Sáng sớm, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Sau cơn mưa vạn vật như được hồi sinh, cây cối nảy lộc xanh um vờn nhẹ theo làn gió. Những chú chim bắt đầu rũ cánh vẫy khô những giọt mưa đêm qua rồi bay vụt lên bầu trời đến xa vời, nắng vàng rải nhẹ trên con đường quen thuộc. Tôi vui vẻ khóa cổng đi ra ngoài. Hôm nay là chủ nhật, tôi có hẹn đi chơi với Thiên Lam và Thục Anh.
Thiên Lam và Thục Anh đã có mặt ở đầu phố đợi tôi, sắp được nghỉ hè rồi, thi học kì xong là chúng tôi có thể thảnh thơi rong chơi từ sáng đến chiều trên khắp con phố nhỏ. Chúng tôi đi trượt partin, chán thì vào hiệu sách đọc cóp, đến chiều mệt nhoài thì tấp vào một quán cóc ven đường. Đây là dãy phố bán chân gà nướng ngon nhất mà chúng tôi mới phát hiện. Thiên Lam nhanh chóng gọi ra 4 cánh gà nướng mật ong. Bao giờ cũng vậy, sau khi ăn hết mổi người một chiếc thì tôi và cậu ta quay ra bắt đầu đánh nhau để tranh giành cái cuối cùng trong dĩa. Thục Anh thì không bao giờ tham gia với chúng tôi vì cậu ấy ăn kiêng. Hôm nay tâm trạng của tôi đang vui nên tôi hơi bị thừa năng lượng, sau khi nốc ao được Thiên Phong, đá văng cậu ta xuống đất thì tôi hạnh phúc cầm chiến lợi phẩm đưa lên miệng. Thiên Lam lồm cồm bò dậy nhìn tôi tức tối. Tôi không thèm quan tâm ăn ngấu nghiến miếng thịt ngon lành thơm phức. Lần nào cậu ấy cũng không thể đánh thắng được tôi, thế mà cũng tự xưng là đội trưởng đội Karate của trường, mãi sau này tôi mới biết là cậu ấy luôn nhường tôi.
-Ồ…Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Là cậu hả Nhật Hạ?
Vừa ngấu nghiến xong chiếc cánh gà thì có một giọng nói hơi quen vang lên bên tai. Tôi quay ra sau, vẫn theo thói quen đưa mấy ngón tay trắng muốt nhỏ bé của mình lên liếm gia vị bị dính vào.
-Cái cách ăn như heo thế này thì đúng là cậu rồi.
Trước mặt tôi, một cậu bạn cao ráo, mặc bộ sơ mi đồng phục trường quốc tế, trên mắt đeo cặp kính xanh dương mỉm cười trêu chọc. Tôi khẽ chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn cậu ta ngơ ngác, ai đây nhỉ? tôi có quen với cậu bạn đẹp trai này sao? Sao tôi không thể nhớ được?
-Sao? Quên tôi rồi sao? Cậu ta ghé sát xuống trước mặt tôi cười đểu.-Con bọ toán ngốc xít!
Con bọ toán ngốc xít!
Cái biệt danh chết tiệt thời cấp hai này của tôi đâu có ai gọi ngoại trừ nó.
-Hải Đăng !!!!!!!!!!!!
-Tôi đây !
Tôi bật dậy hét lên kinh ngạc, Hải Đăng. Chính là nó. Thằng nhóc học giỏi văn cấp hai, kẻ thù không đội trời chung của tôi một thời. Kẻ đã xô đẩy cuộc đời tôi khiến tôi đăng kí vào học chuyên văn. Là nó sao? Tôi há hốc miệng nhìn nó trân trối. Hai đứa bạn thân của tôi vẫn nhìn chúng tôi khó hiểu. Sự xuất hiện của tên nhóc này khiến tôi quá đỗi kinh ngạc. Tôi còn nhớ trước đây nó gầy nhom, da đen nhẻm vì phơi nắng nhiều, chiều cao cũng khiêm tốn thấp hơn cả một đứa con gái như tôi đến vài centimet, trên mặt lúc nào cũng đeo hai cái đít chai dày cộm, lúc nào cũng chúi mũi vào đọc sách, mổi lần mở miệng toàn phun ra một đống lời độc địa mỉa mai tôi. Tại sao bây giờ nó lại khác như vậy? Tại sao bây giờ nó lại thay đổi như vậy? Có phải tôi đang nằm mơ không? Chỉ mới hơn năm không gặp thôi mà nó đã lột xác đến mức này sao?
-“Chỉ mới hơn 1 năm thôi mà nó đã lột xác đến mức này sao”, cậu đang nghĩ như vậy đúng không? Hải Đăng mỉm cười đưa tay chỉnh lại gọng kính xanh dương trên mặt. Nhìn cậu ta không khác gì diễn viên điện ảnh.
Tôi chỉ biết ngơ ngẩn gật gật đầu. Hải Đăng thở dài, cúi xuống rút một tờ khăn giấy dưới bàn thẩy vào mặt tôi nhắc nhở:
-Lau miệng đi rồi nói chuyện, nhìn cậu y như heo.
Lúc này tôi mới nhớ lại bộ dạng của tôi, miệng lem nhem dầu mỡ từ chiếc cánh gà khi nãy, tôi ngoan ngoãn lấy khăn lau đi, cả hai bàn tay nhỏ bé khi nãy bốc đồ nữa. Hải Đăng tự nhiên kéo ghế ngồi chung với chúng tôi và gọi ra một dĩa đồ ăn khác.
-Hai cậu chắc là bạn học của Nhật Hạ ngốc xít? Tôi là Hải Đăng, là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cậu ấy. Hải Đăng nhìn hai đứa bạn của tôi giải thích, tôi lau miệng xong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu ta thắc mắc.
-Cậu dạo này thế nào rồi Hải Đăng? Cậu thay đổi nhiều quá.
-Cậu cũng vậy thôi. Khi nãy nếu không nghe giọng nói của cậu tôi cũng không nhận ra cậu đâu. Cậu dạo này thế nào? Đã làm đơn xin đổi khối học chưa?
Hải Đăng nhìn tôi cười đểu. Tôi biết nó thường xuyên cập nhật trạng thái của tôi qua việc theo dõi face book, thời gian đầu nhập học không có ít lần tôi thấy hối hận vì chọn vào khối C để giữ thể diện của mình. Chắc thằng nhóc này nghĩ tôi chịu không nổi nên đã xin đổi khối học đây mà. Nhưng thật tiếc là nó đã nhầm.
-Tớ vẫn rất rất là ổn. Cậu thì sao? Điểm tổng kết vừa rồi chắc thấp lắm. Hè này có được đi thi lại không?
Tôi nhìn nó cười đểu. Sau vụ cãi nhau hôm tổng kết đó đâu phải chỉ có tôi chọn khác khối học, thằng nhóc tự cao này cũng tuyên bố trước lớp là sẽ đăng kí vào khối A và học giỏi toán hơn tôi. Tôi không tin mình khốn đốn vì văn mà nó dễ thở với môn toán.
-Tôi cũng giống cậu thôi. Ban đầu hơi khó đỡ, nhưng giờ thì ổn rồi.
Hải Đăng vừa nói hết câu thì ông chủ quán đem ra bàn chúng tôi một dĩa đầy ắp cánh gà và chân gà nướng ngon tuyệt. Hai đôi mắt của tôi và Thiên Lam sáng rực lên.
-Hôm nay tôi mời…các cậu cứ ăn tự nhiên đi…
Hải Đăng chưa nói hết câu tôi và Thiên Lam đã nhào vào nhiệt tình xử lí, còn cậu ta thở dài vì biết điều mình nói hơi dư thừa. Không ngờ mới có một năm không gặp mà tên bạn thân của tôi thay đổi nhiều như vậy, còn rộng rãi mời chúng tôi ăn nữa chứ. Nhìn hai đứa háu ăn trước mặt, cậu ta cũng vui vẻ cầm một chiếc cánh gà đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp ăn thì nhận ra ở trước mặt mình, Thục Anh ngồi im nhìn chúng tôi lắc đầu.
-Bạn học của Nhật Hạ…Hải Đăng nhìn Thục Anh lên tiếng.
-Tên tôi là Thục Anh. Thục Anh mỉm cười giới thiệu.-Còn tên con trai đang ăn như sắp chết đói kia là Thiên Lam.
-Crhào…Thiên Lam nhai nhồm nhoàm quay sang chào lấy lệ.
-Ờ…Hải Đăng mỉm cười rồi lại hướng về Thục Anh, tôi liếc qua thấy mặt nó hình như hơi đỏ đỏ, cái bệnh sợ con gái của nó ngày nào vẫn chưa hết.-Sao bạn không ăn? Bạn không thích món này sao?
-Không phải. Thục Anh lắc đầu.-Khi nãy tôi ăn đủ rồi, bạn đừng để ý.
Hải Đăng gật gật đầu, có lẽ nó biết bọn con gái thường ăn kiêng nên không thắc mắc nữa. Sau khi ngấu nghiến hết dĩa thức ăn thì chúng tôi ngồi tán gẫu.
-Hải Đăng! Cậu là bạn học cũ của Nhật Hạ chắc là sẽ biết rõ về cậu ấy lắm. Thục Anh mỉn cười đưa tay chống cằm.-Hồi trước học cấp hai cậu ấy có từng nhận được thư tình của ai chưa?
-Hở?
Muốn điều tra quá khứ của tôi sao? Tôi giật mình quay sang Hải Đăng, còn chưa kịp lên tiếng cảnh cáo thì thằng nhóc lanh chanh đã mau mồm mau miệng khai báo.
-Làm gì có ai đâu. Ngay từ khi quen nó trong trường mẫu giáo tôi đã thấy nó nhìn y như một con mèo hoa, bộ dạng thì biến thái, tính tình thì thô bạo khiến cho không có đứa con trai nào dám lại gần, lớn lên cũng không có gì thay đổi nên tôi nghĩ chắc nó đã hết thuốc chữa, nhưng gần đây không biết có phải nó bị sét đánh trúng nên thần kinh đã trở lại bình thường hay không mà nó đã có chút thay đổi theo hướng tích cực.
-Ồ…Thục Anh nhìn tôi xuýt xoa như vừa mới khám phá ra điều gì thú vị lắm. Thiên Lam cũng ngửa cổ lên cười như một kẻ thần kinh.
-Tớ thấy Nhật Hạ cũng chưa hoàn toàn bình thường đâu, nếu ở gần cậu ta đôi lúc sẽ được chứng kiến cảnh cậu ta phát bệnh cũ.
