Điêu Cốt Sư

Chương 17: Tôi có biện pháp

/60


Dịch và biên: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL

An nhìn nấm chân khuẩn “nguy hiểm đến muốn chết” lơ lửng mọi nơi trong căn cứ cũng đã hình dung ra tình cảnh của loài người bây giờ. Sự lây nhiễm và tiến hóa rõ ràng của nấm khuẩn đúng là vượt xa dự tính của bọn họ, mà số lượng chu quả lại thưa thớt không đủ để cung cấp cho Viện nghiên cứu. Chỉ e rằng còn chưa kịp chờ thành quả nghiên cứu của bọn họ, chu quả cũng đã biến mất.

Cho dù An đã trà trộn lâu như vậy ở trong rừng cây thì để tím kiếm chu quả của nấm ngủ đông cũng không hề dễ dàng. Gần nhất cô còn phát hiện ra một sự thật, người Straous chỉ e chính là động vật ký sinh mà nấm ngủ đông yêu thích nhất nên không thể trốn tránh kịp chúng.

Thì ra cô sớm đã gặp qua loại nấm khuẩn này, chẳng qua lúc ấy cô không hề cảm nhận ý thức tự chủ của chúng nên mới xem nhẹ sự tồn tại của chúng. Những động vật nuốt phải chu quả nấm ngủ đông đều là nấm khuẩn tẩm bổ. Chúng đúng là nấm khuẩn tốt nên tính lây nhiễm rất thấp, ý thức mơ hồ cộng sinh với ký chủ, hơn nữa còn vì ký chủ mà thanh trừ những tạp chất có hại cho cơ thể của ký chủ. Nấm khuẩn này không giống phấn hoa sẽ rời bỏ ký chủ để bay đi khắp nơi, nó chỉ hoạt động xung quanh ký chủ, thẳng đến khi nó ngưng kết ra hạt giống, rơi xuống đất bén rễ nảy mầm. Song phương tồn tại hài hòa cùng giúp ích lẫn nhau. Chính vì vậy cho nên đúng như lời chúng nói, chúng thật sự là “nấm hảo chân”.

Nhưng khi ký sinh trên cơ thể con người lại có trạng thái hoàn toàn khác biệt. Trong đầu An nghĩ đến đầu tiên chính là “không hợp khí hậu.” Nhân loại đến từ Straous không thể thích ứng với sự ký sinh của nấm ngủ đông nên mới bị hôn mê mà bớt máu bầm chính là dấu hiệu của bệnh. Vi khuẩn nấm ngủ đông cũng có được năng lực tiến hóa mới ở trên cơ thể nhân loại mà có ý thức của riêng mình.

Nếu nói nấm khuẩn trên cơ thể động vật là người bảo vệ thì chúng ở trên cơ thể con người là kẻ gây rối. Cái thứ nhất là số lượng ít, sinh sôi nảy nở chậm nhưng có tính ổn định; cái thứ hai là số lượng nhiều, sinh sôi nảy nở nhanh, hơn nữa còn cực kỳ sống động. Nói đơn giản thì chính là biến thái.

Đương nhiên, An lúc này vẫn không biết ý nghĩa của việc này, cô chỉ nghĩ tới tương lai loài người sống trên hành tinh phải tốn rất nhiều thời gian để thích ứng với hoàn cảnh nơi này.

An nhìn nguy cơ bọn họ đối mặt trước mắt mà tỏ vẻ bất lực, cho nên khi Milos thông qua Vượng vượng tìm sự trợ giúp của cô thì đều không nhận được trả lời của cô, chẳng qua cô vẫn đang yên lặng chú ý tình huống của bọn họ.

Milos khởi động khẩn cấp, chia căn cứ số 3 thành ba khu: nội, trung và ngoại. Khu nội là khu cách ly, khu trung là khu diệt khuẩn, khu ngoại là khu quan sát. Tất cả mọi người đều phải tiếng hành khử độc ở khu trung, hơn nữa còn phải thích ứng với khu vực. Những người được cứu khỏi lây nhiễm nấm khuẩn đều được đeo ký hiệu miễn dịch.

