Phương pháp của Hướng Nhật rất đơn giản, chính là “sao chép” nội dung trong quyển sổ màu xanh vào máy vi tính, sau đó gửi cho đối phương. Đương nhiên, quá trình “sao chép” hắn tự thực hiện, dù sao thứ này cũng có quan hệ trọng đại. Hắn vốn định đến quán inte để “sao chép”, nhưng lại lo ở đấy lắm kẻ nhiều chuyện, mà độ an toàn cũng thấp đến đáng thương. May mắn là trong phòng đồ đệ có một cái máy tính để bàn, bình thường nàng vẫn dùng nó để học, trước mắt cứ mượn xài tạm đã. Dù sao Hướng Nhật cũng không định giấu diếm thân phận, hơn nữa loại “giao dịch” kiểu này chỉ sợ có muốn giấu cũng không giấu được. Một quốc gia to lớn như vậy không thể nào không có cao thủ tin học, muốn tìm ra địa chỉ IP của hắn có lẽ chỉ trong nháy mắt là xong. Hướng Nhật cũng tự hiểu, lần này hắn biết không thể ẩn mình trong bóng tối được nữa, cho nên hắn chọn cách đơn giản: quang minh chính đại liên lạc với đối phương.
Hắn mất hơn tiếng đồng hồ mới có thể gõ xong toàn bộ tư liệu vào máy tính, cũng may nội dung bên trong quyển sổ nhỏ được viết bằng tiếng Anh, nếu thay bằng tiếng quốc ngữ, chỉ sợ đánh máy cũng không đơn giản như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này Hướng Nhật mới gọi tới số điện thoại cơ mật mà “ bố vợ tương lai” cho mình.
- Alo, xin chào, tôi là Trần Quốc Đống!
Đầu dây bên kia một giọng nói trầm thấp vang lên, còn có chút hơi hướm mùi máu tanh và sắt đá, điều này khiến người ta vừa nghe có thể xác định đối phương là một quân nhân.
- Trần tướng quân phải không?
Dù đã khẳng định được thân phận đối phương, nhưng Hướng Nhật vẫn hỏi một câu. Đương nhiên không phải hắn hoài nghi, hắn chỉ muốn thử thăm dò một cách lịch sự.
- Là tôi! Anh là ai?
Giọng nói xa lạ làm Trần Quốc Đống duy trì trạng thái cảnh giác.
- Tôi muốn cùng ông làm một vụ giao dịch!
Hướng Nhật không trả lời câu hỏi của đối phương mà trực tiếp đi thẳng vào đề.
olo
Mà lúc này ở một nơi rất xa tận ngoại ô thủ đô, bên trong một phòng thí nghiệm nằm dưới lòng đất, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền điển hình đang đứng trước cái bàn bên cạnh một siêu máy tính khổng lồ, ông ta vừa nghe điện thoại vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy biểu tượng trên màn hình, bên cạnh ông còn có mấy người mặc áo khoác màu trắng dành cho nhân viên nghiên cứu khoa học, thỉnh thoảng lại gật đầu.
- Giao dịch?
Nghe thấy hai chữ này, người đàn ông trung niên mặt chữ điền rõ ràng có chút sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại sự điềm tĩnh, đồng thời lấy tay ra hiệu cho người thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học ở gần mình nhất truy tìm vị trí của đối phương. Ông vẫn chưa từng gặp qua người biết rõ thân phận của mình, hơn nữa còn muốn tìm mình để giao dịch. Trong lòng càng thêm thận trọng, ông đang muốn biết xem đối phương là người nào, chẳng những biết được số điện thoại riêng chỉ giới hạn có vài người biết, lại còn nói năng đường đường chính chính như vậy, chỉ hy vọng tốt nhất không phải là những người đó, dù sao liên quan đến chính trị là thứ mà Trần Quốc Đống không muốn dính líu đến nhất.
- Anh muốn tìm tôi giao dịch cái gì?
- Cho tôi một địa chỉ email, phải là loại có tính bảo mật cao.
Ở bên này Trần Quốc Đống nghe ra một giọng nói còn rất trẻ, giọng nói thể hiện sự tự tin mãnh liệt:
- Chờ ông nhìn thấy nội dung bên trong sẽ biết.
- Chuyện này không thành vấn đề, bây giờ tôi đọc cho anh, anh hãy cố nhớ.
