Nhân sinh như phù du, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Ta chìm trong giấc mộng vốn đã gãy cánh ấy, trầm luân mãi chẳng dứt.
Tỉnh giấc, quay đầu nhìn lại theo hướng người lái đò, bên kia bờ vong xuyên trải dài mười dặm với vạn đóa bỉ ngạn đỏ rực như tấm thảm máu hai bên bờ, nơi ấy có cô gái áo tím tay cầm lồng đèn tay cầm nhành bỉ ngạn, ánh mắt nhìn ta trìu mến, môi nhoẻn một nét cười…
“Bỉ ngạn hoa nở ở miền cực lạc, chỉ thấy hoa không thấy lá.”
Nhớ nhau, thương nhau nhưng mãi mãi chẳng thể có nhau, cứ thế luân hồi chuyển thế, và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, là một hồi ức đau thương, ưu mỹ thuần khiết.
“Bỉ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn
Vong xuyên hà bạn diệc vong xuyên
Nại hà kiều đầu không nại hà
Tam sinh thạch thượng tả tam sinh”
(Bỉ ngạn hoa nở rộ bờ đối diện
Bờ vong xuyên vậy mà cũng quên sông
Đứng trước cầu nại hà làm sao biết
Đá tam sinh ghi chép hết ba đời)
*(sưu tầm)
~*~
Đã rơi vào tình cảnh này, tất cả đã hết rồi.
Ta nhìn bóng áo trắng chậm rãi bước vào, hẳn là đang cười nhạo bộ dạng thảm hại hiện giờ của ta.
Bao giờ cũng vậy, kẻ thắng đứng trên cao quyền lực vô hạn nhìn xuống vẻ bại trận khốn cùng mà khinh miệt.
Trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng, vốn không có chỗ dành cho tình thân.
Người ấy đứng trước mặt ta, chắp tay cúi người chào:
- Hoàng huynh.
Hoàng huynh?
Ngươi còn nhớ tiếng gọi đó sao?
Nhìn nét mặt chân thành đến lạ của người kia, ta chỉ cười nhạo:
- Ngươi đang làm gì? Mèo khóc chuột? Rồng khóc thuồng luồng? Hay âm thầm ra chỉ dụ đặt lên mộ phần của ta một nhành cúc trắng nhuốm màu máu tanh tưởi?
Ta nghe ra được giọng mình có bao nhiêu chua xót, là phẫn hận, cũng là tự giận mình. Người trước mặt là hoàng đệ ta từng yêu thương, cũng là người mang đến cho ta bao nhiêu dằn vặt, khổ sở.
Đáng lẽ, nên nghe lời mẫu hậu, căm ghét nó ngay từ đầu, thì giờ đã tốt rồi.
Lại nghe giọng nói nhẹ nhàng, êm ái của người kia mang theo dò hỏi, mong đợi:
- Đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu, mười năm trước huynh chẳng màng tôn nghiêm thái tử quỳ lạy trước mặt hoàng hậu cầu xin bà ta tha cho đệ một mạng, liệu có phải là thật lòng?
Ta kinh ngạc nhìn ánh mắt chất vấn kia, chợt nhớ lại bao nhiêu chuyện, tám năm về trước, mối quan hệ của chúng ta chẳng phải đối địch thế này.
Là do ta thay đổi, hay điều gì khác…?
Ta vẫn cười, tận thâm tâm ẩn chứa xót xa:
- Ngươi còn dám nhắc lại ư? Đó chính là nỗi ân hận lớn nhất đời ta. Ngày đó nhìn ngươi bị hành hạ thể xác, không đành lòng bèn trái ý mẫu hậu, chẳng quản gió mưa, bất chấp tôn nghiêm của mình, bò trên đất lạy lục cầu xin cho ngươi. Sao lại hồ đồ như vậy chứ? Ngươi căn bản chưa từng xem ta là hoàng huynh, ta lại nể tình ngươi là hoàng đệ duy nhất của mình.
Đáng lẽ ta không hề ghét bỏ nó nói chi đến căm hận nó.
Nếu như ngày nọ không tình cờ nghe được câu nói ấy của người vô tình kia.
Ta cũng không chắc chắn, nếu như được trở về lại thời khắc ấy, liệu ta có lại từ bỏ tôn nghiêm của mình để cầu xin cho nó?
Cuối cùng, vẫn là ta ngu ngốc mà thôi.
Hồi lâu sau, nghe giọng của nó nhẹ nhàng, gần như là trách móc.
- Tại sao huynh thay đổi? Sao lại nghĩ đệ không xem là hoàng huynh? Cho đến tận tám năm trước, thậm chí là cả bây giờ, dù đệ có hận hoàng hậu đến cỡ nào, vẫn luôn lưỡng lự và muốn từ bỏ việc hận huynh, cho dù là vì huynh hoàng hậu mới xuống tay độc ác như vậy. Nhưng từ sau khi đệ từ Giang Nam trở về, thái độ của huynh thay đổi đến nỗi đệ hầu như không còn nhận ra được người huynh trưởng đã bao che chìu chuộng đệ khi nào, hơn nữa thái độ miệt thị càng lúc càng quá đáng. Huynh sao vậy?
Ta giật mình một cái.
Ta làm sao ư?
Là do ta thay đổi, nhưng là đúng hay sai cũng chẳng rõ.
~*~
Dường như phụ hoàng không thương ta.
Ta biết, người là vua một nước bận rộn triều chính trăm bề chăm lo cho an nguy xã tắt, nhưng ta là con trai duy nhất của người, người cũng nên thỉnh thoảng ghé thăm ta một lần chứ?
Mong mỏi ấy, quá đáng sao?
Thế nên, gương mặt của phụ hoàng ta chỉ nhớ mang máng, anh tuấn cương nghị, toát ra thần thái làm người ta ngưỡng mộ.
Ta nhớ nhất dáng lưng của người.
Đó là trong những lần ta lén núp trong những bụi cây dõi theo bóng người trong long bào, cao quý xa cách khiến ta chẳng thể nào chạm tới.
Người đối với hai mẫu tử ta rất lạnh nhạt. Nơi Tường Quý cung này, chỉ có hai mẫu tử ta ngày ngày trông ngóng người trong vô vọng.
Mẫu hậu ta vô cùng xinh đẹp, là công chúa Mãn Tộc được gả sang đây làm mẫu nghi thiên hạ, ta thừa hưởng dòng máu lai giữa người Hán và người Mãn nên luôn tự hào vào bản thân cùng địa vị cao quý của mình.
Nhiều lúc, mẫu hậu u buồn ôm ta vào lòng thỏ thẻ:
- Trên đời này, chỉ có mẫu hậu thương con nhất, con sẽ không làm gì khiến mẫu hậu buồn lòng chứ?
Ta làm nũng trong lòng người, mỉm cười ngây ngô đáp:
- Con cũng thương mẫu hậu nhất, sẽ luôn nghe lời người chỉ bảo.
~*~
Ba tuổi là lúc ta thực sự nhận ra được sự tồn tại của bản thân trên đời.
Năm ấy, theo ý muốn của triều thần, phụ hoàng chính sức sắc phong ta làm thái tử, bản thân ta khi đó chẳng rõ ràng thái tử và hoàng tử khác nhau như thế nào, chỉ nghe nói, làm thái tử chính là sau này đăng cơ thiên tử.
Ta đã rất háo hức trông đợi. Liệu, ta có được oai phong lẫm liệt như phụ hoàng?
Ta không rõ, chỉ biết, điều ta khát cầu, vẫn chỉ là chút ánh mắt quan tâm của phụ hoàng.
