Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 80

/183


Edit: tiểu an nhi (LQD)

La Ức đã sớm rời khỏi khán phòng để đi ra ngoài chuẩn bị. Anh ta dẫn theo hai người tới rừng cây nhỏ mà La Niệm nhắc tới chờ sẵn. Lúc loa phát thanh của trường phát đoạn băng ghi âm, anh ta đang nói với hai người kia: "Đợi lát nữa hành động thì tay chân phải nhanh nhẹn một chút, đừng để nữ sinh nhỏ kêu cứu gọi người đến. . ."

Loa trong sân đột nhiên phát ra giọng nói của cha anh ta, lại còn đúng lúc anh ta đang âm mưu làm chuyện xấu, khiến cho La Ức giật nảy mình. Tâm trạng hốt hoảng quay đầu nhìn ngó xung quanh, nhưng rất nhanh anh ta liền nghe rõ nội dung đang được phát trên loa kia.

Người còn lại nói chuyện với cha anh ta là Vân Tình Không. Vừa rồi ở dưới khán đài còn cảm thấy giọng của tiểu mỹ nhân này nghe thật êm tai, trong lòng âm thầm nôn nóng nghĩ chờ lúc sau làm việc đó mà kêu lên khẳng định càng cảm thấy hưng phấn hơn. Nhưng là hiện tại. . . La Ức tối sầm mặt lại.

Anh ta hành động có chút phóng đãng, nhưng không phải là kẻ ngu. Lời nói rõ ràng bày ra trước mắt như vậy, sao có thể không biết là đang xảy ra chuyện gì. Hoá ra Vân Tình Không mới là em gái ruột của anh ta, còn người mà anh ta gọi là em gái mười mấy năm La Niệm lại không có máu mủ gì?

Hai người tới trợ giúp kia không nắm rõ được tình hình, nghe thấy đoạn ghi âm kia cũng chẳng hiểu ra sao, thấy vẻ mặt La Ức càng lúc càng khó coi liền hỏi: "Anh Ức, có chuyện gì thế, chúng ta còn chờ người nữa không?"

La Ức đột nhiên bạo phát chửi một tiếng: "Chờ cái rắm! Cút!" Sau đó nổi giận đùng đùng, quay đầu trở về.

Đáng tiếc anh ta quay lại quá muộn, những người có trong khán phòng đã giải tán gần hết. Từng nhóm người tốp năm tốp ba bước ra ngoài, tất cả đều đang thảo luận về trò hay vừa mới diễn ra khi nãy. Mặc dù chuyện như vậy không phải là chưa từng nghe nói qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái trực tiếp chọc thủng, công khai ra trước mặt tất cả mọi người. Thật lâu sau này ai cũng có chuyện để nhắc đến rồi.

"Tính tình của đứa bé kia cũng thật mạnh mẽ."

"Đúng thế, bây giờ đã náo loạn đến mức này, không cần biết là mẹ nuôi hay cha ruột, chỉ sợ về sau không người nào nuôi con bé nữa. Tương lai biết làm sao đây?"

"Bà lo cái gì, không nghe cô bé đó vừa mới nói, không muốn ở cùng bất kỳ một ai, chỉ muốn sống một mình thôi đấy ư. Đứa nhỏ giỏi giang như vậy chẳng lẽ lại không tự nuôi sống được chính mình nữa chắc? Ở thời của chúng ta ấy à, mới mười sáu tuổi chả đẻ con luôn rồi còn gì."

"Này, sao bà có thể nói thế, đứa bé ở thời đại này có thể so với lúc trước được hay sao?"

Có người lên tiếng thương lượng: "Nếu cô bé này thực sự muốn chuẩn bị ra ngoài sống một mình, chi bằng chúng ta quyên góp chút tiền đi. Cũng không thể cứ thế trơ mắt ra nhìn cô bé bị đám người thân lòng dạ hiểm độc kia bức chết được."

Đương nhiên cũng có người nói Vân Bình thật đáng thương, La Niệm thật đáng thương, thậm chí La tiên sinh bị con gái xé nát mặt mũi ra như thế cũng thật đáng thương.

La Ức xuyên qua những tiếng bàn luận ầm ĩ này tiến vào bên trong, nhìn thấy cha ruột của mình sắc mặt khó coi đứng đó nói chuyện với thư ký, La Niệm đứng ở một bên ngơ ngác không có biểu cảm gì.

