Dịch: ngannguyetho
Biên: Kidlove
Sau khi binh lính tập hợp đầy đủ liền sôi nổi báo cáo lại kết quả lục soát. Đúng như lời mà đám người Wayne đã nói, nơi này là một không gian phong bế, ngoại trừ một số xác chết của động vật ra thì không còn cái gì khác.
Milos sai người bắn liên tục mấy phát súng lên vách tường mềm mại, có thể xuyên thủng hơn mười mét, nhưng nếu không tiếp tục bắn nữa, lỗ thủng sẽ tự động khép lại rất nhanh.
“Chúng tôi đã thử cách này rồi.” Wayne có chút suy yếu mà nói: “Nhìn sơ qua thì vách động này dày khoảng 7-10m, hơn nữa còn nằm dưới mặt đất, cách duy nhất để thoát ra ngoài là chúng ta cùng nhau làm tạo ra một cái thông đạo thẳng lên trên, chỉ có như vậy là đường ra ngắn nhất.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên vách động phía trên cách đỉnh đầu bọn họ 4-5m, khoảng cách từ đây lên mặt đất cỡ 30m, vách tường lại có thể tự động khép lại, trừ khi có năng lượng pháo cao, nếu không chỉ dựa vào trang bị hiện tại của bọn họ thì căn bản không có khả năng tạo ra một cái thông đạo.
“Nơi này có vẻ không phải là hầm ngầm mà là bên trong một sinh vật đặc biệt nào đó.” Một binh lính bên người Milos đột nhiên mở miệng, nói: “Tôi đã tiến hành kiểm tra đo lường vách động ở đây, nó giống như có khả năng tái sinh tế bào cực mạnh, có chút tương tự với hải sâm nguyên thủy.”
“Ý của anh là.” Một binh sĩ xanh cả mặt nói: “Hiện tại chúng ta đang ở trong cơ thể của một sinh vật nào đó?”
Người lính kia hơi không tình nguyện lắm mà gật đầu.
“Không thể như vậy được.” Có người phản bác nói: “Nếu thật sự là sinh vật thì nó nuốt chúng ta vào là để tiêu hóa, quá trình này không thể thiếu dịch dạ dày và những thứ khác, nhưng hiện tại thì sao, cũng không có phát hiện cái gì, hơn nữa, nếu thật là như vậy thì thiếu tá Wayne bọn họ cũng không có khả năng còn sống tốt đến bây giờ.”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía đám người Wayne, lại thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, môi khô nứt, trên làn da xuất hiện những đốm đen, thoạt nhìn cứ tưởng là cương thi. Nếu không phải xác định bọn họ còn sống thì mọi người đều cho rằng những vết đen xuất hiện trên người bọn họ chính là thi đốm. Bộ dáng này, cũng không thể nói là “tốt”.
“Khụ khụ.” Một người binh sĩ phía sau Wayne đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi.
Wayne vội vàng đỡ lấy người đó, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng anh ta. Một lát sau, người đó ngẩng đầu cười khổ với Milos nói: “Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng tôi cảm thấy chúng ta đang bị tiêu hóa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có cảm giác có chút sởn tóc gáy.
Thật ra An cũng không có cảm giác sợ hãi, một bên cô quan sát bốn phía, một bên thử dùng ý thức để câu thông với sinh vật này. Nhưng mà qua vài phút, cũng không có nhận được bất kỳ tín hiệu trả lời nào. Khi An chuẩn bị từ bỏ khi thì trong ý thức đột nhiên truyền đến một tiếng “Ô”, cứ như có một người đứng tuổi nào đó đang than thở, trầm thấp mà kéo dài.
Ồ? Thật sự là sinh vật?
"Xin chào." An như thăm dò mà cất lời chào hỏi..
" Ô. " Lại là một tiếng thở dài.
"Tôi là An, lần đầu gặp mặt mong được chỉ giáo nhiều hơn."
"……" Lần này đáp lại là sự im lặng kéo dài thật lâu.
An mơ hồ đoán được sinh vật này có vẻ như đang cố gắng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Song đợi nửa ngày vẫn không có câu trả lời.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" An lại hỏi.
