Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 69: Mẹ vợ bắt quả tang con rể (hạ)

/1271


Một giờ trôi qua, Hướng Nhật nhàn nhã ngồi dựa sa lông xem TV. Trong lúc đó Sở tiểu thư gọi điện thoại di động kiếm hắn, tất nhiên lưu manh không dại dột mà khai ra mình đang phải làm "vệ sĩ bảo vệ người đẹp", nói muốn rụng lưỡi cuối cùng mới xoa dịu được cơn "dấm chua" của cô nàng, nhưng vì đó hứng xem TV cũng bị giảm xuống.

Hai giờ trôi qua, lưu manh từ ngồi dựa chuyển sang nằm, mệt mỏi buồn ngủ.

Ba giờ trôi qua, Hướng Nhật bắt đầu chán muốn phát rầu, đi tới mở ngăn chứa VCD phía dưới tủ TV định tìm mấy cái đĩa phim cấm trẻ em, nhưng đành thất vọng, bên trong ngoại trừ vài cái đĩa phim điều tra và phim hài thì tìm không được bất cứ cái đĩa nào có cái nhãn “chưa đủ mười tám tuổi, cấm xem”. Hắn thậm chí còn nghĩ xấu cô nàng cảnh sát treo đầu dê bán thịt chó, đoán rằng cái vỏ mấy đĩa này bên ngoài nguỵ trang, nội dung bên trong thực ra có thể cực kỳ dâm đãng. Thử chiếu coi vài đĩa, mọi hy vọng của hắn hoàn toàn bị dập tắt, ngay cả gái mặc đồ tắm cũng ít xuất hiện chứ đừng nói tới những cảnh gái không mảnh vải che thân, khỏa thân phô trương làm dáng.

Bốn giờ trôi qua, lưu manh bắt đầu muốn phát điên, chịu đựng cơn kích động mạnh mẽ muốn lao vào phòng ngủ của cô nàng, nhưng nhớ tới cảnh cáo của cô nàng trước đó “không cho rời khỏi phòng khách”, hắn bèn đi vào bếp, phòng bếp rõ ràng rất ít khi được dùng tới, hắn lục lọi đồ uống trong tủ lạnh rồi uống một cách điên cuồng, ý đồ dùng cách đó để trả đũa cô nàng.

Năm giờ trôi qua, sức chịu đựng đã đến cực hạn, lưu manh đang chuẩn bị tinh thần đi thẳng vào phòng ngủ của cô nàng cảnh sát thì tiếng chuông cửa vang lên.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc dù đã hơi lớn tuổi nhưng vẻ thướt tha, nét mặt đẹp hình như không hề giảm, khuôn mặt hơi giống Thiết cảnh sát, Hướng Nhật sửng sốt nhìn nhưng lập tức lấy lại tinh thần lễ phép mời vào nhà:

- Là bác gái phải không ạ?

- Cháu là?

Hồ Nguyệt từ lúc cửa mở nhìn thấy không phải là con gái mình thì đã rất kinh ngạc, nhưng bà lập tức trấn tĩnh lại. Trong mắt thoáng có một chút vui mừng: con gái rốt cuộc đã trưởng thành, biết tìm người chăm sóc cho mình.

- Cháu là…..

Hướng Nhật ngập ngừng không biết trả lời thế nào, không thể nói cháu là do con gái bác “mời” về trông cửa chứ? Như vậy thì mặt mũi để đâu.

Nhưng thật ra Hồ Nguyệt nhìn người thanh niên trước mặt đang gãi gãi đầu thì cho rằng hắn xấu hổ, bèn thay hắn trả lời:

- Cháu là bạn của Lộ Lộ à? Không cần khách sáo, bác là mẹ của nó.

- Lộ Lộ?

Hướng Nhật há hốc miệng, không phải là cách gọi ở nhà của cô nàng chứ? Kinh khủng!

Quả nhiên, bác Thiết gái trả lời chứng minh cho suy đoán của hắn:

- À, đó là tên riêng ở nhà của Tiểu Uyển, ở nhà mọi người đều gọi nó như vậy. Được rồi, con bé đâu, sao lại không thấy nó?

- Í…. dạ còn đang ngủ trong phòng!

Đột nhiên thấy không ổn, Hướng Nhật ma xui quỷ khiến thế nào mà nói thêm một câu:

- Mấy ngày nay nàng làm việc rất vất vả.

- À!