Yêu cầu ấy quá đáng sao?
Chẳng hay đã bao lâu người không ghé thăm mẫu tử ta rồi?
Người bận quốc sự đến vậy?
Hay như ta thường nghĩ, người không thương ta?
Nếu vậy, làm sao ta lại được sinh ra?
Năm ta ba tuổi, cũng là năm phụ hoàng quyết định lập thêm một quý phi khiến chốn hậu cung bớt đi phần lạnh lẽo hiu hắt vốn có.
Kể từ đó, cuộc sống vốn bình lặng đã có sự xáo trộn, mặc dù chưa rõ rệt lắm.
Ta nhìn thấy nét mặt thất vọng tột cùng, đau khổ vô hạn trong những giọt lệ hoen trên mi của mẫu hậu, rồi dần dần, người chuyển sang căm giận. Người rất hay thở dài mệt mỏi, trông cũng tiều tụy hơn, mẫu hậu chỉ cười hiền hòa dịu dàng ân cần với riêng ta còn với nô tài, không vừa ý là người lại hằn học vô cớ.
Mẫu hậu ơi… có phải phụ hoàng không thương chúng ta?
Rất nhiều lần ta muốn mở miệng hỏi, nhưng trông thấy người u sầu mỏi mệt với nét cười gượng gạo trên môi, ta không tài nào thốt ra lời được.
Phụ hoàng, sao người không ghé qua đây?
Hầu như, ngày nào ta cũng nghe được chuyện phụ hoàng hàng đêm nếu không ngụ tại thư phòng vì quốc sự dang dở cũng sẽ đến Diêu Hoa cung của Ngân phi.
Ta nghe nói đó là một phi tử dịu dàng trang nhã, đối xử với mọi người rất tốt, còn mẫu hậu ta từ khi Ngân phi xuất hiện, lại có bao nhiêu dèm pha do những cơn giận vô lý của người xử phạt nô tài.
Đối với ta, người dịu dàng trang nhã, xinh đẹp quý phái, và tốt nhất, vẫn chỉ có mẫu hậu.
Phụ hoàng, người không đến chốn này, đâu phải vì chuyện quốc sự như ta từng ảo tưởng, mà là chán ghét phải không?
Tại sao?
Sao người lại bất công như vậy chứ?
Người, liệu có từng nghĩ đến cảm giác của hai mẫu tử ta, dù chỉ một chút chưa?
~*~
Một năm sau đó, ta được gặp hoàng đệ vừa tròn ba tháng của mình do Ngân phi nương nương hạ sinh. Ta tên Chu Cảnh Long, còn nó là Chu Nhật Phi.
Nghe nói, nó sinh ra vào tiết trùng cửu, kì lạ thay, vào cái ngày chất chứa tà khí ấy, đồng loạt hoa cúc trong ngự hoa viên nở rộ đẹp cả một góc trời, để ghi nhớ, phụ hoàng đổi tên Diêu Hoa cung thành Lạc Hà cung, mà Lạc Hà cũng chính là nhũ danh của nó.
Một đứa trẻ sinh ra giữa muôn ngàn đóa cúc trắng, diễm lệ trong tang tóc.
Liệu mang theo ý nghĩa tốt lành như thời Tần và Tây Hán, hay là vận hạn như thời Đông Hán đây?
Mẫu hậu thường căn dặn ta, nhất quyết không được yêu thương gì nó, phải căm ghét nó đến tận xương tủy vì nó sẽ làm hại đến tương lai của chúng ta, mà ngay trước mắt, mẫu tử nó chính là nguyên nhân khiến phụ hoàng lạnh nhạt với chúng ta đến thế.
Ta không rõ lắm, nhưng ta đã hứa sẽ chỉ nghe lời mẫu hậu, vì trên đời này, ta biết, thương yêu ta nhất, luôn chỉ có mẫu hậu.
Ta nhướn người nhìn vào trong nôi, rụt rè vươn tay chạm nhẹ vào làn má hồng mềm mại bầu bĩnh của hoàng đệ, liền thấy đôi mắt to tròn trong sáng híp lại, từ cái miệng nhỏ nhắn chúm chím của nó phát ra tiếng cười lanh lảnh trong trẻo.
Thật đáng yêu làm sao.
Suy nghĩ này làm ta bần thần một lát, rồi sự vui vẻ của nó như truyền sang cả ta, ta hồ hởi reo lên, ngẩng đầu nhìn sang mọi người:
- Đệ ấy cười này!
Biết mình luống cuống, ta ngại ngùng cúi đầu xuống, hơi he hé mắt ngước nhìn, trông thấy Ngân phi đang mỉm cười thật hiền hậu, làm toát ra nét đẹp trang nhã của người trên dung nhan xinh đẹp đã lay động được trái tim phụ hoàng, mà cả phụ hoàng lúc này cũng giãn chân mày, khóe môi hơi cong lên một nét cười thật hiếm có làm ta phấn khởi.
Nhưng, khi ta quay sang nhìn mẫu hậu, ánh mắt của người không vui, phải chăng vì thất vọng ta không nghe lời, ta đọc trong đó còn là sự nhắc nhở cảnh cáo, lòng ta chùn xuống.
Ta nhìn đệ đệ đáng yêu trong nôi, tự hỏi rất nhiều điều.
Hoàng đệ vì sao lại là người ảnh hưởng lớn đến an nguy tương lai của ta?
Ta quả thật không hiểu.
Đệ đệ vô tội mà phải không?
Ta có nên căm ghét đệ ấy như mong mỏi của mẫu hậu hay không?
~*~
Ngoài những lúc ở bên cạnh mẫu hậu, được làm nũng trong lòng người, hầu như ta rất ít mỉm cười, dù chỉ là thoáng qua. Mẫu hậu bảo, ta là thái tử, phải biết giữ vững tôn nghiêm chính mình không để ai có quyền khinh thường. Dù ta chưa đủ lớn để hiểu rõ ràng thế nào là tôn nghiêm mẫu hậu đang nhắc đến, nhưng ta đã hứa luôn nghe lời người chỉ bảo, nên những căn dặn của người, ta mặc nhiên chấp thuận, vì biết mọi điều người mong mỏi ta làm, đều vì muốn tốt cho ta.
Có điều…
Đối với việc người bảo ta căm ghét hoàng đệ, ta luôn do dự. Không hẳn là thường xuyên, nhưng cũng ghé qua Lạc Hà cung nhiều lần, nơi ấy khác Tường Quý cung, luôn rộ lên tiếng cười vui vẻ làm ta nhiều khi bần thần nghĩ đến tình cảnh của mình lần mẫu hậu. Phụ hoàng, chưa một lần ở bên chúng ta mà nhếch hờ môi, huống chi là mỉm cười.
Ta nghĩ, mình nên học cách từ bỏ việc chờ đợi con người ấy ghé thăm.
Mẫu hậu cũng thường thỏ thẻ, người Mãn chúng ta, luôn là cái gai trong mắt người Hán, đừng trông chờ những thứ tình cảm rẻ mạt ấy, cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình đau.
Ta biết, bản thân phải cứng rắn lên để còn làm chỗ dựa cho mẫu hậu.
Hoàng đệ của ta rất đáng yêu, ta nhìn nó lớn lên từng ngày trong vòng tay che chở của Ngân phi cùng phụ hoàng. Ta thừa nhận mình có chút ghen tị khi nó được hưởng cảm giác hạnh phúc của một gia đình trọn vẹn, nhưng cũng không phải vấn đề gì quá lớn, ta nghĩ mình là huynh trưởng phải dành hết tất cả những gì quý nhất cho đệ đệ, không nên quá nhỏ nhen tầm thường.
