Tiểu Vũ núp dưới giường, thân thể co rút, tay ôm mặt.
Đôi mắt lưu ly đảo qua đảo lại, trên mặt đỏ tươi một mảnh.
Chép chép miệng, trong cổ họng có cỗ máu tanh. Đó là trời xui đất khiến, nàng không cẩn thận cắn môi người khác mà thành.
Mà hôm nay nàng núp dưới giường, không phải là sợ bị đánh hoặc là bị bắt đi. Mà là kể từ khi máu người nào đó trôi vào miệnh, trong đầu nàng bắt đầu không ngừng hiện lên đủ loại sự tình.
Giống như là một thước phim, một đoạn hình ảnh rõ ràng đánh vào đầu.
Trên vách núi vô vọng, hắn cúi người, ôm chầm thân thể nàng, tay chặn Thiên Khiển lại.
Ở vách đá Trọng Quang, hắn tung người nhảy xuống. Nắm lợi kiếm Thanh Phong trong tay, ôm nàng dựa thế mà lên.
Trước Đoạn trường nhai, nàng nói, nàng thích hắn. Đôi mắt hắn lóe lên, khẽ hôn nàng. Trên mặt phách lối cao ngạo từ trước đến giờ, lại lơ đãng ửng đỏ.
Ở bên Cầu Nại Hà, nàng rốt cuộc hiểu rõ tình cảm của mình. Một lòng chờ hắn trở lại, muốn dũng cảm thổ lộ. Bất đắc dĩ lại bị người đẩy xuống Vong Xuyên, quên mất tất cả.
. . . . . .
Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Tất cả đều nhớ ra rồi.
Chỉ là. . . . . .
Hắn trở lại, nàng vốn còn muốn nói thích hắn. Hôm nay thì tốt rồi, thích không nói ra miệng, còn biến thành ghét?
Mẹ nó. . . . . .
Tiểu Vũ phiền não nắm tóc, mái tóc vốn gọn gàng lập tức vô cùng thảm hại.
Mới vừa rồi Lưu Quang hôn nàng thì nàng nhất thời hốt hoảng cho nên không cẩn thận cắn môi người nào đó. Ai ngờ người nào đó không hề ngưng lại, tiếp tục hôn.
Máu tươi dính vào môi, vào miệng. Trong đầu Tiểu Vũ nháy mắt đã tuôn ra đủ loại sự tình.
Tâm hoảng ý loạn, nàng cũng không biết hơi sức đâu ra, lập tức đẩy Lưu Quang ra, cứ như vậy xông về phòng mình, núp dưới giường.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thật muốn tìm miếng đậu hũ đụng chết thôi.
Trí nhớ khôi phục, dĩ nhiên là hiểu vì mình mất trí nhớ mà trong mắt Lưu Quang khi mỉm cười, lộ ra bao nhiêu chua xót cùng đau đớn.
Ai nha nha, người không biết thì vô tội chứ sao. Lão Đại cũng sẽ không trách nàng chứ?
Tiểu Vũ rất kiên cường tự an ủi. Thật vất vả sau đó tâm tình mới thoáng bình phục, chợt nhớ tới mới vừa rồi bộ dạng Lưu Quang nhíu mày, cắn răng nghiến lợi, bộ mặt giận dữ quát, “Nàng chán ghét ta?!”
. . . . . . A di đà Phật. . . . .
Tiểu Vũ bất giác nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu thấy an ủi thêm nữa cũng không có tác dụng. Trong nháy mắt tan rã sụp đổ.
Bi kịch kêu rên một tiếng, như con rùa nhỏ dúi đầu vào giữa hai chân.
Người nào lấy cọng mì sợi đưa cho nàng, nàng nghĩ nên treo cổ tự sát. . . . . . .
Hốt hoảng hết sức, không chút nào phát hiện, giờ phút này mắt trái của mình, đã sớm yêu dị đỏ ngầu.
. . . . . . .
“Lão. . . . Lão Đại? Ngươi. . Ngươi sao rồi? Không sao chứ?”
Tiểu Thôi đứng trước sô pha, trên mặt luôn luôn bình tĩnh nay hiện lên một tia bất an.
