Hoàng Nguyên quyết định ở lại nhà họ Hoàng ăn tối cùng với bố mẹ. Mục đích chính là tìm hiểu thêm về cô gái giả danh Thiên Di kia.
Bữa ăn tối diễn ra trong bầu không khí không mấy thoải mái, một phần là vì Lã Uyển Như đột nhiên đề cập đến vấn đề đính hôn của Hoàng Nguyên với Thiên Di, một phần là vì sự im lặng khác thường của Nguyên.
Thiên Thiên chỉ lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyên một cái nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu cô ta liền vội vàng cúi mặt xuống.
- Lâu rồi hai đứa không gặp nhau, lát ăn xong Nguyên hãy đưa Thiên Thiên đi đâu đó chơi nhé.
Lã Uyển Như đang nói chuyện với bố mẹ Hoàng Nguyên, liếc thấy biểu hiện kì lạ của con gái liền lên tiếng giúp đỡ.
- Dạ! - Nguyên đáp mà không chút do dự.
Bữa ăn kết thúc, Nguyên lái xe đưa Thiên Thiên đi vòng vòng quanh thành phố, trên mặt là sự thờ ơ đến vô cảm.
- Anh Nguyên...anh có chuyện không vui à? - Thiên Thiên rụt rè lên tiếng hỏi.
- Không!
- Anh...suốt 10 năm qua chưa từng nhớ đến em à?
...
- Chắc là anh không nhớ em rồi...nên mới không nói chuyện với em.
Thiên Thiên buồn bã nói, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn Nguyên.
Nguyên bất ngờ đánh tay lái cho xe sát vào vỉa hè rồi dừng lại. Hai tay điều khiển vô lăng thu lại trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo dấy lên tia nhìn cảnh cáo.
- Đừng giả vờ nữa, dù trước mặt những người khác cô đóng có đạt đến đâu thì trong mắt tôi cô vẫn không phải là Thiên Di.
- Anh nói gì vậy? Em đúng là Thiên Di mà!
Thiên Thiên cố che giấu sự sợ hãi vừa bùng lên nơi đáy mắt, cao giọng hỏi.
- Còn cả giọng nói đó nữa, cô cũng không bao giờ bắt trước giống cô ấy được. - Như chẳng màng đến thái độ của người bên cạnh, Nguyên tiếp tục nói ra điều mình cần phải nói.
- Anh đã biết rồi à? - Chất giọng cùng sắc mặt thay đổi 180 độ.
- Hừ! cô muốn gì?
- Tôi muốn gì ấy hả? Tôi muốn Hàn Thiên Di phải sống không bằng chết và đặc biệt là muốn cướp anh từ tay con nhỏ đó.
Thiên Thiên thản nhiên nói như kiểu cô ta đã quá quen với hoàn cảnh như thế này rồi. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, ánh mắt bị bao phủ bởi sự căm ghét cùng thù hận.
- Nghe nói gần đây cô ta đang dần nhớ lại, thần kinh có chút không ổn định...
- Ổn hay không cũng chẳng liên quân đến cô, rốt cuộc cô là ai? - Nguyên lạnh lùng cắt ngang.
- Bí mật.
Sau đó Thiên Thiên mở cửa xe và bước ra ngoài, trước khi rời đi không quên nháy mắt với Hoàng Nguyên.
- Chết tiệt!
Nguyên tức giận đập tay vào vô lăng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, tựa như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trong tầm mắt. Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối.
Trời mùa hạ, dù đêm có khuya đến mấy cũng vẫn nóng như thường vậy mà trong lòng một người lại đang lạnh đến xuyên thấu tim gan.
Chiếc bóng cô độc trải dài xuống mặt đường phía sau, từng bước chân chậm rãi lướt trên con đường vắng vẻ. Tính ra nó cũng đã đi bộ hơn mười tiếng đồng hồ, chân từ lâu đã bị tê rần vì mỏi nhưng con người tâm trí bất ổn kia vẫn chẳng thèm dừng lại.
Đi thêm một đoạn nữa nơi nó muốn đến nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Đẩy chiếc cổng gỗ nhỏ màu trắng, nó nhẹ bước vào khoảng sân trồng rất nhiều tử đinh hương. Ngôi nhà gỗ nhỏ được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo bỗng trở nên thật cô độc, giống như bản thân nó bây giờ, cô đơn, lạc lõng.
Thả mình xuống thảm cỏ mát lạnh, lúc này đối diện với nó là bầu trời đầy sao cùng với mặt trăng bị khuyết mất một nửa. Tay đưa lên chạm vào chiếc nhẫn được xỏ qua sợi dây bạc mà hắn tặng, cười khổ.
