- Thằng nhóc này là ai? Nhà hàng năm sao sao lại xuống cấp đến mức để tên ăn mày tới thế này?
Tên thanh niên nhìn về phía lưu manh với ánh mắt khinh thường giọng nói đầy bất mãn, từ lúc thấy lưu manh ngồi taxi tới đã liệt hắn vào loại quỷ đói nghèo hèn hạng nhất, nhân tiện lúc này đem hắn ra làm trò cười, làm nhục hắn vì khiến cho mình tổn thất không ít nữ nhân. Ngược lại thanh niên kia khi thấy hai bên lưu manh là Sở Sở và Thạch Thanh thì con mắt phát sáng lên tới mức không thể sáng hơn được nữa.
Hướng Nhật ăn mặc có chút chướng mắt, người khác đều mặc trang phục đồ Tây đàng hoàng, không như hắn mặc chiếc quần nhàu nhĩ, khoác trên người cái áo T-shirt rộng thùng thình. Ăn mặc như vậy bình thường đừng hòng người ta cho vào cửa, nhưng người giữ cửa thấy hắn do Tô Úc dẫn tới nên cũng không muốn gây khó dễ, người ta là khách của Nữ thần kinh doanh, ai còn muốn gây khó khăn làm gì?
Tên thanh niên này tất cả mọi người đều biết, là từ kinh thành tới, nghe nói là con nhà rất có quyền thế, cha chú trong gia đình đều là quan chức lớn trong chính phủ. Vừa tới chưa được mấy ngày đã nhìn trúng Nữ thần kinh doanh Tô Úc, đáng tiếc người ta lại thấy hắn chướng mắt. Sau nhiều lần theo đuổi không có kết quả, hắn dựa vào gia tài kếch sù của gia đình muốn thu mua công ty của người ta, nếu thành công thì mọi chuyện sẽ đi vào khuôn khổ, tất cả đều phải tuân theo sự chi phối và điều khiển của hắn. Nhưng Nữ thần kinh doanh không biết từ đầu đào ra vài tỷ tiền vốn, đoạt lại công ty từ trong tay hắn, khiến cho hắn ăn một quả đắng.
- Dịch tiên sinh chúng tôi không hoan nghênh ông!!!
Tô Úc lạnh lùng nói.
- Không sao, chỉ cần hai người đẹp này hoan nghênh là được rồi.
Dịch Thiên Hành dâm tà nhìn Sở Sở cùng Thạch Thanh ngồi bên cạnh lưu manh, đột nhiên buông người đẹp ăn mặc thanh nhã trong lòng ra đưa tay về phía Thạch Thanh đang cúi đầu ăn cơm.
Hướng Nhật không cần ra tay, hắn biết với thực lực của nữ đồ đệ thì cái gã 'nhị thế tổ' chướng tai gai mắt này tuyệt đối không làm gì được nàng, thậm chí sẽ phải ốm đòn với nàng không chừng.
Quả nhiên Thạch Thanh nhanh chóng khoát tay nắm lấy tay của hắn, thuận thế kéo một cái, chỉ nghe ‘rắc’ tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
- A… - Dịch Thiên Hành kêu lên thảm thiết, rút cánh tay lại.
Mấy người ngồi gần đấy đều nghe thấy rõ ràng, tiếng gãy 'rắc' kia khiến cho họ sởn tóc gáy. Không ngờ cô gái nhìn thanh tú ôn hòa kia lại hạ thủ ác độc như vậy, vừa ra tay đã bẻ gãy cổ tay đối phương.
- Con đĩ thối tha, mày dám bẻ tay ông như vậy, ông sẽ cho mày chết không được yên lành!
Dịch Thiên Hành vẻ mặt dữ tợn nói.
Người đẹp ăn mặc trang nhã thấy gã 'nhị thái tổ' bị thương trong mắt hiện ra một tia khuây khoả, vẻ mặt tò mò muốn biết mối quan hệ của hai nàng với Hướng Nhật trong khi hắn đang quay đầu lại, tay giữ nữ đồ đệ đang chuẩn bị ra tay lần thứ hai, lạnh lùng nhìn gã 'nhị thế tổ' nói:
- Nuốt lời vừa nói lại, để lại một tay, sau đó bò ra ngoài cho tao!
- Ha ha, thằng nhóc, mày điên rồi phải không? Không ngờ lại có can đảm nói với tao như vậy?
Thanh niên mặt đột nhiên vui vẻ, hắn thấy hơn mười người đi vào, tất cả đều là vệ sĩ hắn mang theo.
- Hắc hắc… trên thế giới này còn có điều gì tao không dám nói, hôm nay xem như mày xúi quẩy, bị sao quả tạ chiếu nên rơi vào tay tao!
Hướng Nhật trong mắt thoáng một tia lạnh lẽo.
- Những lời này phải là tao nói mới đúng chứ? Nhanh đem hai nữ nhân kia giao cho tao, nói không chừng tao sẽ cho mày con đường sống…
Dịch Thiên Hành không một chút kiêng dè kêu gào ầm ĩ, hoàn toàn không cân nhắc lời này trước mặt công chúng có ổn hay không, có thể thấy hắn thường xuyên hung hăng càn quấy đã quen.