Lại tiếp tục im lặng, nhưng đột nhiên vách động bốn phía rung động dữ dội như đang nhấm nuốt cái gì đó khiến cho mọi người chưa kịp chuẩn bị gì mà đứng không vững, sau đó tất cả đồng loạt giơ vũ khí lên cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chuyện này là sao?” Wayne kinh hãi nói:“Chúng tôi ở đây ba ngày cũng không có gặp tình huống này.”
Milos theo thói quen nhìn về phía An, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên vách động phía trên, vẻ mặt như thể đang nghiên cứu tìm đường ra.
Chấn động chỉ kéo dài hơn mười giây lại làm mọi người cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác tính mạng gặp nguy hiểm tăng vọt. Bọn họ cùng nhau nhìn về phía Milos, lại thấy người này đang nhìn chằm chằm đống xác chết động vật cách đó không xa, đống xác chết đó đang bị vách động bao vây lại sau đó bị nuốt chửng cho đến khi không còn gì cả.
Milos ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ vách tường mềm mềm dưới chân.
Một lát sau, hắn đứng dậy nói với mọi người: “Đây thật sự là một sinh vật, nói đúng hơn là nơi chúng ta rơi xuống là thực quản của nó.” Hắn dùng chân đạp đạp xuống đất, hỏi: “Như vậy, các ngươi cảm thấy phía dưới sẽ là cái gì?”
“Hậu môn!” Một binh lính lớn tiếng trả lời.
Những người khác đều nhìn về phía người đó. Anh ta bị nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, nhỏ giọng sửa lại: “ Nơi…… nơi bài tiết?”
Đổi cách nói khác thì cũng đâu có gì thay đổi đâu?
“Ta nghĩ.” Vẻ mặt Milos rất bình tĩnh mà nói:“Phía dưới rất có khả năng chính là lối thoát của chúng ta.”
Wayne chần chờ hỏi: “Phía dưới là tầng tầng đất đá, cho dù chúng ta có thể rời khỏi thân thể sinh vật này, thì làm sao bò từ dưới nền đất lên trên được?”
“Chúng tôi có thiết bị cung cấp oxy, ít nhất có thể duy trì trong ba ngày, cũng đủ để chúng ta đào ra một cái con đường từ dưới mặt đất lên trên.”
Mọi người như nghĩ tới điều gì đó mà gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, bốc cháy lên hy vọng.
An vỗ vỗ lên vách tường mềm mại, tùy ý hỏi: "Người anh em, phía dưới là hậu môn của ngươi?"
"Hửm? ""Hậu môn" là cái thứ gì nha?
"Nếu thật là cái đó thì..., ngươi có thể xem chúng ta như khí thải mà bài tiết ra ngoài được không?"
"Ô." Nó biết bài tiết là cái gì, nhưng nó không có bài tiết được trừ khi tiêu hoá sạch sẽ những thứ có thể ăn.
Ngươi thật là một sinh vật tốt không biết lãng phí là gì……
Lúc này, Milos đang chuẩn bị đo lường độ dày hạ tầng của vách tường, đột nhiên có cảm giác dưới chân lại lần nữa chấn động dữ dội, tiếp theo liền thấy cách đó không xa cả người An như thấp xuống, ngã vào trong thịt - vách động.
“Cẩn thận!” Milos bước nhanh về phía trước, nghĩ muốn nắm lấy tay An nhưng đã chậm, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô bị cắn nuốt.
“Anthony!” Bọn lính đồng loạt tiến lên, ngơ ngác mà nhìn nơi "cậu" biến mất.
Milos chỉ cảm thấy trái tim đập dữ dội, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cái cảm giác tàn bạo ẩn sâu trong lòng hắn nay lại len lỏi dâng lên.
“Bùm” một tiếng, An rơi thẳng tắp vào trong một con sông, làm bọt nước văng lên.
"Ai từng nói là sẽ không bài tiết nhỉ!"An chui từ trong lòng sông ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn phía trên.
" Ô." Nếu là chất thải công nghiệp thì có thể thải ra ngoài.
"……" Cô có cảm giác không còn lời gì để nói.
An bám lấy một khối nham thạch nhô lên, đánh giá xung quanh. Nơi này có một con sông ngầm rộng chừng 30-40m, dòng nước tĩnh lặng, ánh sáng thì mờ ảo, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua. Sinh vật nuốt bọn họ vào hiện đang ở phía trên sông ngầm, nhìn bề ngoài thật sự nhìn không ra đó là một sinh vật, màu da của nó tựa như nham thạch, mà thân thể lại như hòa làm một thể với đất.
