Edit: Hương Hương.
Bởi vì tình huống của Ngô Yến chuyển biến tốt đẹp, người một nhà đối với chuyện Tần Tình Tình biết y thuật ngược lại tin. Nhưng Tần Tống thị cũng không nghĩ buông tha nàng, duỗi tay tính muốn lôi kéo Tần Tình Tình.
"Ngươi là cái đồ độc phụ, ngay cả thím của mình cũng dám hại, ta liều mạng với ngươi".
Tần Tình Tình thân mình khẽ loé, tránh thoát được bàn tay bẩn thỉu của nàng, liếc xéo một cái, trong mắt loé ra hàn quang nhìn Tần Tống thị.
"Ta khuyên ngươi phải suy nghĩ kỹ, ngân châm trên tay ta còn không ít đâu".
Tần Tống thị nghe lời nàng nói, mắt lại nhìn thấy Tống Như Hoa đang không ngừng vả miệng, trong lòng sợ hãi. Nhưng dù có sợ hãi, cũng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua như vậy.
Tần Tống thị trực tiếp lên giọng bắt đầu gào thét: "Trời đánh, mọi người mau tới đây mà xem, có người muốn đánh chết ta. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Ta không sống nổi nữa, ta một đống tuổi rồi còn bị người khi dễ. Ông trời ơi, người mở mắt ra mà nhìn xem".
Mấy đứa con trai của Tần Tống thị đều ở bên cạnh, lúc đầu cũng chỉ cho rằng là cãi nhau bình thường nên cũng không có tới, hiện tại nghe thấy lão nương mình gào thét, cả đám vội vàng chạy tới. Có người thích xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, trực tiếp chạy đi tìm Lí chính. Lần này, trực tiếp gọi gần hết người cả thôn tới.
Nhìn tình huống này, Tần Tình Tình thật ra rất vừa lòng, nàng lần này chính là muốn đem chuyện nháo lớn. Dù sao mặc kệ thế nào đối với nàng cũng không có hại. Mà đem chuyện này nháo lớn, vừa lúc để cho cha mẹ nàng nhìn thấy gương mặt thật của những người này. Nếu tới lúc đó bọn họ vẫn không muốn phân gia, vậy cũng là lúc mình cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.
Mà lúc này, Tần Tình Tình đã rút châm từ trên tay Tống Như Hoa ra, lẳng lặng chờ Lí chính tới. Đợi khi Lí chính khoan thai chạy tới, ánh mắt hắn đầu tiên là nhìn thấy Tần Tình Tình. Chuyện này cũng khó trách, nhiều người ùa vào Tần gia như vậy, chỗ nào cũng đứng đầy người, chỉ có xung quanh Tần Tình Tình là một mảnh trống trải.
Vừa rồi những người ở đây đều nhìn thấy châm pháp của Tần Tình Tình, nào dám tùy ý lại gần, lỡ không cẩn thận bị trúng một châm vậy phải làm sao bây giờ.
"Tình nha đầu, ngươi cũng thật là đủ náo nhiệt, mỗi lần có chuyện đều không thể thiếu ngươi".
Lí chính lúc này còn rảnh trêu ghẹo Tần Tình Tình. Nói tới cũng lạ, mấy lần trong thôn xảy ra mâu thuẫn cần Lí chính tới giải quyết, đều là chuyện cùng Tần Tình Tìn có liên quan. Chẳng lẽ cái này chính là gọi người có tài thường hay bị ghen ghét?
Tần Tình Tình thấy Lí chính tới, trên mặt hiện ra nụ cười thiệt tình, nói: "Lí chính gia gia, Tình Tình cũng là không có biện pháp nào. Hôm nay chính là liên quan tới mạng người, ta nếu mà không tới, thì có thể đã xảy ra chuyện lớn".
