Thượng Quan Kỳ nắm vai ông già lại nói:
– Tiền bối không nên mạo hiểm, xin cứ giữ nguyên chỗ này, hễ nghe tiếng tại hạ gọi hãy tiến vào.
Dứt lời, chàng lại xông thẳng vế phía trước. Bỗng thấy một luồng ám kình đánh xéo lại.
Thượng Quan Kỳ lần này chuẩn bị kỹ hơn, tay phải phóng chưởng ra đồng thời tay trái vung lưỡi đao Kinh Hồn để che ngũ quan.
Quả nhiên chàng lại cảm thấy hai cạnh sườn bị sức mạnh của vật gì đánh vào.
Tuy ám khí đánh đến rất mau, song Thượng Quan Kỳ cũng chạy rất lẹ. Chớp mắt chàng đã nhảy đi xa hơn hai trượng rồi chú ý phòng bị.
Ngờ đâu chờ đã khá lâu mà vẫn không thấy tiềm lực cùng ám khí đánh tới nữa.
Chàng tập trung hết mục lực để nhìn ra hai bên, nhưng chỉ thấy tối đen không có chỗ nào đáng nghi thì lẩm bẩm: “Quái lạ! Chưởng lực cùng ám khí tựa hồ ở khu này phóng ra sao bây giờ lại không thấy gì nữa? Nếu kình lực cùng ám khí theo đường thẳng mà nói thì chỉ còn cách chỗ này rất gần”.
Thượng Quan Kỳ vừa lấy làm kinh dị vừa trở gót quay trở lại tìm tòi nghe ngóng. Chàng nghĩ thầm: “Tình thế đã hiển nhiên, người phóng ám khí ra chỉ gần đâu đây, nếu không tìm ra được người đó để trừ khử đi thì sau khi mình qua chỗ này rồi, tất bị y chẹn mất đường ra. Đó là một điều đáng lo”.
Từ lúc Thượng Quan Kỳ vào Cổn Long Vương phủ đã thấy bao nhiêu chuyện kỳ lạ, nên đối với vụ bị tiềm lực cùng ám khí đánh tới này, chàng không dám phán đoán hàm hồ. Chàng nhận định phương hướng men theo vách đá rồi tiến về phía trước tìm lại.
Sau khi dừng lại một lúc lâu trong bóng tối, Thượng Quan Kỳ đã nhìn thấy cảnh vật trong vòng mấy thước.
Nguyên mục lực của chàng lút canh khuya không có trăng sao chàng vẫn có thể trông rõ ngoài xa hàng năm, sáu trượng. Nhưng ở trong đường hầm này nhãn lực chàng chỉ trông ra xa được chừng vài thước mà thôi.
Thượng Quan Kỳ đang đi, chợt thấy phía trước cách chừng vài thước, vách đá có một huyệt động. Chàng để ý nhìn kỹ thì huyệt động này đi chênh chếch vào.
Thượng Quan Kỳ chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
– Phải rồi! Người phóng ám khí núp trong huyệt động này. Xem kình lực của đối phương nếu họ đường đường chính chính tỉ thí với mình, chưa chắc mình đã ăn đứt. Con người có võ công. như vậy mà phải lén lút tập kích, không biết bọ có dụng ý gì”?
Chàng còn đang suy nghĩ thì đã gần tới huyệt động. Chàng dán tai vào nghe ngóng thì quả nhiên có tiếng người thở hít rất khẽ, rõ ràng là một tay cao thủ nội công vào hạng thượng thặng.
Thượng Quan Kỳ nắm chắc lưỡi đao Kinh Hồn, dằn giọng quát:
– Đại giá chưởng lực hùng mạnh, sao không chịu ra mặt hội kiến, hoặc tỉ thí một cách đường đường chính chính mà phải lén lút đánh trộm Như thế đâu phải là hành vi của bậc đại trượng phù.
Bỗng thấy một tiếng cười lạnh lẽo nổi lên, rồi từ trong huyệt động vách đá một cánh tay đưa ra toan bắt lưỡi đao Kinh Hồn, đồng thời một thanh âm lạnh lùng lên tiếng:
– Lão phu không được quyền tự chủ, đâu có phải là ta sợ ngươi!
Chưa dứt lời, rú lên một tiếng thất thanh rồi lùi lại.
Nguyên lưỡi Kinh Hồn đao sắc bén phi thường, cánh tay từ trong bích động đưa ra đụng vào lưỡi kim đao, bị đứt mất từ cổ tay, máu tươi chảy ra như suối.
Thượng Quan Kỳ thu đao về xông thẳng vào huyệt động thì bất thình lình một luồng kình lực từ trong huyệt động phóng ra. Thượng Quan Kỳ đã đề phòng từ trước, giơ tay áo bên trái lên quét ngang.
Luồng kình lực kia cũng mạnh gớm khiếp. Chưởng lực hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ bị hất trở lại.
Chàng giật mình nghĩ thầm: Trong thạch động này không biết nhân vật nào mà võ công ghê gớm như vậy?
Thượng Quan Kỳ là hạng niên thiếu, khí huyết đương thịnh, vừa bị hất ra ngoài thạch động, chàng chỉ điều dưỡng một chút rồi giơ tay trái lên che mặt, lại xông vào huyệt động thì một luống tiềm lực khác rất mãnh liệt phóng ra.
Thượng Quan Kỳ để tụ hết công lực, tay trái đánh mạnh ra một chưởng.
Chưởng lực hai bên chạm nhau xoáy lại thành một cơn gió lốc quét thạch động rào rào.
Thượng Quan Kỳ tuy đỡ được chưởng đó, song trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm: “Người trong động này võ công còn cao hơn mình..”..
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, thốt nhiên một luồng hào quang lóe ra lấp loáng đâm tưới.
Thượng Quan. Kỳ vung đao lên đo đánh choang một tiếng, thanh trường
kiếm kia bị gãy đôi.
Bỗng trên không những ánh sáng vàng vọt ra, vô số ám khí tới tấp phóng lại.
Thượng Quan Kỳ múa kim đao che mặt, bao nhiêu ám khí đều bị kim đao gạt rơi xuống lả tả. Chàng lại ỷ có áo Thiên Tằm nên không cần đề phòng những ám khí phóng vào người...
Người trong bích động dường như thế cùng lực kiệt bật lên tiếng cười the thé rồi quát:
– Ám khí này của lão phu không những tôi thuốc kịch độc mà còn chuyên dể phá khí lực nội công. Ngươi ỷ mình võ công cao cường, thì dù có giỏi chăng nữa cũng chỉ chống được trong vòng nửa giờ...
Thượng Quan Kỳ cười thầm, lên tiếng quát:
– Mấy mũi ám khí đó làm gì được tại hạ? Song hoàng thiên có đức hiếu sinh, tại hạ không tuyệt diệt. Nếu đại giá không hạ khí giới thì đừng trách lưỡi đao Kinh Hồn vô tình.
Trong bóng tối bỗng nổi lên những tiếng rú kinh ngạc:
– Trời ơi? Kinh Hồn đao! Phải chăng là một thứ trong “Võ Lâm Tam Bảo”?
Lại một âm thanh khác nói tiếp:
– Y đã có lưỡi đao Kinh Hồn, tất nhiên trong mình còn mặc áo Thiên Tằm. Thế thì y còn sợ gì tên độc nữa?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Người trong bích động này xem chừng biết rõ Võ Lâm Tam Bảo”. Chàng liền quát to:
– Đại giá đã biết uy thế Võ Lâm Tam Bảo chẳng lẽ còn muốn thử xem nó lợi hại ra sao nữa chăng?
Trong bích động đột nhiên vang lên hai tiếng thở dài, nói:
– Các hạ đã mang Võ Lâm Tam Bảo trong người, dĩ nhiên phải là một cao nhân quán thế. Không hiểu các hạ có thể cho biết đại danh được chăng?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ, một kẻ hậu tiến trong võ lâm mà thôi.
Chàng đợi lâu không thấy trong bích động có tiếng trả lời thì cho rằng cái tên Thượng Quan Kỳ có lẽ đối phương chưa nghe thấy bao giờ, nên họ trầm ngâm không đáp lại.
Qua một thời gian chừng uống cạn tuần trà, Thượng Quan Kỳ không nhẫn nại được nữa, toan cất tiếng hỏi lại, thì nghe trong bích động có một người nói nhỏ:
– Đạo huynh! Trong võ lâm không kể gì người lớn hay người nhỏ, ai thành đạt là hơn. Đạo huynh cùng bần tăng đều là người có chút danh vọng, thế mà bị Cổn Long Vương nhốt vào trong thạch động này mấy chục năm trời.
Rồi chàng lại thấy một thanh âm khác đáp lại:
– Đạo huynh nói phải lắm! Ông bạn này đã lấy được Võ Lâm Tam Bảo trong tay thì nhất định phải là người phi thường.
Thượng Quan Kỳ lắng tai nghe hai người nói chuyện trong bích động đột nhiên im bặt, kế tiếp là một tiếng “Chát” vọng lên như tiếng đá chạm nhau. Rồi tia lửa lóe lên.
Nhãn lực của Thượng Quan Kỳ quả thực hơn người.
Dưới ánh lửa lóe lên một cái, chàng đã nhìn thấy bộ mặt hai người tóc dài râu quặn ngồi tựa vào vách đá.
Bỗng nghe có tiếng trầm. trầm hỏi vọng ra:
– Thượng Quan huynh đã nhìn rõ mặt bần tăng chưa?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm “Y đã tự xưng là bần tăng thì dĩ nhiên là một vị hòa thượng”, liền lớn tiếng hỏi:
– Đại sư pháp hiệu là gì?
Một thanh âm trầm trầm khẽ đáp:
– Bần tăng là Thiên Mộc – xuất thân thuộc phái Tung Sơn chùa Thiếu Lâm.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Vậy đại sư phụ có biết Thiết Mộc đại sư không?
Thiên Mộc đại sư đáp:
– Y là sư đệ bần tăng sao thí chủ lại biết?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ cùng y có duyên hội ngộ được vài lần. Thấy y là bậc võ công cao cường nên tại hạ rất kính phục.
Thiên Mộc đại sư thở dài nói:
Vị đạo trưởng đây cũng bị cầm tù với bần tăng, và là một bậc cao đồ của phái Côn Luân, đạo hiệu là Thanh Linh đạo trưởng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Hai vị là những bậc tiền bối trong võ lâm mà tại hạ không biết, xin hai vị tha tội cho.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Bần tăng cùng Thanh Linh đạo trưởng bị tên nghiệt đồ đó nhốt ở đây không biết bao nhiêu lâu, vì trong thạch động này không có ánh dương quang chẳng biết ngày đêm là gì nữa. Nhưng chắc cũng đến trên mười năm nay.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm:
– Đáng tiếc là mình xuất thân quá muộn nên chưa được nghe tên tuổi mấy vị
này. Giả tỉ Tích Mộc đại sư cũng vào đây với mình thì y có thể biết rõ ngày Thiên Mộc mất tích.
Chàng chưa kịp trả lời thì Thanh Linh đạo trưởng đã lên tiếng:
– Thượng Quan huynh đã đủ sức chống cự lại chưởng lực và ám khí của bần đạo cùng Thiên Mộc đạo huynh thì đủ biết là bản lãnh hơn người.
Thượng Quan Kỳ khiêm tốn nói:
– Bất quá tại hạ trông cậy vào uy lực Võ Lâm Tam Bảo, chứ thực ra chẳng có bản lãnh gì đáng kể.
Thiên Mộc nói:
– Dù uy lực của tam bảo ghê gớm đến đâu nhưng người bản lãnh tầm thường cũng không chống lại được với hai chưởng vừa rồi. Thượng Quan huynh đã len lỏi vào nhà mật thất này tất phải có việc gì, liệu cho biết được chăng?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Hai người này công lực thâm hậu lại xuất thân ở những môn phái lớn, không biết vì lẽ gì đã bị Cổn Long Vương nhốt ở đây”?.
Mình chẳng nên nói dối làm gì, liền đáp:
– Cổn Long Vương làm nhiều điều tàn ác đã gây ra bao nhiêu kiếp vận đen tối cho võ lâm. Y nhờ có độc dược lâm mê muội thần trí để kiềm chế những tay cao thủ giang hồ. Tại hạ muốn liều mình...
Nói tới đây, chàng chàng sực nhớ ra điều gì liền nói:
– Coi thần trí hai vị dường như không giống những người đã bị thuốc mê.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Chúng tôi tuy chưa uống thuốc mê nhưng phải chịu khố sở còn hơn những người bị đánh thuốc gấp bội...
Thốt nhiên lão kêu lên một tiếng rồi im bặt.
Lúc này Thượng Quan Kỳ đã đứng rất gần hai người. Chàng chú ý nhìn thì thấy Thiên Mộc đại sư mồ hôi toát ra như tắm vì đau đớn vô cùng.
Thượng Quan Kỳ đã rút kinh nghiệm, nên vừa trông thấy liền biết ngay là Cổn Long Vương trói buộc hai vị này bằng một cách nào đó và hiện có người đang giật dây. Chàng liền tiến lại gần thêm một bước khẽ nói:
– Trong tay vãn bối có đao Kinh Hồn sắc bén vô cùng, may ra giải trừ được dây trói buộc cho tiền bối.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Ở trên lưng bấn tăng...
Rồi đau quá không nói được nữa.
Thượng Quan Kỳ bước quanh lại sau lưng Thiên Mộc ngầm vận nội lực, vung Kinh Hồn đao chém xuống đánh “Sạt” một tiếng.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên thở phào một cái nói:
– Xin đa tạ Thượng Quan thí chủ.