Tôi nhìn hai đứa bạn thân, sau đó liếc Hải Đăng trừng trừng, tên nhóc đó đưa tay nâng kính là ra vẻ vô tội kiểu: Họ muốn nghe sự thật nên tôi chỉ biết phải nói. Tôi cười nhạt, muốn gây chuyện với tôi, tôi cũng đâu có ngán nó.
-Hải Đăng…tự nhìn lại bản thân mình đi xem có hơn gì người ta không rồi hãy lên tiếng đánh giá. Đứa nào hồi nhỏ chuyên thò lò mũi xanh, đến lớp thường xuyên bị cô giáo phạt vì tè ra quần. Lúc nào cũng xán lại gần mấy đứa con gái đòi chơi chung, đến lúc bị tụi nó đánh thì lại chạy lại khóc với tớ? Tớ còn không thể quên nổi sở thích đặc biệt của cậu ngày xưa là chuyên gia ngoáy cứt mũi rồi dán lên tường để tập đếm số nữa đó.
Không khí có chút lạnh lẽo, hai người kia vô thức nhìn Hải Đăng rồi không ai bảo ai dịch ghế ngồi ra xa như sợ cậu ta là ổ lây bệnh dịch hạch và truyền nhiễm. Hải Đăng mặt đỏ bừng bừng liêc tôi tức tối.
-Cậu im đi.
-Nếu khi nãy cậu chịu ngậm miệng thì bây giờ tôi đâu có nói ra những điều đó.
Tôi và Hải Đăng là thế. Nếu gặp nhau mà không cãi nhau trên ba câu thì ngày hôm đó chúng tôi ăn không ngon. Gầm gừ nhau một lúc thì Thục Anh cũng can thiệp buộc chúng tôi giải hòa. Hải Đăng kể cho tôi nghe rất nhiều về ngôi trường mới của cậu ấy, tôi cũng nói cho cậu nghe về cuộc sống mới của tôi sau khi vào cấp 3, đương nhiên là giấu nhẹm lí do tôi thay đổi và những tình cảm bí mật giành cho Thiên Phong.
-Đầu tháng sau có buổi họp lớp. Cậu có chết cũng phải lết xác tới đó! Hải Đăng nhìn tôi thông báo.
Tôi vui vẻ gật đầu, không thấy ngạc nhiên lắm, thông tin này tôi cũng vừa nhận được từ một đứa bạn tối qua rồi. Đang nói chuyện vui vẻ thì sau lưng tôi vang lên tiếng ồn ào. Chúng tôi hiếu kì quay sang, và hình ảnh đập vào mắt tôi là một gã thanh niên đang giẫm chân lên một chú mèo con trắng muốt giận dữ.
-Mẹ nó, con mèo khốn kiếp này ở đâu ra mà dám cào xước cả chân ông thế này.
Con mèo gào lên đau đớn vì bị bàn chân thô bạo dẫm lên. Cả bốn đứa tôi giật mình bật dậy. Gã con trai kia vẫn chưa hả giận. Mấy người bạn của nó ngồi gần đó cũng mở miệng chửi thề.
-Mẹ xxxxx….Con miu này còn bé quá, lớn tí nữa là cho vào nồi nhậu được rồi.
-Mà giống mèo sống dai thật đó, tao đạp mạnh vậy mà không chết.
-Người ta nói mèo có chín cái mạng mà…
-Tụi mày nói nếu tao dẫm thêm cái nữa thì nó có chết không?
Tên lưu manh kia cười lớn. Tôi nhíu mày tức giận. Sao đám người đó có thể lấy sinh mạng của con mèo nhỏ ra để đùa giỡn như vậy? đúng là những kẻ không có nhân tính. Tôi nhìn con mèo nhỏ đang run rẩy kêu gào dưới chân gã kia không thể cầm lòng được nữa, bất chấp rắc rối quyết định can thiệp.
-Này bạn kia! Tôi bước lại cất tiếng.-Thả con mèo nhỏ đó ra đi, bạn không thấy làm vậy tàn nhẫn lắm sao? Dù sao nó cũng là một sinh mạng kia mà.
Đám người kia ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên, rồi cả đám cười ha hả.
-Woao!!!! Cô bé dễ thương này nhân hậu quá, biết lo cho con mèo nữa…
-Con mèo này dám cào xước chân anh, em muốn anh tha cho nó thì lại đây uống rượu với tụi anh đi.
-Kêu cả cô bạn dễ thương kia của em lại đây luôn nhé! Một tên liếc mắt nhìn Thục Anh cợt nhã.
Lúc này tôi cảm thấy bực mình lắm rồi, không lẽ bây giờ tôi chạy lại bạt tai cho mấy tên này một trận. Thục Anh nghe bọn kia nói thế cũng tức giận đứng dậy.
-Các người đừng quá đáng, coi chừng tôi báo cảnh sát đó.
-Ối trời ơi…sợ quá, sợ quá!!!!! Mấy gã du côn ôm bụng cười nghiêng ngã.-Em định báo cảnh sát bắt tụi anh vì tôi danh gì?
-Vì lỡ chân đạp chết một con mèo…Hahaha…tội này chưa bị bắt được đâu em yêu…
-Chờ lúc nào tụi anh kéo em lên giường thì mới lập tội danh được.
-Mấy người…
Thục Anh tức sôi máu. Nhưng nhỏ không quen nói chuyện với hạng người lưu manh nên không biết đối đáp thế nào. Dù sao thì Thục Anh cũng là một vị tiểu thư đài các mà, việc nó chịu đi cùng tôi và Thiên Lam vào một quán cóc ven đường thế này đã đặc biệt lắm rồi.
-Cảnh sát không bắt được bọn nó. Hải Đăng lên tiếng, đưa tay đẩy gọng kính trên mặt ra vẻ uyên bác.-Đưa đống rác này vào trại giam người ta sợ sẽ làm bẩn khu giam giữ.
-Vậy để tớ gọi cho xe bắt chó tới hốt tụi này đi cho sạch sẽ. Thiên Lam hào hứng móc điện thoại ra. Hải Đăng gật đầu.
-Có cần tớ cho cậu số điện thoại không?
Rầm!!!!
Chiếc bàn trước mặt mấy tên lưu mạnh bị đạp tung, một tên với tay cầm chai bia đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng động inh tai nhức óc. Mấy đứa này bị Thiên Lam và Hải Đăng chọc cho nổi điên lên rồi.
-Con mẹ tụi mày, tụi mày vừa nói gì đó?
Tên cầm vỏ chai bia vỡ chỉa vào mặt Thiên Lam hù dọa. Khách khứa gần đó hoảng sợ vội đứng dậy chạy toán loạn, hiển nhiên không ai muốn bị vạ lây nữa. Thục Anh cũng giật mình vội lùi lại nép sau lưng Hải Đăng, tôi vẫn không rời mắt khỏi con mèo nhỏ đang bị bàn chân thô bạo của gã lưu manh dẫm lên. Thấy nó định đứng dậy, tôi không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức lao vào tung một cước thẳng vào bộ hạ của gã, con mèo được giải thoát nhưng vẫn nằm im run rẩy, tôi vội cúi xuống bế nó lên, áp vào lòng mình. Con mèo vẫn run lên bần bật chưa hoàn hồn. Đám lưu manh khá bất ngờ, chúng không nghĩ một đứa con gái như tôi lại dám làm hành động này. Tôi nhìn bọn nó khinh thường. Tưởng tôi sợ bọn nó chắc, xin lỗi nhé, hồi còn học cấp hai tôi nổi tiếng là lưu manh chuyên gia đi đánh nhau đó, đai đen karate tôi lấy được năm 9 tuổi đó.
-Nhật Hạ!!!! Coi chừng!!!!
Thục Anh nhìn đám người trước mặt đang vây lấy tôi sợ hãi. Mấy tên lưu manh cảm thấy bị sĩ nhục bắt đầu nổi điên lên lao vào tôi, tôi dám cá tụi nó mà tóm được tôi sẽ xử lí tôi không khác gì con mèo nhỏ này.
-Con ranh liều mạng này…
-Hôm nay mày tới số rồi con ạ…
Tên dính đòn của tôi vẫn còn cuộn tròn người dưới đất thổn thức, hai tên đồng bọn thì lao vào định đánh tôi giúp bằng hữu rửa hận. Nhưng…
Bốp!!!!
Bốp!!!!!
Hai cú đá móc cực đẹp giáng thẳng vào mặt hai tên này. Thiên Lam và Hải Đăng đứng trước mặt tôi thủ thế. Tôi quên nói rằng Hải Đăng lấy đai đen karate cùng thời gian với tôi, hồi cấp hai không có trận đánh nhau nào của tôi là thiếu mặt cậu ta. Còn Thiên Lam. Mấy vụ đấm đá này đối với cậu ta diễn ra như cơm bữa. Mấy tên này hôm nay bị sao quả tạ chiếu trúng rồi nên mới tìm chúng tôi gây sự.
-Tụi mày…tụi mày…chờ đấy….
Hai tên lóp ngóp bò dậy, rồi không hẹn mà cùng bỏ mặc lại bạn tốt đang nằm bất tỉnh dưới đất bỏ chạy mất hút. Ba đứa tôi trố mắt nhìn chúng thán phục, hai đứa này là vận động viên marathon sao? Chạy nhanh dễ sợ! Thiên Lam liếc tên đang nằm dưới đất rồi nhìn hai cái bóng đã mất dạng thở dài:
-Bỏ bạn bè lúc hoạn nạn, đúng là không có tình bằng hữu.
Bốp!!!!
Mới nói hết câu, một cái chảo to tướng đập vào gáy cậu ta, Thiên Lam giật mình lấy tay xoa xoa đầu, còn tưởng kẻ thù tập kích từ phía sau, đang định quay lại phản đòn thì cậu ta lại bị cái chảo đập cho tới tấp.
-Thằng ôn con, đồ phá hoại, tụi mày định phá quán của ông đó hả? Đây là lần thứ bao nhiêu mày đánh nhau trong quán của ông rồi? mày muốn cắt đường sinh nhai của ông mày sao?
Người đang nói chính là chú chủ tiệm đáng kính, mặt ông đỏ bừng vì tức giận, vừa mắng ông vừa cầm cái chảo đánh tới tấp vào người Thiên Lam.
-Chú bình tĩnh, từ từ rồi nói chuyện, lỗi không phải tại cháu, chú biết mà…Thiên Lam vừa phân bua vừa tránh đòn loạn xạ, ông chủ vẫn chưa hết giận cầm chảo phang tới tấp vào cậu.