"Ba! Chuyện gì xảy ra thế? Vừa rồi trên loa phát thanh là chuyện gì xảy ra? Ba nói Vân Tình Không là em gái ruột của con? Thế còn La Niệm thì sao?"

La tiên sinh căn bản không tâm tư để ý đến anh ta, mở miệng liền nói: "Câm miệng lại, đừng làm phiền!"

La Ức quay sang nhìn La Niệm, thấy cô ta đảo mắt, né tránh ánh mắt của anh ta, đột nhiên hiểu rõ điều gì, sắc mặt càng thêm đáng sợ chất vấn, "Sao em lại có vẻ mặt này, mau nói với anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Hai người chung sống với nhau hơn chục năm, La Ức nhìn phản ứng này là biết cô ta đang chột dạ. Anh ta đột nhiên lên cơn, túm lấy cổ áo La Niệm quát: "Nói mau!" Chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu như không có việc này xảy ra, nói không chừng hiện tại anh ta đã cùng em gái ruột của mình . . . La Ức lại cảm thấy phẫn nộ lẫn buồn nôn.

Vân Bình ở một bên, hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, thấy thế liền tiến lên lắp bắp nói: "Có chuyện gì từ từ mà nói."

La Ức trừng bà một chút, "Bà là cái thứ gì?"

Thủy Ngân đứng ở một bên khác, vây xung quanh đều là học sinh của lớp một, còn có vài vị giáo viên. Hạ Sở Bình cũng ở trong số đó. Mấy vị phụ huynh muốn dẫn con của mình về, nhưng lại không ai chịu đi, tất cả đều đứng ở nơi đó nói chuyện.

"Lớp trưởng, về sau cậu phải làm sao bây giờ?"

"Đúng đó, vừa rồi cậu nói như vậy đã chọc tức La tiên sinh kia rồi, bọn họ có thể tìm cậu gây phiền phức hay không? Cậu tuyệt đối đừng đi theo bọn họ nhé, ai biết bọn họ dẫn cậu đi xong trở về sẽ làm cái gì, nhỡ đâu sẽ đánh cậu, không cho cậu đi học tiếp nữa thì sao?"

"Hay là về nhà mình đi, cậu ở tạm nhà mình trước đã." Lời này là Tưởng Mộng nói.

Thủy Ngân cười đưa mắt nhìn bọn họ. Cô đã từng ở trong trường cấp ba nhận lấy sự ác ý và sự đối xử tồi tệ nhất; nhưng ở cấp ba của thế giới này, cô lại nhận được sự quan tâm tốt đẹp nhất. Có lúc, cái tốt cái xấu thực sự không có cách nào phân biệt được rõ ràng. Đại khái là không cần biết đến tốt xấu đúng sai, chỉ có lập trường và suy nghĩ khác biệt mà thôi.

Thuỷ Ngân vỗ tay hai lần, để các bạn học yên tĩnh, "Đừng lo lắng cho mình, mình đã chuẩn bị phòng trọ trước rồi. Tiền thưởng thi đua cộng thêm tiền công làm gia sư vẫn đủ cho mình sử dụng, mình cũng sẽ tiếp tục đi học, tất cả vẫn giống như trước kia."

Hạ Sở Bình đứng bên người cô, khẽ cau mày. Anh ta tự cảm thấy mình là người lớn, không giống những đứa trẻ vẫn còn ngây thơ kích động này, bây giờ cần nhất là cân nhắc một cách thoả đáng, cho nên anh ta nói với Thủy Ngân: "Tình Không, hành vi vừa rồi của em quá vọng động, về sau em nhất định phải quay về nhà họ La đoàn tụ với gia đình. Hiện tại làm loạn quá mức thế này đối với chính bản thân em cũng không tốt. Thầy hy vọng em không nên khư khư cố chấp, cần phải suy nghĩ đến hậu quả. Thầy có quen biết với người nhà họ La, thầy có thể dẫn em đến xin lỗi La tiên sinh. Hai người có cùng chung huyết mạch, người một nhà sẽ không hận thù nhau lâu đâu."

"Thầy biết tuổi em còn nhỏ, có khả năng không thích nghe những lời này của thầy. Nhưng tuổi của thầy lớn hơn em, nhìn bản chất sự việc cũng rõ ràng hơn. Thế giới của người trưởng thành không đơn giản như những gì em nghĩ. Em cần phải học được cách thỏa hiệp. . ."