Hồ Nguyệt ra vẻ hiểu gật gật đầu, nhìn về phía lưu manh, ánh mắt hàm chứa ngụ ý mà người khác không biết ám chỉ điều gì:

- Mấy ngày nay nhờ có cháu quan tâm Lộ Lộ. Khổ, nó đúng là tuýp người đam mê công việc, công việc mà chất đống thì ngay cả nhà cũng chẳng nhớ mà về nữa.

Mặc dù không rõ bác Thiết gái nói lời này có ý gì, nhưng bản lĩnh ứng biến linh hoạt của Hướng Nhật không ai bằng:

- Không có chi, đây là việc cháu nên làm.

Rồi thuận tiện hắn khen cô nàng một chút:

- Hơn nữa khi làm việc là lúc nữ nhân xinh đẹp nhất!

Hồ Nguyệt hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn, đặc biệt là quan điểm hắn vừa nói càng làm cho bà trong lòng thấy đồng tình. Quay đầu lại vô tình thấy một quyển truyện dày đang mở ở trên bàn uống trà, bà cầm lên, chỉ thấy mặt trên chi chít đầy chữ, tức thì có chút kinh ngạc:

- Vừa rồi cháu đang đọc sách?

Đây là quyển truyện tiếng Anh “Phục Sinh” (truyện tình bi thảm của Léon Tolstoi) tuy rằng nội dung cũng không có nhiều từ tiếng Anh lạ, nhưng đối với lớp trẻ đương thời có khả năng đọc thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa quyển truyện này chính bà để lại cho con gái, mục đích đương nhiên không phải làm cho con gái vạch trần tòa án thời Sa hoàng xem mạng người như cỏ rác cùng với bản chất của nhà tù giam cầm người dân vô tội, mà là để cho con gái biết phân tách nhận ra đâu mới là tình yêu chân chính. Tuy rằng bên trong có một đoạn nội dung tương đối lộ liễu, nhưng cũng không gây trở ngại mục đích bà dạy dỗ con gái, thậm chí ngược lại nó còn có chút trợ giúp.

Hướng Nhật không biết suy nghĩ trong lòng của bác Thiết gái, khiêm tốn nói:

- Dù sao có thời gian, đọc sách nhiều một chút cũng có ích.

Cuốn sách “ Phục Sinh” này là lưu manh nhặt được dưới bàn trà, lúc ấy trên mặt bìa sách còn vài vết mờ mờ, xem giống như người nào đó lấy nó làm miếng đặt đồ chứa chất lỏng – chẳng hạn như một ly sữa vừa mới hâm nóng.

Hồ Nguyệt ngay lập tức đối với sự chịu khó của hắn càng thêm hảo cảm, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, quan tâm hỏi:

- Cháu đều hiểu hết sao?

- Cũng gần như vậy ạ!

Cuốn “Phục Sinh” này, Hướng Nhật không phải khoe khoang, hắn thật sự hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc. Lúc khi còn tại trường học, vì nguyên nhân “không thể nói ra” với người khác cá cược, hắn đọc cuốn này cả trăm lần rồi, có thể nói là thuộc làu làu cũng không quá đáng. Hắn đã từng thành lập "Hội phê bình" kịch liệt công kích Nehklioudov bạc tình ruồng rẫy Katioucha, nhưng sau đó vì giúp cho nàng Katioucha giảm án phạt mà tán gia bại sản nên hình tượng của hắn cũng thay đổi.... Hồi nãy lật cuốn “Phục Sinh” ra xem cũng bởi vì chán quá không có chuyện gì làm nhân tiện kiểm tra xem khả năng trí nhớ của mình có giảm đi hay không thôi.

Hồ Nguyệt sợ hắn trẻ người có chút khoe khoang, cố ý dùng tiếng Anh hỏi những vấn đề khó khăn trúc trắc. Hai bằng thạc sỹ của Hướng Nhật cũng không phải là lấy tiền mua, trong đầu cũng có chút kiến thức, có thể trả lời lưu loát bằng tiếng Anh, thậm chí còn đưa ra một vài giải thích quan điểm của riêng mình.

Hồ Nguyệt không chỉ là hài lòng, mà là rất hài lòng, cực kỳ hài lòng. Vì sợ người trẻ tuổi có tài kiêu ngạo, Hồ Nguyệt tiếp tục đặt câu hỏi. Là giáo sư ngoại ngữ tại trường đại học, bà không chỉ biết một ngoại ngữ, nhưng bà càng nói chuyện thì càng kinh ngạc, chàng trai trẻ trước mắt đúng là “tài hoa” vượt qua sự tưởng tượng của bà.

