Đã sang tháng ba nhưng thời tiết chẳng có vẻ gì là ấm lên mà còn có dấu hiệu lạnh hơn và còn có mưa lất phất nữa. Nó khoác một cái chăn mỏng ngồi co ro trên bậu cửa sổ, vẻ mặt trầm tư nhìn xuống con phố trước nhà. Nơi nó đang ở là một khu phố cổ đã có từ rất lâu, cảnh vật ở đây cũng mang vẻ cổ kính của thời xa xưa vì vậy mà nó tạo cho con người cái cảm giác buồn man mác. Cơn mưa ngày một lớn khiến nỗi buồn trong lòng càng đè nặng, bất giác nó đưa tay viết mấy nét nguệch ngoạc lên cái cửa sổ bằng kính, ánh mắt chứa đựng nỗi buồn vô hạn.
- Cạch!
Cánh cửa từ từ mở ra, Ni Ni sách một túi đồ lớn bước vào trên áo còn vương vài giọt nước mưa. Ni Ni đặt cái túi xuống bàn ăn trong bếp, vội vàng đút hai tay vào túi áo, cả người gần như co dúm lại, môi run run.
- Lạnh...chết...đi...được!
Nó rời khỏi bậu cửa sổ tiến lại gần Ni Ni và khoác cái chăn lên người cô bé. Nhẹ nhàng bảo:
- Chị đã nói là không cần đi rồi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn.
- Trong tủ lạnh toàn đồ đóng hộp không tốt cho sức khỏe mà mấy hôm nay chị có ăn gì đâu toàn uống rượu, lát em sẽ nấu cho chị mấy món tẩm bổ, trông chị bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn cả.
Ni Ni ra vẻ dạy bảo sau đó nhảy lên giường chui vào chiếc chăn bông to sụ.
- Bây giờ em phải đi ngủ để lấy lại sức, chị đừng ra ngoài đấy lạnh lắm nhỡ chết ngoài đấy chẳng ai thèm cứu đâu.
Nó bật cười trước câu nói của Ni Ni, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, lẳng lặng tiến lại chỗ bàn ăn lấy đồ trong túi xếp vào tủ. Vừa làm vừa nhớ về lần đầu gặp Ni Ni.
Đó là một buổi tối muộn, nó từ nhà Hạo Dân trở về. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng khóc cộng với tiếng hét đầy đau đớn của một cô gái. Nó tò mò tiến vào trong con hẻm, ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ cái bóng đèn cao áp cũ, cố gắng không phát ra tiếng động. Dưới ánh sáng mờ đó nó thấy một cô bé có khuôn mặt rất đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô bé bị hai thằng con trai giữa chặt đến mức không thể nhúc nhích, cánh tay phải thì bị một con nhỏ giữ chặt, nhỏ đó vừa dùng dao khắc cái gì đó lên tay cô bé vừa khinh khỉnh nói:
- Cho mày chừa cái tội thích xen ngang vào việc của người khác.
Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng tức giận trước hàng động của bọn người kia, hình ảnh cô bé kia cứ ám ảnh đầu óc nó, nhớ lại lần đầu đặt chân đến thành phố xa lạ này, nó cũng từng bị bắt nạt, bị đánh. Thế là chẳng chút do dự, nó chạy lại đạp cho hai thằng đang giữ cô bé ấy mỗi đứa một phát, sau đó xoay người đá mạnh vào người con nhỏ đang cầm dao khiến cả ba đứa bọn chúng ngã ngửa ra sau. Mấy tên xung quanh thấy vậy liền lao vào, nó nhanh chóng kéo cô bé kia đứng dậy và chạy như bay ra khỏi con hẻm.
Sau cái lần đó, cô bé kia cứ bám riết lấy nó không buông và luôn miệng gọi nó là ân nhân. Lúc đầu nó cảm thấy rất ngại nhưng lâu dần cũng chẳng ngại nữa, cũng chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu quan tâm hơn đến cô bé đó. Chẳng mấy chốc mà hai chị em đã trở nên thân thiết với nhau. Cô bé giới thiệu mình tên là Ni Ni, đang học lớp chín, Ni Ni cũng là trẻ mồ côi giống nó, cô bé sống một mình trong căn hộ cũ mà bố mẹ để lại và hàng tháng được nhận trợ cấp của nhà nước. Qua tiếp xúc thì nó nhận thấy Ni Ni là một người tốt, luôn lạc quan yêu đời, đặc biệt là luôn quan tâm đến những người xung quanh mỗi tội cô bé nói hơi nhiều. Ni Ni cũng kể cho nó nghe lí do vì sao cô bé bị bọn người kia đánh. Hóa ra là cô bé giúp một cậu bạn bị bọn chúng bắt nạt, chọc giận bọn chúng nên mới bị đánh thảm thương như thế.
