- Ngang Na Y Ti?
Có thể thấy được Trần Tiểu Phân rất bất ngờ đối với sự đột nhiên xuất hiện của cô gái này, giọng nói của bà đầy vẻ kinh ngạc. Hướng Nhật cũng kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Phân, hắn không ngờ cô giáo chủ nhiệm rất trọng nghĩa khí này lại có thể hiểu và nói thuần thục tiếng Pháp như vậy, không phải là sự tinh thông bình thường. Nhâm Quân trái lại không có gì kinh ngạc, chỉ nhìn cô gái đẩy cửa bước vào.
- Đúng vậy, thưa cô. Em có thể làm phiền cô một việc không?
Bước vào là một cô gái nước ngoài khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người cực kỳ đầy đặn, tướng mạo cũng không kém, thậm chí có thể nói rất xinh đẹp, môi đỏ mọng quyến rũ, mũi rất thẳng, đôi mắt to có chút dọa người. Nhưng những điểm này vẫn không phải là điểm hấp dẫn nhất của cô nàng, hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất chính là cô nàng mặc một chiếc váy màu lam cực ngắn lộ ra cặp đùi đầy đặn, thon dài, trắng như tuyết, hơn nữa thân trên vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn sọc dọc bó sát người càng khiến bộ ngực vĩ đại trở nên nổi bật. Bất luận nói như thế nào, đây là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp cực kỳ mê người.
Hướng Nhật liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi, trước mặt trưởng bối đáng để hắn tôn kính, hắn không muốn biểu hiện ra dáng vẻ háo sắc.
Quả nhiên, hành động này của hắn đã lọt vào mắt của Trần Tiểu Phân, mà còn trùng hợp là hướng ánh mắt hắn dời đi không phải chỗ nào khác mà chính là vị trí của Nhâm đại tiểu thư đang đứng, điều này khiến Trần Tiểu Phân càng thêm hài lòng, gật đầu mấy cái, lúc này mới nhìn về phía cô học sinh ngoại quốc vừa mới bước vào:
- Ngang Na, em có chuyện gì vậy?
- Là như thế này, thưa cô.
Người đẹp ngoại quốc Ngang Na Y Ti dường như không chú ý đến sự hiện diện của những người bên cạnh, vội vàng từ trong túi xách móc ra một mảnh giấy viết, đưa cho Trần Tiểu Phân:
- Bởi vì em không hiểu ý nghĩa viết ở bên trong, làm phiền cô giúp em phiên dịch một chút.
- Hả?
Trần Tiểu Phân nhận lấy tờ giấy rồi xem thoáng qua, sắc mặt hơi biến đổi một chút:
- Là tiếng Nga?
Nói thật, tiếng Nga cũng không phải là sở trường của bà, đối với loại chào hỏi thông thường hoặc những từ ngữ thường dùng bà còn hiểu một chút, nhưng tờ giấy trên tay này rõ ràng không phải chỉ có những từ đơn giản mà bà biết, vì vậy bà cầm tờ giấy trả lại:
- Ngang Na, thật ra cô cũng không rành tiếng Nga, nhưng em có thể đến ngành Trung Văn tìm giáo sư Lý, thầy ấy từng dạy học ở đại học Moscow.
- Vậy tốt quá, cảm ơn cô Trần.
Ngang Na Y Ti lễ phép nói, nhận lấy tờ giấy xoay người vừa muốn đi ra ngoài.
- Chờ một chút!
Hướng Nhật lúc này gọi cô gái ngoại quốc kia lại, ngôn ngữ sử dụng cũng là tiếng Pháp.
- Vậy có thể cho phép tôi giúp cô không?
Thực ra, Hướng Nhật cũng không phải là đang khoe mẽ, tiếng Nga hắn tuy không rành rẽ, siêu bằng tiếng Pháp, nhưng chỉ cần không phải là những từ quá chuyên môn, hắn đại khái có thể hiểu được.
- Anh?
Ngang Na Y Ti hiển nhiên lấy làm kinh ngạc, cô nàng không ngờ tới bên cạnh còn có một người cũng biết tiếng Pháp, hơn nữa chất giọng rất Paris, điều này khiến trong lòng cô nàng sinh ra cảm giác thân thiết, tiếp theo vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói:
- Vị tiên sinh này, anh thật có thể giúp tôi?