-Biết thằng cha mày, lần nào đánh nhau ở quán của ông mà không có mặt mày, hôm nay tao bị điên nên mới để cho thằng sao chổi mày vào quán tao ăn đó…
Ba chúng tôi chỉ biết đứng im một chổ nhìn cậu ta gặp họa, đâu có ai dại dột muốn nhảy ra chịu ăn chảo chung với cậu ta. Đánh Thiên Lam một hồi chú chủ quán cũng nguôi nguôi giận liếc về ba đứa đồng phạm tụi tôi quát.
-Còn chúng mày nữa, ăn xong không có việc gì làm hay sao mà chạy theo cái thằng điên này phá làng phá xóm thế hả? Chúng tôi lắc đầu kịch liệt ra vẻ không liên quan, chú chủ quán liếc tên đang nằm bẹp dưới đất rồi quay sang chúng tôi ra lệnh.-Tất cả lũ chúng mày, lập tức xéo khỏi quán của ông, từ lần sau trở đi cấm tụi bây mò đến đây nữa!
Thế là cả đám bị ông chủ quán ném hết ra đường. đúng lúc này. ở đầu con hẻm nhỏ, một đám thanh niên vẻ mặt hung hăng tiến lại chổ chúng tôi.
-Đứa nào dám đánh bạn tao?
Một gã dị hợm dẫn đầu lên tiếng quát, chúng tôi nhận ra hai tên đi sau nó là hai cái thằng mới bị Thiên Lam và Hải Đăng đá khi nãy. Ra là về nhà kêu đồng bọn, Thục Anh mặt tái mét, vội níu lấy tay Hải Đăng run bần bật, tội nghiệp, chưa bao giờ nhỏ gặp phải tình huống như thế này.
-Tại sao lại là mày???? Tên dẫn đầu đám lưu manh thấy Thiên lam liền nổi giận.
Chúng tôi nhìn nó khó hiểu, sao bộ dạng tên này kì quái thế? Mặt nó bôi một lớp phấn trang điểm dày cộm, môi tô son. Hai mắt nó tím bầm sưng húp lên, khóe môi cũng có một vệt bầm tím mà lớp phấn không che đi được. Tôi hiểu côn đồ thời nay thường hay tạo cho mình bộ dạng không giống ai, nhưng make up kiểu đó lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Thiên Lam nhìn tụi nó, nghiêng đầu như cố nhớ lại xem mình đã gặp tên này ở đâu chưa rồi lên tiếng.
-Gấu mèo! Chúng ta đã từng gặp nhau trong sở thú à?
-Khốn! Mày đừng có nói là quên tao rồi. Hôm qua trong quán cà phê, chính mày đã biến tao thành cái bộ dạng xấu xí thế này mà.
-Hớ!!! Thì ra mày là cái thằng biến thái hôm qua, sao hôm nay make up lạ thế?
-Thằng khốn! Tao bị mày đánh đến mặt biến dạng như thế đó chứ. Mày đúng là đồ nhẫn tâm, hôm qua tao một mình bước vào quán cà phê, đúng lúc đang cô đơn thì nhìn thấy mày bước vào, tao thấy mày cũng đẹp trai nên mới lại định bắt chuyện một chút, thế mà vừa mới vuốt má mày một cái đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi rồi. Trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay lại cho tao gặp lại mày, hôm nay tao nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Mày còn muốn sống thì mau xin lỗi tao đi.
-Ờ…xin lỗi, lẽ ra hôm qua tao nên tiễn mày vào bệnh viện chỉnh hình luôn. Thiên Lam gãi gãi đầu ra vẻ có lỗi.
-Ngưỡng mộ cậu quá! Không ngờ đến dạng biến thái này mà cũng để ý đến cậu, cậu đúng là có sức hút hơn người đó nha, Thiên Lam.
Tôi liếc Thiên Lam cười đểu, thì ra hôm qua cậu ta đánh nhau với đám người này,
-Cậu im đi. Thiên Lam liếc tôi nói cộc lốc.
Mà tình hình này tôi không thể đứng đây ca ngợi cậu ta được, nếu không nhanh tìm cách chuồn thì cả Thục Anh cũng bị vướng vào ẩu đả mất. Hai đứa kia có chết tôi cũng kệ, nhưng bạn tốt Thục Anh của tôi thì tôi không thể không bảo vệ được. Hải Đăng trước mặt tôi đưa tay ra phía sau kín đáo ra hiệu, tôi hiểu những gì cậu ta muốn nói.
-Tụi mày đợi gì nữa, băm chả mấy đứa nó đi!!! Con gấu trúc biến thái ra lệnh, lập tức đám đàn em của nó nhào vào chúng tôi.
-Á!!!!!!!! Có con heo đang bay trên trời kìa!!!!! Tự dưng Thiên Lam hét toáng lên.
Mấy tên du côn lập tức ngước lên trời theo hướng cậu ta chỉ, nhưng chỉ thấy 1 con quạ đen bay ngang kêu: “quạ…quạ…”thôi.
-Heo biết bay đâu?
Tên biến thái cầm đầu ngây thơ hỏi lại, ngay lúc đó Hải Đăng đã nhanh nhẹn đạp văng chiếc thùng rác to đùng bên vệ đường vào bọn chúng, tôi thì nắm tay Thục Anh chạy ra khỏi đó. Thiên Lam và Hải Đăng trước khi chạy theo chúng tôi còn quay lại giải thích:
-Không có heo biết bay…
-Chỉ có mấy con heo bại não!
Đám lưu manh nổi điên lên, sau khi gạt được đống rác hôi rình trên người xuống thì cũng bắt đầu hò nhau đuổi theo. Hải Đăng hơi nhíu mày rồi quay sang chúng tôi.
-Thiên Lam, Nhật Hạ! hai cậu chịu khó làm mồi nhử đám người đó nhé, tôi sẽ đưa Thục Anh chạy theo con đường khác, cô ấy là con gái, không thể theo kịp chúng ta đâu.
Thiên lam gật đầu ra hiệu cho tôi chạy vào một ngã rẽ, tôi nghe vậy quay sang bức xúc.
-Sao lại bắt tôi làm mồi nhử, tôi cũng là con gái mà.
Không ngờ cả Thiên Lam và Hải Đăng đều nói với tôi thế này.
-Với con nhỏ trâu vật như cậu thì tụi tôi không lo.
Tôi tức sặc máu, nhưng cũng không còn cách nào khác, sau khi chạy vào con hẻm nhỏ. Hải Đăng kéo tay Thục Anh núp vào một bức tường gần đó, tôi và Thiên Lam thì tiếp tục chạy, đương nhiên bọn du côn theo phía sau chỉ thấy hai chúng tôi nên cứ tiếp tục đuổi theo. Nhưng đám ngốc này hơi bị ngây thơ, tụi nó không biết ngoài giỏi đánh nhau chúng tôi còn là vô địch chạy nhanh, nên chưa đầy năm phút sau khi tách nhóm với hai đứa kia chúng tôi đã cho lũ du côn hít bụi. Đến một công viên gần đó, cảm thấy không còn ai đuổi theo nữa tôi và Thiên Lam mới từ từ dừng lại ngồi phịch xuống một chiếc ghế đá gần đó.
-Hôm nay đúng là xui xẻo. Không biết hai người kia thế nào rồi. Tôi nhìn Thiên Lam đang nhắn tin bằng điện thoại.
-Không sao rồi, Thục Anh mới nhắn tin cho tớ, Hải Đăng đang đưa cô ấy về nhà, ổn rồi.
Thiên Lam nói xong thì hai tay bịt miệng liên tục hắt hơi. Tưởng cậu ấy bị cảm. Tôi hơi xích lại gần cậu ấy lên tiếng hỏi thăm.
-Cậu có sao không?
Thiên Lam xua xua tay đẩy tôi ra xa rồi lại liên tục hắt hơi. Lúc này tôi mới nhớ đến con mèo đang nằm run rẩy trong lòng mình. Không lẽ…
-Cậu bị dị ứng lông mèo hả?
Thiên Lam khổ sở gật đầu. Con mèo nhỏ đến lúc này vẫn chưa hết sợ hãi nép chặt vào lòng tôi. Tôi không biết nên làm gì với nó bây giờ. Ở nhà tôi anh trai tôi cũng bị bệnh dị ứng lông mèo nên không thể mang nó về được. Nhưng nếu bây giờ để nó ở đây chắc nó sẽ chết đói mất, nó vẫn còn rất nhỏ mà, không thể nào tự đi tìm thức ăn được, nói không chừng tôi vừa thả nó ra nó lại bị một tên khốn nào đó giống gã du côn khi nãy dẫm chết mất. Tôi liếc qua Thiên Lam, cậu ta nhìn tôi nhăn mặt.
-Tuyệt đối không được. Nhà tớ không nuôi mèo được, cả nhà tớ đều bị dị ứng với lông mèo, cậu đã cứu nó thì tự chịu trách nhiệm với nó đi.
-Cậu đúng là máu lạnh. Tôi lườn cậu ta rồi cúi xuống vuốt ve con mèo nhỏ.
Thôi tạm thời cứ mang nó về nhà trước đã, ngày mai đến lớp tôi sẽ hỏi Thục Anh xem nó có thể nuôi mèo không? Ngồi ở công viên khoảng nửa tiếng thì tôi và Thiên Lam ai về nhà nấy. Ngày chủ nhật vui vẻ đầy sóng gió của chúng tôi coi như kết thúc.
Chiều…
Tôi bế con mèo nhỏ bước đi trên con phố quen thuộc về nhà. Bầu trời lúc này bổng dưng trở nên u ám, ánh mặt trời ấm áp đã bị mây đen che khuất, gió lạnh ùa qua báo hiệu một cơn dông đang ập tới. Tôi nhìn lên trời thở dài. Đầu mùa hè nên thời tiết lúc nào cũng mưa nắng thất thường nhứ thế, rõ ràng mới sáng sớm nay trời còn đẹp lắm mà.
Trên bầu trời u ám, những cánh chim lạc đàn đang chao đảo tìm nơi hạ cánh, gió ùa qua rặng cây hai bên đường, luồn vào từng tàn lá xanh mướt khiến chúng kêu răng rắc tựa hồ như sắp bị vặn gãy. Những người đi đường đang hối hả đi cho nhanh đến nơi mình cần tới trước khi cơn mưa chiều đổ xuống, con mèo nhỏ trong lòng tôi đã hết đau cũng bắt đầu ngọ nguậy kêu meo meo. Tôi mỉm cười đưa tay vuốt ve nó. Con mèo rất ngoan, dường như nó đã quen với hơi ấm của người nên nằm im trong vòng tay tôi. Tôi cũng vội chạy thật nhanh bên dòng người đang hối hả, trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước từ trên cao lao xuống như những viên đá nhọn khiến vai tôi rát buốt, chẳng mấy chốc mà mưa đã nặng hạt, gió cũng ùa qua mạnh hơn. Tôi vội vàng chạy đến trạm xe buýt gần đó nhất trú mưa, nhưng không ngờ ở đây tôi lại gặp cậu ấy.
