Cuối tháng đã hẹn trước với Liễu Giai Kỳ, Tống Gia Tuệ cùng với Hoàng Minh Huân đi tham gia yến tiệc thương nghiệp của anh rể Liễu Giai Kỳ, có điều Hoàng Minh Huân còn bận chút việc nên sẽ tới muộn một chút.
Quy mô bữa tiệc không lớn lắm nhưng đã bao trọn cả một tầng.
Anh họ của Liễu Giai Kỳ họ Thẩm, cũng được coi là ông chủ doanh nghiệp có tiếng trong số các doanh nghiệp nhỏ ở Thành phố H.
Mọi người cũng đều rất nể mặt, coi anh ta như một ngôi sao mới nổi, Tống Gia Tuệ cùng với Liễu Giai Kỳ lượn một vòng, nghe thấy rất nhiều lời khen ngợi của các bậc tiền bối dành cho anh ta.
“Hình như anh rể cậu rất được mọi người yêu quý thì phải”
“Đương nhiên, có mấy nhà đều muốn liên hôn với anh ấy!” Liễu Giai Kỳ tự hào vỗ ngực mình vừa nói vừa liếc trộm nhìn xung quanh “Có điều những đứa con gái đó anh ấy chẳng ưng ai cả”.
Mẹ của Thẩm Chấn Vũ là Triệu Mặc, vừa mới đi vào tới đại sảnh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài đỏ tươi đứng ở một nơi không xa, nhìn từ phía sau thì có vẻ rất có khí chất. Đang nghĩ xem đó là vị thiên kim tiểu thư nhà nào, đi lại gần liền phát hiện ra là Liễu Giai Kỳ.
“Sao cô lại tới đây? Chẳng phải bảo cô đừng có tới à?”
“Bác ạ, anh ấy có nói là bảo cháu đừng tới à? Tối qua trước khi đi ngủ còn dặn cháu tới sớm một chút để gặp gỡ mọi người nữa đấy!” Liễu Giai Kỳ cười vô tội, trong giọng nói đầy sự khiêu khích, chọc cho Triệu Mặc tức tới nỗi môi run lên.
Thế là hai người phụ nữ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai đến nổi Liễu Giai Kỳ còn bị tát một cái đau điếng, một bên mặt hiện rõ dấu tay.
Biết là bất lịch sự nhưng Tống Gia Tuệ cũng không thể đứng yên khi thấy bạn mình bị đánh một cách quá đáng như vậy, cô có nói vào vài câu cũng bị Triệu Mặc mắng kiểu như Liễu Giai Kỳ là đứa con gái chẳng ra gì, quen bạn cũng chẳng ra gì, không biết phép tắc gì cả.
Đỉnh điểm là bà ấy còn nói “Thay đồ nhanh lên, đi xuống khách sạn làm nhân viên phục vụ giúp việc đi! Cả ngày chẳng biết làm gì cả, tại sao trước đây trong vụ tai nạn cô không là…”
“Mẹ!” Lời của Triệu Mặc chưa nói hết, một giọng nam trầm đột nhiên cắt ngang “Mẹ với Giai Kỳ ở đây làm gì đấy?”
Liễu Giai Kỳ cố quay người đi không để lộ ra bên má bị đánh.
Tống Gia Tuệ nắm lấy tay cô bạn, thay bạn mình cảm thấy oan ức, Liễu Giai Kỳ trộm ra hiệu bằng mắt cho cô ý bảo cô đừng vội.
“Không sao anh ạ, bác nói rằng đông người nên hơi bận, em lập tức đi giúp mọi người đây!”
Nói xong rồi Liễu Giai Kỳ bèn đi ra hướng cầu thang xuống lầu, Thẩm Chấn Vũ nheo mày, kịp thời nắm lấy tay cô ấy lôi lại “Ai cho em đi làm người giúp việc… mặt em sao thế này?”
“Em không cẩn thận nên bị ngã thôi!”
“Ngã mà lại có vết của một cái tát?” Thẩm Chấn Vũ nhìn Triệu Mặc, đau đầu: “Mẹ, muốn con nói với mẹ bao nhiêu lần nữa, con sẽ không lấy người khác đâu, mẹ không thể chung sống hòa bình với Giai Kỳ được à?”
