Khi nó vừa đặt chân vào cổng nghĩa trang cũng là lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Từng cơn gió thốc vào người lạnh buốt khiến đầu óc nó tỉnh táo hơn.
Lần đầu tiên nó đến đây là một tháng trước...
Hôm đó là một ngày đông nhiều nắng, nó lặng lẽ ngồi trước ngôi mộ có bia màu trắng. Trên bia là bức ảnh của Tử Di với nụ cười rạng rỡ, trên tay ôm một bó tử đinh hương màu xanh. Bên dưới bức ảnh ghi ngày tháng năm sinh và mất.
- Xin chào! Tôi là Hàn Thiên Di, bạn gái mới của Hy Thần...Hôm nay tôi đến gặp chị để nói rằng: "tôi sẽ thay thế chỗ của chị trong trái tim Hy Thần" - Mỉm cười - Chị hãy giúp tôi nhé!
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
- Vậy, coi như chị đã đồng ý rồi nhé. Tạm biệt!
Nó đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ của Tử Di rồi ra về.
- Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau, lại còn đúng vào ngày dỗ của cô. - Nó nhìn thẳng vào bức ảnh trên bia mộ, lạnh lùng nói. - Chắc cô đang vui lắm hả? Haha! Nhìn thấy bộ dạng này của tôi cô hài lòng rồi chứ?
- Này! Cô bình tĩnh chút đi. - Hoàng Nguyên ở bên cạnh mặt nhăn tít, may mà ở đây không có ai nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất.
- Anh tránh ra, để tôi nói chuyện với cô ta.
Nó dùng một tay đẩy Nguyên ra, một tay chỉ thẳng vào ảnh của Tử Di. Tức giận nói:
- Cô là đồ nói dối, tại sao cô chết rồi mà không chịu cút đi? Tại sao cứ bám lấy Hy Thần không buông? Cô là một con nhỏ dối trá và đáng ghét...
- Đủ rồi! - Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên sau lưng nó.
Những câu chữ đang chuẩn bị cất lên bị chặn lại ở cổ họng, cả người nó như đông cứng lại. Tay cũng từ từ hạ xuống. Nhưng chỉ mấy giây sau nó đã bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn bức ảnh, giọng nói đầy vẻ chế giễu.
- Đáng nhẽ tôi phải biết hôm nay anh ta sẽ đến đây mới phải.
- Sao cậu lại đưa cô ấy tới đây? - Hắn đưa mắt nhìn Nguyên hỏi.
- Là cô ta đòi tôi đưa đến, tôi là bất đắc dĩ nên mới đến đây. - Hoàng Nguyên vừa giải thích vừa liếc mắt về phía nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngôi mộ.
- CÔ LÀ ĐỒ KHỐN KHIẾP! - Nó đột nhiên hét lên, tay không ngừng đập nát bó hoa vừa được hắn đặt trước mộ.
- DỪNG LẠI! - Hắn tức giận kéo giật nó lại phía sau, đôi mắt lạnh rực lửa, một cánh tay đưa lên cao.
Nó nhìn hắn rồi lại nhìn cánh tay đang giơ cao của hắn, cười nhạt.
- Đánh đi chứ, chẳng phải tôi vừa chạm đến thiên thần bé nhỏ Tiểu Di của anh hay sao!
Hắn nhìn nó, khuôn mặt lạnh ẩn chứa sự bất lực rồi hắn bỏ tay xuống, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc thì em muốn gì hả Hàn Thiên Di?
Nó nhìn hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng nhẹ bẫng:
- Trả lại trái tim cho tôi.
Một khoảng lặng kéo dài, cả người hắn như bị đóng băng lại, lần đầu tiên trong hai năm qua trái tim tưởng chừng đã đóng băng bỗng đau nhói.
- Vậy chúng ta chia tay đi!
Chờ cho bóng hắn khuất sau cánh cổng nghĩa trang, nó mới quỳ sụp xuống, trái tim như ngừng đập, phổi cũng hô hấp một cách khó khăn. Tại sao lại đau đến thế?
- Nếu cô muốn khóc tôi sẽ cho cô mượn vai. - Hoàng Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của nó, an ủi.
- Dù rất muốn...nhưng phải làm thế nào đây?...Đến thở còn không thở được...anh muốn tôi khóc kiểu gì?
"Năm tháng qua, em vẫn không hiểu rõ tình cảm của tôi".
Hai tháng sau, trường THPT Deer School.
- Đại tỷ! Đây là con nhỏ mấy ngày nay hay lởn vởn ở khu vực trường mình tung tin đồn vớ vẩn về chị.
Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, dài qua vai, đôi mắt sắc lạnh được kẻ thêm một đường viền đậm càng làm tăng thêm độ ác quét qua người con nhỏ đang quỳ dưới đất.
- Lê Thi! - Giọng nói vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút khinh khỉnh.
