Edit: Hương Hương.
Vương công tử nhìn nữ tử trước mắt, quả thật không tin được vào hai mắt của mình.
Đây không phải nữ tử chính mình tâm tâm niệm niệm sao, quả là duyên phận.
Vương công tử cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì, hắn trực tiếp đẩy Lâm Tuyết Nhi đang dựa trên người mình ra, đi tới chỗ Tần Tình Tình nói: "Mỹ nhân, là ngươi sao? Ta tìm ngươi thật vất vả".
Tần Tình Tình cau mày, không biết rốt cuộc đây là ai.
Bị một người vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng đều sẽ khó chịu.
Lâm Tuyết Nhi bị đẩy một cái, trong lòng khó chịu. Đây là lần đầu tiên nàng bị người đối xử như vậy, còn là bị người đẩy ngã tới trên đất, tuyệt đối không thể chịu đựng.
Tuy rằng ngã xuống đất có vẻ chật vật, nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn bảo trì dáng vẻ nhu nhược từ dưới đất bò dậy, nói: "Xem ra vị công tử này rất tưởng niệm tỷ tỷ, bằng không cũng sẽ không vì tỷ tỷ mà không bận tâm tới Tuyết Nhi. Nhưng Tuyệt Nhi không sao cả, có thể bằng vào phương thức này làm tỷ tỷ và công tử có thể gặp lại, cho dù Tuyết Nhi bị đẩy ngã tới trên đất một cách vô lý, Tuyết Nhi cũng không oán hận".
Những lời này của Lâm Tuyết Nhi chính là châm ngòi thổi gió.
Nghe được lời Lâm Tuyết Nhi nói, Tần Tình Tình ánh mắt chợt loé hàn quang. Ở trên đời này, người muốn khi dễ Tần Tình Tình nàng còn chưa tồn tại đâu.
Tần Tình Tình đầu tiên nhấc chân đá Vương công tử ra, phòng tránh móng heo của hắn sờ tới trên người mình. Sau đó quay đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi nói: "Không biết vị cô nương này hôm nay ở đây là làm gì?".
Đúng vậy, cô nương này không phải vừa rồi bị người đùa giỡn sao?
Người vây xem đem lực chú ý dời tới trên người Lâm Tuyết Nhi.
Hôm nay ra cửa một chuyến thật là có lời, có thể nhìn thấy chuyện cười có thể xưng là vở kịch lớn của năm, so với thuyết thư tiên sinh giảng những chuyện xưa còn thú vị hơn nhiều. Đáng tiếc duy nhất ở đây chính là không có ghế nhỏ, nếu có thể ngồi xuống vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch vui thì càng tốt hơn.
Lâm Tuyết Nhi thấy ánh mắt mọi người lại tập trung tới trên người mình, trong lòng có một chút vui sướng nho nhỏ, trong lòng nghĩ mình cỗ gắng một ngày như vậy, cuối cùng trọng điểm cũng tới. Tuy nói trọng điểm này là do người khác nói ra, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Lần nữa ấp ủ một chút cảm xúc, Lâm Tuyết Nhi bày ra dáng vẻ mỹ nhân rơi lệ, nhu nhược nói: "Tuyết Nhi nguyên bản sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ đối với Tuyết Nhi đều rất tốt, nhưng trời xanh không có mắt, cha mẹ đều bỏ lại Tuyết Nhi mà đi. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Tuyết Nhi cùng đường, chỉ phải lên phố bán mình, chỉ cầu có thể an trí cho cha mẹ thích đáng. Tuyết Nhi tới lúc đó dù phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ân nhân".
Người vây xem chung quanh nghe xong đều gật gật đầu. Người có chút đa sầu đa cảm thế nhưng cảm động tới rơi nước mắt. Mà những công tử có tiền hay nhóm thư sinh phong lưu đã tính toán mở miệng mua vị cô nương này. Không đúng, là trợ giúp vị cô nương này.
Nhưng Tần Tình Tình sẽ không tin những lời Lâm Tuyết Nhi nói: "Ta thấy quần áo trên người ngươi cũng không tệ, nghĩ đến chắc hẳn gia cảnh cũng không tồi, như thế nào ngay cả tiền an táng cha mẹ cũng không có. Lại nói, nhà ngươi trừ bỏ ngươi không còn người khác sao? Tông tộc của ngươi sẽ mặc kệ để một cô nương đi ra ngoài bán mình?".