Triệu Mặc lập tức lấy tay ôm lấy ngực trái, lấy người cha quá cố của Thẩm Chấn Vũ ra để khóc than, muốn ăn vạ tại đó.
Tống Gia Tuệ và Liễu Giai Kỳ nhìn vào không khỏi nhăn mặt, phải công nhận bà ấy lật mặt nhanh như chong chóng, nhưng quả thật những giọt nước mắt cá sấu kia có hiệu quả.
Ngay lập tức Thẩm Chấn Vũ liền buông tay Liễu Giai Kỳ ra, đi đến đỡ lấy Triệu Mặc, nhỏ giọng cầu xin bà ấy chung sống hòa bình với Liễu Giai Kỳ, hay ít nhất bây giờ cũng đừng làm ầm lên nữa, không khéo thì mất hết mặt mũi của cả nhà. Ánh mắt Liễu Giai Kỳ càng lúc càng lạnh lùng, khẽ cười trong sự tức giận “Bác gái, bác làm như thế chẳng phải là quá đáng rồi à?”
“Bảo an!” Triệu Mặc không quan tâm mà gọi bảo an.
Dây thần kinh trên đầu Thẩm Chấn Vũ giật lên đùng đùng, ném cho Liễu Giai Kỳ cái nhìn lạnh như băng, thấp giọng uy hiếp Triệu Mặc “Mẹ, nếu mẹ nhất quyết phải làm lớn chuyện này nên thì tốt nhất buổi tiệc này cả mẹ và Tiêu Hàn đều không cần tham gia nữa”.
“Cái gì, con lại dám thế này với mẹ à?..”
Tống Gia Tuệ cảm nhận được Liễu Giai Kỳ nắm tay cô mỗi lúc một chặt hơn, lập tức, Liễu Giai Kỳ hít một hơi thở thật sâu, nhìn Triệu Mặc cười “Bác, anh Vũ hôm nay còn mới Hoàng Minh Huân của Tập đoàn HJ tới tham gia buổi tiệc bác có biết không ạ?”
Triệu Mặc thở hắt ra một tiếng coi thường “Chẳng lẽ cô lại còn có quen biết với một nhân vật lớn như thế?”
“Tuệ, gọi điện cho chồng cậu tiếng, bảo anh ấy không tới nữa, dù sao thì vợ anh ấy cũng bị chủ nhân bữa tiệc đuổi ra ngoài rồi, anh ấy còn đến làm gì nữa?!”
Thẩm Chấn Vũ và Triệu Mặc đều đơ người ra nhìn Tống Gia Tuệ.
“Cô nói cô ta là Hoàng thiếu phu nhân?”
“Chúng ta đi, mình cũng không muốn tham gia nữa” Liễu Giai Kỳ trước khi kéo tay Tống Gia Tuệ sải bước về phía ngoài, ánh mắt kiên quyết nhìn Thẩm Chấn Vũ “Xin lỗi, thời gian qua làm phiền anh rồi. Chúng ta chấm dứt đi, để mẹ anh tìm cho anh một người phụ nữ tốt hơn”.
Thẩm Chấn Vũ đơ người nhìn Liễu Giai Kỳ đi gần đến cửa mới trở về trạng thái bình thường, liền đuổi theo “Đợi đã Giai Kỳ!”
Liễu Giai Kỳ tức giận vùng tay anh ta ra “Bỏ tay ra!”
“Tiêu Hàn, anh xin lỗi, là anh… anh đã để cho em chịu thiệt thòi” Thẩm Chấn Vũ nắm chặt lấy tay cô ấy không chịu buông ra, sau đó lại quay nhìn Tống Gia Tuệ “Hoàng thiếu phu nhân, xin lỗi, để cô cười chê rồi!”
“Anh rể” Liễu Giai Kỳ gọi với giọng có phần thất vọng “Có những lúc em thực sự không hiểu nổi bản thân mình nữa, anh làm tổn thương em, mẹ anh vô lý làm khó em hết lần này tới lần khác vậy mà em vẫn cứ giống một con ngốc ấy”.