Thượng Quan Kỳ lại vung kim đao lên toan chém xuống phía sau lưng Thanh Linh đạo trưởng, nhưng đạo trường giơ tay ra ngăn lại nói:
– Khoan đã.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Đạo trưởng không bị dây trói hay sao?
Thanh Linh đạo trưởng khẽ đáp:
– Chỗ trói buộc bần đạo dính liền với cơ quan bố trí trong vách đá. Bây giờ thí chủ chém xuống e rằng trong bích động này xảy ra biến cố...
Thanh Linh thốt nhiên dừng lại không nói nữa, rồi quát hỏi:
– Ai?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin tiền bối vào đây.
Rồi khẽ giới thiệu hai vị.
– Đây là một vị tiền bối cùng một cảnh ngộ với hai vị, đã bị Cổn Long Vương dùng thuật Kim Châm Quá Huyệt rồi lấy tơ Thiên Tằm luồn qua huyệt đạo nhốt trong tòa hắc thất.
Nói xong lão áo đen cũng vào tới nơi.
Lúc này Thiên Mộc đại sư đã hết đau, nhìn thấy người mới đến quả nhiên cùng bị một trường hợp như mình và tựa hồ mấy chục năm trời chưa được tắm gội.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Dây buộc trong ngươi đạo trưởng không chặt đi, tại hạ e rằng khó lòng ra khỏi bích động này.
Thanh Linh đạo trưởng nói:
– Chỗ trói buộc bần đạo tuy đính liền với cơ quan trong bích động, nhưng không đến nỗi đau khổ quá như Thiên Mộc đại sư. Bây giờ xin Thượng Quan thí chủ đưa đại sư chạy trước đi!
Thiên Mộc đại sư nói:
– Không được, chúng ta mấy chốc năm trời hoạn nạn có nhau. Lẽ đâu bần tăng bỏ đạo trưởng lại mà chạy lấy mình.
Thanh Linh đạo trưởng cười nói:
– Đạo huynh đã bị Cổn Long Vương cầm tù tại đây mấy chục năm trời mà còn chưa khám phá ra cái quan hệ của sự sống chết. Nếu bần đạo miễn cưỡng để chặt đứt dây trói, trong bích động xảy ra cuộc diễn biến, có thể khiến cho Thượng
Quan thí chủ cũng bị nhốt vào đây. Như vậy thì đối với bần đạo chẳng ích gì mà hại cả đến các vị nữa, có phải là lợi bất cập hại không.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Lời Thanh Linh đạo trường quả là có lý. Cổn Long Vương là tay thâm độc khôn lường, chưa được nửa ngày trời mà mình đã gặp bao nhiêu biến cố, không nhờ đao Kinh Hồn cùng áo Thiên Tằm thì mình cũng bị bỏ xác rồi”.
Bỗng nghe Thanh Linh đạo trưởng nói tiếp:
– Các vị chạy đi thôi? Đại cuộc của võ lâm quan hệ hơn sự sống chết của mình bần đạo. Nếu đạo huynh còn muốn cứu bần đạo thì đừng nên hấp tấp.
Thiên Mộc đại sư toan nói nữa, nhưng Thanh Linh đạo trưởng gạt đi, giục:
– Người đưa cơm sắp vào rồi đó? Đạo huynh còn chờ gì nữa...
Thiên Mộc đại sư chắp tay niệm Phật hiệu rồi nói:
– Thôi đạo huynh ở lại! Bần tăng sẽ dùng hết khả năng dể mưu cầu cho đạo huynh mau thoát khỏi nơi đây.
Thanh Linh cười nói:
– Vạn nhất mà bần đạo chết đi, xin đạo huynh báo tin cho chưởng môn phái Côn Luân biết giùm.
Thượng Quan Kỳ khoanh tay nói:
– Chờ khi dò la xong bí mật trong đường hầm này, tại hạ sẽ trở lại đây giải cứu cho đạo trưởng.
Nói xong trở gót đi ra.
Thiên Mộc đại sư nhắc lấy cây thiền trượng theo sau Thượng Quan Kỳ ra khỏi bích động.
Lão già áo đen lại toan đi trước mở đường, song Thượng Quan Kỳ ngăn lại rồi tự mình đi trước.
Đường hầm này tuy tối tăm mù mịt, mà lại ở chỗ không khí vẫn lưu thông dễ thở.
Ba người lại đi sâu vào bảy tám trượng nữa vẫn chưa thấy gì cản trở hoặc xảy ra biến cố.
Thượng Quan Kỳ vừa đi vừa nghĩ thầm: “Đường hầm này không biết còn dài đến đâu, xem cách kiến trúc cực kỳ hiện đại”.
Chàng đang nghĩ, thốt nhiên đến chỗ quanh. Từ chỗ quanh này đường đi vòng vèo, chỉ cách chừng mười bước, đường lại khuất khúc. Đi hết chừng bảy, tám khúc quanh thì bỗng thấy ánh sáng chiếu lại.
Thượng Quan Kỳ dừng bước ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy ánh sáng từ một chỗ cửa đá khép hờ chiếu lại. Chàng mừng thầm nghĩ bụng: “Căn nhà có ánh sáng
kia chắc là chỗ cuối cùng đường hầm”. Chàng quay lại nhìn Thiên Mộc và lão già áo đen nói:
– Xin hai vị cẩn thận đừng để có tiếng động cho người trong nhà biết.
Hai lão mười mấy năm chưa được thấy ánh sáng, bây giờ đột nhiên trông thấy thì vừa sợ vừa mừng, thở phào một cái.
Thượng Quan Kỳ vừa đi rất thong thả vừa lắng tai nghe ngóng. Đi đến gần cửa đá vẫn không thấy tiếng tăm gì.
Thiên Mộc đại sư cùng lão già áo đen đi sau cách chàng chừng bốn năm thước lúc nào cũng sẵn sàng ra tay tiếp ứng cho chàng.
Thượng Quan Kỳ dừng lại lắng tai nghe một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì hết. Bầu không khí trầm lặng này càng khiến cho mọi người phải hồi hộp.
Thượng Quan Kỳ đứng ngoài cửa lầu chừng một khắc, rồi không nén nổi tính hiếu kỳ, thò đầu trông vào.
Tòa thạch thất này khá rộng nhưng ít đồ trần triết. Trên nóc chỗ giữa nhà có treo một ngọn đèn thủy tinh. Bốn góc tường có gắn bốn hạt minh châu, ánh lửa chiếu vào trông rất huy hoàng.
Một cái giường gỗ trên giải đệm vàng kê tận vào góc nhà thạch thất. Trên giường một người đàn bà tóc rũ ngang vai, mình mặc áo lụa màu lục ngồi đang ngửa mặt trông lên nóc nhà xuất thần quay lưng ra cửa, nên Thượng Quan Kỳ không trông rõ mặt. Nhưng chàng thấy sau lưng nàng có vẻ thanh nhã, chắc cũng là một nữ lang tuyệt sắc.
Thượng Quan Kỳ hắng giọng lên tiếng:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ xin bái kiến cô nương?
Song cô gái rũ tóc ngồi trên giường lờ như không nghe tiếng và vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ rùng mình nghĩ thầm: “Cô này trấn tĩnh ghê thật”. Nhưng chàng vẫn không quay đầu ra, cất tiếng cao hơn:
– Xin hỏi cô nương...
Nữ lang rũ tóc quay đầu ra ngơ ngác nhìn Thượng Quan Kỳ một hồi rồi hỏi:
– Ngươi hỏi ta phải không?
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ lại thì người đàn bà này mặt đã nhăn nheo, đúng là một mụ lão ẩu. Song nước da mịn màng và tướng mạo thanh nhã còn lưu lại những nét diễm lệ kinh người hồi tuổi trẻ. Chàng đáp:
– Đúng rồi! Tại hạ muốn hỏi cô nương...
Lão phụ thở dài sườn sượt rồi từ từ quay vào, bỏ mặc Thượng Quan Kỳ không đáp.
Thượng Quan Kỳ lại. hỏi:
– Tại hạ xin hỏi một lời, cô nương đã thấy Cổn Long Vương chưa?
Ba chữ Cổn Long Vương quả có sức mạnh ghê gớm khiến cho phu nhân đột nhiên quay ra, cặp mắt nhìn chằm chặp Thượng Quan Kỳ hồi lâu rồi hỏi:
– Ngươi có biết bao giờ Cổn Long Vương sẽ về không.
Cả hai người hỏi chuyện nhau một cách đầu Ngô mình Sở chẳng ăn nhập gì với nhau.
Thượng Quan Kỳ tự hỏi: “Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế, không hiểu mụ này có phải là người thân tín của y giả vờ làm mụ già để tiện bề ngấm ngầm trợ lực không”?.
Rồi không biết chàng nghĩ sao từ từ đi vào phía giường gỗ.
Bất thình lình, từ một chỗ trong nhà này có tiếng oanh thỏ thẻ vọng ra:
– Các ngươi có điều chi thì nói với ta!
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy trong góc nhà có một thiếu nữ cũng mặc áo màu lục đứng đó.
Thiếu nữ này đi chân không, đầu bù tóc rối xõa xuống vai và đắp cả lên lưng. Áo quần nàng có mấy chỗ rách nát, rõ ra lâu nay nàng không thay đồi quần áo và không tắm gội. Nhưng dù áo rách rưới nàng vẫn không kém vẻ mỹ miều.
Thật là một bức họa không cân đối: Trong căn nhà, ánh minh châu huy hoàng, trần thiết thanh nhã mà lại có cô gái diễm lệ ăn mặc rách rưới đứng đó.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
– Phải chăng cô nương là chủ nhân thạch thất này?
Nữ lang áo lục đáp:
– Nhớ lại ngày mà mẹ con ta vào ở trong nhà thạch thất này thì đây là nhà giam mẹ con ta, mà bảo ta là chủ nhân cũng đúng.
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn phu nhân mặc áo màu lục hỏi:
– Bà này phải chăng là lệnh đường cô nương?
Nữ lang đáp:
– Đúng là má má ta đó.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Nghe lời lẽ cô nương thì dường như cô đã bị Cổn Long Vương cầm tù tại đây.
Nữ lang áo lục đáp:
– Ta ở trong nhà đá này từ nhỏ đến lớn thưa ra khỏi đây bước nào, hay nói cho đúng hơn là không được rời khỏi nửa bước.
Thượng Quan Kỳ đã biết những người trong phủ Cổn Long Vương, ai cũng có một đoạn thương tâm dĩ vãng. Dù là người ăn ngon mặc đẹp cũng chỉ lã kẻ bị cầm tù một cách rất nghiêm khắc không ai được tự do, nên đối với lời nói của nữ lang áo lục chàng không lấy gì làm lạ, chàng thở dài hỏi:
– Cô nương có biết thân thế mình chăng?
Nữ lang áo lục lắc đầu đáp:
– Ta không biết mà sau này vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Sao vậy?
Nữ lang đáp:
– Vì má ta điên rồi. Lúc ta còn nhỏ, má ta không chịu nói ra, chỉ nói những việc độc ác trên thế gian. Khi ta lớn khôn thì bất hạnh người bị chứng điên, không nhớ gì để kể lại cho ta hay.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Cô bé này tuy thông minh nhưng còn nhỏ tuổi lại không hiểu việc quá khứ, dù có hỏi nữa cũng vô ích”.
Nghĩ vậy chàng chắp tay nói:
– Xin lỗi đã quấy nhiễu cô nương, tại hạ cáo từ đây.
Nói xong trở gót toan đi. Thiếu nữ áo màu lục gọi giựt lại:
– Khoan đã!
Thượng Quan Kỳ quay lại hỏi:
– Cô nương còn điều chi dặn bảo?
Thiếu nữ đáp:
– Mẫu thân ta tuy mắc chứng điên nhưng không nặng lắm, nhiều lúc tỉnh táo như thường. Ngươi chờ lại một lúc may có thể hỏi ra được lai lịch chúng ta.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Những người trong phủ Cổn Long Vương, ai cũng có nỗi bi thảm, mình nghe đã nhiễu rồi”. Chàng đáp:
– Chúng tôi còn có việc phải giải quyết gấp rút không thể ở lai đây lâu được. Xin cô nương bảo trọng thân thể. Tại hạ hãy xin tạm biệt.
Thiếu nữ buồn rầu hỏi:
– Ngươi lưu lại một khắc nữa cũng không được ư?
Nàng nói câu này với vê mặt cực kỳ thê thảm.
Thượng Quan Kỳ chưa kịp trả lời thì thiếu nữ lại nói tiếp:
– Ngươi cả gọi những ông bạn vào đây. Ta có cái này hay lắm để cho các ngươi.
Thiên Mộc đại sư đứng ở ngoài cửa đột nhiên nói xen vào:
– Thượng Quan thí chủ chớ nên coi thường. Bọn thủ hạ Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế, không biết đâu mà lường. Chúng ta đừng để mắc vào tròng.
Thượng Quan Kỳ cho là phải. Và chủ ý chàng đến đây là để tìm cho ra nhà độc thất, chẳng lẽ vì một cô gái, mà để lơ việc chính.
Chàng liền trầm giọng nói:
– Cô nương chẳng nên nhọc lòng. Tại hạ có người đang chờ, xin cho cáo biệt.
Đoạn xoay mình bước ra khỏi căn nhà.
Thiếu nữ mặc áo màu lục hốt hoảng xoay mình đuổi theo.
Thân pháp Thượng Quan Kỳ mau lệ dị thường. Thoáng cái chàng đã ra khỏi nhà thạch thất.
Thiếu nữ đuổi theo đến cửa rồi đột nhiên dừng lại.
