Dịch:Kidlove
An phát hiện mình quá mức lao lực, xương cốt đều dễ bị rơi rụng. Xem ra cần phải bỏ ra thời gian nghiên cứu một chút làm sao để kết cấu xương mình vững chắc thêm, nếu không về sau gặp phải địch nhân còn chưa có đấu võ đã bị người khác trực tiếp tới nhặt xác.
An nhặt cánh tay cụt của mình từ chỗ Kim Mao, một lần nữa lại khôi phục như cũ, Kim Mao không thể trở thành tọa kỵ của cô, cho dù hắn có ý kiến lớn hơn nữa về Kiển Kiển thì đều không khiến An chú ý tới hắn.
Kim Mao là vật sống thứ hai chứng kiến cô chuyển hóa Kiển Kiển thành khô lâu thú, nếu nói An thân là người mẹ ôn nhu xinh đẹp (?) thì gia hỏa kia chính là người ba mặt mày khả ố!
An coi bọn họ đùa giỡn là sự giao lưu tình cảm bình thường, cuộc sống sinh hoạt vì có họ tham dự mà tăng thêm không ít thú vui.
Nhưng bình tĩnh như vậy cũng bị vài ngày sau đánh vỡ. An thu được tin tức từ khô lâu chim Hi Khắc Tư, phát hiện một hài cốt linh hồn mới, đồng thời cũng phát hiện một số lượng thi thể động vật lớn. Nếu chỉ có hơn hai mươi con, tự nhiên không có gì kỳ quái nhưng số lượng thành một trăm, một ngàn thì không thể không khiến cô cảm thấy kinh dị.
Trên mặt đất là thi thể các loại động vật nằm ngang nằm dọc tứ tung, trên người chúng còn có miệng vết thương bỏng cháy và ăn mòn, da thịt thối rữa cháy đen, máu tươi khô cạn, ngay cả xương cốt cũng bị tổn hại nghiêm trọng, thoạt nhìn giống như bị một loại vũ khí năng lượng nào đó gây thương tích, nhưng theo như cô biết, súng RD của nhân loại không có uy lực lớn như vậy. Ít nhất đối với mãnh thú hành tinh này, lực sát thương rất hạn chế.
Song, nhìn thi thể trên mặt đất này, không hề thiếu mãnh thú cao cấp có thực lực mạnh mẽ, tỷ như toàn thân cứng cáp Hắc Lang. Lúc trước Milos đã từng giao thủ với chúng, dùng súng RD căn bản không thể phá được phòng ngự của chúng, trừ phi đánh vào nhược điểm của chúng.
Như vậy, một màn trước mặt này là do cái gì tạo thành? Nếu nhân loại có loại lực lượng vũ trang như vậy, sao có thể bị dã thú bức cho không thể đánh trả được?
An cưỡi Kiển Kiển đuổi theo hướng bên kia, một bên mượn mắt Hi Khắc Tư quan sát tình huống dưới mặt đất.
Rất nhanh, cô liền tìm thấy tung tích thi thể loài người ở phụ cận. Đó là một doanh trại quân đội có quy mô, nhìn số hiệu doanh trại hẳn là lệ thuộc vào căn cứ số 1. Không ít binh lính đang bận rộn ở trong doanh trại, nhìn có vẻ giống như vừa mới trải qua một hồi ác chiến.
Lúc này, một người quan quân đi ra từ trong doanh trại, người này có mái tóc bạc mắt màu xanh, một thân quân trang ngay ngắn, rất đẹp trai, khí chất nổi bật. An nhận ra hắn, hắn chính là trung tướng Lan Tước ở căn cứ số 1. Trên tư liệu nói hắn bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ giống như hơn ba mươi tuổi, không thể không nói, người Straous rất biết bảo dưỡng.
Kỳ quái, không phải nói trung tướng Lan Tước gặp nạn sao, còn đang chờ Milos phái binh đi cứu viện sao? Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, đâu có cỗ nào giống như cần yêu cầu cứu viện?
Trung tướng Lan Tước mệnh lệnh cho một đội binh đi vào trong rừng dọn sạch thi thể động vật, sau đó một lần nữa bố trí phòng vệ, đặt máy theo dõi trong phạm vi năm trăm mét. An bài thỏa đáng xong, hắn lại đi vào trong doanh trại, thật lâu sau cũng không có đi ra.
