"Này làm sao được, Thanh Sơn, ngươi tích cóp được chút tiền cũng không dễ dàng, vẫn là lưu lại cho chính mình đi." Cha Ninh Hinh là người phúc hậu, không muốn chiếm tiện nghi người khác.
"Ninh bá, ngài liềngiữ giúp ta đi, bằng không ta cũng không biết nên cất ở đâu nữa. Mang theo đi lính, cũng không được a." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Cha Ninh Hinh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, ngươi đã tin được nhà chúng ta, lát nữa ta liền đem nó chôn xuống dưới gốc cây hoa quế ở trong sân, chờ ngươi trở về thời điểm, lại đào lên đưa cho ngươi."
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, dùng khóe mắt nhìn xung quanh, Ninh Hinh đâu rồi? Nàng sẽ không sớm như vậy liền đi ngủ chứ? Hắn muốn gặp nàng một chút, đem chạm khắc gỗ giao cho nàng, cuối cùng ngắm nàng thật kỹ, đem bộ dáng của nàng khắc vào trong đầu, mang theo ký ức này đi chiến trường chịu chết.
"Thanh sơn ca, ngươi trước đừng đi, chờ ta một chút." Buồng trong bỗng truyền đến giọng nói ủa Ninh Hinh, Cố Thanh Sơn nghe xong trong lòng vui mừng, trái tim không tự chủ được đập thình thịch.
Ở ánh mắt vừa chờ mong vừa nghênh đón của hắn, tiểu cô nương xinh đẹp tay cầm một đôi giày, mỉm cười bước ra: "Thanh sơn ca, ta làm cho huynh một đôi giày, thời gian gấp nên đường may hơi thô lớn, tuy không đẹp mắt nhưng mà vẫn mang được. Huynh mau thử xem, nếu là không vừa, buổi tối ta thức đêm lại làm một đôi khác cho huynh."
Ninh Hinh vừa nói liền cuối người xuống, đem đôi giày đặt ở trên mặt đất, để cho hắn mang thử. Cố Thanh Sơn sửng sốt, hắn không ngờ Ninh Hinh thế nhưng làm giày cho hắn. Hắn vui mừng đến nổi không biết mở miệng sao mới tốt, chỉ ngây ngô cười. Cầm đôi giày trên mặt đất, hạnh phúc ngắm nhìn, ngón tay thô ráp cẩn thận vuốt ve đế giày mũi giày, sau đó thật cẩn thận mà cất vào trong lòng ngực: "Không cần thử, ta nhìn qua là biết vừa rồi."
Ninh Hinh làm giày, hắn làm sao nỡ đi chứ? Vô luận vừa hay không vừa đều không sao cả, đôi giày này vốn không phải dùng để mang ở trên chân, mà là mang ở trong lòng hắn.
"Thanh sơn ca, ta hôm nay làm giày thời điểm nghĩ nghĩ, kỳ thật ngươi đi tham gia quân ngũ cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiểu Hạo liền vẫn luôn hy vọng có thể có cơ hội học võ đâu, chính là từ xưa đến nay nhà nghèo thì học văn, nhà giàu thì học võ, ở thôn chúng ta có thể biết mấy chữ đã xem như là không tồi rồi, đừng nói đến việc mơ mộng học võ. Nếu huynh thích săn thú, vậy đi trong quân chịu khó cố gắng học chút bản lĩnh, hai năm sau trở về không phải là có thể đi săn thú sao?" Ninh Hinh cười nói.
Cố Thanh Sơn biết nàng là đang an ủi chính mình, bất quá, nàng có thể nghĩ ra những lời này, cũng làm hắn thực cảm động.
"Ninh Hinh, cám ơn muộn đã an ủi ta. Cái chạm khắc gỗ này ta khắc ba chúng ta bắt cá, muội giữ làm kỷ niệm, vạn nhất nếu là ta......" Cố Thanh Sơn đem chạm khắc gỗ đưa đến trước mặt Ninh Hinh giọng hơi nghẹn ngào nói.