Ta rất vui khi nghe nó gọi tiếng hoàng huynh đầu tiên với nụ cười tươi cùng giọng nói ngọng nghịu của đứa bé mười tháng tuổi.
Rồi, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi… ta thích nhìn dáng đi lững chững của nó bám sau ta mỗi khi ta đi ngang qua Lạc Hà cung để đến chỗ Liêm học sĩ, cũng như đến thao trường luyện võ với các vị tướng quân do hữu thừa tướng chọn lựa. Đủ bảy tuổi, các vị hoàng tử sẽ bắt đầu rèn luyện để mai này phò trợ phụ hoàng giúp nước nhà. Ta đã cho rằng đó là một vinh dự gắn liền với quyền và nghĩa vụ, giúp ta kéo ngắn khoảng cách với phụ hoàng một chút.
Mẫu hậu sợ ta bị ám sát, bản thân người lại rất giỏi về độc dược nên từ nhỏ ta được dùng rất nhiều độc chất lẫn thuốc bổ để tăng khả năng miễn nhiễm, cũng làm sức khỏe lẫn sức lực của ta cực kì tốt, mới bảy tuổi đã dễ dàng cõng Phi đi mấy vòng sân ở Lạc Hà cung. Ta thường chê nó quá nhỏ bé, nên ăn thật nhiều để lớn lên làm một trang hảo hán, khi ấy nó lại lè lưỡi phụng phịu đôi má trắng hồng đòi ta cõng thêm mấy vòng.
Mẫu hậu còn mời riêng mấy vị cao thủ giang hồ cả người Mãn lẫn người Hán dạy võ cho ta từ khi mới năm tuổi, ta thích học võ nên không phản đối gì, nhưng điều này không quá nhiều người biết ngoài người thân tín của ta cùng mẫu hậu.
~*~
Lúc Phi lên năm, sau tết Nguyên Tiêu – thời điểm nó cùng phụ hoàng và Ngân phi ra ngoài cung thả đèn hoa – lúc hồi cung lại mang theo hai đứa trẻ lạ mặt, nghe đồn là họ hàng của Ngân phi lâu ngày xa cách, đứa trai ngang tuổi ta là Hàm Thiên Kỳ, đứa bé gái bốn tuổi là Hàm Tiểu Tâm. Hoàng đệ ta là đứa trẻ khá lạnh nhạt, rất ít giao tiếp với người lạ. Vì ngại mẫu hậu lẫn bận học nên ta rất ít gặp nó, giờ có thêm những đứa trẻ đồng trang lứa, nên cơ hội gặp nó của ta càng thấp. Nó có vẻ thân với đứa bé gái, ta có vui, nhưng bận tâm nhiều hơn. Con trai lại chơi với con gái những trò trèo cây bắt bướm như thế, liệu sau này sẽ trở thành người thế nào, dù nó dần trở nên hòa đồng như thế là tốt khác với ta, rất khó khăn để mỉm cười.
Năm nó bảy tuổi, bắt đầu học chữ cùng ta, lạ là cứ ngồi vào bàn, nó lại ngủ gật không biết trời đất là gì. Đến ta còn thấy ngán ngẩm huống chi là Liêm học sĩ. Có một lần ta nhận ra sức chịu đựng của thầy đã đến giới hạn trông như muốn gọi thiên lôi giáng thế, ta vội kín đáo giật áo nó lay nó tỉnh dậy, nó liền ngẩng đầu lên nhìn ta bằng một nét cười lém lỉnh tinh ranh. Ta giật mình. Rốt cuộc là nó ngủ thật hay giả vờ, và kể cả những lần trước đó? Trong khi ta luôn nỗ lực học tập để khẳng định sự tồn tại của mình mà nó lại… ta thật không hiểu.
Thấy lạ, ngay chiều hôm đó, ngay khi ta đến Tàng Kinh Các, tình cờ nghe được một câu buộc miệng than thở của một vị tiểu quan lau dọn, ta dò hỏi các vị quan trông coi, liền biết được, từ hai năm trước, phụ hoàng đều đặn đến đây lấy những quyển sách từ cơ bản cho những đứa trẻ mới học, rồi dần dần nâng cao trình độ hơn.
Ta đã nghĩ ngay đến, lúc Phi năm tuổi có lẽ phụ hoàng đã đích thân rèn luyện cho nó, nhưng giấu diếm như vậy để làm gì?
Hoàng đệ của ta, không đơn giản như ta nghĩ.
~*~
“Hoàng đệ, đệ thích con vật gì?”
“Sao tự dưng hoàng huynh lại có nhã hứng hỏi đến vấn đề này?”
“Huynh rất hiếu kì, vì thường ngày đều thấy đệ dửng dưng với mọi thứ, huynh thật sự muốn biết.”
“Đệ thích bướm.”
“Không đùa chứ? Tự bao giờ đệ lại ủy mị như con gái thế này?”
“Đệ không quan tâm đến cách nhìn nhận của huynh.”
“Huynh không phải là đang trêu đùa đệ, chỉ là thật sự rất bất ngờ.”
“Vậy hoàng huynh thích con gì?”
“Huynh ấy à, huynh thích bồ câu trắng, vì nó giống đệ.”
“Giống đệ?”
“Ừ, thật sự rất giống đệ, hiền lành lương thiện.”
“…”
“Vậy, sinh nhật lần tới của đệ, huynh tặng đệ một lồng bướm, thế nào?”
“Hứa rồi nhé.”
“Ừ.”
“Ngoéo tay nào.”
“Đệ cũng biết trò này?”
“Đệ học từ huynh muội họ Hàm kia.”
“Được, ngoéo tay.”
~*~
Trước sinh nhật tám tuổi của Phi một ngày, có một toán thích khách xâm nhập hoàng cung.
Ta tình cờ ngang qua bờ hồ nước Vân Thanh gần Lạc Hà cung, chợt nghe tiếng gọi Tiểu Tâm rất thảm thiết của Phi ở phía sau bụi cây. Ta hốt hoảng chạy đến gần, không hiểu sao toán áo đen bịt mặt kia vừa thấy ta lại nhìn nhau khó xử rồi quyết định rời đi.
Ta giật mình nhìn sang bên cạnh, dưới gốc cây to là Hàm Thiên Kỳ bất tỉnh với gương mặt đẫm máu do một vết kiếm rạch dài từ trán chảy dọc sống mũi. Bỏ ngoài tai tiếng binh lính truy sát, ta vội vàng trút bớt đồ vướng víu trên người lao xuống hồ nước kéo lấy người Phi đang hoảng loạn giãy dụa cật lực trong làn nước lạnh lẽo loang màu máu tanh, ta tốn sức lực lẫn tốn bao lời trấn an nó bình tĩnh lại để kéo nó lên bờ. Ta mà đến trễ hơn, nó không mất mạng vì thích khách thì cũng ngộp thở vì chết đuối. Tiếp theo, ta vớt lên cái xác của Tiểu Tâm với một mũi kiếm chí mạng từ phía sau lưng thẳng đến tim.
Hôm ấy, mưa to, từng giọt lạnh lẽo thấm vào tâm can.
Từ đó, Phi càng trầm lặng hơn trước, trong những lần thật hiếm hoi gặp được nó, ta nhận thấy, nụ cười trên môi nó dần tắt ngấm.
Sao lại trở nên giống ta rồi.