- Trước tiên đưa cho tôi xem một chút.
Hướng Nhật cũng không dám kiêu ngạo, ngộ nhỡ thật sự bản thân không biết, vậy thì thật mất mặt. Với lại hắn sở dĩ lên tiếng giúp cũng muốn ở trước mặt cô Trần tôn kính lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn, đương nhiên hắn cũng muốn nhìn thấy cái miệng đang há hốc đủ để nuốt xuống một quả trứng gà của "cây gậy trúc" bên cạnh.
- Làm phiền anh rồi.
Ngang Na Y Ti cầm tờ giấy đưa cho hắn. Đối với chàng trai trẻ tuổi có chút kỳ lạ này (chủ yếu là tay phải của đối phương đang băng bó một lớp băng gạc dầy), cô nàng rất có cảm tình. Lúc nàng vừa mới bước vào tuy đã chú ý đến rồi, nhưng cũng chỉ liếc mắt qua, cho rằng hắn là học trò hay người thân gì đấy của cô Trần, không ngờ hắn lại biết nói tiếng Pháp, điều này khiến nàng kinh ngạc.
- Không phiền đâu.
Hướng Nhật nhận lấy tờ giấy, bắt đầu xem xét kỹ.
Nhâm Quân - Nhâm đại tiểu thư ở bên cạnh ánh mắt đang nhìn lưu manh giống như nhìn thấy quỷ, cái miệng nhỏ nhắn vốn mê người của nàng há thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cảnh mình đang chứng kiến. Cái tên này, tiếng Anh giỏi như vậy, bây giờ còn biết tiếng Pháp, và hình như cũng tinh thông tiếng Nga...Trời ạ, còn để người ta sống nữa hay không vậy?
Trần Tiểu Phân mắt sáng rực lên, bà cảm thấy trước đây thật đánh giá quá thấp đứa học trò cưng này, lúc ban đầu cho rằng lãnh vực tiếng Anh của hắn rất có thiên phú, bây giờ xem ra, không chỉ có như vậy. Nghe hắn vừa rồi nói tiếng Pháp lưu loát, e rằng so với người Pháp bình thường cũng không thua bao nhiêu, tại sao trong quá khứ…… Trong cả năm vẫn không phát hiện ra? Nếu hắn không thành con rể tương lai của mình, e rằng mình vẫn còn không biết trong lớp có một thiên tài như thế này... Càng ngó hắn Trần Tiểu Phân càng cảm thấy hài lòng, con người thì thành thật khỏi phải nói, tướng mạo cũng không tệ, cái chính là học rộng tài cao, tinh thông mấy ngoại ngữ… Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Phân không khỏi liếc nhìn con gái ở bên cạnh một cái, trong lòng cũng có chút bội phục nhãn quang của con gái mình, thì ra nó không phải không muốn tìm bạn trai, mà là tầm mắt cao quá, người bình thường căn bản nhìn không lọt mắt, bây giờ kiếm cho mình một đứa con rể vừa ý như thế này, cuối cùng có thể không cần bận tâm lo nghĩ cho nó nữa rồi.
Hướng Nhật không biết trên người mình đã bị gắn cho cái mác “con rể của riêng nhà họ Nhâm”, sau khi xem xong tờ giấy, ánh mắt quay sang nhìn cô gái nước ngoài xinh đẹp, có chút không chắc chắn hỏi:
- Cô gần đây có đắc tội với ai không?
- Hả?
Mặt Ngang Na Y Ti hiện ra vẻ mù tịt.
- Tại sao lại hỏi như vậy?
Hướng Nhật cũng không trả lời, mà lại hỏi:
- Có thể nói cho tôi biết tờ giấy này là ai đưa cho cô không?
- Thực sự tôi cũng không biết hắn là ai.