- Bụp!
Hướng Nhật cho tới bây giờ không thích cùng người khác dài dòng, một quyền đấm văng gã 'nhị thế tổ' bay xa vài thước, coi đám vệ sĩ như không khí.
Người ngoài thấy vậy sợ hãi than thầm. Phần đông mọi người đều thấy hả hê, có thể thấy gã 'nhị thế tổ' này làm mất lòng nhiều người. Cái này cũng khó trách, ỷ vào gia thế hống hách như ông trời con, vừa chạy tới thành phố Bắc Hải đã không thèm coi người khác ra gì, nói chuyện thì xấc láo, hành động thì ngang ngược, bây giờ thấy hắn bị đánh trong lòng mọi người vô cùng hả hê, bất quá còn muốn thấy hắn bị đánh bay đi xa hơn. Có một số người bắt đầu lo cho kẻ đánh người, dẫu sao gia thế của gã 'nhị thế tổ' này cũng không phải dễ trêu vào.
Tô Úc lo lắng nhìn lưu manh, nhưng thấy mắt hắn vô cùng tự tin, thì chút sợ hãi cũng bị nàng quẳng lên chín tầng mây, nàng tin tưởng ông chủ không gì mà không làm được.
Phương Oánh Oánh khinh miệt nhìn lưu manh, trong lòng oán thầm: bất quá chỉ là hai con chó cắn xé nhau thôi, đột nhiên nhìn qua thấy ánh mắt sếp của mình đầy sùng bái nhìn lưu manh, liền nhổm dậy đưa tay kéo nàng một chút để nàng khỏi bị hãm sâu vào lưới tình. Đáng tiếc sếp đã không cảm kích lại còn ném cho nàng một cái nhìn oán trách, sau đó tiếp tục quay ra ngưỡng mộ nhìn lưu manh.
Sở Sở vô cùng yên tâm, kéo kéo cánh tay lưu manh xem náo nhiệt. Thạch Thanh thì phụng phịu, tựa hồ đang nhớ tới hình ảnh vô tình lạnh như băng của ai đó trong buổi đầu gặp mặt nàng.
Dịch Thiên Hành được đám vệ sĩ giúp đỡ đứng lên, nhổ ra một ngụm toàn máu trộn lẫn với răng:
- Thằng khốn kiếp đáng chết! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, hôm nay tụi mày ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!
- Ha ha, thật mắc cười, chắc tao chết mất!
Một giọng sang sảng từ một góc phòng truyền ra, tiếng nói ‘ông ông’ vang khắp đại sảnh nhà hàng.
- Ai?
Dịch Thiên hành hung hăng nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng nói.
- Tao...
Một người thân hình như chiếc xe tăng lù lù đi ra, cơ thể cường tráng dị thường làm người ta cảm thấy choáng ngợp, kinh khủng. Người ngoài vừa nhìn thấy đã vội vàng né tránh ra xa, ngay cả cô nàng thư ký vẻ mặt luôn nghiêm trọng làm phách cũng phải lộ ra sự hoảng sợ. Người kia là ai thì chỉ cần sống ở thành phố Bắc Hải một thời gian sẽ chẳng xa lạ gì, chính là ông chủ của công ty bảo an Chiêu Tài… Hà Hoan. Người từng liên tục mười ba lần giành giải quán quân trong cuộc thi thể hình cả nước, một người tay không đánh bại hơn hai trăm tên lưu manh đang điên cuồng tay cầm đao côn.
Hà Hoan đi tới trước mặt lưu manh, chế nhạo nói:
- Tên Rùa nhà ngươi sao lại rơi xuống đây để bị chó cắn tới nông nỗi này?
- Biết làm sao được, Tinh Tinh. Bây giờ chó càng ngày càng lợi hại, gặp ai cũng cắn càn.
Hướng Nhật cười mắng, hắn không ngờ ở đây lại gặp phải cái tên không giống người này.
Người ngoài nghe mẩu đối thoại không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Một Rùa cùng một đầu Tinh Tinh? Là động vật gặp gỡ nhau à? Nhưng không ai dám xem thường cái gã thanh niên gầy yếu tới đây bằng taxi nữa, có thể nói chuyện ông chủ "điên" của công ty Chiêu Tài thì không phải là người đơn giản, hơn nữa còn có giao tình thân mật như thế cả thành phố Bắc Hải không tìm ra mấy người, rồi còn có Nữ thần kinh doanh gặp mặt đón tiếp, thân phận như vậy không phải kinh người sao? Nếu bọn họ suy nghĩ một chút liền có thể liên tưởng tới chuyện Nữ thần kinh doanh đùng một cái có một khoản tài chính kếch sù không rõ lai lịch để cứu vãn công ty của nàng mới vừa rồi. Thoáng chốc, hình tượng của lưu manh trong mắt mọi người đã được nâng lên cao không thể tưởng tượng nổi. Người ngoài đối với thân phận thần bí của hắn lại càng thêm tò mò.
- Vậy phải đánh cho nó không dám há mồm ra cắn người!