Khó khăn lắm nó mới hòa đồng với người xung quanh, hoàng đệ ta chỉ hợp với gương mặt tươi cười đáng yêu vô cùng kia.
Thật đáng tiếc.
Ta cũng không còn can đảm lén mẫu hậu đi gặp nó như ngày trước, cũng có thể mẫu hậu biết những chuyện đó chẳng qua là người không nhắc, lại một lần tình cờ nghe được chuyện, hóa ra đám sát thủ đó chính là người của mẫu hậu, hèn chi hôm ấy chúng thấy ta liền bỏ chạy. Mẫu hậu lo ngại Phi càng lớn lên càng là mối họa cho ta nên quyết tâm ra tay trừ khử.
Tại sao lại đối xử với một đứa bé mới bảy tuổi như vậy chứ?
Ta biết, mình lại làm sai ý người.
Chẳng rõ là đúng hay sai nữa.
A… cái lồng bướm kia ta tính tặng nó, có lẽ không còn cần đến nữa.
~*~
Một năm sau, Ngân phi lại có hỷ, dần dần truyền ra tin đồn phụ hoàng sẽ phế truất mẫu hậu bị thất sủng của ta lập Ngân phi lên tay thế vị trí hiện tại của người. Tin đồn ngày càng lan rộng, ta bất an không hiểu được đằng sau dung nhau luôn điềm tĩnh đến lạ thường của mẫu hậu, người có đang suy tính chuyện gì hay không.
Một lần, ta tình cờ núp sau cột trụ, nhìn thấy Thu Yên – tì nữ thân tín nhất của mẫu hậu bàn tính gì đó với một vị thái y, vẻ mặt lén lút trông rất khả nghi.
Nhớ lại chuyện của một năm trước, ta cảm thấy e dè, nhưng chủ mưu phía sau ắt chỉ có thể là mẫu hậu, ta… ta thật không muốn cản trở chuyện của người nữa.
Xin lỗi, ta chỉ có thể trơ mắt làm ngơ để bảo vệ mẫu hậu của mình, dù biết đó là sai lầm, vì trên đời này, chỉ có mẫu hậu thương yêu ta…
~*~
Ánh nắng sớm mai soi rọi sắc thu vừa mới sang thật dịu nhẹ. Mây tự do phiêu lãng vô định. Khí trời mát mẻ mang theo từng đợt gió như mộng cuốn cánh hoa cúc trắng thanh tịnh chao nghiêng.
Đáng lẽ khung cảnh phải thật yên bình và tươi đẹp, nhưng nay sao lại nhuốm màu tang thương đến thế, làm cho lòng người sầu muộn khắc khoải.
Ngày Ngân Phi sinh hạ một tiểu công chúa… ai ngờ lại là tang lễ của hai mạng người.
Đêm hôm đó, toàn hoàng cung nhuốn máu tanh tưởi, phụ hoàng đã cho giam tất cả các người hầu của Ngân quý phi vào ngục, lệnh chém đầu toàn bộ những ai có liên quan trong vụ này, từ bà đỡ, tì nữ đến ngự y. Tiếng oán thán lo sợ bất lực gào thét giữa hoàng cung lạnh tình người.
Mưa rơi xối xả làm mùi máu nồng hơn, loang ra khắp nơi.
Ngày đưa tang cho Ngân phi lẫn hoàng muội, cúc trắng mang sắc màu tang thương vấy bụi trần, kim ngân hoa cũng tàn úa. Ánh nắng lụi tắt tự bao giờ, sắc trời xám xịt ảm đạm.
Cả trời ngập tro bay bụi mù, tiền giấy đầy đất hòa cùng tiếng khóc than, lại có tiếng cười thầm đắc ý. Lễ tang của Ngân quý phi cùng tiểu công chúa mà cả hoàng thượng cùng nhị hoàng tử đều không đến dự. Một đám tang chỉ nghe về chuyện triều chính, về phần thắng hoàn toàn thuộc về mẫu hậu cùng thái tử là ta, và chẳng có ai có thể đe doạ đến ngôi vị ấy nữa.
Một đám tang giả dối và trống rỗng như vậy, người chết làm sao có thể thanh thản ra đi được đây?
Ta nhắm nghiền mắt trong thoáng chốc, lẳng lặng rơi một giọt nước mắt tạ lỗi.
~*~
Lúc quay lại, ta nhìn thấy Phi đứng ở trước Tường Quý cung, tóc tai rối bù thấn sắc mệt mỏi với những quầng mắt chứng tỏ mấy ngày nay nó không chợp mắt, con ngươi vô hồn đục ngầu nhìn mẫu hậu căm hận, vung dao lên tính làm gì đó.
Trong một thoáng ta đã nghĩ nó muốn giết mẫu hậu để báo thù, nó biết rõ mọi chuyện hay sao? Lí do là gì, sao nó có thể biết được. Ta chỉ thấy mẫu hậu nhíu mày, ta hoảng sợ lên trước chắn cho người, dù biết toàn bộ tội lỗi là do mẫu hậu, nhưng ta quyết không để nó làm hại đến người.
Thế nhưng sau đó nó cười như phát điên, nước mắt rơi lã chã nhòe đi gương mặt, nó chỉ nhìn chăm chăm cánh tay trái trắng muốt của chính mình, sau đó mang theo tuyệt ý rạch hai đường dấu chéo sâu hoắm trên cánh tay ấy. Ta run người trong một thoáng, lại thấy nó giơ lên cánh tay đầy máu, mấp máy môi:
- Vết sẹo này, mãi mãi không phai.
Phải chăng ý của nó, vết sẹo là minh chứng khắc ghi thù hận của nó rõ ràng nhất? Nó quả thật muốn báo thù mẫu hậu hay sao? Ta… ta nên làm thế nào đây?
Thế rồi mưa lại rơi, làm bóng ảnh của nó càng thê lương mịt mù trong làn sương mù lạnh giá như lòng người hiện tại.
Mẫu hậu viện ra lí do nó đến Tường Quý cung làm loạn nên sai người phạt roi, nó không phản kháng lại, để mặc họ làm gì thì làm.
Lòng ta nóng như lửa đốt, bóng dáng nó hao gầy đến thế, mỏng mai dễ vỡ nát như ánh nắng mai, làm sao nó có thể chịu đựng nổi, đếm từng roi vung xuống tấm lưng hao gầy của nó, ta cắn môi, tay siết chặt. Cuối cùng, khi nhìn thấy làn da trắng muốt kia nhuốm đầy máu, ta cũng không thể nào đứng nhìn thêm nữa.
Ta chạy thật nhanh một cách vội vã quỳ trước che chắn cho thân người nhỏ nhắn đầy máu nằm bất động hiện giờ của Phi để cho những tên nô tài nể mặt mình mà dừng tay lại. Quả nhiên, họ ngập ngừng rồi hạ roi xuống nhìn sang mẫu hậu đợi lệnh. Thấy mẫu hậu chau mày, là ngạc nhiên nhưng lại như tức giận hơn nữa, kế đến, ta gần như là bò trên mặt đất bùn nhão trong cơn mưa nặng hạt thế này bất kể tôn nghiêm thái tử, níu lấy vạt áo của mẫu hậu, nuốt nước mắt, nức nở khẩn nài:
- Con xin mẫu hậu, hôm nay là tang lễ Ngân phi, hoàng đệ đã đau buồn lắm rồi, đừng trừng phạt đệ ấy nữa, van cầu người, bộ dạng đệ ấy đã thành ra thế này, còn chưa đủ sao, mong mẫu hậu hãy nghĩ đến phụ hoàng
Ta chìm trong giấc mộng vốn đã gãy cánh ấy, trầm luân mãi chẳng dứt.