Nói xong, Trần Quốc Đống đọc ra một chuỗi các ký tự. Lúc ông vừa đọc xong, thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học ở bên cạnh đột nhiên tiến lại gần và ghé vào bên tai ông nói nhỏ hai chữ.
- Bắc Hải?
Trần Quốc Đống vuốt cằm, ở nơi đó hình như không có quen người nào, có chăng cũng chỉ mình hắn ta, nhưng giọng nói không giống, hơn nữa hắn ta cũng không phải loại người thích trò chơi chính trị…..
Không đợi ông tiếp tục suy nghĩ xong, từ đầu dây bên kia đối phương lên tiếng:
- Bây giờ ông có thể mở hòm thư để xem, tin rằng nội dung bên trong sẽ không làm ông thất vọng. Tôi cúp máy trước, sau khi xem xong ông hãy quyết định có nên giao dịch với tôi hay không.
Nói tới đây, “tít” một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại.
Trần Quốc Đống cũng không để ý tới hành vi thiếu lịch sự của đối phương mà nhanh chóng sử dụng siêu máy tính khổng lồ để vào hòm thư, quả nhiên có một email vừa gửi đến, ông lập tức mở ra xem.
- Máy bay tàng hình, từ lý luận đến thực tế.
Mặc dù chúng được viết bằng tiếng Anh nhưng cũng không gây trở ngại cho việc đọc hiểu của Trần Quốc Đống. Vừa nhìn thấy tiêu đề, trong lòng ông càng thêm chấn động. Càng xem ông càng bị hấp dẫn, dù xuất thân không phải là một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, nhưng ông vẫn ý thức được giá trị to lớn của tài liệu này cho nên ông lập tức gọi đám nhân viên nghiên cứu xung quanh cùng đến xem, bọn họ mới thật sự là những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp.
Một đám tiến sĩ râu tóc bạc trắng đều có thành tựu rất cao trong lĩnh vực này vừa nhìn thấy tư liệu quý giá hai mắt lập tức sáng rực, tất cả giống như bị niệm chú bất động, ai cũng đứng đực ra nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.
Qua một lúc lâu, đám tiến sĩ già mới tỉnh lại, trên mặt vài người còn lộ ra vẻ đã hiểu, hình như vừa giải quyết được vấn đề phức tạp đã gây nhức đầu suốt một thời gian dài. Đương nhiên không phải tất cả đều hài lòng, trong đó một lão tiến sĩ hói đầu trông có vẻ nhiều tuổi nhất oán giận nói:
- Quốc Đống, sao chỉ có từng này? Căn cứ vào tư liệu vừa xem chắc chắn còn nửa sau, sao lại không có? Nếu thật sự có đầy đủ, việc chúng ta chế tạo thành công máy bay tàng hình không còn là chuyện trong mơ nữa.
Từ vẻ mặt của các nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu quốc gia, Trần Quốc Đống càng thêm khẳng định giá trị của tư liệu này, tuy nhiên ông vẫn muốn xác định thêm một chút:
- Tiến sĩ Phương, ông nghĩ cái này có thể thành công chứ?
Lão tiến sĩ nhiều tuổi nhất gật đầu một cách chắc chắn:
- Dựa theo phương pháp được ghi chép lại và sự phân tích tài liệu chế tạo, khả năng thành công rất lớn, tuy nhiên nếu có thể xem nốt nội dung của nửa sau thì tôi càng nắm chắc.
Nói tới đây, lão tiến sĩ dừng một chút, sau đó có chút nghi hoặc nói:
- Chỉ có điều để làm ra những thí nghiệm kiểu này ít nhất cũng phải đầu tư hơn một trăm tỷ mỹ kim, hơn nữa cũng không phải một hai năm là có thành quả. Quốc Đống, tôi muốn hỏi một chút, tư liệu này là từ…
Lão tiến sĩ còn định nói thêm, nhưng đột nhiên cảm giác bên hông bị ai đó vỗ một cái, ông lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ông bạn tốt nhất của mình, đang định nói gì, nhưng lại phát hiện đối phương nháy mắt ra hiệu cho mình im lặng thì lập tức hiểu ra. Một quốc gia bình thường chắc chắn có đào tạo nhân viên tình báo kiểu như gián điệp, đôi khi đánh cắp được thành quả nghiên cứu khoa học của nước khác mang về không phải là chuyện không có khả năng, mà việc này cũng không phải điều ông quan tâm, cho nên lập tức chuyển đề tài:
- Được rồi, Quốc Đống, nửa sau của bộ tư liệu khi nào mới đưa cho chúng tôi?