Nói xong, ánh mắt Hà Hoan lộ ra vẻ dâm đãng:
- Ê Rùa, mấy cô nàng này đều là bạn gái của ngươi sao? Oắt con ngươi diễm phúc không nhỏ ha!
Hướng Nhật thấy vẻ mặt của Sở đại tiểu thư sầm xuống lập tức ngậm bồ hòn, nhưng tiếc là đã chậm, trên cánh tay hắn lại xuất hiện thêm mấy vết thâm tím. Còn Thạch Thanh và Tô Úc mặt không khỏi đỏ bừng lên, Phương Oánh Oánh thì chỉ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với suy đoán của ai đó cực kỳ bất mãn.
- Ngươi là ai, dám tới đây quản chuyện của ta?
Mặc dù có hơn mười cận vệ bên cạnh nhưng Dịch Thiên Hành cảm thấy vô cùng lo lắng đối với tên có bắp thịt cuồn cuồn mới đến này, cho nên ngay cả giọng nói của hắn cũng giảm độ hách dịch đi rất nhiều.
- Ông mày chính là ông chủ của con chó là mày, làm sao, còn muốn cắn ông chủ của mày à?
Hà Hoan trong lúc nói chuyện tiện thể biểu diễn sự khủng khiếp của cơ bắp cánh tay và cơ vai.
Dịch Thiên Hành bị sỉ nhục, một ít lý chí cuối cùng trong não cũng bay biến, quay sang đám cận vệ bên cạnh rống lên:
- Các ngươi chết à, còn không mau thịt hắn cho ta.
Hơn mười tên cận vệ nơm nớp lo sợ nhìn cái cơ thể như cỗ xe tăng, một chút động tay động chân cũng không dám. Trong giới làm vệ sĩ có một truyền thuyết, nếu nhìn không nhầm thì người trước mắt chính là nhân vật trong truyền thuyết đó. Nếu coi vệ sĩ là các dong binh, thì nhân vật trong truyền thuyết kia chính là vương giả của dong binh, thử hỏi một tên tiểu binh chưa tấn cấp sao dám đi khiêu chiến với vua dong binh? Với lại đây là thành phố Bắc Hải, địa bàn của người ta, trụ sở chính được thành lập ở đây, muốn động thủ cũng phải cân nhắc thực lực của chính mình. Cho dù đối phương có bất động bọn họ cũng không làm gì được, còn đối phương muốn thu thập mấy tiểu lâu la bọn họ thì chỉ cần nhấc ngón tay!
- Thịt ta? Ông mày thịt mày trước!
Hà Hoan tay chộp lấy ngực gã 'nhị thế tổ' nhấc hắn lên giữa không trung, động tác nhẹ nhàng thoái mái như nhấc một con gà con.
- Ngươi muốn làm gì, ông nội ta là…
Tiếng la bị gián đoạn bởi vì cổ hắn bị bóp nghẹt, Dịch Thiên Hành sắc mặt đỏ bừng lên, chỉ có thế giãy dụa hai chân.
- Dừng tay!
Một đội cảnh sát từ bên ngoài xông vào, súng chỉa về phía tên cơ bắp đang hành hung người.
Hà hoan vốn chỉ muốn doạ đối phương, thấy có cảnh sát tới cũng không muốn cho bọn họ mượn cớ bắt hắn, khẽ buông lỏng tay để gã 'nhị thế tổ' rơi cái bịch xuống đất, sau đó cười cười cùng với người dẫn đầu đám cảnh sát:
- Từ đội trưởng, sớm như vậy đã đi làm nhiệm vụ sao?
- Thì ra là ông chủ Hà.
Từ Thiên lau mồ hôi lạnh, vội vàng bảo thủ hạ cất súng đi. Vừa rồi nhận được tin khẩn cấp báo có một người được cấp trên yêu cầu chiếu cố đặc biệt đang xô xát xẩy ra chuyện với người khác ở đây, hắn liền vội vã chạy tới. Không ngờ đối phương lại là người không dễ chọc vào. Không biết làm sao vừa rồi vào cửa lại không phát hiện ra hắn? Người có vóc người biến thái như hắn cũng không nhiều, thầm trách mình quá nôn nóng dẫn đến hấp tấp. Bất quá lúc này không phải lúc để đắn đo, cái người bị ngược đãi kia cũng là người có lý lịch gia thế không đơn giản, cấp trên đã sớm dặn dò qua không nên đắc tội với người này.
- Dịch tiên sinh, anh không sao chứ?
Từ Thiên cấp bách đi vài bước tới trước mặt Dịch Thiên Hành.
- Từ đội trưởng, ngươi tới rất đúng lúc, đem mấy tên này bắt lại cho ta!
Dịch Thiên Hành lại bắt đầu ăn nói hống hách.
- Dịch tiên sinh, chuyện này có phải có gì hiểu lầm không?
Từ đội trưởng đối với hai bên đều khó xử, đối tượng mà gã 'nhị thế tổ' này muốn đối phó lại là loại người mà chức vụ bé như kiến của hắn không có khả năng chọc vào, ngoại trừ thanh niên gầy yếu có vẻ vô hại kia, nhưng hắn dường như cũng không thể hành hung được ai, nếu cố tình bắt người cũng phải tìm được chứng cứ.
