Hai năm trước.
Hy Thần bước đi thật chậm trên con phố nhỏ, đã qua một tháng kể từ ngày Tử Di mất, trong một tháng đó hắn chẳng khác nào một tên nghiện rượu. Hắn uống liên tục từ sáng đến đêm, uống nhiều đến nỗi dạ dày cũng bị xuất huyết. Nhưng rồi hắn nhận ra rằng, càng uống đầu óc hắn càng trở nên tỉnh táo, hình ảnh của những ngày tháng đã qua lại tràn đầy tâm trí hắn. Vậy là hắn không uống nữa, thay vào đó hắn đi dạo vào ban đêm, những cơn gió đông lạnh buốt giúp hắn làm tê liệt những cảm xúc, như vậy sẽ không đau nữa.
Đôi mắt lạnh cùng với cái nhìn dửng dưng, hắn nhìn lướt qua một cô bé có mái tóc dài màu hạt dẻ đang bị một đám lưu manh trêu chọc. Khuôn mặt dính đầy cát bẩn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của cô. Cô bé ấy đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn như muốn cầu xin hắn giúp nhưng hắn chỉ nhìn cô đúng một giây rồi dửng dưng bước qua.
- Dừng tay
Một giọng nói lạnh như băng cất lên khi một tên trong đám lưu manh định giơ tay đánh nó. Hai tên đang giữ nó liền thả tay ra và quay lại phía phát ra tiếng nói.
- Định làm anh hùng hả người đẹp? - một tên lưu manh hỏi với giọng cợt nhả.
- Tao không định làm anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng, tao là con gái mà nhưng bây giờ không làm không được.
- Ranh con! mau biến đi đừng có can thiệp vào chuyện của bọn tao hay mày muốn chơi với bọn tao thay con bé này?
- Để xem chúng mày có đủ trình độ để chơi với tao không đã. - Đôi môi cô gái khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vừa khinh bỉ vừa thích thú.
- Mày to mồm...
Tên lưu manh chưa kịp nói hết câu đã bị ăn một đạp ngã lăn ra đất không đứng dậy được. Bốn tên còn lại thấy vậy đồng loạt xông vào nhưng cũng chịu chung số phận với tên kia. Sau khi giải quyết xong đám lưu manh, cô gái ấy tiến lại phía nó, nở một nụ cười dịu dàng.
- Em không sao chứ?
- Dạ không! - nó vừa nói vừa lắc lắc đầu, mặt cúi gằm xuống, người run lên bần bật.
- Em còn nhớ chị không? - cô gái nhẹ nhàng hỏi.
Nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên rồi gật gật đầu.
- Hôm trước sau khi em giúp chị chạy thoát khỏi đám người đó chị đã quay lại tìm em nhưng không thấy, không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây.
Sáng hôm trước, lúc nó đang đi tìm việc làm thì gặp một cô gái rất xinh đẹp bị một đám người đuổi theo từ phía xa, trên tay chúng cầm gậy sắt và côn, miệng liên tục hét lên "Bắt lấy nó!". Nó vội kéo tay cô gái kia lại và chỉ vào con ngõ nhỏ mà mình vừa mới từ đó ra, nói:
- Con ngõ này thông với đường lớn, chị mau chạy đi em sẽ đánh lạc hướng đám người kia cho.
Cô gái khẽ gật đầu với nó rồi chạy nhanh vào con ngõ nhỏ. Khoảng 2 phút sau thì đám người kia đuổi đến nơi, chúng chặn nó lại hung dữ hỏi:
- Đứa con gái vừa nói chuyện với mày đâu?
- Cô ấy chạy vào ngõ này rồi, các anh có thể chặn đầu ở ngõ trên kia. - Nó vừa nói vừa giơ tay chỉ bừa vào một con ngõ gần đấy.
Đám người kia không nói gì nữa vội vã đuổi theo, nó cũng nhân cơ hội đó chạy đi thật nhanh, vừa chạy vừa dùng tay lau mồ hôi trên trán.
- Mau đi thôi, nơi này không nên ở lại lâu.
Cô gái kia kéo tay nó đi khiến nó giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó không giằng tay ra mà chỉ im lặng đi theo cô gái kia, không hiểu sao nó cảm thấy an toàn khi ở với cô gái này. Đây có lẽ là người đầu tiên đối xử tốt với nó từ khi nó sinh ra.