Thượng Quan Kỳ thấy vậy để ý nhìn thì sau lưng nàng có một sợi dây bạc nhỏ chuyển động thì sực nhớ ra lẩm bẩm: “Phải rồi! Cô cũng bị dây thiên tằm trói buộc”.
Thiên Mộc đại sư khẽ nói:
– Hai vị nữ thí chủ này cũng bị Cổn Long Vương nhốt tại đây.
Lão giá áo đen nói:
– Những so với bọn ta thì mẹ con cô này còn khá hơn.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói:
– Những tay thủ hạ Cổn Long Vương chằng bị thuốc mê thì bị trói buộc một cách rất tàn nhẫn. Nếu mình giải trừ được thuốc mê cho họ thì thế lực của Cổn Long Vương bị vỡ tan tành.
Thiên Mộc đại sư trầm giọng nói:
– Lão tăng xin đem toàn lực ra để giúp thí chủ hoàn thành chí nguyện.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long Vương làm những việc ngược đời, vùng vẫy giang hồ mấy chục năm, gây nên một trường kiếp vận. Nếu không sớm phá nhà độc thất thì chỉ trong vòng ba năm nữa, cái mộng bá quyền trong võ lâm của y sẽ được hoàn thành.
Vừa đi vừa nói chuyện, lại đi được xa hơn mười trượng, chuyển qua hai khúc quanh. Đường hầm tối mò, giơ bàn tay trông không rõ.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên tiến lên đi trước mở đường rồi nói:
– Cổn Long Vương tuy cầm tù bần tăng mấy chục năm, song võ công bần tăng cũng chưa mất đi. Mấy chục năm nay, bần tăng vẫn cố công tu luyện dường
như võ công có tăng tiến thêm.
Thượng Quan Kỳ biết nhà sư võ công cao cường nên không ngăn cản để nhà sư đi trước, rồi chàng theo sau chuẩn bị đối phó.
Ba người đi thêm mấy trượng nữa bỗng nghe có tiếng khóc vọng lại.
Thiên Mộc dừng chân lắng tai nghe thì tựa như tiếng đàn bà vừa khóc vừa kể lể, nhưng ở xa quá nghe không được rõ.
Đường hầm tối đen, chặng nào cũng đặt cạm bẫy hãi hùng, cùng là những cảnh tượng thương tâm thảm mục. Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm vận khí, bỏ hết tạp niệm, lắng tai nghe ngóng. Tiếng khóc rất bi ai khiến người nghe phải não lòng.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói:
– Chưa biết người đàn bà là nhân vật thế nào mà đã bị Cổn Long Vương giam cầm lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Thiên Mộc đại sư buồn rầu nói:
– Những hạng tù nhân bị nhốt không được thấy ánh mặt trời còn cực hơn là bị chết. Lão tăng xuất gia từ ngày bảy tuổi, cắt tóc đi tu ở núi Tung Sơn, tự tin rằng mình đã sớm dứt trần duyên. Thế mà sống ở nơi tù ngục này lâu ngày, không khỏi đem lòng thương xót vô hạn.
Bỗng một tiếng cười the thé vọng lại cắt đứt lời Thiên Mộc đại sư rồi có người cất tiếng nói:
– Chỉ trong thời gian uống cạn tuần trà là bọn ngươi phải nhọn lấy đường. Trên cái bàn đá, có đặt thứ thuốc rất thần diệu tên là Vong Ngã Thần Hoàn. Ngươi uống vào là quên hết mọi việc dĩ vãng. Võ công bọn ngươi cũng vào hạng khá. Lão phu đây thay mặt chủ nhân bỏ hết lầm lỡ đã qua của các ngươi.
Thanh âm này tựa như ở trên nóc đường hầm vọng xuống nên không hiểu người nói đứng ở chỗ nào?
Thượng Quan Kỳ đột nhiên tiến lên hai bước đứng trước mặt Thiên Mộc đại sư, hỏi:
– Nghe giọng lưỡi của các hạ, dường như cũng vào hạng khá, sao không ra hội kiến với chúng tôi?
Thanh âm vừa rồi vọng lại đáp:
– Hiện giờ lão phu rất là bận rộn, không rỗi để cùng các ngươi kiến diện.
Thượng Quan Kỳ lại hỏi:
– Phải chăng các hạ sợ hãi?
Người này dường như bị lời Thượng Quan Kỳ chọc giận, lớn tiếng quát lên:
– Cả đến Đường Toàn còn phải kính sợ lão phu huống chi các ngươi. Lão phu thu xếp xong một chút, chỉ trong vòng một giờ sẽ cùng các ngươi hội kiến.
Nói xong, con đường hầm đang tối tăm đột nhiên sáng lòa, cảnh vật bên trong đều nhìn rõ.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thấy ngoài hai, ba trượng, có một bức tường chắn lối đi, tựa hồ đường hầm đến đây là cùng. Chàng quay đầu nhìn lại thì cũng thấy một bức tường chắn lối về, không biết bức tường đá này hạ xuống từ lúc nào? Áp bức tường mặt trước có đặt một cái bàn đá. Trên bàn để một cái bình ngọc trắng.
Thượng Quan Kỳ đã trải nhiều cơn nguy hiểm nên mạnh dạn hơn trước. Chàng từ từ lại gần bàn đá nhìn xem thì thấy dưới bình ngọc để một miếng giấy trắng viết bốn chữ “Vong Ngã Thần Hoàn”.
Chàng với tay ra lấy bình ngọc, mở nắp bình lấy ra một viên thuốc đỏ để trong lòng bàn tay nhìn kỹ một hồi, rồi thở dài nói:
– Nhờ mấy viên thuốc nhỏ xíu này mà Cổn Long Vương vùng vẫy giang hồ, gây nên bao cuộc giết chóc kinh người.
Rồi lại bỏ viên thuốc vào trong bình ngọc đậy nút lại cất vào bọc...
Chàng ngoảnh lại nói với Thiên Mộc đại sư:
– Người phát ra tiếng nói vừa rồi chắc là địa vị rất cao. Nếu chúng ta hợp sức lại chế phục được y thì có thể đi lại tự do trong đường hầm này.
Thiên Mộc đại sư nhìn về phía sau từ từ lùi lại mấy bước, tựa vào vách đá, thi triển phép Truyền âm Nhập Mật nói:
– Xem ra thì trong đường hầm này, nếu không phải là độc thất thì cũng là một khu vực rất quan trọng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lại có điều kỳ lạ nữa là dường như những người trong đường hầm này chưa ai bị thuốc mê, thần trí hãy còn tỉnh táo cả.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Cứ xem cách lão tăng chịu đau dớn ở đây thì những người trong nhà mật thất này chắc cũng bị trói buộc một cách tàn nhẫn như lão tăng, khiến bọn họ không ai dám có ý nghĩ trốn chạy, cùng sinh lòng phản kháng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nếu giải trừ được lối trói buộc Cổn Long Vương thì chắc rằng những người này sẽ thù y chẳng đội trời chung.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Phải rồi! Thế mới đáng tiếc! Thật là dáng tiếc!
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Tiếc gì?.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng quên mất thí chủ đã bản lãnh tuyệt luân lại có Võ Lâm Tam Bảo. Nếu ta nhớ ra lúc trước thì nên cứu thoát hai mẹ con cô gái mặc áo màu lục.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
– Mụ già đã hóa điên. Trong thạch thất lại chỉ có hai mẹ con nàng thì dù mụ có võ công tuyệt thế cũng không thể truyền thụ cho con gái được. Ta có cứu hai người đó, vị tất đã giúp được việc gì. Chờ khi khám phá ra những điều bí mật trong đường hầm này rồi trở ra hãy cứu họ cũng chưa muộn.
Ngừng một lát chàng nói tiếp:
– Việc khẩn yếu trước mắt là phải đối phó với cường địch sắp xuất hiện. Chúng ta nhân lúc này vận khí điều dường đã.
Nói xong chàng nhắm mắt lại trước.
Hai người nói chuyện toàn dùng thuật Truyền âm Nhập Mật nên người ngoài không ai nghe thấy gì.
Thiên Mộc đại sư quay lại hỏi lão già áo đen:
– Quý tính thí chủ là gì?
Lão già áo đen đáp:
– Tiểu đệ người phủ Tế Nam, tên gọi Thiết Quyền Kim Nguyên Đạo.
Thiên Mộc đại sư noen”
– Té ra là Kim đại hiệp. Hồi lão tăng chưa bị Cổn Long Vương cầm tù, thường được nghe đại danh Kim đại hiệp.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Không dám! Còn đại sư pháp hiệu là gì?
Thiên Mộc đáp:
– Lão tăng là Thiên Mộc.
Kim Nguyên Đạo chắp tay nói:
– Tại hạ đã được nghe tiếng lớn đại sư, xin tha cho tội thất kính.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên mở bừng mắt ra khẽ bảo:
– Hiện giờ là lúc bình tĩnh trước cơn giông tố. Mong rằng hai vị điều dưỡng giây lát, chỉ trong khoảnh khắc là chúng ta sẽ phải ứng phó với một cuộc ác chiến, một mất một còn.
Hai người này đều rất kính trọng Thượng Quan Kỳ. Vừa nghe lời chàng, quả nhiên nhắm mắt lại tựa vào vách đá điều dưỡng.
Sau một quãng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đường hầm đột nhiên tối om rồi ánh đèn lại sáng trưng. Trong nhà thạch thất xuất hiện thêm một người. Người này ăn mặc rất là quái dị, toàn thân sáng loáng. y phục dường như chế bằng đồng bạch. Trên đầu lão đội một thứ mũ trùm xuống đến hai vai. Chỉ có cặp mắt là để hở. Toàn thân lão che kín trong mũ áo bằng đồng bạch.
Thượng Quan Kỳ chưa từng thấy ai vận bộ y phục kỳ dị như lão. Chàng chau mày nghĩ thầm: “Lão này mặc bộ áo kỳ quái này hẳn có tác dụng gì đây”?
Chàng càng tăng thêm phần đề cao cảnh giác, rút đao Kinh Hồn ra.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo trước kia đều là những tay nổi tiếng trong đám giang hồ, biết nhiều hiểu rộng, từng trải những cuộc đại chiến. Mỗi người chia nhau đứng ra một chỗ.
Bỗng thấy quái nhân mặc áo giáp trắng đưa mắt nhìn quanh rồi nổi lên một trận cười the thé nói:
Lão phu coi tướng mạo hai vị đều là người phản bạn.
Thiên Mộc đại sư chúc đấu cây thiền trượng, cười lạt hỏi:
– Thế thì đã sao?
Rồi vung trượng lên đánh.
Quái nhân cầm trong tay phải một ngọn thiết bổng ngắn không đầy hai thước, một đầu đầy những kim châm, còn tay trái cầm chiếc bình ngọc màu biếc.
Lão vung cây thiết bổng lên gạt cây thiền trượng của Thiên Mộc ra, lạnh lùng quát:
– Dừng tay!
Thượng Quan Kỳ thủng thỉnh tiến gần lại khẽ bảo Thiên Mộc:
– Xin đại sư hãy lùi lại một bước.
Thiên Mộc đại sư theo lời, lùi lại đứng sau Thượng Quan Kỳ, trong lòng kinh hãi tự hỏi:
– Không hiểu lão này là nhân vật thế nào mà đỡ đòn mình một cách hời hợt như không?
Thượng Quan Kỳ đem lòng hoài nghi chiếc bình ngọc cổ quái. Hai mắt chàng nhìn chằm chặp vào cái bình. Chàng giơ kim đao lên đỡ ngực, tiến lại gần quái nhân, còn cách bốn năm thước thì dừng lại, hỏi:
– Đại giá đã nói đến Đường Toàn, hẳn là có quen biết tiên sinh?
Quái nhân đáp:
– Không những là quen biết, mà y có gặp lão phu còn phải kêu bằng sư thúc.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vậy ra lão tiền bối cũng là sư thúc Cổn Long Vương.
Quái nhân nói:
– Đúng rồi! Mi là người Cùng Gia Bang phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ đến đây là do mệnh lệnh của Đường tiên sinh.
Bỗng thấy quái nhân cặp mắt nhấp nháy trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
– Cả hai gã sư huynh sư đệ đều là tay hùng tài đại lược không đứng được với nhau trên chốn giang hồ.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lão tiền bối đã là sư thúc hai người, tất biết rõ tư cách của hai vị đó.
Quái nhân trầm ngâm không nói gì.
Thượng Quan Kỳ lớn tiếng nói tiếp:
– Hai vị đó tuy cùng học một thầy nhưng hành vi lại trái ngược nhau. Đường tiên sinh là người có lòng bác ái, có dạ cứu đời gồm tài lược thao mà không dối trá, đáng mặt lương tài trị đời. Trái lại Cổn Long Vương thâm độc đa nghi, giết sư phụ, đoạt sư muội. Hành động tàn ác trên đời có một không hai. Tuy y đã gây nên thế lực lớn lao trong võ lâm, song những người y thu dụng đều là gặp tình trạng bất đắc dĩ, chẳng bị thuốc mê cũng bị kiềm chế một cách tàn khốc không phản kháng được nên chịu phục tòng. Thực ra họ căm hận Cổn Long Vương sâu vào cốt tủy. Lão tiền bối tuy là sư thúc Cổn Long Vương mà chưa chắc y đã chân tâm kính ngưỡng.
Mười tháng trước đây, Thượng Quan Kỳ từng mạo hiểm đi theo Đường Toàn đến hội ngộ Cổn Long Vương phu nhân, đã hiểu rõ mọi việc nên chàng nói đâu ra đấy.