Vừa mới "lỡ" nói ra một câu tiếng Pháp, không nghĩ là chàng trai trẻ trước mặt cũng có thể dùng tiếng Pháp thông thạo trả lời. Với phát hiện này, bà thỉnh thoảng cũng lại “không cẩn thận” nói vài câu dùng ngoại ngữ khác, hắn đều có thể đáp lại từng câu một, mặc dù giải thích không phải là rất chuẩn mực, nhưng cũng đủ làm cho Hồ Nguyệt kinh ngạc. Vì vậy, bà nóng lòng muốn biết chàng trai này làm gì:

- Được rồi, cháu làm nghề gì vậy?

- A…. cháu đang còn là sinh viên.

Lưu manh cũng may trước đây đọc khá nhiều loại sách, nếu không thật cứng họng không trả lời được các câu hỏi của bác Thiết gái. Mặc dù vậy, hắn cũng toát mồ hôi hột, hắn sợ nếu bị hỏi tiếp chắc ló ra cái đuôi.

- Sinh viên?

Hồ Nguyệt khẽ cau mày, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, mặc dù nhỏ tuổi hơn so với con gái mình, nhưng bây giờ có mấy gã thanh niên có học thức được như hắn? Hơn nữa con gái mình lúc nào mắt cũng để trên đỉnh đầu, có thể hấp dẫn nàng nói không chừng chính là học thức của chàng thanh niên này. Nghĩ vậy, bà dỗ dành:

- Không sao, còn trẻ phải cố gắng lên, chờ tới lúc tốt nghiệp cả hai kết hôn cũng không muộn.

- Kết hôn? - Hướng Nhật không hiểu, thế này là thế nào?

- Sao vậy? Cháu không muốn?

Trong giọng nói của Hồ Nguyệt rõ ràng có vẻ giận dữ.

Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần, bác Thiết gái rõ ràng xem mình là... con rể tương lai rồi. Nghĩ lại cũng phải, một thằng con trai ở trong nhà cô gái độc thân còn tự nhiên như thế không hiểu nhầm cũng khó. Nhưng vậy cũng tốt, đang tìm cơ hội trả thù Thiết cô nàng không ngờ nó ngay trước mắt, Hướng Nhật trong lòng cười thầm, thở dài nói:

- Không phải là cháu không muốn, nhưng Tiểu Uyển nàng…

- Nó không muốn?

Hồ Nguyệt hiểu rất rõ tính tình của con gái, đúng là tính cách của nó, bản thân mình vì nó mà đã nhiều lần bắc cầu nhưng đều bị cự tuyệt, đây cũng là vấn đề rất đau đầu của bà. Nhưng mà bây giờ tìm được một người hiếm thấy, hơn nữa điều kiện lại tốt như vậy, lần này nói gì thì nói cũng không thể dung túng nó, bà vỗ ngực nói:

- Yên tâm đi, nó không muốn cũng không được, chỉ cần tốt nghiệp cả hai lập tức kết hôn. Cháu nếu như lo lắng bây giờ kết hôn cũng được, rất nhiều sinh viên cũng có con nhỏ, kết hôn sớm cũng không sao!

- A?

Tim Hướng Nhật nhảy lên cái “thót” đập “thình thịch”, mẹ vợ quá kinh khủng đi, làm việc thật nhanh gọn, không dây dưa lằng nhằng gì cả.

- A cái gì? Ngươi, thằng bé này, chuyện này cứ giao cho bác.

Hồ Nguyệt tưởng rằng “con rể” vì vui quá mà như vậy, xúc động nói tiếp:

- À, bây giờ bác phải đi gọi nó dậy!

- Đừng ạ!

Hướng Nhật vội vàng kéo bà, lúc này chính là lúc thể hiện kiếm thêm điểm, mặc dù trong lòng rất muốn đánh thức Thiết cô nàng, nhưng giả bộ phải giả cho tới:

- Tiểu Uyển bây giờ còn đang ngủ, bác gái chờ nàng tỉnh dậy rồi hãy nói, mấy ngày nay cháu thấy công việc của nàng rất vất vả rồi.

Thấy “con rể” có ý tốt, Hồ Nguyệt trong lòng vui vẻ, có một người có học thức lại quan tâm tới con gái như vậy làm “con rể”, bà cũng không biết nói gì hơn:

- Được, chờ nó tỉnh dậy. Nhưng bác phải mắng cháu, cháu không thể nuông chiều nó vậy được.