"Sợi dây này là chứng minh cho việc em đã thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh em hãy coi sợi dây này chính là tôi...và nếu một ngày nào đó em không cần đến nó nữa thì em có thể trả lại."
- Chiếc vòng này không thể nào thay thế được anh...Anh không quay lại thì em trả lại nó bằng cách nào?...Còn 6 ngày nữa.
Sau cùng nó cũng dần chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn thoáng ẩn thoáng hiện nụ cười chua chát.
Thức dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc khiến nó tỉnh táo hẳn. Cuộn mình lại trong chiếc chăn mỏng, khẽ hít lấy mùi hương mát dịu ấy một lần nữa, nó mới rời khỏi giường.
Lê cái thân xác mệt giã dời xuống được đến dưới nhà, nó giật mình khi thấy một bàn đầy thức ăn và một tên con trai đeo tạp dề đang cặm cụi nấu cái gì đó.
- Hàn Thiên Di mày lại gặp ảo giác rồi! Nhưng mà lần này ảo ảnh lại có tóc màu nâu. Chẳng nhẽ mới đổi màu tóc???- Nó nói nhỏ, tay đưa lên vỗ vỗ vào đầu rồi lại dụi mắt.
Cơ mà những món ăn bốc khói nghi ngút cùng tên con trai tóc nâu đang đeo tạp dề kia vẫn không biến mất hoặc mờ dần đi.
Đột nhiên tên con trai đó quay lại, hai ánh mắt giao nhau trong một giây. Nó biết lần này không phải ảo giác, là người thật. Trong mắt không khỏi ánh lên sự thất vọng nhưng vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của Hoàng Nguyên nó liền thu hồi cái sự thất vọng ngày một lớn dần kia lại, nở nụ cười gượng gạo, hỏi.
- Sao em lại ở đây?
- Là anh đưa em về.
- Nhưng sao anh biết em ở...ở đâu mà đưa về?
- Tôi bảo bác tài lái xe đi theo em. - Lại nở một nụ cười. - Đi bộ hơn mười tiếng, đúng là chỉ người điên mới làm như thế.
Nó mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, uể oải kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
- Mau ăn đi! - Nguyên đẩy đĩa mỳ ý đến trước mặt nó.
- Nhưng em không muốn ăn.
- Tôi mất công dậy từ sớm để nấu cho em vậy mà chỉ nhận được năm chữ "em không muốn ăn".
Nguyên có vẻ giận trước sự thờ ơ của nó, đĩa mỳ vừa được đẩy đến trước mặt nó trong nháy mắt đã bị quăng vào thùng rác ở góc bếp.
Nó nhăn mặt nhìn hành động kỳ quái của cái người tên Nguyên kia, phán một câu xanh rờn.
- Em muốn ăn mỳ xào trứng.
Và thế là cái người đang bừng bừng lửa giận kia ngay lập tức nở nụ cười ấm áp quay lại bếp làm món mỳ xào trứng.
Kết thúc bữa sáng, nó cảm thấy cơ thể mình đã có thêm chút năng lượng. Ờ thì cũng phải công nhận tên Hoàng Nguyên kia có tài nấu ăn đi, ngon hơn những món mà Hy Thần từng nấu cho nó.
Lại nhớ đến hắn nữa rồi, aizzz...thiết nghĩ trước đây không nên việc gì cũng làm cùng hắn như vậy để rồi bây giờ cứ hễ động đến việc gì là lại nhớ đến hắn.
Vừa bước chân vào cổng trường nó đã bị mấy đứa đàn em vây lấy, nhìn từ đầu đến chân như sinh vật lạ. Tiếng xì xào bàn tán lại bắt đầu nổi lên.
- Chẳng nhẽ đại tỷ có em song sinh?
- Không đúng, nghe nói đại tỷ là trẻ mồ côi mà.
- Cô gái kia vừa nói mình tên Hoàng Thiên Di, họ khác với đại tỷ mà.
- Đúng vậy, mới cả chị em thì sao có thể đặt tên giống nhau được.
...bla...bla...
Bình thường thì chỉ cần lừ mắt một cái là bọn chúng sẽ tự động giãn ra nhưng hôm nay tâm trí đang thả trôi theo đoạn kí ức nào đó nên nó cũng chả biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi Hoàng Nguyên cầm tay kéo đi thì nó mới sực tỉnh. Lúc này mới để ý đến cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, mắt nó dừng lại trên người cô gái đang đứng cách mình không xa.