Quái nhân đột nhiên ngắt lời:
– Phải chăng Đường Toàn đã biểu mi như vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Phần do Đường tiên sinh kể lại, phần do chính tai mắt tại hạ trông thấy.
Quái nhân nói:
– Những lời đồn đại chắc đâu đã thật.
Đột nhiên, lão giơ bình ngọc trong tay ra lạnh lùng nói:
– Trong bình ngọc này có chứa những chất làm ra một thứ khói độc khiến cho người ngửi phải thần trí hôn mê. Công dụng của nó chẳng kém gì Vong Ngã Thần Hoàn. Ta chỉ đập vỡ bình là lập tức khói độc bay mù mịt khắp trong nhà. Dù võ công ngươi cao cường đến đâu, nhưng thứ khói độc này chẳng chỗ nào là không vào được nên không tài nào kháng cự nổi.
Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm: “Đúng như mình đã liệu trước. Bình ngọc này quả nhiên đựng chất kịch độc”.
Bỗng nghe quái nhân mặc giáp đồng lại nói tiếp:
– Lão phu tuy suốt ngày chế chất độc mà còn sợ khói độc này nên phải mặc giáp đồng.
Đột nhiên lão dừng lại không nói nữa.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Khói độc tuy lợi hại thật nhưng người có võ công thượng thặng, nút chặt hô hấp trong hai giờ cũng chẳng sợ gì. Huống chi trong vòng nửa giờ thì tại hạ đã dồn lão tiền bối vào tử địa rồi!
Quái nhân cười gằn nói:
– Thằng lỏi này mồm miệng khoác lác. Lão phu bất tất phải dùng đến khói độc, bọn mi cũng không địch nổi lão phu đâu.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Lão này đã là sư thúc Cổn Long Vương tất nhiên là một tay bản lãnh kinh người, bọn mình còn kém lão xa. Nhưng lão cũng có chỗ khuyết điểm là quá tự phụ, dễ nổi nóng. Mình phải tìm cách không để lão dùng khói độc rồi sẽ liệu”.
Nghĩ vậy chàng cười lạt nói:
– Lão tiền bối không tin lời tại hạ ư?
Quái nhân mặc áo giáp đồng cả giận nói:
– Lão phu mà phải dùng đến khí giới mới thắng được bọn mi cũng là tầm thường rồi.
Quả nhiên lão bỏ cả bình ngọc lẫn cây bổng xuống.
Thượng Quan Kỳ thấy lão trúng kế nói khích của mình thì trong lòng mừng thầm nghĩ bụng: “Lão này ở địa vị tiễn bối lại không chịu được lời nói khích chả trách bị Cổn Long Vương lợi dụng”.
Chàng giơ kim đao lên cười nói:
– Xin lão tiền bối cẩn thận vì trong tay tại hạ có kim đao chặt sắt như cắt bùn!
Quái nhân nói:
– Dù mi có bảo đao, lão phu há sợ sao? Mi ra tay mau đi!
Thượng Quan Kỳ vung kim đao, ánh vàng lấp lóe, nói:
– Tại hạ đã có kim đao trong tay là chiếm được ưu thế rồi xin lão tiền bối động thủ trước đi!
Quái nhân cười nhạt nói:
– Vậy ngươi cẩn thận nghe!
Đoạn vung chưởng ra đánh.
Chưởng lực hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ đã biết gặp phải tay kình địch. May mà chàng đã đề phòng, nghiến hai hàm răng lại thu tay trái về, lùi lại phía sau hai bước, rồi lại vung chưởng bên trái ra.
Hai luồng chưởng phong mãnh liệt chạm nhau phát ra tiếng “Vù, vù” như gió lốc, xoay chuyển trong gian nhà đá.
Lão quái nhân tựa hồ không ngờ công lực Thượng Quan Kỳ thâm hậu đến thế, trong lòng không khỏi kinh hãi. Mình lão mặc áo giáp đồng, cự động không được thuận tiện như Thượng Quan Kỳ. Chàng mượn đà sức mạnh đối phương lùi nhanh lại để tránh sức rung chuyển.
Thượng Quan Kỳ phản kích một chưởng làm cho cánh tay mặt quái nhân phải tê nhức nhưng chàng thấy mình đã dùng hết mười hai thành công lực phản kích một chưởng mà không làm chuyển động được đối phương thì kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm: “Lão này công lực thâm hậu không biết đến đâu mà lường, mình không nên đấu chưởng với lão, đành phải trông cậy vào bảo đao may ra mới thắng được”.
Hai bên e dè nhau, nên chưa ai ra đòn nữa.
Thiên Mộc đại sư nhân lúc hai bên đương mải đem toàn lực ra tranh đấu, liền lén đến phía sau quái nhân mặc giáp đồng thò tay ra nhắc lấy bình ngọc của lão rồi lui về đứng nguyên chỗ.
Thực ra quái nhân cũng bị chưởng lực của Thượng Quan Kỳ phản kích làm cho khí huyết sôi động. Lão ngấm ngầm vận khí điều dưỡng nên không biết Thiên Mộc đại sư lấy trộm mất bình ngọc.
Hai bên giằng co nhau trong khoảng thời gian uống cạn. chén trân, Thượng Quan Kỳ thốt nhiên phát giác ra rằng chỗ này nếu không phải là độc thất thì nhà độc thất cũng gần đâu đây, nếu còn kéo dài thời gian thì bất lợi cho mình.
Nghĩ vậy chàng vung kim đao lên nhằm ngực quái nhân đâm tới đồng thời lớn tiếng quát:
– Xin lão tiền bối thử nếm lưỡi đao Kinh Hồn của tại hạ.
Trong tay quái nhân cũng thấy ánh bạc lấp lóe, không biết là vật gì cổ tay lão có tay áo giáp đồng phủ đi nên co vào duỗi ra đều không linh hoạt.
Ngày thường lão động thủ với ai vẫn đánh ngay đỡ thẳng. Tý lực lão phóng ra công kích cũng chẳng kém gì khí giới nhưng giờ lão nghe nói đến lưỡi đao kinh Hồn, không dám ỷ vào áo giáp của mình. Đột nhiên lão né mình tránh đòn đối phương.
Thiên Mộc đại sư thấy quái nhân né tránh về phía mình tưởng rằng lão phát giác ra mình đoạt mất bình ngọc của lão nên lão muốn cướp lại. Nhà sư tay trái
cầm bình, tay phải vung thiền trượng lên phóng tới.
Bỗng thấy quái nhân vung tay phải ra đánh chát một tiếng gạt được cây thiền trượng của Thiên Mộc đại sư.
Kim Nguyên Đạo thốt nhiên bước tạt ngang ra cướp lấy cây thiết bổng quát lên một tiếng đánh vào sau lưng quái nhân.
Thượng Quan Kỳ tuy biết mấy người xúm đánh lại một là trái thể lệ võ lâm. Nhưng lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo nếu không chế phục lão này, để lão ra khỏi thạch thất thì e rằng dữ nhiều lành ít. Huống chi động tác của hai người rất là mau lẹ, dù chàng có muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.
Bỗng nghe đánh “Binh” một tiếng, cây thiết bổng bị hất trở lại. Quái nhân mặc áo giáp đồng tuy cử động chậm chạp nhưng được cái lợi lớn là gươm đao đâm chém không thủng như vậy cũng chiếm được rất nhiều lợi thế.
Kim Nguyên Đạo đánh trúng cường dịch mà đối phương không việc gì bất giác cả kinh, lùi nhanh lại phía sau ba bước.
Thượng Quan Kỳ xông lại vung kim đao nhằm phóng vào trước ngực quái nhân.
Lưỡi đao Kinh Hồn chẳng kiêng nể chỗ nào. Quái nhân mặc áo giáp đồng trong lúc thảng thốt quên đi, vươn tay phải ra chụp lấy đao, lão ỷ mình đã mang bao tay bằng dây bạc kết lại, đao kiếm tầm thường chém vào chẳng ăn thua gì, nhưng lưỡi đao Kinh Hồn sắc bén tuyệt luân, vừa chạm vào tay lão lập tức máu tươi phun ra như suối vì nó bị đứt tẩy từ cổ tay. Lão đau quá thét lên một tiếng xoay tròn người đi để lùi lại.
Thiên Mộc đại sư liền ra chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đánh tới.
Quái nhân vung tay trái lên đỡ thiến trượng rồi chuồn mất. Lão huých mạnh khuỷu tay vào vách đá một cái, đèn lửa tắt phụt, trong nhà tối đen. Thượng Quan Kỳ cả tiếng hô:
– Cơ hội tốt đừng để lỡ, rượt theo cho mau!
Chàng vừa hô vừa nhảy thốc lại phía quái nhân, nhưng chỉ nghe đánh “Uỳnh” một tiếng, người chàng va vào vách đá.
Chớp mắt quái nhân mặc áo giáp đồng đã trốn mất hút. Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo nhất tề xông lại. Thiên Mộc đại sư lã người giàu kinh nghiệm, sợ trong bóng tối đánh phải người nhà, nên cất tiếng gọi:
– Thượng Quan thí chủ!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin hai vị dừng bước ngay!
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo dừng chân lại đồng thanh hỏi:
– Lão ấy đâu rồi?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Lão trốn mất rồi? Chỗ vách đá. này có cửa ngầm, nhưng bọn mình không biết cách mở mà thôi.
Thiên Mộc nói:
– Không phải lão tăng nhát gan, nhưng ta không nên ở lâu chỗ này, cần dời khỏi nơi đây ngay. Lão đã bị thương dưới lưỡi đao của. Thượng Quan thí chủ quyết chẳng cam tâm, và sắp đưa toàn lực ra để báo thù.
Kim Nguyên Đạo hỏi:
– Thượng Quan thí. chủ có mang mồi lửa không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Chỉ có một cái, nên phải tiết kiệm.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Chúng ta đã biết lão nấp trong này, nếu mở được cửa ngầm thì chỉ tìm quanh đây sẽ thấy.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Kim đại hiệp nói phải đó!
Lão tăng bị Cổn Long Vương cầm tù đã mấy chục năm, mục lực tấn tới rất nhiều, không cần đèn lửa cũng nhìn thấy rõ trong vòng tám bước.
Thượng Quan Kỳ lùi lại một bước nói:
– Xin đại sư nhìn kỹ lại xem.
Thiên Mộc đại sư tiến lên một bước vận hết mục lực nhìn kỹ vách đá thì chỉ thấy phẳng lì chẳng thấy vết tích cửa ngầm đâu, mà cũng không có chỗ nào khả nghi, bất giác chau mày nói:
– Lạ thật!
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Đại sư không thấy gì khác lạ ư?
Kim Nguyên Đạo nói xen vào:
– Chúng ta thấy rõ y chuồn vào chỗ này.
Rồi đột nhiên giơ quyền lên đấm vào vách đá.
Thiên Mộc đại sư né mình sang bên, Kim Nguyên Đạo giơ thiết bổng lên, tay quyền tay bổng vừa đấm vừa đá vào tường, phấn bụi rơi xuống lả tả mà vẫn không thấy cửa ngầm mở ra.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long Vương chế tạo ra vách đá này hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết, e rằng có cơ quan bí mật bên trong. Đại hiệp cử động như vậy chỉ sợ nhọc
lòng vô ích.
Kim Nguyên Đạo rất kính trọng Thượng Quan Kỳ, nghe chàng nói vậy liền lập tức lui ra nói:
– Thượng Quan đại hiệp đã có bảo đao trong tay sao không thử dùng xem?.
Thượng Quan Kỳ gật đầu vận hết nội lực, giơ kim đao lên chém vào vách đá. Vách đá kiên cố phi thường, tuy lưỡi đao đâm ngập vào được nhưng chàng cảm thấy phí sức rất nhiều thì nghĩ thầm: “Lưỡi đao Kinh Hồn này, chém vào vật cứng rắn đến đâu cũng phải vỡ nát, mà sao vách đá đây lại bền bỉ đến thế”?. Chàng dùng sức mạnh rút kim đao ra, trong bông tối đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng.
Thượng Quan Kỳ cả kinh, nhìn kỹ lại thì thấy chỗ mũi đao chừng hai tấc, sắc vàng biến thành sắc trắng lấp loáng. Đang lúc kinh nghi, vách đá đạt nhiên mở ra ánh đèn sáng lọt vào.
Thiên Mộc đại sư cầm ngang cây thiền trượng nói:
– Để lão tăng đi đầu mở đường.
Nói xong tiến vào trước. Thượng Quan Kỳ đi giữa, Kim Nguyên Đạo theo sau.
Đường hầm dài chừng bốn năm trượng thông đến một tòa đại sảnh. Trong sảnh đường đèn thắp sáng choang, nhưng hai cánh cửa đen sì vẫn đóng chặt.
Thiên Mộc đại sư rảo bước đi mau hơn, thoáng cái đã đến trước cửa. Nhà sư giơ cây thiền trượng lên đập vào.
Hai cánh cửa đen sì này dường như chi khép hờ chứ không cài then. Thiền trượng vừa đập vào cửa đã mở ra. Tòa sảnh đường này chỉ sâu chứ không rộng, bề mặt chừng hơn một trượng mà bề sâu đến hơn sáu trượng.
Trong phòng cứ cách chừng năm thước lại có một ngọn đèn. Hai bên vách đặt đèn đối nhau, tất cả là hai mươi bốn ngọn, sáng như ban ngày.
Thiên Mộc đại sư quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Thượng Quan thí chủ. Chúng ta tiến vào chứ?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Hẳn rồi! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Thiên Mộc đại sư cầm thiền trượng đỡ trước ngực rảo bước đi vào.