Ngang Na Y Ti thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương, biết chuyện không đơn giản, cố gắng nhớ lại rồi nói:
- Tôi nhớ đại khái là vào chiều thứ Sáu lúc tan tiết thứ hai, tôi có đi toa-lét một chốc, lúc tôi quay lại thì phát hiện trong sách đã kẹp tờ giấy này rồi, hỏi những người bên cạnh, bọn họ đều nói không nhìn thấy ai đã để vào. Anh cho hỏi… là chuyện quan trọng gì vậy?
Nói gần hết câu, giọng của Ngang Na Y Ti cũng khẩn trương lên.
Hướng Nhật nhìn kỹ đối phương một lúc, phát hiện không có vẻ khác thường nào, lúc này mới nghiêm túc nói:
- Đây là một bức thư uy hiếp, nói nếu như ngày… tháng Mười, cũng chính là chiều ngày hôm nay cô không giao đồ cho đối phương, hắn sẽ thực hiện lời "hứa hẹn" đã làm mấy ngày trước đó!
Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh nói, đáng tiếc là trên giấy không tiết lộ đồ vật là cái gì, cũng không nói cụ thể là “hứa hẹn” gì, nhưng dường như cũng không phải là chuyện tốt.
- Hứa hẹn?
Ngang Na Y Ti lộ ra một vẻ mặt hoài nghi:
- Rốt cuộc là ai đây?
Đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó sắc mặt Ngang Na chợt có chút biến đổi, trở nên phẫn nộ lạ thường, đồng thời nắm chặt đầu bàn tay, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Ta biết là ai rồi, thật đáng chết, ta sẽ cho ngươi mở to mắt ra mà nhìn!
Nói xong, khi ba người khác trong phòng còn chưa có phản ứng gì, cô nàng ngoại quốc đã xoay người đi nhanh ra cửa, ngay cả tờ giấy trên tay Hướng Nhật cũng quên lấy lại.
- Chuyện gì vậy?
Trần Tiểu Phân có chút lo lắng hỏi.
- Không có gì, có thể là trò đùa ác của bạn học cùng lớp.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi bình thản nói, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia kỳ lạ, nhìn Trần Tiểu Phân vẫn còn đang trầm tư nói:
- Cô Trần, nếu không có chuyện gì, em quay lại lớp đây.
- Ừ, em đi đi.
Trần Tiểu Phân thấy học trò nói xong cũng không hỏi thêm gì, nhìn về phía con gái nói:
- Quân Quân, đưa tiễn Tiểu Hướng.
- Cái gì! Muốn con tiễn...
Đột nhiên thoáng thấy ánh mắt dữ dằn của mẹ, Nhâm Quân lập tức cố nén tức giận trong lòng chạy đuổi theo, nhưng bởi vì tức giận quá độ, nên trong lúc đuổi theo vừa sát đến gần lưu manh nàng liền vươn bàn tay nhỏ ngắt vào phần thịt mềm ở eo của đối phương. Có mẹ đằng sau đang nhìn, Nhâm Quân biết hắn nhất định không dám làm dữ với mình, cũng nhân dịp này báo thù lúc nãy bị đụng trúng ở cổng trường.
Nhưng cô nàng lại quên mất Hướng Nhật cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt thòi, trong lúc "cây gậy trúc" ngắt vào hông của mình hắn cũng ôm lấy eo thon của đối phương, dù sao cô giáo chủ nhiệm cũng đã hiểu lầm, có hiểu lầm sâu thêm một chút cũng chẳng sao.
Cơ thể Nhâm Quân run lên, cố tìm cách giãy giụa thoát ra. Đằng sau mẹ lại đang giương mắt nhìn, thấy không thoát ra, nàng chỉ đành để lưu manh tùy ý chiếm tiện nghi của mình, nhưng lực trên tay lại không ngừng tăng lên, hận không thể ngắt đi miếng thịt ở eo hắn.
Trần Tiểu Phân ở phía sau lại chẳng thấy cảnh tay Hướng Nhật đang loạn bậy, lại còn tưởng con gái mình ăn dấm chua đang ghen tuông với cô gái ngoại quốc kia, bà mỉm cười nhìn đôi thanh niên nam nữ bước ra khỏi phòng rồi mới quay vào bàn làm việc phê sửa nốt đống giấy tờ.