An quyết định đặt tên cho nó là “Thôn phệ thú”.
Xem ra biện pháp của Milos có thể thực hiện được, thậm chí bọn họ không cần đào một cái thông đạo cũng có thể lên trên mặt đất.
An vội vàng thông báo cho Milos tình huống hiện tại thông qua Vượng Vượng.
Trong cơ thể thôn phệ thú, Milos vẫn đứng chỗ cũ, hai tay nắm chặt, mặc kệ sự lo lắng của binh lính bên cạnh, trong đôi mắt ánh lên màu vàng kim của hắn đang tràn đầy vẻ tàn bạo chưa từng có. Cho tới nay, hắn đều chỉ xem An như đối tượng hợp tác đặc biệt kiêm sinh vật kỳ lạ, nhưng khi vừa nhìn đến cô biến mất, trong lòng hắn sinh ra cảm giác kinh hoảng, là thật, không phải ảo giác. Hắn đã coi đối phương như đồng bọn lúc nào không hay, hắn không hy vọng cô chịu thương tổn gì.
Hắn thật sự tin tưởng cô quá mức, cho rằng cô ở trên hành tinh này là an toàn tuyệt đối rồi, lại không nghĩ rằng cô cũng sẽ có lúc gặp nguy hiểm.
Milos nheo mắt lại, không, cô nhất định sẽ không có việc gì. Vừa nhìn cô là biết có tướng sống dai!
Milos móc vũ khí, đột nhiên cảm giác bộ xương chuột trong túi tiền cử động, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh giấy được đưa ra, trên đó viết: Phía dưới có sông ngầm.
Quả nhiên. Khóe miệng Milos hơi cong cong, lệ khí cả người trong nháy mắt không còn.
Binh lính chung quanh kinh hãi mà nhìn thiếu tướng đại nhân của bọn họ, nụ cười thoạt nhìn cực kỳ khủng bố tinh thần trên mặt hắn thật ra là do cơ mặt run rẩy tạo thành phải không?
“An không sao rồi.” Milos nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với mọi người:“ "Cậu ta" vừa nói cho ta, phía dưới có một con sông ngầm.”
Ánh mắt mọi người sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Ngay sau đó lại nổi lên thắc mắc, thiếu tướng Milos vừa rồi rõ ràng chưa từng có động tác gì như là đi xem tin nhắn, rốt cuộc là ngài ấy liên hệ với Anthony như thế nào?
Không ít binh lính theo bản năng mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, kết quả phát hiện tín hiệu đứt quãng, căn bản không thể liên thông.
Chẳng lẽ thiết bị đầu cuối cá nhân của thiếu tướng Milos và Anthony được lắp đặt công nghệ cao? Hoặc là nói, giữa bọn họ thật ra có tồn tại một thứ gọi là linh cảm trong truyền thuyết?!
Có JQ (gian tình), chắc chắn có JQ!
“Các ngươi còn phát ngốc cái gì?” Milos lạnh lùng nói:“Nhanh lên lại đây tạo lối ra.”
Vài binh lính vội vàng lấy ra súng năng lượng có lực xuyên thấu mạnh nhất, liên tục bắn vào một điểm, đến khi bắn ra được một lỗ thủng sau đó nhanh chóng quăng ra một quả bom mini.
Chỉ nghe một tiếng oanh vang lên, trên vách tường bị tạc ra một cái lỗ hổng có bán kính ước chừng 40 cm. Một trận gió lạnh thổi vù vù qua lỗ hổng.
Trong lòng mọi người vui vẻ, như vậy là đã xuyên thẳng ra ngoài.
“Thiếu tá Wayne các ngươi ra ngoài trước đi, nhanh lên!” Milos ra lệnh.
Wayne cũng không có lãng phí thời gian, dẫn theo một đám binh lính nhảy xuống từ lỗ hổng. Chỗ hổng từ từ khép kín lại, mỗi một người đi xuống thì nhỏ lại một vòng.