“Giai Kỳ, thực ra anh…”
“Tuệ, hình như chồng cậu tới rồi!” Liễu Giai Kỳ đột nhiên chỉ tay về hướng Hoàng Minh Huân đi tới nhằm mục đích cắt ngang lời của Thẩm Chấn Vũ bởi vì những lời anh ta chuẩn bị nói đã nghe qua vô số lần, nghe nhiều tới mức phát ngấy cả lên rồi.
Cái gì mà mẹ anh ta đã vất vả thế nào để nuôi anh ta không lớn, rồi là bọn họ nên nhường nhịn mẹ anh ta một chút, thế nhưng, lần nào cũng thế, anh ta chỉ nhìn thấy Triệu Mặc chịu thiệt thòi mà không nhìn thấy nỗi đau của bản thân cô ấy.
Con đường tình yêu một khi kiên định, thì phía trước nhất định sẽ có nhiều chông gai hay chướng ngại vật, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay đều có. Nếu người đàn ông không đủ dứt khoát và có cách của riêng mình thì anh ta sẽ làm tổn thương không chỉ là một người phụ nữ mà sẽ là cả hai.
Thậm chí khi nãy Triệu Mặc còn mang chuyện Liễu Giai Kỳ muốn chôn sâu tận đáy lòng ra nói, có lẽ nếu không bị Thẩm Chấn Vũ cắt ngang thì câu đó sẽ là “Tại sao trước đây trong vụ tai nạn cô không là người qua đời thay chị…”
Vậy đoạn tình cảm này có nên tiếp tục không? Câu trả lời có vẻ quá rõ ràng rồi!
Tống Gia Tuệ thấy không khí ở đó trùng xuống, liền khéo léo nói “Hai người cứ nói chuyện với nhau đi, tôi đi đón anh ấy”.
Tống Gia Tuệ chạy về phía Hoàng Minh Huân, bàn tay cô ôm chặt lấy cánh tay anh, sự nhiệt tình hiếm có giữa chỗ đông người làm cho Hoàng Minh Huân ngạc nhiên.
“Huân!”
“Mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp đã nhớ anh thế rồi à?”
“Vâng vâng… em phát hiện hôm nay em nhớ anh vô cùng” Tống Gia Tuệ nhướn người hôn nhẹ lên má anh.
Hoàng Minh Huân trông có vẻ hứng thú với chiêu trò gì đó của cô, một tay đỡ lấy eo cô bước vào trong.
Quy mô bữa tiệc không lớn lắm nhưng đã bao trọn cả một tầng.
Anh họ của Liễu Giai Kỳ họ Thẩm, cũng được coi là ông chủ doanh nghiệp có tiếng trong số các doanh nghiệp nhỏ ở Thành phố H.
Mọi người cũng đều rất nể mặt, coi anh ta như một ngôi sao mới nổi, Tống Gia Tuệ cùng với Liễu Giai Kỳ lượn một vòng, nghe thấy rất nhiều lời khen ngợi của các bậc tiền bối dành cho anh ta.
“Hình như anh rể cậu rất được mọi người yêu quý thì phải”
“Đương nhiên, có mấy nhà đều muốn liên hôn với anh ấy!” Liễu Giai Kỳ tự hào vỗ ngực mình vừa nói vừa liếc trộm nhìn xung quanh “Có điều những đứa con gái đó anh ấy chẳng ưng ai cả”.
Mẹ của Thẩm Chấn Vũ là Triệu Mặc, vừa mới đi vào tới đại sảnh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy dài đỏ tươi đứng ở một nơi không xa, nhìn từ phía sau thì có vẻ rất có khí chất. Đang nghĩ xem đó là vị thiên kim tiểu thư nhà nào, đi lại gần liền phát hiện ra là Liễu Giai Kỳ.
“Sao cô lại tới đây? Chẳng phải bảo cô đừng có tới à?”
“Bác ạ, anh ấy có nói là bảo cháu đừng tới à? Tối qua trước khi đi ngủ còn dặn cháu tới sớm một chút để gặp gỡ mọi người nữa đấy!” Liễu Giai Kỳ cười vô tội, trong giọng nói đầy sự khiêu khích, chọc cho Triệu Mặc tức tới nỗi môi run lên.
Thế là hai người phụ nữ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai đến nổi Liễu Giai Kỳ còn bị tát một cái đau điếng, một bên mặt hiện rõ dấu tay.
