Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 24

/42


Ai rồi cũng sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm và Hoàng Nguyên cũng không ngoại lệ.

Nguyên đứng lặng lẽ trên cánh đồng cỏ xanh mướt, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm. Ngày này, mười năm trước, cô bé ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu.

Đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc tơ mềm mượt màu hạt dẻ, khuôn mặt đáng yêu như một tiểu thiên thần.

Cô bé đó suốt ngày bám theo cậu, một câu anh Nguyên, hai câu anh Nguyên. Rất phiền phức nhưng cậu lại thích như thế.

- Anh Nguyên em muốn ra vườn chơi.

Một cô bé rất đáng yêu bám lấy tay cậu bé cao hơn nó một cái đầu, mặt phụng phịu.

- Nhóc con ngoan, lát nữa trời tạnh mưa anh sẽ dẫn em ra vườn chơi. - Cậu bé mỉm cười dỗ dành.

- Không được! Sau khi mưa cỏ rất trơn...ước gì có một cánh đồng cỏ thật lớn và ở đó không bao giờ có mưa.

Cô bé ngây thơ nói, đôi mắt sáng long lanh đầy mơ mộng.

- Sau này anh sẽ làm cho em một nơi như thế!

- Oa! Anh Nguyên hứa rồi nhé! Bao giờ xong em sẽ đến đó chơi. Yehet! Vui quá! Vui quá!

Cô bé nhảy tưng tưng lên, mồm ngoác đến tận mang tai.

- Nhóc con tôi đã thực hiện được lời hứa của mình nhưng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ đến được nơi này.

- À!...hình như tôi...đang thích một cô gái. Cô ấy bằng tuổi em và có đôi mắt rất giống em, tính cách hai người cũng có nét giống nhau nữa nhưng mà... - Nguyên khẽ mỉm cười rồi tiếp tục độc thoại. - Cô ấy, ngay lần đầu gặp đã gây sự với tôi, những lần sau đó còn kinh khủng hơn, làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu người...không hiểu tại sao tôi có thể thích cô ấy cơ chứ?

Nguyên đứng đó thêm một lúc rồi quay về, cậu cần đến bệnh viện.

Trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh đặc biệt, bệnh nhân đang phải làm gối cho cái người mang trọng trách to lớn là chăm sóc cho mình nằm ngủ ngon lành.

Hắn vòng một tay qua vai và giữ cho người nó không bị đổ. Tay còn lại giơ lên che ánh nắng đang chiếu vào mặt nó. Đang đọc sách thì nó lại lăn ra ngủ, hại hắn phải giữ nguyên một tư thế suốt hai tiếng đồng hồ.

- Xoạch!

Cánh cửa bị kéo mạnh, sau đó Hoàng Nguyên thò đầu vào.

- Xin chào! - Âm thanh quá to so với bình thường.

Nó giật mình tỉnh giấc, dụi mắt mấy cái rồi ngẩng lên hỏi hắn:

- Chuyện gì vậy?

- Người em nhung nhớ mấy hôm nay đã đến thăm. - Hắn hất mặt ra phía cửa, sau đó rút tay về, vặn vẹo người cho đỡ mỏi.

Nó nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên.

- Anh đang ghen đấy à?

Người hắn hơi khựng lại. Chả nhẽ hắn đang ghen thật sao???

- Hai người định chơi trò tình cảm trước mặt cả tôi à? - Hoàng Nguyên sách một giỏ trái cây để lên bàn, giọng trêu chọc.

- Hừ việc gì bọn em phải chơi trò đó trước mặt anh cơ chứ, bọn em lúc nào chả tình cảm. - Mặt nó hơi hếch lên vẻ tự đắc, vòng hai tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, đầu hơi ngả lên vai nhìn rất hạnh phúc.

Nguyên liếc qua một cái, giả vờ không quan tâm, quay sang hỏi Hy Thần:

- Vết thương của cậu thế nào rồi?

- Cũng sắp lành rồi, mấy hôm nay cậu lặn đi đâu vậy? - Khuôn mặt đẹp trai của hắn đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có.

- Đến một nơi đặc biệt. - Ánh mắt Nguyên cũng trở nên lạnh băng, nhìn thẳng vào hắn.

Hắn khẽ nhếch môi, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí bỗng trở nên thật kì quặc. Nó cũng nhận thấy có gì đó không ổn nhưng không hỏi, chỉ lắc lắc tay hắn, nhẹ nhàng nói:

- Hy Thần, em đói rồi, mình đi ăn chút gì đi!

- Được!

- Nguyên! Anh có muốn đi cùng bọn em không?