Milos là người cuối cùng, nhưng chờ đến khi tất cả binh lính đều đã nhảy xuống thì chỗ hổng đã nhỏ đến mức không thể cho một người đi qua.
Ở giữa sông, các binh lính đã xuống tới giờ đang nôn nóng nhìn phía trên, lớn tiếng mà kêu to:"Thiếu tướng Milos!”
Mắt thấy chỗ hổng sắp khép kín hoàn toàn, một bóng người đột nhiên bay ra từ trong nước, vừa bám vào vách đá vừa ném một vật gì đó vào chỗ hổng, ánh sáng màu trắng hiện lên từ chỗ vật đó va chạm.
Mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, ngay sau đó nghe được bên tai truyền đến một tiếng nứt giòn, khi mở mắt ra lần nữa chỉ thấy phía trên lại xuất hiện một cái chỗ hổng, xung quanh đó có mảnh vụn bay tán loạn. Milos từ trong chỗ hổng nhảy ra, vững vàng bám vào trên vách rồi nhìn chăm chú vào An cách đó không xa.
Cũng không biết người này vừa làm cái gì, làm vách tường mềm mại trở nên giòn tan dễ vỡ, hắn bắn một phát súng là tạo được một lỗ hổng để người qua được. Tuy rằng vách động chỉ dày 6-7 m, nhưng cũng đủ khiến người giật mình.
Mặc kệ, dù sao bí mật trên người cô ấy cũng không phải chỉ có một cái? Chỉ cần cô không có chuyện gì là tốt rồi. Trong mắt Milos hiện lên ý cười dịu dàng. Nhìn cô bây giờ không hiểu sao hắn có cảm giác chỗ nào cũng thuận mắt.
An nhìn nụ cười của hắn mà lạnh sống lưng, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hắn cười dịu dàng như vậy, chắc không phải là đang có âm mưu gì chứ? Cả người cô run lên một chút, thả người nhảy xuống, lặn vào trong sông ngầm, nháy mắt liền không thấy đâu nữa.
Khẩu quyết "Giòn" —— giòn hóa vật chất ba giây, trong ba giây nếu không có chịu bất kì công kích gì thì vật chất trở về nguyên bản.
Biên: Kidlove
Sau khi binh lính tập hợp đầy đủ liền sôi nổi báo cáo lại kết quả lục soát. Đúng như lời mà đám người Wayne đã nói, nơi này là một không gian phong bế, ngoại trừ một số xác chết của động vật ra thì không còn cái gì khác.
Milos sai người bắn liên tục mấy phát súng lên vách tường mềm mại, có thể xuyên thủng hơn mười mét, nhưng nếu không tiếp tục bắn nữa, lỗ thủng sẽ tự động khép lại rất nhanh.
“Chúng tôi đã thử cách này rồi.” Wayne có chút suy yếu mà nói: “Nhìn sơ qua thì vách động này dày khoảng 7-10m, hơn nữa còn nằm dưới mặt đất, cách duy nhất để thoát ra ngoài là chúng ta cùng nhau làm tạo ra một cái thông đạo thẳng lên trên, chỉ có như vậy là đường ra ngắn nhất.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên vách động phía trên cách đỉnh đầu bọn họ 4-5m, khoảng cách từ đây lên mặt đất cỡ 30m, vách tường lại có thể tự động khép lại, trừ khi có năng lượng pháo cao, nếu không chỉ dựa vào trang bị hiện tại của bọn họ thì căn bản không có khả năng tạo ra một cái thông đạo.
“Nơi này có vẻ không phải là hầm ngầm mà là bên trong một sinh vật đặc biệt nào đó.” Một binh lính bên người Milos đột nhiên mở miệng, nói: “Tôi đã tiến hành kiểm tra đo lường vách động ở đây, nó giống như có khả năng tái sinh tế bào cực mạnh, có chút tương tự với hải sâm nguyên thủy.”
“Ý của anh là.” Một binh sĩ xanh cả mặt nói: “Hiện tại chúng ta đang ở trong cơ thể của một sinh vật nào đó?”
Người lính kia hơi không tình nguyện lắm mà gật đầu.