Biết là bất lịch sự nhưng Tống Gia Tuệ cũng không thể đứng yên khi thấy bạn mình bị đánh một cách quá đáng như vậy, cô có nói vào vài câu cũng bị Triệu Mặc mắng kiểu như Liễu Giai Kỳ là đứa con gái chẳng ra gì, quen bạn cũng chẳng ra gì, không biết phép tắc gì cả.
Đỉnh điểm là bà ấy còn nói “Thay đồ nhanh lên, đi xuống khách sạn làm nhân viên phục vụ giúp việc đi! Cả ngày chẳng biết làm gì cả, tại sao trước đây trong vụ tai nạn cô không là…”
“Mẹ!” Lời của Triệu Mặc chưa nói hết, một giọng nam trầm đột nhiên cắt ngang “Mẹ với Giai Kỳ ở đây làm gì đấy?”
Liễu Giai Kỳ cố quay người đi không để lộ ra bên má bị đánh.
Tống Gia Tuệ nắm lấy tay cô bạn, thay bạn mình cảm thấy oan ức, Liễu Giai Kỳ trộm ra hiệu bằng mắt cho cô ý bảo cô đừng vội.
“Không sao anh ạ, bác nói rằng đông người nên hơi bận, em lập tức đi giúp mọi người đây!”
Nói xong rồi Liễu Giai Kỳ bèn đi ra hướng cầu thang xuống lầu, Thẩm Chấn Vũ nheo mày, kịp thời nắm lấy tay cô ấy lôi lại “Ai cho em đi làm người giúp việc… mặt em sao thế này?”
“Em không cẩn thận nên bị ngã thôi!”
“Ngã mà lại có vết của một cái tát?” Thẩm Chấn Vũ nhìn Triệu Mặc, đau đầu: “Mẹ, muốn con nói với mẹ bao nhiêu lần nữa, con sẽ không lấy người khác đâu, mẹ không thể chung sống hòa bình với Giai Kỳ được à?”
Triệu Mặc lập tức lấy tay ôm lấy ngực trái, lấy người cha quá cố của Thẩm Chấn Vũ ra để khóc than, muốn ăn vạ tại đó.
Tống Gia Tuệ và Liễu Giai Kỳ nhìn vào không khỏi nhăn mặt, phải công nhận bà ấy lật mặt nhanh như chong chóng, nhưng quả thật những giọt nước mắt cá sấu kia có hiệu quả.
Ngay lập tức Thẩm Chấn Vũ liền buông tay Liễu Giai Kỳ ra, đi đến đỡ lấy Triệu Mặc, nhỏ giọng cầu xin bà ấy chung sống hòa bình với Liễu Giai Kỳ, hay ít nhất bây giờ cũng đừng làm ầm lên nữa, không khéo thì mất hết mặt mũi của cả nhà. Ánh mắt Liễu Giai Kỳ càng lúc càng lạnh lùng, khẽ cười trong sự tức giận “Bác gái, bác làm như thế chẳng phải là quá đáng rồi à?”
“Bảo an!” Triệu Mặc không quan tâm mà gọi bảo an.
Dây thần kinh trên đầu Thẩm Chấn Vũ giật lên đùng đùng, ném cho Liễu Giai Kỳ cái nhìn lạnh như băng, thấp giọng uy hiếp Triệu Mặc “Mẹ, nếu mẹ nhất quyết phải làm lớn chuyện này nên thì tốt nhất buổi tiệc này cả mẹ và Tiêu Hàn đều không cần tham gia nữa”.
“Cái gì, con lại dám thế này với mẹ à?..”
Tống Gia Tuệ cảm nhận được Liễu Giai Kỳ nắm tay cô mỗi lúc một chặt hơn, lập tức, Liễu Giai Kỳ hít một hơi thở thật sâu, nhìn Triệu Mặc cười “Bác, anh Vũ hôm nay còn mới Hoàng Minh Huân của Tập đoàn HJ tới tham gia buổi tiệc bác có biết không ạ?”
Triệu Mặc thở hắt ra một tiếng coi thường “Chẳng lẽ cô lại còn có quen biết với một nhân vật lớn như thế?”