Mắt thấy cũng sắp đến mùa xuân, mấy ngày nay hắn tất bật bận rộn chuẩn bị tiền lương, tiền thưởng, xem thử năm nay gửi lên cấp trên bao nhiêu thuế thu nhập. Mất mấy ngày, cuối cùng cũng liệt kê danh sách cặn kẽ. Đến thư phòng, chính là muốn Lưu Quang xem qua một chút, rồi ký tên. Chẳng qua không nghĩ tới. . . . . .
Trên ghế sa lon màu đen, thân thể thon dài. Đôi tay che mặt thật chặt, không nhìn thấy vẻ mặt, vai run rẩy không dứt.
Tay Tiểu Thôi cầm danh sách, bất giác thoáng nắm chặt. Hắn vừa rồi vội vàng không chú ý, liền tình cờ thấy Vũ nha đầu đi vào.
Bây giờ là thế nào? Làm cái gì thế này? Lão Đại đây là?? Khóc???
Trán chợt nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Tiểu thôi cảm thấy có chuyện không đúng. Không đợi người trên ghế sa lon lên tiếng, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Ta. . . . . Ta vừa nhớ ra còn có việc chưa làm xong, ta đi ra ngoài trước!”
Tiếng nói vừa dứt, bàn chân như bôi dầu liền muốn tranh thủ rút lui. Đáng tiếc chân mới vừa nâng lên, liền nghe thấy một tiếng.
“Đứng lại!”
. . . . . . . .
Chân vừa nâng lên liền cứng rắn thu trở lại, đôi tay Tiểu Thôi đặt trước người cung kính đứng lại. Trong nội tâm bất định một mảnh.
Ánh mắt không tự chủ len lén liếc một cái, chỉ thấy Lưu Quang chậm rãi ngồi dậy, sau đó chậm rãi buông tay xuống, quay mặt sang nhìn hắn.
Một nháy kia, Tiểu thôi theo bản năng nhắm nghiền hai mắt. Trong lòng khủng hoảng, không thể nhìn! Nhìn nhất định sẽ bị diệt khẩu!
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, không khí quỷ dị làm cho người ta hoảng sợ. Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Thôi toát ra. Qua hồi lâu, Tiểu Thôi chuẩn bị quỳ gối van xin được chết sớm để giải thoát thì nghe người trên ghế sa lon cười thoải mái nói: “Này? Ngươi làm gì thế?”
. . . . . . Hả?
Một giây kế tiếp, Tiểu Thôi mở mắt ra. Ngẩng đầu nhìn thấy người nào đó trên ghế sa lon, mặt cười đến rực rỡ. Mắt phải đỏ ngầu một mảnh.
Nụ cười kia, không phải tức giận hay nổi giận lúc yêu dị cười lạnh, mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Nụ cười như thế, Tiểu Thôi đã từng thấy qua mấy lần. Mà mỗi lần có thể nhìn thấy nụ cười như thế thì bên người lão Đại nhất định sẽ có một tiểu nha đầu váy hồng. Bởi vì loại cười này, tất cả đều vì nàng mới có.
Tiểu Thôi không hiểu, Vũ nha đầu rốt cuộc làm chuyện gì, có thể khiến lão Đại vui vẻ đến như thế? Hình như là từ khi Vũ nha đầu bị ném vào Vong Xuyên Hà, lão Đại liền không còn cười như vậy?
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Tiểu Thôi, Lưu Quang có chút không kiên nhẫn vung tay lên, “Ta biết rõ Bổn vương bộ dạng đẹp trai, nhưng ngươi cũng không cần thiết nhìn đến si mê như vậy chứ? Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu Thôi đột nhiên hoàn thần, ai ui, xem ra chứng u buồn của lão Đại hoàn toàn chữa khỏi? Còn nói giỡn.
“Á, là như vậy. Mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi, ta sửa lại danh sách tài chính của Địa phủ, muốn mời ngươi xem qua một chút.”
Lưu Quang chợt nhíu mày, đứng lên đi tới bên cạnh Tiểu Thôi. Không phải vì danh sách trong tay hắn, mà lại vỗ vỗ vai hắn nói: “Thương Quân, từ khi ngươi đến Địa phủ làm việc tới nay, ngươi cùng Vô Thường, Không Mệnh còn có Chung Quỳ vẫn ở bên cạnh ta, vì ta chuẩn bị tất cả. Tính tình ta không tốt, tâm tình cũng bất định. Thật xin lỗi, cho tới nay, để cho các ngươi vì ta mà hao tổn tâm trí.”
