Trương Thế Gia mặc dù cũng là người Hoa, tuy nhiên Trương gia cắm rễ ở Mỹ đã lâu, thế nào cũng có người lấy nữ nhân mang huyết thống ngoại quốc, cho nên dòng máu không phải người Hoa thuần túy, có chứa huyết thống khác cũng là chuyện bình thường.
Hướng Nhật quả thực có ý châm biếm nên mới nói như vậy, nhất là câu cuối cùng "Không mang chút tạp chất nào", căn bản là ám chỉ Trương Thế Gia là loại tạp chủng.
Mấy lời này chẳng khác nào một cái tát thật mạnh vào mặt Trương Thế Gia, vốn hắn đã không có thiện cảm gì với tiểu tử nghèo này, giờ đối phương lại còn ngang nhiên sỉ nhục mình, Trương Thế Gia sao có thể chịu để yên, nhìn trừng trừng Hướng Nhật, cắp mắt như muốn phun ra lửa:
- Nếu như bây giờ ngươi xin lỗi, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi. Bằng không, ngươi cũng đừng mong bình an ra khỏi phố người Hoa.
- Xin lỗi? Lỗi gì mà xin?
Hướng Nhật khinh khỉnh nhìn Trương Thế Gia, ánh mắt dần lạnh lẽo.
- Ta thật muốn xem xem mình có thể bình an ra khỏi phố người Hoa hay không.
- Không sai, ta cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào dám lớn lối như vậy, nước Mỹ không phải là quốc gia dung túng cho bọn tội phạm hoành hành.
Nữ hoàng ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, thái độ của Trương Thế Gia thật xấc xược, mặc dù nàng không rõ tại sao đang yên đang lành Hướng tiên sinh lại dùng mấy lời như vậy để sỉ nhục đối phương, nhưng nàng cho rằng, nhất định là hắn có lý do. Hướng tiên sinh là ân nhân kiêm bằng hữu của mình, mặc dù trên phương diện tình cảm có chút hoa tâm, nhưng nàng cũng không có lý do gì để người nhà không giúp lại đi giúp người ngoài.
Khác với Hướng Nhật và nữ hoàng, Alice cực kỳ khẩn trương, bởi vì nàng nắm khá rõ thân phận của Trương Thế Gia, đồng thời lại không biết gì về "Vị hôn phu", trong lòng rất sợ Hướng Nhật sẽ gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nàng nắm chặt lấy cánh tay Hướng Nhật, chặt đến nỗi ngón tay dần dần trắng bệch.
Thấy cô gái quý phái và thần bí là nữ hoàng ra mặt, Trương thế gia liền có chút hối hận vì vừa rồi mình nói quá nặng lời, tuy nhiên khi nhìn thấy Hướng Nhật vẫn giử vẻ mặt khinh khỉnh , chút hối hận này lập tức biến mất tiêu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật:
- Được lắm, ta sẽ cho ngươi thấy.
Cảm thấy có ở lại cũng chỉ làm cho mình càng mất mặt, hắn lập tức quay người bỏ đi.
Nhưng Hướng Nhật không lại không cho hắn thong dong bỏ đi, đầu tiên tiểu tử này hoài nghi mình là người Nhật Bản, sau đó lại còn uy hiếp mình, bất kể là xét từ điểm nào thì cũng không thể để hắn bỏ đi dễ dàng như vậy được. Chủ yếu nhất chính là, từ thái độ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh, hắn đã cảm giác được hai người không có quan hệ gì, cho nên hành xử mà không chút lo ngại. Tiện tay chộp lấy cốc thủy tinh chứa đầy nước trên bàn ăn, lúc này Trương Thế Gia đã quay người lại, rất thích hợp cho hắn đánh lén, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi, đập thẳng cái cốc vào đầu gã. "Choang" một tiếng, những giọt nước văng tung tóe, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất.
