Hướng Nhật vừa muốn đi ra ngoài, thanh niên lắm chuyện đã nhanh chóng kéo hắn lại, nhiệt tình nói:
- Huynh đệ, anh ăn mặc như thế này khẳng định sẽ bị bảo vệ đuổi ra, không bằng anh đi theo tôi đi?
- Được thôi!
Hướng Nhật thông cảm việc hắn nhiệt tình muốn giúp mình cũng không nỡ từ chối. Hai người cùng tiến vào cửa trụ sở chính của công ty Hướng Nhật, thanh niên lắm chuyện kia đột nhiên ngừng lại khẩn trương hỏi:
- Huynh đệ, anh xem dáng vẻ bên ngoài của tôi bây giờ có được không?
Vừa nói, hắn vừa ngó nghiêng xem lại cách ăn mặc của mình.
- Không tồi!
Hướng Nhật gật gật đầu, trong lòng còn nói đế thêm một câu, màu mè thấy kinh!
- Thật sự là được lắm sao?
Thanh niên kia vui mừng ra mặt:
- Như vậy thì chúng ta vào thôi.
Nói xong, hắn đi vào trước, đồng thời ngoắc tay ý bảo Hướng Nhật đi theo sau để tránh bị bảo vệ đuổi ra.
- Trần tiểu thư.
Thanh niên lắm chuyện kia còn chưa đến gần đã chìa bó hoa tới trước mặt tặng cô nàng tiếp tân.
Cô nàng tiếp tân mắt cũng chưa từng liếc nhìn qua bên này, thực ra, khi nàng nghe giọng nói đằng sau vang lên thì nàng đã biết ai mang hoa tới tặng, hơn nữa, mấy hôm rày ngày nào vào khoảng giờ này đối phương cũng đem hoa tới tặng, nói nàng không động lòng thì đó là giả, nhưng hiện tại đang trong giờ làm việc, nếu như bị thủ trưởng nhìn thấy chắc sẽ bị mắng cho một trận cho nên phải ra vẻ lãnh đạm nhận hoa, tiện tay cắm vào bình hoa bên cạnh.
Đi theo ở phía sau, Hướng Nhật lại thấy được một chút sơ hở của cô nàng, mặc dù động tác của nàng nhận hoa tỏ ra hời hợt nhưng mắt thoáng đảo nhìn qua bó hoa trong tay ánh lên vẻ vui mừng, có thể thấy được nàng cũng có hảo cảm với thanh niên kia, hơn nữa cái bình hoa đặt trước mặt có vẻ rất sạch không chút bụi, điều này cho thấy người nào đó thường xuyên rửa nó. Đã bỏ thời gian ra rửa bình hoa, hơn nữa nếu như nàng không thích người tặng hoa thì có thể quẳng ngay bó hoa vào thùng rác, hoàn toàn không cần phí nhiều thời gian như vậy để rửa bình hoa mà cắm hoa vào đó.
Tuy nhiên thanh niên lắm chuyện kia cũng không biết được tâm tư của đối phương, thấy nàng thờ ơ bỏ bó hoa của mình qua một bên, trên mặt anh chàng có chút thất vọng, nhưng vẫn còn nuôi chút hy vọng hỏi thăm:
- Trần tiểu thư, không biết cô có thích bó hoa này hay không?
- Tạm được!
Nữ tiếp tân không lạnh không nóng trả lời hắn.
- A, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.
Thanh niên lắm chuyện nói một cách mất tự nhiên, hai câu này nói như thế nào đi nữa cũng chỉ là nói cho có lệ chữa ngượng.
Nữ tiếp tân lại nói tiếp:
- Ba tiên sinh, hiện giờ đang trong giờ làm việc, sau này ngài có muốn tặng hoa có thể chọn lúc thích hợp mà tặng được không?
Bát tiên sinh? Hướng Nhật nhớ ra điều gì đó, không phải mình đặt cho hắn danh hiệu là bát quái sao (bát quái = lắm chuyện, bẻm mép), sao lại trùng hợp với Bát tiên sinh đến thế? Tuy nhiên hắn biết điều này không có khả năng, có lẽ từ "Ba" đồng âm với chữ "Bát" nhưng trong lòng hắn cũng tức cười với suy nghĩ của mình. Đồng thời Hướng Nhật cũng nghe ra trong lời nói của cô nàng có nhắn gởi ý tứ trong đó, nàng đây là đang nhắc nhở đối phương, nếu muốn đưa hoa tốt nhất là chờ tan giờ làm việc, khi đó nàng có nhiều thời gian rảnh, rồi sau đó thuận tiện có thể mời đi ăn cơm hay đi xem phim... vân vân...