Tiểu Thôi trợn tròn hai mắt nhìn về Lưu Quang, miệng há to ước chừng có thể nuốt một quả trứng khủng long.
“Lão. . . Lão Đại? Ngươi. . . Ngươi không có. . . . Không có sao chứ?”
Tiểu Thôi là laijch sự, thật ra thì hắn muốn hỏi, ngươi không có bệnh chứ? Suy tính nếu như đem “Chuyện” đổi thành” Bệnh”, hậu quả đoán chừng sẽ rất nghiêm trọng, cho nên Tiểu thôi rất thức thời hỏi một câu như vậy.
Lưu Quang trợn tròn mắt. Một cước liền đạp tới.
“Mẹ nó! Khó lắm ngươi mới được lão Đại ta nói một phen cảm động, động lòng người như vậy, một chút ngươi cũng không cảm động, thậm chí còn dùng loại ánh mắt hoài nghi này nhìn ta. Thế nào? Có phải ngươi đang suy nghĩ hôm nay ta có uống lộn thuốc hay không? Còn là ấm đầu rồi hả ? Được rồi được rồi, ta biết ngay đám người các ngươi không chịu nổi ta đây nhiệt tình đối đãi. Hôm nay tâm tình Bổn vương tốt, không so đo với ngươi. Con dấu ở trong giá sách, tới lấy đi, muốn đóng ở đâu thì đóng. Chỉ là chớ đem Địa phủ bán đấu giá là được.”
Thân hình Tiểu Thôi lưu loát, tránh khá nhanh. Lúc này mới tránh được bị đạp.
Nghe Lưu Quang nói, lúc này trong lòng mới thư thả một chút. Aizz, lão Đại vẫn tương đối bình thường.
Xoay người đi tới tủ sách, cầm lấy con dấu chuẩn bị đi ra ngoài. Bỗng nghe một thanh âm.
“Tiểu Thôi, buổi tối mọi người chúng ta tụ tập ăn một bữa đi?”
Đôi mắt lưu ly đảo qua đảo lại, trên mặt đỏ tươi một mảnh.
Chép chép miệng, trong cổ họng có cỗ máu tanh. Đó là trời xui đất khiến, nàng không cẩn thận cắn môi người khác mà thành.
Mà hôm nay nàng núp dưới giường, không phải là sợ bị đánh hoặc là bị bắt đi. Mà là kể từ khi máu người nào đó trôi vào miệnh, trong đầu nàng bắt đầu không ngừng hiện lên đủ loại sự tình.
Giống như là một thước phim, một đoạn hình ảnh rõ ràng đánh vào đầu.
Trên vách núi vô vọng, hắn cúi người, ôm chầm thân thể nàng, tay chặn Thiên Khiển lại.
Ở vách đá Trọng Quang, hắn tung người nhảy xuống. Nắm lợi kiếm Thanh Phong trong tay, ôm nàng dựa thế mà lên.
Trước Đoạn trường nhai, nàng nói, nàng thích hắn. Đôi mắt hắn lóe lên, khẽ hôn nàng. Trên mặt phách lối cao ngạo từ trước đến giờ, lại lơ đãng ửng đỏ.
Ở bên Cầu Nại Hà, nàng rốt cuộc hiểu rõ tình cảm của mình. Một lòng chờ hắn trở lại, muốn dũng cảm thổ lộ. Bất đắc dĩ lại bị người đẩy xuống Vong Xuyên, quên mất tất cả.
. . . . . .
Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Tất cả đều nhớ ra rồi.
Chỉ là. . . . . .
Hắn trở lại, nàng vốn còn muốn nói thích hắn. Hôm nay thì tốt rồi, thích không nói ra miệng, còn biến thành ghét?
Mẹ nó. . . . . .
Tiểu Vũ phiền não nắm tóc, mái tóc vốn gọn gàng lập tức vô cùng thảm hại.
Mới vừa rồi Lưu Quang hôn nàng thì nàng nhất thời hốt hoảng cho nên không cẩn thận cắn môi người nào đó. Ai ngờ người nào đó không hề ngưng lại, tiếp tục hôn.