- Ha ha…

Hướng Nhật ngây ngô cười, khiến cho hảo cảm của bác Thiết gái càng sâu đậm:

- Đã vậy, bác cũng không nói gì nữa, chuyện tình cảm của mấy đứa thì mấy đứa tự lo đi.

Đột nhiên bà đổi giọng, nghiêm mặt nói:

- Nếu như Tiểu Uyển không đồng ý cháu hãy nói với bác, bác sẽ thay cháu giải quyết!

Có lẽ cảm thấy như vậy sẽ làm cho “con rể” da mặt vốn đã “mỏng” sợ hãi, bác Thiết gái chuyển đề tài:

- Được rồi, bữa tối còn chưa ăn phải không? Định ra ngoài ăn sao?

Hướng Nhật từ vẻ mặt bà có thể thấy được đối với bà việc ra ngoài ăn cơm không tốt, lập tức nịnh nọt nói:

- Không phải, bọn cháu bình thường đều là ăn ở nhà. Bác gái chắc cũng chưa ăn? Cháu đi nấu ngay, một lát là có thể ăn.

- Cái gì? Cháu nấu cơm?

Hồ Nguyệt há hốc miệng, đây đã là lần thứ hai trong vòng nửa tiếng bà bị chấn động.

- Đúng vậy, Tiểu Uyển còn phải đi làm đâu có thời gian ạ!!!

- ... Thôi để bác nấu hay hơn.

Hồ Nguyệt vừa nói vừa đi vào phòng bếp

- Không cần, bác gái cứ xem TV đi, cháu làm tí là xong ngay.

Hướng Nhật vội vàng can ngăn, may mắn ban nãy lấy đồ uống phát hiện bên trong tủ lạnh còn một ít rau dưa và ít thịt, lưu manh quyết định "trổ tài" một phen… trước tiên chinh phục dạ dày của “mẹ vợ”. Nhớ lại trước kia khi hắn còn chưa làm lưu manh, nghèo rớt mùng tơi ngày ba bữa cơm chẳng ra gì, khi làm lưu manh thì có thằng đàn em làm đầu bếp có cụ cố là đầu bếp tại ngự trù phòng trong Thanh triều, tay đầu bếp đàn em kia để chứng minh mình là hậu duệ của đầu bếp ngự trù phòng đã chỉ cho hắn không ít kỹ thuật nấu nướng.

Hồ Nguyệt tất nhiên không thể ngồi yên coi TV liền đi theo “con rể” vào phòng bếp, nhìn kỹ thuật cắt rau thành thạo của hắn, tự cảm thấy không bằng, đồng thời cảm tình về hắn trong lòng lại tăng thêm một ít. Hướng Nhật vừa nấu nướng vừa trò chuyện với "mẹ vợ", học theo một ít kiến thức đọc trong sách, đồ ăn nào có công hiệu phòng ngừa cao huyết áp, loại gia vị nào cho nhiều sẽ tăng khả năng mắc bệnh ung thư, loại thịt nào chứa hàm lượng cholesterol có hại cho cơ thể, vv.. Hồ Nguyệt đúng là vui vẻ ra mặt, không ngừng tươi cười.

Chờ khi cơm nước nấu xong, chẳng những màu sắc đẹp mắt, ngay cả mùi vị cũng rất hấp dẫn, bác Thiết gái có tay nghề nấu nướng lần đầu tiên nếm thử cũng không thể tin. Dù bà không hề mê tín dị đoan nhưng cũng tin con gái mình có bạn trai tốt như vậy chăm sóc cũng không biết là phúc khí tu mấy đời, càng kiên quyết phải đem chàng trai này về làm con rể mình, trong lòng quyết định lúc nào thuận tiện dẫn về cho ông nhà nhìn một cái, ông ấy nhất định vui vẻ lắm.

Khi cơm nước nấu xong xuôi thì trời cũng sập tối, thấy con gái còn chưa ngủ dậy, Hồ Nguyệt bắt đầu không hài lòng, chuẩn bị đi gọi con gái thức dậy:

- Tiểu Uyển đi ngủ lúc nào vậy?

Hướng Nhật làm bộ vô ý nói:

- Từ giữa trưa, mười hai giờ…. A, không phải, là vừa mới ngủ trước khi bác đến vài phút…

Nhưng cách hắn “giải thích” lấp liếm càng làm cho bác Thiết gái thêm tức giận:

- Con nhỏ đó ngủ lâu như vậy à. Xem ra bác phải trị tật xấu này của nó...

Còn chưa nói hết câu, bà liền hầm hầm đi tới phòng ngủ của con gái.


/1271

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status