Mãi đến khi nó trở thành đại tỷ của Deer Scool và đánh nhau giỏi hơn thì nó mới đi tìm bọn chúng để trả thù cho Ni Ni. Nó đã rạch cho con nhỏ cầm đầu một phát vào mặt để cảnh cáo.
Bỗng tiếng chuông báo tin nhắn vang lên tách nó ta khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Là của Hoàmg Nguyên.
- Trời lạnh, em nhớ mặc áo ấm.
Đọc xong tin nhắn nó khẽ mỉm cười, Hoàng Nguyên mà nó quen đâu có biết quan tâm đến người khác như vậy. Vả lại nó với Nguyên không cãi nhau chí chóe thì cũng cạnh khóe nhau đủ điều, chỉ có lúc nó khóc thì Nguyên mới dịu dàng được một chút.
Suy nghĩ một lát, nó nhắn lại cho Hoàng Nguyên: "Em muốn đi chơi."
Chưa đầy 30s sau máy đã báo có tin nhắn mới: "Ok, chờ anh 20p"
Chiếc ô tô màu đỏ nổi bật giữa sắc trời u ám của ngày mưa lạnh, chiếc xe đang di chuyển một cách chậm chạp trên đường phố vắng vẻ. Nó ngồi trong xe ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn lạc lõng. Giữa cái thành phố rộng lớn này, chẳng có lấy một người thân, người nó yêu thương nhất cũng rời bỏ nó, cũng may là vẫn còn những người bạn tốt luôn quan tâm lo lắng cho nó.
Mải nghĩ mông lung nó không để ý xe đã dừng hẳn, đến khi cánh cửa bên chỗ nó đang ngồi bật mở nó mới giật mình hỏi:
- Gì vậy?
- Đưa em đến một nơi rất tuyệt! - Hoàng Nguyên vừa nói vừa kéo nó ra khỏi xe.
Gió lạnh làm nó rùng mình, mũi đỏ ửng cả lên trông rất đáng yêu. Hoàng Nguyên tháo chiếc khăn trên cổ ra quàng cho nó rồi kéo tay nó đi.
Đi được một đoạn, trước mắt nó hiện lên một cánh đồng rất rộng, cỏ non xanh tươi phủ một lớp sương mỏng rất đẹp mắt. Nó ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe, không dám tin trong thành phố phồn hoa lại có một cánh đồng lớn và đẹp thế này.
- Rất đẹp đúng không, đây là một nơi rất đặc biệt. - Hoàng Nguyên có vẻ rất tự hào về cánh đồng cỏ này, đôi mắt cậu như sáng bừng lên.
- Đặc biệt!
- Đúng vậy, ở đây hầu như không có mưa và cỏ thì xanh quanh năm.
- Sao lại đưa em tới đây?
- Để giải tỏa nỗi buồn chứ sao, nhìn mặt em xám xịt giống hệt mấy đám mây trên trời. - Nguyên nửa đùa nửa thật, đưa ánh mắt dò xét nhìn nó. Xem ra đúng như cậu nghĩ, cô nhóc này lại đang đau lòng vì tên bạn thân của cậu.
Một lúc lâu không thấy nó nói gì, Nguyên lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Mấy lần nghe em than phiền gào khóc chửi bới cũng quen rồi thêm hôm nay chắc cũng chẳng sao.
Mặt nó hơi biến sắc hóa ra trong mắt Hoàng Nguyên chỉ có những hình ảnh không mấy tốt đẹp của nó.
Hoàng Nguyên làm ra vẻ như không có gì, ngây ngô hỏi:
- Lại đau lòng vì tên kia à?
- Em và Hy Thần ở bên nhau ba tháng và chia tay cũng đã được ba tháng. Chết tiệt! Em không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như thế em lại có thể yêu một người nhiều như vậy, không cách nào quên được. - Giọng nó như sắp khóc đến nơi.
- Sáu tháng đâu có ngắn, hơn nữa yêu một người thật lòng đâu cần biết thời gian ở bên người đó dài hay ngắn, chỉ cần yêu hết mình là được.
- Nhưng yêu hết lòng một người không yêu mình rất mệt mỏi.
- Sao em biết cậu ấy không yêu em? Nếu không yêu em tại sao lại cứu em mỗi khi em gặp nguy hiểm?
Nó bối rối trước câu hỏi của Hoàng Nguyên, vấn đề này nó thực sự chưa hề nghĩ đến.
Hoàng Nguyên quan sát biểu hiện của nó rồi tiếp tục hỏi:
- Có bao giờ em nghĩ sẽ quay lại với Hy Thần không?
Một khoảng lặng kéo dài.
- Có lẽ cứu em là do thương hại, Hàn Hy Thần chỉ yêu một mình Hoàng Tử Di.
Giọng nó nhẹ bẫng tựa như gió thoảng qua, đôi mắt to tròn trở nên trống rỗng vô hồn.