Tần Tình Tình căn cứ lý giải về thời đại này, người trong tông tộc trước nay đối với danh dự cực kỳ coi trọng, không có khả năng sẽ cho phép người trong nhà bán mình làm nô. Nếu không phải bị buộc đến vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn cả đời mình cõng trên lưng hai chữ nô tịch. Bản thân mình là nô tịch, thì hài tử của mình cũng là nô tịch, trừ phi chủ nhân trong nhà đại phát từ bi đem khế ước trả cho mình, nếu không tổ tổ tôn tôn đều là nô tịch không có biện pháp nào thay đổi.
Nói xong, Tần Tình Tình trừng Vương công tử lại tính toán tới gần mình, ý bảo hắn cách xa mình một chút.
Vương công tử từ khi nhìn thấy Tần Tình Tình đã thần hồn điên đảo, hiện tại lại bị Tần Tình Tình đạp một cái cộng thêm trừng mắt, hắn cảm giác nửa người của mình đều mềm yếu. Trong lòng nghĩ, đây có lẽ là tác dụng của tình yêu đi.
[Oẹ!! Thật thất lễ, mị không nhịn được●﹏●]
Lâm Tuyết Nhi bị Tần Tình Tình chất vẫn như vậy, nước mắt càng là đong đầy: "Thúc bá trong nhà ngày thường đối với Ttuyết Nhi không tệ, nhưng cha mẹ vừa chết, họ liền đem ta tùy tiện gả ra ngoài. Cha mẹ hài cốt còn chưa lạnh, Tuyết Nhi thế nào sẽ tùy ý nghĩ tới chuyện lập gia đình, huống chi là gả cho người hoàn toàn không quen biết".
Người không quen biết? Người không quen biết thì lại như thế nào, người ở thời đại này ai mà không như vậy, manh hôn ách gả.
Người ở thời đại ai lại không phải như thế, nhưng là đối với những nữ tử dụng tâm kín đáo hay những người thích xem thoại bản rồi mộng mơ hão huyền, đây là chuyện không thể nào tiếp thu.
Nhóm người vây xem lộn xộn thảo luận quan điểm của chính mình. Con đường ồn ào hỗn loạn khiến đám bộ khoái chú ý.
Đám bộ khoái Thanh Sơn trấn ngày thường đều là tuần tra ở trong thị trấn, nhìn xem chỗ nào sẽ có chuyện phát sinh. Thanh Sơn trấn chỉ tính là một cái trấn nhỏ, đường phố chủ yếu chỉ có mấy cái, tự nhiên rất nhanh phát hiện ra nơi này có dị thường.
Lâm bộ đầu gần đây trong lòng có chuyện vui, tri huyện đại nhân Thanh Sơn trấn nói hắn gần đây biểu hiện không tệ, toàn bộ thị trấn công tác trị an làm rất tốt, đang định đề bạt hắn. Nên gần đây hắn tuần tra càng thêm nghiêm túc, cho nên lúc này không thể để xảy ra chuyện gì mới được.
Nhìn thấy bên này hỗn loạn, Lâm bộ đầu vội vàng chạy lại đây, hét lớn: "Làm sao vậy? Ở đây xảy ra chuyện gì? Di? Đại tẩu, ngươi sao lại ở chỗ này? Cái tên họ Vương này lại tới quấy rầy ngươi sao?".
"Lâm bộ đầu, đã lâu không thấy. Vị cô nương này bán mình, vì an táng cha mẹ của nàng. Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi". Tần Tình Tình cười cùng Lâm bởi đầu chào hỏi, thuận tiện đem tình huống ở đây giải thích rõ ràng cho hắn.
Lâm bộ đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi ở một bên khóc sướt mướt, trong lòng không khỏi phiền chán, trong lòng hắn ghét nhất là loại nữ nhân này. Cả ngày trong lòng không biết suy nghĩ chuyện gì, công việc thì không biết làm, còn gây phiền toái cho người khác, động một tý là khóc sướt mướt giống như là người khác khi dễ nàng. Thật sự mà nói, rất phiền.
Nghĩ như vậy, Lâm bộ đầu hướng Lâm Tuyết Nhi nói: "Vị cô nương này, không biết ngươi tên họ là gì, nhà ở đâu, ta đi thông báo người nhà tới đón ngươi về".