An cảm thấy doanh trại này có chỗ nào đó không đúng, quan sát một lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra, tính toán nhân số binh lính bao gồm cả số lượng binh lính đi dọn dẹp thi thể chỉ chỉ có 300 người, nhưng trong doanh trại lại chỉ có quy mô 100 người. Những người nhiều ra kia là ai, ngày thường chuẩn bị và bổ sung vật tư như thế nào? Mặt khác, trung tướng Lan Tước phái binh lính đi hộ tống nhà nghiên cứu khoa học ở chỗ nào?
Milos bên kia nhận được tin tức nhà nghiên cứu khoa học tới căn cứ số 2 bị gặp nạn trên đường, trung tướng Lan Tước dẫn người đi cứu viện, theo sau thì mất liên lạc. Vì thế thị trưởng Arsen của căn cứ số 1 thỉnh cầu Milos phái binh cứu hộ, bọn họ trước mặt là loạn trong giặc ngoài, thật sự không có kịp thời ra tay xử lý chuyện này.
An cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì với mình, mục đích của cô là hài cốt linh hồn kia. Nhưng khoảng cách có chút xa, không đợi cô đuổi tới, binh lính trung tướng Lan Tước cũng đã vùi lấp hài cốt kia và thi thể động vật khác xuống hố.
Dừng tay! Giữ lại chờ ta tới! Trong ý thức An hò hét,nhưng lại không thể ngăn cản hành vi của bọn họ.
Xem ra buổi tối phải đi đào hố rồi. Cho dù hài cốt kia chỉ còn lại một chút linh hồn chi lực, cô cũng không muốn từ bỏ.
Sau khi bọn lính xử lý thi thể xong thì quay trở về doanh trại. Tiếp theo, An kinh ngạc nhìn hơn hai trăm người lần lượt đi vào trong lều trại chỉ có thể cất chứa 30 người. Hơn 200 người, toàn bộ đi vào một lều trại chứa 30 người! Lều trại kia chẳng lẽ là dị thế nguyên không gian sao? Hoặc là nói, lều trại kia chỉ là che dấu, nơi đó kỳ thật chính là một con đường thông đạo khác?
Một đường cưỡi Kiển Kiển, một đường quan sát doanh trại kia, An Diệc ở trong màn đêm đã chạy tới chỗ chôn xương.
Kim Mao đi phía sau cô, khứu giác nhanh nhạy liền rất nhanh phát hiện ra mùi lạ trong không khí, hắn không khỏi cảnh giác lên.
Có Kim Mao phụ trách canh gác, An liền mang theo Kiển Kiển bắt đầu chuyên tâm đào hố.
Lúc này sắc trời đã tối, bốn phía một mảnh yên tĩnh, trong bóng đêm chỉ có hai cái bóng là một người và một cái khoan đang đào hố, ra sức tìm kiếm thi thể, thoạt hình phá lệ quỷ dị.
Trong hố đất đều là xác chết động vật nhưng An hiện tại không có cảm giác sợ hãi, có cũng chỉ là một chút hung tàn. Những binh lính đó rốt cuộc giết động vật này như thế nào?
Nửa giờ sau, an rốt cuộc cũng tìm được hài cốt linh hồn kia. Linh lực trên hài cốt đã tiêu tán hơn nửa, An nắm chặt thời gian, đem toàn bộ linh lực còn lại tụ trên một đoạn xương đùi để luyện hóa thành linh cốt.
Đúng lúc này, ở nơi xa vang lên một tiếng còi, ngay sau đó là tiếng cành lá đụng chạm và tiếng bước chân.
An lúc đầu còn tưởng rằng bị bọn họ phát hiện, sau đó mới biết thì ra có người gặp tập kích của đàn thú. Thanh âm hỗn tạp giữa súng và tiếng rống của dã thú dần dần chạy về bên này.
An không di chuyển, cô quyết định trước khi bọn họ đuổi tới nơi này sẽ luyện hóa thành công Linh cốt. Ngay vào thời điểm cô hoàn thành một khắc kia, một binh lính nhân loại nhảy ra từ trong rừng cây. Hắn đưa lưng về phía An, không ngừng bắn dã thú đuổi theo hắn.
An lập tức cất linh cốt vào trong cốt giới (nhẫn xương), sau đó mang theo Kiển Kiển từ trong hố chui ra.
Tên lính kia đúng lúc quay người, thình lình đối mặt với An vừa mới chui ra. Kiển Kiển còn đang cố sức bò ra khỏi hố, còn chưa kịp bò ra.