Hướng Nhật cũng hơi thắc mắc, mặc dù cô nàng tiếp tân đã ám chỉ rất rõ ràng nhưng cái tay bẻm mép trước mặt kia có hiểu ý cô nàng hay không lại là một chuyện khác. Quả nhiên, vẻ mặt của thanh niên lắm chuyện càng tỏ ra thất vọng, thậm chí còn có chút tuyệt vọng, xem ra hắn thấy nàng đã hoàn toàn cự tuyệt mình, sở dĩ hắn không tiếp tục tấn công nữa bởi vì hắn muốn bảo toàn mặt mũi cho mình. Tâm tình tuy rơi vào trạng thái tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không quên người huynh đệ được mời đến đang ở phía sau.
- Trần tiểu thư, tôi lần này đến đây còn có chuyện khác…
Không đợi hắn nói xong, nữ tiếp tân rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút mơ hồ chờ đợi:
- Có chuyện gì?
Nàng tưởng đối phương muốn cầu hôn nàng, dù sao cũng đã tặng nhiều hoa như vậy, chi bằng hành động trực tiếp đi thẳng vào thủ đô có hay hơn không? Song điều làm nàng thất vọng chính là đối phương lại kéo một người ăn mặc lôi thôi lếch thếch đeo kính cận ra phía trước giới thiệu:
- Vị tiên sinh này là…
- Tiên sinh, là... là... là... ông sao?
Không đợi thanh niên lắm chuyện giới thiệu xong, nữ tiếp tân trẻ tuổi nhìn thấy lưu manh liền chỉ vào hắn lắp ba lắp bắp. Lúc đầu còn chưa nhận ra, nhưng khi đối phương xuất hiện trước mặt nàng, rốt cuộc thì nàng nhớ lại người thanh niên muốn gặp Tô giám đốc với giọng nói rất cuồng vọng lúc trước, người này chính là hắn sao?
- Này, cô vẫn khỏe chứ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Hướng Nhật nhìn cô nàng tiếp tân vẫy vẫy tay chào
- A…
Nữ tiếp tân không biết nói làm sao vội cuống quýt xin lỗi:
- Tiên sinh, chuyện lần trước tôi xin lỗi.
Tuy không biết thân phận của đối phương, nhưng cô nàng tiếp tân cũng không dám khinh thường, căn cứ vào cử chỉ lần trước của Tô giám đốc, đối phương quả thật là người rất quan trọng, nếu không tổng giám đốc cũng không quan tâm đến đối phương như vậy. Hơn nữa nữ tiếp tân còn nhớ rõ, Tô giám đốc lần trước đã từng dặn qua, nếu lần sau thấy đối phương không cần thông báo trực tiếp đưa vào văn phòng của nàng. Cho đến nay đối phương có lẽ là người duy nhất được Tô giám đốc đối xử như vậy. Từ điểm này cho thấy thân phận của đối phương cũng không đơn giản, nàng làm sao mà dám chậm trễ?
Thanh niên lắm chuyện đứng bên cạnh cũng mơ hồ ngớ ra, rốt cuộc người đứng bên cạnh mình thật sự là ai, làm thế nào mà khiến người trong mộng của mình chú ý đến vậy? Mới mở miệng nàng đã bắt đầu bằng câu xin lỗi? Người này không phải là nhận lời mời đến đây sao? Thực khó hiểu! Trong lòng thanh niên bẻm mép chợt dấy lên chút ghen tỵ.
Hướng Nhật cũng kinh ngạc, vốn tưởng lần trước là do công việc nên nữ tiếp tân cần phải làm vậy, không ngờ chưa gì đã xin lỗi mình rối rít, nhưng hắn cũng đoán chuyện hôm trước chắc Tô Úc biết được, hoặc là nàng đã nói ra thân phận của mình, hoặc cũng có thể nói mình là nhân vật tầm cỡ nào đó cho nên cô nàng tiếp tân này mới khẩn trương đến vậy. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không bận lòng chuyện lần trước, ngược lại hắn còn tán thành nên nói:
- Không có việc gì, chuyện lần trước cô làm tốt lắm, do tôi không nói chuyện rõ ràng mà thôi.
