Lưu Quang nhướn mi nhìn phía mấy người đối diện, thấy biểu tình bọn họ nghiêm túc, nhíu mày không nói.
Đúng! Tay của bọn họ nhuốm đầy máu tanh, đã giết qua không ít người. Nhưng bọn họ không giết người vô tội. Vị cô nương áo trắng trước mắt này, cùng với bọn họ không oán không cừu, cho dù là vì lợi riêng cho bản thân, bọn họ cũng thật sự không hạ thủ được.
Mặc Tề hơi vuốt cằm, trầm giọng nói: “Thứ tại hạ mạo muội, xin hỏi một chút, vì sao các hạ không thể tha tánh mạng vị cô nương này? Trừ việc đó ra, thật không có biện pháp khác để giải quyết?”
Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Mặc Tề đang tinh tế cân nhắc. Nam tử trước mắt này hiển nhiên đối với nha đầu váy hồng trong lòng ngực phi thường để ý, nếu vạn bất đắc dĩ, ở khoảng cách gần như thế, hắn có mấy phần nắm chắc có thể bắt được nha đầu kia làm con tin?
Lưu Quang nghe thấy câu hỏi, không cho là đúng cười ảm đạm.
“Ta cao hứng, ta vui. Nếu các ngươi đáp ứng, vậy nên động thủ một mạng đổi một mạng. Nếu không đáp ứng, ta có thể sẽ tìm những người khác cũng không khác biệt. A! Đúng rồi! Lần trước cùng các ngươi chơi trò trốn tìm, có vui không? Cái tiểu tử mặc áo đỏ kia bao lâu mới được tìm ra? Lúc này, các ngươi còn muốn tiếp tục chơi một chút không?”
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lưu Quang vẫn nhìn chăm chú vào Mặc Tề. Làm như đem suy nghĩ trong lòng hắn nhìn thấu, cho nên mới cố ý ra tiếng cảnh cáo. Ý tứ thực rõ ràng, người trong long ngực hắn không phải ai cũng có thể động vào. Nếu ai không muốn sống thử một lần, hắn cũng là vui vẽ nguyện ý phụng bồi.
Quả nhiên, Mặc Tề nghe vậy trong lòng cả kinh. Phía sau đồng thời bước ra một người. Yêu nhan áo hồng, mê hoặc chúng sinh.
“Ai nha nha! Ta đã nói lần trước là người nào không có mắt, dám đem ta giam trong căn phòng tối đen đó. Thì ra là ngươi!”
Lan Hoa Chỉ (*) vừa nhấc, thẳng tắp chỉ hướng Lưu Quang ở đối diện. Người trước mặt lại không có nửa điểm phản ứng.
(*Phụ nữ ngày xưa thường hay làm thế, điệu bộ dịu dàng có lễ)
Hồng Lệ nổi giận, vừa định tiến lên biện giải thị phi, lại bị người bên cạnh lên tiếng ngăn lại.
“Tam ca, lần trước là ta không đúng, mới có thể làm phiền huynh. Huynh muốn trách thì trách ta đi.”
Vừa nâng mắt phượng, Hồng Lệ lên tiếng.”Không liên quan đến ngươi! Ai gây chuyện với ta, ta tìm người đó tính sồ
Vậy sao? Lưu Quang nghe thấy lời này, thoáng nổi lên hưng trí.
“Tính sổ? Ha ha, ngươi không phải là hoài niệm cảm giác bị nhốt ở trong phòng tối ngày trước? Nếu ngươi chờ mong như vậy, ta bây giờ có thể đưa ngươi đi ôn lại một phen.”
Lời vừa dứt Lưu Quang làm bộ vươn một ngón tay, Hồng Lệ trừng lớn hai tròng mắt, mất bình tĩnh một chút rồi lùi tới phía sau Túc Thanh. Mà Túc Thanh rất có nghĩa khí, hiên ngang lẫm liệt chắn trước người Hồng Lệ.
Mặc Tề thấy thế chắp tay nói: “Tam đệ không hiểu chuyện, thỉnh các hạ giơ cao đánh khẽ.”