- Hiểu lầm?
Dịch Thiên Hành một ngày trước đó thấy tay cảnh sát này còn nghe lời hắn răm rắp, bây giờ không theo lời hắn mà làm việc, lại thấy vẻ mặt của tay cảnh sát khi vừa gặp kẻ cơ bắp kinh khủng kia cũng giống như lần đầu nghe thấy thân phận của mình, hắn lập tức biết kẻ đối đầu với mình có thân phận cũng không đơn giản, hơn nữa vừa rồi mới bị dọa sợ gần chết, Dịch Thiên Hành liền không dám làm ẩu. Bất quá cái thằng ăn mày đáng chết kia thì nhất định không thể tha cho hắn được, Dịch Thiên Hành chỉ vào lưu manh, mắt tóe lửa nói:
- Được rồi, hắn! Đem thằng oắt con này bắt lại cho ta, vừa rồi chính hắn đã đánh ta.
Từ Thiên vẻ mặt vui mừng, tên họ Dịch này quả nhiên thông minh, biết mềm nắn rắn buông, nhưng mà trong lòng Từ Thiên tuyệt không tin một thanh niên thoạt nhìn không có mấy lạng thịt này có thể đánh đối phương bị thương, nhưng bề ngoài vẫn phải làm:
- Anh em đi, bắt tên kia lại.
- Ai dám!
Sở Sở tiến lên một bước chắn trước mặt lưu manh.
- Tiểu thư không nên ngăn cản người thi hành công vụ.
Từ Thiên cũng không biết nàng, nhưng có lẽ nhận ra Tô Úc, cho nên chỉ coi nàng là bằng hữu của Nữ thần kinh doanh.
- Ngươi…
Sở Sở còn định nói thêm gì đó, thì Tô Úc một bên cũng mở miệng nói:
- Từ đội trưởng, anh không hỏi rõ mọi chuyện sao đã muốn bắt người?
- Tô tiểu thư, chỉ cần đánh người bất kể đúng sai đều phải đưa về sở cảnh sát.
Trong lời nói của Từ Thiên có chút lo lắng, dẫu sao rốt cuộc đối phương cũng không đánh người làm sao mà bắt.
Nhưng mà Tô Úc đã cung cấp cho hắn tin tức và cơ hội để xoay chuyển:
- Đúng vậy, điểm này ta thừa nhận, nhưng vị… tiên sinh này động thủ, cũng là do Dịch tiên sinh có lỗi trước.
- Hừ hừ, chỉ cần là đánh người, cảnh sát chúng tôi không thể không quản.
Lo lắng trong lòng Từ Thiên đã tiêu tan, nguyên lai đối phương thật sự động thủ, thật không ngờ được cái tên nhìn yếu đuối mỏng manh như vậy lại có thể đánh một người cao hơn hắn nửa cái đầu chảy máu.
Hà Hoan ở bên cạnh cười lạnh:
- Ta nói lão Từ ngươi không nghe thấy…
- Quên đi Tinh Tinh, không cần nói nữa, đi thăm sở cảnh sát thôi mà, tao cũng không phải chưa từng ghé qua đó.
Hướng Nhật kéo Sở Sở lại, mặt đầy thâm ý nhìn Từ đội trưởng.
Hà Hoan biết với thực lực của lưu manh thì hắn sẽ không chịu thiệt cho nên cũng không nói gì thêm.
- Bắt đi!
Từ Thiên thấy tên cơ bắp khủng bố mà mình e ngại không nói gì nữa, mừng húm ra lệnh bắt mà quên luôn cách xưng hô của thằng yếu đuối nói chuyện với tên cơ bắp. Vài tên cảnh sát thuộc hạ ngay lập tức như lang như hổ tiến đến bắt lưu manh.
Mấy nữ nhân chung quanh lưu manh mở trừng hai mắt, nhất là Sở đại tiểu thư cùng Tô mỹ nữ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hướng Nhật bị cảnh sát giải ra khỏi nhà hàng.
olo
- Các anh đem ta đi đâu đây?
Hướng Nhật khi nhìn rõ đường trong lòng liền hối hận. Theo lý mà nói, vụ xô xát xảy ra ở khu vực trung tâm thành phố hắn phải bị giải tới sở cảnh sát nội thành chứ không phải là sở cảnh sát Đông thành, là địa bàn của cô nàng họ Thiết. Tối hôm qua mình đã đắc tội với nàng, bây giờ tới đó không phải là tự tìm đường chết sao?
- Tới rồi anh sẽ biết!
Từ Thiên trong lòng lo lắng trả lời. Trên đường hắn ngẫm nghĩ lại cảm thấy có cái gì không đúng, không có lý do gì lúc ở nhà hàng Nữ thần kinh doanh lại xin tha cho tên trẻ tuổi này, rồi tên cơ bắp Hồ Hoan cũng có ý như vậy. Hắn lập tức nghĩ ra người trẻ tuổi này sau lưng nhất định có thế lực to lớn, hắn tự an ủi mình đã không biết thì không có tội, do đó hắn liền giải người thanh niên này tới sở cảnh sát gần nhất là ở Đông thành, cho sở cảnh sát Đông thành chịu trách nhiệm, sau đó dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan gì tới hắn.