Nghe thấy tên mình, Lê Thi liền ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, cả người run bần bật. (ai không nhớ Lê Thi thì đọc lại chap 2+3 nhé)
- Ầy! đâu cần nhìn tôi với ánh mắt như thế dù sao chúng ta cũng từng học cùng trường mà! - Nó nhếch môi cười, tự tay đỡ Lê Thi dậy.
- Sao...sao...cô lại...lại...ở đây?
- Đây là trường cũ của tôi, tôi mới chuyển lại về đây tháng trước.
- Vậy...vậy à! Thế tại sao...cô lại cho người bắt tôi về đây?
- Cái này thì cô phải tự biết chứ, người của tôi làm gì cũng có nguyên nhân cả.
- Tôi...tôi chỉ đang đi...đi tìm cô giúp...giúp anh Hy Thần thôi.
Bầu không khí trở nên thật đáng sợ, bọn đàn em liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đại tỷ. Con nhỏ kia đúng là chán sống khi nhắc đến tên người đó.
- Tìm tôi hay nói xấu tôi? - Giọng nói của nó bỗng trở nên lạnh hơn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào Lê Thi.
- Là nói xấu đó đại tỷ, chẳng phải em đã kể cho chị nghe hết rồi sao. - Một tên đàn em nào đó lên tiếng
- Tôi...xin lỗi Thiên Di...- Vừa nói Lê Thi vừa quỳ xuống trước mặt nó, vẻ mặt hốt hoảng - Nhưng nếu cô đánh tôi...người của White...sẽ không để cho cô yên đâu.
- Cô đang đe dọa tôi? - Nó nhếch môi cười rồi ngồi trở lại ghế.
- Tôi không đe dọa...chỉ là báo trước hậu quả...cho cô biết thôi.
- Hậu quả? Nực cười cô nghĩ người của White có dám động đến tôi không? - Nó cười khing bỉ, tay lắc lắc ly rượu màu đỏ tươi.
- Vậy cô nghĩ học sinh của Blue Sky có để yên cho ngôi trường này của cô nếu tôi nói cho họ biết cô đang học ở đây không? - Lê Thi lúc này đã đứng thẳng dậy, nhìn nó bằng ánh mắt dò xét.
- Cô nói thế là có ý gì?
- Cô không biết chuyện này cũng phải thôi, trường cô cách trường tôi 10km chứ chẳng ít. Sau khi cô chuyển đi trên trang chủ của trường có đăng một clip quay lại cảnh ở nghĩa trang thành phố và thật ngạc nhiên khi nhân vật chính trong đoạn clip đó là cô và anh Hy Thần. Sau khi đoạn video đó được phát tán hầu như người của Black trong trường đều chuyển sang White và cô đương nhiên trở thành kẻ thù số một của họ vì dám xúc phạm đến chị Tử Di.
- Chết tiệt!...Choang! - Ly rượu trên tay nó bị ném mạnh xuống đất, chất rượu màu đỏ tươi loang lổ trên nền gạch trắng.
- Chị để em xử lý con nhỏ lắm mồm này cho, rạch cho nó một đường trên mặt cho bớt huênh hoang đi. - Cô gái có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, chẳng biết từ đâu lao tới túm lấy cổ áo Lê Thi, dứ dứ con dao dọc giấy trước mặt cô ta.
- Ni Ni đừng đùa nữa! - Nó nhẹ nhàng nói với cô gái có mái tóc màu đỏ.
- Nhưng...- Cô gái tên Ni Ni có vẻ bất mãn nhưng vẫn bỏ tay khỏi cổ áo Lê Thi.
- Cô đi đi! Lần sau sẽ không có chuyện cô được rời đi dễ dàng thế này đâu.
Lê Thi không nói gì, vội vàng chạy ra ngoài, nếu còn ở đây thêm mấy phút nữa chắc nhỏ sẽ chết bởi cái tính khí thất thường của nó mất.
Khi ngồi vào trong chiếc BMW màu đen đỗ gần cổng trường Deer School, cô ta mới trở lại trạng thái bình thường, vui vẻ nói với người bên cạnh:
- Anh đã đoán đúng, cô ta rất hận nhưng vẫn rất yêu Hàn Hy Thần.
- Em làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp đối tác.
Trời sắp có bão.
Bar Paradise, phố Đen.
Tại một căn phòng kín trên tầng hai, Lê Thi cùng với chàng trai đeo kính đen đang ngồi cùng một cô gái có vết sẹo dài bên má phải. Hai bên đều nhìn nhau bằng ánh mắt dò xét, phải một lúc lâu sau cô gái kia mới lên tiếng hỏi:
- Hai người tôi đi một đoạn đường dài đến đây rốt cuộc là có việc gì?
Chàng trai đeo kính đen ung dung nhấp một ngụm rượu rồi hỏi lại:
- Tôi nghe nói dạo này địa bàn của cô có một bang mới nổi tên là Devil?
Cô gái có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời.
- Đúng vậy! Bọn chúng đang chiếm địa bàn của bọn tôi.
- Vậy cô có biết ai là bang chủ của bọn chúng không?