"Vì sao lại nói thế, ngươi nói rõ ta nghe một chút?". Liên quan tới mạng người, Lí chính cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Chuyện chính là như vậy, Đệ muội của ta bị Tiểu thẩm đẩy ngã, thấy máu. Nhưng trong nhà nói thế nào cũng không chịu mời đại phu, nương ta bởi vì bất đắc dĩ, nên chạy tới tìm ta. Tình Tình bất tài, cũng may biết chút y thuật, lúc này khó khăn lắm mới đem thân mình Đệ muội bảo vệ được".
"Không phải như nàng nói, nàng nói dối".
Mấy đứa con trai Tống Như Hoa nhìn không được, cứ như vậy đem chậu phân đổ tới trên đầu nương bọn họ, hơn nữa bây giờ nàng còn đang bị thương. Mấy tiểu tử choai choai không phục ở đó ồn ào ầm ĩ, ầm ĩ làm cho da đầu người khác đều tê dại.
Lí chính xoa xoa huyệt thái dương, cực kỳ uy nghiêm nói: "Được rồi, không cần làm ẫm ĩ nữa. Chuyện này ta sẽ hỏi rõ ràng".
Lí chính cũng không phải là người hồ đồ, nếu là có người đả thương thân thể, vậy tìm đại phu tới xem là được, vừa xem là biết. Bởi vì chỗ này nhỏ, cho nên Tần gia thôn bọn họ cũng không có đại phu tốt,, chỉ có một thầy lang mà thôi. Ngày thường, nếu như có bệnh nặng, sẽ đi vào trong trấn xem bệnh. Nhưng tình huống hôm nay có chút đặc thù, cho nên chỉ có thể mời thầy lang tới.
Thầy lang này nguyên danh gọi là Tần Xương Nhạc, cùng bối phận với lão cha Tần Tình Tình, nhưng chỉ có thể tính là họ hàng xa với nhà bọn họ. Tần Xương Nhạc cũng từng đi học, biết được chút chữ. Nhưng bởi vì không có khiếu đọc sách, cho nên không có tiếp tục đi thi, mà là học chút y thuật trở lại trong thôn làm thầy lang.
Ngày thường đều chỉ xem mấy bệnh đơn giản, như đau đầu, cảm mạo, hay mấy vết thương nhỏ linh tinh. Sau khi hắn bị gọi tới đây, cũng là dựa vào phương pháp của mình xem xét tình huống của Ngô Yến, phát hiện nàng điều dưỡng không tệ, cái thai này không có vấn đề. Mà Tống Như Hoa càng dễ xử lý, chỉ là bị thương ngoài da, bôi chút thuốc là khỏi.
Thấy hắn xem bệnh cho hai người xong, Lí chính lên tiếng: "Xương Nhạc, ngươi nói xem, một người sau khi bị kim châm có thể tự đánh mặt mình không?".
"Chuyện này thật là có, nhưng yêu cầu trình độ y thuật cũng không thấp. Chúng ta nếu như có đại phu như vậy, Lí chính đại gia, đây chính là phúc phận Tần gia thôn chúng ta". Tần Xương Nhạc có chút kích động nói.
Hắn cảm giác y thuật của chính mình không giỏi, rất nhiều lúc người trong thôn sinh bệnh, hắn chỉ có thể bất lực.
"Nói bậy! Nàng từ nhỏ tới lớn là cái dạng người gì ta còn không biết. Gả ra ngoài mới có hơn một năm, y thuật liền giỏi như vậy. Nói ra ai tin". Tống Như Hoa đỡ lấy cái đầu heo, oán hận chỉ Tần Tình Tình, nhưng đáy mắt vẫn có một tia khiếp ý.
Tần Tình Tình không chút để ý đi về phía trước một bước, Tống Như Hoa sợ tới mức lui về phía sau một bước. Dù là ai cũng nhìn ra lúc này nàng sợ hãi Tần Tình Tình cỡ nào.
"Ngươi không nghe nói qua, không có nghĩa là không có khả năng thực hiện. Ta thấy không bằng như vậy, ta ở trên người ngươi đâm thêm mấy châm, để ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có biết y thuật hay không, ngươi cảm thấy thế nào?".