Tuy rằng nhân loại chưa nghiên cứu ra giải dược, nhưng tìm ra người có chứa vi khuẩn nấm hảo chân trong người rất dễ dàng. Tình hình tạm thời được khống chế do Milos thực hiện một loạt các biện pháp.

Năm ngày sau, những nghiên cứu viên lấy Alan cầm đầu vui mừng báo cáo kết quả với Milos: “Thiếu tướng Milos, chúng tôi đã tìm ra phương pháp chữa trị nấm ngủ đông.”

“Hả? Vậy nói xem!” Vẻ mặt Milos trịnh trọng nhìn bọn họ.

“Không biết thiếu tướng Milos có từng nghe qua chuyện rất lâu trước kia, nhân loại vì một bệnh truyền nhiễm đáng sợ có tên bệnh đậu mùa mà phát minh ra một loại vắc xin hay không?”Alan giải thích, “Họ sẽ lấy virus trên cơ thể bò rồi cấy vào cơ thể con người để sinh ra kháng thể, loại kháng thể này có thể phòng tránh bệnh truyền nhiễm đậu mùa đáng sợ đó..”

“Ý của cô là?” Milos sáng mắt.

Alan hưng phấn, nói: “Chúng tôi đã lấy động vật của tinh cầu này làm thí nghiệm, tình huống tương tự với bệnh đậu mùa, chỉ sinh ra kháng thể không chỉ có con người mà còn có động vật. Tất cả động vật nhiễm nấm ngủ đông đều sinh ra kháng thể vi khuẩn ức chế nấm khuẩn sinh sôi nảy nở, cuối cùng cũng có hiệu quả chữa khỏi hoàn toàn.”

“Đã tiến hành thực nghiệm chưa?”

“Đã làm rồi, tổng cộng có mười người thí nghiệm, tỷ lệ thành công là một trăm phần trăm.”

Milos trầm tư trong chốc lát, nói: “Quan sát thêm ba ngày, xác định không còn phản ứng xấu thì phổ biến toàn căn cứ.”

“Rõ!” Alan kích động đáp một tiếng, ngay sau đó bổ sung: “Thiếu tướng Milos, chúng ta cần động vật của hành tinh này để nuôi dưỡng kháng thể nấm khuẩn, ít nhất là một ngàn con. Động vật trong căn cứ có hạn, phần lớn đều tới từ Straous, chỉ có không tới một trăm con là động vật của hành tinh này.”

Milos gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề, sau đó nói với cô: “Trước hết cho ta nhìn kết quả thí nghiệm của các cô.”

Mấy người cùng nhau đi vào phòng thí nghiệm cùng xem quá trình thực nghiệm cùng số liệu thực nghiệm từ video Alan mở cho Milos.

Khô lâu chuột thò đầu từ trong túi tiền của Milos, cùng quan sát quá trình thí nghiệm với bọn họ. Khi nhìn nhân loại dùng dụng cụ lấy ra kháng thể vi khuẩn trong cơ thể động vật thì cũng là lúc cốt điêu An chưa hoàn thành vỡ thành tro cốt.

Nhân loại vì lợi ích an nguy của bản thân mà lấy động vật làm thí nghiệm cũng có thể hiểu được, nhưng bọn họ lấy ra kháng thể từ động vật thì sẽ khiến chúng không thể sống lâu hơn được mấy. Nhìn bộ dáng thống khổ của chúng, An cảm thấy không chút thoải mái.

Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao? Một ngàn động vật, đây đâu phải là số lượng nhỏ đâu.

An gần như có thể dự đoán loài người khi tới hành tinh này sẽ mở một cuộc săn quy mô lớn như thế nào.

Vèo vèo vài tiếng, một tiểu sa miêu ngậm trong miệng một gốc nấm ngủ đông chạy tới bên chân An,nghiêng đầu nhìn cô.