Có thể thấy được Trần Tiểu Phân rất bất ngờ đối với sự đột nhiên xuất hiện của cô gái này, giọng nói của bà đầy vẻ kinh ngạc. Hướng Nhật cũng kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Phân, hắn không ngờ cô giáo chủ nhiệm rất trọng nghĩa khí này lại có thể hiểu và nói thuần thục tiếng Pháp như vậy, không phải là sự tinh thông bình thường. Nhâm Quân trái lại không có gì kinh ngạc, chỉ nhìn cô gái đẩy cửa bước vào.
- Đúng vậy, thưa cô. Em có thể làm phiền cô một việc không?
Bước vào là một cô gái nước ngoài khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người cực kỳ đầy đặn, tướng mạo cũng không kém, thậm chí có thể nói rất xinh đẹp, môi đỏ mọng quyến rũ, mũi rất thẳng, đôi mắt to có chút dọa người. Nhưng những điểm này vẫn không phải là điểm hấp dẫn nhất của cô nàng, hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất chính là cô nàng mặc một chiếc váy màu lam cực ngắn lộ ra cặp đùi đầy đặn, thon dài, trắng như tuyết, hơn nữa thân trên vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn sọc dọc bó sát người càng khiến bộ ngực vĩ đại trở nên nổi bật. Bất luận nói như thế nào, đây là một cô gái ngoại quốc xinh đẹp cực kỳ mê người.
Hướng Nhật liếc nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi, trước mặt trưởng bối đáng để hắn tôn kính, hắn không muốn biểu hiện ra dáng vẻ háo sắc.
Quả nhiên, hành động này của hắn đã lọt vào mắt của Trần Tiểu Phân, mà còn trùng hợp là hướng ánh mắt hắn dời đi không phải chỗ nào khác mà chính là vị trí của Nhâm đại tiểu thư đang đứng, điều này khiến Trần Tiểu Phân càng thêm hài lòng, gật đầu mấy cái, lúc này mới nhìn về phía cô học sinh ngoại quốc vừa mới bước vào:
- Ngang Na, em có chuyện gì vậy?
- Là như thế này, thưa cô.
Người đẹp ngoại quốc Ngang Na Y Ti dường như không chú ý đến sự hiện diện của những người bên cạnh, vội vàng từ trong túi xách móc ra một mảnh giấy viết, đưa cho Trần Tiểu Phân:
- Bởi vì em không hiểu ý nghĩa viết ở bên trong, làm phiền cô giúp em phiên dịch một chút.
- Hả?
Trần Tiểu Phân nhận lấy tờ giấy rồi xem thoáng qua, sắc mặt hơi biến đổi một chút:
- Là tiếng Nga?
Nói thật, tiếng Nga cũng không phải là sở trường của bà, đối với loại chào hỏi thông thường hoặc những từ ngữ thường dùng bà còn hiểu một chút, nhưng tờ giấy trên tay này rõ ràng không phải chỉ có những từ đơn giản mà bà biết, vì vậy bà cầm tờ giấy trả lại:
- Ngang Na, thật ra cô cũng không rành tiếng Nga, nhưng em có thể đến ngành Trung Văn tìm giáo sư Lý, thầy ấy từng dạy học ở đại học Moscow.
- Vậy tốt quá, cảm ơn cô Trần.
Ngang Na Y Ti lễ phép nói, nhận lấy tờ giấy xoay người vừa muốn đi ra ngoài.
- Chờ một chút!
Hướng Nhật lúc này gọi cô gái ngoại quốc kia lại, ngôn ngữ sử dụng cũng là tiếng Pháp.
- Vậy có thể cho phép tôi giúp cô không?
Thực ra, Hướng Nhật cũng không phải là đang khoe mẽ, tiếng Nga hắn tuy không rành rẽ, siêu bằng tiếng Pháp, nhưng chỉ cần không phải là những từ quá chuyên môn, hắn đại khái có thể hiểu được.
- Anh?
Ngang Na Y Ti hiển nhiên lấy làm kinh ngạc, cô nàng không ngờ tới bên cạnh còn có một người cũng biết tiếng Pháp, hơn nữa chất giọng rất Paris, điều này khiến trong lòng cô nàng sinh ra cảm giác thân thiết, tiếp theo vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói:
- Vị tiên sinh này, anh thật có thể giúp tôi?
