1, 2, 3, 4. . . . . . .
Tiểu Vũ quả thật ngoan ngoãn nhắm hai mắt, lẩm bẩm thầm đếm. Đếm tới mười, phát giác hai chân của mình chưa chạm được gì, không khỏi nghi ngờ nói: “Lão Đại? Còn chưa tới mặt đất?”
Lưu Quang nhàn nhạt cười khẽ, giọng nói lộ ra chút khổ não. “À, đến rồi, chỉ là tình huống có chút phức tạp, ngươi tốt nhất tự mình mở mắt ra nhìn một chút.”
Tiểu Vũ không hiểu, tình huống phức tạp là có ý gì?
Đôi tay ôm chặt Lưu Quang, Tiểu Vũ cúi đầu, khẽ hé mắt nhìn xuống.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thật giật mình! Tình huống quả nhiên phức tạp!
Thì ra là dưới Đoạn Trường nhai, là một đầm nước. Giờ phút này Lưu Quang ôm Tiểu Vũ đứng trên mặt nước.
Với tính tình của Tiểu Vũ, dĩ nhiên biết phía sau là cái gì. Chỉ là nàng từ nhỏ có chứng sợ nước, trong lòng mặc dù hiểu Tiểu Long Nữ ẩn trong thủy động ở phía dưới đầm nước, nhưng lại giãy giụa vô cùng.
“Ta phải xuống?”
Thấy Tiểu Vũ không nói, Lưu Quang liền mở miệng hỏi. Mấy ngày trước có đọc lại bộ tiểu thuyết này, hắn cũng biết Tiểu Long Nữ ở nơi nào.
Vừa nghe Lưu Quang nói những lời này, đầu nhỏ của Tiểu Vũ lập tức dao động giống như trống lắc.
“Không, không đi. Ta không đi! Ta, ta ở đây chờ ngươi là được rồi, một mình ngươi đi xử lý chuyện này thôi.”
Tiểu Vũ phản ứng như thế, thật khiến Lưu Quang có chút ngạc nhiên. Bởi hắn biết Tiểu Vũ sợ độ cao, mới vừa rồi từ phía trên nhảy xuống hắn còn khuyên nàng ở lại phía trên chờ hắn. Đáng tiếc Tiểu Vũ giống như sợ hắn làm loạn, cố tình không nghe. Hôm nay cũng đã đến đáy vực, Tiểu Vũ thế nhưng chủ động nói lưu lại chờ hắn. Chẳng lẽ? Tiểu Vũ không chỉ sợ độ cao? Còn sợ nước?
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Quang không khỏi cười lớn.
“Nha đầu, thì ra trên cõi đời này, ngươi cũng có thứ sợ à? Ban đầu ta thấy ngươi đối với ta giương nanh múa vuốt thì cho là ngươi không sợ trời không sợ đất đấy.”
Tiểu Vũ méo miệng, sắc mặt khó chịu nói: “Không sai! Ta không sợ trời không sợ đất, không sợ Chung lão đại cũng không sợ ngươi! Nhưng lại sợ cao sợ nước. Đúng rồi, còn sợ rắn!”
Lưu Quang cười lắc lắc đầu, không muốn miễn cưỡng nàng. Liền ôm Tiểu Vũ đến bên cạnh đầm nước đặt xuống, sau đó một mình nhảy vào trong nước. Chỉ trong chốc lát, người liền trở lại. Trên tóc trên y phục giống hệt ban đầu, không dính một giọt nước.
Nhìn thấy bên cạnh đầm nước, con mèo nhỏ đang dùng cục đá nhỏ khắc “Tiểu Vũ đã du ngoạn đến chỗ này”, không khỏi giương lên khóe miệng.
Bất kể Thiên đế rốt cuộc muốn cùng hắn chơi trò gì, hắn cũng toàn bộ tiếp nhận. Trước kia hoặc là hắn vô cầu vô dục, nhưng hôm nay cũng không giống nữa. Hắn biết Thiên Quy giới luật của trời nghiêm nghị như thế nào, mà Thiên đế lão đầu kia thoạt nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh, kì thực rất nghiêm túc, cũng là nhân vật lợi hại. Nhưng hắn không phải Nhị Lang thần, Tiểu Vũ cũng không là Quỳnh hoa tiên tử.