Người bị đập vào đầu như vậy đương nhiên không thể không sao, Trương thế gia kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất. Hắn căn bản không thể ngờ sau lưng lại có người đánh lén hắn, hơn nữa còn hèn hạ như vậy, dùng cả cốc thủy tinh uống nước. Trên đầu nhất thời rách một mảng, máu tươi chảy ra ngoài theo vết thương mà thủy tinh gây nên. Hướng Nhật cũng không dùng nhiều sức, cho nên Trương Thế Gia cũng chỉ xem như bị thương ngoài da, nhưng hắn chưa từng bị đánh như vậy, hơn nữa còn ở trước mắt bao nhiêu người, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
Đám khách xung quanh đang xem cảnh náo nhiệt bên này cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc bọn họ nhìn thấy cô gái gợi cảm tóc bạch kim kia chạy về phia bàn Hướng Nhật là đã biết có kịch hay để xem, nhưng không ngờ vở kịch này còn đặc sắc hơn cả sự tưởng tượng của bọn họ . Người trẻ tuổi có gương mặt phương Đông kia trông chẳng có sức gì ghê gớm, thế mà tính tình lại nóng nảy như vậy, chỉ một lời không hợp, thừa dịp người ta quay người liền chộp cái cốc đập một phát, chỗ nước bắn tung tóe thậm chí có một ít còn vẩy cả lên người bọn họ, nhưng mà không có ai ra mặt nói phải trái.
Nữ hoàng và nhóm bảo tiêu của nàng cũng nhìn Hướng Nhật đầy sửng sốt, không phải họ ngạc nhiên về chuyện nam nhân đột nhiên động thủ ở nơi như thế này, mà là không ngờ một "Cao thủ" từng dùng ba cú đấm đập bể một bức tường lại đi sử dụng thủ đoạn đánh lộn đê tiện của bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Trong ấn tượng của các nàng, hắn là một “cao thủ’ vô cùng dũng mãnh, đáng lẽ ra không cần phải dùng đến thủ đoạn như vậy, nhất thời không ai dám tin người vừa đánh lén chính là hắn.
Alice cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, bưng đôi môi đỏ mọng trông rất đáng yêu, "Vị hôn phu" của mình lại "Dũng mãnh phi thường " như vậy, điều này quả thật khiến cho người ta phải thất kinh. So với hình tượng nam nhân nhường dù trên may bay, tuy ít đi một phần thâm tình, nhưng lại thêm một phần khí phách. Nhưng trong tâm khảm nàng lại mơ hồ có chút lo lắng, dù sao thế lực Trương gia ở New York cũng quá lớn, giờ "Vị hôn phu" của mình đánh đại thiếu gia của Trương gia người ta, không biết Trương gia sẽ trả thù "Vị hôn phu" của mình như thế nào.
Trương Thế Gia từ trạng thái sững sờ do bị đánh đột ngột đã hồi tỉnh lại, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, đứng lên định cho tiểu tử nghèo vừa mới đánh lén mình một trận. Gì thì gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu tử dám làm cho mình mất mặt trước ánh mắt của nhiều người như vậy, cho dù là vì chuyện đánh nhau nơi công cộng mà bị lão nhân trong nhà biết được mắng cho một trận thì cũng bất chấp. Hơn nữa, với chiều cao và thể hình của mình, hắn hoàn toàn tự tin có thể trừng trị được tiểu tử nghèo trông thiếu dinh dưỡng kia.
Nhưng hắn còn chưa xông tới, mấy nữ bảo tiêu bên người nữ hoàng đã tiến lên trước, ánh mắt không hề có chút hảo ý.
Trương Thế Gia nhất thời kinh hãi, vội lui lại, mặc dù có chút bản lãnh để giữ mình, nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa những nữ bảo tiêu này xem ra không phải loại dễ chọc vào, nhất định mình không phải là đối thủ.
Vì nghĩ thế, mặc dù vẫn có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng ôm lấy chỗ bị thương trên đầu bỏ đi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch, lát nữa nhất định phải trả thù gấp bội.
Thấy thanh niên người Hoa đáng ghét kia đã bỏ đi, Hướng Nhật quay đầu lại, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh nãy giờ vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn, đang định đẩy nàng ra, một giọng phẫn nộ truyền tới:
- Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
Là cô gái đáng yêu vừa mới rời đi, có lẽ là được nhân viên phục vụ khác báo cho nên chạy từ trong nhà bếp ra đây, chỉ thấy lúc này nàng đang trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trông như muốn ăn thịt người đến nơi.
Đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại là cô gái ngây thơ như vậy, Hướng Nhật lập tức ra vẻ vô tội.
- Tôi cũng không biết, vừa rồi có người điên lấy cốc thủy tinh đựng nước tự đập vào đầu mình một cái, sau đó lại chạy đi, sự tình đại khái là như vậy.
Cô gái đáng yêu vừa bực mình vừa buồn cười, sao người này lại có thể phủi sạch trách nhiệm như vậy, nàng vẫn hung hăng nói:
- Sao tôi lại nghe nói là anh dùng cái cốc kia đập người ta?
- Vậy nhất định là cô nghe lầm mất rồi, nhìn đi, một thân sĩ như tôi sao có thể làm ra loại hành vi không phù hợp với phong cách thân sĩ như vậy chứ, nhất định là cô đã nghe lầm.
Hướng Nhật tiếp tục làm trò, vẻ mặt còn có phần "đau xót", trông giống như một người vô tội bị hàm oan mà lại không thể nào nói ra được.
- Tôi...
Cô gái đáng yêu bị hắn nói cho cứng lưỡi, trên thế gian này sao lại có người không biết xấu hổ đến vậy. Lúc nãy thấy hắn có quen biết cha mình mình, hơn nữa có vẻ rất thân với hai thần tượng của mình, nàng tưởng đối phương là người tốt, không ngờ người này lại xấu tính như vậy, vừa đánh người xong mà giờ lại chối sạch bách.
Tiếng cười khúc khích vang lên , Alice rốt cuộc không nhịn cười được nữa, "Vị hôn phu" này quả thực rất có khiếu hài hước, trước giờ nàng chưa từng có gặp qua người nào thú vị đến vậy, gả cho hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc, sẽ rất vui vẻ.
Nữ hoàng bên cạnh và những bảo tiêu của nàng cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, như là đang cố nén cười, qua chuyện hôm nay, các nàng không thể không nhìn nhận lại vị Hướng tiên sinh kia một lần nữa.
- Hừ, lần này tạm tha cho anh, lần sau còn dám như vậy, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đây, bất kể là anh biết hay không biết ba tôi.
Cô gái đáng yêu quơ quơ nắm tay nhỏ bé một hồi, sau đó hậm hức quay người rời đi.
Xảy ra chuyện này, đáng lẽ phải xử lý thật nghiêm, nhưng nể đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại quen biết ba mình, trông cũng có phần thuận mắt, quan trọng hơn cả là góc này rất hẻo lánh, không phải ở giữa đại sảnh, thêm vào đó bầu không khí dùng cơm trong nhà hàng rất náo nhiệt, cho nên cũng chỉ có những vị khách ở mấy bàn ăn ngay gần mới thấy được cảnh tượng đặc sắc vừa rồi, cô gái đáng yêu cũng không định truy cứu nữa. .
Cuối cùng cũng lừa được cô bé kia rời đi, trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, vừa rồi hắn còn lo là ông chủ nhà hàng này ra mặt, phải biết rằng, thân phận hiện tại của mình không quen biết gì ông chủ Lâm, người ta mà ra, chắc chắn sự thực về việc "Quen biết" ông ta sẽ bị phơi bày.
Thấy cô gái đáng yêu đi rồi, Hướng Nhật bèn nói với mấy người nữ hoàng:
- Teru tiểu thư, còn cả Sunny tiểu thư và mấy cô nữa, vừa rồi thật sự rất cảm ơn.
Đây là hắn đây là cảm kích chuyện vừa rồi mấy người nữ hoàng tiến lên giúp hắn chống lại gã thanh niên người Hoa định xông tới "dạy bảo" hắn, mặc dù bản thân Hướng Nhật không sợ, nhưng mấy người nữ hoàng vào thời khắc ấy mà vẫn có thể ra mặt, xem như là một cách khẳng định tình bằng hữu đối với hắn, thế nên hắn tỏ lời cảm ơn là đương nhiên rồi.