Thủy Ngân ngắt lời anh ta: "Không phải chuyện gì cũng nên làm theo người trưởng thành, lựa chọn thỏa hiệp là chuyện của mỗi người, không liên quan gì đến người trưởng thành cả. Hơn nữa, nếu biết em không thích nghe thì mong thầy đừng nói nữa."

Hạ Sở Bình bị Thuỷ Ngân dùng thái độ nhàn nhạt nói ra hai câu chặn ngang khiến cho anh ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Em luôn luôn hiểu chuyện, vì sao lần này lại không nghĩ thoáng ra được như vậy. Hiện tại lùi một bước, chính là để tốt cho tương lai phía sau của em."

Thủy Ngân lạnh nhạt: "Luôn có một ít kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng cầm cờ hiệu 'Vì muốn tốt cho người khác' cổ vũ chính mình, làm người khác chán ghét."

Nói xong câu này, cô không để ý đến Hạ Sở Bình nữa, nhìn La tiên sinh căm phẫn rời khỏi đây, cô xoay người đi đến chỗ ban giám hiệu nhà trường và các cựu học sinh ưu tú nói chuyện.

"Sau buổi lễ kỷ niệm em sử dụng sân khấu để giải quyết chuyện riêng của mình, là em không đúng. Em muốn xin lỗi thầy hiệu trưởng, xin lỗi thầy, em đã gây thêm phiền phức cho mọi người. Nhưng ngoại trừ chỗ này, em không biết mình có thể bộc bạch những lời muốn nói ở đâu được nữa." Sau khi gây chuyện, cô lại bày ra dáng vẻ một nữ sinh nhỏ quật cường hiểu chuyện đi giải quyết tốt hậu quả.

Đối với vài người cần phải cứng rắn, vài người khác lại cần phải lôi kéo, không nên lúc nào cũng dùng cách thức cứng rắn để đối xử với tất cả mọi người. Cương nhu kết hợp mới không dễ dàng bị thất bại. Đạo lý này, Thủy Ngân hiểu rõ hơn so với Hạ Sở Bình nhiều.

Ở bên này ngoại trừ những người ở trong ban giám hiệu, còn có những cựu học sinh làm về môi giới công việc hay làm trong toà soạn báo. Mấy người này mới là mục đích chủ yếu để cô tới đây một chuyến. Lúc trước thời điểm cô hỗ trợ bố trí ghế ngồi cho khách mời đã suy tính kỹ, không cần biết La tiên sinh có phản ứng gì, nhưng một màn chuyện lạ này được công bố ra ngoài, nhất định có thể sẽ được báo chí và truyền hình địa phương đưa tin.

Đợi đến lúc mọi người bắt đầu chú ý đến cô, coi như La tiên sinh muốn giải quyết cô như thế nào cũng phải suy nghĩ tới hậu quả một chút. Dù sao ông cũng không thể một tay che trời, hành động không cẩn thận dẫn tới trò cười lớn hơn nữa thì sẽ không hay.

Lúc trước có một vị tiên sinh làm ở đài truyền hình đã từng tới Nhất Trung thực hiện phóng sự, đã từng phỏng vấn người liên tục đạt hạng nhất toàn trường, có thành tích xuất sắc là Vân Tình Không mấy câu. Lần này ông trực tiếp thực hiện một buổi phỏng vấn lớn. Đã tận mắt chứng kiến người lạ chuyện lạ, sao có thể bỏ qua không đưa tin được chứ. Dù sao đài truyền hình địa phương cũng không có chuyện gì mới mẻ, tin tức ngày hôm nay có thể coi là chấn động rồi.

Sau khi phỏng vấn xong, Thuỷ Ngân lại trò chuyện với một vài vị tiên sinh, nữ sĩ có hứng thú với cô. Tiếp đến là nhận được một loạt những lời quan tâm không biết là chân tình hay giả dối từ ban giám hiệu nhà trường. Sau khi tất cả kết thúc thì thời gian cũng đã muộn.

Vân Bình đứng một mình ở ngoài cổng trường đợi cô.

Đi sau Thủy Ngân còn có mấy bạn học cảm thấy không yên tâm, vẫn ở bên cạnh cô cho đến bây giờ. Bọn thấy vậy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Dáng vẻ muôn phần bi thương lã chã chực khóc của Vân Bình khiến cho mấy đứa trẻ mới có mười mấy tuổi kia khó mà chống đỡ được, cảm thấy bà thật đáng thương. Đến Tưởng Mộng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Thủy Ngân: "Cậu có muốn tạm thời về nhà cùng với bà ấy hay không?"