Tỉnh giấc, quay đầu nhìn lại theo hướng người lái đò, bên kia bờ vong xuyên trải dài mười dặm với vạn đóa bỉ ngạn đỏ rực như tấm thảm máu hai bên bờ, nơi ấy có cô gái áo tím tay cầm lồng đèn tay cầm nhành bỉ ngạn, ánh mắt nhìn ta trìu mến, môi nhoẻn một nét cười…
“Bỉ ngạn hoa nở ở miền cực lạc, chỉ thấy hoa không thấy lá.”
Nhớ nhau, thương nhau nhưng mãi mãi chẳng thể có nhau, cứ thế luân hồi chuyển thế, và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, là một hồi ức đau thương, ưu mỹ thuần khiết.
“Bỉ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn
Vong xuyên hà bạn diệc vong xuyên
Nại hà kiều đầu không nại hà
Tam sinh thạch thượng tả tam sinh”
(Bỉ ngạn hoa nở rộ bờ đối diện
Bờ vong xuyên vậy mà cũng quên sông
Đứng trước cầu nại hà làm sao biết
Đá tam sinh ghi chép hết ba đời)
*(sưu tầm)
~*~
Đã rơi vào tình cảnh này, tất cả đã hết rồi.
Ta nhìn bóng áo trắng chậm rãi bước vào, hẳn là đang cười nhạo bộ dạng thảm hại hiện giờ của ta.
Bao giờ cũng vậy, kẻ thắng đứng trên cao quyền lực vô hạn nhìn xuống vẻ bại trận khốn cùng mà khinh miệt.
Trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng, vốn không có chỗ dành cho tình thân.
Người ấy đứng trước mặt ta, chắp tay cúi người chào:
- Hoàng huynh.
Hoàng huynh?
Ngươi còn nhớ tiếng gọi đó sao?
Nhìn nét mặt chân thành đến lạ của người kia, ta chỉ cười nhạo:
- Ngươi đang làm gì? Mèo khóc chuột? Rồng khóc thuồng luồng? Hay âm thầm ra chỉ dụ đặt lên mộ phần của ta một nhành cúc trắng nhuốm màu máu tanh tưởi?
Ta nghe ra được giọng mình có bao nhiêu chua xót, là phẫn hận, cũng là tự giận mình. Người trước mặt là hoàng đệ ta từng yêu thương, cũng là người mang đến cho ta bao nhiêu dằn vặt, khổ sở.
Đáng lẽ, nên nghe lời mẫu hậu, căm ghét nó ngay từ đầu, thì giờ đã tốt rồi.
Lại nghe giọng nói nhẹ nhàng, êm ái của người kia mang theo dò hỏi, mong đợi:
- Đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu, mười năm trước huynh chẳng màng tôn nghiêm thái tử quỳ lạy trước mặt hoàng hậu cầu xin bà ta tha cho đệ một mạng, liệu có phải là thật lòng?
Ta kinh ngạc nhìn ánh mắt chất vấn kia, chợt nhớ lại bao nhiêu chuyện, tám năm về trước, mối quan hệ của chúng ta chẳng phải đối địch thế này.
Là do ta thay đổi, hay điều gì khác…?
Ta vẫn cười, tận thâm tâm ẩn chứa xót xa:
- Ngươi còn dám nhắc lại ư? Đó chính là nỗi ân hận lớn nhất đời ta. Ngày đó nhìn ngươi bị hành hạ thể xác, không đành lòng bèn trái ý mẫu hậu, chẳng quản gió mưa, bất chấp tôn nghiêm của mình, bò trên đất lạy lục cầu xin cho ngươi. Sao lại hồ đồ như vậy chứ? Ngươi căn bản chưa từng xem ta là hoàng huynh, ta lại nể tình ngươi là hoàng đệ duy nhất của mình.
Đáng lẽ ta không hề ghét bỏ nó nói chi đến căm hận nó.
Nếu như ngày nọ không tình cờ nghe được câu nói ấy của người vô tình kia.
Ta cũng không chắc chắn, nếu như được trở về lại thời khắc ấy, liệu ta có lại từ bỏ tôn nghiêm của mình để cầu xin cho nó?
Cuối cùng, vẫn là ta ngu ngốc mà thôi.
Hồi lâu sau, nghe giọng của nó nhẹ nhàng, gần như là trách móc.
- Tại sao huynh thay đổi? Sao lại nghĩ đệ không xem là hoàng huynh? Cho đến tận tám năm trước, thậm chí là cả bây giờ, dù đệ có hận hoàng hậu đến cỡ nào, vẫn luôn lưỡng lự và muốn từ bỏ việc hận huynh, cho dù là vì huynh hoàng hậu mới xuống tay độc ác như vậy. Nhưng từ sau khi đệ từ Giang Nam trở về, thái độ của huynh thay đổi đến nỗi đệ hầu như không còn nhận ra được người huynh trưởng đã bao che chìu chuộng đệ khi nào, hơn nữa thái độ miệt thị càng lúc càng quá đáng. Huynh sao vậy?
Ta giật mình một cái.
Ta làm sao ư?
Là do ta thay đổi, nhưng là đúng hay sai cũng chẳng rõ.
~*~
Dường như phụ hoàng không thương ta.
Ta biết, người là vua một nước bận rộn triều chính trăm bề chăm lo cho an nguy xã tắt, nhưng ta là con trai duy nhất của người, người cũng nên thỉnh thoảng ghé thăm ta một lần chứ?
Mong mỏi ấy, quá đáng sao?
Thế nên, gương mặt của phụ hoàng ta chỉ nhớ mang máng, anh tuấn cương nghị, toát ra thần thái làm người ta ngưỡng mộ.
Ta nhớ nhất dáng lưng của người.
Đó là trong những lần ta lén núp trong những bụi cây dõi theo bóng người trong long bào, cao quý xa cách khiến ta chẳng thể nào chạm tới.
Người đối với hai mẫu tử ta rất lạnh nhạt. Nơi Tường Quý cung này, chỉ có hai mẫu tử ta ngày ngày trông ngóng người trong vô vọng.
Mẫu hậu ta vô cùng xinh đẹp, là công chúa Mãn Tộc được gả sang đây làm mẫu nghi thiên hạ, ta thừa hưởng dòng máu lai giữa người Hán và người Mãn nên luôn tự hào vào bản thân cùng địa vị cao quý của mình.
Nhiều lúc, mẫu hậu u buồn ôm ta vào lòng thỏ thẻ:
- Trên đời này, chỉ có mẫu hậu thương con nhất, con sẽ không làm gì khiến mẫu hậu buồn lòng chứ?
Ta làm nũng trong lòng người, mỉm cười ngây ngô đáp:
- Con cũng thương mẫu hậu nhất, sẽ luôn nghe lời người chỉ bảo.
~*~
Ba tuổi là lúc ta thực sự nhận ra được sự tồn tại của bản thân trên đời.
Năm ấy, theo ý muốn của triều thần, phụ hoàng chính sức sắc phong ta làm thái tử, bản thân ta khi đó chẳng rõ ràng thái tử và hoàng tử khác nhau như thế nào, chỉ nghe nói, làm thái tử chính là sau này đăng cơ thiên tử.
Ta đã rất háo hức trông đợi. Liệu, ta có được oai phong lẫm liệt như phụ hoàng?
Ta không rõ, chỉ biết, điều ta khát cầu, vẫn chỉ là chút ánh mắt quan tâm của phụ hoàng.