Tên thanh niên nhìn về phía lưu manh với ánh mắt khinh thường giọng nói đầy bất mãn, từ lúc thấy lưu manh ngồi taxi tới đã liệt hắn vào loại quỷ đói nghèo hèn hạng nhất, nhân tiện lúc này đem hắn ra làm trò cười, làm nhục hắn vì khiến cho mình tổn thất không ít nữ nhân. Ngược lại thanh niên kia khi thấy hai bên lưu manh là Sở Sở và Thạch Thanh thì con mắt phát sáng lên tới mức không thể sáng hơn được nữa.
Hướng Nhật ăn mặc có chút chướng mắt, người khác đều mặc trang phục đồ Tây đàng hoàng, không như hắn mặc chiếc quần nhàu nhĩ, khoác trên người cái áo T-shirt rộng thùng thình. Ăn mặc như vậy bình thường đừng hòng người ta cho vào cửa, nhưng người giữ cửa thấy hắn do Tô Úc dẫn tới nên cũng không muốn gây khó dễ, người ta là khách của Nữ thần kinh doanh, ai còn muốn gây khó khăn làm gì?
Tên thanh niên này tất cả mọi người đều biết, là từ kinh thành tới, nghe nói là con nhà rất có quyền thế, cha chú trong gia đình đều là quan chức lớn trong chính phủ. Vừa tới chưa được mấy ngày đã nhìn trúng Nữ thần kinh doanh Tô Úc, đáng tiếc người ta lại thấy hắn chướng mắt. Sau nhiều lần theo đuổi không có kết quả, hắn dựa vào gia tài kếch sù của gia đình muốn thu mua công ty của người ta, nếu thành công thì mọi chuyện sẽ đi vào khuôn khổ, tất cả đều phải tuân theo sự chi phối và điều khiển của hắn. Nhưng Nữ thần kinh doanh không biết từ đầu đào ra vài tỷ tiền vốn, đoạt lại công ty từ trong tay hắn, khiến cho hắn ăn một quả đắng.
- Dịch tiên sinh chúng tôi không hoan nghênh ông!!!
Tô Úc lạnh lùng nói.
- Không sao, chỉ cần hai người đẹp này hoan nghênh là được rồi.
Dịch Thiên Hành dâm tà nhìn Sở Sở cùng Thạch Thanh ngồi bên cạnh lưu manh, đột nhiên buông người đẹp ăn mặc thanh nhã trong lòng ra đưa tay về phía Thạch Thanh đang cúi đầu ăn cơm.
Hướng Nhật không cần ra tay, hắn biết với thực lực của nữ đồ đệ thì cái gã 'nhị thế tổ' chướng tai gai mắt này tuyệt đối không làm gì được nàng, thậm chí sẽ phải ốm đòn với nàng không chừng.
Quả nhiên Thạch Thanh nhanh chóng khoát tay nắm lấy tay của hắn, thuận thế kéo một cái, chỉ nghe ‘rắc’ tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
- A… - Dịch Thiên Hành kêu lên thảm thiết, rút cánh tay lại.
Mấy người ngồi gần đấy đều nghe thấy rõ ràng, tiếng gãy 'rắc' kia khiến cho họ sởn tóc gáy. Không ngờ cô gái nhìn thanh tú ôn hòa kia lại hạ thủ ác độc như vậy, vừa ra tay đã bẻ gãy cổ tay đối phương.
- Con đĩ thối tha, mày dám bẻ tay ông như vậy, ông sẽ cho mày chết không được yên lành!
Dịch Thiên Hành vẻ mặt dữ tợn nói.
Người đẹp ăn mặc trang nhã thấy gã 'nhị thái tổ' bị thương trong mắt hiện ra một tia khuây khoả, vẻ mặt tò mò muốn biết mối quan hệ của hai nàng với Hướng Nhật trong khi hắn đang quay đầu lại, tay giữ nữ đồ đệ đang chuẩn bị ra tay lần thứ hai, lạnh lùng nhìn gã 'nhị thế tổ' nói:
- Nuốt lời vừa nói lại, để lại một tay, sau đó bò ra ngoài cho tao!
- Ha ha, thằng nhóc, mày điên rồi phải không? Không ngờ lại có can đảm nói với tao như vậy?
Thanh niên mặt đột nhiên vui vẻ, hắn thấy hơn mười người đi vào, tất cả đều là vệ sĩ hắn mang theo.
- Hắc hắc… trên thế giới này còn có điều gì tao không dám nói, hôm nay xem như mày xúi quẩy, bị sao quả tạ chiếu nên rơi vào tay tao!
Hướng Nhật trong mắt thoáng một tia lạnh lẽo.
- Những lời này phải là tao nói mới đúng chứ? Nhanh đem hai nữ nhân kia giao cho tao, nói không chừng tao sẽ cho mày con đường sống…
Dịch Thiên Hành không một chút kiêng dè kêu gào ầm ĩ, hoàn toàn không cân nhắc lời này trước mặt công chúng có ổn hay không, có thể thấy hắn thường xuyên hung hăng càn quấy đã quen.
- Bụp!