Trần Quốc Đống đương nhiên phát hiện cử chỉ mờ ám của hai lão tiến sĩ, tuy nhiên ông giả như không thấy, có một số việc ông cũng không muốn giải thích nhiều. Ông trả lời câu hỏi cuối cùng của lão tiến sĩ:
- Nửa sau của bộ tư liệu chắc rất nhanh sẽ được mang tới, để tôi gọi điện giục.
Nói xong, ông đi tới một bên bấm số điện thoại vừa rồi gọi đến.
- Sẵn sàng giao dịch rồi chứ?
Không đợi ông mở miệng, giọng nói trẻ tuổi ở đầu dây bên kia đã vang lên, giống như tất cả mọi việc đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
- Đúng vậy!
Đối với tư liệu trọng yếu như vậy, Trần Quốc Đống lập tức không do dự đáp ứng, tuy nhiên ông lại đưa ra một yêu cầu có chút ngặt nghèo:
- Anh có thể gửi nửa sau của tập tư liệu đến trước được không?
Ông vốn tưởng rằng đối phương nếu giữ lại một phần, khả năng lớn nhất là vì đề phòng chuyện “qua cầu rút ván”, cho nên có lẽ đối phương sẽ không đồng ý gửi trước.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là đối phương không ngờ lại đồng ý:
- Được, ông chờ một chút.
Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng gõ bàn phím quen thuộc, qua một vài giây, đối phương còn nói thêm:
- Đã xong.
- Anh không sợ tôi lấy được thứ kia rồi không trả tiền sao?
Lúc này, Trần Quốc Đống cũng không vội xem tư liệu trước, ông đang muốn biết người trẻ tuổi ở đầu dây bên kia nghĩ gì. Phải biết rằng, với giá trị của thứ này, không phải người bình thường có thể chống lại sức cám dỗ của nó, kể cả ông cũng có chút động tâm, hơn nữa nghe nhận xét vừa rồi của tiến sĩ Phương, giá trị của nó là hơn một tỷ đô-la, đối phương không có khả năng không biết, nhưng tại sao lại không ngại gửi toàn bộ tư liệu trước như vậy?
Câu trả lời của đối phương một lần nữa nằm ngoài dự liệu của thượng tướng Trần Quốc Đống:
- Tôi nghĩ quốc gia hẳn sẽ không thất tín đối với một nhân sĩ yêu nước!
- Không sai! Anh nói rất đúng.
Trần thượng tướng đương nhiên không thể phủ nhận, thực ra quốc gia cũng không cho phép ông làm như vậy, đối với những người đã từng cống hiến cho quốc gia, quốc gia nhất định sẽ không để họ thiệt thòi, cống hiến càng lớn thì được thưởng càng nhiều, đây là điều chắc chắn. Tuy nhiên bây giờ Trần Quốc Đống lại có chuyện khó xử, ông không biết nên trả cho đối phương bao nhiêu. Lúc này ông bắt đầu hối hận vì vừa rồi quá lỗ mãng, tại sao trước đó không thương lượng giá cả cho thật tốt chứ? Phải biết rằng, đây là một khoản tiền lớn, quốc gia vốn đã không giàu có gì, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy. Cho nên hắn quyết định thử dò hỏi ý tứ đối phương trước:
- À này, vừa rồi cũng chưa hỏi anh định lấy giá bao nhiêu? Anh biết đấy, quốc gia chúng ta không thể so sánh với các nước phát triển ở phương Tây, số tiền đưa cho anh có thể không được nhiều lắm…..
- Điều đó tôi biết. Nếu như tôi muốn nhiều tiền thì hoàn toàn có thể không bán nó cho quốc gia. Thực ra, là một người yêu nước, việc có lợi đương nhiên phải nghĩ đến tổ quốc của mình trước. Như vậy đi, ông cứ tùy ý cho một cái giá, tôi cũng không có lòng tham.
Đối phương đem quả bóng đá lại, trong giọng nói còn có mang theo ý hài hước.
Trần thượng tướng đương nhiên không ngây thơ đến nỗi cho rằng thật sự “cứ tùy ý” là được, hơn nữa ông không có khả năng quyết định một khoản tiền lớn như vậy, cuối cùng chỉ đành nói:
- Cái này tôi muốn hỏi ý kiến cấp trên trước, anh xem có thể chờ một chút hay không?