Yêu cầu ấy quá đáng sao?
Chẳng hay đã bao lâu người không ghé thăm mẫu tử ta rồi?
Người bận quốc sự đến vậy?
Hay như ta thường nghĩ, người không thương ta?
Nếu vậy, làm sao ta lại được sinh ra?
Năm ta ba tuổi, cũng là năm phụ hoàng quyết định lập thêm một quý phi khiến chốn hậu cung bớt đi phần lạnh lẽo hiu hắt vốn có.
Kể từ đó, cuộc sống vốn bình lặng đã có sự xáo trộn, mặc dù chưa rõ rệt lắm.
Ta nhìn thấy nét mặt thất vọng tột cùng, đau khổ vô hạn trong những giọt lệ hoen trên mi của mẫu hậu, rồi dần dần, người chuyển sang căm giận. Người rất hay thở dài mệt mỏi, trông cũng tiều tụy hơn, mẫu hậu chỉ cười hiền hòa dịu dàng ân cần với riêng ta còn với nô tài, không vừa ý là người lại hằn học vô cớ.
Mẫu hậu ơi… có phải phụ hoàng không thương chúng ta?
Rất nhiều lần ta muốn mở miệng hỏi, nhưng trông thấy người u sầu mỏi mệt với nét cười gượng gạo trên môi, ta không tài nào thốt ra lời được.
Phụ hoàng, sao người không ghé qua đây?
Hầu như, ngày nào ta cũng nghe được chuyện phụ hoàng hàng đêm nếu không ngụ tại thư phòng vì quốc sự dang dở cũng sẽ đến Diêu Hoa cung của Ngân phi.
Ta nghe nói đó là một phi tử dịu dàng trang nhã, đối xử với mọi người rất tốt, còn mẫu hậu ta từ khi Ngân phi xuất hiện, lại có bao nhiêu dèm pha do những cơn giận vô lý của người xử phạt nô tài.
Đối với ta, người dịu dàng trang nhã, xinh đẹp quý phái, và tốt nhất, vẫn chỉ có mẫu hậu.
Phụ hoàng, người không đến chốn này, đâu phải vì chuyện quốc sự như ta từng ảo tưởng, mà là chán ghét phải không?
Tại sao?
Sao người lại bất công như vậy chứ?
Người, liệu có từng nghĩ đến cảm giác của hai mẫu tử ta, dù chỉ một chút chưa?
~*~
Một năm sau đó, ta được gặp hoàng đệ vừa tròn ba tháng của mình do Ngân phi nương nương hạ sinh. Ta tên Chu Cảnh Long, còn nó là Chu Nhật Phi.
Nghe nói, nó sinh ra vào tiết trùng cửu, kì lạ thay, vào cái ngày chất chứa tà khí ấy, đồng loạt hoa cúc trong ngự hoa viên nở rộ đẹp cả một góc trời, để ghi nhớ, phụ hoàng đổi tên Diêu Hoa cung thành Lạc Hà cung, mà Lạc Hà cũng chính là nhũ danh của nó.
Một đứa trẻ sinh ra giữa muôn ngàn đóa cúc trắng, diễm lệ trong tang tóc.
Liệu mang theo ý nghĩa tốt lành như thời Tần và Tây Hán, hay là vận hạn như thời Đông Hán đây?
Mẫu hậu thường căn dặn ta, nhất quyết không được yêu thương gì nó, phải căm ghét nó đến tận xương tủy vì nó sẽ làm hại đến tương lai của chúng ta, mà ngay trước mắt, mẫu tử nó chính là nguyên nhân khiến phụ hoàng lạnh nhạt với chúng ta đến thế.
Ta không rõ lắm, nhưng ta đã hứa sẽ chỉ nghe lời mẫu hậu, vì trên đời này, ta biết, thương yêu ta nhất, luôn chỉ có mẫu hậu.
Ta nhướn người nhìn vào trong nôi, rụt rè vươn tay chạm nhẹ vào làn má hồng mềm mại bầu bĩnh của hoàng đệ, liền thấy đôi mắt to tròn trong sáng híp lại, từ cái miệng nhỏ nhắn chúm chím của nó phát ra tiếng cười lanh lảnh trong trẻo.
Thật đáng yêu làm sao.
Suy nghĩ này làm ta bần thần một lát, rồi sự vui vẻ của nó như truyền sang cả ta, ta hồ hởi reo lên, ngẩng đầu nhìn sang mọi người:
- Đệ ấy cười này!
Biết mình luống cuống, ta ngại ngùng cúi đầu xuống, hơi he hé mắt ngước nhìn, trông thấy Ngân phi đang mỉm cười thật hiền hậu, làm toát ra nét đẹp trang nhã của người trên dung nhan xinh đẹp đã lay động được trái tim phụ hoàng, mà cả phụ hoàng lúc này cũng giãn chân mày, khóe môi hơi cong lên một nét cười thật hiếm có làm ta phấn khởi.
Nhưng, khi ta quay sang nhìn mẫu hậu, ánh mắt của người không vui, phải chăng vì thất vọng ta không nghe lời, ta đọc trong đó còn là sự nhắc nhở cảnh cáo, lòng ta chùn xuống.
Ta nhìn đệ đệ đáng yêu trong nôi, tự hỏi rất nhiều điều.
Hoàng đệ vì sao lại là người ảnh hưởng lớn đến an nguy tương lai của ta?
Ta quả thật không hiểu.
Đệ đệ vô tội mà phải không?
Ta có nên căm ghét đệ ấy như mong mỏi của mẫu hậu hay không?
~*~
Ngoài những lúc ở bên cạnh mẫu hậu, được làm nũng trong lòng người, hầu như ta rất ít mỉm cười, dù chỉ là thoáng qua. Mẫu hậu bảo, ta là thái tử, phải biết giữ vững tôn nghiêm chính mình không để ai có quyền khinh thường. Dù ta chưa đủ lớn để hiểu rõ ràng thế nào là tôn nghiêm mẫu hậu đang nhắc đến, nhưng ta đã hứa luôn nghe lời người chỉ bảo, nên những căn dặn của người, ta mặc nhiên chấp thuận, vì biết mọi điều người mong mỏi ta làm, đều vì muốn tốt cho ta.
Có điều…
Đối với việc người bảo ta căm ghét hoàng đệ, ta luôn do dự. Không hẳn là thường xuyên, nhưng cũng ghé qua Lạc Hà cung nhiều lần, nơi ấy khác Tường Quý cung, luôn rộ lên tiếng cười vui vẻ làm ta nhiều khi bần thần nghĩ đến tình cảnh của mình lần mẫu hậu. Phụ hoàng, chưa một lần ở bên chúng ta mà nhếch hờ môi, huống chi là mỉm cười.
Ta nghĩ, mình nên học cách từ bỏ việc chờ đợi con người ấy ghé thăm.
Mẫu hậu cũng thường thỏ thẻ, người Mãn chúng ta, luôn là cái gai trong mắt người Hán, đừng trông chờ những thứ tình cảm rẻ mạt ấy, cuối cùng cũng chỉ có bản thân mình đau.
Ta biết, bản thân phải cứng rắn lên để còn làm chỗ dựa cho mẫu hậu.
Hoàng đệ của ta rất đáng yêu, ta nhìn nó lớn lên từng ngày trong vòng tay che chở của Ngân phi cùng phụ hoàng. Ta thừa nhận mình có chút ghen tị khi nó được hưởng cảm giác hạnh phúc của một gia đình trọn vẹn, nhưng cũng không phải vấn đề gì quá lớn, ta nghĩ mình là huynh trưởng phải dành hết tất cả những gì quý nhất cho đệ đệ, không nên quá nhỏ nhen tầm thường.