Hắn là Lưu Quang! Phàm là người hắn bảo vệ, sẽ tuyệt đối không để người khác động vào một chút nào!
Mà cho đến giờ phút này, Lưu Quang mới hơi hiểu. Thì ra hắn cực kỳ giống cha hắn. Mặc dù hắn không quá nghĩ tới người kia, nhưng máu mủ là không giả. Giống ở chỗ tính tình quật cường, kiên trì tin tưởng.
Cho nên vô luận tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Giống như lúc hắn rời Thiên Đình.
Nếu ai dám động đến người hắn bảo vệ, kể cả là thần, hắn cũng giết không tha!
. . . . . .
Vấn đề Tiểu Long Nữ bên này coi như đã giải quyết xong, nhưng còn có Dương Quá.
Nếu như dựa theo sách, cụt một tay, đẹp trai sẽ vẫn sống rất tiêu sái. Còn có đông đảo người ái mộ, Quách Tương chính là một người trong số đó.
Tiểu Vũ trong lòng có chút không yên, dù sao nàng không thể khẳng định. Tính tình lão Đại nhiều thay đổi có thể bên này cứu Tiểu Long Nữ, bên kia lại phái người chém Dương Quá hay không?
Suy tư liên tục, Tiểu Vũ quyết định không trở về Địa phủ ngay. Ở lại canh giữ bên cạnh đẹp trai cụt một tay, cho đến khi hắn và Tiểu Long Nữ gặp lại thật thỏa đáng!
Mà Lưu Quang không ngăn được nàng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng đi. Mình trở về Địa phủ, sai Tiểu Hắc Tiểu Bạch âm thầm bảo vệ Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ở trong Tuyệt Tình Cốc tìm được Dương Quá, thấy hắn bên cạnh có hai vị giai nhân làm bạn, không khỏi chép chép mồm lắc đầu không dứt. Đẹp trai thì số mệnh tốt, đến chỗ nào cũng có đãi ngộ đặc biệt. May mà Dương Quá không đa tình, nếu không nàng cũng tự mình ra tay bóp chết hắn!
. . . . . .
Một ngày ở nhân giới trôi qua thật nhanh chóng. Từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, khiến Tiểu Vũ cảm giác có chút theo không kịp tiết tấu.
Mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh Dương Quá, dĩ nhiên, trừ lúc đi vệ sinh cùng ngủ ra.
Tình yêu, quả nhiên là giày vò. Mặc dù Tiểu Vũ còn không rõ ý nghĩa của nó, nhưng mỗi lần nhìn thấy Dương Quá đau đớn ăn Đoạn Trường thảo, cũng biết tư vị kia khẳng định không dễ chịu.
Trong lòng có nhớ thương cùng tư niệm, rốt cuộc hạnh phúc còn có bi ai?
Ở Nhân giới mấy ngày, trong óc Tiểu Vũ thường toát ra nghi vấn. Giống như Lưu Quang hỏi nàng cái vấn đề kia, nếu như có một ngày nàng không còn được gặp lại Lưu Quang, như vậy nàng rốt cuộc sẽ như thế nào?
Nếu là Tiểu Vũ trước kia, nàng bảo đảm sẽ không chút do dự trả lời. “Không thấy thì không thấy, ta còn không muốn gặp nam nhân phúc hắc! Mỗi một lần gặp đều muốn ăn da hắn, hút máu hắn!” Bị túm cái mông còn túm cả đầu, còn bị ném vào Súc Sinh Đạo, lời nói lạnh như băng.
Nhưng ngày lại ngày trôi qua, đối với Lưu Quang lại có một tình cảm khác. Tiểu Vũ liền phát giác, thật ra nàng không chán ghét Lưu Quang. Với diện mạo yêu nghiệt mà nói, thật đúng là nhìn mãi không chán. Lồng ngực còn mang theo mùi thơm ngát, môi còn rất ấm áp. . . . .
Khụ, khụ khụ!
Lắc đầu, Tiểu Vũ kịp thời ngăn mình suy nghĩ lung tung. Hiện tại cũng không phải là mùa xuân, không phải mùa gì!
. . . . . .