Vân Bình tiến lên hai bước, hướng về phía cô vươn tay: "Tình Không, về với mẹ đi con, nhé?"

Thủy Ngân bình tĩnh nhìn bà, "La Niệm không nhận người mẹ ruột này, cô ta không chịu ở bên cạnh bà. Bà chỉ có tôi thôi, nếu tôi cũng bỏ mặc nữa thì nửa đời sau của bà không còn gì hết. Mặc dù năm đó bà đã làm sai nhưng bây giờ cũng gặp phải báo ứng rồi. Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy ít nhiều cũng có tình cảm, cho nên hy vọng tôi tha thứ cho bà, còn có thể gọi bà một tiếng mẹ ―― nữ sĩ Vân Bình, bà muốn nói với tôi những lời này phải không?"

Vân Bình vừa mới há miệng ra, những lời muốn nói đều bị Thuỷ Ngân nói xong hết, vì vậy chỉ có thể đứng đó tiếp tục khóc.

Nhưng Thủy Ngân tuyệt không để ý đến nước mắt của người trước mặt, "Nếu không còn gì để nói nữa thì bà đi đi. Nhớ kỹ lấy những gì tôi đã nói trước đó, nếu không, tôi không làm gì nhưng La tiên sinh đang tức giận chưa chắc sẽ bỏ qua đâu."

Các cô đi ra xa, bỏ lại Vân Bình ở phía sau. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tưởng Mộng, Thủy Ngân chỉ có thể đồng ý tối nay qua nhà cô nàng trước ngủ tạm một đêm. Trên đường đi, Tưởng Mộng cứ muốn nói lại thôi, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Thật ra thì . . . Mình nhìn nghĩ có lẽ bà ấy đã biết sai rồi, trước đó mình cũng thấy bà ấy rất yêu thương cậu."

Thủy Ngân nghe xong cũng không cảm thấy khó chịu gì. Phần lớn mọi người trên thế giới này đều có suy nghĩ giống như Tưởng Mộng. Bởi vì thấy người khác trông đáng thương mà hy vọng người ta có thể nhận được sự tha thứ, dù sao tổn thương không nằm ở trên người mình thì sao có thể hiểu được cảm giác đó như thế nào. Của người phúc ta, nói mấy câu thoả mãn ý tốt của chính mình, thuận tiện biết bao nhiêu.

Thủy Ngân: "Nếu con gái ruột của cậu bị người khác ôm đi, cậu nuôi con gái của người ta mười sáu năm. Con gái ruột ở bên ngoài phải sống khổ sở, sau khi tìm về được thì con gái ruột lại không đồng ý nhận cậu, cũng không chịu gọi cậu là mẹ nữa."

Tưởng Mộng nghĩ nghĩ, lập tức nóng nảy: "Mình sẽ giết kẻ dám trộm con của mình!"

Thủy Ngân: ". . ."

Tưởng Mộng: ". . ."

Tưởng Mộng: "Được rồi, cậu đừng để ý đến bà ta làm gì."

Thủy Ngân nói được thì làm được. Cô không quay lại chỗ ở của Vân Bình, cũng không đi đến nhà họ La. Sau khi thương lượng với ban giám hiệu nhà trường xong, cô thuê một căn phòng của toà nhà dành cho giáo viên. Đồng thời cuộc sống vẫn giống như trước đây, không có một chút nào ảnh hưởng. Thậm chí tại cuộc thi diễn ra ba ngày sau, vẫn phát huy năng lực ổn định giữ vững hạng nhất.

"Quá mạnh mẽ rồi! Đúng là một chiếc máy học tập không có cảm xúc mà!" Sự kính sợ mà các học sinh dành cho Thuỷ Ngân càng ngày càng sâu đậm.

"Ổn định như thế, thật quá ghê gớm, về sau khẳng định là một nhân vật không đơn giản." Các giáo viên thi nhau lật xem bài thi của cô cảm thán.