- Chị là Phan Bội Doanh, em tên gì? - cô gái hỏi khi cả hai đã lên xe ô tô.
- Em là Thiên Di.
- Vậy em tại sao lại đi linh tinh vào ban đêm thế không về nhà à?
- Em không còn nhà để về nữa, em bỏ khỏi nhà bố mẹ nuôi còn bố mẹ đẻ thì chẳng biết là ai.
Bội Doanh cho xe đáp vào lề đường sau đó quay sang nắm lấy tay nó, mừng rỡ nói:
- Vậy Em hãy làm em gái nuôi của chị đi, về nhà ở với chị, chị sống một mình rất chán.
- Em...em...
- Coi như là em đồng ý rồi nhé, bây giờ chị sẽ đưa em về thẳng nhà chị luôn.
Chiếc Ferrari 458 Italia Spider màu đỏ dừng lại trước cổng ngôi biệt thự số 2031, cánh cổng tự động mở ra và chiếc xe phóng thẳng vào gara.
Cái cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa lắng xuống khiến cả người nó run rẩy như cây lau trước gió, cúi đầu bước theo sau Bội Doanh vào nhà.
- Hụych! - nó đâm phải một ai đó, vội lùi lại mấy bước.
- Xin...xin...lỗi! - Vẫn không dám ngẩng đầu lên, nó lắp bắp nói.
- Chị! đây là ai vậy? - một giọng con trai ngạc nhiên hỏi.
- Em gái chị. - Bội Doanh vui vẻ trả lời sau đó kéo tay nó lên tầng, vừa đi vừa nói:
- Gọi Thiên và mọi người ra phòng khách lát nữa chị sẽ giới thiệu con bé với cả nhà.
Lên đến tầng hai, Bội Doanh dẫn nó vào căn phòng đầu tiên bên phải, nhẹ nhàng nói:
- Đây sẽ là phòng của em, nó đối diện với phòng của chị nếu có gì cần cứ sang nói với chị. À em cũng có thể sắp xếp lại căn phòng theo ý của mình muốn mua thêm gì thì bảo với chị còn bây giờ em đi tắm và thay đồ đi, sau đó xuống nhà để chị giới thiệu với mọi người.
- Vâng!
*******************
30p sau.
Nó chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang, ánh mắt đầy sự hoang mang và lo lắng. Nó sẽ sống cùng với những con người xa lại này sao? Nó không biết nữa, trong lòng cảm thấy hoang mang cực độ.
Khi bước chân vào phòng khách, nó thấy có tất cả 6 người, họ đang ngồi uống trà và cười nói vui vẻ với nhau. Vừa nhìn thấy nó, Bội Doanh nhanh chóng đứng dậy kéo nó đến ngồi bên cạnh.
- Giới thiệu với mọi người đây là em gái nuôi của cháu, từ bây giờ con bé sẽ là thành viên mới của gia đình ta.
Bội Doanh giới thiệu nó với mọi người sau đó lại chỉ từng người giới thiệu với nó. Trong 6 người trừ Bội Doanh nó đã biết ra còn có Thiếu Thiên - chồng chưa cưới của Bội Doanh, hai người họ hơn nó một tuổi, người nó vừa va phải lúc nãy là Hạo Dân - em họ của Bội Doanh bằng tuổi nó, ông quản gia có khuôn mặt phúc hậu tên Lâm và vợ với con gái ông - bà Lan và chị Xuân làm giúp việc. Mọi người đều có vẻ rất vui vì sự xuất hiện của nó trong ngôi nhà này.
Từ đó nó ở lại nhà Bội Doanh, mọi người đối xử với nó rất tốt, Bội Doanh luôn quan tâm và chăm sóc nó, Thiếu Thiên lạnh lùng nhưng cũng rất quan tâm nó, vợ chồng bác quản gia coi nó như con gái và Hạo Dân thì luôn lắng nghe tâm sự của nó và chọc nó cười.