Nháy mắt, biểu tình trên mặt binh lính kia đình trệ, cả người giống như bị hóa thạch. Hắn nhìn thấy cái gì? Một bộ xương trắng bò ra từ trong hố đất, bò ra từ chính cái nơi bọn họ vùi lấp mấy trăm xác chết động vật ban ngày! “Nó” chậm rãi đứng lên, một thân xương trắng gầy yếu, hai luồng u hỏa màu lan trong hốc mắt trống sáng quắc như thiêu đốt, vô cùng quỷ mị.
Binh lính giống như bị dọa choáng váng, vẫn không hề nhúc nhích. An rất hiểu cảm giác lúc này của hắn, trong ban đêm tối đen lại nhìn thấy bộ xương người bò ra từ trong đám thi thể, mặc cho là ai cũng đều không chịu được bị đánh sâu “nho nhỏ”.
“Lão K, phát ngốc cái gì đấy? Đàn thú sắp đuổi tới nơi rồi, còn không nghĩ…” Giọng nói đột nhiên im bặt, khung xương bên hố đất đã thành công làm hắn không thầy dạy cũng có kỹ năng biến đổi sắc mặt, biểu tình hoảng sợ giống hệt người lính đầu tiên.
“Rống——”, lúc này, tiếng dã thú truyền đến từ phía sau cũng làm bừng tỉnh hai gã lính phát ngốc, bọn họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, anh dũng nhằm về phía đàn thú. So với việc khoa học không thể giải thích được sinh vật khô lâu, dã thú có máu có thịt hiển nhiên càng có cảm giác an toàn.
“A a a…” Hai người một bên điên cuồng chiến đấu, một bên gầm rú tiếng hoảng sợ.
Đồng bạn đi theo sau nhìn bọn họ kỳ quái, rõ ràng là chiếm ưu thế, còn kêu quỷ cái gì? Còn nghĩ rằng bọn hưng phấn vì nghĩ được cách cứu viện, kết quả đều chỉ thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ, còn ngược mấy con dã thú đến mơ hồ. Sức chiến đấu của họ đều bạo sao? Có cái gì kinh hoảng chứ?
Chẳng lẽ sợ hại có thể nâng cao sức chiến đấu?
“Các người không có việc gì chứ?” Dã thú đều đã bị hành hạ đến chết, có cần thiết phải bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ không?
Nghe đồng bạn dò hỏi, một trong hai người chỉ tay về phía hố đất, run giọng nói: “Bên kia có cái gì đó.”
“Có thứ gì?” Người nọ không hiểu mà nhìn về phía kia.
Hai người sau liếc nhìn nhau, cũng cẩn thận đi qua.
“Cái gì cũng không có.” Người nọ đi đến bên hố đất, nghi hoặc, nói: “Kỳ quái, cái hố này sao lại bị người đào?”
Hắn quay đầu lại muốn hỏi đồng bạn phía sau, kết quả lại thấy có đứng cách bảy tám mét, thân thể run rẩy giống như chết.
“Các người đến cùng đã nhìn thấy cái gì? Sợ thành như vậy!” Các người có biết rằng vẻ mặt các người bây giờ còn đáng sợ hơn cả quỷ!
Hai người đồng thời chỉ hố đất, há miệng lúc lâu mà không phát ra tiếng nói.
Tên lính kia lúc này mới nhìn kỹ, một cái đầu heo chậm rãi lộ ra ở phía dưới. Đây không phải là đầu heo bình thường, là một trường răng năng, là một khô lâu heo hai mắt bốc hỏa! Hốc mắt nó lập lèo hai ngọn quỷ hỏa âm trầm đang nhìn chằm chằm hai gã lính không xa.
Hai gã lính bị Kiển Kiển nhìn mà sợ hãi vô cùng, Kiển Kiển đồng dạng cũng bị họ dọa sợ. Vừa rồi lúc bọn họ rời đi, an đã nhanh chóng trốn vào trong bụi cây. Kiển Kiển vốn đi theo sát phía sau cô, kết quả vì quá khẩn trương, động tác vụng về mà rơi vài lần vào trong hố. Sau đó thật vất vả mới nâng được cái đầu lên thì nhìn thấy một người một quái thú đứng ở trước mặt nó, nó bị dọa đến ra nước tiểu rồi?
Mẹ ơi, thật đáng sợ, mau tới cứu con!