Thiên Phong…
Tôi sững lại, nhìn cậu tròn mắt. Trên trạm chờ vắng tanh, một mình Thiên Phong đang ngồi đó, lặng im nhìn những hạt mưa đang rơi đều trên con đường mờ sương cát. Tôi hơi ngẩn người ra vài giây, vẫn dáng vẻ cô đơn một mình ấy. Vẫn ánh mắt đen thẳm xa xôi ấy. Đúng là Thiên Phong rồi. Tôi khẽ chớp mắt để xác định lại một lần nữa mới biết là mình không nhìn nhầm.
-Chào cậu…Thiên Phong. Thiên Phong nghe tiếng tôi quay lại, lúc này mới nhận ra tôi.-Cậu cũng vào đây trú mưa à?
-Ờ! Thiên Phong mỉm cười với tôi.
Vẫn là cách nói kiệm lời và nụ cười ấm áp đó. Tôi hai tay ôm con mèo nhỏ nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. trời càng lúc càng trút mưa xối xả, gió mang theo hơi nước ùa qua rét buốt, nhưng lúc này tôi ngồi gần Thiên Phong, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của cậu ấy khiến tôi không cảm thấy lạnh nữa. Thiên Phong lúc này đã tựa hẳn lưng vào bảng quảng cáo phía sau, hai cánh tay thả tự do xuống những song sắt nhẹ nhàng gõ theo một điệu nhạc, đôi mắt đen thẳm vẫn lãng du về một nơi xa xăm, giá mà tôi biết được lúc này cậu ấy đang nghĩ gì. Trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp lên vì cậu ấy. Tôi thở dài cúi xuống. Nhiều lúc tôi thật sự không thể hiểu được bản thân mình, tôi biết Thiên Phong đã gần một năm rồi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể bình tĩnh mổi lần ở bên cạnh hay nói chuyện với cậu ấy.
Thiên Phong vẫn ngồi lặng yên bên cạnh tôi, lặng lẽ ngắm những hạt mưa rơi. Tôi lén nhìn cậu ấy rồi khẽ mỉm cười. Nên cảm ơn cơn dông chiều bất chợt này, nhờ có nó mà tôi có thể gặp Thiên Phong ở đây. Giá như trời cứ đổ mưa đến sáng mai luôn thì tốt biết mấy. Như vậy tôi sẽ được ngồi bên cạnh cậu ấy lâu hơn. Tôi siết chặt hai cánh tay mình. Nếu thật sự trên thế giới này có phép thuật và tôi được sở hữu chúng, tôi nhất định sẽ đóng băng thời gian mỗi lần gặp Thiên Phong để thế giới này chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
-Nhật Hạ!!! Bất ngờ Thiên Phong vỗ vai tôi, tôi vội ngước đôi mắt trong veo lên.-Cậu sắp bóp chết chú mèo con tội nghiệp rồi.
Cùng với lời nhắc nhở của Thiên Phong là con mèo nhỏ trong lòng tôi đang giẫy giụa kêu gào thảm thiết. Tôi giật mình vội buông tay nó ra đặt xuống đùi vuốt ve, thì ra trong lúc mãi suy nghĩ tôi đã siết chặt hai cánh tay đang bế nó.
-Xin lỗi mèo con…chị không cố ý đâu. Tôi mếu máo vuốt ve nó.
Con mèo ngước đôi mắt xanh biếc lên nhìn tôi oán trách như muốn nói: “ Thấy tôi bị dẫm chưa chết nên cô chưa hài lòng phải không?”
Khổ thân nó, nhưng tôi đâu phải cố ý đâu, chắc nó đang chửi rủa số phận đen đủi của nó ghê lắm. Thấy tôi vẫn vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó với vẻ nâng niu, cộng với ơn cứu mạng khi nãy nên sau một lúc gầm gừ nó thôi không so đo với tôi nữa, ngoan ngoãn nằm im trên đùi tôi lim dim ngủ.
-Con mèo dễ thương quá! Thiên Phong lên tiếng và đưa tay nựng cằm nó.
Con mèo dụi dụi vào tay cậu ấy rồi bất ngờ đứng dậy nhảy gọn vào lòng Thiên Phong khiến tôi giật mình. Không ngờ Thiên Phong lại mỉm cười ôm nó, còn vuốt ve nữa. Tôi tròn mắt nhìn con mèo. Con mèo nhãi này…nó dám nằm trong lòng Thiên Phong của tôi. Nó muốn trở thành tình địch của tôi sao? Mới đó mà đã quên mất ơn cứu mạng của tôi rồi sao? Con mèo bất nghĩa!
-Cậu có con mèo dễ thương quá! Thiên Phong quay sang tôi mỉm cười. Tôi thì đưa tay gãi gãi đầu thú nhận.
-Nó…không phải mèo tớ nuôi.
Thiên Phong nhìn tôi khó hiểu, tôi đỏ mặt, không muốn để cậu ấy nghĩ là tôi đi bắt trộm con mèo của ai đó nên tôi vội vàng kể lại cho Thiên Phong nghe về vụ xô xát diễn ra trong quán nướng. Chúng tôi đã knoc out lũ du côn như thế nào, lừa tụi nó như thế nào rồi bỏ chạy như thế nào. Thiên Phong chăm chú nghe tôi nói, đôi lúc cậu ấy còn bật cười có vẻ thích thú. Cho đến khi kết thúc câu chuyện tôi mới giật mình nhận ra là mình ngu ngốc, sao lại để cậu ấy biết được tôi là côn đồ thiếu nữ tính. Không biết Thiên Phong có nghĩ tôi là dạng học sinh cá biệt hay không nữa.
-Thế cậu định làm sao với bé mèo này? Thiên Phong nựng cằm chú mèo và hỏi tôi.
-Tớ cũng chưa biết nữa, anh trai tớ bị dị ứng lông mèo nên tớ không để nó trong nhà lâu được.
Tôi thở dài nhìn con mèo nhỏ trong lòng Thiên Phong. Nếu đem nó về nhà tôi biết mình cũng không thể giữ quá 1 tuần được, anh trai tôi chắc chắn không thể trụ nổi 1 tuần mà ném cả tôi và nó ra ngoài đường đâu. Lúc đó có thể tôi cũng sẽ trở thành mèo hoang giống nó. Đêm ngày lang thang khắp nơi, không biết nên ngủ ở đâu, ăn cái gì, càng nghĩ càng thấy đem nó về là không ổn. Con mèo trắng biết tôi đang nghĩ gì nên trợn mắt nhìn tôi như muốn nói: “đừng có mà đem con bỏ chợ” Tôi nhìn đôi mắt xanh biếc lạnh ngắt của nó muốn gào lên: “thế chú mày nói tao nên làm gì bây giờ”.
-Nếu vậy để tớ nuôi nó cho. Thiên Phong dịu dàng vuốt ve nó đề nghị với tôi.
Tôi tròn mắt, con mèo cũng tròn mắt, sau đó dụi dụi đầu vào lòng cậu ấy với vẻ nịnh nọt. Có lẽ nó nghĩ được một chàng trai đẹp như thiên sứ nhận nuôi so với việc phải ở với một con bé hậu đậu như tôi thì còn gì bằng. Tôi nhìn con mèo ghen tị. Ước gì tôi biến thành mèo để được Thiên Phong nhận nuôi.
-Như vậy…có được không?
Tôi đưa tay gãi gãi đầu. Dù sao rắc rối cũng được giải quyết, Thiên Phong nhận nuôi con mèo thì tôi không cần khổ sở tìm nơi tống khứ nó nữa. Thiên Phong mỉm cười.
-Không vấn đề gì đâu.
Ngồi một lúc nữa thì Thiên Phong ngước lên bầu trời thở dài.
-Tình hình này có lẽ mưa sẽ không tạnh được đâu. Vừa nói cậu ấy vừa mở ba lô lấy ra một chiếc áo mưa.-Có lẽ chúng ta nên về nhà trước khi trời tối.
Tôi nhìn bầu trời đang mưa, rồi lại nhìn Thiên Phong với vẻ tiếc nuối. Trời tối cũng không sao, tôi muốn ngồi với cậu thêm một chút nữa mà. Thấy tôi ngồi mếu máo, Thiên Phong bật cười đưa tay xoa xoa đầu tôi.
-Nhật Hạ, cậu đừng lo, tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu.
-Hở?
Tôi quay sang ngạc nhiên. “Tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu”? Câu nói của Phong sao mà ấm áp quá, nó làm tôi nghĩ rằng cậu ấy mới nói với tôi “ Anh sẽ chăm sóc em suốt đời”. Tôi cúi xuống lí nhí:
-Thiên Phong…
Có phải cậu ấy nói không bỏ rơi tôi lại có nghĩa là sẽ ngồi ở đây với tôi cho đến khi trời tạnh mưa không? Tôi hi vọng là vậy, nhưng thật tiếc là không phải.
-Cậu mặc vào rồi về đi! Thiên Phong đưa cho tôi chiếc áo mưa của cậu ấy. Tôi ngước lên ngạc nhiên. Cậu ấy nói không bỏ rơi tôi ở lại đây là nhường áo mưa cho tôi mặc đi về nhà sao? Ý tôi đâu phải muốn thế này.
-Vậy còn cậu thì sao? Bị mưa ướt sẽ cảm lạnh đó.
-Đừng lo! Thiên Phong vừa nói vừa lục balo lấy ra chiếc áo mưa khác mặc lên người.-Rút kinh nghiệm từ chiếc áo mưa bị rách hôm qua, tớ đã thủ sẵn hai chiếc áo trong balo rồi.
Chiếc áo mưa bị rách hôm qua? Chiếc áo mưa bị tôi xé rách?
Tôi thấy lương tâm của mình bị ai đó chọc cho nhột nhột, lí nhí cảm ơn cậu ấy rồi mặc áo mưa lên người.
-Thiên Phong! Trước khi tạm biệt tôi quay sang nhìn cậu thắc mắc.-Sao cậu không đem theo dù, che dù không phải tiện hơn mặc áo mưa sao?
-Tớ không thích che dù. Thiên Phong mỉm cười khoác chiếc mũ áo trong suốt lên đầu.-Nếu che dù tớ không thể nhìn thấy được bầu trời.
Không thể nhìn thấy bầu trời?
Thiên Phong đi rồi tôi còn đứng đó vài giây thắc mắc. Thiên Phong thích nhìn thấy bầu trời như vậy sao? Ngay cả khi trời đổ mưa xuống cậu ấy vẫn muốn ngắm nhìn nó? Mà khoan đã. Cậu ấy mang theo áo mưa? Thế sao không chịu mặc về sớm mà lại ngồi ở trạm xe bus với tôi?