Ninh Hạo luôn luôn hoạt bát cũng biết đây là sinh ly tử biệt, khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, một câu cũng nói không nên lời.
Ninh Hinh lại không khóc, đầu hơi nghiêng, hắn bĩu môi nhìn hắn nói: "Thanh sơn ca, ta không phải là an ủi huynh, ta nói chính là sự thật. Cha ta nói lần này là do đích thân Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, huynh nghĩ xem, mấy chục vạn đại quân, cũng không phải đều chết hết ở biên quan, ta cảm thấy ít nhất có hơn một nửa cơ hội có thể trở về. Hơn nữa, Hoàng Thượng tự mình đi đánh giặc, không có khả năng đánh 9, 10 năm đi, nhiều nhất là 2, 3 năm, huynh liền trở lại. Huynh vốn cần mẫn lại thông minh, học chút bản lĩnh, cận thận, khẳng định có trở về. Đến lúc đó, huynh học võ công, liền có thể săn thú kiếm tiền, xây nhà mới, cưới vợ, sống vui vẻ. Thanh sơn ca, huynh ngàn vạn lần không được tuyệt vọng, buông xuôi, huynh nhất định phải nghĩ tích cực lên.
Đừng nói là Cố Thanh Sơn, ngay cả cha mẹ của Ninh Hinh để mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng. Nha đầu này, thế nhưng có thể nghĩ sâu xa như vậy.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn mà nhìn nàng, trong lòng loạn chuyển. Ninh Hinh nói rất có lý, là chính mình quá bi quan, như thế nào liền không nghĩ tới chuyện này đâu? Cách đây ba năm cũng cùng Đột Quyết đánh, nghe nói xuất đi mười vạn đại quân, đã trở lại bảy vạn. Lần này là hoàng thượng đích thân ngự giá thân chinh, mấy chục vạn đại quân, có lẽ không phải đi chịu chết, mà là có cơ hội rất lớn trở về. Nếu trong vòng ba năm có thể trở về, liền có cơ hội cưới Ninh Hinh làm thê tử. Trong quân đội nào cũng dạy binh lính chút công phu, chỉ cần hắn chăm chỉ học, liền có thể săn thú, kiếm nhiều tiền, xây nhà, cưới vợ, sinh hài tử...... Hơn nữa, Ninh Hinh có thể khuyên hắn như vậy, nói không chừng trong lòng nàng vốn cũng cùng hắn ý tưởng giống nhau, biết đâu nàng sẽ chờ hắn a.
Cố Thanh Sơn hai tròng mắt toả sáng, thần thái tươi tỉnh, vui vẻ nắm lấy Ninh Hinh, nói: "Ninh Hinh, ta đã hiểu, muội nói rất đúng. Ta không thể tự sa ngã, ta phải nắm bắt được thật tốt cơ hội này, học chút bản lĩnh, tranh thủ lập chút công trạng, mai sau trở về thú cô nương ta yêu thích."
Trước mặt cha nương bị hắn cầm tay, khuôn mặt nhỏ của Ninh Hinh đột nhiên đỏ bừng, dùng sức rút tay ra, xấu hổ cúi đầu mà ngồi im lặng ở trên ghế.
Cố Thanh Sơn lúc này mới phát hiện chính mình đường đột, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta...... ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn có thể trở về nên quá...... quá kích động."
Cha Ninh Hinh là người rộng lượng, ở trong mắt hắn Ninh Hinh còn là tiểu hài tử, nên cũng không đoán được tâm tư Cố Thanh Sơn đối nàng, thấy hắn suy nghĩ thông suốt, cũng thực vui mừng: "Thanh sơn, một khi đã như vậy, ngươi liền mang theo quần áo cùng giày về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai giờ mẹo đến nhà ta tập hợp, sau đó các ngươi cùng đi lên trấn trên báo danh, chịu khó học tập không chừng được tướng quân nhìn trúng mang theo bên mình dạy dỗ."