Nữ tiếp tân thấy vậy càng hoảng sợ, nàng không biết đối phương nói “làm tốt” có phải là lời thật trong lòng của hắn hay không, nên nàng vội vàng quơ quơ tay nói:
- Không, không, không, đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi…
- Chúng ta cũng không nên tranh cãi thêm làm gì…
Hướng Nhật thấy đối phương gấp đến độ muốn rơi nước mắt vội vàng cắt ngang lời nàng. Chuyện này thì hắn biết được, đương nhiên đối phương có thể đang lo lắng hắn sẽ tính sổ chuyện lần trước, vì vậy hắn chuyển đề tài sang hướng khác:
- Được rồi, tổng giám đốc Tô Úc của các người có ở công ty không?
Tô Úc? Thanh niên lắm chuyện đứng chết lặng kế bên, người này cuối cùng là ai? Nữ thần kinh doanh mà bị hắn gọi tên chỏng chơ như vậy sao? Tuy nhiên trong lòng hắn cũng không chú ý đến chi tiết này, ngược lại vẻ mặt lại coi đó là việc đương nhiên.
Cô nàng tiếp tân cũng không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy bất ngờ, sững người giây lát sau đó bình tĩnh đáp lời:
- À, Tô giám đốc đang họp…
- Lại họp nữa à?
Hướng Nhật sửng sốt, tại sao hai lần hắn đến cả hai lần cô nàng đều họp thế, chẳng lẽ trong công ty lại có vấn đề? Hắn tiếp tục hỏi:
- Vậy thì Phương thư ký chắc có ở đây chứ?
- Phương thư ký hiện có mặt ở đây, tiên sinh có muốn tôi đi thông báo với nàng một tiếng không?
Nữ tiếp tân lịch sự hỏi.
- Ừ, cô đi thông báo cho nàng biết một chút cũng được.
Hướng Nhật ứng lời, hắn cũng đã lâu không gặp cô nàng này, cô nàng thư ký ngực bự không biết sẽ nghĩ gì khi thấy mình nhỉ?
Cô nàng tiếp tân lập tức thông báo qua điện thoại, nói hai câu xong thì cúp máy, lễ phép nói:
- Phương thư ký nói cô ấy sẽ lập tức xuống liền, xin tiên sinh chờ một chút!
Hướng Nhật gật gật đầu. Không bao lâu sau, Phương Oánh Oánh xuất hiện ngay tại đại sảnh, mắt nhìn thấy lưu manh không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng, từ xa đã bắt đầu bắt chuyện:
- Hướng tiên sinh, ngài đã đến rồi sao?
Bởi vì nàng đang ở công ty nên cũng không tiện mà gọi hắn là “ông chủ”.
- Đúng vậy, đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, đi đến đây xem một chút.
Hướng Nhật nhìn cô nàng thư ký cười cười nói, nhưng ánh mắt lại ghim vào phần phía dưới cổ của đối phương, không ngờ mới có mấy ngày không gặp, nơi đó của cô nàng giống như bự hơn một chút, vốn đã khoa trương sẵn, bây giờ còn to bự thêm một chút, không phải là "tội nghiệp" cho quần áo sao.
- Nếu như không rảnh, có phải ngài sẽ không tới đúng không?
Lời nói của lưu manh làm cho Phương Oánh Oánh khó chịu, trong lòng mắng nhiếc hắn không thôi, đây chính là công ty của ngươi, lại còn có thể nói ra những câu vô trách nhiệm như vậy.
- Tôi đâu có ý vậy chứ?
Hướng Nhật xoa xoa bàn tay cười trừ đáp lời, thừa dịp cô nàng thư ký chưa kịp nói, lập tức ngăn lời nói của nàng lại:
- Tại sao lại không mời tôi vào ngồi thế?
Phương Oánh Oánh trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lời nói chứa con dao sắc nhọn chọc vào hắn:
- Làm sao mà dám cơ chứ? Ngài là…
Đột nhiên ý thức được gì đó, nàng lập tức nuốt ngược lời mình định nói trở vào trong bụng, đưa tay ra mời:
- Xin mời!