An thật hận sắt không thành thép, thời điểm mấu chốt cô còn đứt dây xích. Cái hố thấp như vậy còn không nhảy ra được, lưu ngươi lại còn dùng được gì?
Kiển Kiển hình như cảm nhận được sự ghét bỏ của An, nó quyết chí tự quyền, lên tinh thần hăng hái nhảy ra khỏi hố đất, sau đó chạy như điên tới chỗ cô.
Khi tên lính kia quay đầu lại, tầm mắt bỏ lỡ thân ảnh to lớn của Kiển Kiển biến mất trong bóng đêm. Hắn vốn bị ánh mắt của đồng bạn làm cho nổi lông da, kết quả cái gì cũng chẳng thấy, không khỏi hoài nghi hai tên gia hỏa này đang đùa hắn hay không.
“Các ngươi!” Đang muốn chất vấn thì lại nghe thấy tiếng dã thú truyền đến cách đó không xa. Ba người liếc nhìn nhau, cũng không lo nghĩ cái khác, cũng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Dã thú đánh lén nhân loại đêm nay không ngừng nghỉ, từng đợt lại từng đợt, số lượng khó có thể đếm hết. Trong đó có vài loại đặc biệt hung hãn, đã giết chết mười mấy người lính, thương vong vẫn còn tiếp tục.
Xung quanh đều là người và thú, An, Kiển Kiển và Kim Mao tránh ở chỗ tối, họ không lập tức rời đi để tránh bị đụng phải.
Hơn một trăm người cùng mấy trăm dã thú hỗn chiến ở trong rừng cây đen nhánh, mùi máu giết chóc bị bóng đêm che dấu, chỉ có thể từ tiếng động loạn vang để nghe ra một ít manh mối.
Đây tuyệt đối không phải là đội ngũ lần đầu tiên chém giết đàn dã thú, cái hố chôn lấp xác chết kia chính là chứng cứ. Khiến an kinh dị chính là nhóm người này chỉ có lực lượng trăm người sao có thể chống lại số lượng dã thú gấp ba bọn họ, chiến lực của bọn họ đến từ đâu? Hoặc là nói, bọn họ sử dụng vũ khí đặc biệt gì?
An phát hiện mình quá mức lao lực, xương cốt đều dễ bị rơi rụng. Xem ra cần phải bỏ ra thời gian nghiên cứu một chút làm sao để kết cấu xương mình vững chắc thêm, nếu không về sau gặp phải địch nhân còn chưa có đấu võ đã bị người khác trực tiếp tới nhặt xác.
An nhặt cánh tay cụt của mình từ chỗ Kim Mao, một lần nữa lại khôi phục như cũ, Kim Mao không thể trở thành tọa kỵ của cô, cho dù hắn có ý kiến lớn hơn nữa về Kiển Kiển thì đều không khiến An chú ý tới hắn.
Kim Mao là vật sống thứ hai chứng kiến cô chuyển hóa Kiển Kiển thành khô lâu thú, nếu nói An thân là người mẹ ôn nhu xinh đẹp (?) thì gia hỏa kia chính là người ba mặt mày khả ố!
An coi bọn họ đùa giỡn là sự giao lưu tình cảm bình thường, cuộc sống sinh hoạt vì có họ tham dự mà tăng thêm không ít thú vui.
Nhưng bình tĩnh như vậy cũng bị vài ngày sau đánh vỡ. An thu được tin tức từ khô lâu chim Hi Khắc Tư, phát hiện một hài cốt linh hồn mới, đồng thời cũng phát hiện một số lượng thi thể động vật lớn. Nếu chỉ có hơn hai mươi con, tự nhiên không có gì kỳ quái nhưng số lượng thành một trăm, một ngàn thì không thể không khiến cô cảm thấy kinh dị.
Trên mặt đất là thi thể các loại động vật nằm ngang nằm dọc tứ tung, trên người chúng còn có miệng vết thương bỏng cháy và ăn mòn, da thịt thối rữa cháy đen, máu tươi khô cạn, ngay cả xương cốt cũng bị tổn hại nghiêm trọng, thoạt nhìn giống như bị một loại vũ khí năng lượng nào đó gây thương tích, nhưng theo như cô biết, súng RD của nhân loại không có uy lực lớn như vậy. Ít nhất đối với mãnh thú hành tinh này, lực sát thương rất hạn chế.