- Thôi khỏi, anh còn có việc, tối sẽ quay lại thăm hai người.

Sau khi Nguyên đi khỏi, không khí trong phòng mới trở lại bình thường.

Hành lang lạnh lẽo vang lên tiếng bước chân cô độc.

"Nhóc con, người em thích cũng thích cô gái đó."

Sân bay tấp nập người qua lại, người phụ nữ có dáng vẻ quý phái, đôi kính đen che đi một nửa khuôn mặt bà. Hoàng Nguyên đi bên cạnh xách hành lí, lẽ phép hỏi.

- Cô, lần này cô về nước là có chuyện gì thế ạ?

- Ta về để tìm vợ cho con. - Người phụ nữ nửa đùa nửa thật, vừa đi vừa lật giở xem một cuốn tài liệu. - Ta nhận được tin Thiên Thiên vẫn còn sống.

Hoàng Nguyên chợt dừng bước, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia.

- Em ấy bị mất tích chứ đâu có chết. - Giọng của cậu có chút tức giận nhưng vẫn là không dám hỗn láo trước mặt người phụ nữ kia.

- Con bé đã mất tích tám năm mà không một chút tin tức nên trong thâm tâm ta vẫn nghĩ là nó đã chết. - Người phụ nữ như chẳng quan tâm đến thái độ của Nguyên, dửng dưng nói.

- Lần này ta về nước trước tiên là muốn đến thăm mộ Tử Di, sau đó là tìm kiếm Thiên Thiên.

- Vâng!

Nguyên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia có chút kì lạ, cậu mở cửa xe cho người phụ nữ kia rồi vòng ra phía sau cất hành lí. Suốt cả quãng đường sau đó, cậu không nói thêm một lời nào.

Nghĩa trang bị bao trùm bởi làn sương mỏng, người phụ nữ đứng lặng lẽ trước mộ con gái mình, trái tim trong lồng ngực đau âm ỉ.

Bà đặt bó hoa tử đinh hương lên mộ con gái, trong mắt ẩn chứa nỗi đau.

- Con gái, mẹ về thăm con đây...xin lỗi vì không thể về thăm con sớm hơn. - Người phụ nữ nghẹn ngào, giọng run run. - Mẹ...mới nhận được tin về em gái con...mẹ sẽ tìm bằng được con bé...mẹ phải xin lỗi nó. Thời gian qua, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều...con bé không có lỗi...là do mẹ ích kỉ. Tử Di, con nghĩ Thiên Thiên nó có tha thứ cho mẹ không?

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm của hoa tử đinh hương.

- Đúng vậy Thiên Thiên rất ngoan, con bé sẽ tha thứ cho mẹ.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, giọt nước nơi khóe mắt bị bà nhanh chóng gạt đi.

Bệnh viện buổi tối trở nên thật vắng vẻ, trong phòng bệnh đặc biệt nó ngồi dựa vào lòng hắn, vừa chơi game trên điện thoại vừa ăn dâu tây hắn mới sai người mua về. Còn hắn thì vòng tay ôm nó, thỉnh thoảng lại góp ý vài câu.

Bệnh viện chính thức trở thành nơi hẹn hò lí tưởng của hai anh chị kia.

Hai người mải chơi đến nỗi có người vào phòng mà chẳng biết, mãi đến khi người lên tiếng thì hai người mới ngẩng lên nhìn.

- Cô Uyển Như!

Hắn như không tin vào mắt mình, khuôn mặt lạnh lùng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Nó bấy giờ mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mặt.

Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ở người toát ra sự thanh cao và quý phái như muốn lấn át người khác. Khuôn mặt mang đậm nét phương đông và chưa có dấu hiệu của tuổi già, mái tóc được búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Nói tóm lại là người phụ nữ này rất đẹp.

"Con phải tránh xa Hy Thần ra nếu không muốn bị mẹ đánh."

Đầu nó bỗng nhiên đau như bị ai đánh, giọng nói đầy đe dọa lướt qua trong giây lát.

Nó dùng tay xoa xoa hai bên thái dương. Ánh mắt nhanh chóng rời khỏi người phụ nữ kia, nó quay lại úp mặt vào ngực hắn. Cả người run lẩy bẩy.

- Sao vậy? - Hắn lo lắng hỏi.

Nó không nói gì, khẽ lắc đầu, hai tay túm chặt vạt áo hắn.

Mắt bà Uyển Như hơi đanh lại trước cảnh tượng này, để lại một câu nói sau đó quay người bỏ đi.

- Hy Thần, khi nào rảnh cô sẽ đến thăm con sau.