- Không! Người đó có vẻ rất bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt cả, mọi hoạt động đều do con bé có tên Ni Ni chỉ đạo thì phải.
- Đó là người đã gây ra vết sẹo trên mặt cô. - Chàng trai đeo kính đen nhếch môi cười thích thú, xem ra kế hoạch của cậu ta đã thành công được một nửa.
- Hàn Thiên Di!
- Đúng vậy! đây là cơ hội tốt để cô trả thù.
- Nhưng người của tôi không đấu lại người của cô ta.
- Nếu cô có thể khiến cho Hàn Thiên Di biến mất tôi sẽ cho người của tôi giúp cô.
Cô gái đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, ánh mắt chất chứa đầy thù hận, không do dự mà đồng ý ngay lập tức:
- Được!
*******************
Hai tháng nay cái tên Hàn Thiên Di dường như biến mất hoàn toàn trong thế giới đêm, thay vào đó là cái tên Devil, một bang mới nổi ở phía bắc thành phố, cách phố Đen khoảng 4-5km. Chỉ mới xuất hiện chưa đến hai tháng mà số địa bàn Devil đang quản lý đã ngang hàng với một số bang lớn trong thành phố. Điều này khiến cho Devil trở thành kẻ thù cần tiêu diệt đầu tiên của tất cả các bang khác. Bao gồm cả Black.
10h đêm, Bar Devil.
- Đại tỷ có một chiếc Audi A7 biển số xxx lượn lờ trong địa bàn của chúng ta suốt một tiếng qua và đang tiến thẳng đến đây.
Nó đang ngồi bàn việc gì đó với Ni Ni thì một thằng đàn em chạy vào báo tin.
- Chuẩn bị tiếp khách đi.
- Ai vậy chị. - Ni Ni tò mò hỏi.
- Một người quen...lâu rồi chưa gặp - Nó nhếch môi cười, mặt lộ rõ sự thích thú, nói với Ni Ni- Em ra đón khách giúp chị, lát chị ra. - Sau đó nó đi vào căn phòng ở cuối hành lang.
Cùng lúc đó ở cửa bar Devil.
- Xin lỗi! Bar của chúng tôi chỉ cho những người có thẻ vào. - Một tên bảo vệ cao to chặn trước ba chàng trai đang định tiến vào trong.
- Ở đâu ra cái luật quái quỉ này, bảo chủ các người nên học tập Paradise của tôi.
- Đại tỷ bảo ở đó quá tùy tiện, tóm lại là không có thẻ thì ba người không được vào.
- Để họ vào!
Giọng con gái trong trẻo cất lên sau lưng tên bảo vệ, hai trong số ba chàng trai hướng ánh mắt về phía đó nhưng chẳng nhìn thấy ai, đến khi tên bảo vệ to con đứng sang một bên nhường đường cho họ thì hai người kia mới nhìn thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, cao tầm 1m6, có khuôn mặt đáng yêu đang cười rất tươi.
- Cô là chủ ở đây à? - Chàng tai lúc trước nói chuyện với bảo vệ lên tiếng hỏi.
- Ồ không! Tôi là người quản lý ở đây, tôi tên Ni Ni, mời mọi người vào trong chúng ta nói chuyện tiếp.
Không gian trong bar được trang trí theo phong cách rất lạ, tiếng nhạc cũng không quá lớn và những vị khách trong bar hình như vẫn là vị thành niên.
- Đừng nói với tôi đây là bar này dành cho bọn con nít nhé! Hạo Dân những nơi thế này mà cậu có thể dẫn bọn anh tới sao?
- Chả biết ai đòi em đưa tới đây Nguyên ạ, nếu anh không thích có thể về trước.
Ba người đi theo Ni Ni lên cầu thang, lên đến tầng hai thì họ thấy một căn phòng có cửa màu đỏ, bên trong đó mới là nơi dành cho họ.
- Đây là bàn tôi đã chuẩn bị sẵn - Ni Ni dẫn ba người họ đến cái bàn cô và đại tỷ vừa ngôi, nhẹ nhàng hỏi - Ba anh uống gì để tôi đi lấy?
- Không cần vội mau gọi chủ của cô ra đây. - Hạo Dân nói mà như ra lệnh, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hôm nay cậu đến đây là để dạy dỗ bọn nhóc này.
- Có vẻ như cậu rất muốn gặp tớ nhỉ Hạo Dân? - Nó bê một khay rượu đặt lên bàn trước mặt Hạo Dân, giọng chế giễu.
- Thiên Di! cậu...cậu làm gì ở đây? - Hạo Dân đứng bật dậy, trố mắt nhìn nó hỏi.
- Tớ là chủ ở đây.
- Vậy...vậy à! - Hạo Dân có vẻ hơi lúng túng, người cứ từng chút từng chút nhích sang phải, che mất mặt hai người đang ngồi đằng sau.
- Cậu đi cùng bạn à? Ai vậy?
Hạo Dân còn đang lúng túng không biết trả lời thế nào thì Ni Ni đã nhanh chóng nghé vào tai nó nói một lèo.