Song, nhìn thi thể trên mặt đất này, không hề thiếu mãnh thú cao cấp có thực lực mạnh mẽ, tỷ như toàn thân cứng cáp Hắc Lang. Lúc trước Milos đã từng giao thủ với chúng, dùng súng RD căn bản không thể phá được phòng ngự của chúng, trừ phi đánh vào nhược điểm của chúng.
Như vậy, một màn trước mặt này là do cái gì tạo thành? Nếu nhân loại có loại lực lượng vũ trang như vậy, sao có thể bị dã thú bức cho không thể đánh trả được?
An cưỡi Kiển Kiển đuổi theo hướng bên kia, một bên mượn mắt Hi Khắc Tư quan sát tình huống dưới mặt đất.
Rất nhanh, cô liền tìm thấy tung tích thi thể loài người ở phụ cận. Đó là một doanh trại quân đội có quy mô, nhìn số hiệu doanh trại hẳn là lệ thuộc vào căn cứ số 1. Không ít binh lính đang bận rộn ở trong doanh trại, nhìn có vẻ giống như vừa mới trải qua một hồi ác chiến.
Lúc này, một người quan quân đi ra từ trong doanh trại, người này có mái tóc bạc mắt màu xanh, một thân quân trang ngay ngắn, rất đẹp trai, khí chất nổi bật. An nhận ra hắn, hắn chính là trung tướng Lan Tước ở căn cứ số 1. Trên tư liệu nói hắn bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ giống như hơn ba mươi tuổi, không thể không nói, người Straous rất biết bảo dưỡng.
Kỳ quái, không phải nói trung tướng Lan Tước gặp nạn sao, còn đang chờ Milos phái binh đi cứu viện sao? Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, đâu có cỗ nào giống như cần yêu cầu cứu viện?
Trung tướng Lan Tước mệnh lệnh cho một đội binh đi vào trong rừng dọn sạch thi thể động vật, sau đó một lần nữa bố trí phòng vệ, đặt máy theo dõi trong phạm vi năm trăm mét. An bài thỏa đáng xong, hắn lại đi vào trong doanh trại, thật lâu sau cũng không có đi ra.
An cảm thấy doanh trại này có chỗ nào đó không đúng, quan sát một lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra, tính toán nhân số binh lính bao gồm cả số lượng binh lính đi dọn dẹp thi thể chỉ chỉ có 300 người, nhưng trong doanh trại lại chỉ có quy mô 100 người. Những người nhiều ra kia là ai, ngày thường chuẩn bị và bổ sung vật tư như thế nào? Mặt khác, trung tướng Lan Tước phái binh lính đi hộ tống nhà nghiên cứu khoa học ở chỗ nào?
Milos bên kia nhận được tin tức nhà nghiên cứu khoa học tới căn cứ số 2 bị gặp nạn trên đường, trung tướng Lan Tước dẫn người đi cứu viện, theo sau thì mất liên lạc. Vì thế thị trưởng Arsen của căn cứ số 1 thỉnh cầu Milos phái binh cứu hộ, bọn họ trước mặt là loạn trong giặc ngoài, thật sự không có kịp thời ra tay xử lý chuyện này.
An cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì với mình, mục đích của cô là hài cốt linh hồn kia. Nhưng khoảng cách có chút xa, không đợi cô đuổi tới, binh lính trung tướng Lan Tước cũng đã vùi lấp hài cốt kia và thi thể động vật khác xuống hố.
Dừng tay! Giữ lại chờ ta tới! Trong ý thức An hò hét,nhưng lại không thể ngăn cản hành vi của bọn họ.
Xem ra buổi tối phải đi đào hố rồi. Cho dù hài cốt kia chỉ còn lại một chút linh hồn chi lực, cô cũng không muốn từ bỏ.
Sau khi bọn lính xử lý thi thể xong thì quay trở về doanh trại. Tiếp theo, An kinh ngạc nhìn hơn hai trăm người lần lượt đi vào trong lều trại chỉ có thể cất chứa 30 người. Hơn 200 người, toàn bộ đi vào một lều trại chứa 30 người! Lều trại kia chẳng lẽ là dị thế nguyên không gian sao? Hoặc là nói, lều trại kia chỉ là che dấu, nơi đó kỳ thật chính là một con đường thông đạo khác?
Một đường cưỡi Kiển Kiển, một đường quan sát doanh trại kia, An Diệc ở trong màn đêm đã chạy tới chỗ chôn xương.
