Triền miên "chiến đấu" cùng nữ sĩ quan cảnh sát đến quá trưa, từ phòng tắm lăn ra đến phòng ngủ, từ phòng bếp đánh vào phòng khách, thật vất vả lắm mới có được cơ hội "ngàn vàng" như thế này, đương nhiên lưu manh sẽ không bỏ lỡ, cho đến khi nữ sĩ quan cảnh sát toàn thân vô lực mở miệng xin tha và sau khi mình cũng đã thỏa mãn đầy đủ, lúc này lưu manh mới lưu luyến buông tha cho cô nàng.
Khi Hướng Nhật về tới nhà, trời đã tối sầm. Sở Sở và Thạch Thanh đang ngồi trên sa lông xem TV, thỉnh thoảng nói với nhau đôi ba câu, vẻ cuồng nhiệt hưng phấn trên mặt làm cho lưu manh đoán già đoán non không biết hai nàng có phải trúng tà hay không.
- Anh đã về?
Sở Sở nghe tiếng mở cửa, vội vã quay đầu lại liếc mắt một cái, rồi lại tập trung lên màn hình TV.
Thạch Thanh cẩn thận hơn, đối với cầm thú sư phụ nàng vẫn giữ một ít kính trọng, đứng dậy chào hỏi:
- Sư phụ...
Đột nhiên chú ý đến băng gạc trên bàn tay phát phì của hắn, hoảng hốt sợ hãi kêu lên:
- Sư phụ, tay anh...
- Tay? Tay cái gì?
Sở Sở bị tiếng kêu sợ hãi của nàng hấp dẫn, ánh mắt quay qua lưu manh. Nhìn thấy tay hắn, nàng cũng ngồi không yên vọt tới trước mặt lưu manh:
- Tay anh làm sao vậy? Sao lại thế này?
- Không có gì, trên đường không cẩn thận bị ngã thôi.
Hướng Nhật ra vẻ không có chuyện gì quan trọng nói.
Sở Sở gấp đến thiếu chút nữa rơi nước mắt, giơ tay hắn lên oán giận nói:
- Còn nói không việc gì, chảy máu rồi đây này. Anh sao không gọi điện cho em.
- Khó có hôm nào hai em có hứng đi dạo chơi, anh không thể làm các em mất hứng được.
Hướng Nhật rụt tay về, vừa rồi quả thật không chú ý vết băng trên tay đã rỉ máu, hẳn là do lúc trưa "chiến đấu" quá mức điên cuồng.
Hắn không ngờ tới trong lúc vô ý tìm đại cái cớ lại đồng thời cảm động được hai cô nàng, Sở Sở vẻ mặt hạnh phúc dựa sát vào lòng hắn, trong miệng thì thào không biết nói gì. Thạch Thanh vẻ mặt cũng kích động kéo tay áo hắn, ánh mắt nhìn hắn tăng thêm vài phần "không thể nói rõ hơn."
- A?
Sở Sở đột nhiên từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên:
- Trên người anh sao lại có mùi nước hoa nồng thế này?
Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, vỗ đầu tựa như nhớ lại cái gì đó:
- À, thiếu chút nữa quên, cô y tá giúp anh khâu vết thương mất hai giờ, chắc trên người cô ta xức nhiều nước hoa quá, hại anh cứ ngáp dài.
Lưu manh nói những lời này chẳng những giải thích nguyên do mùi thơm trên người hắn, mà còn tăng thêm tính nghiêm trọng của vết thương, nếu không sao lại dùng đến chữ “khâu” này?
Quả nhiên, Sở Sở trong lòng vừa mới dâng lên một chút ghen tuông lập tức bị thay thế bởi lo lắng:
- Hướng Quỳ, sao anh lại bị thương thành ra thế này? Mau nói cho em biết!
- Chỉ là té bị thương, không sao đâu, đừng nghe anh nói thế mà sợ. Thật ra bác sĩ nói chỉ cần qua mấy ngày là tốt thôi.
Hướng Nhật nói mắt không hề chớp. Bác sĩ quả thật nói thế, nhưng thời gian so với người nào đó nói còn kém xa, nếu như giữa hai chữ “mấy ngày” bỏ thêm chữ “mười” vào thì ăn khớp với thời gian mà bác sĩ nói.
- Thật không?