"Không, ta không muốn trở về, ta không muốn gả cho nam nhân kia". Vừa nghe thấy gọi người trong nhà tới, Lâm Tuyết Nhi khóc lợi hại hơn.
Thấy nàng cái dạng này, Lâm bộ đầu càng thấy phiền, dùng sức gãi gãi đầu, đối với người xung quanh nói: "Các ngươi ở đây có ai biết nhà nàng ở đâu không? Mau nhanh đi thông báo người nhà của nàng tới".
Nghe thấy tiếng khóc này, Lâm bộ đầu cảm thấy đầu ngày càng đau đớn.
"Lâm bộ đầu, đã có người chạy đi báo". Có người đáp lại.
Cô nương này ở đây ầm ĩ lâu như vậy, người biết nàng không lý do gì không đi thông báo người nhà của nàng.
"Đến, đến, người nhà nàng đã đến".
Người vây xem kích động, toàn bộ mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, có thể nói là vòng một vòng lớn. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Mọi người cảm thấy bản thân lần này đi ra ngoài lãi lớn, về sau sẽ có một thời gian rất dài có chuyện để nói mỗi khi trà dư tửu hậu. Lúc ấy có thể tự hào nói với người xung quanh, lão tử lúc ấy cũng có mặt ở đây.
Thúc thúc của Lâm Tuyết nhi mang khuôn mặt đau khổ vội vàng chạy tới đây, đang khi hắn phát sầu chuyện này phải làm sao, thì nhìn thấy Lâm bộ đầu cũng ở chỗ này, trên mặt vui vẻ, tiến lên giữ chặt tay Lâm bộ đầu, nói: "Lâm bộ đầu, ngươi cũng ở đây thì ta an tâm. Không nghĩ tới ngươi quan tâm tới tình huống của Tuyết Nhi như vậy. Tuyết Nhi có người phu quân như ngươi, ta liền yên tâm. Ta ban đầu thật sự không có nhìn nhầm, vì nàng chọn ngươi làm cửa hôn sự này".
Cái gì? Hôn sự này của Lâm Tuyết Nhi là cùng với Lâm bộ đầu. Mọi người ồ lên.
Vương công tử nhìn nữ tử trước mắt, quả thật không tin được vào hai mắt của mình.
Đây không phải nữ tử chính mình tâm tâm niệm niệm sao, quả là duyên phận.
Vương công tử cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì, hắn trực tiếp đẩy Lâm Tuyết Nhi đang dựa trên người mình ra, đi tới chỗ Tần Tình Tình nói: "Mỹ nhân, là ngươi sao? Ta tìm ngươi thật vất vả".
Tần Tình Tình cau mày, không biết rốt cuộc đây là ai.
Bị một người vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng đều sẽ khó chịu.
Lâm Tuyết Nhi bị đẩy một cái, trong lòng khó chịu. Đây là lần đầu tiên nàng bị người đối xử như vậy, còn là bị người đẩy ngã tới trên đất, tuyệt đối không thể chịu đựng.
Tuy rằng ngã xuống đất có vẻ chật vật, nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn bảo trì dáng vẻ nhu nhược từ dưới đất bò dậy, nói: "Xem ra vị công tử này rất tưởng niệm tỷ tỷ, bằng không cũng sẽ không vì tỷ tỷ mà không bận tâm tới Tuyết Nhi. Nhưng Tuyệt Nhi không sao cả, có thể bằng vào phương thức này làm tỷ tỷ và công tử có thể gặp lại, cho dù Tuyết Nhi bị đẩy ngã tới trên đất một cách vô lý, Tuyết Nhi cũng không oán hận".
Những lời này của Lâm Tuyết Nhi chính là châm ngòi thổi gió.
Nghe được lời Lâm Tuyết Nhi nói, Tần Tình Tình ánh mắt chợt loé hàn quang. Ở trên đời này, người muốn khi dễ Tần Tình Tình nàng còn chưa tồn tại đâu.
Tần Tình Tình đầu tiên nhấc chân đá Vương công tử ra, phòng tránh móng heo của hắn sờ tới trên người mình. Sau đó quay đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi nói: "Không biết vị cô nương này hôm nay ở đây là làm gì?".
Đúng vậy, cô nương này không phải vừa rồi bị người đùa giỡn sao?
Người vây xem đem lực chú ý dời tới trên người Lâm Tuyết Nhi.