- Hai người đó đi cùng với anh Hạo Dân từ lúc mới đến, một người tóc nâu, tên là Hoàng Nguyên, một người tóc vàng rất lạnh lùng và siêu đẹp trai nhưng em không biết tên.
Nó gần như đứng hình sau khi nghe Ni Ni nói, nụ cười trên môi vụt tắt, khuôn mặt tái nhợt, môi mấp máy như sắp hết hơi.
- Hàn Hy Thần!
Hắn cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một cảm xúc rất khó tả, mắt chăm chú nhìn nó. Miệng mở ra như muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu hiện của nó lại thôi. Hoàng Nguyên ở bên cạnh cũng nhìn nó, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Bầu không khí bỗng trở nên thật kì dị, Hoàng Nguyên vẫn như mọi khi giở giọng khích bác trêu chọc nó.
- Đáng ghét, cô mất tích gần hai tháng nay hóa ra là chạy đến trốn ở xó xỉnh này sao?
- Này tên kia ai cho anh bảo nơi này là xó xỉnh? Anh có tin là tôi sẽ cho anh một trận không? - Đây không phải giọng của nó mà là giọng nói trong trẻo của Ni Ni.
- Vô duyên tôi đâu có nói với cô. - Hoàng Nguyên lừ mắt nhìn Ni Ni cảnh cáo rồi tiếp tục trêu chọc nó.
- Ê đáng ghét! cô bị điếc rồi à hay là bị câm?
Nó vẫn không có phản ứng, mắt chỉ chăm chăm nhìn một người là hắn. Hai tháng qua nó không nhớ mình đã sống như thế nào, chỉ cố gắng giữ cho mình còn tồn tại bằng cách uống rượu và đánh nhau, đánh nhau rồi lại uống rượu. Nỗi nhớ vẫn dai dẳng đeo bám, trái tim đau như có người dày xéo, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì nó bị âm thanh của cánh cửa bị ai đó đạp đổ làm cho giật mình. Nó miễn cưỡng rời mắt khỏi người hắn, tay ra hiệu tắt nhạc, dõng dạc nói.
- Hôm nay bar Devil tạm thời đóng cửa mong mọi người thông cảm, để chuộc lỗi với mọi người hôm nay tôi sẽ tính free cho tất cả.
Sau khi tất cả khách trong bar đã đi khỏi, nó mới quay ra nhìn mấy người vừa đến, lạnh lùng hỏi:
- Muốn gì?
- Chết đến nơi rồi còn già mồm. - Một tên to con đứng đầu lên tiếng đáp trả, ánh mắt lướt qua người nó từ đầu đến chân, cười cợt nói - Em gái à thật sự là em rất xinh đẹp đấy nhưng em lại chẳng biết điều chút nào hôm nay anh đến đây là để dạy dỗ em.
Tên đó vừa dứt lời thì ăn ngay một cái giày vào mặt kèm theo câu chửi:
- Thằng dê cụ mày chết đi dám dùng ánh mắt đó nhìn đại tỷ.
- Ranh con! mày muốn chết à!
Tên to con bị ăn một phát giày vào giữa mặt tức giận quát, Ni Ni thấy vậy liền nấp sau lưng nó nhưng vẫn không quên quát lại:
- Mày mới là người muốn chết đồ dê cụ.
- Ê trở lại chủ đề chính đi! - Nó không còn tâm trí để nghe hai người này cãi nhau, lạnh lùng nói.
- Đừng nóng vội như thế chứ em gái. Nể tình em xinh đẹp thế này anh cho em một cơ hội đi theo hầu hạ anh.
Sau câu nói của tên to con là một tràng cười khả ố của đám người đứng sau hắn ta.
- Ngu xuẩn!
Nó thật sự đã mất hết kiên nhẫn với đám người này. Chuyện như thế này một tuần nó cũng gặp ít nhất 1-2 lần và cái tên đang đứng trước mặt nó kia đích thực là một tên bại não.
- Mau cút khỏi đây nếu không đừng trách tao không báo trước. - Nó quét ánh mắt sắc lạnh qua đám người của tên to con, quát lớn. Trông nó bây giờ thật đáng sợ.
- Nhóc con mày nghĩ tao sợ mày chắc. - Tên to con đột nhiên trở nên hung hãn, giơ nắm đấm và lao thẳng đến chỗ nó. Nó vội vàng đẩy Ni Ni sang một bên rồi lùi lại mấy bước, đầu óc bị rượu làm cho mất tỉnh táo cộng thêm sự kích động vì gặp hắn khiến nó trở nên rối loạn, nhất thời không biết làm thế nào để tránh tên to con kia.
Tên to con rất nhanh đã sắp tiến sát đến chỗ nó, nó chỉ biết nhắm chặt mắt lại chờ đợi cú đấm kia. Trong phút giây đó nó cảm thấy mình thật yếu đuối, mà cũng không hẳn, có lẽ nó đang chờ sự che chở của một ai đó.
Đúng lúc đó, một dáng người cao gầy vụt đến chắn trước mặt nó. Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn neon.