- Trước tiên đưa cho tôi xem một chút.
Hướng Nhật cũng không dám kiêu ngạo, ngộ nhỡ thật sự bản thân không biết, vậy thì thật mất mặt. Với lại hắn sở dĩ lên tiếng giúp cũng muốn ở trước mặt cô Trần tôn kính lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn, đương nhiên hắn cũng muốn nhìn thấy cái miệng đang há hốc đủ để nuốt xuống một quả trứng gà của "cây gậy trúc" bên cạnh.
- Làm phiền anh rồi.
Ngang Na Y Ti cầm tờ giấy đưa cho hắn. Đối với chàng trai trẻ tuổi có chút kỳ lạ này (chủ yếu là tay phải của đối phương đang băng bó một lớp băng gạc dầy), cô nàng rất có cảm tình. Lúc nàng vừa mới bước vào tuy đã chú ý đến rồi, nhưng cũng chỉ liếc mắt qua, cho rằng hắn là học trò hay người thân gì đấy của cô Trần, không ngờ hắn lại biết nói tiếng Pháp, điều này khiến nàng kinh ngạc.
- Không phiền đâu.
Hướng Nhật nhận lấy tờ giấy, bắt đầu xem xét kỹ.
Nhâm Quân - Nhâm đại tiểu thư ở bên cạnh ánh mắt đang nhìn lưu manh giống như nhìn thấy quỷ, cái miệng nhỏ nhắn vốn mê người của nàng há thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cảnh mình đang chứng kiến. Cái tên này, tiếng Anh giỏi như vậy, bây giờ còn biết tiếng Pháp, và hình như cũng tinh thông tiếng Nga...Trời ạ, còn để người ta sống nữa hay không vậy?
Trần Tiểu Phân mắt sáng rực lên, bà cảm thấy trước đây thật đánh giá quá thấp đứa học trò cưng này, lúc ban đầu cho rằng lãnh vực tiếng Anh của hắn rất có thiên phú, bây giờ xem ra, không chỉ có như vậy. Nghe hắn vừa rồi nói tiếng Pháp lưu loát, e rằng so với người Pháp bình thường cũng không thua bao nhiêu, tại sao trong quá khứ…… Trong cả năm vẫn không phát hiện ra? Nếu hắn không thành con rể tương lai của mình, e rằng mình vẫn còn không biết trong lớp có một thiên tài như thế này... Càng ngó hắn Trần Tiểu Phân càng cảm thấy hài lòng, con người thì thành thật khỏi phải nói, tướng mạo cũng không tệ, cái chính là học rộng tài cao, tinh thông mấy ngoại ngữ… Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Phân không khỏi liếc nhìn con gái ở bên cạnh một cái, trong lòng cũng có chút bội phục nhãn quang của con gái mình, thì ra nó không phải không muốn tìm bạn trai, mà là tầm mắt cao quá, người bình thường căn bản nhìn không lọt mắt, bây giờ kiếm cho mình một đứa con rể vừa ý như thế này, cuối cùng có thể không cần bận tâm lo nghĩ cho nó nữa rồi.
Hướng Nhật không biết trên người mình đã bị gắn cho cái mác “con rể của riêng nhà họ Nhâm”, sau khi xem xong tờ giấy, ánh mắt quay sang nhìn cô gái nước ngoài xinh đẹp, có chút không chắc chắn hỏi:
- Cô gần đây có đắc tội với ai không?
- Hả?
Mặt Ngang Na Y Ti hiện ra vẻ mù tịt.
- Tại sao lại hỏi như vậy?
Hướng Nhật cũng không trả lời, mà lại hỏi:
- Có thể nói cho tôi biết tờ giấy này là ai đưa cho cô không?
- Thực sự tôi cũng không biết hắn là ai.