Mặc dù còn nghi ngờ nhưng từ trên mặt Sở đại tiểu thư có thể thấy được đã tin vào lời hắn nói, à…… phải nói là tin lời bác sĩ, tuy vậy nàng hiển nhiên sao có thể đoán được
- Ừ. - Hướng Nhật khẳng định gật gật đầu.
Sở Sở lúc này mới hoàn toàn yên tâm, quay sang hỏi:
- Anh ăn cơm chưa?
- Vẫn… chưa.
Thực tế lưu manh đã dùng bữa với nữ sĩ quan cảnh sát, hắn còn tự lăn vào bếp nữa, nhưng bố bảo hắn cũng không dám nói sự thật.
- Vậy anh chờ nhé, em đi hâm nóng thức ăn một chút, sẽ nhanh thôi.
Nói xong, Sở đại tiểu thư đầy sức sống nhảy vào phòng bếp.
Hướng Nhật ngồi trên sa lông, thấy đồ đệ một bên vẻ mặt có chút khẩn trương, đột nhiên nhớ tới sự hưng phấn của hai người lúc mình bước vào, nói:
- Được rồi, Tiểu Thanh. Lúc anh vừa vào nhà thấy hai em nói chuyện có vẻ rất tâm đắc? Có chuyện gì hứng thú thế?
Một câu hỏi rất bình thường lại làm cho Thạch Thanh mặt đỏ tới mang tai:
- Không, không có gì.
Hướng Nhật càng thêm hoài nghi:
- Thật không có gì? Thật không?
Thạch Thanh bị hắn nhìn soi mói cả người mất tự nhiên, một lúc lâu mới lí nhí nói:
- Vừa rồi trên TV nói ngày mai cửa hàng Đế Vương… có chương trình đại hạ giá.
- …… Đây là chuyện tốt đấy chứ.
Hướng Nhật vẫn không hiểu hai cô nàng tại sao lại rì rầm lén lút như thế:
- Có hàng giá hời thì nên mua, ngày mai anh đi với hai em.
Mặt Thạch Thanh càng đỏ hơn:
- Sư phụ, không được… Tất cả đồ giảm giá đó là… quần áo lót phụ nữ.
- Đồ lót?
Hướng Nhật nuốt nước miếng cái ực, vậy chắc có rất nhiều người đẹp đi rồi? Chỉ là đồ lót thì đồ đệ cũng không cần xấu hổ thế chứ, dù sao nàng cũng từng tặng mình một cái quần lót chữ “T”, tuy nói lúc đó biểu hiện của cô nàng cũng không tốt hơn giờ bao nhiêu, nhưng có thể xác định một điều là cái quần lót này không bình thường, nói là trong suốt cũng chẳng ngoa. Nghĩ tới đây, lưu manh đột nhiên toàn thân đờ ra, thốt lên:
- Chẳng lẽ là...
- Sư phụ... - Thạch Thanh hờn dỗi, má hây hây ửng hồng.
Hướng Nhật có thể xác định mình đoán đúng, cũng không khó giải thích tại sao đồ đệ lại nhăn nhó như vậy, hắn hắc hắc cười dâm đãng:
- Tiểu Thanh, đến bây giờ anh còn chưa tặng cho em món quà gì, hay là ngày mai anh mua áo lót tặng em, xem như lễ nhập môn ra mắt anh còn nợ.
- Không, không cần, sư phụ, tự em có thể…
- Nói gì?
Lưu manh lập tức ngắt lời nói nàng, nghiêm mặt nói:
- Đây là sư phụ tặng cho em, không thể cự tuyệt! À… đương nhiên, nếu em phải cảm thấy nhận không được hay cho lắm, vậy thì em có thể tặng lại cho anh một cái quần lót, nhớ kỹ, phải là cái của em đã mặc đấy.
Nửa câu đầu của sư phụ cầm thú đầy đe dọa, nhưng nghe hết câu sau Thạch Thanh xấu hổ chỉ muốn độn thổ nghĩ thầm: sư phụ, hắn sao lại vô sỉ như vậy?
Thấy đồ đệ không trả lời, Hướng Nhật lại tự nói tiếp:
- Đáp ứng rồi phải không? Vậy thì tốt! Hay vầy đi, sư phụ cũng không muốn để em khó xử, anh tặng em một cái mới, em tặng lại anh hai cái cũ. Anh muốn một cái trắng tinh, một cái có viền đen, tốt nhất là một nửa trong suốt, đương nhiên nếu có trong suốt cả thì càng tốt……
- Sư phụ...