- Không cần khách khí, cho dù không có chúng ta ở đây, ta tin Hướng tiên sinh cũng có thể bình yên vô sự.
Nữ hoàng mỉm cười, nụ cười hàm tiếu như muốn khuynh đảo chúng sinh.
Nàng và bảo tiêu bên cạnh đều biết rõ về thực lực của Hướng Nhật, không ai cho rằng nam nhân này sẽ bị dính đòn của thanh niên người Hoa cao to kia, dù chỉ một chút.
Hướng Nhật cười ha ha cho qua chuyện, Alice bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của hắn chặt hơn một chút, khẽ nói:
- Hướng ~ . . . Em còn chưa biết tên anh.
- À...
Hướng Nhật cứng người, tiếng "Hướng" mà nàng vừa gọi quả thực khiến hắn hơi hơi dựng tóc gáy. Thấy đối phương vẫn cứ ỉ ôi bám lấy mình, hắn sợ nói tên thật ra, có ngày đối phương theo tới Trung Quốc chứ chẳng đùa, đành bịa ra một cái tên:
- Em gọi anh Jack là được rồi, đây là tên tiếng Anh của anh.
- Jack, Jack…
Alice đọc đi đọc lại cho thật nhớ, dường như càng đọc càng thuận miệng.
Thính lực của nữ hoàng thính lực cũng rất tốt, mặc dù Hướng Nhật ra sức hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị nàng nghe được, nhìn Hướng Nhật đầy hàm ý:
- Jack -- tên tiếng Anh của Hướng tiên sinh thực sự rất đặc biệt.
- Ha ha, quá khen, quá khen.
Hướng Nhật vội ra vẻ "Khiêm tốn", đồng thời có chút xấu hổ - hắn biết chuyện mình bịa bừa một cái tên đã bị nữ hoàng nhìn thấu.
- Jack, lát nữa anh đưa em về nhà được không?
Hiển nhiên Alice đã coi Hướng Nhật là người thân mật nhất với mình, cho nên mới đòi hắn đưa mình về nhà.
- Đưa em về nhà?
Hướng Nhật mở to hai mắt, chẳng lẽ là để gặp "cha mẹ vợ" tương lai?
- Không lẽ anh đành lòng để em trở về một mình hay sao? Hơn nữa, ba mẹ em chắc chắn sẽ rất cao hứng nếu được nhìn thấy anh.
Alice làm ra vẻ đáng thương, đồng thời nhấn mạnh luôn, ba mẹ mình sẽ không phản đối quan hệ của hai người.
Hướng Nhật thấy căng cả đầu, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim thì lại mềm lòng, nói:
- Vậy được rồi, nhưng đưa em về đến nhà là anh phải quay lại ngay, bởi vì anh đã có hẹn với vài người bạn.
Lời vừa nói ra, chính Hướng Nhật cũng có chút không dám tin , từ khi nào mình lại trở nên mềm yếu như vậy, chỉ cần là yêu cầu của nữ nhân xinh đẹp thì mình đều không nỡ từ chối. Chẳng lẽ mình thật sự là sắc quỷ đầu thai thật sao? Vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là mềm lòng ngay. Đồng thời trong lòng hạ quyết tâm, đưa cô nàng tóc bạch kim này về đến nhà là phải lập tức đi tìm hai gã thú vật đã lâu không gặp kia, lấy thân phận "em họ" của Hướng Nhật để nhờ bọn chúng bố trí chỗ ở cho mình, về sau không liên lạc với nàng nữa, có lẽ cô nàng tóc bạch kim này sẽ quên mình rất nhanh thôi.
Dù sao Hướng Nhật còn chưa YY đến mức cho rắng mấy lời nói đùa của mình trên máy bay có thể khiến đối phương hết lòng yêu thương mình, không chừng đây xuất phát từ tâm lý báo ân là chính, chỉ cần qua một thời gian, thứ tâm lý này nhất định sẽ phai nhạt dần.
- Vâng.