- Tử Di là người Hy Thần yêu trong quá khứ còn hiện tại người cậu ấy yêu là em.
Hoàng Nguyên cố gắng giải thích cho nó hiểu, mặt cậu nhăn lại trước cái suy nghĩ ngốc nghếch của nó.
- Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy...Đó là những gì Hy Thần nghĩ trước khi bỏ đi vào buổi tối hôm anh đưa em về nhà anh.
- Em biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Hoàng Nguyên vô cùng ngạc nhiên trước những gì nó vừa nói.
- Không! Em có thể biết được những gì anh ấy nghĩ khi nhìn thẳng vào mắt của anh ấy và Hy Thần là người duy nhất em có thể làm như vậy. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười chua chát.
- Quá tốt rồi, hai người đúng là có thần giao cách cảm, là định mệnh đã sắp đặt đó, nên quay lại với nhau càng sớm càng tốt.
Hoàng Nguyên vui mừng tới mức không thèm để ý thấy sự đau khổ trên mặt nó, chỉ biết chăm chăm khuyên nó quay lại. Nó cười khổ, quay lưng dời khỏi cánh đồng cỏ.
- Em thà không có cái gọi là thần giao cách cảm ấy còn hơn là bị cái suy nghĩ kia của Hy Thần dày vò.
Lúc này Hoàng Nguyên mới nhận ra hành động quá lố của mình, tự nguyền rủa bản thân ba giây rồi vội vàng chạy theo nó.
- Ừm...sorry đáng ghét, định đưa em đến giải tỏa nỗi buồn không ngờ lại khiến em buồn hơn. - Hoàng Nguyên áy náy nhìn nó, giọng hối lỗi.
- Anh mà cũng biết xin lỗi à, nhưng phải công nhận đi chơi với anh khiến em đỡ buồn hơn một chút. - Nó nở một nụ cười để Nguyên yên tâm nhưng thực chất trong lòng đang bị nỗi đau giằng xé.
Còn cái tên ngốc kia khi nhìn thấy nụ cười của nó thì trái tim bỗng bị hẫng một nhịp, cũng không hề biết nụ cười kia đang diễn cho mình xem.
Vừa bước chân vào đến cửa nó đã bị ôm chặt cứng, kèm theo đó giọng nói trong trẻo của Ni Ni:
- Đại tỷ cuối cùng chị cũng về, em lo chết được. Tại sao chị đi mà không bảo em một câu, mà chị đi đâu vậy? Đi với ai? Em thấy có chiếc ô tô màu đỏ đưa chị về.
Ni Ni nói liến thoắng khiến nó không còn cơ hội để mà trả lời. Nó cởi áo treo lên móc, quyết định đổi chủ đề.
- Nấu món gì vậy?
Nghĩ đến mấy món ăn mình vừa nấu, Ni Ni quên luôn việc chất vấn nó, chạy lại bàn ăn giới thiệu:
- Đây là súp gà chị thích ăn nhất, còn có cả gà rán và cá nướng nữa...
Chờ cho Ni Ni giới thiệu xong mấy món ăn của mình có lẽ thức ăn sẽ nguội hết mất, nó lắc lắc đầu rồi lặng lẽ ăn trước.
Quả thực là Ni Ni nấu ăn rất ngon, lâu rồi nó mới được ăn một bữa cơm ngon như thế này.
Ni Ni còn đang thao thao bất tuyệt, mắt hướng lên trần nhà thì nghe thấy tiếng ho "khụ khụ", cô bé liền dừng màn giới thiệu thức ăn của mình lại rồi quay sang nhìn nó.
- Áááá!!! Đại...đại tỷ...mũi...mũi chị đang chảy...chảy máu kìa! - Ni Ni sợ hãi hét lên, tay run run chỉ vào mặt nó.
Nó với tờ giấy ăn lau sạch chỗ máu ở mũi sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Chết tiệt! cứ mỗi lần gặp lạnh lâu là mũi nó lại chảy máu.
Chờ cho máu hết chảy ra nó mới dám lên giường nằm, trong người tự nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng và nó thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi đánh thức nó khỏi giấc ngủ sâu.
- Alo! - Giọng nó tỏ rõ sự mệt mỏi.
- Muốn cứu Ni Ni thì đến địa chỉ XYZ...tút...tút...tút...
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì người vừa gọi cho nó đã cúp máy, nó bực mình quăng điện thoại sang một bên, uể oải ngồi dậy. Trong người còn khó chịu hơn cả trước lúc ngủ. Nó nhìn khắp phòng nhưng không thấy Ni Ni đâu, lại với lấy cái điện thoại vừa mới quẳng đi bấm gọi cho Ni Ni.
- Thuê bao quý khách vừa gọi...
Lúc này nó mới cảm thấy lo lắng thật sự, vội vàng khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Nhưng mới chỉ xuống được nửa cái cầu thang thì một cơn đau đầu ập đến khiến cả người nó choáng váng, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề, rút điện thoại từ trong túi ra và bấm gọi.