Tiểu sa miêu này chính là con từng bị An lấy làm “Dê con thay tội”, sau đó nó bị loài người bắt đi, cuối cùng lại bị nói là con mèo ngốc mà được thả chạy. Nó chính là kẻ yêu thích rời nhà trốn đi, kỹ năng chuyên nghiệp là “Người khác hố ta một trăm lần, ta sẽ đối xử với hắn như gia quyến.”

An gỡ nấm ngủ đông từ trong miệng nó ra, sau đó hái một quả đưa tới bên miệng nó. Tiểu sa miêu vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm, lại nhìn trộm An, xác định có thể ăn nữa thì liền đớp chu quả vào trong miệng.

An ngồi xổm trước mặt nó, nghiêm túc nhìn chằm chằm nó.

Lúc An chăm chú nhìn nó, cũng không biết vì sao tiểu sa miêu bỗng nhiên như lĩnh ngộ được thứ gì kỳ diệu, nó chui qua chân cô rồi dẫm lên xương hông cô và bò lên lồng ngực cô, sau đó bám lấy hai cái xương sườn, ngửa đầu nhìn cô, cái đuôi ve phẩy vuốt vuốt cằm cô.

An cúi đầu nhìn xuyên qua lồng ngực mình thấy tiểu sa miêu dựng lều đóng trại trong thân thể mình mà một lúc sau không có lời để nói.

Cô lôi tiểu sa miêu ra ném qua một bên, dùng ý thức dạy dỗ: Không nên tùy tiện chui vào trong thân thể người khác, đó là không lễ phép.

Tiểu sa miêu nghiêng đầu, mở to đôi mắt sáng lấp lánh mà ngây thơ nhìn An.

Nhìn bộ dạng này của nó cũng biết là nó không hiểu gì cả.

An gỡ cánh tay bên phải của mình xuống, đung đua trước mặt tiểu sa miêu, có chút nhàm chán chơi trò oẳn tù tì với nó.

Tiểu sa miêu mỗi lần chỉ biết ra bao khiến An thắng mà không có cảm giác thành tựu nên nhiều khi cô thật hảo tâm mà tự làm thua. Chơi hơn một giờ, đến khi lỗ mũi tiểu sa miêu thở ra nấm khuẩn thì cô mới thu cánh tay trở về, dừng lại cuộc chơi ở đây.

An cũng thử liên hệ với những nấm khuẩn này, nhưng kết quả chỉ thu được ý thức mơ hồ của chúng. Bọn chúng ngay cả biểu đạt tin tức hoàn thiện cũng không xong, giống như là tờ giấy trắng tinh. Nhưng kỳ quái là An không hề cảm nhận sự yếu ớt của chúng. Bọn chúng lúc ẩn lúc hiện vờn quanh ký chủ tạo nên một quy luật ổn định.

An dùng ngón tay nhẹn nhàng đụng vào một cái, nấm khuẩn liền lập tức vòng quanh ngón tay của cô mấy vòng sau đó lại trở về trên người tiểu sa miêu.

Đều là nấm khuẩn nhưng sao chệch lệch lại lớn thế này? Những nấm khuẩn trước mắt này thật giống như những học sinh xuất sắc! Mà những nấm khuẩn ký sinh trên thân thể nhân loại lại giống như những đứa nhỏ hư hỏng không được người dạy dỗ!

An ôm tiểu sa miêu đang nhìn trái nhìn phải mà nghĩ cách muốn biết những kháng thể vi khuẩn ký sinh cơ thể con người ngoan ngoãn nghe lời rốt cuộc đang ở đâu. Vì sao phải dùng thủ đoạn “Giết gà lấy trứng” chứ? Chẳng lẽ không thể có phương pháp khác sao?

Lúc này, khô lâu chuột Vượng Vượng truyền tới tin túc, An lập tức nhận liên lạc, linh hồn qua hốc mắt u lam chợt lóe sáng.

Thì ra cũng có thể như vậy sao!