– Tiền bối không nên mạo hiểm, xin cứ giữ nguyên chỗ này, hễ nghe tiếng tại hạ gọi hãy tiến vào.
Dứt lời, chàng lại xông thẳng vế phía trước. Bỗng thấy một luồng ám kình đánh xéo lại.
Thượng Quan Kỳ lần này chuẩn bị kỹ hơn, tay phải phóng chưởng ra đồng thời tay trái vung lưỡi đao Kinh Hồn để che ngũ quan.
Quả nhiên chàng lại cảm thấy hai cạnh sườn bị sức mạnh của vật gì đánh vào.
Tuy ám khí đánh đến rất mau, song Thượng Quan Kỳ cũng chạy rất lẹ. Chớp mắt chàng đã nhảy đi xa hơn hai trượng rồi chú ý phòng bị.
Ngờ đâu chờ đã khá lâu mà vẫn không thấy tiềm lực cùng ám khí đánh tới nữa.
Chàng tập trung hết mục lực để nhìn ra hai bên, nhưng chỉ thấy tối đen không có chỗ nào đáng nghi thì lẩm bẩm: “Quái lạ! Chưởng lực cùng ám khí tựa hồ ở khu này phóng ra sao bây giờ lại không thấy gì nữa? Nếu kình lực cùng ám khí theo đường thẳng mà nói thì chỉ còn cách chỗ này rất gần”.
Thượng Quan Kỳ vừa lấy làm kinh dị vừa trở gót quay trở lại tìm tòi nghe ngóng. Chàng nghĩ thầm: “Tình thế đã hiển nhiên, người phóng ám khí ra chỉ gần đâu đây, nếu không tìm ra được người đó để trừ khử đi thì sau khi mình qua chỗ này rồi, tất bị y chẹn mất đường ra. Đó là một điều đáng lo”.
Từ lúc Thượng Quan Kỳ vào Cổn Long Vương phủ đã thấy bao nhiêu chuyện kỳ lạ, nên đối với vụ bị tiềm lực cùng ám khí đánh tới này, chàng không dám phán đoán hàm hồ. Chàng nhận định phương hướng men theo vách đá rồi tiến về phía trước tìm lại.
Sau khi dừng lại một lúc lâu trong bóng tối, Thượng Quan Kỳ đã nhìn thấy cảnh vật trong vòng mấy thước.
Nguyên mục lực của chàng lút canh khuya không có trăng sao chàng vẫn có thể trông rõ ngoài xa hàng năm, sáu trượng. Nhưng ở trong đường hầm này nhãn lực chàng chỉ trông ra xa được chừng vài thước mà thôi.
Thượng Quan Kỳ đang đi, chợt thấy phía trước cách chừng vài thước, vách đá có một huyệt động. Chàng để ý nhìn kỹ thì huyệt động này đi chênh chếch vào.
Thượng Quan Kỳ chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
– Phải rồi! Người phóng ám khí núp trong huyệt động này. Xem kình lực của đối phương nếu họ đường đường chính chính tỉ thí với mình, chưa chắc mình đã ăn đứt. Con người có võ công. như vậy mà phải lén lút tập kích, không biết bọ có dụng ý gì”?
Chàng còn đang suy nghĩ thì đã gần tới huyệt động. Chàng dán tai vào nghe ngóng thì quả nhiên có tiếng người thở hít rất khẽ, rõ ràng là một tay cao thủ nội công vào hạng thượng thặng.
Thượng Quan Kỳ nắm chắc lưỡi đao Kinh Hồn, dằn giọng quát:
– Đại giá chưởng lực hùng mạnh, sao không chịu ra mặt hội kiến, hoặc tỉ thí một cách đường đường chính chính mà phải lén lút đánh trộm Như thế đâu phải là hành vi của bậc đại trượng phù.
Bỗng thấy một tiếng cười lạnh lẽo nổi lên, rồi từ trong huyệt động vách đá một cánh tay đưa ra toan bắt lưỡi đao Kinh Hồn, đồng thời một thanh âm lạnh lùng lên tiếng:
– Lão phu không được quyền tự chủ, đâu có phải là ta sợ ngươi!
Chưa dứt lời, rú lên một tiếng thất thanh rồi lùi lại.
Nguyên lưỡi Kinh Hồn đao sắc bén phi thường, cánh tay từ trong bích động đưa ra đụng vào lưỡi kim đao, bị đứt mất từ cổ tay, máu tươi chảy ra như suối.
Thượng Quan Kỳ thu đao về xông thẳng vào huyệt động thì bất thình lình một luồng kình lực từ trong huyệt động phóng ra. Thượng Quan Kỳ đã đề phòng từ trước, giơ tay áo bên trái lên quét ngang.
Luồng kình lực kia cũng mạnh gớm khiếp. Chưởng lực hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ bị hất trở lại.
Chàng giật mình nghĩ thầm: Trong thạch động này không biết nhân vật nào mà võ công ghê gớm như vậy?
Thượng Quan Kỳ là hạng niên thiếu, khí huyết đương thịnh, vừa bị hất ra ngoài thạch động, chàng chỉ điều dưỡng một chút rồi giơ tay trái lên che mặt, lại xông vào huyệt động thì một luống tiềm lực khác rất mãnh liệt phóng ra.
Thượng Quan Kỳ để tụ hết công lực, tay trái đánh mạnh ra một chưởng.
Chưởng lực hai bên chạm nhau xoáy lại thành một cơn gió lốc quét thạch động rào rào.
Thượng Quan Kỳ tuy đỡ được chưởng đó, song trong lòng không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm: “Người trong động này võ công còn cao hơn mình..”..
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, thốt nhiên một luồng hào quang lóe ra lấp loáng đâm tưới.
Thượng Quan. Kỳ vung đao lên đo đánh choang một tiếng, thanh trường
kiếm kia bị gãy đôi.
Bỗng trên không những ánh sáng vàng vọt ra, vô số ám khí tới tấp phóng lại.
Thượng Quan Kỳ múa kim đao che mặt, bao nhiêu ám khí đều bị kim đao gạt rơi xuống lả tả. Chàng lại ỷ có áo Thiên Tằm nên không cần đề phòng những ám khí phóng vào người...
Người trong bích động dường như thế cùng lực kiệt bật lên tiếng cười the thé rồi quát:
– Ám khí này của lão phu không những tôi thuốc kịch độc mà còn chuyên dể phá khí lực nội công. Ngươi ỷ mình võ công cao cường, thì dù có giỏi chăng nữa cũng chỉ chống được trong vòng nửa giờ...
Thượng Quan Kỳ cười thầm, lên tiếng quát:
– Mấy mũi ám khí đó làm gì được tại hạ? Song hoàng thiên có đức hiếu sinh, tại hạ không tuyệt diệt. Nếu đại giá không hạ khí giới thì đừng trách lưỡi đao Kinh Hồn vô tình.
Trong bóng tối bỗng nổi lên những tiếng rú kinh ngạc:
– Trời ơi? Kinh Hồn đao! Phải chăng là một thứ trong “Võ Lâm Tam Bảo”?
Lại một âm thanh khác nói tiếp:
– Y đã có lưỡi đao Kinh Hồn, tất nhiên trong mình còn mặc áo Thiên Tằm. Thế thì y còn sợ gì tên độc nữa?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Người trong bích động này xem chừng biết rõ Võ Lâm Tam Bảo”. Chàng liền quát to:
– Đại giá đã biết uy thế Võ Lâm Tam Bảo chẳng lẽ còn muốn thử xem nó lợi hại ra sao nữa chăng?
Trong bích động đột nhiên vang lên hai tiếng thở dài, nói:
– Các hạ đã mang Võ Lâm Tam Bảo trong người, dĩ nhiên phải là một cao nhân quán thế. Không hiểu các hạ có thể cho biết đại danh được chăng?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ, một kẻ hậu tiến trong võ lâm mà thôi.
Chàng đợi lâu không thấy trong bích động có tiếng trả lời thì cho rằng cái tên Thượng Quan Kỳ có lẽ đối phương chưa nghe thấy bao giờ, nên họ trầm ngâm không đáp lại.
Qua một thời gian chừng uống cạn tuần trà, Thượng Quan Kỳ không nhẫn nại được nữa, toan cất tiếng hỏi lại, thì nghe trong bích động có một người nói nhỏ:
– Đạo huynh! Trong võ lâm không kể gì người lớn hay người nhỏ, ai thành đạt là hơn. Đạo huynh cùng bần tăng đều là người có chút danh vọng, thế mà bị Cổn Long Vương nhốt vào trong thạch động này mấy chục năm trời.
Rồi chàng lại thấy một thanh âm khác đáp lại:
– Đạo huynh nói phải lắm! Ông bạn này đã lấy được Võ Lâm Tam Bảo trong tay thì nhất định phải là người phi thường.
Thượng Quan Kỳ lắng tai nghe hai người nói chuyện trong bích động đột nhiên im bặt, kế tiếp là một tiếng “Chát” vọng lên như tiếng đá chạm nhau. Rồi tia lửa lóe lên.
Nhãn lực của Thượng Quan Kỳ quả thực hơn người.
Dưới ánh lửa lóe lên một cái, chàng đã nhìn thấy bộ mặt hai người tóc dài râu quặn ngồi tựa vào vách đá.
Bỗng nghe có tiếng trầm. trầm hỏi vọng ra:
– Thượng Quan huynh đã nhìn rõ mặt bần tăng chưa?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm “Y đã tự xưng là bần tăng thì dĩ nhiên là một vị hòa thượng”, liền lớn tiếng hỏi:
– Đại sư pháp hiệu là gì?
Một thanh âm trầm trầm khẽ đáp:
– Bần tăng là Thiên Mộc – xuất thân thuộc phái Tung Sơn chùa Thiếu Lâm.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Vậy đại sư phụ có biết Thiết Mộc đại sư không?
Thiên Mộc đại sư đáp:
– Y là sư đệ bần tăng sao thí chủ lại biết?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ cùng y có duyên hội ngộ được vài lần. Thấy y là bậc võ công cao cường nên tại hạ rất kính phục.
Thiên Mộc đại sư thở dài nói:
Vị đạo trưởng đây cũng bị cầm tù với bần tăng, và là một bậc cao đồ của phái Côn Luân, đạo hiệu là Thanh Linh đạo trưởng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Hai vị là những bậc tiền bối trong võ lâm mà tại hạ không biết, xin hai vị tha tội cho.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Bần tăng cùng Thanh Linh đạo trưởng bị tên nghiệt đồ đó nhốt ở đây không biết bao nhiêu lâu, vì trong thạch động này không có ánh dương quang chẳng biết ngày đêm là gì nữa. Nhưng chắc cũng đến trên mười năm nay.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm:
– Đáng tiếc là mình xuất thân quá muộn nên chưa được nghe tên tuổi mấy vị
này. Giả tỉ Tích Mộc đại sư cũng vào đây với mình thì y có thể biết rõ ngày Thiên Mộc mất tích.
Chàng chưa kịp trả lời thì Thanh Linh đạo trưởng đã lên tiếng:
– Thượng Quan huynh đã đủ sức chống cự lại chưởng lực và ám khí của bần đạo cùng Thiên Mộc đạo huynh thì đủ biết là bản lãnh hơn người.
Thượng Quan Kỳ khiêm tốn nói:
– Bất quá tại hạ trông cậy vào uy lực Võ Lâm Tam Bảo, chứ thực ra chẳng có bản lãnh gì đáng kể.
Thiên Mộc nói:
– Dù uy lực của tam bảo ghê gớm đến đâu nhưng người bản lãnh tầm thường cũng không chống lại được với hai chưởng vừa rồi. Thượng Quan huynh đã len lỏi vào nhà mật thất này tất phải có việc gì, liệu cho biết được chăng?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Hai người này công lực thâm hậu lại xuất thân ở những môn phái lớn, không biết vì lẽ gì đã bị Cổn Long Vương nhốt ở đây”?.
Mình chẳng nên nói dối làm gì, liền đáp:
– Cổn Long Vương làm nhiều điều tàn ác đã gây ra bao nhiêu kiếp vận đen tối cho võ lâm. Y nhờ có độc dược lâm mê muội thần trí để kiềm chế những tay cao thủ giang hồ. Tại hạ muốn liều mình...
Nói tới đây, chàng chàng sực nhớ ra điều gì liền nói:
– Coi thần trí hai vị dường như không giống những người đã bị thuốc mê.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Chúng tôi tuy chưa uống thuốc mê nhưng phải chịu khố sở còn hơn những người bị đánh thuốc gấp bội...
Thốt nhiên lão kêu lên một tiếng rồi im bặt.
Lúc này Thượng Quan Kỳ đã đứng rất gần hai người. Chàng chú ý nhìn thì thấy Thiên Mộc đại sư mồ hôi toát ra như tắm vì đau đớn vô cùng.
Thượng Quan Kỳ đã rút kinh nghiệm, nên vừa trông thấy liền biết ngay là Cổn Long Vương trói buộc hai vị này bằng một cách nào đó và hiện có người đang giật dây. Chàng liền tiến lại gần thêm một bước khẽ nói:
– Trong tay vãn bối có đao Kinh Hồn sắc bén vô cùng, may ra giải trừ được dây trói buộc cho tiền bối.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Ở trên lưng bấn tăng...
Rồi đau quá không nói được nữa.
Thượng Quan Kỳ bước quanh lại sau lưng Thiên Mộc ngầm vận nội lực, vung Kinh Hồn đao chém xuống đánh “Sạt” một tiếng.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên thở phào một cái nói:
– Xin đa tạ Thượng Quan thí chủ.