- Cũng được! Không thành vấn đề, cứ vậy đi, có kết quả thì gọi cho tôi, tôi cúp máy trước!
Nói xong, đối phương đã cúp điện thoại.
Đúng lúc này, thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học bên cạnh nãy giờ vẫn làm gì đó bên máy vi tính đột nhiên đi tới:
- Thủ trưởng, đã tra được tư liệu của đối phương!
- Ừ.
Trần Quốc Đống vội vàng cầm lấy xấp tư liệu vừa được in ra từ máy tính.
Hắn mất hơn tiếng đồng hồ mới có thể gõ xong toàn bộ tư liệu vào máy tính, cũng may nội dung bên trong quyển sổ nhỏ được viết bằng tiếng Anh, nếu thay bằng tiếng quốc ngữ, chỉ sợ đánh máy cũng không đơn giản như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này Hướng Nhật mới gọi tới số điện thoại cơ mật mà “ bố vợ tương lai” cho mình.
- Alo, xin chào, tôi là Trần Quốc Đống!
Đầu dây bên kia một giọng nói trầm thấp vang lên, còn có chút hơi hướm mùi máu tanh và sắt đá, điều này khiến người ta vừa nghe có thể xác định đối phương là một quân nhân.
- Trần tướng quân phải không?
Dù đã khẳng định được thân phận đối phương, nhưng Hướng Nhật vẫn hỏi một câu. Đương nhiên không phải hắn hoài nghi, hắn chỉ muốn thử thăm dò một cách lịch sự.
- Là tôi! Anh là ai?
Giọng nói xa lạ làm Trần Quốc Đống duy trì trạng thái cảnh giác.
- Tôi muốn cùng ông làm một vụ giao dịch!
Hướng Nhật không trả lời câu hỏi của đối phương mà trực tiếp đi thẳng vào đề.
olo
Mà lúc này ở một nơi rất xa tận ngoại ô thủ đô, bên trong một phòng thí nghiệm nằm dưới lòng đất, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền điển hình đang đứng trước cái bàn bên cạnh một siêu máy tính khổng lồ, ông ta vừa nghe điện thoại vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy biểu tượng trên màn hình, bên cạnh ông còn có mấy người mặc áo khoác màu trắng dành cho nhân viên nghiên cứu khoa học, thỉnh thoảng lại gật đầu.
- Giao dịch?
Nghe thấy hai chữ này, người đàn ông trung niên mặt chữ điền rõ ràng có chút sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại sự điềm tĩnh, đồng thời lấy tay ra hiệu cho người thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học ở gần mình nhất truy tìm vị trí của đối phương. Ông vẫn chưa từng gặp qua người biết rõ thân phận của mình, hơn nữa còn muốn tìm mình để giao dịch. Trong lòng càng thêm thận trọng, ông đang muốn biết xem đối phương là người nào, chẳng những biết được số điện thoại riêng chỉ giới hạn có vài người biết, lại còn nói năng đường đường chính chính như vậy, chỉ hy vọng tốt nhất không phải là những người đó, dù sao liên quan đến chính trị là thứ mà Trần Quốc Đống không muốn dính líu đến nhất.
- Anh muốn tìm tôi giao dịch cái gì?
- Cho tôi một địa chỉ email, phải là loại có tính bảo mật cao.
Ở bên này Trần Quốc Đống nghe ra một giọng nói còn rất trẻ, giọng nói thể hiện sự tự tin mãnh liệt:
- Chờ ông nhìn thấy nội dung bên trong sẽ biết.
- Chuyện này không thành vấn đề, bây giờ tôi đọc cho anh, anh hãy cố nhớ.
Nói xong, Trần Quốc Đống đọc ra một chuỗi các ký tự. Lúc ông vừa đọc xong, thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học ở bên cạnh đột nhiên tiến lại gần và ghé vào bên tai ông nói nhỏ hai chữ.
- Bắc Hải?
Trần Quốc Đống vuốt cằm, ở nơi đó hình như không có quen người nào, có chăng cũng chỉ mình hắn ta, nhưng giọng nói không giống, hơn nữa hắn ta cũng không phải loại người thích trò chơi chính trị…..
Không đợi ông tiếp tục suy nghĩ xong, từ đầu dây bên kia đối phương lên tiếng:
- Bây giờ ông có thể mở hòm thư để xem, tin rằng nội dung bên trong sẽ không làm ông thất vọng. Tôi cúp máy trước, sau khi xem xong ông hãy quyết định có nên giao dịch với tôi hay không.