"Vâng! Vậy ta đây đi trở về, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tiểu Hạo, đừng khóc nữa, mai sau trở về huynh liền dạy đệ võ công." Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, lưu luyến nhìn Ninh Hinh đang cuối đầu một cái nữa, mới cáo từ ra về.
Đêm nay, hắn ngủ không được, nằm suy nghĩ rất nhiều chuyện, đầu óc thực loạn, suy đoán một chút sinh hoạt trong quân doanh, cũng khát khao về tương lai tốt đẹp.
Ôm đôi giày Ninh Hinh làm cho hắn trằn trọc mãi đến hơn nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ. Sáng sớm gà nhà hàng xóm gáy lần đầu tiên, hắn liền thức dậy. Đeo tay nải đựng vài bộ quần óa, rồi nhét đôi giày Ninh Hinh làm cho vào trong ngực, cuối cùng nhìn kỹ lần cuối ngôi nhà hắn sống mười mấy năm qua một vòng, sau đó dứt khoát bước đi.
Trong nhà lý chính mới chỉ có mình nhà Ngô Đại Lực, người một nhà vây quanh Ngô Đại Lực nói chuyện. So sánh với bên đó thì Cố Thanh Sơn có vẻ đặc biệt đáng thương. Hắn lẻ loi một mình một người đứng ở góc tường, trên vai đeo một cái tay nải màu xanh đen, cúi đầu đứng ở nơi đó, vẻ mặt không vui không buồn.
Ninh Hinh có thói quen dậy sớm, làm xong cơm sáng, liền thấy trong sân tụ tập một nhà Ngô Đại Lực, chỉ có mình Cố Thanh Sơn lẻ loi.
"Tiểu Hạo, đệ đi kêu Thanh Sơn ca tới ăn sáng đi, hắn khẳng định còn không có ăn cơm đâu." Ninh Hinh xuyên qua cửa sổ nhìn trong sân rất nhiều người, nàng ngượng ngùng đi ra ngoài kêu hắn, liền bảo Ninh Hạo đi, còn dặn dò thêm: "Đệ gọi nhỏ chút đừng kinh động đến người khác."
Ninh Hạo và Cố Thanh Sơn cảm tình luôn luôn tốt, vừa nghe lời này, xoa đôi mắt nhập nhèm ngủ ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi đến ra sân nắm góc áo Cố Thanh Sơn kéo kéo, nói: "Thanh sơn ca, huynh còn không ăn sáng đúng không? Tỷ của đệ nói huynh đi vào bếp ăn cơm."
Cố Thanh Sơn sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng khó có thể che dấu được khẽ nhếch, tâm tình khẩn trương nảy giờ lập tức giảm bớt.
Đi theo Ninh Hạo vào phòng bếp, liền thấy trên bàn đã để sẵn hai đĩa đồ ăn sáng, một chén trứng gà chưng, mấy cái bánh bao lớn và một chén cháo gạo kê.
"Thanh sơn ca, ngươi mau ăn chút đi, đừng để mang bụng đói mà đi." Ninh Hinh một bên vừa nhiệt tình mời hắn, một bên cẩn thận lột vỏ trứng gà.
"Được." Cố Thanh Sơn cười đáp lại. Ngồi xuống cạnh cô nương hắn thích, đưa tay nhận lấy một cái bánh bao Ninh Hinh đưa qua, cắn miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: "Ủa? Ninh bá cùng đại nương đâu?"
"Haiz, cũng không biết nương Xuân Nha nghĩ như thế nào, tự nhiên muốn đem nàng ta gả cho Ngô Nhị Cẩu. Xuân Nha một hai đòi thắt cổ tự tử, nương nàng ta từ lúc trời còn mờ mờ sáng đã đi đến tìm cha nương ta qua hòa giải rồi." Ninh Hinh nói đến việc này liền không tự chủ được mà nhíu mày.
"Nga." Cố Thanh Sơn động tác hơi cứng lại, nhìn Ninh Hinh rối rắm sắc mặt, hắn nghĩ muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng chính là bản thân đã đáp ứng quá Xuân Nha sẽ không nói chuyện của nàng ta cho người khác.