Ngang Na Y Ti thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương, biết chuyện không đơn giản, cố gắng nhớ lại rồi nói:
- Tôi nhớ đại khái là vào chiều thứ Sáu lúc tan tiết thứ hai, tôi có đi toa-lét một chốc, lúc tôi quay lại thì phát hiện trong sách đã kẹp tờ giấy này rồi, hỏi những người bên cạnh, bọn họ đều nói không nhìn thấy ai đã để vào. Anh cho hỏi… là chuyện quan trọng gì vậy?
Nói gần hết câu, giọng của Ngang Na Y Ti cũng khẩn trương lên.
Hướng Nhật nhìn kỹ đối phương một lúc, phát hiện không có vẻ khác thường nào, lúc này mới nghiêm túc nói:
- Đây là một bức thư uy hiếp, nói nếu như ngày… tháng Mười, cũng chính là chiều ngày hôm nay cô không giao đồ cho đối phương, hắn sẽ thực hiện lời "hứa hẹn" đã làm mấy ngày trước đó!
Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh nói, đáng tiếc là trên giấy không tiết lộ đồ vật là cái gì, cũng không nói cụ thể là “hứa hẹn” gì, nhưng dường như cũng không phải là chuyện tốt.
- Hứa hẹn?
Ngang Na Y Ti lộ ra một vẻ mặt hoài nghi:
- Rốt cuộc là ai đây?
Đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó sắc mặt Ngang Na chợt có chút biến đổi, trở nên phẫn nộ lạ thường, đồng thời nắm chặt đầu bàn tay, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Ta biết là ai rồi, thật đáng chết, ta sẽ cho ngươi mở to mắt ra mà nhìn!
Nói xong, khi ba người khác trong phòng còn chưa có phản ứng gì, cô nàng ngoại quốc đã xoay người đi nhanh ra cửa, ngay cả tờ giấy trên tay Hướng Nhật cũng quên lấy lại.
- Chuyện gì vậy?
Trần Tiểu Phân có chút lo lắng hỏi.
- Không có gì, có thể là trò đùa ác của bạn học cùng lớp.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi bình thản nói, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia kỳ lạ, nhìn Trần Tiểu Phân vẫn còn đang trầm tư nói:
- Cô Trần, nếu không có chuyện gì, em quay lại lớp đây.
- Ừ, em đi đi.
Trần Tiểu Phân thấy học trò nói xong cũng không hỏi thêm gì, nhìn về phía con gái nói:
- Quân Quân, đưa tiễn Tiểu Hướng.
- Cái gì! Muốn con tiễn...
Đột nhiên thoáng thấy ánh mắt dữ dằn của mẹ, Nhâm Quân lập tức cố nén tức giận trong lòng chạy đuổi theo, nhưng bởi vì tức giận quá độ, nên trong lúc đuổi theo vừa sát đến gần lưu manh nàng liền vươn bàn tay nhỏ ngắt vào phần thịt mềm ở eo của đối phương. Có mẹ đằng sau đang nhìn, Nhâm Quân biết hắn nhất định không dám làm dữ với mình, cũng nhân dịp này báo thù lúc nãy bị đụng trúng ở cổng trường.
Nhưng cô nàng lại quên mất Hướng Nhật cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt thòi, trong lúc "cây gậy trúc" ngắt vào hông của mình hắn cũng ôm lấy eo thon của đối phương, dù sao cô giáo chủ nhiệm cũng đã hiểu lầm, có hiểu lầm sâu thêm một chút cũng chẳng sao.
Cơ thể Nhâm Quân run lên, cố tìm cách giãy giụa thoát ra. Đằng sau mẹ lại đang giương mắt nhìn, thấy không thoát ra, nàng chỉ đành để lưu manh tùy ý chiếm tiện nghi của mình, nhưng lực trên tay lại không ngừng tăng lên, hận không thể ngắt đi miếng thịt ở eo hắn.
Trần Tiểu Phân ở phía sau lại chẳng thấy cảnh tay Hướng Nhật đang loạn bậy, lại còn tưởng con gái mình ăn dấm chua đang ghen tuông với cô gái ngoại quốc kia, bà mỉm cười nhìn đôi thanh niên nam nữ bước ra khỏi phòng rồi mới quay vào bàn làm việc phê sửa nốt đống giấy tờ.
/1271
|