Tuy rằng Thủy Ngân vẫn sống dựa theo kế hoạch của mình, luôn bình tâm tĩnh khí; nhưng ở bên ngoài chuyện liên quan tới cô lại hết sức huyên náo ồn ào. Ngay cả ông lão bán bánh rán ở quầy hàng nhỏ ngoài cổng trường cũng biết đến cô. Thấy cô đi mua bánh rán, nhất định phải tặng cô hai cái không lấy tiền. Ông lão vừa bôi tương lên bánh, vừa nói với cô từ "Mai hoa hương tự khổ hàn lai"(1) cho đến "Thiên hàng đại nhậm vu tư nhân dã"(2), nghe rất có tài văn chương.

(1): ý là hoa mai chịu qua cái lạnh của mùa đông sẽ càng thêm thơm dịu. Câu này dùng để ví von cần phải cố gắng luyện tập, vượt qua khó khăn mới có thể đạt được thành quả.

(2): đại ý là trời giáng xuống khó khăn, cực khổ để con người học được cách kiên cường, gia tăng năng lực.

Ở bên nhà họ La, quả nhiên La Niệm lại bị vứt bỏ một lần nữa, cô ta được đưa đến chỗ của Vân Bình. La Niệm không còn đi học, hình như cô ta và Vân Bình cầm được phí bịt miệng từ nhà họ La, bị bọn họ đưa đi. Thủy Ngân không còn chú ý đến nữa, dù sao sự việc liên quan đến Vân Bình ở chỗ này đã bung bét hết rồi.

La tiên sinh nhanh chóng dẫn theo La phu nhân và La Ức đích thân đến toà nhà dành cho giáo viên để đón cô về nhà. Vị La tiên sinh này có thể bỏ qua thể diện mà xin lỗi cô, việc này vượt quá dự kiến của Thủy Ngân. Không nói đến những suy nghĩ chân thực trong lòng của La tiên sinh thì ít nhất sự hối hận mà ông thể hiện trên mặt nhìn qua trông rất chân thành.

Tin tức liên quan đến nhà họ La bay đầy trời, nếu ông không bày ra thái độ đó thì chỉ càng khiến cho người ta chế giễu thêm. Thủy Ngân đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình huống này, diễn kịch thôi mà, có ai là không biết đâu.

Sau vài lần, những giáo viên sống ở toà nhà đó và người dân xung quanh ai cũng biết, mấy người nhà họ La giả mù sa mưa tới ép đứa bé trở về, ép đến mức làm đứa bé sắp không sống nổi được nữa. Từ khi sống ở đây đến giờ, đứa bé nhỏ như vậy, vừa lễ phép vừa tốt bụng, lại còn là người chăm chỉ, gặp ai cũng đều chào hỏi; thường xuyên giúp đỡ mọi người vứt rác, xách đồ ăn; giúp người già đỡ xe lăn xuống lầu, ai nhìn cũng phải khen một câu. Thấy cô bị ép đến mức đứng ở dưới lầu khóc lớn, những người ngoài này đều cảm thấy chua xót trong lòng thay cho cô.

Ở trường học, Thủy Ngân cũng bị mọi người chú ý, sự việc liên quan đến cô vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Có chút chuyện nhỏ xảy ra cũng dẫn đến một tràng bàn tán, thậm chí sau khi nghe được đủ loại tin đồn, có không ít người còn tham gia hoạt động gọi là gì mà "Bảo vệ Tình Không, trả lại trời xanh cho cô ấy". Bọn họ muốn để đứa trẻ đáng thương này có một cuộc sống tự do tự tại. Báo chí địa phương cũng chuẩn bị lần theo dấu vết câu chuyện của cô lâu dài.

Gần như tất cả học sinh của lớp một đều tham gia hoạt động bảo vệ này, giấu giếm Thủy Ngân vụng trộm tổ chức đại hội tuyên thệ ở trong lớp học. Chủ đề của đại hội là làm thế nào để cho cô không bị những “người xấu” kia quấy rối.

Thủy Ngân đứng ở ngoài cửa nghe đám trẻ kia làm đại hội tuyên thệ, cũng cho bọn họ chút mặt mũi không có trực tiếp đi vào lớp làm cho bọn họ xấu hổ.

Người nhà họ La không làm gì được Thuỷ Ngân, chắc cũng ý thức được cô không dễ đối phó như vậy, sau đó không tới tiếp nữa. Thủy Ngân vẫn cứ đi học, tham gia các loại thi đua, tiến thêm một bước đề cao danh tiếng của mình, không hề che giấu sự ưu tú của bản thân. Nhờ đó ban giám hiệu nhà trường lại càng thêm che chở cho cô.