Alice cũng không biết những suy nghĩ trong đầu nam nhân, gật mạnh đầu một cái, mặt cười tươi như hoa.
Hướng Nhật quả thực có ý châm biếm nên mới nói như vậy, nhất là câu cuối cùng "Không mang chút tạp chất nào", căn bản là ám chỉ Trương Thế Gia là loại tạp chủng.
Mấy lời này chẳng khác nào một cái tát thật mạnh vào mặt Trương Thế Gia, vốn hắn đã không có thiện cảm gì với tiểu tử nghèo này, giờ đối phương lại còn ngang nhiên sỉ nhục mình, Trương Thế Gia sao có thể chịu để yên, nhìn trừng trừng Hướng Nhật, cắp mắt như muốn phun ra lửa:
- Nếu như bây giờ ngươi xin lỗi, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi. Bằng không, ngươi cũng đừng mong bình an ra khỏi phố người Hoa.
- Xin lỗi? Lỗi gì mà xin?
Hướng Nhật khinh khỉnh nhìn Trương Thế Gia, ánh mắt dần lạnh lẽo.
- Ta thật muốn xem xem mình có thể bình an ra khỏi phố người Hoa hay không.
- Không sai, ta cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào dám lớn lối như vậy, nước Mỹ không phải là quốc gia dung túng cho bọn tội phạm hoành hành.
Nữ hoàng ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, thái độ của Trương Thế Gia thật xấc xược, mặc dù nàng không rõ tại sao đang yên đang lành Hướng tiên sinh lại dùng mấy lời như vậy để sỉ nhục đối phương, nhưng nàng cho rằng, nhất định là hắn có lý do. Hướng tiên sinh là ân nhân kiêm bằng hữu của mình, mặc dù trên phương diện tình cảm có chút hoa tâm, nhưng nàng cũng không có lý do gì để người nhà không giúp lại đi giúp người ngoài.
Khác với Hướng Nhật và nữ hoàng, Alice cực kỳ khẩn trương, bởi vì nàng nắm khá rõ thân phận của Trương Thế Gia, đồng thời lại không biết gì về "Vị hôn phu", trong lòng rất sợ Hướng Nhật sẽ gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nàng nắm chặt lấy cánh tay Hướng Nhật, chặt đến nỗi ngón tay dần dần trắng bệch.
Thấy cô gái quý phái và thần bí là nữ hoàng ra mặt, Trương thế gia liền có chút hối hận vì vừa rồi mình nói quá nặng lời, tuy nhiên khi nhìn thấy Hướng Nhật vẫn giử vẻ mặt khinh khỉnh , chút hối hận này lập tức biến mất tiêu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật:
- Được lắm, ta sẽ cho ngươi thấy.
Cảm thấy có ở lại cũng chỉ làm cho mình càng mất mặt, hắn lập tức quay người bỏ đi.
Nhưng Hướng Nhật không lại không cho hắn thong dong bỏ đi, đầu tiên tiểu tử này hoài nghi mình là người Nhật Bản, sau đó lại còn uy hiếp mình, bất kể là xét từ điểm nào thì cũng không thể để hắn bỏ đi dễ dàng như vậy được. Chủ yếu nhất chính là, từ thái độ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh, hắn đã cảm giác được hai người không có quan hệ gì, cho nên hành xử mà không chút lo ngại. Tiện tay chộp lấy cốc thủy tinh chứa đầy nước trên bàn ăn, lúc này Trương Thế Gia đã quay người lại, rất thích hợp cho hắn đánh lén, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi, đập thẳng cái cốc vào đầu gã. "Choang" một tiếng, những giọt nước văng tung tóe, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất.
Người bị đập vào đầu như vậy đương nhiên không thể không sao, Trương thế gia kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất. Hắn căn bản không thể ngờ sau lưng lại có người đánh lén hắn, hơn nữa còn hèn hạ như vậy, dùng cả cốc thủy tinh uống nước. Trên đầu nhất thời rách một mảng, máu tươi chảy ra ngoài theo vết thương mà thủy tinh gây nên. Hướng Nhật cũng không dùng nhiều sức, cho nên Trương Thế Gia cũng chỉ xem như bị thương ngoài da, nhưng hắn chưa từng bị đánh như vậy, hơn nữa còn ở trước mắt bao nhiêu người, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.