Thấy sư phụ càng nói càng thái quá, Thạch Thanh nhịn không được mở miệng.
- Có chuyện gì vậy? Nếu em thấy hai cái không đủ thì thêm cho anh một cái. Ái da, vốn không muốn vậy, có điều nếu Tiểu Thanh em có thành ý thì sư phụ cũng miễn cưỡng nhận lấy… khụ, khụ, em nhìn gì thế?
- Sư phụ, em có thể hỏi thầy một vấn đề không?
- Nói đi.
- Sao sư phụ lại thích sưu tập… loại đồ vật này?
- Đây là một vấn đề có tính khoa học rất lớn.
Hướng Nhật bắt đầu ra vẻ suy nghĩ:
- Sở dĩ giấu kỹ… à không… sưu tập thứ này là vì anh có một giấc mơ, đó chính là thiết kế một cái quần lót cho phụ nữ hoàn mỹ nhất thế giới, phụ nữ mặc vào không cảm thấy bó chặt nhưng đồng thời lại thoáng mát, lại có công năng giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân ngay ở bên trong. Do đó anh phải ra sức sưu tập nhiều quần lót, nhất là những cái đã mặc, bởi vì những loại ấy có thể thấy được biến hóa sau khi chủ nhân đã dùng, rồi căn cứ vào đó mà tu sửa, đạt được kết cấu hoàn mỹ nhất… thế nào? Giấc mơ của sư phụ vĩ đại chứ?
Thạch Thanh há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được, những lời nói này sợ rằng chỉ có nhân tài mặt dầy như hắn mới có thể nói ra mà thôi. Không thể không thừa nhận, sư phụ thật không phải là người bình thường.
Thấy vẻ mặt đồ đệ khiếp sợ “bội phục”, Hướng Nhật càng thêm đắc ý. Thực ra, có thể nhờ vào lý do này tìm được cho mình một cái vương miện đường hoàng, lưu manh cũng cho rằng mình là thiên tài trăm năm khó có người thứ hai.
- Sư phụ……
- Thế nào?
Hướng Nhật đang say mê về việc mình không giống người thường nên chưa chú ý đến ánh mắt khác thường của đồ đệ.
- Em cảm thấy……
- Thấy gì?
- Là thế này……
- Là sao?
- Em không biết……
- Hả?
- Em sợ……
- Sao em vòng vo tam quốc quá vậy?
- Sư phụ, anh thật quá vô sỉ!
- ......
Khi Hướng Nhật về tới nhà, trời đã tối sầm. Sở Sở và Thạch Thanh đang ngồi trên sa lông xem TV, thỉnh thoảng nói với nhau đôi ba câu, vẻ cuồng nhiệt hưng phấn trên mặt làm cho lưu manh đoán già đoán non không biết hai nàng có phải trúng tà hay không.
- Anh đã về?
Sở Sở nghe tiếng mở cửa, vội vã quay đầu lại liếc mắt một cái, rồi lại tập trung lên màn hình TV.
Thạch Thanh cẩn thận hơn, đối với cầm thú sư phụ nàng vẫn giữ một ít kính trọng, đứng dậy chào hỏi:
- Sư phụ...
Đột nhiên chú ý đến băng gạc trên bàn tay phát phì của hắn, hoảng hốt sợ hãi kêu lên:
- Sư phụ, tay anh...
- Tay? Tay cái gì?
Sở Sở bị tiếng kêu sợ hãi của nàng hấp dẫn, ánh mắt quay qua lưu manh. Nhìn thấy tay hắn, nàng cũng ngồi không yên vọt tới trước mặt lưu manh:
- Tay anh làm sao vậy? Sao lại thế này?
- Không có gì, trên đường không cẩn thận bị ngã thôi.
Hướng Nhật ra vẻ không có chuyện gì quan trọng nói.
Sở Sở gấp đến thiếu chút nữa rơi nước mắt, giơ tay hắn lên oán giận nói:
- Còn nói không việc gì, chảy máu rồi đây này. Anh sao không gọi điện cho em.
- Khó có hôm nào hai em có hứng đi dạo chơi, anh không thể làm các em mất hứng được.
Hướng Nhật rụt tay về, vừa rồi quả thật không chú ý vết băng trên tay đã rỉ máu, hẳn là do lúc trưa "chiến đấu" quá mức điên cuồng.