Lưu Quang không thú vị thu hồi động tác, nhìn vào Bạch Nhược không có biểu tình gì. Có chút phiền não nói: “Tốt lắm! Các ngươi rốt cuộc quyết định thế nào?”
. . . . . . .
Mọi người lại một trận trầm mặc, mà vị cô nương theo Lưu Quang từ khi bắt đầu giao dịch đến nay vẫn không lên tiếng, lúc này rốt cục đã mở miệng.
“Mọi người không cần phải khó xử, vị cô nương áo trắng này là người vô tội không cần phải … bị liên lụy vì chuyện này. Ta với ngươi quay về địa phủ, không cần ở đây khó xử mấy đại ca bọn họ.”
Lời này của Mị Nguyệt vừa nói ra miệng, định hướng phía Lưu Quang đi đến. Cách nàng gần nhất là Hiên Viên Thương Tử đang giữ chặt cánh tay nàng, trong mắt hàm chứa lo lắng.
“Tứ tẩu, tẩu không thể đi! Nếu tẩu đi, tứ ca có thể không bao giờ … tỉnh lại nữa.”
Mị Nguyệt ngẩn ra, đảo mắt nhìn người vẫn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt ánh lên hơi nước.
“Cô nương, ngươi cũng lưu lại đi.”
Bạch Nhược cuối cùng mở miệng, một câu nói làm mọi người chú ý. Chỉ thấy nàng cười ảm đạm, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần mang theo một sự lạnh nhạt.
“Ngươi ở thế gian còn chưa bỏ lưu luyến xuống được. Còn có nhiều người để ý ngươi, cũng có người ngươi để ý. Mà ta thì lại khác, cái gì ta cũng không có. Giống như là bị nguyền rủa, mỗi lần muốn bảo hộ một người hoặc là muốn nếm thử yêu một người, kết quả luôn làm cho ta đau nát tim gan. Đã không có tâm, đối với hết thảy cũng không để ý.”
Bạch Nhược cười thản nhiên, không để ý tới biểu tình kinh ngạc của mọi người, xoay người đối mặt với Lưu Quang.
” Chỉ là mạng mạng hèn mọn, hãy lấy đi.”
Tia sáng trắng chợt lóe lên, Mị Nguyệt đồng thời kinh hãi thét một tiếng, một thanh đoản đao sắc bén đâm vào trong bụng Bạch Nhược.
Đó là vừa rồi lúc Mị Nguyệt bị Lưu Quang ném ra ngoài, đoản đao rơi xuống trên mặt đất. Lại không nghĩ bị Bạch Nhược trộm đi.
Trên mặt vẫn là nụ cười vô vị như trước, Bạch Nhược nhìn Lưu Quang, thấy đôi mắt của hắn vô ý lộ ra vẻ khiếp sợ. Không khỏi vui vẻ nở nụ cười.
“Thì ra. . . . . Ngươi cũng sẽ có vẻ mặt này. . . . . .”
Lưu Quang nhanh chóng đem Tiểu Vũ đặt trên ghế ngồi, vươn tay đem thân thể Bạch Nhược đang chống đỡ không được sắp sửa ngã xuống đất. Lưu Quang không chút do dự vươn tay, tựa hồ là muốn cứu nàng.
“Đừng. . . Đừng cứu ta. . . . . .”
Miệng Bạch Nhược ho ra máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Giữ chặt tay Lưu Quang, ngăn cản hắn cứu mình.
Một phen biến cố này, làm cho mọi người ở đây kinh ngạc không thôi. Tiểu Hắc cũng sửng sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy.
“Ta. . . . Ta thường hay mằm mộng. Trong mộng có một nam tử mặc khôi giáp màu bạc. Hắn gọi ta là Quỳnh Nhi, không biết ngươi có biết hắn là ai không. . . . .”
Bạch Nhược vô thức nỉ non, kể ra giấc mơ mỗi đêm quanh quẩn ở trong mộng của nàng.
Ánh mắt Lưu Quang chợt lóe, nhìn vào trong mắt Bạch Nhược.
“Ngươi muốn gặp hắn sao?”
Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt. Bạch Nhược lắc lắc đầu.