"Thanh sơn ca, ngươi mau ăn đi, lát nữa cha ta trở về sẽ mang bọn huynh đi ngay đó. Tranh thủ ăn nhanh đi." Ninh Hinh vừa hối vừa đem quả trứng gà bản thân lột sạch sẽ bỏ vào tay Cố Thanh Sơn. Trứng gà còn nóng âm ấm, bóng loáng mềm mại lại có co dãn, tựa như khuôn mặt nhỏ của nàng vậy. Cố Thanh Sơn nắm ở lòng bàn tay, nhìn đến xuất thần, có chút luyến tiếc ăn.
Ninh Hạo tỉnh ngủ, bỗng nhiên cảm thấy rất đói, cũng bắt đầu ăn cơm, còn thúc giục Ninh Hinh nói: "Tỷ, ngươi cũng bóc cho đệ một quả trứng gà đi."
Ninh Hinh đang bóc quả thứ hai, mí mắt cũng chưa thèm nâng lên nói: "Đệ muốn ăn thì tự mình bóc, tỷ bận bóc cho Thanh Sơn ca rồi."
"Tỷ, Sao hai người có thể bất công như vậy nha, lần trước rõ ràng bắt được năm con cá, Thanh Sơn ca cũng cho tỷ ăn con lớn nhất. Hôm nay tỷ bóc trứng gà cũng chỉ bóc cho huynh ấy, không cho đệ. Đệ có phải hay không là thân đệ đệ của tỷ?" Ninh Hạo tám tuổi, đúng là cái tuổi hay ganh tỵ, không chịu sự bất công nhìn Ninh Hinh tranh luận.
"Thanh Sơn ca một lát liền đi rồi, tỷ không bóc cho huynh ấy làm sao ăn kịp? Đệ lại không phải không có tay, bản thân không tự bóc mà còn bắt tỷ phải bóc thay?" Ninh Hinh quay người lại đi vào phòng của mình.
Ninh Hạo không phục, đẩy cửa đuổi theo đi vào, vẫn còn tiếp tục tranh cãi.
Cố Thanh Sơn dùng tay áo lau nhanh đôi mắt, không muốn để cho người khác phát hiện chính mình rơi nước mắt, bưng lên chén cháo gạo kê mà uống từng ngụm to.
Lúc này tiếng một nhà Doãn Tứ thẩm từ bên ngoài truyền tới: "Thanh sơn, ngươi ở đâu vậy?"
Cố Thanh Sơn buông chén, đi ra sân, bình tĩnh cùng một nhà Doãn Tứ thẩm từ biệt.
"Thanh sơn, ta kêu ngươi qua ăn cơm sao ngươi không có qua chứ? Doãn gia chúng ta thật xin lỗi ngươi, ngươi...... ngươi nếu là thực sự có cái cái gì không hay xảy ra, tương lai ta liền cho một đứa con của Tiểu Xuyên mang Cố, làm cho hắn hằng năm sẽ quét dọn hương khói cho cha mẹ ngươi..." Doãn Tứ thẩm vừa nói vừa khóc rối tinh rối mù.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, xoay nửa cái thân mình, nhìn sang hướng cửa sổ phòng của Ninh Hinh giương giọng nói: "Tứ thẩm, ngài đừng nói như vậy. Ta khẳng định sẽ trở về. Ta muốn đi trong quân học bản lĩnh, lập chiến công, chờ ta trở lại liền mua nhà mới, cưới vợ, sống ngày lành."
Tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng lời hắn nói không đáng tin, nhưng là ở áp lực thê lương không khí, đúng là vẫn cần vài câu nói như vậy cổ vũ.
Ngô Đại Lực là người thứ nhất hưởng ứng: "Đúng vậy, Thanh Sơn ca, ta cũng nghĩ như vậy. Ta có sức lực, đi binh, biết đâu liền có cơ hội làm rạng rỡ tổ tông."
Cố Thanh Sơn mím môi, yên lặng nghĩ thầm: Ta không cần làm rạng rỡ tổ tông, ta chỉ nghĩ muốn cưới...... Ninh Hinh.