Nghe được Tần Tình Tình nói, Tống Như Hoa càng co rụt về phía sau, thành thành thật thật đứng một bên không nói. Mà bên này, Tần Xương Nhạc sau khi biết Tần Tình Hình biết y thuật, càng muốn lôi kéo nàng tham khảo y thuật, dò hỏi nàng có thể đem thuật châm cứu dạy cho hắn được không.
Y thuật này nàng chính là ở trong không gian học được, Tần Tình Tình không muốn người khác biết tới không gian, nên không có đáp ứng. Cũng may Tần Xương Nhạc là người biết đúng mực, biết y thuật này bình thường đều không tùy tiện truyền ra ngoài, cho nên cũng không có cưỡng cầu. Dù sao hai người cũng không quá quen thuộc.
Nhưng trên đời này vẫn có người không an phận. Đổng Phương từ khi biết Tần Tình Tình biết y thuật, trong lòng cực kỳ không vui. Phải biết rằng, nếu như Tần Tình Tình biết y thuật, địa vị ở trong thôn sẽ cao hơn. Mà bản thân mình cùng nàng quan hệ không tốt, đến lúc đó nàng đắc thế, nhất định sẽ trả thù mình. Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là để cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Kết quả, Đổng Phương lại mở miệng: "Tình Tình, chúng ta đều là người cùng một thôn, đều là một tộc, có cái gì tốt cũng không thể giấu riêng. Ngươi chỉ là một nữ nhân, cũng không thể thường xuyên xem bệnh cho mọi người, chỉ có thể xem một ít bệnh nhỏ của nữ nhân chúng ta. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Ta thấy không bằng ngươi đem y thuật truyền cho Xương Nhạc bá bá ngươi đi, như vậy về sau người trong thôn Tần gia chúng ta đều sẽ khoẻ mạnh, ngươi nói có phải không?".
Lời Đổng Phương nói thật ra khơi dậy rất nhiều đồng ý của mọi người. Chuyện tình liên lụy đến lợi ích của mình, tất cả mọi người lựa chọn quan điểm hướng về phía Đổng Phương.
Bởi vì tình huống của Ngô Yến chuyển biến tốt đẹp, người một nhà đối với chuyện Tần Tình Tình biết y thuật ngược lại tin. Nhưng Tần Tống thị cũng không nghĩ buông tha nàng, duỗi tay tính muốn lôi kéo Tần Tình Tình.
"Ngươi là cái đồ độc phụ, ngay cả thím của mình cũng dám hại, ta liều mạng với ngươi".
Tần Tình Tình thân mình khẽ loé, tránh thoát được bàn tay bẩn thỉu của nàng, liếc xéo một cái, trong mắt loé ra hàn quang nhìn Tần Tống thị.
"Ta khuyên ngươi phải suy nghĩ kỹ, ngân châm trên tay ta còn không ít đâu".
Tần Tống thị nghe lời nàng nói, mắt lại nhìn thấy Tống Như Hoa đang không ngừng vả miệng, trong lòng sợ hãi. Nhưng dù có sợ hãi, cũng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua như vậy.
Tần Tống thị trực tiếp lên giọng bắt đầu gào thét: "Trời đánh, mọi người mau tới đây mà xem, có người muốn đánh chết ta. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Ta không sống nổi nữa, ta một đống tuổi rồi còn bị người khi dễ. Ông trời ơi, người mở mắt ra mà nhìn xem".
Mấy đứa con trai của Tần Tống thị đều ở bên cạnh, lúc đầu cũng chỉ cho rằng là cãi nhau bình thường nên cũng không có tới, hiện tại nghe thấy lão nương mình gào thét, cả đám vội vàng chạy tới. Có người thích xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, trực tiếp chạy đi tìm Lí chính. Lần này, trực tiếp gọi gần hết người cả thôn tới.
Nhìn tình huống này, Tần Tình Tình thật ra rất vừa lòng, nàng lần này chính là muốn đem chuyện nháo lớn. Dù sao mặc kệ thế nào đối với nàng cũng không có hại. Mà đem chuyện này nháo lớn, vừa lúc để cho cha mẹ nàng nhìn thấy gương mặt thật của những người này. Nếu tới lúc đó bọn họ vẫn không muốn phân gia, vậy cũng là lúc mình cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.