Kim Mao đi phía sau cô, khứu giác nhanh nhạy liền rất nhanh phát hiện ra mùi lạ trong không khí, hắn không khỏi cảnh giác lên.
Có Kim Mao phụ trách canh gác, An liền mang theo Kiển Kiển bắt đầu chuyên tâm đào hố.
Lúc này sắc trời đã tối, bốn phía một mảnh yên tĩnh, trong bóng đêm chỉ có hai cái bóng là một người và một cái khoan đang đào hố, ra sức tìm kiếm thi thể, thoạt hình phá lệ quỷ dị.
Trong hố đất đều là xác chết động vật nhưng An hiện tại không có cảm giác sợ hãi, có cũng chỉ là một chút hung tàn. Những binh lính đó rốt cuộc giết động vật này như thế nào?
Nửa giờ sau, an rốt cuộc cũng tìm được hài cốt linh hồn kia. Linh lực trên hài cốt đã tiêu tán hơn nửa, An nắm chặt thời gian, đem toàn bộ linh lực còn lại tụ trên một đoạn xương đùi để luyện hóa thành linh cốt.
Đúng lúc này, ở nơi xa vang lên một tiếng còi, ngay sau đó là tiếng cành lá đụng chạm và tiếng bước chân.
An lúc đầu còn tưởng rằng bị bọn họ phát hiện, sau đó mới biết thì ra có người gặp tập kích của đàn thú. Thanh âm hỗn tạp giữa súng và tiếng rống của dã thú dần dần chạy về bên này.
An không di chuyển, cô quyết định trước khi bọn họ đuổi tới nơi này sẽ luyện hóa thành công Linh cốt. Ngay vào thời điểm cô hoàn thành một khắc kia, một binh lính nhân loại nhảy ra từ trong rừng cây. Hắn đưa lưng về phía An, không ngừng bắn dã thú đuổi theo hắn.
An lập tức cất linh cốt vào trong cốt giới (nhẫn xương), sau đó mang theo Kiển Kiển từ trong hố chui ra.
Tên lính kia đúng lúc quay người, thình lình đối mặt với An vừa mới chui ra. Kiển Kiển còn đang cố sức bò ra khỏi hố, còn chưa kịp bò ra.
Nháy mắt, biểu tình trên mặt binh lính kia đình trệ, cả người giống như bị hóa thạch. Hắn nhìn thấy cái gì? Một bộ xương trắng bò ra từ trong hố đất, bò ra từ chính cái nơi bọn họ vùi lấp mấy trăm xác chết động vật ban ngày! “Nó” chậm rãi đứng lên, một thân xương trắng gầy yếu, hai luồng u hỏa màu lan trong hốc mắt trống sáng quắc như thiêu đốt, vô cùng quỷ mị.
Binh lính giống như bị dọa choáng váng, vẫn không hề nhúc nhích. An rất hiểu cảm giác lúc này của hắn, trong ban đêm tối đen lại nhìn thấy bộ xương người bò ra từ trong đám thi thể, mặc cho là ai cũng đều không chịu được bị đánh sâu “nho nhỏ”.
“Lão K, phát ngốc cái gì đấy? Đàn thú sắp đuổi tới nơi rồi, còn không nghĩ…” Giọng nói đột nhiên im bặt, khung xương bên hố đất đã thành công làm hắn không thầy dạy cũng có kỹ năng biến đổi sắc mặt, biểu tình hoảng sợ giống hệt người lính đầu tiên.
“Rống——”, lúc này, tiếng dã thú truyền đến từ phía sau cũng làm bừng tỉnh hai gã lính phát ngốc, bọn họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, anh dũng nhằm về phía đàn thú. So với việc khoa học không thể giải thích được sinh vật khô lâu, dã thú có máu có thịt hiển nhiên càng có cảm giác an toàn.
“A a a…” Hai người một bên điên cuồng chiến đấu, một bên gầm rú tiếng hoảng sợ.
Đồng bạn đi theo sau nhìn bọn họ kỳ quái, rõ ràng là chiếm ưu thế, còn kêu quỷ cái gì? Còn nghĩ rằng bọn hưng phấn vì nghĩ được cách cứu viện, kết quả đều chỉ thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ, còn ngược mấy con dã thú đến mơ hồ. Sức chiến đấu của họ đều bạo sao? Có cái gì kinh hoảng chứ?
Chẳng lẽ sợ hại có thể nâng cao sức chiến đấu?