"Ninh bá, ngài liềngiữ giúp ta đi, bằng không ta cũng không biết nên cất ở đâu nữa. Mang theo đi lính, cũng không được a." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Cha Ninh Hinh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, ngươi đã tin được nhà chúng ta, lát nữa ta liền đem nó chôn xuống dưới gốc cây hoa quế ở trong sân, chờ ngươi trở về thời điểm, lại đào lên đưa cho ngươi."
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, dùng khóe mắt nhìn xung quanh, Ninh Hinh đâu rồi? Nàng sẽ không sớm như vậy liền đi ngủ chứ? Hắn muốn gặp nàng một chút, đem chạm khắc gỗ giao cho nàng, cuối cùng ngắm nàng thật kỹ, đem bộ dáng của nàng khắc vào trong đầu, mang theo ký ức này đi chiến trường chịu chết.
"Thanh sơn ca, ngươi trước đừng đi, chờ ta một chút." Buồng trong bỗng truyền đến giọng nói ủa Ninh Hinh, Cố Thanh Sơn nghe xong trong lòng vui mừng, trái tim không tự chủ được đập thình thịch.
Ở ánh mắt vừa chờ mong vừa nghênh đón của hắn, tiểu cô nương xinh đẹp tay cầm một đôi giày, mỉm cười bước ra: "Thanh sơn ca, ta làm cho huynh một đôi giày, thời gian gấp nên đường may hơi thô lớn, tuy không đẹp mắt nhưng mà vẫn mang được. Huynh mau thử xem, nếu là không vừa, buổi tối ta thức đêm lại làm một đôi khác cho huynh."
Ninh Hinh vừa nói liền cuối người xuống, đem đôi giày đặt ở trên mặt đất, để cho hắn mang thử. Cố Thanh Sơn sửng sốt, hắn không ngờ Ninh Hinh thế nhưng làm giày cho hắn. Hắn vui mừng đến nổi không biết mở miệng sao mới tốt, chỉ ngây ngô cười. Cầm đôi giày trên mặt đất, hạnh phúc ngắm nhìn, ngón tay thô ráp cẩn thận vuốt ve đế giày mũi giày, sau đó thật cẩn thận mà cất vào trong lòng ngực: "Không cần thử, ta nhìn qua là biết vừa rồi."
Ninh Hinh làm giày, hắn làm sao nỡ đi chứ? Vô luận vừa hay không vừa đều không sao cả, đôi giày này vốn không phải dùng để mang ở trên chân, mà là mang ở trong lòng hắn.
"Thanh sơn ca, ta hôm nay làm giày thời điểm nghĩ nghĩ, kỳ thật ngươi đi tham gia quân ngũ cũng chưa chắc là chuyện xấu. Tiểu Hạo liền vẫn luôn hy vọng có thể có cơ hội học võ đâu, chính là từ xưa đến nay nhà nghèo thì học văn, nhà giàu thì học võ, ở thôn chúng ta có thể biết mấy chữ đã xem như là không tồi rồi, đừng nói đến việc mơ mộng học võ. Nếu huynh thích săn thú, vậy đi trong quân chịu khó cố gắng học chút bản lĩnh, hai năm sau trở về không phải là có thể đi săn thú sao?" Ninh Hinh cười nói.
Cố Thanh Sơn biết nàng là đang an ủi chính mình, bất quá, nàng có thể nghĩ ra những lời này, cũng làm hắn thực cảm động.
"Ninh Hinh, cám ơn muộn đã an ủi ta. Cái chạm khắc gỗ này ta khắc ba chúng ta bắt cá, muội giữ làm kỷ niệm, vạn nhất nếu là ta......" Cố Thanh Sơn đem chạm khắc gỗ đưa đến trước mặt Ninh Hinh giọng hơi nghẹn ngào nói.
Ninh Hạo luôn luôn hoạt bát cũng biết đây là sinh ly tử biệt, khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, một câu cũng nói không nên lời.