- Alo! - Giọng nói trầm hơi khàn vang lên từ đầu dây bên kia nhưng sự mệt mỏi cộng với lo lắng khiến nó chẳng nhận ra giọng nói kia không phải của Hạo Dân.
- Alo! Hạo Dân...Ni Ni bị bắt rồi...cậu đem theo vài người đến địa chỉ XYZ này nhé.
Sau đó nó cúp máy.
Chờ một lát cho hết choáng nó mới khởi động mô tô và lao đi với tốc độ thật khủng khiếp. Ni Ni chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó, từ lâu nó đã coi cô bé như là người thân của mình. Nếu cô bé có chuyện gì chắc nó sẽ ân hận cả đời mất.
- Kíttt!!!
Chiếc mô tô đen dừng lại trước cổng một khu chung cư bị bỏ hoang cách trung tâm thành phố 20km. Có hai người đang đứng ở đó, có vẻ như đang đợi nó đến.
Cẩn thận giắt chiếc côn nhị khúc vào thắt lưng rồi nó mới đi theo hai người kia.
Cùng lúc đó ở nhà Hy Thần.
Hắn vừa mặc áo vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Alo! Nguyên, cậu gọi thêm mấy đứa rồi đứng chờ tôi ở đường A.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiên Di vừa gọi, Ni Ni bị bắt cóc rồi, nghe giọng cô ấy có vẻ khômg ổn.
- Cậu đang ốm để mình tôi đi được rồi.
- Không được! Tôi có linh cảm không lành.
Nó vừa đi theo hai người kia vừa quan sát xung quanh. Xem ra nếu có người bị giết rồi vất xác ở đây thì cũng chẳng có ai biết. Nơi này hoang vu một cách đáng sợ.
Đi được một đoạn hai người kia dừng lại trước một tòa nhà 8 hay 9 tầng gì đó rồi nói với nó:
- Tòa nhà này có tất cả 72 phòng, em mày đang ở một trong 72 phòng đó và mày có 30 phút để tìm ra nó.
Nó nhìn tòa nhà trước mặt rồi nhìn hai người kia, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, giọng lạnh băng.
- Đã dụ tao tới đây chắc chắn bọn mày đã có sự chuẩn bị, đâu cần chơi cái trò chỉ có ở trong phim ấy để làm tao mất sức.
Hai tên kia biết không lừa được nó nên đành lẳng lặng đi tiếp, lần này nó được dẫn đến một tòa nhà khác.
Bước vào một căn phòng lớn trên tầng hai, nó thấy có rất nhiều người và đa số là con trai, Ni Ni thì đang bị trói ở một góc và đang bất tỉnh.
Mấy tên con trai ở đây cũng chỉ tầm 20 tuổi đổ xuống nhưng tên nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu là bình thường nó có thể hạ được hai phần ba số người ở đây nhưng còn trong tình trạng sức khỏe hiện tại thì nó không dám chắc có hạ nổi một phần ba hay không.
- Làm gì mà lo lắng vậy Hàn Thiên Di? Lần đầu nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô quả là rất thú vị.
Một giọng con gái vừa lạ vừa quen vang lên trong căn phòng rộng lớn. Nó đảo mắt một vòng để tìm kiếm người vừa nói và ánh mắt dừng lại ở con nhỏ có vết sẹo dài bên má phải.
- Là cô à? - Giọng nó không chút cảm xúc.
- Xem ra cô vẫn nhớ tôi.
- Cô muốn gì? - Nó quan sát từng cử chỉ của con nhỏ kia, cẩn trọng hỏi.
- Trả thù...nhưng cô yên tâm người tôi muốn trả thù là cô chứ không phải con bé kia, nó chỉ là mồi nhử thôi. - Con nhỏ mặt sẹo nở nụ cười thích thú, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cô có nhiều người như vậy mà còn chơi trò bỉ ổi này sao? Ngay cả đối đầu trực tiếp với tôi còn không dám thì nói gì đến trả thù. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ.
- Hừ! Tôi đâu có ngu mà chơi một chọi một với cô, mới cả trả thù đâu có quy định phải chơi tử tế, miễn trả thù được là được.
Nó không nói gì nữa, bây giờ có nói gì thì con nhỏ kia cũng không nghe lọt tai. Xem ra hôm nay nó không thể lành lặn ra khỏi đây.
- Sao cô im lặng vậy, sợ rồi à? - Thấy nó không nói gì con nhỏ mặt sẹo càng được đà, giọng khiêu khích.
- Đã đến được đây thì còn sợ cái quái gì nữa? Không dám chơi một chọi một thì tất cả cùng lên đi. - Nó quét ánh mắt lạnh băng qua từng người, nhấn mạnh câu cuối. Tay rút cái côn nhị khúc ở sau lưng ra.