Bởi vì Thủy Ngân từ chối tất cả những hành động quyên tiền, không ít người biết cô kiếm thêm thu nhập nhờ nhận dạy gia sư tại nhà, đều chủ động tìm tới cô. Cuối cùng cô lựa chọn vài học sinh của lớp mình, đồng ý dạy thêm cho bọn họ. Kể từ lúc ấy, mấy bạn học trở thành "học sinh" của cô cứ nhìn thấy cô là sợ giống như chuột thấy mèo, nhưng thành tích lại tiến bộ cực kỳ nhanh chóng.

Có thể trở thành tâm điểm giữa mọi người, sức ảnh hưởng mà cô mang đến là không nhỏ. Không chỉ trong phạm vi của lớp một, hai lớp ngay sát bên cạnh, dưới sự ảnh hưởng của cô cũng bắt đầu ra sức học tập, các bạn học tranh đấu thi đua lẫn nhau giống như thi chạy vậy.

So với các thầy cô giáo, bọn họ lại càng yêu thích vị lớp trưởng không có gì là không làm được của lớp một kia. Cô tổ chức cho mọi người tham gia ngày hội thể thao, dẫn mấy lớp đi du lịch mùa thu để thả lỏng, xử lý các loại hoạt động ngoại khoá thú vị . . . Dường như chỉ cần đi theo cô thì không phải suy nghĩ bất cứ điều gì, mọi người cùng nhau cố gắng hướng về một mục tiêu nào đó. Không biết từ khi nào bọn họ bắt đầu tiến bộ, quay qua quay lại, thời gian ba năm trung học trôi qua thật nhanh nhưng có rất nhiều kỷ niệm.

Từ sau khi Thuỷ Ngân đủ tuổi trưởng thành, cô lại càng không có lý do gì để quan tâm đến người nhà họ La nữa, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không chú ý tới. Trong ba năm này, thỉnh thoảng La phu nhân sẽ gửi cho cô một ít đồ. Có lúc là một đôi giày vào ngày sinh nhật, một bộ quần áo vào mùa đông, một vài món ăn vào tiết trung thu, những thứ đó Thuỷ Ngân đều nhận hết. Tất cả chỉ có vậy, không có gì hơn cả.

Ở thế giới này, thời điểm khiến Thủy Ngân ấn tượng sâu sắc nhất không phải là lúc cô đứng trên sân khấu vạch trần sự thật, cũng không phải là thời gian mà mọi người sôi nổi chăm chú để ý tới cuộc sống của cô sau đó, mà là một ngày ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Ngày ấy, tất cả học sinh của lớp một tụ tập trong phòng học ca hát, cắt bánh kem cho cô. Đó không phải là sinh nhật của cô, cũng không phải là ngày lễ gì, nhưng mọi người tặng hoa, vây xung quanh thi nhau cám ơn cô đã chăm sóc cho bọn họ suốt ba năm vừa qua. Cả lớp vừa khóc vừa cười, vui đùa ầm ĩ cho đến khi mặt trời ngả về tây, người nào về nhà người nấy.

Thủy Ngân đứng ở cổng trường đưa mắt nhìn lớp học đã tắt đèn, chỉ thấy bình thản.

Sau này mỗi khi nhớ đến quãng thời gian cấp ba, cô sẽ không còn nhớ đến những tổn thương mà Tần Sở gây ra cho mình; không còn nhớ đến những bạn học cô lập, chế giễu cô là kẻ thứ ba nữa. Mà là trong thế giới này, ba năm trôi qua mỗi một khoảnh khắc đều có ý nghĩa, giống như tâm tình của cô hiện giờ vậy.

Sau khi thành tích thi đại học được công bố, ban giám hiệu nhà trường vui mừng đến phát điên. Thành tích năm nay của trường học đặc biệt nổi trội, cao vọt hẳn lên so với năm ngoái. Các học sinh và phụ huynh cũng cực kỳ mừng rỡ, bọn họ đều nhất trí cho rằng việc này có quan hệ rất lớn với Vân Tình Không. Cho nên sau buổi lễ cám ơn các thầy cô giáo, các học sinh đặc biệt làm một buổi lễ cảm tạ dành cho “cô giáo” Vân Tình Không.