Hướng Nhật cho tới bây giờ không thích cùng người khác dài dòng, một quyền đấm văng gã 'nhị thế tổ' bay xa vài thước, coi đám vệ sĩ như không khí.
Người ngoài thấy vậy sợ hãi than thầm. Phần đông mọi người đều thấy hả hê, có thể thấy gã 'nhị thế tổ' này làm mất lòng nhiều người. Cái này cũng khó trách, ỷ vào gia thế hống hách như ông trời con, vừa chạy tới thành phố Bắc Hải đã không thèm coi người khác ra gì, nói chuyện thì xấc láo, hành động thì ngang ngược, bây giờ thấy hắn bị đánh trong lòng mọi người vô cùng hả hê, bất quá còn muốn thấy hắn bị đánh bay đi xa hơn. Có một số người bắt đầu lo cho kẻ đánh người, dẫu sao gia thế của gã 'nhị thế tổ' này cũng không phải dễ trêu vào.
Tô Úc lo lắng nhìn lưu manh, nhưng thấy mắt hắn vô cùng tự tin, thì chút sợ hãi cũng bị nàng quẳng lên chín tầng mây, nàng tin tưởng ông chủ không gì mà không làm được.
Phương Oánh Oánh khinh miệt nhìn lưu manh, trong lòng oán thầm: bất quá chỉ là hai con chó cắn xé nhau thôi, đột nhiên nhìn qua thấy ánh mắt sếp của mình đầy sùng bái nhìn lưu manh, liền nhổm dậy đưa tay kéo nàng một chút để nàng khỏi bị hãm sâu vào lưới tình. Đáng tiếc sếp đã không cảm kích lại còn ném cho nàng một cái nhìn oán trách, sau đó tiếp tục quay ra ngưỡng mộ nhìn lưu manh.
Sở Sở vô cùng yên tâm, kéo kéo cánh tay lưu manh xem náo nhiệt. Thạch Thanh thì phụng phịu, tựa hồ đang nhớ tới hình ảnh vô tình lạnh như băng của ai đó trong buổi đầu gặp mặt nàng.
Dịch Thiên Hành được đám vệ sĩ giúp đỡ đứng lên, nhổ ra một ngụm toàn máu trộn lẫn với răng:
- Thằng khốn kiếp đáng chết! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, hôm nay tụi mày ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!
- Ha ha, thật mắc cười, chắc tao chết mất!
Một giọng sang sảng từ một góc phòng truyền ra, tiếng nói ‘ông ông’ vang khắp đại sảnh nhà hàng.
- Ai?
Dịch Thiên hành hung hăng nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng nói.
- Tao...
Một người thân hình như chiếc xe tăng lù lù đi ra, cơ thể cường tráng dị thường làm người ta cảm thấy choáng ngợp, kinh khủng. Người ngoài vừa nhìn thấy đã vội vàng né tránh ra xa, ngay cả cô nàng thư ký vẻ mặt luôn nghiêm trọng làm phách cũng phải lộ ra sự hoảng sợ. Người kia là ai thì chỉ cần sống ở thành phố Bắc Hải một thời gian sẽ chẳng xa lạ gì, chính là ông chủ của công ty bảo an Chiêu Tài… Hà Hoan. Người từng liên tục mười ba lần giành giải quán quân trong cuộc thi thể hình cả nước, một người tay không đánh bại hơn hai trăm tên lưu manh đang điên cuồng tay cầm đao côn.
Hà Hoan đi tới trước mặt lưu manh, chế nhạo nói:
- Tên Rùa nhà ngươi sao lại rơi xuống đây để bị chó cắn tới nông nỗi này?
- Biết làm sao được, Tinh Tinh. Bây giờ chó càng ngày càng lợi hại, gặp ai cũng cắn càn.
Hướng Nhật cười mắng, hắn không ngờ ở đây lại gặp phải cái tên không giống người này.
Người ngoài nghe mẩu đối thoại không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Một Rùa cùng một đầu Tinh Tinh? Là động vật gặp gỡ nhau à? Nhưng không ai dám xem thường cái gã thanh niên gầy yếu tới đây bằng taxi nữa, có thể nói chuyện ông chủ "điên" của công ty Chiêu Tài thì không phải là người đơn giản, hơn nữa còn có giao tình thân mật như thế cả thành phố Bắc Hải không tìm ra mấy người, rồi còn có Nữ thần kinh doanh gặp mặt đón tiếp, thân phận như vậy không phải kinh người sao? Nếu bọn họ suy nghĩ một chút liền có thể liên tưởng tới chuyện Nữ thần kinh doanh đùng một cái có một khoản tài chính kếch sù không rõ lai lịch để cứu vãn công ty của nàng mới vừa rồi. Thoáng chốc, hình tượng của lưu manh trong mắt mọi người đã được nâng lên cao không thể tưởng tượng nổi. Người ngoài đối với thân phận thần bí của hắn lại càng thêm tò mò.
- Vậy phải đánh cho nó không dám há mồm ra cắn người!
Nói xong, ánh mắt Hà Hoan lộ ra vẻ dâm đãng:
- Ê Rùa, mấy cô nàng này đều là bạn gái của ngươi sao? Oắt con ngươi diễm phúc không nhỏ ha!