Lục Vô Song cùng Trình Anh ở lại Tuyệt Tình Cốc cùng với Dương Quá, về sau Dương Quá nói muốn cùng các nàng kết nghĩa kim lan, ba người liền kết bái. Từ đó lại qua hơn một tháng, độc hoa tình của Dương Quá rốt cuộc không hề phát tác, độc tình đã hết. Thấy không có một chút tin tức nào của Tiểu Long Nữ, liền rời khỏi Tuyệt Tình Cốc.
Ra khỏi Tuyệt Tình Cốc, ba người mỗi người đi một ngả. Tiểu Vũ dĩ nhiên là tiếp tục đi cùng Dương Quá.
Đẹp trai cụt một tay này ở trên giang hồ lang thang mấy tháng, đến được nơi Độc Cô Cầu Bại chết đi, cùng thần điêu làm bạn.
Khi Tiểu Vũ nhìn thấy con điêu khổng lồ, sửng sốt không hiểu con điêu hết ăn lại nằm này, ma điêu lại được gọi là thần điêu? Một chút cũng không nhìn ra nó là thần?
Trên sách nói con điêu hiểu tính người, còn giúp Dương Quá luyện võ. Nhưng Tiểu Vũ theo Dương Quá đi tới nơi này vài ngày, ngoại trừ nhìn thấy con điêu nhàn nhã nằm trên vách đá mà ngủ, căn bản không thấy nó có bất kỳ phản ứng gì. Chứ đừng nói dạy võ công. Thậm chí ngay cả kêu một tiếng cũng lười.
Mỗi lần nhìn thấy đẹp trai cụt một tay nhiệt tình ý vị gọi: Điêu huynh! Điêu huynh! Tiểu Vũ muốn đánh nó chết đi được. Bởi vì tiểu điêu căn bản không để ý đẹp trai cụt một tay, có lúc phát bực đập một cánh, mà thương trẻ con bị thổi đến bảy phần choáng, tám phần say.
Tiểu Vũ thật sự nhìn không nổi, lúc này mới khẽ cắn răng, ra một quyết định trọng đại!
Tiểu Vũ quả thật ngoan ngoãn nhắm hai mắt, lẩm bẩm thầm đếm. Đếm tới mười, phát giác hai chân của mình chưa chạm được gì, không khỏi nghi ngờ nói: “Lão Đại? Còn chưa tới mặt đất?”
Lưu Quang nhàn nhạt cười khẽ, giọng nói lộ ra chút khổ não. “À, đến rồi, chỉ là tình huống có chút phức tạp, ngươi tốt nhất tự mình mở mắt ra nhìn một chút.”
Tiểu Vũ không hiểu, tình huống phức tạp là có ý gì?
Đôi tay ôm chặt Lưu Quang, Tiểu Vũ cúi đầu, khẽ hé mắt nhìn xuống.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thật giật mình! Tình huống quả nhiên phức tạp!
Thì ra là dưới Đoạn Trường nhai, là một đầm nước. Giờ phút này Lưu Quang ôm Tiểu Vũ đứng trên mặt nước.
Với tính tình của Tiểu Vũ, dĩ nhiên biết phía sau là cái gì. Chỉ là nàng từ nhỏ có chứng sợ nước, trong lòng mặc dù hiểu Tiểu Long Nữ ẩn trong thủy động ở phía dưới đầm nước, nhưng lại giãy giụa vô cùng.
“Ta phải xuống?”
Thấy Tiểu Vũ không nói, Lưu Quang liền mở miệng hỏi. Mấy ngày trước có đọc lại bộ tiểu thuyết này, hắn cũng biết Tiểu Long Nữ ở nơi nào.
Vừa nghe Lưu Quang nói những lời này, đầu nhỏ của Tiểu Vũ lập tức dao động giống như trống lắc.
“Không, không đi. Ta không đi! Ta, ta ở đây chờ ngươi là được rồi, một mình ngươi đi xử lý chuyện này thôi.”