Thật khó hiểu.
Thiên Lam và Thục Anh đã có mặt ở đầu phố đợi tôi, sắp được nghỉ hè rồi, thi học kì xong là chúng tôi có thể thảnh thơi rong chơi từ sáng đến chiều trên khắp con phố nhỏ. Chúng tôi đi trượt partin, chán thì vào hiệu sách đọc cóp, đến chiều mệt nhoài thì tấp vào một quán cóc ven đường. Đây là dãy phố bán chân gà nướng ngon nhất mà chúng tôi mới phát hiện. Thiên Lam nhanh chóng gọi ra 4 cánh gà nướng mật ong. Bao giờ cũng vậy, sau khi ăn hết mổi người một chiếc thì tôi và cậu ta quay ra bắt đầu đánh nhau để tranh giành cái cuối cùng trong dĩa. Thục Anh thì không bao giờ tham gia với chúng tôi vì cậu ấy ăn kiêng. Hôm nay tâm trạng của tôi đang vui nên tôi hơi bị thừa năng lượng, sau khi nốc ao được Thiên Phong, đá văng cậu ta xuống đất thì tôi hạnh phúc cầm chiến lợi phẩm đưa lên miệng. Thiên Lam lồm cồm bò dậy nhìn tôi tức tối. Tôi không thèm quan tâm ăn ngấu nghiến miếng thịt ngon lành thơm phức. Lần nào cậu ấy cũng không thể đánh thắng được tôi, thế mà cũng tự xưng là đội trưởng đội Karate của trường, mãi sau này tôi mới biết là cậu ấy luôn nhường tôi.
-Ồ…Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Là cậu hả Nhật Hạ?
Vừa ngấu nghiến xong chiếc cánh gà thì có một giọng nói hơi quen vang lên bên tai. Tôi quay ra sau, vẫn theo thói quen đưa mấy ngón tay trắng muốt nhỏ bé của mình lên liếm gia vị bị dính vào.
-Cái cách ăn như heo thế này thì đúng là cậu rồi.
Trước mặt tôi, một cậu bạn cao ráo, mặc bộ sơ mi đồng phục trường quốc tế, trên mắt đeo cặp kính xanh dương mỉm cười trêu chọc. Tôi khẽ chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn cậu ta ngơ ngác, ai đây nhỉ? tôi có quen với cậu bạn đẹp trai này sao? Sao tôi không thể nhớ được?
-Sao? Quên tôi rồi sao? Cậu ta ghé sát xuống trước mặt tôi cười đểu.-Con bọ toán ngốc xít!
Con bọ toán ngốc xít!
Cái biệt danh chết tiệt thời cấp hai này của tôi đâu có ai gọi ngoại trừ nó.
-Hải Đăng !!!!!!!!!!!!
-Tôi đây !
Tôi bật dậy hét lên kinh ngạc, Hải Đăng. Chính là nó. Thằng nhóc học giỏi văn cấp hai, kẻ thù không đội trời chung của tôi một thời. Kẻ đã xô đẩy cuộc đời tôi khiến tôi đăng kí vào học chuyên văn. Là nó sao? Tôi há hốc miệng nhìn nó trân trối. Hai đứa bạn thân của tôi vẫn nhìn chúng tôi khó hiểu. Sự xuất hiện của tên nhóc này khiến tôi quá đỗi kinh ngạc. Tôi còn nhớ trước đây nó gầy nhom, da đen nhẻm vì phơi nắng nhiều, chiều cao cũng khiêm tốn thấp hơn cả một đứa con gái như tôi đến vài centimet, trên mặt lúc nào cũng đeo hai cái đít chai dày cộm, lúc nào cũng chúi mũi vào đọc sách, mổi lần mở miệng toàn phun ra một đống lời độc địa mỉa mai tôi. Tại sao bây giờ nó lại khác như vậy? Tại sao bây giờ nó lại thay đổi như vậy? Có phải tôi đang nằm mơ không? Chỉ mới hơn năm không gặp thôi mà nó đã lột xác đến mức này sao?
-“Chỉ mới hơn 1 năm thôi mà nó đã lột xác đến mức này sao”, cậu đang nghĩ như vậy đúng không? Hải Đăng mỉm cười đưa tay chỉnh lại gọng kính xanh dương trên mặt. Nhìn cậu ta không khác gì diễn viên điện ảnh.
Tôi chỉ biết ngơ ngẩn gật gật đầu. Hải Đăng thở dài, cúi xuống rút một tờ khăn giấy dưới bàn thẩy vào mặt tôi nhắc nhở:
-Lau miệng đi rồi nói chuyện, nhìn cậu y như heo.
Lúc này tôi mới nhớ lại bộ dạng của tôi, miệng lem nhem dầu mỡ từ chiếc cánh gà khi nãy, tôi ngoan ngoãn lấy khăn lau đi, cả hai bàn tay nhỏ bé khi nãy bốc đồ nữa. Hải Đăng tự nhiên kéo ghế ngồi chung với chúng tôi và gọi ra một dĩa đồ ăn khác.
-Hai cậu chắc là bạn học của Nhật Hạ ngốc xít? Tôi là Hải Đăng, là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cậu ấy. Hải Đăng nhìn hai đứa bạn của tôi giải thích, tôi lau miệng xong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu ta thắc mắc.
-Cậu dạo này thế nào rồi Hải Đăng? Cậu thay đổi nhiều quá.
-Cậu cũng vậy thôi. Khi nãy nếu không nghe giọng nói của cậu tôi cũng không nhận ra cậu đâu. Cậu dạo này thế nào? Đã làm đơn xin đổi khối học chưa?
Hải Đăng nhìn tôi cười đểu. Tôi biết nó thường xuyên cập nhật trạng thái của tôi qua việc theo dõi face book, thời gian đầu nhập học không có ít lần tôi thấy hối hận vì chọn vào khối C để giữ thể diện của mình. Chắc thằng nhóc này nghĩ tôi chịu không nổi nên đã xin đổi khối học đây mà. Nhưng thật tiếc là nó đã nhầm.
-Tớ vẫn rất rất là ổn. Cậu thì sao? Điểm tổng kết vừa rồi chắc thấp lắm. Hè này có được đi thi lại không?
Tôi nhìn nó cười đểu. Sau vụ cãi nhau hôm tổng kết đó đâu phải chỉ có tôi chọn khác khối học, thằng nhóc tự cao này cũng tuyên bố trước lớp là sẽ đăng kí vào khối A và học giỏi toán hơn tôi. Tôi không tin mình khốn đốn vì văn mà nó dễ thở với môn toán.
-Tôi cũng giống cậu thôi. Ban đầu hơi khó đỡ, nhưng giờ thì ổn rồi.
Hải Đăng vừa nói hết câu thì ông chủ quán đem ra bàn chúng tôi một dĩa đầy ắp cánh gà và chân gà nướng ngon tuyệt. Hai đôi mắt của tôi và Thiên Lam sáng rực lên.
-Hôm nay tôi mời…các cậu cứ ăn tự nhiên đi…
Hải Đăng chưa nói hết câu tôi và Thiên Lam đã nhào vào nhiệt tình xử lí, còn cậu ta thở dài vì biết điều mình nói hơi dư thừa. Không ngờ mới có một năm không gặp mà tên bạn thân của tôi thay đổi nhiều như vậy, còn rộng rãi mời chúng tôi ăn nữa chứ. Nhìn hai đứa háu ăn trước mặt, cậu ta cũng vui vẻ cầm một chiếc cánh gà đưa lên miệng, nhưng còn chưa kịp ăn thì nhận ra ở trước mặt mình, Thục Anh ngồi im nhìn chúng tôi lắc đầu.
-Bạn học của Nhật Hạ…Hải Đăng nhìn Thục Anh lên tiếng.
-Tên tôi là Thục Anh. Thục Anh mỉm cười giới thiệu.-Còn tên con trai đang ăn như sắp chết đói kia là Thiên Lam.
-Crhào…Thiên Lam nhai nhồm nhoàm quay sang chào lấy lệ.
-Ờ…Hải Đăng mỉm cười rồi lại hướng về Thục Anh, tôi liếc qua thấy mặt nó hình như hơi đỏ đỏ, cái bệnh sợ con gái của nó ngày nào vẫn chưa hết.-Sao bạn không ăn? Bạn không thích món này sao?
-Không phải. Thục Anh lắc đầu.-Khi nãy tôi ăn đủ rồi, bạn đừng để ý.
Hải Đăng gật gật đầu, có lẽ nó biết bọn con gái thường ăn kiêng nên không thắc mắc nữa. Sau khi ngấu nghiến hết dĩa thức ăn thì chúng tôi ngồi tán gẫu.
-Hải Đăng! Cậu là bạn học cũ của Nhật Hạ chắc là sẽ biết rõ về cậu ấy lắm. Thục Anh mỉn cười đưa tay chống cằm.-Hồi trước học cấp hai cậu ấy có từng nhận được thư tình của ai chưa?
-Hở?
Muốn điều tra quá khứ của tôi sao? Tôi giật mình quay sang Hải Đăng, còn chưa kịp lên tiếng cảnh cáo thì thằng nhóc lanh chanh đã mau mồm mau miệng khai báo.
-Làm gì có ai đâu. Ngay từ khi quen nó trong trường mẫu giáo tôi đã thấy nó nhìn y như một con mèo hoa, bộ dạng thì biến thái, tính tình thì thô bạo khiến cho không có đứa con trai nào dám lại gần, lớn lên cũng không có gì thay đổi nên tôi nghĩ chắc nó đã hết thuốc chữa, nhưng gần đây không biết có phải nó bị sét đánh trúng nên thần kinh đã trở lại bình thường hay không mà nó đã có chút thay đổi theo hướng tích cực.
-Ồ…Thục Anh nhìn tôi xuýt xoa như vừa mới khám phá ra điều gì thú vị lắm. Thiên Lam cũng ngửa cổ lên cười như một kẻ thần kinh.
-Tớ thấy Nhật Hạ cũng chưa hoàn toàn bình thường đâu, nếu ở gần cậu ta đôi lúc sẽ được chứng kiến cảnh cậu ta phát bệnh cũ.
Tôi nhìn hai đứa bạn thân, sau đó liếc Hải Đăng trừng trừng, tên nhóc đó đưa tay nâng kính là ra vẻ vô tội kiểu: Họ muốn nghe sự thật nên tôi chỉ biết phải nói. Tôi cười nhạt, muốn gây chuyện với tôi, tôi cũng đâu có ngán nó.