- Thích đánh thế nào thì đánh nhưng trừ khuôn mặt nó ra. - Nhỏ mặt sẹo ra lệnh cho bọn đàn em rồi lùi sang một bên.
Cả căn phòn lớn bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kim loại va chạm vào nhau phá vỡ sự yên lạnh của khu nhà hoang.
- Cạch!
Cánh cửa từ từ mở ra, Ni Ni sách một túi đồ lớn bước vào trên áo còn vương vài giọt nước mưa. Ni Ni đặt cái túi xuống bàn ăn trong bếp, vội vàng đút hai tay vào túi áo, cả người gần như co dúm lại, môi run run.
- Lạnh...chết...đi...được!
Nó rời khỏi bậu cửa sổ tiến lại gần Ni Ni và khoác cái chăn lên người cô bé. Nhẹ nhàng bảo:
- Chị đã nói là không cần đi rồi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn.
- Trong tủ lạnh toàn đồ đóng hộp không tốt cho sức khỏe mà mấy hôm nay chị có ăn gì đâu toàn uống rượu, lát em sẽ nấu cho chị mấy món tẩm bổ, trông chị bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn cả.
Ni Ni ra vẻ dạy bảo sau đó nhảy lên giường chui vào chiếc chăn bông to sụ.
- Bây giờ em phải đi ngủ để lấy lại sức, chị đừng ra ngoài đấy lạnh lắm nhỡ chết ngoài đấy chẳng ai thèm cứu đâu.
Nó bật cười trước câu nói của Ni Ni, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, lẳng lặng tiến lại chỗ bàn ăn lấy đồ trong túi xếp vào tủ. Vừa làm vừa nhớ về lần đầu gặp Ni Ni.
Đó là một buổi tối muộn, nó từ nhà Hạo Dân trở về. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng khóc cộng với tiếng hét đầy đau đớn của một cô gái. Nó tò mò tiến vào trong con hẻm, ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ cái bóng đèn cao áp cũ, cố gắng không phát ra tiếng động. Dưới ánh sáng mờ đó nó thấy một cô bé có khuôn mặt rất đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô bé bị hai thằng con trai giữa chặt đến mức không thể nhúc nhích, cánh tay phải thì bị một con nhỏ giữ chặt, nhỏ đó vừa dùng dao khắc cái gì đó lên tay cô bé vừa khinh khỉnh nói:
- Cho mày chừa cái tội thích xen ngang vào việc của người khác.
Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng tức giận trước hàng động của bọn người kia, hình ảnh cô bé kia cứ ám ảnh đầu óc nó, nhớ lại lần đầu đặt chân đến thành phố xa lạ này, nó cũng từng bị bắt nạt, bị đánh. Thế là chẳng chút do dự, nó chạy lại đạp cho hai thằng đang giữ cô bé ấy mỗi đứa một phát, sau đó xoay người đá mạnh vào người con nhỏ đang cầm dao khiến cả ba đứa bọn chúng ngã ngửa ra sau. Mấy tên xung quanh thấy vậy liền lao vào, nó nhanh chóng kéo cô bé kia đứng dậy và chạy như bay ra khỏi con hẻm.
Sau cái lần đó, cô bé kia cứ bám riết lấy nó không buông và luôn miệng gọi nó là ân nhân. Lúc đầu nó cảm thấy rất ngại nhưng lâu dần cũng chẳng ngại nữa, cũng chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu quan tâm hơn đến cô bé đó. Chẳng mấy chốc mà hai chị em đã trở nên thân thiết với nhau. Cô bé giới thiệu mình tên là Ni Ni, đang học lớp chín, Ni Ni cũng là trẻ mồ côi giống nó, cô bé sống một mình trong căn hộ cũ mà bố mẹ để lại và hàng tháng được nhận trợ cấp của nhà nước. Qua tiếp xúc thì nó nhận thấy Ni Ni là một người tốt, luôn lạc quan yêu đời, đặc biệt là luôn quan tâm đến những người xung quanh mỗi tội cô bé nói hơi nhiều. Ni Ni cũng kể cho nó nghe lí do vì sao cô bé bị bọn người kia đánh. Hóa ra là cô bé giúp một cậu bạn bị bọn chúng bắt nạt, chọc giận bọn chúng nên mới bị đánh thảm thương như thế.
Mãi đến khi nó trở thành đại tỷ của Deer Scool và đánh nhau giỏi hơn thì nó mới đi tìm bọn chúng để trả thù cho Ni Ni. Nó đã rạch cho con nhỏ cầm đầu một phát vào mặt để cảnh cáo.
Bỗng tiếng chuông báo tin nhắn vang lên tách nó ta khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Là của Hoàmg Nguyên.
- Trời lạnh, em nhớ mặc áo ấm.