- Vào thôi.
Hướng Nhật đáp, chân chưa bước được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô nàng tiếp tân nói:
- Cô có thể về được rồi.
- Hướng… tiên sinh…!
Tiếp theo mắt của cô nàng tiếp tân bắt đầu đỏ hoe, nàng tưởng đối phương muốn đuổi việc nàng, hiện tại chuyện tìm việc quả thật rất khó khăn, hơn nữa làm ở đây công việc vừa nhẹ mà tiền lương lại nhiều. Nếu như mà nàng bị đuổi việc, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng mà mình phải nhận lấy sẽ ra sao.
Thấy nữ tiếp tân đang chuẩn bị khóc òa lên, Hướng Nhật vỗ vỗ đầu nói:
- A, tôi không có cố ý, lời nói của tôi quả thật là rất dễ bị hiểu lầm, ý của tối là muốn cho cô tan sở sớm thôi, không có ý đuổi việc cô đâu.
- Hả?
Nữ tiếp tân sửng sốt, nàng không biết tại sao đối phương lại nói vậy, nhưng nhìn hắn cũng không giống đang đùa bỡn mình, trong lòng mới bắt đầu an tâm.
- Khó có được nam nhân tốt chờ cô, hôm nay tôi cho cô tan sở sớm, nhưng sau này cũng không thể thường xuyên để nó xảy ra nhé.
Hướng Nhật liếc liếc mắt nhìn thanh niên bẻm mép một cái, nửa nghiêm chỉnh nửa khôi hài nói. Trên thực tế, đối với thanh niên lắm chuyện này hắn cũng có hảo cảm, huống chi đối phương cùng cô nàng tiếp tân cũng có ý với nhau, đã biết việc này thì mình thành toàn cho họ luôn, coi như là làm ơn một lần. Nữ tiếp tân nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, có chút đỏ mặt liếc người đã tặng hoa cho mình một cái.
Trong lòng nàng mặc dù rất xúc động, nhưng bây giờ vẫn không rõ đối phương thân phận ra sao, mà Phương thư ký lại vừa mới xuống, mình lúc này mà đi về liệu có được không? Nàng có chút do dự. Còn thanh niên bẻm mép có thể nói đang rất kích động, vẻ mặt mừng như điên, cho tới bây giờ hắn mới nhìn ra, trong mắt nữ thần của mình thì mình không phải không có phân lượng nào, nếu không nữ thần cũng không nhìn mình bằng ánh mắt ngượng ngùng đó, huống chi bây giờ mình còn có một cơ hội với nàng, còn có chuyện gì hưng phấn hơn nữa chứ? Nghĩ đến đây, thanh niên bẻm mép cảm kích nhìn về phía người đã tạo cơ hội cho mình, nếu như không có hắn, sợ rằng mình vẫn hiểu lầm, vĩnh viễn không biết trong lòng nữ tiếp tân đang nghĩ gì, vì thế mình sẽ bị mất cơ hội.
Phương Oánh Oánh mặc dù không biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng có thể đoán ra phần nào, hơn nữa ông chủ đã nói như vậy, nàng cũng không có ý định phản đối hắn, nàng quay sang nói với cô nàng tiếp tân:
- Tiểu Lôi, nếu như Hướng tiên sinh đã nói như vậy thì em cứ về đi, ở công ty này, lời nói của Hướng tiên sinh cũng như lời của Tô giám đốc.
Nói xong, nàng kéo tay áo của lưu manh dẫn vào bên trong, vừa đi vừa khẽ nói:
- Hướng Quỳ, ngươi đến đúng lúc đó, ta đang có chuyện cần nhờ ngươi giúp một chút.
- Chuyện gì đây?
Hướng Nhật thấy đối phương thần thần bí bí, cũng động lòng hiếu kỳ.
- Có một tên nam nhân rất đáng ghét muốn đến gặp Tô giám đốc, ta hy vọng ngươi có thể thay nàng đuổi đối phương đi.
Phương Oánh Oánh vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Không phải là bảo tôi giả làm bạn trai của nàng đấy chứ?