“Không muốn. . . . . Tốt nhất. . . . Vĩnh viễn không gặp. . . . . . Như vậy, sẽ không phiền không lo. Sẽ không đau lòng, sẽ không khổ sở. Sẽ không phải mỗi lần nghe được tiếng gọi kia, lệ sẽ lại rơi đầy mặt.”
Lưu Quang kinh ngạc nhìn người trước mắt, biểu tình chưa bao giờ phức tạp như vậy.
“A Nan nhìn Phật tổ nói, con thích một nữ tử. Phật tổ hỏi A Nan, con thích nữ tử này bao nhiêu? A Nan nói, con nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa rơi, chỉ cầu nàng đi ngang cầu. Ha ha, thật là khờ, thật là khờ. . . . . .”
Cười, nói xong một câu, Bạch Nhược nắm tay Lưu Quang, cuối cùng vô lực buông đoản đao trong tay.
Lưu Quang đứng lên, nhìn người trên mặt đất đã sắp mất đi sinh mệnh, Tiểu Vũ ở bên cạnh vẫn ngủ say. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình có phải đã sai lầm rồi hay không?
Hắn làm như vậy, cùng cách ngày đó Dương Tiển đối với Tiểu Vũ, có gì khác nhau?
Tràn ra một tiếng than nhẹ, Lưu Quang ôm lấy Tiểu Vũ đang ngủ say. Biết nàng sau khi tỉnh lại, sợ là sẽ lại cùng hắn đại náo một hồi. Mày bất giác gắt gao nhăn lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“không còn mệnh, trở về địa phủ. Mang xác chết của Quỳnh hoa tiên tử, chúng ta trở về.”
Tiểu Hắc lấy lại tinh thần, gật gật đầu. Tay vẽ bùa chú ấn hướng mặt đất. Nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện một vòng xoáy đen ngòm.
Lưu Quang ôm Tiểu Vũ xoay người đi vào vòng xoáy đó, Tiểu Hắc ôm Bạch Nhược cũng đi vào.
khi thân mình bọn họ chậm rãi biến mất, Lưu Quang thản nhiên mở miệng nói: “Ta sẽ y theo ước định.”
Đúng! Tay của bọn họ nhuốm đầy máu tanh, đã giết qua không ít người. Nhưng bọn họ không giết người vô tội. Vị cô nương áo trắng trước mắt này, cùng với bọn họ không oán không cừu, cho dù là vì lợi riêng cho bản thân, bọn họ cũng thật sự không hạ thủ được.
Mặc Tề hơi vuốt cằm, trầm giọng nói: “Thứ tại hạ mạo muội, xin hỏi một chút, vì sao các hạ không thể tha tánh mạng vị cô nương này? Trừ việc đó ra, thật không có biện pháp khác để giải quyết?”
Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Mặc Tề đang tinh tế cân nhắc. Nam tử trước mắt này hiển nhiên đối với nha đầu váy hồng trong lòng ngực phi thường để ý, nếu vạn bất đắc dĩ, ở khoảng cách gần như thế, hắn có mấy phần nắm chắc có thể bắt được nha đầu kia làm con tin?
Lưu Quang nghe thấy câu hỏi, không cho là đúng cười ảm đạm.
“Ta cao hứng, ta vui. Nếu các ngươi đáp ứng, vậy nên động thủ một mạng đổi một mạng. Nếu không đáp ứng, ta có thể sẽ tìm những người khác cũng không khác biệt. A! Đúng rồi! Lần trước cùng các ngươi chơi trò trốn tìm, có vui không? Cái tiểu tử mặc áo đỏ kia bao lâu mới được tìm ra? Lúc này, các ngươi còn muốn tiếp tục chơi một chút không?”
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lưu Quang vẫn nhìn chăm chú vào Mặc Tề. Làm như đem suy nghĩ trong lòng hắn nhìn thấu, cho nên mới cố ý ra tiếng cảnh cáo. Ý tứ thực rõ ràng, người trong long ngực hắn không phải ai cũng có thể động vào. Nếu ai không muốn sống thử một lần, hắn cũng là vui vẽ nguyện ý phụng bồi.