Thượng Quan Kỳ lại vung kim đao lên toan chém xuống phía sau lưng Thanh Linh đạo trưởng, nhưng đạo trường giơ tay ra ngăn lại nói:
– Khoan đã.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Đạo trưởng không bị dây trói hay sao?
Thanh Linh đạo trưởng khẽ đáp:
– Chỗ trói buộc bần đạo dính liền với cơ quan bố trí trong vách đá. Bây giờ thí chủ chém xuống e rằng trong bích động này xảy ra biến cố...
Thanh Linh thốt nhiên dừng lại không nói nữa, rồi quát hỏi:
– Ai?
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin tiền bối vào đây.
Rồi khẽ giới thiệu hai vị.
– Đây là một vị tiền bối cùng một cảnh ngộ với hai vị, đã bị Cổn Long Vương dùng thuật Kim Châm Quá Huyệt rồi lấy tơ Thiên Tằm luồn qua huyệt đạo nhốt trong tòa hắc thất.
Nói xong lão áo đen cũng vào tới nơi.
Lúc này Thiên Mộc đại sư đã hết đau, nhìn thấy người mới đến quả nhiên cùng bị một trường hợp như mình và tựa hồ mấy chục năm trời chưa được tắm gội.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Dây buộc trong ngươi đạo trưởng không chặt đi, tại hạ e rằng khó lòng ra khỏi bích động này.
Thanh Linh đạo trưởng nói:
– Chỗ trói buộc bần đạo tuy đính liền với cơ quan trong bích động, nhưng không đến nỗi đau khổ quá như Thiên Mộc đại sư. Bây giờ xin Thượng Quan thí chủ đưa đại sư chạy trước đi!
Thiên Mộc đại sư nói:
– Không được, chúng ta mấy chốc năm trời hoạn nạn có nhau. Lẽ đâu bần tăng bỏ đạo trưởng lại mà chạy lấy mình.
Thanh Linh đạo trưởng cười nói:
– Đạo huynh đã bị Cổn Long Vương cầm tù tại đây mấy chục năm trời mà còn chưa khám phá ra cái quan hệ của sự sống chết. Nếu bần đạo miễn cưỡng để chặt đứt dây trói, trong bích động xảy ra cuộc diễn biến, có thể khiến cho Thượng
Quan thí chủ cũng bị nhốt vào đây. Như vậy thì đối với bần đạo chẳng ích gì mà hại cả đến các vị nữa, có phải là lợi bất cập hại không.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Lời Thanh Linh đạo trường quả là có lý. Cổn Long Vương là tay thâm độc khôn lường, chưa được nửa ngày trời mà mình đã gặp bao nhiêu biến cố, không nhờ đao Kinh Hồn cùng áo Thiên Tằm thì mình cũng bị bỏ xác rồi”.
Bỗng nghe Thanh Linh đạo trưởng nói tiếp:
– Các vị chạy đi thôi? Đại cuộc của võ lâm quan hệ hơn sự sống chết của mình bần đạo. Nếu đạo huynh còn muốn cứu bần đạo thì đừng nên hấp tấp.
Thiên Mộc đại sư toan nói nữa, nhưng Thanh Linh đạo trưởng gạt đi, giục:
– Người đưa cơm sắp vào rồi đó? Đạo huynh còn chờ gì nữa...
Thiên Mộc đại sư chắp tay niệm Phật hiệu rồi nói:
– Thôi đạo huynh ở lại! Bần tăng sẽ dùng hết khả năng dể mưu cầu cho đạo huynh mau thoát khỏi nơi đây.
Thanh Linh cười nói:
– Vạn nhất mà bần đạo chết đi, xin đạo huynh báo tin cho chưởng môn phái Côn Luân biết giùm.
Thượng Quan Kỳ khoanh tay nói:
– Chờ khi dò la xong bí mật trong đường hầm này, tại hạ sẽ trở lại đây giải cứu cho đạo trưởng.
Nói xong trở gót đi ra.
Thiên Mộc đại sư nhắc lấy cây thiền trượng theo sau Thượng Quan Kỳ ra khỏi bích động.
Lão già áo đen lại toan đi trước mở đường, song Thượng Quan Kỳ ngăn lại rồi tự mình đi trước.
Đường hầm này tuy tối tăm mù mịt, mà lại ở chỗ không khí vẫn lưu thông dễ thở.
Ba người lại đi sâu vào bảy tám trượng nữa vẫn chưa thấy gì cản trở hoặc xảy ra biến cố.
Thượng Quan Kỳ vừa đi vừa nghĩ thầm: “Đường hầm này không biết còn dài đến đâu, xem cách kiến trúc cực kỳ hiện đại”.
Chàng đang nghĩ, thốt nhiên đến chỗ quanh. Từ chỗ quanh này đường đi vòng vèo, chỉ cách chừng mười bước, đường lại khuất khúc. Đi hết chừng bảy, tám khúc quanh thì bỗng thấy ánh sáng chiếu lại.
Thượng Quan Kỳ dừng bước ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy ánh sáng từ một chỗ cửa đá khép hờ chiếu lại. Chàng mừng thầm nghĩ bụng: “Căn nhà có ánh sáng
kia chắc là chỗ cuối cùng đường hầm”. Chàng quay lại nhìn Thiên Mộc và lão già áo đen nói:
– Xin hai vị cẩn thận đừng để có tiếng động cho người trong nhà biết.
Hai lão mười mấy năm chưa được thấy ánh sáng, bây giờ đột nhiên trông thấy thì vừa sợ vừa mừng, thở phào một cái.
Thượng Quan Kỳ vừa đi rất thong thả vừa lắng tai nghe ngóng. Đi đến gần cửa đá vẫn không thấy tiếng tăm gì.
Thiên Mộc đại sư cùng lão già áo đen đi sau cách chàng chừng bốn năm thước lúc nào cũng sẵn sàng ra tay tiếp ứng cho chàng.
Thượng Quan Kỳ dừng lại lắng tai nghe một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì hết. Bầu không khí trầm lặng này càng khiến cho mọi người phải hồi hộp.
Thượng Quan Kỳ đứng ngoài cửa lầu chừng một khắc, rồi không nén nổi tính hiếu kỳ, thò đầu trông vào.
Tòa thạch thất này khá rộng nhưng ít đồ trần triết. Trên nóc chỗ giữa nhà có treo một ngọn đèn thủy tinh. Bốn góc tường có gắn bốn hạt minh châu, ánh lửa chiếu vào trông rất huy hoàng.
Một cái giường gỗ trên giải đệm vàng kê tận vào góc nhà thạch thất. Trên giường một người đàn bà tóc rũ ngang vai, mình mặc áo lụa màu lục ngồi đang ngửa mặt trông lên nóc nhà xuất thần quay lưng ra cửa, nên Thượng Quan Kỳ không trông rõ mặt. Nhưng chàng thấy sau lưng nàng có vẻ thanh nhã, chắc cũng là một nữ lang tuyệt sắc.
Thượng Quan Kỳ hắng giọng lên tiếng:
– Tại hạ là Thượng Quan Kỳ xin bái kiến cô nương?
Song cô gái rũ tóc ngồi trên giường lờ như không nghe tiếng và vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ rùng mình nghĩ thầm: “Cô này trấn tĩnh ghê thật”. Nhưng chàng vẫn không quay đầu ra, cất tiếng cao hơn:
– Xin hỏi cô nương...
Nữ lang rũ tóc quay đầu ra ngơ ngác nhìn Thượng Quan Kỳ một hồi rồi hỏi:
– Ngươi hỏi ta phải không?
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ lại thì người đàn bà này mặt đã nhăn nheo, đúng là một mụ lão ẩu. Song nước da mịn màng và tướng mạo thanh nhã còn lưu lại những nét diễm lệ kinh người hồi tuổi trẻ. Chàng đáp:
– Đúng rồi! Tại hạ muốn hỏi cô nương...
Lão phụ thở dài sườn sượt rồi từ từ quay vào, bỏ mặc Thượng Quan Kỳ không đáp.
Thượng Quan Kỳ lại. hỏi:
– Tại hạ xin hỏi một lời, cô nương đã thấy Cổn Long Vương chưa?
Ba chữ Cổn Long Vương quả có sức mạnh ghê gớm khiến cho phu nhân đột nhiên quay ra, cặp mắt nhìn chằm chặp Thượng Quan Kỳ hồi lâu rồi hỏi:
– Ngươi có biết bao giờ Cổn Long Vương sẽ về không.
Cả hai người hỏi chuyện nhau một cách đầu Ngô mình Sở chẳng ăn nhập gì với nhau.
Thượng Quan Kỳ tự hỏi: “Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế, không hiểu mụ này có phải là người thân tín của y giả vờ làm mụ già để tiện bề ngấm ngầm trợ lực không”?.
Rồi không biết chàng nghĩ sao từ từ đi vào phía giường gỗ.
Bất thình lình, từ một chỗ trong nhà này có tiếng oanh thỏ thẻ vọng ra:
– Các ngươi có điều chi thì nói với ta!
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy trong góc nhà có một thiếu nữ cũng mặc áo màu lục đứng đó.
Thiếu nữ này đi chân không, đầu bù tóc rối xõa xuống vai và đắp cả lên lưng. Áo quần nàng có mấy chỗ rách nát, rõ ra lâu nay nàng không thay đồi quần áo và không tắm gội. Nhưng dù áo rách rưới nàng vẫn không kém vẻ mỹ miều.
Thật là một bức họa không cân đối: Trong căn nhà, ánh minh châu huy hoàng, trần thiết thanh nhã mà lại có cô gái diễm lệ ăn mặc rách rưới đứng đó.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
– Phải chăng cô nương là chủ nhân thạch thất này?
Nữ lang áo lục đáp:
– Nhớ lại ngày mà mẹ con ta vào ở trong nhà thạch thất này thì đây là nhà giam mẹ con ta, mà bảo ta là chủ nhân cũng đúng.
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn phu nhân mặc áo màu lục hỏi:
– Bà này phải chăng là lệnh đường cô nương?
Nữ lang đáp:
– Đúng là má má ta đó.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Nghe lời lẽ cô nương thì dường như cô đã bị Cổn Long Vương cầm tù tại đây.
Nữ lang áo lục đáp:
– Ta ở trong nhà đá này từ nhỏ đến lớn thưa ra khỏi đây bước nào, hay nói cho đúng hơn là không được rời khỏi nửa bước.
Thượng Quan Kỳ đã biết những người trong phủ Cổn Long Vương, ai cũng có một đoạn thương tâm dĩ vãng. Dù là người ăn ngon mặc đẹp cũng chỉ lã kẻ bị cầm tù một cách rất nghiêm khắc không ai được tự do, nên đối với lời nói của nữ lang áo lục chàng không lấy gì làm lạ, chàng thở dài hỏi:
– Cô nương có biết thân thế mình chăng?
Nữ lang áo lục lắc đầu đáp:
– Ta không biết mà sau này vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Sao vậy?
Nữ lang đáp:
– Vì má ta điên rồi. Lúc ta còn nhỏ, má ta không chịu nói ra, chỉ nói những việc độc ác trên thế gian. Khi ta lớn khôn thì bất hạnh người bị chứng điên, không nhớ gì để kể lại cho ta hay.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Cô bé này tuy thông minh nhưng còn nhỏ tuổi lại không hiểu việc quá khứ, dù có hỏi nữa cũng vô ích”.
Nghĩ vậy chàng chắp tay nói:
– Xin lỗi đã quấy nhiễu cô nương, tại hạ cáo từ đây.
Nói xong trở gót toan đi. Thiếu nữ áo màu lục gọi giựt lại:
– Khoan đã!
Thượng Quan Kỳ quay lại hỏi:
– Cô nương còn điều chi dặn bảo?
Thiếu nữ đáp:
– Mẫu thân ta tuy mắc chứng điên nhưng không nặng lắm, nhiều lúc tỉnh táo như thường. Ngươi chờ lại một lúc may có thể hỏi ra được lai lịch chúng ta.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Những người trong phủ Cổn Long Vương, ai cũng có nỗi bi thảm, mình nghe đã nhiễu rồi”. Chàng đáp:
– Chúng tôi còn có việc phải giải quyết gấp rút không thể ở lai đây lâu được. Xin cô nương bảo trọng thân thể. Tại hạ hãy xin tạm biệt.
Thiếu nữ buồn rầu hỏi:
– Ngươi lưu lại một khắc nữa cũng không được ư?
Nàng nói câu này với vê mặt cực kỳ thê thảm.
Thượng Quan Kỳ chưa kịp trả lời thì thiếu nữ lại nói tiếp:
– Ngươi cả gọi những ông bạn vào đây. Ta có cái này hay lắm để cho các ngươi.
Thiên Mộc đại sư đứng ở ngoài cửa đột nhiên nói xen vào:
– Thượng Quan thí chủ chớ nên coi thường. Bọn thủ hạ Cổn Long Vương rất nhiều quỷ kế, không biết đâu mà lường. Chúng ta đừng để mắc vào tròng.
Thượng Quan Kỳ cho là phải. Và chủ ý chàng đến đây là để tìm cho ra nhà độc thất, chẳng lẽ vì một cô gái, mà để lơ việc chính.
Chàng liền trầm giọng nói:
– Cô nương chẳng nên nhọc lòng. Tại hạ có người đang chờ, xin cho cáo biệt.
Đoạn xoay mình bước ra khỏi căn nhà.
Thiếu nữ mặc áo màu lục hốt hoảng xoay mình đuổi theo.
Thân pháp Thượng Quan Kỳ mau lệ dị thường. Thoáng cái chàng đã ra khỏi nhà thạch thất.
Thiếu nữ đuổi theo đến cửa rồi đột nhiên dừng lại.