Ninh Hinh lại không khóc, đầu hơi nghiêng, hắn bĩu môi nhìn hắn nói: "Thanh sơn ca, ta không phải là an ủi huynh, ta nói chính là sự thật. Cha ta nói lần này là do đích thân Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, huynh nghĩ xem, mấy chục vạn đại quân, cũng không phải đều chết hết ở biên quan, ta cảm thấy ít nhất có hơn một nửa cơ hội có thể trở về. Hơn nữa, Hoàng Thượng tự mình đi đánh giặc, không có khả năng đánh 9, 10 năm đi, nhiều nhất là 2, 3 năm, huynh liền trở lại. Huynh vốn cần mẫn lại thông minh, học chút bản lĩnh, cận thận, khẳng định có trở về. Đến lúc đó, huynh học võ công, liền có thể săn thú kiếm tiền, xây nhà mới, cưới vợ, sống vui vẻ. Thanh sơn ca, huynh ngàn vạn lần không được tuyệt vọng, buông xuôi, huynh nhất định phải nghĩ tích cực lên.
Đừng nói là Cố Thanh Sơn, ngay cả cha mẹ của Ninh Hinh để mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng. Nha đầu này, thế nhưng có thể nghĩ sâu xa như vậy.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn mà nhìn nàng, trong lòng loạn chuyển. Ninh Hinh nói rất có lý, là chính mình quá bi quan, như thế nào liền không nghĩ tới chuyện này đâu? Cách đây ba năm cũng cùng Đột Quyết đánh, nghe nói xuất đi mười vạn đại quân, đã trở lại bảy vạn. Lần này là hoàng thượng đích thân ngự giá thân chinh, mấy chục vạn đại quân, có lẽ không phải đi chịu chết, mà là có cơ hội rất lớn trở về. Nếu trong vòng ba năm có thể trở về, liền có cơ hội cưới Ninh Hinh làm thê tử. Trong quân đội nào cũng dạy binh lính chút công phu, chỉ cần hắn chăm chỉ học, liền có thể săn thú, kiếm nhiều tiền, xây nhà, cưới vợ, sinh hài tử...... Hơn nữa, Ninh Hinh có thể khuyên hắn như vậy, nói không chừng trong lòng nàng vốn cũng cùng hắn ý tưởng giống nhau, biết đâu nàng sẽ chờ hắn a.
Cố Thanh Sơn hai tròng mắt toả sáng, thần thái tươi tỉnh, vui vẻ nắm lấy Ninh Hinh, nói: "Ninh Hinh, ta đã hiểu, muội nói rất đúng. Ta không thể tự sa ngã, ta phải nắm bắt được thật tốt cơ hội này, học chút bản lĩnh, tranh thủ lập chút công trạng, mai sau trở về thú cô nương ta yêu thích."
Trước mặt cha nương bị hắn cầm tay, khuôn mặt nhỏ của Ninh Hinh đột nhiên đỏ bừng, dùng sức rút tay ra, xấu hổ cúi đầu mà ngồi im lặng ở trên ghế.
Cố Thanh Sơn lúc này mới phát hiện chính mình đường đột, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta...... ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình còn có thể trở về nên quá...... quá kích động."
Cha Ninh Hinh là người rộng lượng, ở trong mắt hắn Ninh Hinh còn là tiểu hài tử, nên cũng không đoán được tâm tư Cố Thanh Sơn đối nàng, thấy hắn suy nghĩ thông suốt, cũng thực vui mừng: "Thanh sơn, một khi đã như vậy, ngươi liền mang theo quần áo cùng giày về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai giờ mẹo đến nhà ta tập hợp, sau đó các ngươi cùng đi lên trấn trên báo danh, chịu khó học tập không chừng được tướng quân nhìn trúng mang theo bên mình dạy dỗ."
"Vâng! Vậy ta đây đi trở về, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tiểu Hạo, đừng khóc nữa, mai sau trở về huynh liền dạy đệ võ công." Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, lưu luyến nhìn Ninh Hinh đang cuối đầu một cái nữa, mới cáo từ ra về.