Đọc xong tin nhắn nó khẽ mỉm cười, Hoàng Nguyên mà nó quen đâu có biết quan tâm đến người khác như vậy. Vả lại nó với Nguyên không cãi nhau chí chóe thì cũng cạnh khóe nhau đủ điều, chỉ có lúc nó khóc thì Nguyên mới dịu dàng được một chút.
Suy nghĩ một lát, nó nhắn lại cho Hoàng Nguyên: "Em muốn đi chơi."
Chưa đầy 30s sau máy đã báo có tin nhắn mới: "Ok, chờ anh 20p"
Chiếc ô tô màu đỏ nổi bật giữa sắc trời u ám của ngày mưa lạnh, chiếc xe đang di chuyển một cách chậm chạp trên đường phố vắng vẻ. Nó ngồi trong xe ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn lạc lõng. Giữa cái thành phố rộng lớn này, chẳng có lấy một người thân, người nó yêu thương nhất cũng rời bỏ nó, cũng may là vẫn còn những người bạn tốt luôn quan tâm lo lắng cho nó.
Mải nghĩ mông lung nó không để ý xe đã dừng hẳn, đến khi cánh cửa bên chỗ nó đang ngồi bật mở nó mới giật mình hỏi:
- Gì vậy?
- Đưa em đến một nơi rất tuyệt! - Hoàng Nguyên vừa nói vừa kéo nó ra khỏi xe.
Gió lạnh làm nó rùng mình, mũi đỏ ửng cả lên trông rất đáng yêu. Hoàng Nguyên tháo chiếc khăn trên cổ ra quàng cho nó rồi kéo tay nó đi.
Đi được một đoạn, trước mắt nó hiện lên một cánh đồng rất rộng, cỏ non xanh tươi phủ một lớp sương mỏng rất đẹp mắt. Nó ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe, không dám tin trong thành phố phồn hoa lại có một cánh đồng lớn và đẹp thế này.
- Rất đẹp đúng không, đây là một nơi rất đặc biệt. - Hoàng Nguyên có vẻ rất tự hào về cánh đồng cỏ này, đôi mắt cậu như sáng bừng lên.
- Đặc biệt!
- Đúng vậy, ở đây hầu như không có mưa và cỏ thì xanh quanh năm.
- Sao lại đưa em tới đây?
- Để giải tỏa nỗi buồn chứ sao, nhìn mặt em xám xịt giống hệt mấy đám mây trên trời. - Nguyên nửa đùa nửa thật, đưa ánh mắt dò xét nhìn nó. Xem ra đúng như cậu nghĩ, cô nhóc này lại đang đau lòng vì tên bạn thân của cậu.
Một lúc lâu không thấy nó nói gì, Nguyên lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Mấy lần nghe em than phiền gào khóc chửi bới cũng quen rồi thêm hôm nay chắc cũng chẳng sao.
Mặt nó hơi biến sắc hóa ra trong mắt Hoàng Nguyên chỉ có những hình ảnh không mấy tốt đẹp của nó.
Hoàng Nguyên làm ra vẻ như không có gì, ngây ngô hỏi:
- Lại đau lòng vì tên kia à?
- Em và Hy Thần ở bên nhau ba tháng và chia tay cũng đã được ba tháng. Chết tiệt! Em không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như thế em lại có thể yêu một người nhiều như vậy, không cách nào quên được. - Giọng nó như sắp khóc đến nơi.
- Sáu tháng đâu có ngắn, hơn nữa yêu một người thật lòng đâu cần biết thời gian ở bên người đó dài hay ngắn, chỉ cần yêu hết mình là được.
- Nhưng yêu hết lòng một người không yêu mình rất mệt mỏi.
- Sao em biết cậu ấy không yêu em? Nếu không yêu em tại sao lại cứu em mỗi khi em gặp nguy hiểm?
Nó bối rối trước câu hỏi của Hoàng Nguyên, vấn đề này nó thực sự chưa hề nghĩ đến.
Hoàng Nguyên quan sát biểu hiện của nó rồi tiếp tục hỏi:
- Có bao giờ em nghĩ sẽ quay lại với Hy Thần không?
Một khoảng lặng kéo dài.
- Có lẽ cứu em là do thương hại, Hàn Hy Thần chỉ yêu một mình Hoàng Tử Di.
Giọng nó nhẹ bẫng tựa như gió thoảng qua, đôi mắt to tròn trở nên trống rỗng vô hồn.
- Tử Di là người Hy Thần yêu trong quá khứ còn hiện tại người cậu ấy yêu là em.
Hoàng Nguyên cố gắng giải thích cho nó hiểu, mặt cậu nhăn lại trước cái suy nghĩ ngốc nghếch của nó.
- Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy...Đó là những gì Hy Thần nghĩ trước khi bỏ đi vào buổi tối hôm anh đưa em về nhà anh.
- Em biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Hoàng Nguyên vô cùng ngạc nhiên trước những gì nó vừa nói.