Hướng Nhật thấy vẻ mặt của Sở đại tiểu thư sầm xuống lập tức ngậm bồ hòn, nhưng tiếc là đã chậm, trên cánh tay hắn lại xuất hiện thêm mấy vết thâm tím. Còn Thạch Thanh và Tô Úc mặt không khỏi đỏ bừng lên, Phương Oánh Oánh thì chỉ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với suy đoán của ai đó cực kỳ bất mãn.
- Ngươi là ai, dám tới đây quản chuyện của ta?
Mặc dù có hơn mười cận vệ bên cạnh nhưng Dịch Thiên Hành cảm thấy vô cùng lo lắng đối với tên có bắp thịt cuồn cuồn mới đến này, cho nên ngay cả giọng nói của hắn cũng giảm độ hách dịch đi rất nhiều.
- Ông mày chính là ông chủ của con chó là mày, làm sao, còn muốn cắn ông chủ của mày à?
Hà Hoan trong lúc nói chuyện tiện thể biểu diễn sự khủng khiếp của cơ bắp cánh tay và cơ vai.
Dịch Thiên Hành bị sỉ nhục, một ít lý chí cuối cùng trong não cũng bay biến, quay sang đám cận vệ bên cạnh rống lên:
- Các ngươi chết à, còn không mau thịt hắn cho ta.
Hơn mười tên cận vệ nơm nớp lo sợ nhìn cái cơ thể như cỗ xe tăng, một chút động tay động chân cũng không dám. Trong giới làm vệ sĩ có một truyền thuyết, nếu nhìn không nhầm thì người trước mắt chính là nhân vật trong truyền thuyết đó. Nếu coi vệ sĩ là các dong binh, thì nhân vật trong truyền thuyết kia chính là vương giả của dong binh, thử hỏi một tên tiểu binh chưa tấn cấp sao dám đi khiêu chiến với vua dong binh? Với lại đây là thành phố Bắc Hải, địa bàn của người ta, trụ sở chính được thành lập ở đây, muốn động thủ cũng phải cân nhắc thực lực của chính mình. Cho dù đối phương có bất động bọn họ cũng không làm gì được, còn đối phương muốn thu thập mấy tiểu lâu la bọn họ thì chỉ cần nhấc ngón tay!
- Thịt ta? Ông mày thịt mày trước!
Hà Hoan tay chộp lấy ngực gã 'nhị thế tổ' nhấc hắn lên giữa không trung, động tác nhẹ nhàng thoái mái như nhấc một con gà con.
- Ngươi muốn làm gì, ông nội ta là…
Tiếng la bị gián đoạn bởi vì cổ hắn bị bóp nghẹt, Dịch Thiên Hành sắc mặt đỏ bừng lên, chỉ có thế giãy dụa hai chân.
- Dừng tay!
Một đội cảnh sát từ bên ngoài xông vào, súng chỉa về phía tên cơ bắp đang hành hung người.
Hà hoan vốn chỉ muốn doạ đối phương, thấy có cảnh sát tới cũng không muốn cho bọn họ mượn cớ bắt hắn, khẽ buông lỏng tay để gã 'nhị thế tổ' rơi cái bịch xuống đất, sau đó cười cười cùng với người dẫn đầu đám cảnh sát:
- Từ đội trưởng, sớm như vậy đã đi làm nhiệm vụ sao?
- Thì ra là ông chủ Hà.
Từ Thiên lau mồ hôi lạnh, vội vàng bảo thủ hạ cất súng đi. Vừa rồi nhận được tin khẩn cấp báo có một người được cấp trên yêu cầu chiếu cố đặc biệt đang xô xát xẩy ra chuyện với người khác ở đây, hắn liền vội vã chạy tới. Không ngờ đối phương lại là người không dễ chọc vào. Không biết làm sao vừa rồi vào cửa lại không phát hiện ra hắn? Người có vóc người biến thái như hắn cũng không nhiều, thầm trách mình quá nôn nóng dẫn đến hấp tấp. Bất quá lúc này không phải lúc để đắn đo, cái người bị ngược đãi kia cũng là người có lý lịch gia thế không đơn giản, cấp trên đã sớm dặn dò qua không nên đắc tội với người này.
- Dịch tiên sinh, anh không sao chứ?
Từ Thiên cấp bách đi vài bước tới trước mặt Dịch Thiên Hành.
- Từ đội trưởng, ngươi tới rất đúng lúc, đem mấy tên này bắt lại cho ta!
Dịch Thiên Hành lại bắt đầu ăn nói hống hách.
- Dịch tiên sinh, chuyện này có phải có gì hiểu lầm không?
Từ đội trưởng đối với hai bên đều khó xử, đối tượng mà gã 'nhị thế tổ' này muốn đối phó lại là loại người mà chức vụ bé như kiến của hắn không có khả năng chọc vào, ngoại trừ thanh niên gầy yếu có vẻ vô hại kia, nhưng hắn dường như cũng không thể hành hung được ai, nếu cố tình bắt người cũng phải tìm được chứng cứ.
- Hiểu lầm?