Đêm nay, hắn ngủ không được, nằm suy nghĩ rất nhiều chuyện, đầu óc thực loạn, suy đoán một chút sinh hoạt trong quân doanh, cũng khát khao về tương lai tốt đẹp.
Ôm đôi giày Ninh Hinh làm cho hắn trằn trọc mãi đến hơn nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ. Sáng sớm gà nhà hàng xóm gáy lần đầu tiên, hắn liền thức dậy. Đeo tay nải đựng vài bộ quần óa, rồi nhét đôi giày Ninh Hinh làm cho vào trong ngực, cuối cùng nhìn kỹ lần cuối ngôi nhà hắn sống mười mấy năm qua một vòng, sau đó dứt khoát bước đi.
Trong nhà lý chính mới chỉ có mình nhà Ngô Đại Lực, người một nhà vây quanh Ngô Đại Lực nói chuyện. So sánh với bên đó thì Cố Thanh Sơn có vẻ đặc biệt đáng thương. Hắn lẻ loi một mình một người đứng ở góc tường, trên vai đeo một cái tay nải màu xanh đen, cúi đầu đứng ở nơi đó, vẻ mặt không vui không buồn.
Ninh Hinh có thói quen dậy sớm, làm xong cơm sáng, liền thấy trong sân tụ tập một nhà Ngô Đại Lực, chỉ có mình Cố Thanh Sơn lẻ loi.
"Tiểu Hạo, đệ đi kêu Thanh Sơn ca tới ăn sáng đi, hắn khẳng định còn không có ăn cơm đâu." Ninh Hinh xuyên qua cửa sổ nhìn trong sân rất nhiều người, nàng ngượng ngùng đi ra ngoài kêu hắn, liền bảo Ninh Hạo đi, còn dặn dò thêm: "Đệ gọi nhỏ chút đừng kinh động đến người khác."
Ninh Hạo và Cố Thanh Sơn cảm tình luôn luôn tốt, vừa nghe lời này, xoa đôi mắt nhập nhèm ngủ ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi đến ra sân nắm góc áo Cố Thanh Sơn kéo kéo, nói: "Thanh sơn ca, huynh còn không ăn sáng đúng không? Tỷ của đệ nói huynh đi vào bếp ăn cơm."
Cố Thanh Sơn sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng khó có thể che dấu được khẽ nhếch, tâm tình khẩn trương nảy giờ lập tức giảm bớt.
Đi theo Ninh Hạo vào phòng bếp, liền thấy trên bàn đã để sẵn hai đĩa đồ ăn sáng, một chén trứng gà chưng, mấy cái bánh bao lớn và một chén cháo gạo kê.
"Thanh sơn ca, ngươi mau ăn chút đi, đừng để mang bụng đói mà đi." Ninh Hinh một bên vừa nhiệt tình mời hắn, một bên cẩn thận lột vỏ trứng gà.
"Được." Cố Thanh Sơn cười đáp lại. Ngồi xuống cạnh cô nương hắn thích, đưa tay nhận lấy một cái bánh bao Ninh Hinh đưa qua, cắn miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: "Ủa? Ninh bá cùng đại nương đâu?"
"Haiz, cũng không biết nương Xuân Nha nghĩ như thế nào, tự nhiên muốn đem nàng ta gả cho Ngô Nhị Cẩu. Xuân Nha một hai đòi thắt cổ tự tử, nương nàng ta từ lúc trời còn mờ mờ sáng đã đi đến tìm cha nương ta qua hòa giải rồi." Ninh Hinh nói đến việc này liền không tự chủ được mà nhíu mày.
"Nga." Cố Thanh Sơn động tác hơi cứng lại, nhìn Ninh Hinh rối rắm sắc mặt, hắn nghĩ muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng chính là bản thân đã đáp ứng quá Xuân Nha sẽ không nói chuyện của nàng ta cho người khác.