Đám khách xung quanh đang xem cảnh náo nhiệt bên này cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc bọn họ nhìn thấy cô gái gợi cảm tóc bạch kim kia chạy về phia bàn Hướng Nhật là đã biết có kịch hay để xem, nhưng không ngờ vở kịch này còn đặc sắc hơn cả sự tưởng tượng của bọn họ . Người trẻ tuổi có gương mặt phương Đông kia trông chẳng có sức gì ghê gớm, thế mà tính tình lại nóng nảy như vậy, chỉ một lời không hợp, thừa dịp người ta quay người liền chộp cái cốc đập một phát, chỗ nước bắn tung tóe thậm chí có một ít còn vẩy cả lên người bọn họ, nhưng mà không có ai ra mặt nói phải trái.
Nữ hoàng và nhóm bảo tiêu của nàng cũng nhìn Hướng Nhật đầy sửng sốt, không phải họ ngạc nhiên về chuyện nam nhân đột nhiên động thủ ở nơi như thế này, mà là không ngờ một "Cao thủ" từng dùng ba cú đấm đập bể một bức tường lại đi sử dụng thủ đoạn đánh lộn đê tiện của bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Trong ấn tượng của các nàng, hắn là một “cao thủ’ vô cùng dũng mãnh, đáng lẽ ra không cần phải dùng đến thủ đoạn như vậy, nhất thời không ai dám tin người vừa đánh lén chính là hắn.
Alice cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, bưng đôi môi đỏ mọng trông rất đáng yêu, "Vị hôn phu" của mình lại "Dũng mãnh phi thường " như vậy, điều này quả thật khiến cho người ta phải thất kinh. So với hình tượng nam nhân nhường dù trên may bay, tuy ít đi một phần thâm tình, nhưng lại thêm một phần khí phách. Nhưng trong tâm khảm nàng lại mơ hồ có chút lo lắng, dù sao thế lực Trương gia ở New York cũng quá lớn, giờ "Vị hôn phu" của mình đánh đại thiếu gia của Trương gia người ta, không biết Trương gia sẽ trả thù "Vị hôn phu" của mình như thế nào.
Trương Thế Gia từ trạng thái sững sờ do bị đánh đột ngột đã hồi tỉnh lại, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, đứng lên định cho tiểu tử nghèo vừa mới đánh lén mình một trận. Gì thì gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu tử dám làm cho mình mất mặt trước ánh mắt của nhiều người như vậy, cho dù là vì chuyện đánh nhau nơi công cộng mà bị lão nhân trong nhà biết được mắng cho một trận thì cũng bất chấp. Hơn nữa, với chiều cao và thể hình của mình, hắn hoàn toàn tự tin có thể trừng trị được tiểu tử nghèo trông thiếu dinh dưỡng kia.
Nhưng hắn còn chưa xông tới, mấy nữ bảo tiêu bên người nữ hoàng đã tiến lên trước, ánh mắt không hề có chút hảo ý.
Trương Thế Gia nhất thời kinh hãi, vội lui lại, mặc dù có chút bản lãnh để giữ mình, nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa những nữ bảo tiêu này xem ra không phải loại dễ chọc vào, nhất định mình không phải là đối thủ.
Vì nghĩ thế, mặc dù vẫn có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng ôm lấy chỗ bị thương trên đầu bỏ đi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch, lát nữa nhất định phải trả thù gấp bội.
Thấy thanh niên người Hoa đáng ghét kia đã bỏ đi, Hướng Nhật quay đầu lại, cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh nãy giờ vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn, đang định đẩy nàng ra, một giọng phẫn nộ truyền tới:
- Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
Là cô gái đáng yêu vừa mới rời đi, có lẽ là được nhân viên phục vụ khác báo cho nên chạy từ trong nhà bếp ra đây, chỉ thấy lúc này nàng đang trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trông như muốn ăn thịt người đến nơi.
Đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại là cô gái ngây thơ như vậy, Hướng Nhật lập tức ra vẻ vô tội.
- Tôi cũng không biết, vừa rồi có người điên lấy cốc thủy tinh đựng nước tự đập vào đầu mình một cái, sau đó lại chạy đi, sự tình đại khái là như vậy.
Cô gái đáng yêu vừa bực mình vừa buồn cười, sao người này lại có thể phủi sạch trách nhiệm như vậy, nàng vẫn hung hăng nói:
- Sao tôi lại nghe nói là anh dùng cái cốc kia đập người ta?
- Vậy nhất định là cô nghe lầm mất rồi, nhìn đi, một thân sĩ như tôi sao có thể làm ra loại hành vi không phù hợp với phong cách thân sĩ như vậy chứ, nhất định là cô đã nghe lầm.
Hướng Nhật tiếp tục làm trò, vẻ mặt còn có phần "đau xót", trông giống như một người vô tội bị hàm oan mà lại không thể nào nói ra được.
- Tôi...
Cô gái đáng yêu bị hắn nói cho cứng lưỡi, trên thế gian này sao lại có người không biết xấu hổ đến vậy. Lúc nãy thấy hắn có quen biết cha mình mình, hơn nữa có vẻ rất thân với hai thần tượng của mình, nàng tưởng đối phương là người tốt, không ngờ người này lại xấu tính như vậy, vừa đánh người xong mà giờ lại chối sạch bách.
Tiếng cười khúc khích vang lên , Alice rốt cuộc không nhịn cười được nữa, "Vị hôn phu" này quả thực rất có khiếu hài hước, trước giờ nàng chưa từng có gặp qua người nào thú vị đến vậy, gả cho hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc, sẽ rất vui vẻ.
Nữ hoàng bên cạnh và những bảo tiêu của nàng cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, như là đang cố nén cười, qua chuyện hôm nay, các nàng không thể không nhìn nhận lại vị Hướng tiên sinh kia một lần nữa.
- Hừ, lần này tạm tha cho anh, lần sau còn dám như vậy, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đây, bất kể là anh biết hay không biết ba tôi.
Cô gái đáng yêu quơ quơ nắm tay nhỏ bé một hồi, sau đó hậm hức quay người rời đi.
Xảy ra chuyện này, đáng lẽ phải xử lý thật nghiêm, nhưng nể đối phương là "Đồng hương " của mình , hơn nữa lại quen biết ba mình, trông cũng có phần thuận mắt, quan trọng hơn cả là góc này rất hẻo lánh, không phải ở giữa đại sảnh, thêm vào đó bầu không khí dùng cơm trong nhà hàng rất náo nhiệt, cho nên cũng chỉ có những vị khách ở mấy bàn ăn ngay gần mới thấy được cảnh tượng đặc sắc vừa rồi, cô gái đáng yêu cũng không định truy cứu nữa. .
Cuối cùng cũng lừa được cô bé kia rời đi, trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, vừa rồi hắn còn lo là ông chủ nhà hàng này ra mặt, phải biết rằng, thân phận hiện tại của mình không quen biết gì ông chủ Lâm, người ta mà ra, chắc chắn sự thực về việc "Quen biết" ông ta sẽ bị phơi bày.
Thấy cô gái đáng yêu đi rồi, Hướng Nhật bèn nói với mấy người nữ hoàng:
- Teru tiểu thư, còn cả Sunny tiểu thư và mấy cô nữa, vừa rồi thật sự rất cảm ơn.
Đây là hắn đây là cảm kích chuyện vừa rồi mấy người nữ hoàng tiến lên giúp hắn chống lại gã thanh niên người Hoa định xông tới "dạy bảo" hắn, mặc dù bản thân Hướng Nhật không sợ, nhưng mấy người nữ hoàng vào thời khắc ấy mà vẫn có thể ra mặt, xem như là một cách khẳng định tình bằng hữu đối với hắn, thế nên hắn tỏ lời cảm ơn là đương nhiên rồi.
- Không cần khách khí, cho dù không có chúng ta ở đây, ta tin Hướng tiên sinh cũng có thể bình yên vô sự.