1s...2s...3s mắt mở to nhìn về phía cô gái đó, trong đầu không thôi tự hỏi "Chẳng lẽ mình có chị em song sinh? Thế quái nào cô ta lại giống mình đến thế?"
Mặc kệ lực kéo khá mạnh của Nguyên, nó đứng khựng lại, nheo mắt nhìn thật kĩ cô gái kia.
- Đừng nhìn! - Nguyên đột nhiên đứng chắn trước mặt nó, nói như ra lệnh.
- Nhưng cô ta...
- Không! Cô ta không giống em, một chút cũng không giống. - Nguyên vội vã ngắt lời nó.
Đúng lúc đó một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Nguyên.
- Anh Nguyên!
Hoàng Nguyên từ từ quay lại nơi vừa phát ra cái giọng nói khiến cậu cảm thấy ghê tởm kia đồng thời đẩy nó đứng ra phía sau cậu.
- Có chuyện gì? - Nguyên nhìn cô gái trước mặt bấngnh mắt chán ghét lạnh lùng hỏi.
- Anh Nguyên, ai đang đứng sau anh vậy?
Phớt lờ sự lạnh nhạt của Hoàng Nguyên, cô gái vờ ngạc nhiên hỏi. Cử chỉ cùng lời nói hết sức dịu dàng khiêdn người ta cảm thấy cô gái này thật mỏng manh cần được bảo vệ. Chẳng một ai nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin cùng một chút khiêu khích của cô ta.
- Cô là ai? - Nó bước ra từ sau lưng Hoàng Nguyên, hỏi.
- Tôi là Hoàng Thiên Di, học sinh mới chuyển đến.
Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra ý muốn bắt tay với nó.
Nó nhìn bàn tay đang giơ trước mặt mình rồi lạnh lùng quay mặt đi.
- Nếu muốn ở lại ngôi trường này thì đổi tên đi, ở đây chỉ có mình tôi tên Thiên Di thôi.
Sau đó kéo tay Nguyên rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên cùng thán phục của bọn đàn em.
Nó không hề biết rằng kể từ giây phút gặp cô gái đó, cuộc sống của nó trong năm ngày tiếp theo chẳng khác gì địa ngục.
- Anh quen con nhỏ vừa nãy à? - Nó khoanh tay lại, người dựa vào gốc cây, nhìn Nguyên dò xét.
- Cũng không hẳn.
- Thế mà cô ta lại biết anh...mà anh vào trường em làm gì? - Nó vẫn không buông tha cho Nguyên, tiếp tục đặt câu hỏi.
- Em quên cái này. - Nguyên nói rồi giơ cái balô ra trước mặt nó.
Thảo nào lúc nãy cảm thấy vai nhẹ nhẹ hoá ra là quên balô ở trên xe. Haizz, đầu mới chả óc. Nó ngượng ngùng cầm lấy balô, vậy mà nó cứ tưởng tên Nguyên này cố tình chạy vào để gặp con nhỏ trông giống hệt nó kia.
Ơ! Mà có như thế thật thì làm sao, nó cũng chỉ coi Nguyên là bạn, hơn chút nữa thì là anh trai. Nếu Nguyên có cố tình vào gặp con nhỏ kia thật thì nó cũng chẳng có quyền tức giận. Chẳng lẽ nó đang ghen sao??? Không! Không phải, chắc là do con nhỏ đó có ngoại hình giống nó nên mới thấy khó chịu như vậy. Phải rồi là do con nhỏ đó có ngoại hình và tên giống nó nên mới vậy.
Sau khi tự lí giải sự tức giận vô lí của bản thân bằng một lí do cực kì có lí, nó quay qua chào Hoàng Nguyên rồi ung dung đi về lớp, tâm trạng có chút vui vui khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai kia.
Lớp học vốn lúc nào cũng náo nhiệt ồn ã một cách thái quá giờ đây còn náo nhiệt gấp đôi vì sự xuất hiện của một người. Chả là cái người tên Hoàng Thiên Di kia, mới được xếp vào lớp của nó học. Chuyện tên trùng nhau thì cũng chẳng có gì to tát nhưng trớ trêu thay đến cả mặt cũng giống, điều này khiến cho bọn học sinh không khỏi tò mò liệu đây có phải vị đại tỷ danh bất hư truyền thứ hai của trường hay không?
Nhác thấy bóng dáng Hàn Thiên Di ở cửa lớp đám học sinh liền im bặt, lặng lẽ tránh xa cô nàng mới chuyển đến, giương mắt theo dõi xem chuyện hay gì sẽ diễn ra.