Tiểu Vũ phản ứng như thế, thật khiến Lưu Quang có chút ngạc nhiên. Bởi hắn biết Tiểu Vũ sợ độ cao, mới vừa rồi từ phía trên nhảy xuống hắn còn khuyên nàng ở lại phía trên chờ hắn. Đáng tiếc Tiểu Vũ giống như sợ hắn làm loạn, cố tình không nghe. Hôm nay cũng đã đến đáy vực, Tiểu Vũ thế nhưng chủ động nói lưu lại chờ hắn. Chẳng lẽ? Tiểu Vũ không chỉ sợ độ cao? Còn sợ nước?
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Quang không khỏi cười lớn.
“Nha đầu, thì ra trên cõi đời này, ngươi cũng có thứ sợ à? Ban đầu ta thấy ngươi đối với ta giương nanh múa vuốt thì cho là ngươi không sợ trời không sợ đất đấy.”
Tiểu Vũ méo miệng, sắc mặt khó chịu nói: “Không sai! Ta không sợ trời không sợ đất, không sợ Chung lão đại cũng không sợ ngươi! Nhưng lại sợ cao sợ nước. Đúng rồi, còn sợ rắn!”
Lưu Quang cười lắc lắc đầu, không muốn miễn cưỡng nàng. Liền ôm Tiểu Vũ đến bên cạnh đầm nước đặt xuống, sau đó một mình nhảy vào trong nước. Chỉ trong chốc lát, người liền trở lại. Trên tóc trên y phục giống hệt ban đầu, không dính một giọt nước.
Nhìn thấy bên cạnh đầm nước, con mèo nhỏ đang dùng cục đá nhỏ khắc “Tiểu Vũ đã du ngoạn đến chỗ này”, không khỏi giương lên khóe miệng.
Bất kể Thiên đế rốt cuộc muốn cùng hắn chơi trò gì, hắn cũng toàn bộ tiếp nhận. Trước kia hoặc là hắn vô cầu vô dục, nhưng hôm nay cũng không giống nữa. Hắn biết Thiên Quy giới luật của trời nghiêm nghị như thế nào, mà Thiên đế lão đầu kia thoạt nhìn bộ dáng không nghiêm chỉnh, kì thực rất nghiêm túc, cũng là nhân vật lợi hại. Nhưng hắn không phải Nhị Lang thần, Tiểu Vũ cũng không là Quỳnh hoa tiên tử.
Hắn là Lưu Quang! Phàm là người hắn bảo vệ, sẽ tuyệt đối không để người khác động vào một chút nào!
Mà cho đến giờ phút này, Lưu Quang mới hơi hiểu. Thì ra hắn cực kỳ giống cha hắn. Mặc dù hắn không quá nghĩ tới người kia, nhưng máu mủ là không giả. Giống ở chỗ tính tình quật cường, kiên trì tin tưởng.
Cho nên vô luận tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Giống như lúc hắn rời Thiên Đình.
Nếu ai dám động đến người hắn bảo vệ, kể cả là thần, hắn cũng giết không tha!
. . . . . .
Vấn đề Tiểu Long Nữ bên này coi như đã giải quyết xong, nhưng còn có Dương Quá.
Nếu như dựa theo sách, cụt một tay, đẹp trai sẽ vẫn sống rất tiêu sái. Còn có đông đảo người ái mộ, Quách Tương chính là một người trong số đó.
Tiểu Vũ trong lòng có chút không yên, dù sao nàng không thể khẳng định. Tính tình lão Đại nhiều thay đổi có thể bên này cứu Tiểu Long Nữ, bên kia lại phái người chém Dương Quá hay không?
Suy tư liên tục, Tiểu Vũ quyết định không trở về Địa phủ ngay. Ở lại canh giữ bên cạnh đẹp trai cụt một tay, cho đến khi hắn và Tiểu Long Nữ gặp lại thật thỏa đáng!
Mà Lưu Quang không ngăn được nàng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng đi. Mình trở về Địa phủ, sai Tiểu Hắc Tiểu Bạch âm thầm bảo vệ Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ở trong Tuyệt Tình Cốc tìm được Dương Quá, thấy hắn bên cạnh có hai vị giai nhân làm bạn, không khỏi chép chép mồm lắc đầu không dứt. Đẹp trai thì số mệnh tốt, đến chỗ nào cũng có đãi ngộ đặc biệt. May mà Dương Quá không đa tình, nếu không nàng cũng tự mình ra tay bóp chết hắn!