-Hải Đăng…tự nhìn lại bản thân mình đi xem có hơn gì người ta không rồi hãy lên tiếng đánh giá. Đứa nào hồi nhỏ chuyên thò lò mũi xanh, đến lớp thường xuyên bị cô giáo phạt vì tè ra quần. Lúc nào cũng xán lại gần mấy đứa con gái đòi chơi chung, đến lúc bị tụi nó đánh thì lại chạy lại khóc với tớ? Tớ còn không thể quên nổi sở thích đặc biệt của cậu ngày xưa là chuyên gia ngoáy cứt mũi rồi dán lên tường để tập đếm số nữa đó.
Không khí có chút lạnh lẽo, hai người kia vô thức nhìn Hải Đăng rồi không ai bảo ai dịch ghế ngồi ra xa như sợ cậu ta là ổ lây bệnh dịch hạch và truyền nhiễm. Hải Đăng mặt đỏ bừng bừng liêc tôi tức tối.
-Cậu im đi.
-Nếu khi nãy cậu chịu ngậm miệng thì bây giờ tôi đâu có nói ra những điều đó.
Tôi và Hải Đăng là thế. Nếu gặp nhau mà không cãi nhau trên ba câu thì ngày hôm đó chúng tôi ăn không ngon. Gầm gừ nhau một lúc thì Thục Anh cũng can thiệp buộc chúng tôi giải hòa. Hải Đăng kể cho tôi nghe rất nhiều về ngôi trường mới của cậu ấy, tôi cũng nói cho cậu nghe về cuộc sống mới của tôi sau khi vào cấp 3, đương nhiên là giấu nhẹm lí do tôi thay đổi và những tình cảm bí mật giành cho Thiên Phong.
-Đầu tháng sau có buổi họp lớp. Cậu có chết cũng phải lết xác tới đó! Hải Đăng nhìn tôi thông báo.
Tôi vui vẻ gật đầu, không thấy ngạc nhiên lắm, thông tin này tôi cũng vừa nhận được từ một đứa bạn tối qua rồi. Đang nói chuyện vui vẻ thì sau lưng tôi vang lên tiếng ồn ào. Chúng tôi hiếu kì quay sang, và hình ảnh đập vào mắt tôi là một gã thanh niên đang giẫm chân lên một chú mèo con trắng muốt giận dữ.
-Mẹ nó, con mèo khốn kiếp này ở đâu ra mà dám cào xước cả chân ông thế này.
Con mèo gào lên đau đớn vì bị bàn chân thô bạo dẫm lên. Cả bốn đứa tôi giật mình bật dậy. Gã con trai kia vẫn chưa hả giận. Mấy người bạn của nó ngồi gần đó cũng mở miệng chửi thề.
-Mẹ xxxxx….Con miu này còn bé quá, lớn tí nữa là cho vào nồi nhậu được rồi.
-Mà giống mèo sống dai thật đó, tao đạp mạnh vậy mà không chết.
-Người ta nói mèo có chín cái mạng mà…
-Tụi mày nói nếu tao dẫm thêm cái nữa thì nó có chết không?
Tên lưu manh kia cười lớn. Tôi nhíu mày tức giận. Sao đám người đó có thể lấy sinh mạng của con mèo nhỏ ra để đùa giỡn như vậy? đúng là những kẻ không có nhân tính. Tôi nhìn con mèo nhỏ đang run rẩy kêu gào dưới chân gã kia không thể cầm lòng được nữa, bất chấp rắc rối quyết định can thiệp.
-Này bạn kia! Tôi bước lại cất tiếng.-Thả con mèo nhỏ đó ra đi, bạn không thấy làm vậy tàn nhẫn lắm sao? Dù sao nó cũng là một sinh mạng kia mà.
Đám người kia ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên, rồi cả đám cười ha hả.
-Woao!!!! Cô bé dễ thương này nhân hậu quá, biết lo cho con mèo nữa…
-Con mèo này dám cào xước chân anh, em muốn anh tha cho nó thì lại đây uống rượu với tụi anh đi.
-Kêu cả cô bạn dễ thương kia của em lại đây luôn nhé! Một tên liếc mắt nhìn Thục Anh cợt nhã.
Lúc này tôi cảm thấy bực mình lắm rồi, không lẽ bây giờ tôi chạy lại bạt tai cho mấy tên này một trận. Thục Anh nghe bọn kia nói thế cũng tức giận đứng dậy.
-Các người đừng quá đáng, coi chừng tôi báo cảnh sát đó.
-Ối trời ơi…sợ quá, sợ quá!!!!! Mấy gã du côn ôm bụng cười nghiêng ngã.-Em định báo cảnh sát bắt tụi anh vì tôi danh gì?
-Vì lỡ chân đạp chết một con mèo…Hahaha…tội này chưa bị bắt được đâu em yêu…
-Chờ lúc nào tụi anh kéo em lên giường thì mới lập tội danh được.
-Mấy người…
Thục Anh tức sôi máu. Nhưng nhỏ không quen nói chuyện với hạng người lưu manh nên không biết đối đáp thế nào. Dù sao thì Thục Anh cũng là một vị tiểu thư đài các mà, việc nó chịu đi cùng tôi và Thiên Lam vào một quán cóc ven đường thế này đã đặc biệt lắm rồi.
-Cảnh sát không bắt được bọn nó. Hải Đăng lên tiếng, đưa tay đẩy gọng kính trên mặt ra vẻ uyên bác.-Đưa đống rác này vào trại giam người ta sợ sẽ làm bẩn khu giam giữ.
-Vậy để tớ gọi cho xe bắt chó tới hốt tụi này đi cho sạch sẽ. Thiên Lam hào hứng móc điện thoại ra. Hải Đăng gật đầu.
-Có cần tớ cho cậu số điện thoại không?
Rầm!!!!
Chiếc bàn trước mặt mấy tên lưu mạnh bị đạp tung, một tên với tay cầm chai bia đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng động inh tai nhức óc. Mấy đứa này bị Thiên Lam và Hải Đăng chọc cho nổi điên lên rồi.
-Con mẹ tụi mày, tụi mày vừa nói gì đó?
Tên cầm vỏ chai bia vỡ chỉa vào mặt Thiên Lam hù dọa. Khách khứa gần đó hoảng sợ vội đứng dậy chạy toán loạn, hiển nhiên không ai muốn bị vạ lây nữa. Thục Anh cũng giật mình vội lùi lại nép sau lưng Hải Đăng, tôi vẫn không rời mắt khỏi con mèo nhỏ đang bị bàn chân thô bạo của gã lưu manh dẫm lên. Thấy nó định đứng dậy, tôi không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức lao vào tung một cước thẳng vào bộ hạ của gã, con mèo được giải thoát nhưng vẫn nằm im run rẩy, tôi vội cúi xuống bế nó lên, áp vào lòng mình. Con mèo vẫn run lên bần bật chưa hoàn hồn. Đám lưu manh khá bất ngờ, chúng không nghĩ một đứa con gái như tôi lại dám làm hành động này. Tôi nhìn bọn nó khinh thường. Tưởng tôi sợ bọn nó chắc, xin lỗi nhé, hồi còn học cấp hai tôi nổi tiếng là lưu manh chuyên gia đi đánh nhau đó, đai đen karate tôi lấy được năm 9 tuổi đó.
-Nhật Hạ!!!! Coi chừng!!!!
Thục Anh nhìn đám người trước mặt đang vây lấy tôi sợ hãi. Mấy tên lưu manh cảm thấy bị sĩ nhục bắt đầu nổi điên lên lao vào tôi, tôi dám cá tụi nó mà tóm được tôi sẽ xử lí tôi không khác gì con mèo nhỏ này.
-Con ranh liều mạng này…
-Hôm nay mày tới số rồi con ạ…
Tên dính đòn của tôi vẫn còn cuộn tròn người dưới đất thổn thức, hai tên đồng bọn thì lao vào định đánh tôi giúp bằng hữu rửa hận. Nhưng…
Bốp!!!!
Bốp!!!!!
Hai cú đá móc cực đẹp giáng thẳng vào mặt hai tên này. Thiên Lam và Hải Đăng đứng trước mặt tôi thủ thế. Tôi quên nói rằng Hải Đăng lấy đai đen karate cùng thời gian với tôi, hồi cấp hai không có trận đánh nhau nào của tôi là thiếu mặt cậu ta. Còn Thiên Lam. Mấy vụ đấm đá này đối với cậu ta diễn ra như cơm bữa. Mấy tên này hôm nay bị sao quả tạ chiếu trúng rồi nên mới tìm chúng tôi gây sự.
-Tụi mày…tụi mày…chờ đấy….
Hai tên lóp ngóp bò dậy, rồi không hẹn mà cùng bỏ mặc lại bạn tốt đang nằm bất tỉnh dưới đất bỏ chạy mất hút. Ba đứa tôi trố mắt nhìn chúng thán phục, hai đứa này là vận động viên marathon sao? Chạy nhanh dễ sợ! Thiên Lam liếc tên đang nằm dưới đất rồi nhìn hai cái bóng đã mất dạng thở dài:
-Bỏ bạn bè lúc hoạn nạn, đúng là không có tình bằng hữu.
Bốp!!!!
Mới nói hết câu, một cái chảo to tướng đập vào gáy cậu ta, Thiên Lam giật mình lấy tay xoa xoa đầu, còn tưởng kẻ thù tập kích từ phía sau, đang định quay lại phản đòn thì cậu ta lại bị cái chảo đập cho tới tấp.
-Thằng ôn con, đồ phá hoại, tụi mày định phá quán của ông đó hả? Đây là lần thứ bao nhiêu mày đánh nhau trong quán của ông rồi? mày muốn cắt đường sinh nhai của ông mày sao?
Người đang nói chính là chú chủ tiệm đáng kính, mặt ông đỏ bừng vì tức giận, vừa mắng ông vừa cầm cái chảo đánh tới tấp vào người Thiên Lam.
-Chú bình tĩnh, từ từ rồi nói chuyện, lỗi không phải tại cháu, chú biết mà…Thiên Lam vừa phân bua vừa tránh đòn loạn xạ, ông chủ vẫn chưa hết giận cầm chảo phang tới tấp vào cậu.
-Biết thằng cha mày, lần nào đánh nhau ở quán của ông mà không có mặt mày, hôm nay tao bị điên nên mới để cho thằng sao chổi mày vào quán tao ăn đó…
Ba chúng tôi chỉ biết đứng im một chổ nhìn cậu ta gặp họa, đâu có ai dại dột muốn nhảy ra chịu ăn chảo chung với cậu ta. Đánh Thiên Lam một hồi chú chủ quán cũng nguôi nguôi giận liếc về ba đứa đồng phạm tụi tôi quát.