- Không! Em có thể biết được những gì anh ấy nghĩ khi nhìn thẳng vào mắt của anh ấy và Hy Thần là người duy nhất em có thể làm như vậy. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười chua chát.
- Quá tốt rồi, hai người đúng là có thần giao cách cảm, là định mệnh đã sắp đặt đó, nên quay lại với nhau càng sớm càng tốt.
Hoàng Nguyên vui mừng tới mức không thèm để ý thấy sự đau khổ trên mặt nó, chỉ biết chăm chăm khuyên nó quay lại. Nó cười khổ, quay lưng dời khỏi cánh đồng cỏ.
- Em thà không có cái gọi là thần giao cách cảm ấy còn hơn là bị cái suy nghĩ kia của Hy Thần dày vò.
Lúc này Hoàng Nguyên mới nhận ra hành động quá lố của mình, tự nguyền rủa bản thân ba giây rồi vội vàng chạy theo nó.
- Ừm...sorry đáng ghét, định đưa em đến giải tỏa nỗi buồn không ngờ lại khiến em buồn hơn. - Hoàng Nguyên áy náy nhìn nó, giọng hối lỗi.
- Anh mà cũng biết xin lỗi à, nhưng phải công nhận đi chơi với anh khiến em đỡ buồn hơn một chút. - Nó nở một nụ cười để Nguyên yên tâm nhưng thực chất trong lòng đang bị nỗi đau giằng xé.
Còn cái tên ngốc kia khi nhìn thấy nụ cười của nó thì trái tim bỗng bị hẫng một nhịp, cũng không hề biết nụ cười kia đang diễn cho mình xem.
Vừa bước chân vào đến cửa nó đã bị ôm chặt cứng, kèm theo đó giọng nói trong trẻo của Ni Ni:
- Đại tỷ cuối cùng chị cũng về, em lo chết được. Tại sao chị đi mà không bảo em một câu, mà chị đi đâu vậy? Đi với ai? Em thấy có chiếc ô tô màu đỏ đưa chị về.
Ni Ni nói liến thoắng khiến nó không còn cơ hội để mà trả lời. Nó cởi áo treo lên móc, quyết định đổi chủ đề.
- Nấu món gì vậy?
Nghĩ đến mấy món ăn mình vừa nấu, Ni Ni quên luôn việc chất vấn nó, chạy lại bàn ăn giới thiệu:
- Đây là súp gà chị thích ăn nhất, còn có cả gà rán và cá nướng nữa...
Chờ cho Ni Ni giới thiệu xong mấy món ăn của mình có lẽ thức ăn sẽ nguội hết mất, nó lắc lắc đầu rồi lặng lẽ ăn trước.
Quả thực là Ni Ni nấu ăn rất ngon, lâu rồi nó mới được ăn một bữa cơm ngon như thế này.
Ni Ni còn đang thao thao bất tuyệt, mắt hướng lên trần nhà thì nghe thấy tiếng ho "khụ khụ", cô bé liền dừng màn giới thiệu thức ăn của mình lại rồi quay sang nhìn nó.
- Áááá!!! Đại...đại tỷ...mũi...mũi chị đang chảy...chảy máu kìa! - Ni Ni sợ hãi hét lên, tay run run chỉ vào mặt nó.
Nó với tờ giấy ăn lau sạch chỗ máu ở mũi sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Chết tiệt! cứ mỗi lần gặp lạnh lâu là mũi nó lại chảy máu.
Chờ cho máu hết chảy ra nó mới dám lên giường nằm, trong người tự nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng và nó thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi đánh thức nó khỏi giấc ngủ sâu.
- Alo! - Giọng nó tỏ rõ sự mệt mỏi.
- Muốn cứu Ni Ni thì đến địa chỉ XYZ...tút...tút...tút...
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì người vừa gọi cho nó đã cúp máy, nó bực mình quăng điện thoại sang một bên, uể oải ngồi dậy. Trong người còn khó chịu hơn cả trước lúc ngủ. Nó nhìn khắp phòng nhưng không thấy Ni Ni đâu, lại với lấy cái điện thoại vừa mới quẳng đi bấm gọi cho Ni Ni.
- Thuê bao quý khách vừa gọi...
Lúc này nó mới cảm thấy lo lắng thật sự, vội vàng khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Nhưng mới chỉ xuống được nửa cái cầu thang thì một cơn đau đầu ập đến khiến cả người nó choáng váng, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
- Chết tiệt! - Nó chửi thề, rút điện thoại từ trong túi ra và bấm gọi.
- Alo! - Giọng nói trầm hơi khàn vang lên từ đầu dây bên kia nhưng sự mệt mỏi cộng với lo lắng khiến nó chẳng nhận ra giọng nói kia không phải của Hạo Dân.
- Alo! Hạo Dân...Ni Ni bị bắt rồi...cậu đem theo vài người đến địa chỉ XYZ này nhé.
