cùng hắn thật là giống nhau như đúc.
Thải Lam đi tới, kéo ống tay áo nam tử, “Diễm, không nên như vậy. Huynh ấy là ca ca của thiếp, cũng chính là ca ca của chàng. Chàng không phải muốn mỗi lần thấy huynh ấy cũng đều nghiêm mặt vậy sao.”
A! Lần này nam tử không hừ, đổi thành cười lạnh. Trên mặt như cũ là vẻ khó chịu, hời hợt nói: “Trước sau chỉ nhìn thấy ba lần. Lần đầu tiên, hắn thừa dịp ta không có ở đây, len lén đem nàng mang đi. Ta chỉ tới kịp nhìn thấy bóng lưng của hắn. Lần thứ hai, ta đến Thiên Đình tìm nàng, bị hắn dẫn người đẩy xuống vách đá. Lần thứ ba, là ngay tại lúc này. Nói cho cùng, nếu hắn không phải thân ca ca(anh ruột) của nàng, với nàng có tí chút giống nhau, ta thật đúng là không nhớ ra được hắn là ai.”
Mỗi lời của Cô Diễm là một cây gai, một chút cũng không cho Thiên đế mặt mũi. Nhớ hắn đường đường là một Ma Tôn, địa vị ở Ma giới cùng Thiên đế ở thiên giới giống nhau. Vốn là hùng bá một phương, quản lý tất cả yêu ma. Tiểu yêu tiểu quái nhìn thấy hắn thì tim gan run sợ, nhượng bộ lui binh. Số mạng cố tình trêu người, để cho hắn gặp Thải Lam. Mà Thải Lam còn trùng hợp là muội muội của Thiên đế.
Cô Diễm không sợ bất kỳ nhân tố ngoại giới nào, hắn thích Thải Lam, hắn liền cưới nàng. Bất kể nàng là muội muội của Thiên đế hay là muội muội của Như Lai. Từ sau khi chuyện hai người tự định chung thân bị bại lộ, cục diện càng không thể thu thập. Cho nên cái Lão nam nhân chết tiệt này không chỉ len lén mang thê tử cùng nhi tử của hắn đi, còn đem hắn ép xuống vách đá, đóng băng nhiều năm như vậy. Hôm nay phá băng ra, gặp nhau lần nữa, hắn trước tiên chưa ra tay trở mặt cũng đã rất cho Thải Lam mặt mũi.
Ha ha, Thiên đế khẽ mỉm cười. “Đúng vậy! Năm đó là ta quá mức nguyên tắc, chỉ biết phải tuân theo quy củ, mới ép Thải Lam nhảy núi. Cũng may mắn là năm đó trong lòng ta cuối cùng không nỡ, len lén nhân cơ hội đóng băng các người, lại tuyên bố với bên ngoài các người đã qua đời. Hôm nay, Thiên Quy sắp có thay đổi, các ngươi có thể đi ra ngoài. Nhưng không thể ở lại thiên giới. Dù sao ở trong lòng chúng thần, các ngươi đã sớm không còn.”
Cô Diễm nghe vậy cười nhạt một tiếng. “Ngươi có quỳ xuống cầu chúng ta lưu lại, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi!” Nói xong, liền đưa tay lôi kéo Thải Lam chuẩn bị rời đi.
Hắn ở bên này tràn đầy khó chịu, nhưng Thải Lam lại bất động. Trong lòng nàng, Thiên đế vĩnh viễn là ca ca thương yêu nhất của nàng, coi như ban đầu bị buộc nhảy vách đá, cũng hoàn toàn là nàng tự nguyện. Nàng vẫn luôn rất kính yêu Thiên đế.
“Ca ca? Câu này của huynh là có ý gì? Thiên Quy sửa lại? Thiên Quy cũng có thể đổi sao? Là ai khiến huynh ra quyết định lớn như vậy? Còn có, Còn nữa……….., Quang nhi đâu? Hài tử của muội có khỏe không? Muội bị băng phong ở chỗ này, cũng không biết qua bao lâu rồi. Quang nhi có phải đã có dáng dấp rất cao hay không?”
Thải Lam nhìn Thiên đế, hai mắt sáng chói. Nàng không đi, nàng còn có rất nhiều, thật là nhiều vấn đề cần hỏi.
/207
|