- RẦM!!!!!!
Lần đầu tiên nó đến đây là một tháng trước...
Hôm đó là một ngày đông nhiều nắng, nó lặng lẽ ngồi trước ngôi mộ có bia màu trắng. Trên bia là bức ảnh của Tử Di với nụ cười rạng rỡ, trên tay ôm một bó tử đinh hương màu xanh. Bên dưới bức ảnh ghi ngày tháng năm sinh và mất.
- Xin chào! Tôi là Hàn Thiên Di, bạn gái mới của Hy Thần...Hôm nay tôi đến gặp chị để nói rằng: "tôi sẽ thay thế chỗ của chị trong trái tim Hy Thần" - Mỉm cười - Chị hãy giúp tôi nhé!
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
- Vậy, coi như chị đã đồng ý rồi nhé. Tạm biệt!
Nó đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ của Tử Di rồi ra về.
- Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau, lại còn đúng vào ngày dỗ của cô. - Nó nhìn thẳng vào bức ảnh trên bia mộ, lạnh lùng nói. - Chắc cô đang vui lắm hả? Haha! Nhìn thấy bộ dạng này của tôi cô hài lòng rồi chứ?
- Này! Cô bình tĩnh chút đi. - Hoàng Nguyên ở bên cạnh mặt nhăn tít, may mà ở đây không có ai nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất.
- Anh tránh ra, để tôi nói chuyện với cô ta.
Nó dùng một tay đẩy Nguyên ra, một tay chỉ thẳng vào ảnh của Tử Di. Tức giận nói:
- Cô là đồ nói dối, tại sao cô chết rồi mà không chịu cút đi? Tại sao cứ bám lấy Hy Thần không buông? Cô là một con nhỏ dối trá và đáng ghét...
- Đủ rồi! - Giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên sau lưng nó.
Những câu chữ đang chuẩn bị cất lên bị chặn lại ở cổ họng, cả người nó như đông cứng lại. Tay cũng từ từ hạ xuống. Nhưng chỉ mấy giây sau nó đã bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn bức ảnh, giọng nói đầy vẻ chế giễu.
- Đáng nhẽ tôi phải biết hôm nay anh ta sẽ đến đây mới phải.
- Sao cậu lại đưa cô ấy tới đây? - Hắn đưa mắt nhìn Nguyên hỏi.
- Là cô ta đòi tôi đưa đến, tôi là bất đắc dĩ nên mới đến đây. - Hoàng Nguyên vừa giải thích vừa liếc mắt về phía nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngôi mộ.
- CÔ LÀ ĐỒ KHỐN KHIẾP! - Nó đột nhiên hét lên, tay không ngừng đập nát bó hoa vừa được hắn đặt trước mộ.
- DỪNG LẠI! - Hắn tức giận kéo giật nó lại phía sau, đôi mắt lạnh rực lửa, một cánh tay đưa lên cao.
Nó nhìn hắn rồi lại nhìn cánh tay đang giơ cao của hắn, cười nhạt.
- Đánh đi chứ, chẳng phải tôi vừa chạm đến thiên thần bé nhỏ Tiểu Di của anh hay sao!
Hắn nhìn nó, khuôn mặt lạnh ẩn chứa sự bất lực rồi hắn bỏ tay xuống, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc thì em muốn gì hả Hàn Thiên Di?
Nó nhìn hắn, khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng nhẹ bẫng:
- Trả lại trái tim cho tôi.
Một khoảng lặng kéo dài, cả người hắn như bị đóng băng lại, lần đầu tiên trong hai năm qua trái tim tưởng chừng đã đóng băng bỗng đau nhói.
- Vậy chúng ta chia tay đi!
Chờ cho bóng hắn khuất sau cánh cổng nghĩa trang, nó mới quỳ sụp xuống, trái tim như ngừng đập, phổi cũng hô hấp một cách khó khăn. Tại sao lại đau đến thế?
- Nếu cô muốn khóc tôi sẽ cho cô mượn vai. - Hoàng Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của nó, an ủi.
- Dù rất muốn...nhưng phải làm thế nào đây?...Đến thở còn không thở được...anh muốn tôi khóc kiểu gì?
"Năm tháng qua, em vẫn không hiểu rõ tình cảm của tôi".
Hai tháng sau, trường THPT Deer School.
- Đại tỷ! Đây là con nhỏ mấy ngày nay hay lởn vởn ở khu vực trường mình tung tin đồn vớ vẩn về chị.
Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, dài qua vai, đôi mắt sắc lạnh được kẻ thêm một đường viền đậm càng làm tăng thêm độ ác quét qua người con nhỏ đang quỳ dưới đất.
- Lê Thi! - Giọng nói vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút khinh khỉnh.
Nghe thấy tên mình, Lê Thi liền ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, cả người run bần bật. (ai không nhớ Lê Thi thì đọc lại chap 2+3 nhé)
- Ầy! đâu cần nhìn tôi với ánh mắt như thế dù sao chúng ta cũng từng học cùng trường mà! - Nó nhếch môi cười, tự tay đỡ Lê Thi dậy.