“Không thể như vậy được.” Có người phản bác nói: “Nếu thật sự là sinh vật thì nó nuốt chúng ta vào là để tiêu hóa, quá trình này không thể thiếu dịch dạ dày và những thứ khác, nhưng hiện tại thì sao, cũng không có phát hiện cái gì, hơn nữa, nếu thật là như vậy thì thiếu tá Wayne bọn họ cũng không có khả năng còn sống tốt đến bây giờ.”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía đám người Wayne, lại thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, môi khô nứt, trên làn da xuất hiện những đốm đen, thoạt nhìn cứ tưởng là cương thi. Nếu không phải xác định bọn họ còn sống thì mọi người đều cho rằng những vết đen xuất hiện trên người bọn họ chính là thi đốm. Bộ dáng này, cũng không thể nói là “tốt”.
“Khụ khụ.” Một người binh sĩ phía sau Wayne đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi.
Wayne vội vàng đỡ lấy người đó, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng anh ta. Một lát sau, người đó ngẩng đầu cười khổ với Milos nói: “Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng tôi cảm thấy chúng ta đang bị tiêu hóa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có cảm giác có chút sởn tóc gáy.
Thật ra An cũng không có cảm giác sợ hãi, một bên cô quan sát bốn phía, một bên thử dùng ý thức để câu thông với sinh vật này. Nhưng mà qua vài phút, cũng không có nhận được bất kỳ tín hiệu trả lời nào. Khi An chuẩn bị từ bỏ khi thì trong ý thức đột nhiên truyền đến một tiếng “Ô”, cứ như có một người đứng tuổi nào đó đang than thở, trầm thấp mà kéo dài.
Ồ? Thật sự là sinh vật?
"Xin chào." An như thăm dò mà cất lời chào hỏi..
" Ô. " Lại là một tiếng thở dài.
"Tôi là An, lần đầu gặp mặt mong được chỉ giáo nhiều hơn."
"……" Lần này đáp lại là sự im lặng kéo dài thật lâu.
An mơ hồ đoán được sinh vật này có vẻ như đang cố gắng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Song đợi nửa ngày vẫn không có câu trả lời.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" An lại hỏi.
Lại tiếp tục im lặng, nhưng đột nhiên vách động bốn phía rung động dữ dội như đang nhấm nuốt cái gì đó khiến cho mọi người chưa kịp chuẩn bị gì mà đứng không vững, sau đó tất cả đồng loạt giơ vũ khí lên cảnh giác nhìn xung quanh.
“Chuyện này là sao?” Wayne kinh hãi nói:“Chúng tôi ở đây ba ngày cũng không có gặp tình huống này.”
Milos theo thói quen nhìn về phía An, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên vách động phía trên, vẻ mặt như thể đang nghiên cứu tìm đường ra.
Chấn động chỉ kéo dài hơn mười giây lại làm mọi người cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác tính mạng gặp nguy hiểm tăng vọt. Bọn họ cùng nhau nhìn về phía Milos, lại thấy người này đang nhìn chằm chằm đống xác chết động vật cách đó không xa, đống xác chết đó đang bị vách động bao vây lại sau đó bị nuốt chửng cho đến khi không còn gì cả.
Milos ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ vách tường mềm mềm dưới chân.
Một lát sau, hắn đứng dậy nói với mọi người: “Đây thật sự là một sinh vật, nói đúng hơn là nơi chúng ta rơi xuống là thực quản của nó.” Hắn dùng chân đạp đạp xuống đất, hỏi: “Như vậy, các ngươi cảm thấy phía dưới sẽ là cái gì?”
“Hậu môn!” Một binh lính lớn tiếng trả lời.
Những người khác đều nhìn về phía người đó. Anh ta bị nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, nhỏ giọng sửa lại: “ Nơi…… nơi bài tiết?”
Đổi cách nói khác thì cũng đâu có gì thay đổi đâu?
“Ta nghĩ.” Vẻ mặt Milos rất bình tĩnh mà nói:“Phía dưới rất có khả năng chính là lối thoát của chúng ta.”
Wayne chần chờ hỏi: “Phía dưới là tầng tầng đất đá, cho dù chúng ta có thể rời khỏi thân thể sinh vật này, thì làm sao bò từ dưới nền đất lên trên được?”
“Chúng tôi có thiết bị cung cấp oxy, ít nhất có thể duy trì trong ba ngày, cũng đủ để chúng ta đào ra một cái con đường từ dưới mặt đất lên trên.”