Hôm nay ra cửa một chuyến thật là có lời, có thể nhìn thấy chuyện cười có thể xưng là vở kịch lớn của năm, so với thuyết thư tiên sinh giảng những chuyện xưa còn thú vị hơn nhiều. Đáng tiếc duy nhất ở đây chính là không có ghế nhỏ, nếu có thể ngồi xuống vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch vui thì càng tốt hơn.
Lâm Tuyết Nhi thấy ánh mắt mọi người lại tập trung tới trên người mình, trong lòng có một chút vui sướng nho nhỏ, trong lòng nghĩ mình cỗ gắng một ngày như vậy, cuối cùng trọng điểm cũng tới. Tuy nói trọng điểm này là do người khác nói ra, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Lần nữa ấp ủ một chút cảm xúc, Lâm Tuyết Nhi bày ra dáng vẻ mỹ nhân rơi lệ, nhu nhược nói: "Tuyết Nhi nguyên bản sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ đối với Tuyết Nhi đều rất tốt, nhưng trời xanh không có mắt, cha mẹ đều bỏ lại Tuyết Nhi mà đi. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Tuyết Nhi cùng đường, chỉ phải lên phố bán mình, chỉ cầu có thể an trí cho cha mẹ thích đáng. Tuyết Nhi tới lúc đó dù phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ân nhân".
Người vây xem chung quanh nghe xong đều gật gật đầu. Người có chút đa sầu đa cảm thế nhưng cảm động tới rơi nước mắt. Mà những công tử có tiền hay nhóm thư sinh phong lưu đã tính toán mở miệng mua vị cô nương này. Không đúng, là trợ giúp vị cô nương này.
Nhưng Tần Tình Tình sẽ không tin những lời Lâm Tuyết Nhi nói: "Ta thấy quần áo trên người ngươi cũng không tệ, nghĩ đến chắc hẳn gia cảnh cũng không tồi, như thế nào ngay cả tiền an táng cha mẹ cũng không có. Lại nói, nhà ngươi trừ bỏ ngươi không còn người khác sao? Tông tộc của ngươi sẽ mặc kệ để một cô nương đi ra ngoài bán mình?".
Tần Tình Tình căn cứ lý giải về thời đại này, người trong tông tộc trước nay đối với danh dự cực kỳ coi trọng, không có khả năng sẽ cho phép người trong nhà bán mình làm nô. Nếu không phải bị buộc đến vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn cả đời mình cõng trên lưng hai chữ nô tịch. Bản thân mình là nô tịch, thì hài tử của mình cũng là nô tịch, trừ phi chủ nhân trong nhà đại phát từ bi đem khế ước trả cho mình, nếu không tổ tổ tôn tôn đều là nô tịch không có biện pháp nào thay đổi.
Nói xong, Tần Tình Tình trừng Vương công tử lại tính toán tới gần mình, ý bảo hắn cách xa mình một chút.
Vương công tử từ khi nhìn thấy Tần Tình Tình đã thần hồn điên đảo, hiện tại lại bị Tần Tình Tình đạp một cái cộng thêm trừng mắt, hắn cảm giác nửa người của mình đều mềm yếu. Trong lòng nghĩ, đây có lẽ là tác dụng của tình yêu đi.
[Oẹ!! Thật thất lễ, mị không nhịn được●﹏●]
Lâm Tuyết Nhi bị Tần Tình Tình chất vẫn như vậy, nước mắt càng là đong đầy: "Thúc bá trong nhà ngày thường đối với Ttuyết Nhi không tệ, nhưng cha mẹ vừa chết, họ liền đem ta tùy tiện gả ra ngoài. Cha mẹ hài cốt còn chưa lạnh, Tuyết Nhi thế nào sẽ tùy ý nghĩ tới chuyện lập gia đình, huống chi là gả cho người hoàn toàn không quen biết".
Người không quen biết? Người không quen biết thì lại như thế nào, người ở thời đại này ai mà không như vậy, manh hôn ách gả.
Người ở thời đại ai lại không phải như thế, nhưng là đối với những nữ tử dụng tâm kín đáo hay những người thích xem thoại bản rồi mộng mơ hão huyền, đây là chuyện không thể nào tiếp thu.
Nhóm người vây xem lộn xộn thảo luận quan điểm của chính mình. Con đường ồn ào hỗn loạn khiến đám bộ khoái chú ý.