Hạo Dân đã kể cho nó nghe về Bội Doanh và Thiếu Thiên. Bố mẹ Bội Doanh và bố mẹ Thiếu Thiên mất từ năm hai người họ học lớp 8 trong một vụ tai nạn máy bay, để lại cho họ gia sản vô cùng lớn. Thiếu Thiên là con trai bạn thân của mẹ Bội Doanh, vừa là bạn thanh mai trúc mã vừa là chồng chưa cưới nên hai người luôn ở bên cạnh nhau như hình với bóng. Hai người họ là dân anh chị có tiếng trong thành phố, họ quản lí rất nhiều địa bàn kinh doanh bao gồm: khách sạn, nhà hàng và quán bar. Họ mới thành lập một bang phái riêng tên là Black, bọn đàn em gọi hai người họ là đại ca và đại tỷ còn Hạo Dân là phó bang chủ. Black được thành lập chủ yếu là để bảo vệ địa bàn kinh doanh, thỉnh thoảng đi đòi nợ những con nợ xấu tính.
*****************
Một năm sau.
Hôm nay là ngày nộp hồ sơ nhập học vào trường THPT Deer School, học sinh xếp hàng dài trước phòng xét tuyển, tên từng người được gọi lên nộp hồ sơ qua loa phát thanh.
- Hàn Thiên Di.
Cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhưng lạnh lùng dửng dưng đến lạ thường, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần dường như chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh thu hút ánh mắt của tất cả học sinh đang có mặt tại đó. Chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt tò mò hiếu kì lẫn nhận xét đanh giá kia, cô gái bước thẳng về phía phòng xét tuyển.
"-Nếu đã chấp nhận trở thành phó bang chủ thứ hai của Black, em sẽ phải biến thành con người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Phải dấu đi những cảm xúc của mình, dù đau cũng phải nói là không đau, sợ hãi cũng phải cố tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không được khóc. Thế giới của Black không tốt đẹp và tươi sáng như cái thế giới mà em nhìn thấy hằng ngày, cuộc sống của Black là trong thế giới đêm. Em chắc là mình sẽ làm được chứ?
- Cuộc sống của em vốn đã chẳng có gì tốt đẹp nên có tệ thêm chút nữa cũng chẳng sao. Những gì chị dạy em trong một năm qua em sẽ sử dụng để sống một cuộc sống mới. Từ bây giờ em là Hàn Thiên Di với tư cách là phó bang chủ của Black chứ không phải là Thiên Di yếu đuối nữa."
Hy Thần bước đi thật chậm trên con phố nhỏ, đã qua một tháng kể từ ngày Tử Di mất, trong một tháng đó hắn chẳng khác nào một tên nghiện rượu. Hắn uống liên tục từ sáng đến đêm, uống nhiều đến nỗi dạ dày cũng bị xuất huyết. Nhưng rồi hắn nhận ra rằng, càng uống đầu óc hắn càng trở nên tỉnh táo, hình ảnh của những ngày tháng đã qua lại tràn đầy tâm trí hắn. Vậy là hắn không uống nữa, thay vào đó hắn đi dạo vào ban đêm, những cơn gió đông lạnh buốt giúp hắn làm tê liệt những cảm xúc, như vậy sẽ không đau nữa.
Đôi mắt lạnh cùng với cái nhìn dửng dưng, hắn nhìn lướt qua một cô bé có mái tóc dài màu hạt dẻ đang bị một đám lưu manh trêu chọc. Khuôn mặt dính đầy cát bẩn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của cô. Cô bé ấy đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn như muốn cầu xin hắn giúp nhưng hắn chỉ nhìn cô đúng một giây rồi dửng dưng bước qua.
- Dừng tay
Một giọng nói lạnh như băng cất lên khi một tên trong đám lưu manh định giơ tay đánh nó. Hai tên đang giữ nó liền thả tay ra và quay lại phía phát ra tiếng nói.
- Định làm anh hùng hả người đẹp? - một tên lưu manh hỏi với giọng cợt nhả.
- Tao không định làm anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng, tao là con gái mà nhưng bây giờ không làm không được.
- Ranh con! mau biến đi đừng có can thiệp vào chuyện của bọn tao hay mày muốn chơi với bọn tao thay con bé này?
- Để xem chúng mày có đủ trình độ để chơi với tao không đã. - Đôi môi cô gái khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vừa khinh bỉ vừa thích thú.
- Mày to mồm...
Tên lưu manh chưa kịp nói hết câu đã bị ăn một đạp ngã lăn ra đất không đứng dậy được. Bốn tên còn lại thấy vậy đồng loạt xông vào nhưng cũng chịu chung số phận với tên kia. Sau khi giải quyết xong đám lưu manh, cô gái ấy tiến lại phía nó, nở một nụ cười dịu dàng.