Sau đó nó cúp máy.
Chờ một lát cho hết choáng nó mới khởi động mô tô và lao đi với tốc độ thật khủng khiếp. Ni Ni chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó, từ lâu nó đã coi cô bé như là người thân của mình. Nếu cô bé có chuyện gì chắc nó sẽ ân hận cả đời mất.
- Kíttt!!!
Chiếc mô tô đen dừng lại trước cổng một khu chung cư bị bỏ hoang cách trung tâm thành phố 20km. Có hai người đang đứng ở đó, có vẻ như đang đợi nó đến.
Cẩn thận giắt chiếc côn nhị khúc vào thắt lưng rồi nó mới đi theo hai người kia.
Cùng lúc đó ở nhà Hy Thần.
Hắn vừa mặc áo vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Alo! Nguyên, cậu gọi thêm mấy đứa rồi đứng chờ tôi ở đường A.
- Có chuyện gì vậy?
- Thiên Di vừa gọi, Ni Ni bị bắt cóc rồi, nghe giọng cô ấy có vẻ khômg ổn.
- Cậu đang ốm để mình tôi đi được rồi.
- Không được! Tôi có linh cảm không lành.
Nó vừa đi theo hai người kia vừa quan sát xung quanh. Xem ra nếu có người bị giết rồi vất xác ở đây thì cũng chẳng có ai biết. Nơi này hoang vu một cách đáng sợ.
Đi được một đoạn hai người kia dừng lại trước một tòa nhà 8 hay 9 tầng gì đó rồi nói với nó:
- Tòa nhà này có tất cả 72 phòng, em mày đang ở một trong 72 phòng đó và mày có 30 phút để tìm ra nó.
Nó nhìn tòa nhà trước mặt rồi nhìn hai người kia, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, giọng lạnh băng.
- Đã dụ tao tới đây chắc chắn bọn mày đã có sự chuẩn bị, đâu cần chơi cái trò chỉ có ở trong phim ấy để làm tao mất sức.
Hai tên kia biết không lừa được nó nên đành lẳng lặng đi tiếp, lần này nó được dẫn đến một tòa nhà khác.
Bước vào một căn phòng lớn trên tầng hai, nó thấy có rất nhiều người và đa số là con trai, Ni Ni thì đang bị trói ở một góc và đang bất tỉnh.
Mấy tên con trai ở đây cũng chỉ tầm 20 tuổi đổ xuống nhưng tên nào cũng to cao lực lưỡng. Nếu là bình thường nó có thể hạ được hai phần ba số người ở đây nhưng còn trong tình trạng sức khỏe hiện tại thì nó không dám chắc có hạ nổi một phần ba hay không.
- Làm gì mà lo lắng vậy Hàn Thiên Di? Lần đầu nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô quả là rất thú vị.
Một giọng con gái vừa lạ vừa quen vang lên trong căn phòng rộng lớn. Nó đảo mắt một vòng để tìm kiếm người vừa nói và ánh mắt dừng lại ở con nhỏ có vết sẹo dài bên má phải.
- Là cô à? - Giọng nó không chút cảm xúc.
- Xem ra cô vẫn nhớ tôi.
- Cô muốn gì? - Nó quan sát từng cử chỉ của con nhỏ kia, cẩn trọng hỏi.
- Trả thù...nhưng cô yên tâm người tôi muốn trả thù là cô chứ không phải con bé kia, nó chỉ là mồi nhử thôi. - Con nhỏ mặt sẹo nở nụ cười thích thú, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Cô có nhiều người như vậy mà còn chơi trò bỉ ổi này sao? Ngay cả đối đầu trực tiếp với tôi còn không dám thì nói gì đến trả thù. - Nó nhếch môi cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ.
- Hừ! Tôi đâu có ngu mà chơi một chọi một với cô, mới cả trả thù đâu có quy định phải chơi tử tế, miễn trả thù được là được.
Nó không nói gì nữa, bây giờ có nói gì thì con nhỏ kia cũng không nghe lọt tai. Xem ra hôm nay nó không thể lành lặn ra khỏi đây.
- Sao cô im lặng vậy, sợ rồi à? - Thấy nó không nói gì con nhỏ mặt sẹo càng được đà, giọng khiêu khích.
- Đã đến được đây thì còn sợ cái quái gì nữa? Không dám chơi một chọi một thì tất cả cùng lên đi. - Nó quét ánh mắt lạnh băng qua từng người, nhấn mạnh câu cuối. Tay rút cái côn nhị khúc ở sau lưng ra.
- Thích đánh thế nào thì đánh nhưng trừ khuôn mặt nó ra. - Nhỏ mặt sẹo ra lệnh cho bọn đàn em rồi lùi sang một bên.
Cả căn phòn lớn bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kim loại va chạm vào nhau phá vỡ sự yên lạnh của khu nhà hoang.
/42
|