Máu tươi dính vào môi, vào miệng. Trong đầu Tiểu Vũ nháy mắt đã tuôn ra đủ loại sự tình.
Tâm hoảng ý loạn, nàng cũng không biết hơi sức đâu ra, lập tức đẩy Lưu Quang ra, cứ như vậy xông về phòng mình, núp dưới giường.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thật muốn tìm miếng đậu hũ đụng chết thôi.
Trí nhớ khôi phục, dĩ nhiên là hiểu vì mình mất trí nhớ mà trong mắt Lưu Quang khi mỉm cười, lộ ra bao nhiêu chua xót cùng đau đớn.
Ai nha nha, người không biết thì vô tội chứ sao. Lão Đại cũng sẽ không trách nàng chứ?
Tiểu Vũ rất kiên cường tự an ủi. Thật vất vả sau đó tâm tình mới thoáng bình phục, chợt nhớ tới mới vừa rồi bộ dạng Lưu Quang nhíu mày, cắn răng nghiến lợi, bộ mặt giận dữ quát, “Nàng chán ghét ta?!”
. . . . . . A di đà Phật. . . . .
Tiểu Vũ bất giác nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu thấy an ủi thêm nữa cũng không có tác dụng. Trong nháy mắt tan rã sụp đổ.
Bi kịch kêu rên một tiếng, như con rùa nhỏ dúi đầu vào giữa hai chân.
Người nào lấy cọng mì sợi đưa cho nàng, nàng nghĩ nên treo cổ tự sát. . . . . . .
Hốt hoảng hết sức, không chút nào phát hiện, giờ phút này mắt trái của mình, đã sớm yêu dị đỏ ngầu.
. . . . . . .
“Lão. . . . Lão Đại? Ngươi. . Ngươi sao rồi? Không sao chứ?”
Tiểu Thôi đứng trước sô pha, trên mặt luôn luôn bình tĩnh nay hiện lên một tia bất an.
Mắt thấy cũng sắp đến mùa xuân, mấy ngày nay hắn tất bật bận rộn chuẩn bị tiền lương, tiền thưởng, xem thử năm nay gửi lên cấp trên bao nhiêu thuế thu nhập. Mất mấy ngày, cuối cùng cũng liệt kê danh sách cặn kẽ. Đến thư phòng, chính là muốn Lưu Quang xem qua một chút, rồi ký tên. Chẳng qua không nghĩ tới. . . . . .
Trên ghế sa lon màu đen, thân thể thon dài. Đôi tay che mặt thật chặt, không nhìn thấy vẻ mặt, vai run rẩy không dứt.
Tay Tiểu Thôi cầm danh sách, bất giác thoáng nắm chặt. Hắn vừa rồi vội vàng không chú ý, liền tình cờ thấy Vũ nha đầu đi vào.
Bây giờ là thế nào? Làm cái gì thế này? Lão Đại đây là?? Khóc???
Trán chợt nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, Tiểu thôi cảm thấy có chuyện không đúng. Không đợi người trên ghế sa lon lên tiếng, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Ta. . . . . Ta vừa nhớ ra còn có việc chưa làm xong, ta đi ra ngoài trước!”
Tiếng nói vừa dứt, bàn chân như bôi dầu liền muốn tranh thủ rút lui. Đáng tiếc chân mới vừa nâng lên, liền nghe thấy một tiếng.
“Đứng lại!”
. . . . . . . .
Chân vừa nâng lên liền cứng rắn thu trở lại, đôi tay Tiểu Thôi đặt trước người cung kính đứng lại. Trong nội tâm bất định một mảnh.
Ánh mắt không tự chủ len lén liếc một cái, chỉ thấy Lưu Quang chậm rãi ngồi dậy, sau đó chậm rãi buông tay xuống, quay mặt sang nhìn hắn.
Một nháy kia, Tiểu thôi theo bản năng nhắm nghiền hai mắt. Trong lòng khủng hoảng, không thể nhìn! Nhìn nhất định sẽ bị diệt khẩu!
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, không khí quỷ dị làm cho người ta hoảng sợ. Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Thôi toát ra. Qua hồi lâu, Tiểu Thôi chuẩn bị quỳ gối van xin được chết sớm để giải thoát thì nghe người trên ghế sa lon cười thoải mái nói: “Này? Ngươi làm gì thế?”