. . . . . .
Một ngày ở nhân giới trôi qua thật nhanh chóng. Từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, khiến Tiểu Vũ cảm giác có chút theo không kịp tiết tấu.
Mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh Dương Quá, dĩ nhiên, trừ lúc đi vệ sinh cùng ngủ ra.
Tình yêu, quả nhiên là giày vò. Mặc dù Tiểu Vũ còn không rõ ý nghĩa của nó, nhưng mỗi lần nhìn thấy Dương Quá đau đớn ăn Đoạn Trường thảo, cũng biết tư vị kia khẳng định không dễ chịu.
Trong lòng có nhớ thương cùng tư niệm, rốt cuộc hạnh phúc còn có bi ai?
Ở Nhân giới mấy ngày, trong óc Tiểu Vũ thường toát ra nghi vấn. Giống như Lưu Quang hỏi nàng cái vấn đề kia, nếu như có một ngày nàng không còn được gặp lại Lưu Quang, như vậy nàng rốt cuộc sẽ như thế nào?
Nếu là Tiểu Vũ trước kia, nàng bảo đảm sẽ không chút do dự trả lời. “Không thấy thì không thấy, ta còn không muốn gặp nam nhân phúc hắc! Mỗi một lần gặp đều muốn ăn da hắn, hút máu hắn!” Bị túm cái mông còn túm cả đầu, còn bị ném vào Súc Sinh Đạo, lời nói lạnh như băng.
Nhưng ngày lại ngày trôi qua, đối với Lưu Quang lại có một tình cảm khác. Tiểu Vũ liền phát giác, thật ra nàng không chán ghét Lưu Quang. Với diện mạo yêu nghiệt mà nói, thật đúng là nhìn mãi không chán. Lồng ngực còn mang theo mùi thơm ngát, môi còn rất ấm áp. . . . .
Khụ, khụ khụ!
Lắc đầu, Tiểu Vũ kịp thời ngăn mình suy nghĩ lung tung. Hiện tại cũng không phải là mùa xuân, không phải mùa gì!
. . . . . .
Lục Vô Song cùng Trình Anh ở lại Tuyệt Tình Cốc cùng với Dương Quá, về sau Dương Quá nói muốn cùng các nàng kết nghĩa kim lan, ba người liền kết bái. Từ đó lại qua hơn một tháng, độc hoa tình của Dương Quá rốt cuộc không hề phát tác, độc tình đã hết. Thấy không có một chút tin tức nào của Tiểu Long Nữ, liền rời khỏi Tuyệt Tình Cốc.
Ra khỏi Tuyệt Tình Cốc, ba người mỗi người đi một ngả. Tiểu Vũ dĩ nhiên là tiếp tục đi cùng Dương Quá.
Đẹp trai cụt một tay này ở trên giang hồ lang thang mấy tháng, đến được nơi Độc Cô Cầu Bại chết đi, cùng thần điêu làm bạn.
Khi Tiểu Vũ nhìn thấy con điêu khổng lồ, sửng sốt không hiểu con điêu hết ăn lại nằm này, ma điêu lại được gọi là thần điêu? Một chút cũng không nhìn ra nó là thần?
Trên sách nói con điêu hiểu tính người, còn giúp Dương Quá luyện võ. Nhưng Tiểu Vũ theo Dương Quá đi tới nơi này vài ngày, ngoại trừ nhìn thấy con điêu nhàn nhã nằm trên vách đá mà ngủ, căn bản không thấy nó có bất kỳ phản ứng gì. Chứ đừng nói dạy võ công. Thậm chí ngay cả kêu một tiếng cũng lười.
Mỗi lần nhìn thấy đẹp trai cụt một tay nhiệt tình ý vị gọi: Điêu huynh! Điêu huynh! Tiểu Vũ muốn đánh nó chết đi được. Bởi vì tiểu điêu căn bản không để ý đẹp trai cụt một tay, có lúc phát bực đập một cánh, mà thương trẻ con bị thổi đến bảy phần choáng, tám phần say.
Tiểu Vũ thật sự nhìn không nổi, lúc này mới khẽ cắn răng, ra một quyết định trọng đại!
/207
|