Thượng Quan Kỳ thấy vậy để ý nhìn thì sau lưng nàng có một sợi dây bạc nhỏ chuyển động thì sực nhớ ra lẩm bẩm: “Phải rồi! Cô cũng bị dây thiên tằm trói buộc”.
Thiên Mộc đại sư khẽ nói:
– Hai vị nữ thí chủ này cũng bị Cổn Long Vương nhốt tại đây.
Lão giá áo đen nói:
– Những so với bọn ta thì mẹ con cô này còn khá hơn.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói:
– Những tay thủ hạ Cổn Long Vương chằng bị thuốc mê thì bị trói buộc một cách rất tàn nhẫn. Nếu mình giải trừ được thuốc mê cho họ thì thế lực của Cổn Long Vương bị vỡ tan tành.
Thiên Mộc đại sư trầm giọng nói:
– Lão tăng xin đem toàn lực ra để giúp thí chủ hoàn thành chí nguyện.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long Vương làm những việc ngược đời, vùng vẫy giang hồ mấy chục năm, gây nên một trường kiếp vận. Nếu không sớm phá nhà độc thất thì chỉ trong vòng ba năm nữa, cái mộng bá quyền trong võ lâm của y sẽ được hoàn thành.
Vừa đi vừa nói chuyện, lại đi được xa hơn mười trượng, chuyển qua hai khúc quanh. Đường hầm tối mò, giơ bàn tay trông không rõ.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên tiến lên đi trước mở đường rồi nói:
– Cổn Long Vương tuy cầm tù bần tăng mấy chục năm, song võ công bần tăng cũng chưa mất đi. Mấy chục năm nay, bần tăng vẫn cố công tu luyện dường
như võ công có tăng tiến thêm.
Thượng Quan Kỳ biết nhà sư võ công cao cường nên không ngăn cản để nhà sư đi trước, rồi chàng theo sau chuẩn bị đối phó.
Ba người đi thêm mấy trượng nữa bỗng nghe có tiếng khóc vọng lại.
Thiên Mộc dừng chân lắng tai nghe thì tựa như tiếng đàn bà vừa khóc vừa kể lể, nhưng ở xa quá nghe không được rõ.
Đường hầm tối đen, chặng nào cũng đặt cạm bẫy hãi hùng, cùng là những cảnh tượng thương tâm thảm mục. Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm vận khí, bỏ hết tạp niệm, lắng tai nghe ngóng. Tiếng khóc rất bi ai khiến người nghe phải não lòng.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói:
– Chưa biết người đàn bà là nhân vật thế nào mà đã bị Cổn Long Vương giam cầm lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Thiên Mộc đại sư buồn rầu nói:
– Những hạng tù nhân bị nhốt không được thấy ánh mặt trời còn cực hơn là bị chết. Lão tăng xuất gia từ ngày bảy tuổi, cắt tóc đi tu ở núi Tung Sơn, tự tin rằng mình đã sớm dứt trần duyên. Thế mà sống ở nơi tù ngục này lâu ngày, không khỏi đem lòng thương xót vô hạn.
Bỗng một tiếng cười the thé vọng lại cắt đứt lời Thiên Mộc đại sư rồi có người cất tiếng nói:
– Chỉ trong thời gian uống cạn tuần trà là bọn ngươi phải nhọn lấy đường. Trên cái bàn đá, có đặt thứ thuốc rất thần diệu tên là Vong Ngã Thần Hoàn. Ngươi uống vào là quên hết mọi việc dĩ vãng. Võ công bọn ngươi cũng vào hạng khá. Lão phu đây thay mặt chủ nhân bỏ hết lầm lỡ đã qua của các ngươi.
Thanh âm này tựa như ở trên nóc đường hầm vọng xuống nên không hiểu người nói đứng ở chỗ nào?
Thượng Quan Kỳ đột nhiên tiến lên hai bước đứng trước mặt Thiên Mộc đại sư, hỏi:
– Nghe giọng lưỡi của các hạ, dường như cũng vào hạng khá, sao không ra hội kiến với chúng tôi?
Thanh âm vừa rồi vọng lại đáp:
– Hiện giờ lão phu rất là bận rộn, không rỗi để cùng các ngươi kiến diện.
Thượng Quan Kỳ lại hỏi:
– Phải chăng các hạ sợ hãi?
Người này dường như bị lời Thượng Quan Kỳ chọc giận, lớn tiếng quát lên:
– Cả đến Đường Toàn còn phải kính sợ lão phu huống chi các ngươi. Lão phu thu xếp xong một chút, chỉ trong vòng một giờ sẽ cùng các ngươi hội kiến.
Nói xong, con đường hầm đang tối tăm đột nhiên sáng lòa, cảnh vật bên trong đều nhìn rõ.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thấy ngoài hai, ba trượng, có một bức tường chắn lối đi, tựa hồ đường hầm đến đây là cùng. Chàng quay đầu nhìn lại thì cũng thấy một bức tường chắn lối về, không biết bức tường đá này hạ xuống từ lúc nào? Áp bức tường mặt trước có đặt một cái bàn đá. Trên bàn để một cái bình ngọc trắng.
Thượng Quan Kỳ đã trải nhiều cơn nguy hiểm nên mạnh dạn hơn trước. Chàng từ từ lại gần bàn đá nhìn xem thì thấy dưới bình ngọc để một miếng giấy trắng viết bốn chữ “Vong Ngã Thần Hoàn”.
Chàng với tay ra lấy bình ngọc, mở nắp bình lấy ra một viên thuốc đỏ để trong lòng bàn tay nhìn kỹ một hồi, rồi thở dài nói:
– Nhờ mấy viên thuốc nhỏ xíu này mà Cổn Long Vương vùng vẫy giang hồ, gây nên bao cuộc giết chóc kinh người.
Rồi lại bỏ viên thuốc vào trong bình ngọc đậy nút lại cất vào bọc...
Chàng ngoảnh lại nói với Thiên Mộc đại sư:
– Người phát ra tiếng nói vừa rồi chắc là địa vị rất cao. Nếu chúng ta hợp sức lại chế phục được y thì có thể đi lại tự do trong đường hầm này.
Thiên Mộc đại sư nhìn về phía sau từ từ lùi lại mấy bước, tựa vào vách đá, thi triển phép Truyền âm Nhập Mật nói:
– Xem ra thì trong đường hầm này, nếu không phải là độc thất thì cũng là một khu vực rất quan trọng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lại có điều kỳ lạ nữa là dường như những người trong đường hầm này chưa ai bị thuốc mê, thần trí hãy còn tỉnh táo cả.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Cứ xem cách lão tăng chịu đau dớn ở đây thì những người trong nhà mật thất này chắc cũng bị trói buộc một cách tàn nhẫn như lão tăng, khiến bọn họ không ai dám có ý nghĩ trốn chạy, cùng sinh lòng phản kháng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Nếu giải trừ được lối trói buộc Cổn Long Vương thì chắc rằng những người này sẽ thù y chẳng đội trời chung.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Phải rồi! Thế mới đáng tiếc! Thật là dáng tiếc!
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Tiếc gì?.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng quên mất thí chủ đã bản lãnh tuyệt luân lại có Võ Lâm Tam Bảo. Nếu ta nhớ ra lúc trước thì nên cứu thoát hai mẹ con cô gái mặc áo màu lục.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
– Mụ già đã hóa điên. Trong thạch thất lại chỉ có hai mẹ con nàng thì dù mụ có võ công tuyệt thế cũng không thể truyền thụ cho con gái được. Ta có cứu hai người đó, vị tất đã giúp được việc gì. Chờ khi khám phá ra những điều bí mật trong đường hầm này rồi trở ra hãy cứu họ cũng chưa muộn.
Ngừng một lát chàng nói tiếp:
– Việc khẩn yếu trước mắt là phải đối phó với cường địch sắp xuất hiện. Chúng ta nhân lúc này vận khí điều dường đã.
Nói xong chàng nhắm mắt lại trước.
Hai người nói chuyện toàn dùng thuật Truyền âm Nhập Mật nên người ngoài không ai nghe thấy gì.
Thiên Mộc đại sư quay lại hỏi lão già áo đen:
– Quý tính thí chủ là gì?
Lão già áo đen đáp:
– Tiểu đệ người phủ Tế Nam, tên gọi Thiết Quyền Kim Nguyên Đạo.
Thiên Mộc đại sư noen”
– Té ra là Kim đại hiệp. Hồi lão tăng chưa bị Cổn Long Vương cầm tù, thường được nghe đại danh Kim đại hiệp.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Không dám! Còn đại sư pháp hiệu là gì?
Thiên Mộc đáp:
– Lão tăng là Thiên Mộc.
Kim Nguyên Đạo chắp tay nói:
– Tại hạ đã được nghe tiếng lớn đại sư, xin tha cho tội thất kính.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên mở bừng mắt ra khẽ bảo:
– Hiện giờ là lúc bình tĩnh trước cơn giông tố. Mong rằng hai vị điều dưỡng giây lát, chỉ trong khoảnh khắc là chúng ta sẽ phải ứng phó với một cuộc ác chiến, một mất một còn.
Hai người này đều rất kính trọng Thượng Quan Kỳ. Vừa nghe lời chàng, quả nhiên nhắm mắt lại tựa vào vách đá điều dưỡng.
Sau một quãng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đường hầm đột nhiên tối om rồi ánh đèn lại sáng trưng. Trong nhà thạch thất xuất hiện thêm một người. Người này ăn mặc rất là quái dị, toàn thân sáng loáng. y phục dường như chế bằng đồng bạch. Trên đầu lão đội một thứ mũ trùm xuống đến hai vai. Chỉ có cặp mắt là để hở. Toàn thân lão che kín trong mũ áo bằng đồng bạch.
Thượng Quan Kỳ chưa từng thấy ai vận bộ y phục kỳ dị như lão. Chàng chau mày nghĩ thầm: “Lão này mặc bộ áo kỳ quái này hẳn có tác dụng gì đây”?
Chàng càng tăng thêm phần đề cao cảnh giác, rút đao Kinh Hồn ra.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo trước kia đều là những tay nổi tiếng trong đám giang hồ, biết nhiều hiểu rộng, từng trải những cuộc đại chiến. Mỗi người chia nhau đứng ra một chỗ.
Bỗng thấy quái nhân mặc áo giáp trắng đưa mắt nhìn quanh rồi nổi lên một trận cười the thé nói:
Lão phu coi tướng mạo hai vị đều là người phản bạn.
Thiên Mộc đại sư chúc đấu cây thiền trượng, cười lạt hỏi:
– Thế thì đã sao?
Rồi vung trượng lên đánh.
Quái nhân cầm trong tay phải một ngọn thiết bổng ngắn không đầy hai thước, một đầu đầy những kim châm, còn tay trái cầm chiếc bình ngọc màu biếc.
Lão vung cây thiết bổng lên gạt cây thiền trượng của Thiên Mộc ra, lạnh lùng quát:
– Dừng tay!
Thượng Quan Kỳ thủng thỉnh tiến gần lại khẽ bảo Thiên Mộc:
– Xin đại sư hãy lùi lại một bước.
Thiên Mộc đại sư theo lời, lùi lại đứng sau Thượng Quan Kỳ, trong lòng kinh hãi tự hỏi:
– Không hiểu lão này là nhân vật thế nào mà đỡ đòn mình một cách hời hợt như không?
Thượng Quan Kỳ đem lòng hoài nghi chiếc bình ngọc cổ quái. Hai mắt chàng nhìn chằm chặp vào cái bình. Chàng giơ kim đao lên đỡ ngực, tiến lại gần quái nhân, còn cách bốn năm thước thì dừng lại, hỏi:
– Đại giá đã nói đến Đường Toàn, hẳn là có quen biết tiên sinh?
Quái nhân đáp:
– Không những là quen biết, mà y có gặp lão phu còn phải kêu bằng sư thúc.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vậy ra lão tiền bối cũng là sư thúc Cổn Long Vương.
Quái nhân nói:
– Đúng rồi! Mi là người Cùng Gia Bang phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Tại hạ đến đây là do mệnh lệnh của Đường tiên sinh.
Bỗng thấy quái nhân cặp mắt nhấp nháy trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
– Cả hai gã sư huynh sư đệ đều là tay hùng tài đại lược không đứng được với nhau trên chốn giang hồ.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Lão tiền bối đã là sư thúc hai người, tất biết rõ tư cách của hai vị đó.
Quái nhân trầm ngâm không nói gì.
Thượng Quan Kỳ lớn tiếng nói tiếp:
– Hai vị đó tuy cùng học một thầy nhưng hành vi lại trái ngược nhau. Đường tiên sinh là người có lòng bác ái, có dạ cứu đời gồm tài lược thao mà không dối trá, đáng mặt lương tài trị đời. Trái lại Cổn Long Vương thâm độc đa nghi, giết sư phụ, đoạt sư muội. Hành động tàn ác trên đời có một không hai. Tuy y đã gây nên thế lực lớn lao trong võ lâm, song những người y thu dụng đều là gặp tình trạng bất đắc dĩ, chẳng bị thuốc mê cũng bị kiềm chế một cách tàn khốc không phản kháng được nên chịu phục tòng. Thực ra họ căm hận Cổn Long Vương sâu vào cốt tủy. Lão tiền bối tuy là sư thúc Cổn Long Vương mà chưa chắc y đã chân tâm kính ngưỡng.
Mười tháng trước đây, Thượng Quan Kỳ từng mạo hiểm đi theo Đường Toàn đến hội ngộ Cổn Long Vương phu nhân, đã hiểu rõ mọi việc nên chàng nói đâu ra đấy.