-Còn chúng mày nữa, ăn xong không có việc gì làm hay sao mà chạy theo cái thằng điên này phá làng phá xóm thế hả? Chúng tôi lắc đầu kịch liệt ra vẻ không liên quan, chú chủ quán liếc tên đang nằm bẹp dưới đất rồi quay sang chúng tôi ra lệnh.-Tất cả lũ chúng mày, lập tức xéo khỏi quán của ông, từ lần sau trở đi cấm tụi bây mò đến đây nữa!
Thế là cả đám bị ông chủ quán ném hết ra đường. đúng lúc này. ở đầu con hẻm nhỏ, một đám thanh niên vẻ mặt hung hăng tiến lại chổ chúng tôi.
-Đứa nào dám đánh bạn tao?
Một gã dị hợm dẫn đầu lên tiếng quát, chúng tôi nhận ra hai tên đi sau nó là hai cái thằng mới bị Thiên Lam và Hải Đăng đá khi nãy. Ra là về nhà kêu đồng bọn, Thục Anh mặt tái mét, vội níu lấy tay Hải Đăng run bần bật, tội nghiệp, chưa bao giờ nhỏ gặp phải tình huống như thế này.
-Tại sao lại là mày???? Tên dẫn đầu đám lưu manh thấy Thiên lam liền nổi giận.
Chúng tôi nhìn nó khó hiểu, sao bộ dạng tên này kì quái thế? Mặt nó bôi một lớp phấn trang điểm dày cộm, môi tô son. Hai mắt nó tím bầm sưng húp lên, khóe môi cũng có một vệt bầm tím mà lớp phấn không che đi được. Tôi hiểu côn đồ thời nay thường hay tạo cho mình bộ dạng không giống ai, nhưng make up kiểu đó lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Thiên Lam nhìn tụi nó, nghiêng đầu như cố nhớ lại xem mình đã gặp tên này ở đâu chưa rồi lên tiếng.
-Gấu mèo! Chúng ta đã từng gặp nhau trong sở thú à?
-Khốn! Mày đừng có nói là quên tao rồi. Hôm qua trong quán cà phê, chính mày đã biến tao thành cái bộ dạng xấu xí thế này mà.
-Hớ!!! Thì ra mày là cái thằng biến thái hôm qua, sao hôm nay make up lạ thế?
-Thằng khốn! Tao bị mày đánh đến mặt biến dạng như thế đó chứ. Mày đúng là đồ nhẫn tâm, hôm qua tao một mình bước vào quán cà phê, đúng lúc đang cô đơn thì nhìn thấy mày bước vào, tao thấy mày cũng đẹp trai nên mới lại định bắt chuyện một chút, thế mà vừa mới vuốt má mày một cái đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi rồi. Trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay lại cho tao gặp lại mày, hôm nay tao nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Mày còn muốn sống thì mau xin lỗi tao đi.
-Ờ…xin lỗi, lẽ ra hôm qua tao nên tiễn mày vào bệnh viện chỉnh hình luôn. Thiên Lam gãi gãi đầu ra vẻ có lỗi.
-Ngưỡng mộ cậu quá! Không ngờ đến dạng biến thái này mà cũng để ý đến cậu, cậu đúng là có sức hút hơn người đó nha, Thiên Lam.
Tôi liếc Thiên Lam cười đểu, thì ra hôm qua cậu ta đánh nhau với đám người này,
-Cậu im đi. Thiên Lam liếc tôi nói cộc lốc.
Mà tình hình này tôi không thể đứng đây ca ngợi cậu ta được, nếu không nhanh tìm cách chuồn thì cả Thục Anh cũng bị vướng vào ẩu đả mất. Hai đứa kia có chết tôi cũng kệ, nhưng bạn tốt Thục Anh của tôi thì tôi không thể không bảo vệ được. Hải Đăng trước mặt tôi đưa tay ra phía sau kín đáo ra hiệu, tôi hiểu những gì cậu ta muốn nói.
-Tụi mày đợi gì nữa, băm chả mấy đứa nó đi!!! Con gấu trúc biến thái ra lệnh, lập tức đám đàn em của nó nhào vào chúng tôi.
-Á!!!!!!!! Có con heo đang bay trên trời kìa!!!!! Tự dưng Thiên Lam hét toáng lên.
Mấy tên du côn lập tức ngước lên trời theo hướng cậu ta chỉ, nhưng chỉ thấy 1 con quạ đen bay ngang kêu: “quạ…quạ…”thôi.
-Heo biết bay đâu?
Tên biến thái cầm đầu ngây thơ hỏi lại, ngay lúc đó Hải Đăng đã nhanh nhẹn đạp văng chiếc thùng rác to đùng bên vệ đường vào bọn chúng, tôi thì nắm tay Thục Anh chạy ra khỏi đó. Thiên Lam và Hải Đăng trước khi chạy theo chúng tôi còn quay lại giải thích:
-Không có heo biết bay…
-Chỉ có mấy con heo bại não!
Đám lưu manh nổi điên lên, sau khi gạt được đống rác hôi rình trên người xuống thì cũng bắt đầu hò nhau đuổi theo. Hải Đăng hơi nhíu mày rồi quay sang chúng tôi.
-Thiên Lam, Nhật Hạ! hai cậu chịu khó làm mồi nhử đám người đó nhé, tôi sẽ đưa Thục Anh chạy theo con đường khác, cô ấy là con gái, không thể theo kịp chúng ta đâu.
Thiên lam gật đầu ra hiệu cho tôi chạy vào một ngã rẽ, tôi nghe vậy quay sang bức xúc.
-Sao lại bắt tôi làm mồi nhử, tôi cũng là con gái mà.
Không ngờ cả Thiên Lam và Hải Đăng đều nói với tôi thế này.
-Với con nhỏ trâu vật như cậu thì tụi tôi không lo.
Tôi tức sặc máu, nhưng cũng không còn cách nào khác, sau khi chạy vào con hẻm nhỏ. Hải Đăng kéo tay Thục Anh núp vào một bức tường gần đó, tôi và Thiên Lam thì tiếp tục chạy, đương nhiên bọn du côn theo phía sau chỉ thấy hai chúng tôi nên cứ tiếp tục đuổi theo. Nhưng đám ngốc này hơi bị ngây thơ, tụi nó không biết ngoài giỏi đánh nhau chúng tôi còn là vô địch chạy nhanh, nên chưa đầy năm phút sau khi tách nhóm với hai đứa kia chúng tôi đã cho lũ du côn hít bụi. Đến một công viên gần đó, cảm thấy không còn ai đuổi theo nữa tôi và Thiên Lam mới từ từ dừng lại ngồi phịch xuống một chiếc ghế đá gần đó.
-Hôm nay đúng là xui xẻo. Không biết hai người kia thế nào rồi. Tôi nhìn Thiên Lam đang nhắn tin bằng điện thoại.
-Không sao rồi, Thục Anh mới nhắn tin cho tớ, Hải Đăng đang đưa cô ấy về nhà, ổn rồi.
Thiên Lam nói xong thì hai tay bịt miệng liên tục hắt hơi. Tưởng cậu ấy bị cảm. Tôi hơi xích lại gần cậu ấy lên tiếng hỏi thăm.
-Cậu có sao không?
Thiên Lam xua xua tay đẩy tôi ra xa rồi lại liên tục hắt hơi. Lúc này tôi mới nhớ đến con mèo đang nằm run rẩy trong lòng mình. Không lẽ…
-Cậu bị dị ứng lông mèo hả?
Thiên Lam khổ sở gật đầu. Con mèo nhỏ đến lúc này vẫn chưa hết sợ hãi nép chặt vào lòng tôi. Tôi không biết nên làm gì với nó bây giờ. Ở nhà tôi anh trai tôi cũng bị bệnh dị ứng lông mèo nên không thể mang nó về được. Nhưng nếu bây giờ để nó ở đây chắc nó sẽ chết đói mất, nó vẫn còn rất nhỏ mà, không thể nào tự đi tìm thức ăn được, nói không chừng tôi vừa thả nó ra nó lại bị một tên khốn nào đó giống gã du côn khi nãy dẫm chết mất. Tôi liếc qua Thiên Lam, cậu ta nhìn tôi nhăn mặt.
-Tuyệt đối không được. Nhà tớ không nuôi mèo được, cả nhà tớ đều bị dị ứng với lông mèo, cậu đã cứu nó thì tự chịu trách nhiệm với nó đi.
-Cậu đúng là máu lạnh. Tôi lườn cậu ta rồi cúi xuống vuốt ve con mèo nhỏ.
Thôi tạm thời cứ mang nó về nhà trước đã, ngày mai đến lớp tôi sẽ hỏi Thục Anh xem nó có thể nuôi mèo không? Ngồi ở công viên khoảng nửa tiếng thì tôi và Thiên Lam ai về nhà nấy. Ngày chủ nhật vui vẻ đầy sóng gió của chúng tôi coi như kết thúc.
Chiều…
Tôi bế con mèo nhỏ bước đi trên con phố quen thuộc về nhà. Bầu trời lúc này bổng dưng trở nên u ám, ánh mặt trời ấm áp đã bị mây đen che khuất, gió lạnh ùa qua báo hiệu một cơn dông đang ập tới. Tôi nhìn lên trời thở dài. Đầu mùa hè nên thời tiết lúc nào cũng mưa nắng thất thường nhứ thế, rõ ràng mới sáng sớm nay trời còn đẹp lắm mà.
Trên bầu trời u ám, những cánh chim lạc đàn đang chao đảo tìm nơi hạ cánh, gió ùa qua rặng cây hai bên đường, luồn vào từng tàn lá xanh mướt khiến chúng kêu răng rắc tựa hồ như sắp bị vặn gãy. Những người đi đường đang hối hả đi cho nhanh đến nơi mình cần tới trước khi cơn mưa chiều đổ xuống, con mèo nhỏ trong lòng tôi đã hết đau cũng bắt đầu ngọ nguậy kêu meo meo. Tôi mỉm cười đưa tay vuốt ve nó. Con mèo rất ngoan, dường như nó đã quen với hơi ấm của người nên nằm im trong vòng tay tôi. Tôi cũng vội chạy thật nhanh bên dòng người đang hối hả, trời bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước từ trên cao lao xuống như những viên đá nhọn khiến vai tôi rát buốt, chẳng mấy chốc mà mưa đã nặng hạt, gió cũng ùa qua mạnh hơn. Tôi vội vàng chạy đến trạm xe buýt gần đó nhất trú mưa, nhưng không ngờ ở đây tôi lại gặp cậu ấy.