“Các người không có việc gì chứ?” Dã thú đều đã bị hành hạ đến chết, có cần thiết phải bày ra vẻ mặt giống như gặp quỷ không?
Nghe đồng bạn dò hỏi, một trong hai người chỉ tay về phía hố đất, run giọng nói: “Bên kia có cái gì đó.”
“Có thứ gì?” Người nọ không hiểu mà nhìn về phía kia.
Hai người sau liếc nhìn nhau, cũng cẩn thận đi qua.
“Cái gì cũng không có.” Người nọ đi đến bên hố đất, nghi hoặc, nói: “Kỳ quái, cái hố này sao lại bị người đào?”
Hắn quay đầu lại muốn hỏi đồng bạn phía sau, kết quả lại thấy có đứng cách bảy tám mét, thân thể run rẩy giống như chết.
“Các người đến cùng đã nhìn thấy cái gì? Sợ thành như vậy!” Các người có biết rằng vẻ mặt các người bây giờ còn đáng sợ hơn cả quỷ!
Hai người đồng thời chỉ hố đất, há miệng lúc lâu mà không phát ra tiếng nói.
Tên lính kia lúc này mới nhìn kỹ, một cái đầu heo chậm rãi lộ ra ở phía dưới. Đây không phải là đầu heo bình thường, là một trường răng năng, là một khô lâu heo hai mắt bốc hỏa! Hốc mắt nó lập lèo hai ngọn quỷ hỏa âm trầm đang nhìn chằm chằm hai gã lính không xa.
Hai gã lính bị Kiển Kiển nhìn mà sợ hãi vô cùng, Kiển Kiển đồng dạng cũng bị họ dọa sợ. Vừa rồi lúc bọn họ rời đi, an đã nhanh chóng trốn vào trong bụi cây. Kiển Kiển vốn đi theo sát phía sau cô, kết quả vì quá khẩn trương, động tác vụng về mà rơi vài lần vào trong hố. Sau đó thật vất vả mới nâng được cái đầu lên thì nhìn thấy một người một quái thú đứng ở trước mặt nó, nó bị dọa đến ra nước tiểu rồi?
Mẹ ơi, thật đáng sợ, mau tới cứu con!
An thật hận sắt không thành thép, thời điểm mấu chốt cô còn đứt dây xích. Cái hố thấp như vậy còn không nhảy ra được, lưu ngươi lại còn dùng được gì?
Kiển Kiển hình như cảm nhận được sự ghét bỏ của An, nó quyết chí tự quyền, lên tinh thần hăng hái nhảy ra khỏi hố đất, sau đó chạy như điên tới chỗ cô.
Khi tên lính kia quay đầu lại, tầm mắt bỏ lỡ thân ảnh to lớn của Kiển Kiển biến mất trong bóng đêm. Hắn vốn bị ánh mắt của đồng bạn làm cho nổi lông da, kết quả cái gì cũng chẳng thấy, không khỏi hoài nghi hai tên gia hỏa này đang đùa hắn hay không.
“Các ngươi!” Đang muốn chất vấn thì lại nghe thấy tiếng dã thú truyền đến cách đó không xa. Ba người liếc nhìn nhau, cũng không lo nghĩ cái khác, cũng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Dã thú đánh lén nhân loại đêm nay không ngừng nghỉ, từng đợt lại từng đợt, số lượng khó có thể đếm hết. Trong đó có vài loại đặc biệt hung hãn, đã giết chết mười mấy người lính, thương vong vẫn còn tiếp tục.
Xung quanh đều là người và thú, An, Kiển Kiển và Kim Mao tránh ở chỗ tối, họ không lập tức rời đi để tránh bị đụng phải.
Hơn một trăm người cùng mấy trăm dã thú hỗn chiến ở trong rừng cây đen nhánh, mùi máu giết chóc bị bóng đêm che dấu, chỉ có thể từ tiếng động loạn vang để nghe ra một ít manh mối.
Đây tuyệt đối không phải là đội ngũ lần đầu tiên chém giết đàn dã thú, cái hố chôn lấp xác chết kia chính là chứng cứ. Khiến an kinh dị chính là nhóm người này chỉ có lực lượng trăm người sao có thể chống lại số lượng dã thú gấp ba bọn họ, chiến lực của bọn họ đến từ đâu? Hoặc là nói, bọn họ sử dụng vũ khí đặc biệt gì?
/60
|