- Sao...sao...cô lại...lại...ở đây?
- Đây là trường cũ của tôi, tôi mới chuyển lại về đây tháng trước.
- Vậy...vậy à! Thế tại sao...cô lại cho người bắt tôi về đây?
- Cái này thì cô phải tự biết chứ, người của tôi làm gì cũng có nguyên nhân cả.
- Tôi...tôi chỉ đang đi...đi tìm cô giúp...giúp anh Hy Thần thôi.
Bầu không khí trở nên thật đáng sợ, bọn đàn em liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đại tỷ. Con nhỏ kia đúng là chán sống khi nhắc đến tên người đó.
- Tìm tôi hay nói xấu tôi? - Giọng nói của nó bỗng trở nên lạnh hơn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào Lê Thi.
- Là nói xấu đó đại tỷ, chẳng phải em đã kể cho chị nghe hết rồi sao. - Một tên đàn em nào đó lên tiếng
- Tôi...xin lỗi Thiên Di...- Vừa nói Lê Thi vừa quỳ xuống trước mặt nó, vẻ mặt hốt hoảng - Nhưng nếu cô đánh tôi...người của White...sẽ không để cho cô yên đâu.
- Cô đang đe dọa tôi? - Nó nhếch môi cười rồi ngồi trở lại ghế.
- Tôi không đe dọa...chỉ là báo trước hậu quả...cho cô biết thôi.
- Hậu quả? Nực cười cô nghĩ người của White có dám động đến tôi không? - Nó cười khing bỉ, tay lắc lắc ly rượu màu đỏ tươi.
- Vậy cô nghĩ học sinh của Blue Sky có để yên cho ngôi trường này của cô nếu tôi nói cho họ biết cô đang học ở đây không? - Lê Thi lúc này đã đứng thẳng dậy, nhìn nó bằng ánh mắt dò xét.
- Cô nói thế là có ý gì?
- Cô không biết chuyện này cũng phải thôi, trường cô cách trường tôi 10km chứ chẳng ít. Sau khi cô chuyển đi trên trang chủ của trường có đăng một clip quay lại cảnh ở nghĩa trang thành phố và thật ngạc nhiên khi nhân vật chính trong đoạn clip đó là cô và anh Hy Thần. Sau khi đoạn video đó được phát tán hầu như người của Black trong trường đều chuyển sang White và cô đương nhiên trở thành kẻ thù số một của họ vì dám xúc phạm đến chị Tử Di.
- Chết tiệt!...Choang! - Ly rượu trên tay nó bị ném mạnh xuống đất, chất rượu màu đỏ tươi loang lổ trên nền gạch trắng.
- Chị để em xử lý con nhỏ lắm mồm này cho, rạch cho nó một đường trên mặt cho bớt huênh hoang đi. - Cô gái có mái tóc màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, chẳng biết từ đâu lao tới túm lấy cổ áo Lê Thi, dứ dứ con dao dọc giấy trước mặt cô ta.
- Ni Ni đừng đùa nữa! - Nó nhẹ nhàng nói với cô gái có mái tóc màu đỏ.
- Nhưng...- Cô gái tên Ni Ni có vẻ bất mãn nhưng vẫn bỏ tay khỏi cổ áo Lê Thi.
- Cô đi đi! Lần sau sẽ không có chuyện cô được rời đi dễ dàng thế này đâu.
Lê Thi không nói gì, vội vàng chạy ra ngoài, nếu còn ở đây thêm mấy phút nữa chắc nhỏ sẽ chết bởi cái tính khí thất thường của nó mất.
Khi ngồi vào trong chiếc BMW màu đen đỗ gần cổng trường Deer School, cô ta mới trở lại trạng thái bình thường, vui vẻ nói với người bên cạnh:
- Anh đã đoán đúng, cô ta rất hận nhưng vẫn rất yêu Hàn Hy Thần.
- Em làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ đi gặp đối tác.
Trời sắp có bão.
Bar Paradise, phố Đen.
Tại một căn phòng kín trên tầng hai, Lê Thi cùng với chàng trai đeo kính đen đang ngồi cùng một cô gái có vết sẹo dài bên má phải. Hai bên đều nhìn nhau bằng ánh mắt dò xét, phải một lúc lâu sau cô gái kia mới lên tiếng hỏi:
- Hai người tôi đi một đoạn đường dài đến đây rốt cuộc là có việc gì?
Chàng trai đeo kính đen ung dung nhấp một ngụm rượu rồi hỏi lại:
- Tôi nghe nói dạo này địa bàn của cô có một bang mới nổi tên là Devil?
Cô gái có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời.
- Đúng vậy! Bọn chúng đang chiếm địa bàn của bọn tôi.
- Vậy cô có biết ai là bang chủ của bọn chúng không?
- Không! Người đó có vẻ rất bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt cả, mọi hoạt động đều do con bé có tên Ni Ni chỉ đạo thì phải.