. . . . . . Hả?
Một giây kế tiếp, Tiểu Thôi mở mắt ra. Ngẩng đầu nhìn thấy người nào đó trên ghế sa lon, mặt cười đến rực rỡ. Mắt phải đỏ ngầu một mảnh.
Nụ cười kia, không phải tức giận hay nổi giận lúc yêu dị cười lạnh, mà là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Nụ cười như thế, Tiểu Thôi đã từng thấy qua mấy lần. Mà mỗi lần có thể nhìn thấy nụ cười như thế thì bên người lão Đại nhất định sẽ có một tiểu nha đầu váy hồng. Bởi vì loại cười này, tất cả đều vì nàng mới có.
Tiểu Thôi không hiểu, Vũ nha đầu rốt cuộc làm chuyện gì, có thể khiến lão Đại vui vẻ đến như thế? Hình như là từ khi Vũ nha đầu bị ném vào Vong Xuyên Hà, lão Đại liền không còn cười như vậy?
Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Tiểu Thôi, Lưu Quang có chút không kiên nhẫn vung tay lên, “Ta biết rõ Bổn vương bộ dạng đẹp trai, nhưng ngươi cũng không cần thiết nhìn đến si mê như vậy chứ? Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu Thôi đột nhiên hoàn thần, ai ui, xem ra chứng u buồn của lão Đại hoàn toàn chữa khỏi? Còn nói giỡn.
“Á, là như vậy. Mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi, ta sửa lại danh sách tài chính của Địa phủ, muốn mời ngươi xem qua một chút.”
Lưu Quang chợt nhíu mày, đứng lên đi tới bên cạnh Tiểu Thôi. Không phải vì danh sách trong tay hắn, mà lại vỗ vỗ vai hắn nói: “Thương Quân, từ khi ngươi đến Địa phủ làm việc tới nay, ngươi cùng Vô Thường, Không Mệnh còn có Chung Quỳ vẫn ở bên cạnh ta, vì ta chuẩn bị tất cả. Tính tình ta không tốt, tâm tình cũng bất định. Thật xin lỗi, cho tới nay, để cho các ngươi vì ta mà hao tổn tâm trí.”
Tiểu Thôi trợn tròn hai mắt nhìn về Lưu Quang, miệng há to ước chừng có thể nuốt một quả trứng khủng long.
“Lão. . . Lão Đại? Ngươi. . . Ngươi không có. . . . Không có sao chứ?”
Tiểu Thôi là laijch sự, thật ra thì hắn muốn hỏi, ngươi không có bệnh chứ? Suy tính nếu như đem “Chuyện” đổi thành” Bệnh”, hậu quả đoán chừng sẽ rất nghiêm trọng, cho nên Tiểu thôi rất thức thời hỏi một câu như vậy.
Lưu Quang trợn tròn mắt. Một cước liền đạp tới.
“Mẹ nó! Khó lắm ngươi mới được lão Đại ta nói một phen cảm động, động lòng người như vậy, một chút ngươi cũng không cảm động, thậm chí còn dùng loại ánh mắt hoài nghi này nhìn ta. Thế nào? Có phải ngươi đang suy nghĩ hôm nay ta có uống lộn thuốc hay không? Còn là ấm đầu rồi hả ? Được rồi được rồi, ta biết ngay đám người các ngươi không chịu nổi ta đây nhiệt tình đối đãi. Hôm nay tâm tình Bổn vương tốt, không so đo với ngươi. Con dấu ở trong giá sách, tới lấy đi, muốn đóng ở đâu thì đóng. Chỉ là chớ đem Địa phủ bán đấu giá là được.”
Thân hình Tiểu Thôi lưu loát, tránh khá nhanh. Lúc này mới tránh được bị đạp.
Nghe Lưu Quang nói, lúc này trong lòng mới thư thả một chút. Aizz, lão Đại vẫn tương đối bình thường.
Xoay người đi tới tủ sách, cầm lấy con dấu chuẩn bị đi ra ngoài. Bỗng nghe một thanh âm.
“Tiểu Thôi, buổi tối mọi người chúng ta tụ tập ăn một bữa đi?”
/207
|