"Thanh sơn ca, ngươi mau ăn đi, lát nữa cha ta trở về sẽ mang bọn huynh đi ngay đó. Tranh thủ ăn nhanh đi." Ninh Hinh vừa hối vừa đem quả trứng gà bản thân lột sạch sẽ bỏ vào tay Cố Thanh Sơn. Trứng gà còn nóng âm ấm, bóng loáng mềm mại lại có co dãn, tựa như khuôn mặt nhỏ của nàng vậy. Cố Thanh Sơn nắm ở lòng bàn tay, nhìn đến xuất thần, có chút luyến tiếc ăn.
Ninh Hạo tỉnh ngủ, bỗng nhiên cảm thấy rất đói, cũng bắt đầu ăn cơm, còn thúc giục Ninh Hinh nói: "Tỷ, ngươi cũng bóc cho đệ một quả trứng gà đi."
Ninh Hinh đang bóc quả thứ hai, mí mắt cũng chưa thèm nâng lên nói: "Đệ muốn ăn thì tự mình bóc, tỷ bận bóc cho Thanh Sơn ca rồi."
"Tỷ, Sao hai người có thể bất công như vậy nha, lần trước rõ ràng bắt được năm con cá, Thanh Sơn ca cũng cho tỷ ăn con lớn nhất. Hôm nay tỷ bóc trứng gà cũng chỉ bóc cho huynh ấy, không cho đệ. Đệ có phải hay không là thân đệ đệ của tỷ?" Ninh Hạo tám tuổi, đúng là cái tuổi hay ganh tỵ, không chịu sự bất công nhìn Ninh Hinh tranh luận.
"Thanh Sơn ca một lát liền đi rồi, tỷ không bóc cho huynh ấy làm sao ăn kịp? Đệ lại không phải không có tay, bản thân không tự bóc mà còn bắt tỷ phải bóc thay?" Ninh Hinh quay người lại đi vào phòng của mình.
Ninh Hạo không phục, đẩy cửa đuổi theo đi vào, vẫn còn tiếp tục tranh cãi.
Cố Thanh Sơn dùng tay áo lau nhanh đôi mắt, không muốn để cho người khác phát hiện chính mình rơi nước mắt, bưng lên chén cháo gạo kê mà uống từng ngụm to.
Lúc này tiếng một nhà Doãn Tứ thẩm từ bên ngoài truyền tới: "Thanh sơn, ngươi ở đâu vậy?"
Cố Thanh Sơn buông chén, đi ra sân, bình tĩnh cùng một nhà Doãn Tứ thẩm từ biệt.
"Thanh sơn, ta kêu ngươi qua ăn cơm sao ngươi không có qua chứ? Doãn gia chúng ta thật xin lỗi ngươi, ngươi...... ngươi nếu là thực sự có cái cái gì không hay xảy ra, tương lai ta liền cho một đứa con của Tiểu Xuyên mang Cố, làm cho hắn hằng năm sẽ quét dọn hương khói cho cha mẹ ngươi..." Doãn Tứ thẩm vừa nói vừa khóc rối tinh rối mù.
Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, xoay nửa cái thân mình, nhìn sang hướng cửa sổ phòng của Ninh Hinh giương giọng nói: "Tứ thẩm, ngài đừng nói như vậy. Ta khẳng định sẽ trở về. Ta muốn đi trong quân học bản lĩnh, lập chiến công, chờ ta trở lại liền mua nhà mới, cưới vợ, sống ngày lành."
Tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng lời hắn nói không đáng tin, nhưng là ở áp lực thê lương không khí, đúng là vẫn cần vài câu nói như vậy cổ vũ.
Ngô Đại Lực là người thứ nhất hưởng ứng: "Đúng vậy, Thanh Sơn ca, ta cũng nghĩ như vậy. Ta có sức lực, đi binh, biết đâu liền có cơ hội làm rạng rỡ tổ tông."
Cố Thanh Sơn mím môi, yên lặng nghĩ thầm: Ta không cần làm rạng rỡ tổ tông, ta chỉ nghĩ muốn cưới...... Ninh Hinh.
/34
|