- Đó là người đã gây ra vết sẹo trên mặt cô. - Chàng trai đeo kính đen nhếch môi cười thích thú, xem ra kế hoạch của cậu ta đã thành công được một nửa.
- Hàn Thiên Di!
- Đúng vậy! đây là cơ hội tốt để cô trả thù.
- Nhưng người của tôi không đấu lại người của cô ta.
- Nếu cô có thể khiến cho Hàn Thiên Di biến mất tôi sẽ cho người của tôi giúp cô.
Cô gái đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, ánh mắt chất chứa đầy thù hận, không do dự mà đồng ý ngay lập tức:
- Được!
*******************
Hai tháng nay cái tên Hàn Thiên Di dường như biến mất hoàn toàn trong thế giới đêm, thay vào đó là cái tên Devil, một bang mới nổi ở phía bắc thành phố, cách phố Đen khoảng 4-5km. Chỉ mới xuất hiện chưa đến hai tháng mà số địa bàn Devil đang quản lý đã ngang hàng với một số bang lớn trong thành phố. Điều này khiến cho Devil trở thành kẻ thù cần tiêu diệt đầu tiên của tất cả các bang khác. Bao gồm cả Black.
10h đêm, Bar Devil.
- Đại tỷ có một chiếc Audi A7 biển số xxx lượn lờ trong địa bàn của chúng ta suốt một tiếng qua và đang tiến thẳng đến đây.
Nó đang ngồi bàn việc gì đó với Ni Ni thì một thằng đàn em chạy vào báo tin.
- Chuẩn bị tiếp khách đi.
- Ai vậy chị. - Ni Ni tò mò hỏi.
- Một người quen...lâu rồi chưa gặp - Nó nhếch môi cười, mặt lộ rõ sự thích thú, nói với Ni Ni- Em ra đón khách giúp chị, lát chị ra. - Sau đó nó đi vào căn phòng ở cuối hành lang.
Cùng lúc đó ở cửa bar Devil.
- Xin lỗi! Bar của chúng tôi chỉ cho những người có thẻ vào. - Một tên bảo vệ cao to chặn trước ba chàng trai đang định tiến vào trong.
- Ở đâu ra cái luật quái quỉ này, bảo chủ các người nên học tập Paradise của tôi.
- Đại tỷ bảo ở đó quá tùy tiện, tóm lại là không có thẻ thì ba người không được vào.
- Để họ vào!
Giọng con gái trong trẻo cất lên sau lưng tên bảo vệ, hai trong số ba chàng trai hướng ánh mắt về phía đó nhưng chẳng nhìn thấy ai, đến khi tên bảo vệ to con đứng sang một bên nhường đường cho họ thì hai người kia mới nhìn thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, cao tầm 1m6, có khuôn mặt đáng yêu đang cười rất tươi.
- Cô là chủ ở đây à? - Chàng tai lúc trước nói chuyện với bảo vệ lên tiếng hỏi.
- Ồ không! Tôi là người quản lý ở đây, tôi tên Ni Ni, mời mọi người vào trong chúng ta nói chuyện tiếp.
Không gian trong bar được trang trí theo phong cách rất lạ, tiếng nhạc cũng không quá lớn và những vị khách trong bar hình như vẫn là vị thành niên.
- Đừng nói với tôi đây là bar này dành cho bọn con nít nhé! Hạo Dân những nơi thế này mà cậu có thể dẫn bọn anh tới sao?
- Chả biết ai đòi em đưa tới đây Nguyên ạ, nếu anh không thích có thể về trước.
Ba người đi theo Ni Ni lên cầu thang, lên đến tầng hai thì họ thấy một căn phòng có cửa màu đỏ, bên trong đó mới là nơi dành cho họ.
- Đây là bàn tôi đã chuẩn bị sẵn - Ni Ni dẫn ba người họ đến cái bàn cô và đại tỷ vừa ngôi, nhẹ nhàng hỏi - Ba anh uống gì để tôi đi lấy?
- Không cần vội mau gọi chủ của cô ra đây. - Hạo Dân nói mà như ra lệnh, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hôm nay cậu đến đây là để dạy dỗ bọn nhóc này.
- Có vẻ như cậu rất muốn gặp tớ nhỉ Hạo Dân? - Nó bê một khay rượu đặt lên bàn trước mặt Hạo Dân, giọng chế giễu.
- Thiên Di! cậu...cậu làm gì ở đây? - Hạo Dân đứng bật dậy, trố mắt nhìn nó hỏi.
- Tớ là chủ ở đây.
- Vậy...vậy à! - Hạo Dân có vẻ hơi lúng túng, người cứ từng chút từng chút nhích sang phải, che mất mặt hai người đang ngồi đằng sau.
- Cậu đi cùng bạn à? Ai vậy?
Hạo Dân còn đang lúng túng không biết trả lời thế nào thì Ni Ni đã nhanh chóng nghé vào tai nó nói một lèo.