Dịch Thiên Hành một ngày trước đó thấy tay cảnh sát này còn nghe lời hắn răm rắp, bây giờ không theo lời hắn mà làm việc, lại thấy vẻ mặt của tay cảnh sát khi vừa gặp kẻ cơ bắp kinh khủng kia cũng giống như lần đầu nghe thấy thân phận của mình, hắn lập tức biết kẻ đối đầu với mình có thân phận cũng không đơn giản, hơn nữa vừa rồi mới bị dọa sợ gần chết, Dịch Thiên Hành liền không dám làm ẩu. Bất quá cái thằng ăn mày đáng chết kia thì nhất định không thể tha cho hắn được, Dịch Thiên Hành chỉ vào lưu manh, mắt tóe lửa nói:
- Được rồi, hắn! Đem thằng oắt con này bắt lại cho ta, vừa rồi chính hắn đã đánh ta.
Từ Thiên vẻ mặt vui mừng, tên họ Dịch này quả nhiên thông minh, biết mềm nắn rắn buông, nhưng mà trong lòng Từ Thiên tuyệt không tin một thanh niên thoạt nhìn không có mấy lạng thịt này có thể đánh đối phương bị thương, nhưng bề ngoài vẫn phải làm:
- Anh em đi, bắt tên kia lại.
- Ai dám!
Sở Sở tiến lên một bước chắn trước mặt lưu manh.
- Tiểu thư không nên ngăn cản người thi hành công vụ.
Từ Thiên cũng không biết nàng, nhưng có lẽ nhận ra Tô Úc, cho nên chỉ coi nàng là bằng hữu của Nữ thần kinh doanh.
- Ngươi…
Sở Sở còn định nói thêm gì đó, thì Tô Úc một bên cũng mở miệng nói:
- Từ đội trưởng, anh không hỏi rõ mọi chuyện sao đã muốn bắt người?
- Tô tiểu thư, chỉ cần đánh người bất kể đúng sai đều phải đưa về sở cảnh sát.
Trong lời nói của Từ Thiên có chút lo lắng, dẫu sao rốt cuộc đối phương cũng không đánh người làm sao mà bắt.
Nhưng mà Tô Úc đã cung cấp cho hắn tin tức và cơ hội để xoay chuyển:
- Đúng vậy, điểm này ta thừa nhận, nhưng vị… tiên sinh này động thủ, cũng là do Dịch tiên sinh có lỗi trước.
- Hừ hừ, chỉ cần là đánh người, cảnh sát chúng tôi không thể không quản.
Lo lắng trong lòng Từ Thiên đã tiêu tan, nguyên lai đối phương thật sự động thủ, thật không ngờ được cái tên nhìn yếu đuối mỏng manh như vậy lại có thể đánh một người cao hơn hắn nửa cái đầu chảy máu.
Hà Hoan ở bên cạnh cười lạnh:
- Ta nói lão Từ ngươi không nghe thấy…
- Quên đi Tinh Tinh, không cần nói nữa, đi thăm sở cảnh sát thôi mà, tao cũng không phải chưa từng ghé qua đó.
Hướng Nhật kéo Sở Sở lại, mặt đầy thâm ý nhìn Từ đội trưởng.
Hà Hoan biết với thực lực của lưu manh thì hắn sẽ không chịu thiệt cho nên cũng không nói gì thêm.
- Bắt đi!
Từ Thiên thấy tên cơ bắp khủng bố mà mình e ngại không nói gì nữa, mừng húm ra lệnh bắt mà quên luôn cách xưng hô của thằng yếu đuối nói chuyện với tên cơ bắp. Vài tên cảnh sát thuộc hạ ngay lập tức như lang như hổ tiến đến bắt lưu manh.
Mấy nữ nhân chung quanh lưu manh mở trừng hai mắt, nhất là Sở đại tiểu thư cùng Tô mỹ nữ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hướng Nhật bị cảnh sát giải ra khỏi nhà hàng.
olo
- Các anh đem ta đi đâu đây?
Hướng Nhật khi nhìn rõ đường trong lòng liền hối hận. Theo lý mà nói, vụ xô xát xảy ra ở khu vực trung tâm thành phố hắn phải bị giải tới sở cảnh sát nội thành chứ không phải là sở cảnh sát Đông thành, là địa bàn của cô nàng họ Thiết. Tối hôm qua mình đã đắc tội với nàng, bây giờ tới đó không phải là tự tìm đường chết sao?
- Tới rồi anh sẽ biết!
Từ Thiên trong lòng lo lắng trả lời. Trên đường hắn ngẫm nghĩ lại cảm thấy có cái gì không đúng, không có lý do gì lúc ở nhà hàng Nữ thần kinh doanh lại xin tha cho tên trẻ tuổi này, rồi tên cơ bắp Hồ Hoan cũng có ý như vậy. Hắn lập tức nghĩ ra người trẻ tuổi này sau lưng nhất định có thế lực to lớn, hắn tự an ủi mình đã không biết thì không có tội, do đó hắn liền giải người thanh niên này tới sở cảnh sát gần nhất là ở Đông thành, cho sở cảnh sát Đông thành chịu trách nhiệm, sau đó dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan gì tới hắn.
/1271
|