Quái nhân đột nhiên ngắt lời:
– Phải chăng Đường Toàn đã biểu mi như vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Phần do Đường tiên sinh kể lại, phần do chính tai mắt tại hạ trông thấy.
Quái nhân nói:
– Những lời đồn đại chắc đâu đã thật.
Đột nhiên, lão giơ bình ngọc trong tay ra lạnh lùng nói:
– Trong bình ngọc này có chứa những chất làm ra một thứ khói độc khiến cho người ngửi phải thần trí hôn mê. Công dụng của nó chẳng kém gì Vong Ngã Thần Hoàn. Ta chỉ đập vỡ bình là lập tức khói độc bay mù mịt khắp trong nhà. Dù võ công ngươi cao cường đến đâu, nhưng thứ khói độc này chẳng chỗ nào là không vào được nên không tài nào kháng cự nổi.
Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm: “Đúng như mình đã liệu trước. Bình ngọc này quả nhiên đựng chất kịch độc”.
Bỗng nghe quái nhân mặc giáp đồng lại nói tiếp:
– Lão phu tuy suốt ngày chế chất độc mà còn sợ khói độc này nên phải mặc giáp đồng.
Đột nhiên lão dừng lại không nói nữa.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Khói độc tuy lợi hại thật nhưng người có võ công thượng thặng, nút chặt hô hấp trong hai giờ cũng chẳng sợ gì. Huống chi trong vòng nửa giờ thì tại hạ đã dồn lão tiền bối vào tử địa rồi!
Quái nhân cười gằn nói:
– Thằng lỏi này mồm miệng khoác lác. Lão phu bất tất phải dùng đến khói độc, bọn mi cũng không địch nổi lão phu đâu.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Lão này đã là sư thúc Cổn Long Vương tất nhiên là một tay bản lãnh kinh người, bọn mình còn kém lão xa. Nhưng lão cũng có chỗ khuyết điểm là quá tự phụ, dễ nổi nóng. Mình phải tìm cách không để lão dùng khói độc rồi sẽ liệu”.
Nghĩ vậy chàng cười lạt nói:
– Lão tiền bối không tin lời tại hạ ư?
Quái nhân mặc áo giáp đồng cả giận nói:
– Lão phu mà phải dùng đến khí giới mới thắng được bọn mi cũng là tầm thường rồi.
Quả nhiên lão bỏ cả bình ngọc lẫn cây bổng xuống.
Thượng Quan Kỳ thấy lão trúng kế nói khích của mình thì trong lòng mừng thầm nghĩ bụng: “Lão này ở địa vị tiễn bối lại không chịu được lời nói khích chả trách bị Cổn Long Vương lợi dụng”.
Chàng giơ kim đao lên cười nói:
– Xin lão tiền bối cẩn thận vì trong tay tại hạ có kim đao chặt sắt như cắt bùn!
Quái nhân nói:
– Dù mi có bảo đao, lão phu há sợ sao? Mi ra tay mau đi!
Thượng Quan Kỳ vung kim đao, ánh vàng lấp lóe, nói:
– Tại hạ đã có kim đao trong tay là chiếm được ưu thế rồi xin lão tiền bối động thủ trước đi!
Quái nhân cười nhạt nói:
– Vậy ngươi cẩn thận nghe!
Đoạn vung chưởng ra đánh.
Chưởng lực hai bên vừa chạm nhau, Thượng Quan Kỳ đã biết gặp phải tay kình địch. May mà chàng đã đề phòng, nghiến hai hàm răng lại thu tay trái về, lùi lại phía sau hai bước, rồi lại vung chưởng bên trái ra.
Hai luồng chưởng phong mãnh liệt chạm nhau phát ra tiếng “Vù, vù” như gió lốc, xoay chuyển trong gian nhà đá.
Lão quái nhân tựa hồ không ngờ công lực Thượng Quan Kỳ thâm hậu đến thế, trong lòng không khỏi kinh hãi. Mình lão mặc áo giáp đồng, cự động không được thuận tiện như Thượng Quan Kỳ. Chàng mượn đà sức mạnh đối phương lùi nhanh lại để tránh sức rung chuyển.
Thượng Quan Kỳ phản kích một chưởng làm cho cánh tay mặt quái nhân phải tê nhức nhưng chàng thấy mình đã dùng hết mười hai thành công lực phản kích một chưởng mà không làm chuyển động được đối phương thì kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm: “Lão này công lực thâm hậu không biết đến đâu mà lường, mình không nên đấu chưởng với lão, đành phải trông cậy vào bảo đao may ra mới thắng được”.
Hai bên e dè nhau, nên chưa ai ra đòn nữa.
Thiên Mộc đại sư nhân lúc hai bên đương mải đem toàn lực ra tranh đấu, liền lén đến phía sau quái nhân mặc giáp đồng thò tay ra nhắc lấy bình ngọc của lão rồi lui về đứng nguyên chỗ.
Thực ra quái nhân cũng bị chưởng lực của Thượng Quan Kỳ phản kích làm cho khí huyết sôi động. Lão ngấm ngầm vận khí điều dưỡng nên không biết Thiên Mộc đại sư lấy trộm mất bình ngọc.
Hai bên giằng co nhau trong khoảng thời gian uống cạn. chén trân, Thượng Quan Kỳ thốt nhiên phát giác ra rằng chỗ này nếu không phải là độc thất thì nhà độc thất cũng gần đâu đây, nếu còn kéo dài thời gian thì bất lợi cho mình.
Nghĩ vậy chàng vung kim đao lên nhằm ngực quái nhân đâm tới đồng thời lớn tiếng quát:
– Xin lão tiền bối thử nếm lưỡi đao Kinh Hồn của tại hạ.
Trong tay quái nhân cũng thấy ánh bạc lấp lóe, không biết là vật gì cổ tay lão có tay áo giáp đồng phủ đi nên co vào duỗi ra đều không linh hoạt.
Ngày thường lão động thủ với ai vẫn đánh ngay đỡ thẳng. Tý lực lão phóng ra công kích cũng chẳng kém gì khí giới nhưng giờ lão nghe nói đến lưỡi đao kinh Hồn, không dám ỷ vào áo giáp của mình. Đột nhiên lão né mình tránh đòn đối phương.
Thiên Mộc đại sư thấy quái nhân né tránh về phía mình tưởng rằng lão phát giác ra mình đoạt mất bình ngọc của lão nên lão muốn cướp lại. Nhà sư tay trái
cầm bình, tay phải vung thiền trượng lên phóng tới.
Bỗng thấy quái nhân vung tay phải ra đánh chát một tiếng gạt được cây thiền trượng của Thiên Mộc đại sư.
Kim Nguyên Đạo thốt nhiên bước tạt ngang ra cướp lấy cây thiết bổng quát lên một tiếng đánh vào sau lưng quái nhân.
Thượng Quan Kỳ tuy biết mấy người xúm đánh lại một là trái thể lệ võ lâm. Nhưng lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo nếu không chế phục lão này, để lão ra khỏi thạch thất thì e rằng dữ nhiều lành ít. Huống chi động tác của hai người rất là mau lẹ, dù chàng có muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.
Bỗng nghe đánh “Binh” một tiếng, cây thiết bổng bị hất trở lại. Quái nhân mặc áo giáp đồng tuy cử động chậm chạp nhưng được cái lợi lớn là gươm đao đâm chém không thủng như vậy cũng chiếm được rất nhiều lợi thế.
Kim Nguyên Đạo đánh trúng cường dịch mà đối phương không việc gì bất giác cả kinh, lùi nhanh lại phía sau ba bước.
Thượng Quan Kỳ xông lại vung kim đao nhằm phóng vào trước ngực quái nhân.
Lưỡi đao Kinh Hồn chẳng kiêng nể chỗ nào. Quái nhân mặc áo giáp đồng trong lúc thảng thốt quên đi, vươn tay phải ra chụp lấy đao, lão ỷ mình đã mang bao tay bằng dây bạc kết lại, đao kiếm tầm thường chém vào chẳng ăn thua gì, nhưng lưỡi đao Kinh Hồn sắc bén tuyệt luân, vừa chạm vào tay lão lập tức máu tươi phun ra như suối vì nó bị đứt tẩy từ cổ tay. Lão đau quá thét lên một tiếng xoay tròn người đi để lùi lại.
Thiên Mộc đại sư liền ra chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đánh tới.
Quái nhân vung tay trái lên đỡ thiến trượng rồi chuồn mất. Lão huých mạnh khuỷu tay vào vách đá một cái, đèn lửa tắt phụt, trong nhà tối đen. Thượng Quan Kỳ cả tiếng hô:
– Cơ hội tốt đừng để lỡ, rượt theo cho mau!
Chàng vừa hô vừa nhảy thốc lại phía quái nhân, nhưng chỉ nghe đánh “Uỳnh” một tiếng, người chàng va vào vách đá.
Chớp mắt quái nhân mặc áo giáp đồng đã trốn mất hút. Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo nhất tề xông lại. Thiên Mộc đại sư lã người giàu kinh nghiệm, sợ trong bóng tối đánh phải người nhà, nên cất tiếng gọi:
– Thượng Quan thí chủ!
Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin hai vị dừng bước ngay!
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo dừng chân lại đồng thanh hỏi:
– Lão ấy đâu rồi?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Lão trốn mất rồi? Chỗ vách đá. này có cửa ngầm, nhưng bọn mình không biết cách mở mà thôi.
Thiên Mộc nói:
– Không phải lão tăng nhát gan, nhưng ta không nên ở lâu chỗ này, cần dời khỏi nơi đây ngay. Lão đã bị thương dưới lưỡi đao của. Thượng Quan thí chủ quyết chẳng cam tâm, và sắp đưa toàn lực ra để báo thù.
Kim Nguyên Đạo hỏi:
– Thượng Quan thí. chủ có mang mồi lửa không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Chỉ có một cái, nên phải tiết kiệm.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Chúng ta đã biết lão nấp trong này, nếu mở được cửa ngầm thì chỉ tìm quanh đây sẽ thấy.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Kim đại hiệp nói phải đó!
Lão tăng bị Cổn Long Vương cầm tù đã mấy chục năm, mục lực tấn tới rất nhiều, không cần đèn lửa cũng nhìn thấy rõ trong vòng tám bước.
Thượng Quan Kỳ lùi lại một bước nói:
– Xin đại sư nhìn kỹ lại xem.
Thiên Mộc đại sư tiến lên một bước vận hết mục lực nhìn kỹ vách đá thì chỉ thấy phẳng lì chẳng thấy vết tích cửa ngầm đâu, mà cũng không có chỗ nào khả nghi, bất giác chau mày nói:
– Lạ thật!
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Đại sư không thấy gì khác lạ ư?
Kim Nguyên Đạo nói xen vào:
– Chúng ta thấy rõ y chuồn vào chỗ này.
Rồi đột nhiên giơ quyền lên đấm vào vách đá.
Thiên Mộc đại sư né mình sang bên, Kim Nguyên Đạo giơ thiết bổng lên, tay quyền tay bổng vừa đấm vừa đá vào tường, phấn bụi rơi xuống lả tả mà vẫn không thấy cửa ngầm mở ra.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Cổn Long Vương chế tạo ra vách đá này hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết, e rằng có cơ quan bí mật bên trong. Đại hiệp cử động như vậy chỉ sợ nhọc
lòng vô ích.
Kim Nguyên Đạo rất kính trọng Thượng Quan Kỳ, nghe chàng nói vậy liền lập tức lui ra nói:
– Thượng Quan đại hiệp đã có bảo đao trong tay sao không thử dùng xem?.
Thượng Quan Kỳ gật đầu vận hết nội lực, giơ kim đao lên chém vào vách đá. Vách đá kiên cố phi thường, tuy lưỡi đao đâm ngập vào được nhưng chàng cảm thấy phí sức rất nhiều thì nghĩ thầm: “Lưỡi đao Kinh Hồn này, chém vào vật cứng rắn đến đâu cũng phải vỡ nát, mà sao vách đá đây lại bền bỉ đến thế”?. Chàng dùng sức mạnh rút kim đao ra, trong bông tối đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng.
Thượng Quan Kỳ cả kinh, nhìn kỹ lại thì thấy chỗ mũi đao chừng hai tấc, sắc vàng biến thành sắc trắng lấp loáng. Đang lúc kinh nghi, vách đá đạt nhiên mở ra ánh đèn sáng lọt vào.
Thiên Mộc đại sư cầm ngang cây thiền trượng nói:
– Để lão tăng đi đầu mở đường.
Nói xong tiến vào trước. Thượng Quan Kỳ đi giữa, Kim Nguyên Đạo theo sau.
Đường hầm dài chừng bốn năm trượng thông đến một tòa đại sảnh. Trong sảnh đường đèn thắp sáng choang, nhưng hai cánh cửa đen sì vẫn đóng chặt.
Thiên Mộc đại sư rảo bước đi mau hơn, thoáng cái đã đến trước cửa. Nhà sư giơ cây thiền trượng lên đập vào.
Hai cánh cửa đen sì này dường như chi khép hờ chứ không cài then. Thiền trượng vừa đập vào cửa đã mở ra. Tòa sảnh đường này chỉ sâu chứ không rộng, bề mặt chừng hơn một trượng mà bề sâu đến hơn sáu trượng.
Trong phòng cứ cách chừng năm thước lại có một ngọn đèn. Hai bên vách đặt đèn đối nhau, tất cả là hai mươi bốn ngọn, sáng như ban ngày.
Thiên Mộc đại sư quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Thượng Quan thí chủ. Chúng ta tiến vào chứ?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Hẳn rồi! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Thiên Mộc đại sư cầm thiền trượng đỡ trước ngực rảo bước đi vào.
/115
|