“Tuệ, gọi điện cho chồng cậu tiếng, bảo anh ấy không tới nữa, dù sao thì vợ anh ấy cũng bị chủ nhân bữa tiệc đuổi ra ngoài rồi, anh ấy còn đến làm gì nữa?!”
Thẩm Chấn Vũ và Triệu Mặc đều đơ người ra nhìn Tống Gia Tuệ.
“Cô nói cô ta là Hoàng thiếu phu nhân?”
“Chúng ta đi, mình cũng không muốn tham gia nữa” Liễu Giai Kỳ trước khi kéo tay Tống Gia Tuệ sải bước về phía ngoài, ánh mắt kiên quyết nhìn Thẩm Chấn Vũ “Xin lỗi, thời gian qua làm phiền anh rồi. Chúng ta chấm dứt đi, để mẹ anh tìm cho anh một người phụ nữ tốt hơn”.
Thẩm Chấn Vũ đơ người nhìn Liễu Giai Kỳ đi gần đến cửa mới trở về trạng thái bình thường, liền đuổi theo “Đợi đã Giai Kỳ!”
Liễu Giai Kỳ tức giận vùng tay anh ta ra “Bỏ tay ra!”
“Tiêu Hàn, anh xin lỗi, là anh… anh đã để cho em chịu thiệt thòi” Thẩm Chấn Vũ nắm chặt lấy tay cô ấy không chịu buông ra, sau đó lại quay nhìn Tống Gia Tuệ “Hoàng thiếu phu nhân, xin lỗi, để cô cười chê rồi!”
“Anh rể” Liễu Giai Kỳ gọi với giọng có phần thất vọng “Có những lúc em thực sự không hiểu nổi bản thân mình nữa, anh làm tổn thương em, mẹ anh vô lý làm khó em hết lần này tới lần khác vậy mà em vẫn cứ giống một con ngốc ấy”.
“Giai Kỳ, thực ra anh…”
“Tuệ, hình như chồng cậu tới rồi!” Liễu Giai Kỳ đột nhiên chỉ tay về hướng Hoàng Minh Huân đi tới nhằm mục đích cắt ngang lời của Thẩm Chấn Vũ bởi vì những lời anh ta chuẩn bị nói đã nghe qua vô số lần, nghe nhiều tới mức phát ngấy cả lên rồi.
Cái gì mà mẹ anh ta đã vất vả thế nào để nuôi anh ta không lớn, rồi là bọn họ nên nhường nhịn mẹ anh ta một chút, thế nhưng, lần nào cũng thế, anh ta chỉ nhìn thấy Triệu Mặc chịu thiệt thòi mà không nhìn thấy nỗi đau của bản thân cô ấy.
Con đường tình yêu một khi kiên định, thì phía trước nhất định sẽ có nhiều chông gai hay chướng ngại vật, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay đều có. Nếu người đàn ông không đủ dứt khoát và có cách của riêng mình thì anh ta sẽ làm tổn thương không chỉ là một người phụ nữ mà sẽ là cả hai.
Thậm chí khi nãy Triệu Mặc còn mang chuyện Liễu Giai Kỳ muốn chôn sâu tận đáy lòng ra nói, có lẽ nếu không bị Thẩm Chấn Vũ cắt ngang thì câu đó sẽ là “Tại sao trước đây trong vụ tai nạn cô không là người qua đời thay chị…”
Vậy đoạn tình cảm này có nên tiếp tục không? Câu trả lời có vẻ quá rõ ràng rồi!
Tống Gia Tuệ thấy không khí ở đó trùng xuống, liền khéo léo nói “Hai người cứ nói chuyện với nhau đi, tôi đi đón anh ấy”.
Tống Gia Tuệ chạy về phía Hoàng Minh Huân, bàn tay cô ôm chặt lấy cánh tay anh, sự nhiệt tình hiếm có giữa chỗ đông người làm cho Hoàng Minh Huân ngạc nhiên.
“Huân!”
“Mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp đã nhớ anh thế rồi à?”
“Vâng vâng… em phát hiện hôm nay em nhớ anh vô cùng” Tống Gia Tuệ nhướn người hôn nhẹ lên má anh.
Hoàng Minh Huân trông có vẻ hứng thú với chiêu trò gì đó của cô, một tay đỡ lấy eo cô bước vào trong.
/269
|