Phải một lúc lâu sau khi người phụ nữ kia dời đi nó mới trở lại bình thường nhưng ánh mắt lại trở nên thật trống rỗng.

Hắn quan sát biểu hiện lạ lùng của nó, tự hỏi không biết tại sai nó lại sợ hãi như vậy.

- Muốn ăn chút gì không tôi đi mua. - Hắn ân cần hỏi.

Nó lắc đầu, giọng mệt mỏi:

- Em muốn ngủ.

- Được! Vậy ngủ đi sáng mai tỉnh dậy sẽ không còn mệt nữa.

Nó ngoan ngoãn nằm xuống giường nhưng mãi mà chẳng ngủ được. Trong lòng có cảm giác không an toàn.

- Không ngủ được? - Hắn hỏi.

- Ừm!

- Muốn đi dạo với tôi không?

Gật gật.

Khu vườn phía sau bệnh viện được thắp sáng bằng ánh đèn màu vàng trông thật lãng mạn. Không khí trong lành không còn mùi thuốc sát trùng.

Nó nắm chặt tay hắn, bước từng bước chậm rãi, tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Nó ngước mắt lên nhìn trời, ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh.

- Hy Thần, ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt.

- Bất cứ nơi nào em tới cũng sẽ có tôi ở đó.

- Tại sao?

- Vì tôi yêu em quá nhiều rồi, đồ ngốc.

Hắn từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán nó.

- Cái này là thay cho lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em.

Môi nó bất giác nở một nụ cười hạnh phúc, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.

- Hy Thần, anh biết không, thật ra em cũng thích anh từ hai năm trước.

Khuôn mặt đẹp trai giả bộ ngạc nhiên, giọng trêu chọc.

- Vậy là em yêu thầm tôi suốt hai năm à?

- Em...đâu có. - Nó ngượng ngùng phản bác, mặt đỏ lựng cả lên.

Trong không gian yên tĩnh của buổi tối hôm đó, hương vị hạnh phúc lan tỏa khắp nơi.

Trong ngôi biệt thự màu tím sang trọng, bà Uyển Như đi đi lại lại, tay cầm một tập hồ sơ có ba chữ Hàn Thiên Di được in trên bìa.

- Thiên Thiên, trước đây ta ép con không được lại gần Hy Thần vì Tử Di nhưng bây giờ thì khác rồi, ta sẽ không để con bé Thiên Di kia cướp mất Hy Thần của con.

Sau khi ra viện, hắn quyết định chuyên tâm ôn thi đại học, dù sao cũng chỉ còn có bốn tháng nữa. Nó thì vừa kinh doanh quán bar vừa đi học, một công đôi việc. Từ khi chuyển đến ở với Ni Ni nó không nhận tiền của đại tỷ nữa mà tự thân kiếm tiền.

- Tôi có thể nuôi em đừng kinh doanh quán bar nữa. - Hắn vừa làm bài vừa nói với nó đang ngồi tính toán tiền nong bên cạnh.

- Anh có thể nuôi em cả đời được sao? Hơn nữa em có chân có tay, có thể tự kiếm tiền...tiền của anh hãy để dành cho tương lai đi. - Nó khẽ mỉm cười nhìn hắn, trong giọng nói có chút không tự nhiên.

- Không ngờ em lại tính xa như vậy! Bây giờ có nuôi thêm hai người như em thì sau này tôi vẫn đủ tiền nuôi con của chúng ta.

Nó trợn mắt lên nhìn hắn, ý của nó đâu có xa vời như vậy. Đầu óc hắn quả thực rất không trong sáng.

- Em đâu có nói sẽ lấy anh. - Nó quay mặt đi hướng khác, giả vờ giận dỗi.

- Vậy em cam tâm nhường tôi cho người khác? Tốt thôi, có rất nhiều người đang sẵn sàng chết vì tôi.

- Ai nói vậy? - Nó quay ngoắt lại, liếc hắn một cái sắc lẹm. - Anh lại ảo tưởng sức mạnh giống tên Hoàng Nguyên kia rồi.

Hắn lừ mắt nhìn nó, không nói thêm câu nào, cúi xuống tiếp tục làm bài.

- Này! Anh đang giận đấy à?

Im ắng.

- Hy Thần! - Nó lắc lắc cánh tay hắn, giọng nũng nịu.

- Đừng ồn nữa tôi đang làm bài. - Giọng hắn lạnh băng.

- Anh muốn thế nào thì mới hết giận đây? - Nó đành phải xuống nước năn nỉ, mặt méo xẹo.

Hắn khẽ mỉm cười thích thú, cốc nhẹ vào trán nó.