Ta rất vui khi nghe nó gọi tiếng hoàng huynh đầu tiên với nụ cười tươi cùng giọng nói ngọng nghịu của đứa bé mười tháng tuổi.
Rồi, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi… ta thích nhìn dáng đi lững chững của nó bám sau ta mỗi khi ta đi ngang qua Lạc Hà cung để đến chỗ Liêm học sĩ, cũng như đến thao trường luyện võ với các vị tướng quân do hữu thừa tướng chọn lựa. Đủ bảy tuổi, các vị hoàng tử sẽ bắt đầu rèn luyện để mai này phò trợ phụ hoàng giúp nước nhà. Ta đã cho rằng đó là một vinh dự gắn liền với quyền và nghĩa vụ, giúp ta kéo ngắn khoảng cách với phụ hoàng một chút.
Mẫu hậu sợ ta bị ám sát, bản thân người lại rất giỏi về độc dược nên từ nhỏ ta được dùng rất nhiều độc chất lẫn thuốc bổ để tăng khả năng miễn nhiễm, cũng làm sức khỏe lẫn sức lực của ta cực kì tốt, mới bảy tuổi đã dễ dàng cõng Phi đi mấy vòng sân ở Lạc Hà cung. Ta thường chê nó quá nhỏ bé, nên ăn thật nhiều để lớn lên làm một trang hảo hán, khi ấy nó lại lè lưỡi phụng phịu đôi má trắng hồng đòi ta cõng thêm mấy vòng.
Mẫu hậu còn mời riêng mấy vị cao thủ giang hồ cả người Mãn lẫn người Hán dạy võ cho ta từ khi mới năm tuổi, ta thích học võ nên không phản đối gì, nhưng điều này không quá nhiều người biết ngoài người thân tín của ta cùng mẫu hậu.
~*~
Lúc Phi lên năm, sau tết Nguyên Tiêu – thời điểm nó cùng phụ hoàng và Ngân phi ra ngoài cung thả đèn hoa – lúc hồi cung lại mang theo hai đứa trẻ lạ mặt, nghe đồn là họ hàng của Ngân phi lâu ngày xa cách, đứa trai ngang tuổi ta là Hàm Thiên Kỳ, đứa bé gái bốn tuổi là Hàm Tiểu Tâm. Hoàng đệ ta là đứa trẻ khá lạnh nhạt, rất ít giao tiếp với người lạ. Vì ngại mẫu hậu lẫn bận học nên ta rất ít gặp nó, giờ có thêm những đứa trẻ đồng trang lứa, nên cơ hội gặp nó của ta càng thấp. Nó có vẻ thân với đứa bé gái, ta có vui, nhưng bận tâm nhiều hơn. Con trai lại chơi với con gái những trò trèo cây bắt bướm như thế, liệu sau này sẽ trở thành người thế nào, dù nó dần trở nên hòa đồng như thế là tốt khác với ta, rất khó khăn để mỉm cười.
Năm nó bảy tuổi, bắt đầu học chữ cùng ta, lạ là cứ ngồi vào bàn, nó lại ngủ gật không biết trời đất là gì. Đến ta còn thấy ngán ngẩm huống chi là Liêm học sĩ. Có một lần ta nhận ra sức chịu đựng của thầy đã đến giới hạn trông như muốn gọi thiên lôi giáng thế, ta vội kín đáo giật áo nó lay nó tỉnh dậy, nó liền ngẩng đầu lên nhìn ta bằng một nét cười lém lỉnh tinh ranh. Ta giật mình. Rốt cuộc là nó ngủ thật hay giả vờ, và kể cả những lần trước đó? Trong khi ta luôn nỗ lực học tập để khẳng định sự tồn tại của mình mà nó lại… ta thật không hiểu.
Thấy lạ, ngay chiều hôm đó, ngay khi ta đến Tàng Kinh Các, tình cờ nghe được một câu buộc miệng than thở của một vị tiểu quan lau dọn, ta dò hỏi các vị quan trông coi, liền biết được, từ hai năm trước, phụ hoàng đều đặn đến đây lấy những quyển sách từ cơ bản cho những đứa trẻ mới học, rồi dần dần nâng cao trình độ hơn.
Ta đã nghĩ ngay đến, lúc Phi năm tuổi có lẽ phụ hoàng đã đích thân rèn luyện cho nó, nhưng giấu diếm như vậy để làm gì?
Hoàng đệ của ta, không đơn giản như ta nghĩ.
~*~
“Hoàng đệ, đệ thích con vật gì?”
“Sao tự dưng hoàng huynh lại có nhã hứng hỏi đến vấn đề này?”
“Huynh rất hiếu kì, vì thường ngày đều thấy đệ dửng dưng với mọi thứ, huynh thật sự muốn biết.”
“Đệ thích bướm.”
“Không đùa chứ? Tự bao giờ đệ lại ủy mị như con gái thế này?”
“Đệ không quan tâm đến cách nhìn nhận của huynh.”
“Huynh không phải là đang trêu đùa đệ, chỉ là thật sự rất bất ngờ.”
“Vậy hoàng huynh thích con gì?”
“Huynh ấy à, huynh thích bồ câu trắng, vì nó giống đệ.”
“Giống đệ?”
“Ừ, thật sự rất giống đệ, hiền lành lương thiện.”
“…”
“Vậy, sinh nhật lần tới của đệ, huynh tặng đệ một lồng bướm, thế nào?”
“Hứa rồi nhé.”
“Ừ.”
“Ngoéo tay nào.”
“Đệ cũng biết trò này?”
“Đệ học từ huynh muội họ Hàm kia.”
“Được, ngoéo tay.”
~*~
Trước sinh nhật tám tuổi của Phi một ngày, có một toán thích khách xâm nhập hoàng cung.
Ta tình cờ ngang qua bờ hồ nước Vân Thanh gần Lạc Hà cung, chợt nghe tiếng gọi Tiểu Tâm rất thảm thiết của Phi ở phía sau bụi cây. Ta hốt hoảng chạy đến gần, không hiểu sao toán áo đen bịt mặt kia vừa thấy ta lại nhìn nhau khó xử rồi quyết định rời đi.
Ta giật mình nhìn sang bên cạnh, dưới gốc cây to là Hàm Thiên Kỳ bất tỉnh với gương mặt đẫm máu do một vết kiếm rạch dài từ trán chảy dọc sống mũi. Bỏ ngoài tai tiếng binh lính truy sát, ta vội vàng trút bớt đồ vướng víu trên người lao xuống hồ nước kéo lấy người Phi đang hoảng loạn giãy dụa cật lực trong làn nước lạnh lẽo loang màu máu tanh, ta tốn sức lực lẫn tốn bao lời trấn an nó bình tĩnh lại để kéo nó lên bờ. Ta mà đến trễ hơn, nó không mất mạng vì thích khách thì cũng ngộp thở vì chết đuối. Tiếp theo, ta vớt lên cái xác của Tiểu Tâm với một mũi kiếm chí mạng từ phía sau lưng thẳng đến tim.
Hôm ấy, mưa to, từng giọt lạnh lẽo thấm vào tâm can.
Từ đó, Phi càng trầm lặng hơn trước, trong những lần thật hiếm hoi gặp được nó, ta nhận thấy, nụ cười trên môi nó dần tắt ngấm.
Sao lại trở nên giống ta rồi.