Hướng Nhật lấy làm kinh ngạc, chuyện này cũng không nên đùa như vậy chứ…
- Huynh đệ, anh ăn mặc như thế này khẳng định sẽ bị bảo vệ đuổi ra, không bằng anh đi theo tôi đi?
- Được thôi!
Hướng Nhật thông cảm việc hắn nhiệt tình muốn giúp mình cũng không nỡ từ chối. Hai người cùng tiến vào cửa trụ sở chính của công ty Hướng Nhật, thanh niên lắm chuyện kia đột nhiên ngừng lại khẩn trương hỏi:
- Huynh đệ, anh xem dáng vẻ bên ngoài của tôi bây giờ có được không?
Vừa nói, hắn vừa ngó nghiêng xem lại cách ăn mặc của mình.
- Không tồi!
Hướng Nhật gật gật đầu, trong lòng còn nói đế thêm một câu, màu mè thấy kinh!
- Thật sự là được lắm sao?
Thanh niên kia vui mừng ra mặt:
- Như vậy thì chúng ta vào thôi.
Nói xong, hắn đi vào trước, đồng thời ngoắc tay ý bảo Hướng Nhật đi theo sau để tránh bị bảo vệ đuổi ra.
- Trần tiểu thư.
Thanh niên lắm chuyện kia còn chưa đến gần đã chìa bó hoa tới trước mặt tặng cô nàng tiếp tân.
Cô nàng tiếp tân mắt cũng chưa từng liếc nhìn qua bên này, thực ra, khi nàng nghe giọng nói đằng sau vang lên thì nàng đã biết ai mang hoa tới tặng, hơn nữa, mấy hôm rày ngày nào vào khoảng giờ này đối phương cũng đem hoa tới tặng, nói nàng không động lòng thì đó là giả, nhưng hiện tại đang trong giờ làm việc, nếu như bị thủ trưởng nhìn thấy chắc sẽ bị mắng cho một trận cho nên phải ra vẻ lãnh đạm nhận hoa, tiện tay cắm vào bình hoa bên cạnh.
Đi theo ở phía sau, Hướng Nhật lại thấy được một chút sơ hở của cô nàng, mặc dù động tác của nàng nhận hoa tỏ ra hời hợt nhưng mắt thoáng đảo nhìn qua bó hoa trong tay ánh lên vẻ vui mừng, có thể thấy được nàng cũng có hảo cảm với thanh niên kia, hơn nữa cái bình hoa đặt trước mặt có vẻ rất sạch không chút bụi, điều này cho thấy người nào đó thường xuyên rửa nó. Đã bỏ thời gian ra rửa bình hoa, hơn nữa nếu như nàng không thích người tặng hoa thì có thể quẳng ngay bó hoa vào thùng rác, hoàn toàn không cần phí nhiều thời gian như vậy để rửa bình hoa mà cắm hoa vào đó.
Tuy nhiên thanh niên lắm chuyện kia cũng không biết được tâm tư của đối phương, thấy nàng thờ ơ bỏ bó hoa của mình qua một bên, trên mặt anh chàng có chút thất vọng, nhưng vẫn còn nuôi chút hy vọng hỏi thăm:
- Trần tiểu thư, không biết cô có thích bó hoa này hay không?
- Tạm được!
Nữ tiếp tân không lạnh không nóng trả lời hắn.
- A, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.
Thanh niên lắm chuyện nói một cách mất tự nhiên, hai câu này nói như thế nào đi nữa cũng chỉ là nói cho có lệ chữa ngượng.
Nữ tiếp tân lại nói tiếp:
- Ba tiên sinh, hiện giờ đang trong giờ làm việc, sau này ngài có muốn tặng hoa có thể chọn lúc thích hợp mà tặng được không?
Bát tiên sinh? Hướng Nhật nhớ ra điều gì đó, không phải mình đặt cho hắn danh hiệu là bát quái sao (bát quái = lắm chuyện, bẻm mép), sao lại trùng hợp với Bát tiên sinh đến thế? Tuy nhiên hắn biết điều này không có khả năng, có lẽ từ "Ba" đồng âm với chữ "Bát" nhưng trong lòng hắn cũng tức cười với suy nghĩ của mình. Đồng thời Hướng Nhật cũng nghe ra trong lời nói của cô nàng có nhắn gởi ý tứ trong đó, nàng đây là đang nhắc nhở đối phương, nếu muốn đưa hoa tốt nhất là chờ tan giờ làm việc, khi đó nàng có nhiều thời gian rảnh, rồi sau đó thuận tiện có thể mời đi ăn cơm hay đi xem phim... vân vân...