Hắn không ngờ tới trong lúc vô ý tìm đại cái cớ lại đồng thời cảm động được hai cô nàng, Sở Sở vẻ mặt hạnh phúc dựa sát vào lòng hắn, trong miệng thì thào không biết nói gì. Thạch Thanh vẻ mặt cũng kích động kéo tay áo hắn, ánh mắt nhìn hắn tăng thêm vài phần "không thể nói rõ hơn."
- A?
Sở Sở đột nhiên từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên:
- Trên người anh sao lại có mùi nước hoa nồng thế này?
Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, vỗ đầu tựa như nhớ lại cái gì đó:
- À, thiếu chút nữa quên, cô y tá giúp anh khâu vết thương mất hai giờ, chắc trên người cô ta xức nhiều nước hoa quá, hại anh cứ ngáp dài.
Lưu manh nói những lời này chẳng những giải thích nguyên do mùi thơm trên người hắn, mà còn tăng thêm tính nghiêm trọng của vết thương, nếu không sao lại dùng đến chữ “khâu” này?
Quả nhiên, Sở Sở trong lòng vừa mới dâng lên một chút ghen tuông lập tức bị thay thế bởi lo lắng:
- Hướng Quỳ, sao anh lại bị thương thành ra thế này? Mau nói cho em biết!
- Chỉ là té bị thương, không sao đâu, đừng nghe anh nói thế mà sợ. Thật ra bác sĩ nói chỉ cần qua mấy ngày là tốt thôi.
Hướng Nhật nói mắt không hề chớp. Bác sĩ quả thật nói thế, nhưng thời gian so với người nào đó nói còn kém xa, nếu như giữa hai chữ “mấy ngày” bỏ thêm chữ “mười” vào thì ăn khớp với thời gian mà bác sĩ nói.
- Thật không?
Mặc dù còn nghi ngờ nhưng từ trên mặt Sở đại tiểu thư có thể thấy được đã tin vào lời hắn nói, à…… phải nói là tin lời bác sĩ, tuy vậy nàng hiển nhiên sao có thể đoán được
- Ừ. - Hướng Nhật khẳng định gật gật đầu.
Sở Sở lúc này mới hoàn toàn yên tâm, quay sang hỏi:
- Anh ăn cơm chưa?
- Vẫn… chưa.
Thực tế lưu manh đã dùng bữa với nữ sĩ quan cảnh sát, hắn còn tự lăn vào bếp nữa, nhưng bố bảo hắn cũng không dám nói sự thật.
- Vậy anh chờ nhé, em đi hâm nóng thức ăn một chút, sẽ nhanh thôi.
Nói xong, Sở đại tiểu thư đầy sức sống nhảy vào phòng bếp.
Hướng Nhật ngồi trên sa lông, thấy đồ đệ một bên vẻ mặt có chút khẩn trương, đột nhiên nhớ tới sự hưng phấn của hai người lúc mình bước vào, nói:
- Được rồi, Tiểu Thanh. Lúc anh vừa vào nhà thấy hai em nói chuyện có vẻ rất tâm đắc? Có chuyện gì hứng thú thế?
Một câu hỏi rất bình thường lại làm cho Thạch Thanh mặt đỏ tới mang tai:
- Không, không có gì.
Hướng Nhật càng thêm hoài nghi:
- Thật không có gì? Thật không?
Thạch Thanh bị hắn nhìn soi mói cả người mất tự nhiên, một lúc lâu mới lí nhí nói:
- Vừa rồi trên TV nói ngày mai cửa hàng Đế Vương… có chương trình đại hạ giá.
- …… Đây là chuyện tốt đấy chứ.
Hướng Nhật vẫn không hiểu hai cô nàng tại sao lại rì rầm lén lút như thế:
- Có hàng giá hời thì nên mua, ngày mai anh đi với hai em.
Mặt Thạch Thanh càng đỏ hơn:
- Sư phụ, không được… Tất cả đồ giảm giá đó là… quần áo lót phụ nữ.
- Đồ lót?
Hướng Nhật nuốt nước miếng cái ực, vậy chắc có rất nhiều người đẹp đi rồi? Chỉ là đồ lót thì đồ đệ cũng không cần xấu hổ thế chứ, dù sao nàng cũng từng tặng mình một cái quần lót chữ “T”, tuy nói lúc đó biểu hiện của cô nàng cũng không tốt hơn giờ bao nhiêu, nhưng có thể xác định một điều là cái quần lót này không bình thường, nói là trong suốt cũng chẳng ngoa. Nghĩ tới đây, lưu manh đột nhiên toàn thân đờ ra, thốt lên:
- Chẳng lẽ là...