Mọi người như nghĩ tới điều gì đó mà gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, bốc cháy lên hy vọng.
An vỗ vỗ lên vách tường mềm mại, tùy ý hỏi: "Người anh em, phía dưới là hậu môn của ngươi?"
"Hửm? ""Hậu môn" là cái thứ gì nha?
"Nếu thật là cái đó thì..., ngươi có thể xem chúng ta như khí thải mà bài tiết ra ngoài được không?"
"Ô." Nó biết bài tiết là cái gì, nhưng nó không có bài tiết được trừ khi tiêu hoá sạch sẽ những thứ có thể ăn.
Ngươi thật là một sinh vật tốt không biết lãng phí là gì……
Lúc này, Milos đang chuẩn bị đo lường độ dày hạ tầng của vách tường, đột nhiên có cảm giác dưới chân lại lần nữa chấn động dữ dội, tiếp theo liền thấy cách đó không xa cả người An như thấp xuống, ngã vào trong thịt - vách động.
“Cẩn thận!” Milos bước nhanh về phía trước, nghĩ muốn nắm lấy tay An nhưng đã chậm, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô bị cắn nuốt.
“Anthony!” Bọn lính đồng loạt tiến lên, ngơ ngác mà nhìn nơi "cậu" biến mất.
Milos chỉ cảm thấy trái tim đập dữ dội, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cái cảm giác tàn bạo ẩn sâu trong lòng hắn nay lại len lỏi dâng lên.
“Bùm” một tiếng, An rơi thẳng tắp vào trong một con sông, làm bọt nước văng lên.
"Ai từng nói là sẽ không bài tiết nhỉ!"An chui từ trong lòng sông ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn phía trên.
" Ô." Nếu là chất thải công nghiệp thì có thể thải ra ngoài.
"……" Cô có cảm giác không còn lời gì để nói.
An bám lấy một khối nham thạch nhô lên, đánh giá xung quanh. Nơi này có một con sông ngầm rộng chừng 30-40m, dòng nước tĩnh lặng, ánh sáng thì mờ ảo, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua. Sinh vật nuốt bọn họ vào hiện đang ở phía trên sông ngầm, nhìn bề ngoài thật sự nhìn không ra đó là một sinh vật, màu da của nó tựa như nham thạch, mà thân thể lại như hòa làm một thể với đất.
An quyết định đặt tên cho nó là “Thôn phệ thú”.
Xem ra biện pháp của Milos có thể thực hiện được, thậm chí bọn họ không cần đào một cái thông đạo cũng có thể lên trên mặt đất.
An vội vàng thông báo cho Milos tình huống hiện tại thông qua Vượng Vượng.
Trong cơ thể thôn phệ thú, Milos vẫn đứng chỗ cũ, hai tay nắm chặt, mặc kệ sự lo lắng của binh lính bên cạnh, trong đôi mắt ánh lên màu vàng kim của hắn đang tràn đầy vẻ tàn bạo chưa từng có. Cho tới nay, hắn đều chỉ xem An như đối tượng hợp tác đặc biệt kiêm sinh vật kỳ lạ, nhưng khi vừa nhìn đến cô biến mất, trong lòng hắn sinh ra cảm giác kinh hoảng, là thật, không phải ảo giác. Hắn đã coi đối phương như đồng bọn lúc nào không hay, hắn không hy vọng cô chịu thương tổn gì.
Hắn thật sự tin tưởng cô quá mức, cho rằng cô ở trên hành tinh này là an toàn tuyệt đối rồi, lại không nghĩ rằng cô cũng sẽ có lúc gặp nguy hiểm.
Milos nheo mắt lại, không, cô nhất định sẽ không có việc gì. Vừa nhìn cô là biết có tướng sống dai!
Milos móc vũ khí, đột nhiên cảm giác bộ xương chuột trong túi tiền cử động, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh giấy được đưa ra, trên đó viết: Phía dưới có sông ngầm.
Quả nhiên. Khóe miệng Milos hơi cong cong, lệ khí cả người trong nháy mắt không còn.
Binh lính chung quanh kinh hãi mà nhìn thiếu tướng đại nhân của bọn họ, nụ cười thoạt nhìn cực kỳ khủng bố tinh thần trên mặt hắn thật ra là do cơ mặt run rẩy tạo thành phải không?