Hướng Nhật cũng hơi thắc mắc, mặc dù cô nàng tiếp tân đã ám chỉ rất rõ ràng nhưng cái tay bẻm mép trước mặt kia có hiểu ý cô nàng hay không lại là một chuyện khác. Quả nhiên, vẻ mặt của thanh niên lắm chuyện càng tỏ ra thất vọng, thậm chí còn có chút tuyệt vọng, xem ra hắn thấy nàng đã hoàn toàn cự tuyệt mình, sở dĩ hắn không tiếp tục tấn công nữa bởi vì hắn muốn bảo toàn mặt mũi cho mình. Tâm tình tuy rơi vào trạng thái tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không quên người huynh đệ được mời đến đang ở phía sau.
- Trần tiểu thư, tôi lần này đến đây còn có chuyện khác…
Không đợi hắn nói xong, nữ tiếp tân rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút mơ hồ chờ đợi:
- Có chuyện gì?
Nàng tưởng đối phương muốn cầu hôn nàng, dù sao cũng đã tặng nhiều hoa như vậy, chi bằng hành động trực tiếp đi thẳng vào thủ đô có hay hơn không? Song điều làm nàng thất vọng chính là đối phương lại kéo một người ăn mặc lôi thôi lếch thếch đeo kính cận ra phía trước giới thiệu:
- Vị tiên sinh này là…
- Tiên sinh, là... là... là... ông sao?
Không đợi thanh niên lắm chuyện giới thiệu xong, nữ tiếp tân trẻ tuổi nhìn thấy lưu manh liền chỉ vào hắn lắp ba lắp bắp. Lúc đầu còn chưa nhận ra, nhưng khi đối phương xuất hiện trước mặt nàng, rốt cuộc thì nàng nhớ lại người thanh niên muốn gặp Tô giám đốc với giọng nói rất cuồng vọng lúc trước, người này chính là hắn sao?
- Này, cô vẫn khỏe chứ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Hướng Nhật nhìn cô nàng tiếp tân vẫy vẫy tay chào
- A…
Nữ tiếp tân không biết nói làm sao vội cuống quýt xin lỗi:
- Tiên sinh, chuyện lần trước tôi xin lỗi.
Tuy không biết thân phận của đối phương, nhưng cô nàng tiếp tân cũng không dám khinh thường, căn cứ vào cử chỉ lần trước của Tô giám đốc, đối phương quả thật là người rất quan trọng, nếu không tổng giám đốc cũng không quan tâm đến đối phương như vậy. Hơn nữa nữ tiếp tân còn nhớ rõ, Tô giám đốc lần trước đã từng dặn qua, nếu lần sau thấy đối phương không cần thông báo trực tiếp đưa vào văn phòng của nàng. Cho đến nay đối phương có lẽ là người duy nhất được Tô giám đốc đối xử như vậy. Từ điểm này cho thấy thân phận của đối phương cũng không đơn giản, nàng làm sao mà dám chậm trễ?
Thanh niên lắm chuyện đứng bên cạnh cũng mơ hồ ngớ ra, rốt cuộc người đứng bên cạnh mình thật sự là ai, làm thế nào mà khiến người trong mộng của mình chú ý đến vậy? Mới mở miệng nàng đã bắt đầu bằng câu xin lỗi? Người này không phải là nhận lời mời đến đây sao? Thực khó hiểu! Trong lòng thanh niên bẻm mép chợt dấy lên chút ghen tỵ.
Hướng Nhật cũng kinh ngạc, vốn tưởng lần trước là do công việc nên nữ tiếp tân cần phải làm vậy, không ngờ chưa gì đã xin lỗi mình rối rít, nhưng hắn cũng đoán chuyện hôm trước chắc Tô Úc biết được, hoặc là nàng đã nói ra thân phận của mình, hoặc cũng có thể nói mình là nhân vật tầm cỡ nào đó cho nên cô nàng tiếp tân này mới khẩn trương đến vậy. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không bận lòng chuyện lần trước, ngược lại hắn còn tán thành nên nói:
- Không có việc gì, chuyện lần trước cô làm tốt lắm, do tôi không nói chuyện rõ ràng mà thôi.