Nói tới đây, “tít” một tiếng, đối phương đã cúp điện thoại.
Trần Quốc Đống cũng không để ý tới hành vi thiếu lịch sự của đối phương mà nhanh chóng sử dụng siêu máy tính khổng lồ để vào hòm thư, quả nhiên có một email vừa gửi đến, ông lập tức mở ra xem.
- Máy bay tàng hình, từ lý luận đến thực tế.
Mặc dù chúng được viết bằng tiếng Anh nhưng cũng không gây trở ngại cho việc đọc hiểu của Trần Quốc Đống. Vừa nhìn thấy tiêu đề, trong lòng ông càng thêm chấn động. Càng xem ông càng bị hấp dẫn, dù xuất thân không phải là một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, nhưng ông vẫn ý thức được giá trị to lớn của tài liệu này cho nên ông lập tức gọi đám nhân viên nghiên cứu xung quanh cùng đến xem, bọn họ mới thật sự là những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp.
Một đám tiến sĩ râu tóc bạc trắng đều có thành tựu rất cao trong lĩnh vực này vừa nhìn thấy tư liệu quý giá hai mắt lập tức sáng rực, tất cả giống như bị niệm chú bất động, ai cũng đứng đực ra nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.
Qua một lúc lâu, đám tiến sĩ già mới tỉnh lại, trên mặt vài người còn lộ ra vẻ đã hiểu, hình như vừa giải quyết được vấn đề phức tạp đã gây nhức đầu suốt một thời gian dài. Đương nhiên không phải tất cả đều hài lòng, trong đó một lão tiến sĩ hói đầu trông có vẻ nhiều tuổi nhất oán giận nói:
- Quốc Đống, sao chỉ có từng này? Căn cứ vào tư liệu vừa xem chắc chắn còn nửa sau, sao lại không có? Nếu thật sự có đầy đủ, việc chúng ta chế tạo thành công máy bay tàng hình không còn là chuyện trong mơ nữa.
Từ vẻ mặt của các nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu quốc gia, Trần Quốc Đống càng thêm khẳng định giá trị của tư liệu này, tuy nhiên ông vẫn muốn xác định thêm một chút:
- Tiến sĩ Phương, ông nghĩ cái này có thể thành công chứ?
Lão tiến sĩ nhiều tuổi nhất gật đầu một cách chắc chắn:
- Dựa theo phương pháp được ghi chép lại và sự phân tích tài liệu chế tạo, khả năng thành công rất lớn, tuy nhiên nếu có thể xem nốt nội dung của nửa sau thì tôi càng nắm chắc.
Nói tới đây, lão tiến sĩ dừng một chút, sau đó có chút nghi hoặc nói:
- Chỉ có điều để làm ra những thí nghiệm kiểu này ít nhất cũng phải đầu tư hơn một trăm tỷ mỹ kim, hơn nữa cũng không phải một hai năm là có thành quả. Quốc Đống, tôi muốn hỏi một chút, tư liệu này là từ…
Lão tiến sĩ còn định nói thêm, nhưng đột nhiên cảm giác bên hông bị ai đó vỗ một cái, ông lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ông bạn tốt nhất của mình, đang định nói gì, nhưng lại phát hiện đối phương nháy mắt ra hiệu cho mình im lặng thì lập tức hiểu ra. Một quốc gia bình thường chắc chắn có đào tạo nhân viên tình báo kiểu như gián điệp, đôi khi đánh cắp được thành quả nghiên cứu khoa học của nước khác mang về không phải là chuyện không có khả năng, mà việc này cũng không phải điều ông quan tâm, cho nên lập tức chuyển đề tài:
- Được rồi, Quốc Đống, nửa sau của bộ tư liệu khi nào mới đưa cho chúng tôi?
Trần Quốc Đống đương nhiên phát hiện cử chỉ mờ ám của hai lão tiến sĩ, tuy nhiên ông giả như không thấy, có một số việc ông cũng không muốn giải thích nhiều. Ông trả lời câu hỏi cuối cùng của lão tiến sĩ:
- Nửa sau của bộ tư liệu chắc rất nhanh sẽ được mang tới, để tôi gọi điện giục.
Nói xong, ông đi tới một bên bấm số điện thoại vừa rồi gọi đến.