“An không sao rồi.” Milos nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với mọi người:“ "Cậu ta" vừa nói cho ta, phía dưới có một con sông ngầm.”
Ánh mắt mọi người sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Ngay sau đó lại nổi lên thắc mắc, thiếu tướng Milos vừa rồi rõ ràng chưa từng có động tác gì như là đi xem tin nhắn, rốt cuộc là ngài ấy liên hệ với Anthony như thế nào?
Không ít binh lính theo bản năng mở ra thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, kết quả phát hiện tín hiệu đứt quãng, căn bản không thể liên thông.
Chẳng lẽ thiết bị đầu cuối cá nhân của thiếu tướng Milos và Anthony được lắp đặt công nghệ cao? Hoặc là nói, giữa bọn họ thật ra có tồn tại một thứ gọi là linh cảm trong truyền thuyết?!
Có JQ (gian tình), chắc chắn có JQ!
“Các ngươi còn phát ngốc cái gì?” Milos lạnh lùng nói:“Nhanh lên lại đây tạo lối ra.”
Vài binh lính vội vàng lấy ra súng năng lượng có lực xuyên thấu mạnh nhất, liên tục bắn vào một điểm, đến khi bắn ra được một lỗ thủng sau đó nhanh chóng quăng ra một quả bom mini.
Chỉ nghe một tiếng oanh vang lên, trên vách tường bị tạc ra một cái lỗ hổng có bán kính ước chừng 40 cm. Một trận gió lạnh thổi vù vù qua lỗ hổng.
Trong lòng mọi người vui vẻ, như vậy là đã xuyên thẳng ra ngoài.
“Thiếu tá Wayne các ngươi ra ngoài trước đi, nhanh lên!” Milos ra lệnh.
Wayne cũng không có lãng phí thời gian, dẫn theo một đám binh lính nhảy xuống từ lỗ hổng. Chỗ hổng từ từ khép kín lại, mỗi một người đi xuống thì nhỏ lại một vòng.
Milos là người cuối cùng, nhưng chờ đến khi tất cả binh lính đều đã nhảy xuống thì chỗ hổng đã nhỏ đến mức không thể cho một người đi qua.
Ở giữa sông, các binh lính đã xuống tới giờ đang nôn nóng nhìn phía trên, lớn tiếng mà kêu to:"Thiếu tướng Milos!”
Mắt thấy chỗ hổng sắp khép kín hoàn toàn, một bóng người đột nhiên bay ra từ trong nước, vừa bám vào vách đá vừa ném một vật gì đó vào chỗ hổng, ánh sáng màu trắng hiện lên từ chỗ vật đó va chạm.
Mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, ngay sau đó nghe được bên tai truyền đến một tiếng nứt giòn, khi mở mắt ra lần nữa chỉ thấy phía trên lại xuất hiện một cái chỗ hổng, xung quanh đó có mảnh vụn bay tán loạn. Milos từ trong chỗ hổng nhảy ra, vững vàng bám vào trên vách rồi nhìn chăm chú vào An cách đó không xa.
Cũng không biết người này vừa làm cái gì, làm vách tường mềm mại trở nên giòn tan dễ vỡ, hắn bắn một phát súng là tạo được một lỗ hổng để người qua được. Tuy rằng vách động chỉ dày 6-7 m, nhưng cũng đủ khiến người giật mình.
Mặc kệ, dù sao bí mật trên người cô ấy cũng không phải chỉ có một cái? Chỉ cần cô không có chuyện gì là tốt rồi. Trong mắt Milos hiện lên ý cười dịu dàng. Nhìn cô bây giờ không hiểu sao hắn có cảm giác chỗ nào cũng thuận mắt.
An nhìn nụ cười của hắn mà lạnh sống lưng, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy hắn cười dịu dàng như vậy, chắc không phải là đang có âm mưu gì chứ? Cả người cô run lên một chút, thả người nhảy xuống, lặn vào trong sông ngầm, nháy mắt liền không thấy đâu nữa.
Khẩu quyết "Giòn" —— giòn hóa vật chất ba giây, trong ba giây nếu không có chịu bất kì công kích gì thì vật chất trở về nguyên bản.
/60
|