Nữ tiếp tân thấy vậy càng hoảng sợ, nàng không biết đối phương nói “làm tốt” có phải là lời thật trong lòng của hắn hay không, nên nàng vội vàng quơ quơ tay nói:
- Không, không, không, đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi…
- Chúng ta cũng không nên tranh cãi thêm làm gì…
Hướng Nhật thấy đối phương gấp đến độ muốn rơi nước mắt vội vàng cắt ngang lời nàng. Chuyện này thì hắn biết được, đương nhiên đối phương có thể đang lo lắng hắn sẽ tính sổ chuyện lần trước, vì vậy hắn chuyển đề tài sang hướng khác:
- Được rồi, tổng giám đốc Tô Úc của các người có ở công ty không?
Tô Úc? Thanh niên lắm chuyện đứng chết lặng kế bên, người này cuối cùng là ai? Nữ thần kinh doanh mà bị hắn gọi tên chỏng chơ như vậy sao? Tuy nhiên trong lòng hắn cũng không chú ý đến chi tiết này, ngược lại vẻ mặt lại coi đó là việc đương nhiên.
Cô nàng tiếp tân cũng không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy bất ngờ, sững người giây lát sau đó bình tĩnh đáp lời:
- À, Tô giám đốc đang họp…
- Lại họp nữa à?
Hướng Nhật sửng sốt, tại sao hai lần hắn đến cả hai lần cô nàng đều họp thế, chẳng lẽ trong công ty lại có vấn đề? Hắn tiếp tục hỏi:
- Vậy thì Phương thư ký chắc có ở đây chứ?
- Phương thư ký hiện có mặt ở đây, tiên sinh có muốn tôi đi thông báo với nàng một tiếng không?
Nữ tiếp tân lịch sự hỏi.
- Ừ, cô đi thông báo cho nàng biết một chút cũng được.
Hướng Nhật ứng lời, hắn cũng đã lâu không gặp cô nàng này, cô nàng thư ký ngực bự không biết sẽ nghĩ gì khi thấy mình nhỉ?
Cô nàng tiếp tân lập tức thông báo qua điện thoại, nói hai câu xong thì cúp máy, lễ phép nói:
- Phương thư ký nói cô ấy sẽ lập tức xuống liền, xin tiên sinh chờ một chút!
Hướng Nhật gật gật đầu. Không bao lâu sau, Phương Oánh Oánh xuất hiện ngay tại đại sảnh, mắt nhìn thấy lưu manh không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng, từ xa đã bắt đầu bắt chuyện:
- Hướng tiên sinh, ngài đã đến rồi sao?
Bởi vì nàng đang ở công ty nên cũng không tiện mà gọi hắn là “ông chủ”.
- Đúng vậy, đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, đi đến đây xem một chút.
Hướng Nhật nhìn cô nàng thư ký cười cười nói, nhưng ánh mắt lại ghim vào phần phía dưới cổ của đối phương, không ngờ mới có mấy ngày không gặp, nơi đó của cô nàng giống như bự hơn một chút, vốn đã khoa trương sẵn, bây giờ còn to bự thêm một chút, không phải là "tội nghiệp" cho quần áo sao.
- Nếu như không rảnh, có phải ngài sẽ không tới đúng không?
Lời nói của lưu manh làm cho Phương Oánh Oánh khó chịu, trong lòng mắng nhiếc hắn không thôi, đây chính là công ty của ngươi, lại còn có thể nói ra những câu vô trách nhiệm như vậy.
- Tôi đâu có ý vậy chứ?
Hướng Nhật xoa xoa bàn tay cười trừ đáp lời, thừa dịp cô nàng thư ký chưa kịp nói, lập tức ngăn lời nói của nàng lại:
- Tại sao lại không mời tôi vào ngồi thế?
Phương Oánh Oánh trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lời nói chứa con dao sắc nhọn chọc vào hắn:
- Làm sao mà dám cơ chứ? Ngài là…
Đột nhiên ý thức được gì đó, nàng lập tức nuốt ngược lời mình định nói trở vào trong bụng, đưa tay ra mời:
- Xin mời!