- Hai người đó đi cùng với anh Hạo Dân từ lúc mới đến, một người tóc nâu, tên là Hoàng Nguyên, một người tóc vàng rất lạnh lùng và siêu đẹp trai nhưng em không biết tên.
Nó gần như đứng hình sau khi nghe Ni Ni nói, nụ cười trên môi vụt tắt, khuôn mặt tái nhợt, môi mấp máy như sắp hết hơi.
- Hàn Hy Thần!
Hắn cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một cảm xúc rất khó tả, mắt chăm chú nhìn nó. Miệng mở ra như muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu hiện của nó lại thôi. Hoàng Nguyên ở bên cạnh cũng nhìn nó, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Bầu không khí bỗng trở nên thật kì dị, Hoàng Nguyên vẫn như mọi khi giở giọng khích bác trêu chọc nó.
- Đáng ghét, cô mất tích gần hai tháng nay hóa ra là chạy đến trốn ở xó xỉnh này sao?
- Này tên kia ai cho anh bảo nơi này là xó xỉnh? Anh có tin là tôi sẽ cho anh một trận không? - Đây không phải giọng của nó mà là giọng nói trong trẻo của Ni Ni.
- Vô duyên tôi đâu có nói với cô. - Hoàng Nguyên lừ mắt nhìn Ni Ni cảnh cáo rồi tiếp tục trêu chọc nó.
- Ê đáng ghét! cô bị điếc rồi à hay là bị câm?
Nó vẫn không có phản ứng, mắt chỉ chăm chăm nhìn một người là hắn. Hai tháng qua nó không nhớ mình đã sống như thế nào, chỉ cố gắng giữ cho mình còn tồn tại bằng cách uống rượu và đánh nhau, đánh nhau rồi lại uống rượu. Nỗi nhớ vẫn dai dẳng đeo bám, trái tim đau như có người dày xéo, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì nó bị âm thanh của cánh cửa bị ai đó đạp đổ làm cho giật mình. Nó miễn cưỡng rời mắt khỏi người hắn, tay ra hiệu tắt nhạc, dõng dạc nói.
- Hôm nay bar Devil tạm thời đóng cửa mong mọi người thông cảm, để chuộc lỗi với mọi người hôm nay tôi sẽ tính free cho tất cả.
Sau khi tất cả khách trong bar đã đi khỏi, nó mới quay ra nhìn mấy người vừa đến, lạnh lùng hỏi:
- Muốn gì?
- Chết đến nơi rồi còn già mồm. - Một tên to con đứng đầu lên tiếng đáp trả, ánh mắt lướt qua người nó từ đầu đến chân, cười cợt nói - Em gái à thật sự là em rất xinh đẹp đấy nhưng em lại chẳng biết điều chút nào hôm nay anh đến đây là để dạy dỗ em.
Tên đó vừa dứt lời thì ăn ngay một cái giày vào mặt kèm theo câu chửi:
- Thằng dê cụ mày chết đi dám dùng ánh mắt đó nhìn đại tỷ.
- Ranh con! mày muốn chết à!
Tên to con bị ăn một phát giày vào giữa mặt tức giận quát, Ni Ni thấy vậy liền nấp sau lưng nó nhưng vẫn không quên quát lại:
- Mày mới là người muốn chết đồ dê cụ.
- Ê trở lại chủ đề chính đi! - Nó không còn tâm trí để nghe hai người này cãi nhau, lạnh lùng nói.
- Đừng nóng vội như thế chứ em gái. Nể tình em xinh đẹp thế này anh cho em một cơ hội đi theo hầu hạ anh.
Sau câu nói của tên to con là một tràng cười khả ố của đám người đứng sau hắn ta.
- Ngu xuẩn!
Nó thật sự đã mất hết kiên nhẫn với đám người này. Chuyện như thế này một tuần nó cũng gặp ít nhất 1-2 lần và cái tên đang đứng trước mặt nó kia đích thực là một tên bại não.
- Mau cút khỏi đây nếu không đừng trách tao không báo trước. - Nó quét ánh mắt sắc lạnh qua đám người của tên to con, quát lớn. Trông nó bây giờ thật đáng sợ.
- Nhóc con mày nghĩ tao sợ mày chắc. - Tên to con đột nhiên trở nên hung hãn, giơ nắm đấm và lao thẳng đến chỗ nó. Nó vội vàng đẩy Ni Ni sang một bên rồi lùi lại mấy bước, đầu óc bị rượu làm cho mất tỉnh táo cộng thêm sự kích động vì gặp hắn khiến nó trở nên rối loạn, nhất thời không biết làm thế nào để tránh tên to con kia.
Tên to con rất nhanh đã sắp tiến sát đến chỗ nó, nó chỉ biết nhắm chặt mắt lại chờ đợi cú đấm kia. Trong phút giây đó nó cảm thấy mình thật yếu đuối, mà cũng không hẳn, có lẽ nó đang chờ sự che chở của một ai đó.
Đúng lúc đó, một dáng người cao gầy vụt đến chắn trước mặt nó. Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn neon.
- RẦM!!!!!!
/42
|