- Sẵn sàng giao dịch rồi chứ?
Không đợi ông mở miệng, giọng nói trẻ tuổi ở đầu dây bên kia đã vang lên, giống như tất cả mọi việc đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
- Đúng vậy!
Đối với tư liệu trọng yếu như vậy, Trần Quốc Đống lập tức không do dự đáp ứng, tuy nhiên ông lại đưa ra một yêu cầu có chút ngặt nghèo:
- Anh có thể gửi nửa sau của tập tư liệu đến trước được không?
Ông vốn tưởng rằng đối phương nếu giữ lại một phần, khả năng lớn nhất là vì đề phòng chuyện “qua cầu rút ván”, cho nên có lẽ đối phương sẽ không đồng ý gửi trước.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là đối phương không ngờ lại đồng ý:
- Được, ông chờ một chút.
Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng gõ bàn phím quen thuộc, qua một vài giây, đối phương còn nói thêm:
- Đã xong.
- Anh không sợ tôi lấy được thứ kia rồi không trả tiền sao?
Lúc này, Trần Quốc Đống cũng không vội xem tư liệu trước, ông đang muốn biết người trẻ tuổi ở đầu dây bên kia nghĩ gì. Phải biết rằng, với giá trị của thứ này, không phải người bình thường có thể chống lại sức cám dỗ của nó, kể cả ông cũng có chút động tâm, hơn nữa nghe nhận xét vừa rồi của tiến sĩ Phương, giá trị của nó là hơn một tỷ đô-la, đối phương không có khả năng không biết, nhưng tại sao lại không ngại gửi toàn bộ tư liệu trước như vậy?
Câu trả lời của đối phương một lần nữa nằm ngoài dự liệu của thượng tướng Trần Quốc Đống:
- Tôi nghĩ quốc gia hẳn sẽ không thất tín đối với một nhân sĩ yêu nước!
- Không sai! Anh nói rất đúng.
Trần thượng tướng đương nhiên không thể phủ nhận, thực ra quốc gia cũng không cho phép ông làm như vậy, đối với những người đã từng cống hiến cho quốc gia, quốc gia nhất định sẽ không để họ thiệt thòi, cống hiến càng lớn thì được thưởng càng nhiều, đây là điều chắc chắn. Tuy nhiên bây giờ Trần Quốc Đống lại có chuyện khó xử, ông không biết nên trả cho đối phương bao nhiêu. Lúc này ông bắt đầu hối hận vì vừa rồi quá lỗ mãng, tại sao trước đó không thương lượng giá cả cho thật tốt chứ? Phải biết rằng, đây là một khoản tiền lớn, quốc gia vốn đã không giàu có gì, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút nấy. Cho nên hắn quyết định thử dò hỏi ý tứ đối phương trước:
- À này, vừa rồi cũng chưa hỏi anh định lấy giá bao nhiêu? Anh biết đấy, quốc gia chúng ta không thể so sánh với các nước phát triển ở phương Tây, số tiền đưa cho anh có thể không được nhiều lắm…..
- Điều đó tôi biết. Nếu như tôi muốn nhiều tiền thì hoàn toàn có thể không bán nó cho quốc gia. Thực ra, là một người yêu nước, việc có lợi đương nhiên phải nghĩ đến tổ quốc của mình trước. Như vậy đi, ông cứ tùy ý cho một cái giá, tôi cũng không có lòng tham.
Đối phương đem quả bóng đá lại, trong giọng nói còn có mang theo ý hài hước.
Trần thượng tướng đương nhiên không ngây thơ đến nỗi cho rằng thật sự “cứ tùy ý” là được, hơn nữa ông không có khả năng quyết định một khoản tiền lớn như vậy, cuối cùng chỉ đành nói:
- Cái này tôi muốn hỏi ý kiến cấp trên trước, anh xem có thể chờ một chút hay không?
- Cũng được! Không thành vấn đề, cứ vậy đi, có kết quả thì gọi cho tôi, tôi cúp máy trước!
Nói xong, đối phương đã cúp điện thoại.
Đúng lúc này, thanh niên mặc áo nhân viên nghiên cứu khoa học bên cạnh nãy giờ vẫn làm gì đó bên máy vi tính đột nhiên đi tới:
- Thủ trưởng, đã tra được tư liệu của đối phương!
- Ừ.
Trần Quốc Đống vội vàng cầm lấy xấp tư liệu vừa được in ra từ máy tính.
/1271
|