- Vào thôi.
Hướng Nhật đáp, chân chưa bước được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô nàng tiếp tân nói:
- Cô có thể về được rồi.
- Hướng… tiên sinh…!
Tiếp theo mắt của cô nàng tiếp tân bắt đầu đỏ hoe, nàng tưởng đối phương muốn đuổi việc nàng, hiện tại chuyện tìm việc quả thật rất khó khăn, hơn nữa làm ở đây công việc vừa nhẹ mà tiền lương lại nhiều. Nếu như mà nàng bị đuổi việc, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng mà mình phải nhận lấy sẽ ra sao.
Thấy nữ tiếp tân đang chuẩn bị khóc òa lên, Hướng Nhật vỗ vỗ đầu nói:
- A, tôi không có cố ý, lời nói của tôi quả thật là rất dễ bị hiểu lầm, ý của tối là muốn cho cô tan sở sớm thôi, không có ý đuổi việc cô đâu.
- Hả?
Nữ tiếp tân sửng sốt, nàng không biết tại sao đối phương lại nói vậy, nhưng nhìn hắn cũng không giống đang đùa bỡn mình, trong lòng mới bắt đầu an tâm.
- Khó có được nam nhân tốt chờ cô, hôm nay tôi cho cô tan sở sớm, nhưng sau này cũng không thể thường xuyên để nó xảy ra nhé.
Hướng Nhật liếc liếc mắt nhìn thanh niên bẻm mép một cái, nửa nghiêm chỉnh nửa khôi hài nói. Trên thực tế, đối với thanh niên lắm chuyện này hắn cũng có hảo cảm, huống chi đối phương cùng cô nàng tiếp tân cũng có ý với nhau, đã biết việc này thì mình thành toàn cho họ luôn, coi như là làm ơn một lần. Nữ tiếp tân nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, có chút đỏ mặt liếc người đã tặng hoa cho mình một cái.
Trong lòng nàng mặc dù rất xúc động, nhưng bây giờ vẫn không rõ đối phương thân phận ra sao, mà Phương thư ký lại vừa mới xuống, mình lúc này mà đi về liệu có được không? Nàng có chút do dự. Còn thanh niên bẻm mép có thể nói đang rất kích động, vẻ mặt mừng như điên, cho tới bây giờ hắn mới nhìn ra, trong mắt nữ thần của mình thì mình không phải không có phân lượng nào, nếu không nữ thần cũng không nhìn mình bằng ánh mắt ngượng ngùng đó, huống chi bây giờ mình còn có một cơ hội với nàng, còn có chuyện gì hưng phấn hơn nữa chứ? Nghĩ đến đây, thanh niên bẻm mép cảm kích nhìn về phía người đã tạo cơ hội cho mình, nếu như không có hắn, sợ rằng mình vẫn hiểu lầm, vĩnh viễn không biết trong lòng nữ tiếp tân đang nghĩ gì, vì thế mình sẽ bị mất cơ hội.
Phương Oánh Oánh mặc dù không biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng có thể đoán ra phần nào, hơn nữa ông chủ đã nói như vậy, nàng cũng không có ý định phản đối hắn, nàng quay sang nói với cô nàng tiếp tân:
- Tiểu Lôi, nếu như Hướng tiên sinh đã nói như vậy thì em cứ về đi, ở công ty này, lời nói của Hướng tiên sinh cũng như lời của Tô giám đốc.
Nói xong, nàng kéo tay áo của lưu manh dẫn vào bên trong, vừa đi vừa khẽ nói:
- Hướng Quỳ, ngươi đến đúng lúc đó, ta đang có chuyện cần nhờ ngươi giúp một chút.
- Chuyện gì đây?
Hướng Nhật thấy đối phương thần thần bí bí, cũng động lòng hiếu kỳ.
- Có một tên nam nhân rất đáng ghét muốn đến gặp Tô giám đốc, ta hy vọng ngươi có thể thay nàng đuổi đối phương đi.
Phương Oánh Oánh vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Không phải là bảo tôi giả làm bạn trai của nàng đấy chứ?
Hướng Nhật lấy làm kinh ngạc, chuyện này cũng không nên đùa như vậy chứ…
/1271
|