Mà bên kia, Milos cũng đã ra quyết định. Động vật dùng thực nghiệm sẽ tiến hành vây bắt ở khu nguy hiểm thấp, vì vậy, hắn sẽ không tự mình dẫn đội mà phái ra mấy tiểu đội.

Cùng lúc đó, căn cứ số 1 và số 2 cũng lần lượt xuất hiện người lây bệnh. Bởi vì nhiệm vụ thu thập nấm ngủ đông do Valenauer ban bố cho nên có rất nhiều lính lánh thuê tự do tham dự. Kết quả là có không ít người thu thập nấm ngủ đông coi thường sự lợi hại của nó, cho nên khi thu thập đã không cẩn thận trở thành mẫu thể của nấm khuẩn. Một mẫu thể cũng đủ để lây nhiễm một trụ sở, huống chi là bọn họ còn không cách nào tra ra ai là mẫu thể.

Nấm hảo chân lấy tốc độ cực nhanh lây truyền trong căn cứ càng ngày càng phát triển lớn mạnh, chúng gây ra sự phiền toái thật lớn cho loài người.

Lãnh sự liên minh Straous rất nhanh nhận được tin tức mà khiếp sợ, hơn nữa còn cảm thấy sự việc rất khó giải quyết. Bọn họ không dám tùy tiện phái bộ đội cứu viện, trước mắt chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến. Bọn họ đổ hết trách nhiệm lên người Milos, lệnh hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ, nếu không sẽ hạ cấp bậc và đưa hắn ra tòa án quân sự giải quyết.

Milos không hề quan tâm đến những thứ này, sau khi trực tiếp đóng thiết bị liên lạc liền tập trung mọi sự chú ý lên công việc cứu người. Hắn hiện tại chưa công khai thành quả nghiên cứu kháng thể, dù sao thời gian cũng quá ngắn nên không chắc những kháng thể này đảm bảo tính an toàn cao.

Nếu như xuất hiện việc ngoài ý muốn, Milos hắn một người sống chết không sao nhưng liên lụy tất cả mọi người trong căn cứ thì không xong.

Milos ở trong phòng xem xét báo cáo thực nghiệm mới nhất, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ máy tính ở bên cạnh, hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện Vượng Vượng đang quơ móng vuốt nhỏ trên bộ gõ bàn phím, lập tức trên màn hình xuất hiện bốn chữ: Tôi có biện pháp.

Ánh mắt Milos sáng lên, hắn nhiều lần liên lạc với gia hỏa này mà không được, cuối cùng cũng có tin tức đáp lại.

Hắn hỏi: “Biện pháp gì?”

“Tạm thời không cần nhắc đến kháng thể, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Milos trầm mặc trong chốc lát, nói: “Được, ta đáp ứng cô.”

“Anh sẽ không hối hận!”

Vượng vượng đồng thời tặng một cái nắm tay.

Ngoài lề:

Bệnh đậu mùa và vắc xin bệnh đậu mùa:


Bệnh đậu mùa là bệnh lây qua đường hô hấp khi tiếp xúc với người mắc bệnh. Dấu hiệu của bệnh bao gồm các triệu chứng như cúm, sốt và xuất hiện nhiều nốt mụn độc trên mặt và trên cơ thể.

Năm 1796, Bác sĩ Edward Jenner đã phát hiện ra virus gây bệnh nhẹ trên bò và người vắt sữa bò có khả năng miễn dịch tự nhiên với bệnh đậu mùa. Jenner đã làm thí nghiệm tiêm dịch lỏng từ các vết loét trên tay một cô gái làm nghề vắt sữa bò bị bệnh đậu bò là Sarah Nelms vào James Phipps. Sau hai tháng kiểm tra, Phipps không còn mắc bệnh đậu mùa. Nhờ vậy, đại dịch đậu mùa ở Châu Âu được đẩy lùi.

Năm 1880, việc tiêm chủng phổ biến ở hầu hết các nước Châu Âu và sau đó lan rộng ra toàn thế giới.

/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status