Nữ hoàng mỉm cười, nụ cười hàm tiếu như muốn khuynh đảo chúng sinh.
Nàng và bảo tiêu bên cạnh đều biết rõ về thực lực của Hướng Nhật, không ai cho rằng nam nhân này sẽ bị dính đòn của thanh niên người Hoa cao to kia, dù chỉ một chút.
Hướng Nhật cười ha ha cho qua chuyện, Alice bên cạnh bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của hắn chặt hơn một chút, khẽ nói:
- Hướng ~ . . . Em còn chưa biết tên anh.
- À...
Hướng Nhật cứng người, tiếng "Hướng" mà nàng vừa gọi quả thực khiến hắn hơi hơi dựng tóc gáy. Thấy đối phương vẫn cứ ỉ ôi bám lấy mình, hắn sợ nói tên thật ra, có ngày đối phương theo tới Trung Quốc chứ chẳng đùa, đành bịa ra một cái tên:
- Em gọi anh Jack là được rồi, đây là tên tiếng Anh của anh.
- Jack, Jack…
Alice đọc đi đọc lại cho thật nhớ, dường như càng đọc càng thuận miệng.
Thính lực của nữ hoàng thính lực cũng rất tốt, mặc dù Hướng Nhật ra sức hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị nàng nghe được, nhìn Hướng Nhật đầy hàm ý:
- Jack -- tên tiếng Anh của Hướng tiên sinh thực sự rất đặc biệt.
- Ha ha, quá khen, quá khen.
Hướng Nhật vội ra vẻ "Khiêm tốn", đồng thời có chút xấu hổ - hắn biết chuyện mình bịa bừa một cái tên đã bị nữ hoàng nhìn thấu.
- Jack, lát nữa anh đưa em về nhà được không?
Hiển nhiên Alice đã coi Hướng Nhật là người thân mật nhất với mình, cho nên mới đòi hắn đưa mình về nhà.
- Đưa em về nhà?
Hướng Nhật mở to hai mắt, chẳng lẽ là để gặp "cha mẹ vợ" tương lai?
- Không lẽ anh đành lòng để em trở về một mình hay sao? Hơn nữa, ba mẹ em chắc chắn sẽ rất cao hứng nếu được nhìn thấy anh.
Alice làm ra vẻ đáng thương, đồng thời nhấn mạnh luôn, ba mẹ mình sẽ không phản đối quan hệ của hai người.
Hướng Nhật thấy căng cả đầu, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim thì lại mềm lòng, nói:
- Vậy được rồi, nhưng đưa em về đến nhà là anh phải quay lại ngay, bởi vì anh đã có hẹn với vài người bạn.
Lời vừa nói ra, chính Hướng Nhật cũng có chút không dám tin , từ khi nào mình lại trở nên mềm yếu như vậy, chỉ cần là yêu cầu của nữ nhân xinh đẹp thì mình đều không nỡ từ chối. Chẳng lẽ mình thật sự là sắc quỷ đầu thai thật sao? Vừa thấy nữ nhân xinh đẹp là mềm lòng ngay. Đồng thời trong lòng hạ quyết tâm, đưa cô nàng tóc bạch kim này về đến nhà là phải lập tức đi tìm hai gã thú vật đã lâu không gặp kia, lấy thân phận "em họ" của Hướng Nhật để nhờ bọn chúng bố trí chỗ ở cho mình, về sau không liên lạc với nàng nữa, có lẽ cô nàng tóc bạch kim này sẽ quên mình rất nhanh thôi.
Dù sao Hướng Nhật còn chưa YY đến mức cho rắng mấy lời nói đùa của mình trên máy bay có thể khiến đối phương hết lòng yêu thương mình, không chừng đây xuất phát từ tâm lý báo ân là chính, chỉ cần qua một thời gian, thứ tâm lý này nhất định sẽ phai nhạt dần.
- Vâng.
Alice cũng không biết những suy nghĩ trong đầu nam nhân, gật mạnh đầu một cái, mặt cười tươi như hoa.
/1271
|