Khó khăn lắm nó mới hòa đồng với người xung quanh, hoàng đệ ta chỉ hợp với gương mặt tươi cười đáng yêu vô cùng kia.
Thật đáng tiếc.
Ta cũng không còn can đảm lén mẫu hậu đi gặp nó như ngày trước, cũng có thể mẫu hậu biết những chuyện đó chẳng qua là người không nhắc, lại một lần tình cờ nghe được chuyện, hóa ra đám sát thủ đó chính là người của mẫu hậu, hèn chi hôm ấy chúng thấy ta liền bỏ chạy. Mẫu hậu lo ngại Phi càng lớn lên càng là mối họa cho ta nên quyết tâm ra tay trừ khử.
Tại sao lại đối xử với một đứa bé mới bảy tuổi như vậy chứ?
Ta biết, mình lại làm sai ý người.
Chẳng rõ là đúng hay sai nữa.
A… cái lồng bướm kia ta tính tặng nó, có lẽ không còn cần đến nữa.
~*~
Một năm sau, Ngân phi lại có hỷ, dần dần truyền ra tin đồn phụ hoàng sẽ phế truất mẫu hậu bị thất sủng của ta lập Ngân phi lên tay thế vị trí hiện tại của người. Tin đồn ngày càng lan rộng, ta bất an không hiểu được đằng sau dung nhau luôn điềm tĩnh đến lạ thường của mẫu hậu, người có đang suy tính chuyện gì hay không.
Một lần, ta tình cờ núp sau cột trụ, nhìn thấy Thu Yên – tì nữ thân tín nhất của mẫu hậu bàn tính gì đó với một vị thái y, vẻ mặt lén lút trông rất khả nghi.
Nhớ lại chuyện của một năm trước, ta cảm thấy e dè, nhưng chủ mưu phía sau ắt chỉ có thể là mẫu hậu, ta… ta thật không muốn cản trở chuyện của người nữa.
Xin lỗi, ta chỉ có thể trơ mắt làm ngơ để bảo vệ mẫu hậu của mình, dù biết đó là sai lầm, vì trên đời này, chỉ có mẫu hậu thương yêu ta…
~*~
Ánh nắng sớm mai soi rọi sắc thu vừa mới sang thật dịu nhẹ. Mây tự do phiêu lãng vô định. Khí trời mát mẻ mang theo từng đợt gió như mộng cuốn cánh hoa cúc trắng thanh tịnh chao nghiêng.
Đáng lẽ khung cảnh phải thật yên bình và tươi đẹp, nhưng nay sao lại nhuốm màu tang thương đến thế, làm cho lòng người sầu muộn khắc khoải.
Ngày Ngân Phi sinh hạ một tiểu công chúa… ai ngờ lại là tang lễ của hai mạng người.
Đêm hôm đó, toàn hoàng cung nhuốn máu tanh tưởi, phụ hoàng đã cho giam tất cả các người hầu của Ngân quý phi vào ngục, lệnh chém đầu toàn bộ những ai có liên quan trong vụ này, từ bà đỡ, tì nữ đến ngự y. Tiếng oán thán lo sợ bất lực gào thét giữa hoàng cung lạnh tình người.
Mưa rơi xối xả làm mùi máu nồng hơn, loang ra khắp nơi.
Ngày đưa tang cho Ngân phi lẫn hoàng muội, cúc trắng mang sắc màu tang thương vấy bụi trần, kim ngân hoa cũng tàn úa. Ánh nắng lụi tắt tự bao giờ, sắc trời xám xịt ảm đạm.
Cả trời ngập tro bay bụi mù, tiền giấy đầy đất hòa cùng tiếng khóc than, lại có tiếng cười thầm đắc ý. Lễ tang của Ngân quý phi cùng tiểu công chúa mà cả hoàng thượng cùng nhị hoàng tử đều không đến dự. Một đám tang chỉ nghe về chuyện triều chính, về phần thắng hoàn toàn thuộc về mẫu hậu cùng thái tử là ta, và chẳng có ai có thể đe doạ đến ngôi vị ấy nữa.
Một đám tang giả dối và trống rỗng như vậy, người chết làm sao có thể thanh thản ra đi được đây?
Ta nhắm nghiền mắt trong thoáng chốc, lẳng lặng rơi một giọt nước mắt tạ lỗi.
~*~
Lúc quay lại, ta nhìn thấy Phi đứng ở trước Tường Quý cung, tóc tai rối bù thấn sắc mệt mỏi với những quầng mắt chứng tỏ mấy ngày nay nó không chợp mắt, con ngươi vô hồn đục ngầu nhìn mẫu hậu căm hận, vung dao lên tính làm gì đó.
Trong một thoáng ta đã nghĩ nó muốn giết mẫu hậu để báo thù, nó biết rõ mọi chuyện hay sao? Lí do là gì, sao nó có thể biết được. Ta chỉ thấy mẫu hậu nhíu mày, ta hoảng sợ lên trước chắn cho người, dù biết toàn bộ tội lỗi là do mẫu hậu, nhưng ta quyết không để nó làm hại đến người.
Thế nhưng sau đó nó cười như phát điên, nước mắt rơi lã chã nhòe đi gương mặt, nó chỉ nhìn chăm chăm cánh tay trái trắng muốt của chính mình, sau đó mang theo tuyệt ý rạch hai đường dấu chéo sâu hoắm trên cánh tay ấy. Ta run người trong một thoáng, lại thấy nó giơ lên cánh tay đầy máu, mấp máy môi:
- Vết sẹo này, mãi mãi không phai.
Phải chăng ý của nó, vết sẹo là minh chứng khắc ghi thù hận của nó rõ ràng nhất? Nó quả thật muốn báo thù mẫu hậu hay sao? Ta… ta nên làm thế nào đây?
Thế rồi mưa lại rơi, làm bóng ảnh của nó càng thê lương mịt mù trong làn sương mù lạnh giá như lòng người hiện tại.
Mẫu hậu viện ra lí do nó đến Tường Quý cung làm loạn nên sai người phạt roi, nó không phản kháng lại, để mặc họ làm gì thì làm.
Lòng ta nóng như lửa đốt, bóng dáng nó hao gầy đến thế, mỏng mai dễ vỡ nát như ánh nắng mai, làm sao nó có thể chịu đựng nổi, đếm từng roi vung xuống tấm lưng hao gầy của nó, ta cắn môi, tay siết chặt. Cuối cùng, khi nhìn thấy làn da trắng muốt kia nhuốm đầy máu, ta cũng không thể nào đứng nhìn thêm nữa.
Ta chạy thật nhanh một cách vội vã quỳ trước che chắn cho thân người nhỏ nhắn đầy máu nằm bất động hiện giờ của Phi để cho những tên nô tài nể mặt mình mà dừng tay lại. Quả nhiên, họ ngập ngừng rồi hạ roi xuống nhìn sang mẫu hậu đợi lệnh. Thấy mẫu hậu chau mày, là ngạc nhiên nhưng lại như tức giận hơn nữa, kế đến, ta gần như là bò trên mặt đất bùn nhão trong cơn mưa nặng hạt thế này bất kể tôn nghiêm thái tử, níu lấy vạt áo của mẫu hậu, nuốt nước mắt, nức nở khẩn nài:
- Con xin mẫu hậu, hôm nay là tang lễ Ngân phi, hoàng đệ đã đau buồn lắm rồi, đừng trừng phạt đệ ấy nữa, van cầu người, bộ dạng đệ ấy đã thành ra thế này, còn chưa đủ sao, mong mẫu hậu hãy nghĩ đến phụ hoàng
/18
|