Đám bộ khoái Thanh Sơn trấn ngày thường đều là tuần tra ở trong thị trấn, nhìn xem chỗ nào sẽ có chuyện phát sinh. Thanh Sơn trấn chỉ tính là một cái trấn nhỏ, đường phố chủ yếu chỉ có mấy cái, tự nhiên rất nhanh phát hiện ra nơi này có dị thường.
Lâm bộ đầu gần đây trong lòng có chuyện vui, tri huyện đại nhân Thanh Sơn trấn nói hắn gần đây biểu hiện không tệ, toàn bộ thị trấn công tác trị an làm rất tốt, đang định đề bạt hắn. Nên gần đây hắn tuần tra càng thêm nghiêm túc, cho nên lúc này không thể để xảy ra chuyện gì mới được.
Nhìn thấy bên này hỗn loạn, Lâm bộ đầu vội vàng chạy lại đây, hét lớn: "Làm sao vậy? Ở đây xảy ra chuyện gì? Di? Đại tẩu, ngươi sao lại ở chỗ này? Cái tên họ Vương này lại tới quấy rầy ngươi sao?".
"Lâm bộ đầu, đã lâu không thấy. Vị cô nương này bán mình, vì an táng cha mẹ của nàng. Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi". Tần Tình Tình cười cùng Lâm bởi đầu chào hỏi, thuận tiện đem tình huống ở đây giải thích rõ ràng cho hắn.
Lâm bộ đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi ở một bên khóc sướt mướt, trong lòng không khỏi phiền chán, trong lòng hắn ghét nhất là loại nữ nhân này. Cả ngày trong lòng không biết suy nghĩ chuyện gì, công việc thì không biết làm, còn gây phiền toái cho người khác, động một tý là khóc sướt mướt giống như là người khác khi dễ nàng. Thật sự mà nói, rất phiền.
Nghĩ như vậy, Lâm bộ đầu hướng Lâm Tuyết Nhi nói: "Vị cô nương này, không biết ngươi tên họ là gì, nhà ở đâu, ta đi thông báo người nhà tới đón ngươi về".
"Không, ta không muốn trở về, ta không muốn gả cho nam nhân kia". Vừa nghe thấy gọi người trong nhà tới, Lâm Tuyết Nhi khóc lợi hại hơn.
Thấy nàng cái dạng này, Lâm bộ đầu càng thấy phiền, dùng sức gãi gãi đầu, đối với người xung quanh nói: "Các ngươi ở đây có ai biết nhà nàng ở đâu không? Mau nhanh đi thông báo người nhà của nàng tới".
Nghe thấy tiếng khóc này, Lâm bộ đầu cảm thấy đầu ngày càng đau đớn.
"Lâm bộ đầu, đã có người chạy đi báo". Có người đáp lại.
Cô nương này ở đây ầm ĩ lâu như vậy, người biết nàng không lý do gì không đi thông báo người nhà của nàng.
"Đến, đến, người nhà nàng đã đến".
Người vây xem kích động, toàn bộ mọi chuyện phát triển đến tình trạng này, có thể nói là vòng một vòng lớn. [D.D.L.Q.D - Hương Hương] Mọi người cảm thấy bản thân lần này đi ra ngoài lãi lớn, về sau sẽ có một thời gian rất dài có chuyện để nói mỗi khi trà dư tửu hậu. Lúc ấy có thể tự hào nói với người xung quanh, lão tử lúc ấy cũng có mặt ở đây.
Thúc thúc của Lâm Tuyết nhi mang khuôn mặt đau khổ vội vàng chạy tới đây, đang khi hắn phát sầu chuyện này phải làm sao, thì nhìn thấy Lâm bộ đầu cũng ở chỗ này, trên mặt vui vẻ, tiến lên giữ chặt tay Lâm bộ đầu, nói: "Lâm bộ đầu, ngươi cũng ở đây thì ta an tâm. Không nghĩ tới ngươi quan tâm tới tình huống của Tuyết Nhi như vậy. Tuyết Nhi có người phu quân như ngươi, ta liền yên tâm. Ta ban đầu thật sự không có nhìn nhầm, vì nàng chọn ngươi làm cửa hôn sự này".
Cái gì? Hôn sự này của Lâm Tuyết Nhi là cùng với Lâm bộ đầu. Mọi người ồ lên.
/61
|