Buổi tiệc lần này đông vui hơn nhiều, không chỉ có học sinh của lớp một, mà học sinh của các lớp khác cũng có không ít người. Những bạn học sinh đã đủ mười tám tuổi tràn đầy hứng khởi uống rượu, cuối cùng say đổ một đám.

Thủy Ngân ở lại đến phút cuối cùng, sau đó đi một mình trở về.

Hạ Sở Bình đứng ở phía sau gọi cô lại. Anh ta làm chủ nhiệm lớp ba năm, không tốt không xấu, cũng có thể coi là ủng hộ Thủy Ngân. Chỉ có điều xét về một góc độ nào đó, Thủy Ngân đã làm hết những việc mà đáng lẽ chủ nhiệm lớp như anh ta cần phải làm, không những thế cô hoàn thành còn tốt hơn hẳn.

"Về sau em lên thành phố B học đại học, có phải là sẽ không quay trở lại đây nữa không?"

Thủy Ngân nhìn ánh mắt của anh ta đã biết anh ta muốn nói gì: "Đúng vậy."

Hạ Sở Bình trầm mặc một lát rồi thở dài nói: "Ba năm nay em dựa vào chính mình sống rất tốt, là lúc đầu tôi đã đánh giá thấp em. Tôi xin lỗi."

"Có lẽ sau này chúng ta cũng rất ít có cơ hội gặp lại, cho nên tôi muốn nói với em một câu: Tôi thích em, ba năm rồi."

Hạ Sở Bình nhìn phản ứng của Thủy Ngân không khỏi cười khổ, "Em không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào."

Thủy Ngân lễ phép cười cười, thái độ đối xử với anh ta giống như bất kỳ người nào đã từng tỏ tình với cô, "Cảm ơn thầy đã dành tình cảm cho em."

Ngày này qua đi, Thủy Ngân không gặp lại Hạ Sở Bình nữa, nhưng trước khi cô rời khỏi thành phố này đi học đại học thì lại gặp được Vân Bình đã thật lâu không thấy.

Trông bà già hơn trước rất nhiều, gương mặt mỏi mệt, đến lưng cũng hơi còng xuống. Nhìn thấy cô, Vân Bình vội vã hỏi: "Con có thấy Tiểu Niệm ở đâu hay không?"

La Niệm không chịu được cuộc sống nghèo khó cùng một người mẹ luôn luôn muốn quấn chặt lấy cô ta, liền bỏ nhà ra đi. Thế là Vân Bình chạy trở lại chỗ này đi hỏi hết những người có quen biết xem bọn họ có từng gặp được La Niệm hay không.

Thủy Ngân không hề thấy La Niệm, cho nên không trả lời được Vân Bình. Nhìn bà đứng ở ven đường che mặt khóc lớn, cô đưa qua một tờ khăn giấy rồi xoay người rời đi.

Trước khi bước vào đại học, cô liên tiếp nghe được hai câu nhắc nhở của Hệ thống.

【 Nhân vật chủ chốt La Niệm tử vong 】

【 Nhân vật chủ chốt Vân Bình tử vong 】

Cô không biết hai mẹ con nhà này chết như thế nào, có thể là La Niệm không chịu đựng nổi sự dây dưa của mẹ mình, giết bà ta rồi tự sát; hoặc cũng có thể là Vân Bình không chịu nổi cuộc sống tuyệt vọng như vậy nên tự kết liễu đời mình, còn La Niệm gặp phải tai nạn ngoài ý muốn gì đó tử vong . . . Ai mà biết được.

Những điều đó đều không liên quan gì tới cô.

Tháng tám, dưới ánh mặt trời rực rỡ, tiếng ve kêu ồn ào, Tưởng Mộng đưa một cốc trà sữa vừa mới mua cho cô, cùng cô tiến vào ngôi trường mà hai người sắp nhập học, "Nơi này quả thực không tệ, tiếc là hai bọn mình không cùng một khoa. Nếu có thời gian thì chúng ta gọi mấy người Đồng Trác cùng tới đây chơi đi?"

【 Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo 】

Thủy Ngân uống một ngụm trà sữa, sờ đầu của Tưởng Mộng đứng bên cạnh một chút, "Các cậu cứ đi đi."

Tưởng Mộng nghi hoặc, "Cậu không đi sao?"

Thủy Ngân mỉm cười: "Mình phải đi đến một nơi khác tiếp tục cuộc hành trình rồi."

/183

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status