Mà lúc này, Tần Tình Tình đã rút châm từ trên tay Tống Như Hoa ra, lẳng lặng chờ Lí chính tới. Đợi khi Lí chính khoan thai chạy tới, ánh mắt hắn đầu tiên là nhìn thấy Tần Tình Tình. Chuyện này cũng khó trách, nhiều người ùa vào Tần gia như vậy, chỗ nào cũng đứng đầy người, chỉ có xung quanh Tần Tình Tình là một mảnh trống trải.
Vừa rồi những người ở đây đều nhìn thấy châm pháp của Tần Tình Tình, nào dám tùy ý lại gần, lỡ không cẩn thận bị trúng một châm vậy phải làm sao bây giờ.
"Tình nha đầu, ngươi cũng thật là đủ náo nhiệt, mỗi lần có chuyện đều không thể thiếu ngươi".
Lí chính lúc này còn rảnh trêu ghẹo Tần Tình Tình. Nói tới cũng lạ, mấy lần trong thôn xảy ra mâu thuẫn cần Lí chính tới giải quyết, đều là chuyện cùng Tần Tình Tìn có liên quan. Chẳng lẽ cái này chính là gọi người có tài thường hay bị ghen ghét?
Tần Tình Tình thấy Lí chính tới, trên mặt hiện ra nụ cười thiệt tình, nói: "Lí chính gia gia, Tình Tình cũng là không có biện pháp nào. Hôm nay chính là liên quan tới mạng người, ta nếu mà không tới, thì có thể đã xảy ra chuyện lớn".
"Vì sao lại nói thế, ngươi nói rõ ta nghe một chút?". Liên quan tới mạng người, Lí chính cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Chuyện chính là như vậy, Đệ muội của ta bị Tiểu thẩm đẩy ngã, thấy máu. Nhưng trong nhà nói thế nào cũng không chịu mời đại phu, nương ta bởi vì bất đắc dĩ, nên chạy tới tìm ta. Tình Tình bất tài, cũng may biết chút y thuật, lúc này khó khăn lắm mới đem thân mình Đệ muội bảo vệ được".
"Không phải như nàng nói, nàng nói dối".
Mấy đứa con trai Tống Như Hoa nhìn không được, cứ như vậy đem chậu phân đổ tới trên đầu nương bọn họ, hơn nữa bây giờ nàng còn đang bị thương. Mấy tiểu tử choai choai không phục ở đó ồn ào ầm ĩ, ầm ĩ làm cho da đầu người khác đều tê dại.
Lí chính xoa xoa huyệt thái dương, cực kỳ uy nghiêm nói: "Được rồi, không cần làm ẫm ĩ nữa. Chuyện này ta sẽ hỏi rõ ràng".
Lí chính cũng không phải là người hồ đồ, nếu là có người đả thương thân thể, vậy tìm đại phu tới xem là được, vừa xem là biết. Bởi vì chỗ này nhỏ, cho nên Tần gia thôn bọn họ cũng không có đại phu tốt,, chỉ có một thầy lang mà thôi. Ngày thường, nếu như có bệnh nặng, sẽ đi vào trong trấn xem bệnh. Nhưng tình huống hôm nay có chút đặc thù, cho nên chỉ có thể mời thầy lang tới.
Thầy lang này nguyên danh gọi là Tần Xương Nhạc, cùng bối phận với lão cha Tần Tình Tình, nhưng chỉ có thể tính là họ hàng xa với nhà bọn họ. Tần Xương Nhạc cũng từng đi học, biết được chút chữ. Nhưng bởi vì không có khiếu đọc sách, cho nên không có tiếp tục đi thi, mà là học chút y thuật trở lại trong thôn làm thầy lang.