Quả nhiên, Mặc Tề nghe vậy trong lòng cả kinh. Phía sau đồng thời bước ra một người. Yêu nhan áo hồng, mê hoặc chúng sinh.
“Ai nha nha! Ta đã nói lần trước là người nào không có mắt, dám đem ta giam trong căn phòng tối đen đó. Thì ra là ngươi!”
Lan Hoa Chỉ (*) vừa nhấc, thẳng tắp chỉ hướng Lưu Quang ở đối diện. Người trước mặt lại không có nửa điểm phản ứng.
(*Phụ nữ ngày xưa thường hay làm thế, điệu bộ dịu dàng có lễ)
Hồng Lệ nổi giận, vừa định tiến lên biện giải thị phi, lại bị người bên cạnh lên tiếng ngăn lại.
“Tam ca, lần trước là ta không đúng, mới có thể làm phiền huynh. Huynh muốn trách thì trách ta đi.”
Vừa nâng mắt phượng, Hồng Lệ lên tiếng.”Không liên quan đến ngươi! Ai gây chuyện với ta, ta tìm người đó tính sồ
Vậy sao? Lưu Quang nghe thấy lời này, thoáng nổi lên hưng trí.
“Tính sổ? Ha ha, ngươi không phải là hoài niệm cảm giác bị nhốt ở trong phòng tối ngày trước? Nếu ngươi chờ mong như vậy, ta bây giờ có thể đưa ngươi đi ôn lại một phen.”
Lời vừa dứt Lưu Quang làm bộ vươn một ngón tay, Hồng Lệ trừng lớn hai tròng mắt, mất bình tĩnh một chút rồi lùi tới phía sau Túc Thanh. Mà Túc Thanh rất có nghĩa khí, hiên ngang lẫm liệt chắn trước người Hồng Lệ.
Mặc Tề thấy thế chắp tay nói: “Tam đệ không hiểu chuyện, thỉnh các hạ giơ cao đánh khẽ.”
Lưu Quang không thú vị thu hồi động tác, nhìn vào Bạch Nhược không có biểu tình gì. Có chút phiền não nói: “Tốt lắm! Các ngươi rốt cuộc quyết định thế nào?”
. . . . . . .
Mọi người lại một trận trầm mặc, mà vị cô nương theo Lưu Quang từ khi bắt đầu giao dịch đến nay vẫn không lên tiếng, lúc này rốt cục đã mở miệng.
“Mọi người không cần phải khó xử, vị cô nương áo trắng này là người vô tội không cần phải … bị liên lụy vì chuyện này. Ta với ngươi quay về địa phủ, không cần ở đây khó xử mấy đại ca bọn họ.”
Lời này của Mị Nguyệt vừa nói ra miệng, định hướng phía Lưu Quang đi đến. Cách nàng gần nhất là Hiên Viên Thương Tử đang giữ chặt cánh tay nàng, trong mắt hàm chứa lo lắng.
“Tứ tẩu, tẩu không thể đi! Nếu tẩu đi, tứ ca có thể không bao giờ … tỉnh lại nữa.”
Mị Nguyệt ngẩn ra, đảo mắt nhìn người vẫn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt ánh lên hơi nước.
“Cô nương, ngươi cũng lưu lại đi.”
Bạch Nhược cuối cùng mở miệng, một câu nói làm mọi người chú ý. Chỉ thấy nàng cười ảm đạm, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần mang theo một sự lạnh nhạt.
“Ngươi ở thế gian còn chưa bỏ lưu luyến xuống được. Còn có nhiều người để ý ngươi, cũng có người ngươi để ý. Mà ta thì lại khác, cái gì ta cũng không có. Giống như là bị nguyền rủa, mỗi lần muốn bảo hộ một người hoặc là muốn nếm thử yêu một người, kết quả luôn làm cho ta đau nát tim gan. Đã không có tâm, đối với hết thảy cũng không để ý.”
Bạch Nhược cười thản nhiên, không để ý tới biểu tình kinh ngạc của mọi người, xoay người đối mặt với Lưu Quang.
” Chỉ là mạng mạng hèn mọn, hãy lấy đi.”