- Em không sao chứ?
- Dạ không! - nó vừa nói vừa lắc lắc đầu, mặt cúi gằm xuống, người run lên bần bật.
- Em còn nhớ chị không? - cô gái nhẹ nhàng hỏi.
Nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên rồi gật gật đầu.
- Hôm trước sau khi em giúp chị chạy thoát khỏi đám người đó chị đã quay lại tìm em nhưng không thấy, không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây.
Sáng hôm trước, lúc nó đang đi tìm việc làm thì gặp một cô gái rất xinh đẹp bị một đám người đuổi theo từ phía xa, trên tay chúng cầm gậy sắt và côn, miệng liên tục hét lên "Bắt lấy nó!". Nó vội kéo tay cô gái kia lại và chỉ vào con ngõ nhỏ mà mình vừa mới từ đó ra, nói:
- Con ngõ này thông với đường lớn, chị mau chạy đi em sẽ đánh lạc hướng đám người kia cho.
Cô gái khẽ gật đầu với nó rồi chạy nhanh vào con ngõ nhỏ. Khoảng 2 phút sau thì đám người kia đuổi đến nơi, chúng chặn nó lại hung dữ hỏi:
- Đứa con gái vừa nói chuyện với mày đâu?
- Cô ấy chạy vào ngõ này rồi, các anh có thể chặn đầu ở ngõ trên kia. - Nó vừa nói vừa giơ tay chỉ bừa vào một con ngõ gần đấy.
Đám người kia không nói gì nữa vội vã đuổi theo, nó cũng nhân cơ hội đó chạy đi thật nhanh, vừa chạy vừa dùng tay lau mồ hôi trên trán.
- Mau đi thôi, nơi này không nên ở lại lâu.
Cô gái kia kéo tay nó đi khiến nó giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó không giằng tay ra mà chỉ im lặng đi theo cô gái kia, không hiểu sao nó cảm thấy an toàn khi ở với cô gái này. Đây có lẽ là người đầu tiên đối xử tốt với nó từ khi nó sinh ra.
- Chị là Phan Bội Doanh, em tên gì? - cô gái hỏi khi cả hai đã lên xe ô tô.
- Em là Thiên Di.
- Vậy em tại sao lại đi linh tinh vào ban đêm thế không về nhà à?
- Em không còn nhà để về nữa, em bỏ khỏi nhà bố mẹ nuôi còn bố mẹ đẻ thì chẳng biết là ai.
Bội Doanh cho xe đáp vào lề đường sau đó quay sang nắm lấy tay nó, mừng rỡ nói:
- Vậy Em hãy làm em gái nuôi của chị đi, về nhà ở với chị, chị sống một mình rất chán.
- Em...em...
- Coi như là em đồng ý rồi nhé, bây giờ chị sẽ đưa em về thẳng nhà chị luôn.
Chiếc Ferrari 458 Italia Spider màu đỏ dừng lại trước cổng ngôi biệt thự số 2031, cánh cổng tự động mở ra và chiếc xe phóng thẳng vào gara.
Cái cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa lắng xuống khiến cả người nó run rẩy như cây lau trước gió, cúi đầu bước theo sau Bội Doanh vào nhà.
- Hụych! - nó đâm phải một ai đó, vội lùi lại mấy bước.
- Xin...xin...lỗi! - Vẫn không dám ngẩng đầu lên, nó lắp bắp nói.
- Chị! đây là ai vậy? - một giọng con trai ngạc nhiên hỏi.
- Em gái chị. - Bội Doanh vui vẻ trả lời sau đó kéo tay nó lên tầng, vừa đi vừa nói:
- Gọi Thiên và mọi người ra phòng khách lát nữa chị sẽ giới thiệu con bé với cả nhà.
Lên đến tầng hai, Bội Doanh dẫn nó vào căn phòng đầu tiên bên phải, nhẹ nhàng nói:
- Đây sẽ là phòng của em, nó đối diện với phòng của chị nếu có gì cần cứ sang nói với chị. À em cũng có thể sắp xếp lại căn phòng theo ý của mình muốn mua thêm gì thì bảo với chị còn bây giờ em đi tắm và thay đồ đi, sau đó xuống nhà để chị giới thiệu với mọi người.