- Vậy hãy ngoan ngoãn làm mẹ của các con tôi sau này.

Gì...gì chứ? Hắn lại trêu nó. Ahhhh!!! Tức chết mất thôi.

Nó đứng dậy bỏ vào trong nhà, hai má đỏ lựng. Cứ bị trêu như thế này thêm mấy lần nữa chắc mặt nó biến thành màu đỏ luôn mất.

Bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh. Trên sân thượng của ngôi biệt thự màu xanh nhạt, hai bóng người ngồi dựa lưng vào nhau, cùng ngắm nhìn bầu trời.

- Hy Thần! Kể cho em nghe về gia đình trước đây của anh được không? - Giọng nói của nó thật rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

- Gia đình tôi?

- Đúng vậy!

Hắn im lặng một lúc rồi mới cất giọng trầm lạnh, từ từ kể lại. Ánh mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó.

- Gia đình tôi trước đây, theo như người ngoài nhìn vào thì đúng chuẩn một gia đình vừa giàu có vừa hạnh phúc. Nhưng chẳng ai biết được gia đình đó được tạo dựng trên lợi ích kinh doanh chứ không phải tình yêu đích thực, rất giống trong phim đúng không? - Hắn cười khẩy, ánh mắt bỗng trở nên thật đáng sợ. - Khi tôi năm tuổi, tôi lần đầu tiên được chứng kiến bố đánh mẹ rất dã man. Năm tôi tám tuổi, mẹ vì bố mà tự tử nhưng may mắn là tôi đã phát hiện kịp. Năm tôi lên mười, mẹ mắc bệnh trầm cảm, bà lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngay cả tôi bà cũng không nhận ra. Cho đến khi tôi mười hai tuổi, tôi mới phát hiện ra rằng mẹ chỉ giả bệnh để bố không ly hôn với bà, tôi đã rất hận bố và đau đớn nhất chính là mẹ không cho phép tôi hận ông ta vì bà yêu ông ta. Chết tiệt! nhiều lúc tôi chỉ muốn hét lên với mẹ rằng đừng có hành hạ bản thân vì người đàn ông đó nữa nhưng...tôi không muốn làm mẹ đau khổ thêm nữa. Và cũng chính năm ấy, trong một lần đưa mẹ đi chữa bệnh, ông ta phát hiện mẹ đang lừa mình và đã nổi giận...em có muốn nghe tiếp không? - Đột nhiên hắn quay lại hỏi nó, ánh mắt hơi phức tạp

- Anh có muốn kể tiếp không? - Mắt nó đã hơi ươn ướt, dè dặt hỏi.

- Khi về đến nhà, ông ta không ngừng lăng mạ và đánh đập mẹ. Tôi chạy vào can thì bị ông ta cho một cái bạt tai, mẹ thấy vậy thì rất tức giận, đó là lần đầu tiên tôi thấy bà tức giận như vậy. Trong lúc kích động, mẹ đã dùng dao đâm ông ta rồi tự sát. Tôi đã chứng kiến tất cả mà không thể làm được gì.

Nó nắm chặt lấy tay hắn, giọng nghèn nghẹn.

- Đừng kể nữa!

Hắn mỉm cười như không có gì.

- Vậy em hãy kể về gia đình của em đi.

- Em...còn không nhớ nổi mặt bố mẹ ruột của mình. Em chỉ nhớ rằng sau khi bị tai nạn, em được đưa tới cô nhi viện và mấy tháng sau được một gia đình không có con nhận nuôi. Họ đối xử với em rất tốt cho đến khi họ sinh được một đứa con gái. Kể từ đó cuộc sống của em giống như ở địa ngục vậy, những trận đòn roi, những lời chửi mắng rủa xả cay nghiệt. Tất cả những thứ đó được trút lên đầu em hằng ngày mặc dù em chẳng biết em đã làm gì sai. Có lẽ họ không muốn nuôi không em nữa nên mới làm như vậy. Đếm năm mười lăm tuổi thì em bỏ đi, sau đó như thế nào anh đã biết cả rồi đấy.

- Hai chúng ta đều có một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. - Hắn nhếch môi cười, một nụ cười chua chát, cười thay cho cái cuộc sống khốn nạn mà cả hai đã phải trải qua.

- Hy Thần! ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt. - Nó dựa vào vai hắn, hai mắt hướng lên bầu trời đầy sao. - Thật yên bình!

Hắn vòng tay ôm lấy nó, hai mắt dần khép lại, giọng nói trầm lạnh vang vọng trong đêm tối.

- Không cần biết ngày mai hay tương lai sẽ như thế nào, chỉ cần em biết rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, mãi mãi.

/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status