Ngày thường đều chỉ xem mấy bệnh đơn giản, như đau đầu, cảm mạo, hay mấy vết thương nhỏ linh tinh. Sau khi hắn bị gọi tới đây, cũng là dựa vào phương pháp của mình xem xét tình huống của Ngô Yến, phát hiện nàng điều dưỡng không tệ, cái thai này không có vấn đề. Mà Tống Như Hoa càng dễ xử lý, chỉ là bị thương ngoài da, bôi chút thuốc là khỏi.
Thấy hắn xem bệnh cho hai người xong, Lí chính lên tiếng: "Xương Nhạc, ngươi nói xem, một người sau khi bị kim châm có thể tự đánh mặt mình không?".
"Chuyện này thật là có, nhưng yêu cầu trình độ y thuật cũng không thấp. Chúng ta nếu như có đại phu như vậy, Lí chính đại gia, đây chính là phúc phận Tần gia thôn chúng ta". Tần Xương Nhạc có chút kích động nói.
Hắn cảm giác y thuật của chính mình không giỏi, rất nhiều lúc người trong thôn sinh bệnh, hắn chỉ có thể bất lực.
"Nói bậy! Nàng từ nhỏ tới lớn là cái dạng người gì ta còn không biết. Gả ra ngoài mới có hơn một năm, y thuật liền giỏi như vậy. Nói ra ai tin". Tống Như Hoa đỡ lấy cái đầu heo, oán hận chỉ Tần Tình Tình, nhưng đáy mắt vẫn có một tia khiếp ý.
Tần Tình Tình không chút để ý đi về phía trước một bước, Tống Như Hoa sợ tới mức lui về phía sau một bước. Dù là ai cũng nhìn ra lúc này nàng sợ hãi Tần Tình Tình cỡ nào.
"Ngươi không nghe nói qua, không có nghĩa là không có khả năng thực hiện. Ta thấy không bằng như vậy, ta ở trên người ngươi đâm thêm mấy châm, để ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có biết y thuật hay không, ngươi cảm thấy thế nào?".
Nghe được Tần Tình Tình nói, Tống Như Hoa càng co rụt về phía sau, thành thành thật thật đứng một bên không nói. Mà bên này, Tần Xương Nhạc sau khi biết Tần Tình Hình biết y thuật, càng muốn lôi kéo nàng tham khảo y thuật, dò hỏi nàng có thể đem thuật châm cứu dạy cho hắn được không.
Y thuật này nàng chính là ở trong không gian học được, Tần Tình Tình không muốn người khác biết tới không gian, nên không có đáp ứng. Cũng may Tần Xương Nhạc là người biết đúng mực, biết y thuật này bình thường đều không tùy tiện truyền ra ngoài, cho nên cũng không có cưỡng cầu. Dù sao hai người cũng không quá quen thuộc.
Nhưng trên đời này vẫn có người không an phận. Đổng Phương từ khi biết Tần Tình Tình biết y thuật, trong lòng cực kỳ không vui. Phải biết rằng, nếu như Tần Tình Tình biết y thuật, địa vị ở trong thôn sẽ cao hơn. Mà bản thân mình cùng nàng quan hệ không tốt, đến lúc đó nàng đắc thế, nhất định sẽ trả thù mình. Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là để cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Kết quả, Đổng Phương lại mở miệng: "Tình Tình, chúng ta đều là người cùng một thôn, đều là một tộc, có cái gì tốt cũng không thể giấu riêng. Ngươi chỉ là một nữ nhân, cũng không thể thường xuyên xem bệnh cho mọi người, chỉ có thể xem một ít bệnh nhỏ của nữ nhân chúng ta. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Ta thấy không bằng ngươi đem y thuật truyền cho Xương Nhạc bá bá ngươi đi, như vậy về sau người trong thôn Tần gia chúng ta đều sẽ khoẻ mạnh, ngươi nói có phải không?".
Lời Đổng Phương nói thật ra khơi dậy rất nhiều đồng ý của mọi người. Chuyện tình liên lụy đến lợi ích của mình, tất cả mọi người lựa chọn quan điểm hướng về phía Đổng Phương.
/61
|