- Sư phụ... - Thạch Thanh hờn dỗi, má hây hây ửng hồng.
Hướng Nhật có thể xác định mình đoán đúng, cũng không khó giải thích tại sao đồ đệ lại nhăn nhó như vậy, hắn hắc hắc cười dâm đãng:
- Tiểu Thanh, đến bây giờ anh còn chưa tặng cho em món quà gì, hay là ngày mai anh mua áo lót tặng em, xem như lễ nhập môn ra mắt anh còn nợ.
- Không, không cần, sư phụ, tự em có thể…
- Nói gì?
Lưu manh lập tức ngắt lời nói nàng, nghiêm mặt nói:
- Đây là sư phụ tặng cho em, không thể cự tuyệt! À… đương nhiên, nếu em phải cảm thấy nhận không được hay cho lắm, vậy thì em có thể tặng lại cho anh một cái quần lót, nhớ kỹ, phải là cái của em đã mặc đấy.
Nửa câu đầu của sư phụ cầm thú đầy đe dọa, nhưng nghe hết câu sau Thạch Thanh xấu hổ chỉ muốn độn thổ nghĩ thầm: sư phụ, hắn sao lại vô sỉ như vậy?
Thấy đồ đệ không trả lời, Hướng Nhật lại tự nói tiếp:
- Đáp ứng rồi phải không? Vậy thì tốt! Hay vầy đi, sư phụ cũng không muốn để em khó xử, anh tặng em một cái mới, em tặng lại anh hai cái cũ. Anh muốn một cái trắng tinh, một cái có viền đen, tốt nhất là một nửa trong suốt, đương nhiên nếu có trong suốt cả thì càng tốt……
- Sư phụ...
Thấy sư phụ càng nói càng thái quá, Thạch Thanh nhịn không được mở miệng.
- Có chuyện gì vậy? Nếu em thấy hai cái không đủ thì thêm cho anh một cái. Ái da, vốn không muốn vậy, có điều nếu Tiểu Thanh em có thành ý thì sư phụ cũng miễn cưỡng nhận lấy… khụ, khụ, em nhìn gì thế?
- Sư phụ, em có thể hỏi thầy một vấn đề không?
- Nói đi.
- Sao sư phụ lại thích sưu tập… loại đồ vật này?
- Đây là một vấn đề có tính khoa học rất lớn.
Hướng Nhật bắt đầu ra vẻ suy nghĩ:
- Sở dĩ giấu kỹ… à không… sưu tập thứ này là vì anh có một giấc mơ, đó chính là thiết kế một cái quần lót cho phụ nữ hoàn mỹ nhất thế giới, phụ nữ mặc vào không cảm thấy bó chặt nhưng đồng thời lại thoáng mát, lại có công năng giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân ngay ở bên trong. Do đó anh phải ra sức sưu tập nhiều quần lót, nhất là những cái đã mặc, bởi vì những loại ấy có thể thấy được biến hóa sau khi chủ nhân đã dùng, rồi căn cứ vào đó mà tu sửa, đạt được kết cấu hoàn mỹ nhất… thế nào? Giấc mơ của sư phụ vĩ đại chứ?
Thạch Thanh há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được, những lời nói này sợ rằng chỉ có nhân tài mặt dầy như hắn mới có thể nói ra mà thôi. Không thể không thừa nhận, sư phụ thật không phải là người bình thường.
Thấy vẻ mặt đồ đệ khiếp sợ “bội phục”, Hướng Nhật càng thêm đắc ý. Thực ra, có thể nhờ vào lý do này tìm được cho mình một cái vương miện đường hoàng, lưu manh cũng cho rằng mình là thiên tài trăm năm khó có người thứ hai.
- Sư phụ……
- Thế nào?
Hướng Nhật đang say mê về việc mình không giống người thường nên chưa chú ý đến ánh mắt khác thường của đồ đệ.
- Em cảm thấy……
- Thấy gì?
- Là thế này……
- Là sao?
- Em không biết……
- Hả?
- Em sợ……
- Sao em vòng vo tam quốc quá vậy?
- Sư phụ, anh thật quá vô sỉ!
- ......
/1271
|