- Vâng!
*******************
30p sau.
Nó chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang, ánh mắt đầy sự hoang mang và lo lắng. Nó sẽ sống cùng với những con người xa lại này sao? Nó không biết nữa, trong lòng cảm thấy hoang mang cực độ.
Khi bước chân vào phòng khách, nó thấy có tất cả 6 người, họ đang ngồi uống trà và cười nói vui vẻ với nhau. Vừa nhìn thấy nó, Bội Doanh nhanh chóng đứng dậy kéo nó đến ngồi bên cạnh.
- Giới thiệu với mọi người đây là em gái nuôi của cháu, từ bây giờ con bé sẽ là thành viên mới của gia đình ta.
Bội Doanh giới thiệu nó với mọi người sau đó lại chỉ từng người giới thiệu với nó. Trong 6 người trừ Bội Doanh nó đã biết ra còn có Thiếu Thiên - chồng chưa cưới của Bội Doanh, hai người họ hơn nó một tuổi, người nó vừa va phải lúc nãy là Hạo Dân - em họ của Bội Doanh bằng tuổi nó, ông quản gia có khuôn mặt phúc hậu tên Lâm và vợ với con gái ông - bà Lan và chị Xuân làm giúp việc. Mọi người đều có vẻ rất vui vì sự xuất hiện của nó trong ngôi nhà này.
Từ đó nó ở lại nhà Bội Doanh, mọi người đối xử với nó rất tốt, Bội Doanh luôn quan tâm và chăm sóc nó, Thiếu Thiên lạnh lùng nhưng cũng rất quan tâm nó, vợ chồng bác quản gia coi nó như con gái và Hạo Dân thì luôn lắng nghe tâm sự của nó và chọc nó cười.
Hạo Dân đã kể cho nó nghe về Bội Doanh và Thiếu Thiên. Bố mẹ Bội Doanh và bố mẹ Thiếu Thiên mất từ năm hai người họ học lớp 8 trong một vụ tai nạn máy bay, để lại cho họ gia sản vô cùng lớn. Thiếu Thiên là con trai bạn thân của mẹ Bội Doanh, vừa là bạn thanh mai trúc mã vừa là chồng chưa cưới nên hai người luôn ở bên cạnh nhau như hình với bóng. Hai người họ là dân anh chị có tiếng trong thành phố, họ quản lí rất nhiều địa bàn kinh doanh bao gồm: khách sạn, nhà hàng và quán bar. Họ mới thành lập một bang phái riêng tên là Black, bọn đàn em gọi hai người họ là đại ca và đại tỷ còn Hạo Dân là phó bang chủ. Black được thành lập chủ yếu là để bảo vệ địa bàn kinh doanh, thỉnh thoảng đi đòi nợ những con nợ xấu tính.
*****************
Một năm sau.
Hôm nay là ngày nộp hồ sơ nhập học vào trường THPT Deer School, học sinh xếp hàng dài trước phòng xét tuyển, tên từng người được gọi lên nộp hồ sơ qua loa phát thanh.
- Hàn Thiên Di.
Cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhưng lạnh lùng dửng dưng đến lạ thường, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần dường như chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh thu hút ánh mắt của tất cả học sinh đang có mặt tại đó. Chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt tò mò hiếu kì lẫn nhận xét đanh giá kia, cô gái bước thẳng về phía phòng xét tuyển.
"-Nếu đã chấp nhận trở thành phó bang chủ thứ hai của Black, em sẽ phải biến thành con người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Phải dấu đi những cảm xúc của mình, dù đau cũng phải nói là không đau, sợ hãi cũng phải cố tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không được khóc. Thế giới của Black không tốt đẹp và tươi sáng như cái thế giới mà em nhìn thấy hằng ngày, cuộc sống của Black là trong thế giới đêm. Em chắc là mình sẽ làm được chứ?
- Cuộc sống của em vốn đã chẳng có gì tốt đẹp nên có tệ thêm chút nữa cũng chẳng sao. Những gì chị dạy em trong một năm qua em sẽ sử dụng để sống một cuộc sống mới. Từ bây giờ em là Hàn Thiên Di với tư cách là phó bang chủ của Black chứ không phải là Thiên Di yếu đuối nữa."
/42
|