Tia sáng trắng chợt lóe lên, Mị Nguyệt đồng thời kinh hãi thét một tiếng, một thanh đoản đao sắc bén đâm vào trong bụng Bạch Nhược.
Đó là vừa rồi lúc Mị Nguyệt bị Lưu Quang ném ra ngoài, đoản đao rơi xuống trên mặt đất. Lại không nghĩ bị Bạch Nhược trộm đi.
Trên mặt vẫn là nụ cười vô vị như trước, Bạch Nhược nhìn Lưu Quang, thấy đôi mắt của hắn vô ý lộ ra vẻ khiếp sợ. Không khỏi vui vẻ nở nụ cười.
“Thì ra. . . . . Ngươi cũng sẽ có vẻ mặt này. . . . . .”
Lưu Quang nhanh chóng đem Tiểu Vũ đặt trên ghế ngồi, vươn tay đem thân thể Bạch Nhược đang chống đỡ không được sắp sửa ngã xuống đất. Lưu Quang không chút do dự vươn tay, tựa hồ là muốn cứu nàng.
“Đừng. . . Đừng cứu ta. . . . . .”
Miệng Bạch Nhược ho ra máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Giữ chặt tay Lưu Quang, ngăn cản hắn cứu mình.
Một phen biến cố này, làm cho mọi người ở đây kinh ngạc không thôi. Tiểu Hắc cũng sửng sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy.
“Ta. . . . Ta thường hay mằm mộng. Trong mộng có một nam tử mặc khôi giáp màu bạc. Hắn gọi ta là Quỳnh Nhi, không biết ngươi có biết hắn là ai không. . . . .”
Bạch Nhược vô thức nỉ non, kể ra giấc mơ mỗi đêm quanh quẩn ở trong mộng của nàng.
Ánh mắt Lưu Quang chợt lóe, nhìn vào trong mắt Bạch Nhược.
“Ngươi muốn gặp hắn sao?”
Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt. Bạch Nhược lắc lắc đầu.
“Không muốn. . . . . Tốt nhất. . . . Vĩnh viễn không gặp. . . . . . Như vậy, sẽ không phiền không lo. Sẽ không đau lòng, sẽ không khổ sở. Sẽ không phải mỗi lần nghe được tiếng gọi kia, lệ sẽ lại rơi đầy mặt.”
Lưu Quang kinh ngạc nhìn người trước mắt, biểu tình chưa bao giờ phức tạp như vậy.
“A Nan nhìn Phật tổ nói, con thích một nữ tử. Phật tổ hỏi A Nan, con thích nữ tử này bao nhiêu? A Nan nói, con nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa rơi, chỉ cầu nàng đi ngang cầu. Ha ha, thật là khờ, thật là khờ. . . . . .”
Cười, nói xong một câu, Bạch Nhược nắm tay Lưu Quang, cuối cùng vô lực buông đoản đao trong tay.
Lưu Quang đứng lên, nhìn người trên mặt đất đã sắp mất đi sinh mệnh, Tiểu Vũ ở bên cạnh vẫn ngủ say. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình có phải đã sai lầm rồi hay không?
Hắn làm như vậy, cùng cách ngày đó Dương Tiển đối với Tiểu Vũ, có gì khác nhau?
Tràn ra một tiếng than nhẹ, Lưu Quang ôm lấy Tiểu Vũ đang ngủ say. Biết nàng sau khi tỉnh lại, sợ là sẽ lại cùng hắn đại náo một hồi. Mày bất giác gắt gao nhăn lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“không còn mệnh, trở về địa phủ. Mang xác chết của Quỳnh hoa tiên tử, chúng ta trở về.”
Tiểu Hắc lấy lại tinh thần, gật gật đầu. Tay vẽ bùa chú ấn hướng mặt đất. Nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện một vòng xoáy đen ngòm.
Lưu Quang ôm Tiểu Vũ xoay người đi vào vòng xoáy đó, Tiểu Hắc ôm Bạch Nhược cũng đi vào.
khi thân mình bọn họ chậm rãi biến mất, Lưu Quang thản nhiên mở miệng nói: “Ta sẽ y theo ước định.”
/207
|