Thiên Phong…
Tôi sững lại, nhìn cậu tròn mắt. Trên trạm chờ vắng tanh, một mình Thiên Phong đang ngồi đó, lặng im nhìn những hạt mưa đang rơi đều trên con đường mờ sương cát. Tôi hơi ngẩn người ra vài giây, vẫn dáng vẻ cô đơn một mình ấy. Vẫn ánh mắt đen thẳm xa xôi ấy. Đúng là Thiên Phong rồi. Tôi khẽ chớp mắt để xác định lại một lần nữa mới biết là mình không nhìn nhầm.
-Chào cậu…Thiên Phong. Thiên Phong nghe tiếng tôi quay lại, lúc này mới nhận ra tôi.-Cậu cũng vào đây trú mưa à?
-Ờ! Thiên Phong mỉm cười với tôi.
Vẫn là cách nói kiệm lời và nụ cười ấm áp đó. Tôi hai tay ôm con mèo nhỏ nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. trời càng lúc càng trút mưa xối xả, gió mang theo hơi nước ùa qua rét buốt, nhưng lúc này tôi ngồi gần Thiên Phong, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của cậu ấy khiến tôi không cảm thấy lạnh nữa. Thiên Phong lúc này đã tựa hẳn lưng vào bảng quảng cáo phía sau, hai cánh tay thả tự do xuống những song sắt nhẹ nhàng gõ theo một điệu nhạc, đôi mắt đen thẳm vẫn lãng du về một nơi xa xăm, giá mà tôi biết được lúc này cậu ấy đang nghĩ gì. Trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịp lên vì cậu ấy. Tôi thở dài cúi xuống. Nhiều lúc tôi thật sự không thể hiểu được bản thân mình, tôi biết Thiên Phong đã gần một năm rồi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể bình tĩnh mổi lần ở bên cạnh hay nói chuyện với cậu ấy.
Thiên Phong vẫn ngồi lặng yên bên cạnh tôi, lặng lẽ ngắm những hạt mưa rơi. Tôi lén nhìn cậu ấy rồi khẽ mỉm cười. Nên cảm ơn cơn dông chiều bất chợt này, nhờ có nó mà tôi có thể gặp Thiên Phong ở đây. Giá như trời cứ đổ mưa đến sáng mai luôn thì tốt biết mấy. Như vậy tôi sẽ được ngồi bên cạnh cậu ấy lâu hơn. Tôi siết chặt hai cánh tay mình. Nếu thật sự trên thế giới này có phép thuật và tôi được sở hữu chúng, tôi nhất định sẽ đóng băng thời gian mỗi lần gặp Thiên Phong để thế giới này chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
-Nhật Hạ!!! Bất ngờ Thiên Phong vỗ vai tôi, tôi vội ngước đôi mắt trong veo lên.-Cậu sắp bóp chết chú mèo con tội nghiệp rồi.
Cùng với lời nhắc nhở của Thiên Phong là con mèo nhỏ trong lòng tôi đang giẫy giụa kêu gào thảm thiết. Tôi giật mình vội buông tay nó ra đặt xuống đùi vuốt ve, thì ra trong lúc mãi suy nghĩ tôi đã siết chặt hai cánh tay đang bế nó.
-Xin lỗi mèo con…chị không cố ý đâu. Tôi mếu máo vuốt ve nó.
Con mèo ngước đôi mắt xanh biếc lên nhìn tôi oán trách như muốn nói: “ Thấy tôi bị dẫm chưa chết nên cô chưa hài lòng phải không?”
Khổ thân nó, nhưng tôi đâu phải cố ý đâu, chắc nó đang chửi rủa số phận đen đủi của nó ghê lắm. Thấy tôi vẫn vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó với vẻ nâng niu, cộng với ơn cứu mạng khi nãy nên sau một lúc gầm gừ nó thôi không so đo với tôi nữa, ngoan ngoãn nằm im trên đùi tôi lim dim ngủ.
-Con mèo dễ thương quá! Thiên Phong lên tiếng và đưa tay nựng cằm nó.
Con mèo dụi dụi vào tay cậu ấy rồi bất ngờ đứng dậy nhảy gọn vào lòng Thiên Phong khiến tôi giật mình. Không ngờ Thiên Phong lại mỉm cười ôm nó, còn vuốt ve nữa. Tôi tròn mắt nhìn con mèo. Con mèo nhãi này…nó dám nằm trong lòng Thiên Phong của tôi. Nó muốn trở thành tình địch của tôi sao? Mới đó mà đã quên mất ơn cứu mạng của tôi rồi sao? Con mèo bất nghĩa!
-Cậu có con mèo dễ thương quá! Thiên Phong quay sang tôi mỉm cười. Tôi thì đưa tay gãi gãi đầu thú nhận.
-Nó…không phải mèo tớ nuôi.
Thiên Phong nhìn tôi khó hiểu, tôi đỏ mặt, không muốn để cậu ấy nghĩ là tôi đi bắt trộm con mèo của ai đó nên tôi vội vàng kể lại cho Thiên Phong nghe về vụ xô xát diễn ra trong quán nướng. Chúng tôi đã knoc out lũ du côn như thế nào, lừa tụi nó như thế nào rồi bỏ chạy như thế nào. Thiên Phong chăm chú nghe tôi nói, đôi lúc cậu ấy còn bật cười có vẻ thích thú. Cho đến khi kết thúc câu chuyện tôi mới giật mình nhận ra là mình ngu ngốc, sao lại để cậu ấy biết được tôi là côn đồ thiếu nữ tính. Không biết Thiên Phong có nghĩ tôi là dạng học sinh cá biệt hay không nữa.
-Thế cậu định làm sao với bé mèo này? Thiên Phong nựng cằm chú mèo và hỏi tôi.
-Tớ cũng chưa biết nữa, anh trai tớ bị dị ứng lông mèo nên tớ không để nó trong nhà lâu được.
Tôi thở dài nhìn con mèo nhỏ trong lòng Thiên Phong. Nếu đem nó về nhà tôi biết mình cũng không thể giữ quá 1 tuần được, anh trai tôi chắc chắn không thể trụ nổi 1 tuần mà ném cả tôi và nó ra ngoài đường đâu. Lúc đó có thể tôi cũng sẽ trở thành mèo hoang giống nó. Đêm ngày lang thang khắp nơi, không biết nên ngủ ở đâu, ăn cái gì, càng nghĩ càng thấy đem nó về là không ổn. Con mèo trắng biết tôi đang nghĩ gì nên trợn mắt nhìn tôi như muốn nói: “đừng có mà đem con bỏ chợ” Tôi nhìn đôi mắt xanh biếc lạnh ngắt của nó muốn gào lên: “thế chú mày nói tao nên làm gì bây giờ”.
-Nếu vậy để tớ nuôi nó cho. Thiên Phong dịu dàng vuốt ve nó đề nghị với tôi.
Tôi tròn mắt, con mèo cũng tròn mắt, sau đó dụi dụi đầu vào lòng cậu ấy với vẻ nịnh nọt. Có lẽ nó nghĩ được một chàng trai đẹp như thiên sứ nhận nuôi so với việc phải ở với một con bé hậu đậu như tôi thì còn gì bằng. Tôi nhìn con mèo ghen tị. Ước gì tôi biến thành mèo để được Thiên Phong nhận nuôi.
-Như vậy…có được không?
Tôi đưa tay gãi gãi đầu. Dù sao rắc rối cũng được giải quyết, Thiên Phong nhận nuôi con mèo thì tôi không cần khổ sở tìm nơi tống khứ nó nữa. Thiên Phong mỉm cười.
-Không vấn đề gì đâu.
Ngồi một lúc nữa thì Thiên Phong ngước lên bầu trời thở dài.
-Tình hình này có lẽ mưa sẽ không tạnh được đâu. Vừa nói cậu ấy vừa mở ba lô lấy ra một chiếc áo mưa.-Có lẽ chúng ta nên về nhà trước khi trời tối.
Tôi nhìn bầu trời đang mưa, rồi lại nhìn Thiên Phong với vẻ tiếc nuối. Trời tối cũng không sao, tôi muốn ngồi với cậu thêm một chút nữa mà. Thấy tôi ngồi mếu máo, Thiên Phong bật cười đưa tay xoa xoa đầu tôi.
-Nhật Hạ, cậu đừng lo, tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu.
-Hở?
Tôi quay sang ngạc nhiên. “Tớ không bỏ rơi cậu ở đây đâu”? Câu nói của Phong sao mà ấm áp quá, nó làm tôi nghĩ rằng cậu ấy mới nói với tôi “ Anh sẽ chăm sóc em suốt đời”. Tôi cúi xuống lí nhí:
-Thiên Phong…
Có phải cậu ấy nói không bỏ rơi tôi lại có nghĩa là sẽ ngồi ở đây với tôi cho đến khi trời tạnh mưa không? Tôi hi vọng là vậy, nhưng thật tiếc là không phải.
-Cậu mặc vào rồi về đi! Thiên Phong đưa cho tôi chiếc áo mưa của cậu ấy. Tôi ngước lên ngạc nhiên. Cậu ấy nói không bỏ rơi tôi ở lại đây là nhường áo mưa cho tôi mặc đi về nhà sao? Ý tôi đâu phải muốn thế này.
-Vậy còn cậu thì sao? Bị mưa ướt sẽ cảm lạnh đó.
-Đừng lo! Thiên Phong vừa nói vừa lục balo lấy ra chiếc áo mưa khác mặc lên người.-Rút kinh nghiệm từ chiếc áo mưa bị rách hôm qua, tớ đã thủ sẵn hai chiếc áo trong balo rồi.
Chiếc áo mưa bị rách hôm qua? Chiếc áo mưa bị tôi xé rách?
Tôi thấy lương tâm của mình bị ai đó chọc cho nhột nhột, lí nhí cảm ơn cậu ấy rồi mặc áo mưa lên người.
-Thiên Phong! Trước khi tạm biệt tôi quay sang nhìn cậu thắc mắc.-Sao cậu không đem theo dù, che dù không phải tiện hơn mặc áo mưa sao?
-Tớ không thích che dù. Thiên Phong mỉm cười khoác chiếc mũ áo trong suốt lên đầu.-Nếu che dù tớ không thể nhìn thấy được bầu trời.
Không thể nhìn thấy bầu trời?
Thiên Phong đi rồi tôi còn đứng đó vài giây thắc mắc. Thiên Phong thích nhìn thấy bầu trời như vậy sao? Ngay cả khi trời đổ mưa xuống cậu ấy vẫn muốn ngắm nhìn nó? Mà khoan đã. Cậu ấy mang theo áo mưa? Thế sao không chịu mặc về sớm mà lại ngồi ở trạm xe bus với tôi?
Thật khó hiểu.
/23
|