Nhưng trái với sự mong đợi của mọi người, Hàn Thiên Di một cái liếc mắt cũng chẳng thèm để lại trên người cô nàng mới chuyển đến, dửng dưng ngồi vào chỗ của mình và...nằm gục xuống bàn ngủ.
Thật ra là cái con người vừa mới gục mặt xuống bàn để ngủ kia đâu có để ý đến chuyện gì đang xảy ra trong lớp, tâm trí còn đang ở tận đâu đâu vẫn chưa chịu quay về hiện tại. Cái này gọi là triệu chứng trước khi phát điên.
Kết thúc một buổi học như bao ngày khác, nó vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi xách cặp ra về, mắt vẫn còn díu lại vì buồn ngủ. Lúc đi qua chiếc bàn thứ ba từ trên xuống ở dãy ngoài, nó đột nhiên dừng lại, buông một câu hỏi cộc lốc.
- Đổi tên chưa?
Người được hỏi thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười ngượng nghịu, nhỏ nhẹ nói.
- Ở nhà mẹ vẫn gọi tôi là Thiên Thiên, hay vậy đi thay vì gọi tôi là Thiên Di mọi người hãy gọi là Thiên Thiên để khỏi nhầm với cậu.
- Cũng được! - Nó toan bước đi nhưng nghĩ ra chuyện gì đó lại dừng lại. - Sao cô lại giống tôi thế?
Những người còn lại trong lớp đang vểnh tai lên hóng chuyện vừa nghe thấy câu hỏi bá đạo ấy không hẹn mà gặp cùng nhau trợn tròn mắt. Ai có thể trả lời câu hỏi này được cơ chứ???
Cô nàng mới chuyển đến cũng đứng hình trước câu hỏi của nó, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
- Người giống người cũng đâu có gì lạ, có lẽ kiếp trước chúng ta là chị em với nhau cũng nên.
- ATSM. (ảo tưởng sức mạnh)
Đấy là câu cuối cùng nó để lại trước khi bước ra khỏi lớp.
Vừa về đến nhà Hoàng Thiên Di đã thấy xe của Jason và Lã Uyển Như đỗ ở trong sân, cô nàng cẩn thận quan sát trước sau, thấy không có ai mới nhẹ nhàng tiến vào nhà.
Tại phòng khách, Lã Uyển Như ngồi đối diện với Jason, khuôn mặt bà ta không có bất kì thứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt là để lộ một chút sự nghi ngờ.
- Tại sao con gái ta lại giống con nhỏ Hàn Thiên Di kia đến vậy? - Lã Uyển Như cất chất giọng khàn khàn hỏi người đối diện, tay xoay xoay li trà bằng sứ.
Nép sát mình vào góc cửa, Hoàng Thiên Di cố dỏng tai lên để nghe xem chuyện gì đang xảy ra trong phòng khách rộng lớn.
- Người giống người đâu có gì lạ, tôi nghe nói Hàn Thiên Di từng bị tai nạn, mặt bị thương không nhẹ nên phải phẫu thuật chỉnh hình.
Jason thản nhiên đến mức dường như những gì hắn ta vừa nói là sự thật vậy, môi còn khẽ nhếch lên thích thú. Cá sắp mắc lưới rồi, xem ra kế hoạch lần này của hắn ta sẽ thành công tốt đẹp.
- Tại sao người của tôi không điều tra ra việc này?
Lã Uyển Như vẫn chưa tin tưởng lắm vào câu trả lời mình vừa nghe được, tiếp tục hỏi.
- Chuyện này đã được Vũ Hoàng Nguyên, con rể tương lai của bà ém nhẹm dĩ nhiên người của bà không tìm thấy rồi.
Hoàng Thiên Di nấp sau cửa nhếch môi đầy khinh bỉ, câu chuyện điên rồ nhất mà cô nàng từng nghe. Phẫu thuật chỉnh hình? Không ngờ một con người thông minh và xảo quyệt như Lã Uyển Như lại tin vào cái lí do củ chuối này.
Lại đưa mắt nhìn Jason, từ mắt hắn ta loé lên một tia đắc thắng, điều này khiến Hoàng Thiên Di nhớ lại một ngày nào đó hai tháng trước.
Sân sau trường THPT Blue Sky.
Ôm theo tất cả sự tổn thương, cô gái dáng người nhỏ nhắn nửa ngồi nửa quỳ nơi ghế đá, đang úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.
Thích rồi yêu đơn phương một người suốt bốn năm, đến lúc đủ dũng cảm để thổ lộ thì người ta lại phũ phàng từ chối, nói mình đã có người khác.
Đau! Đau như xé ruột xé gan, cộng thêm cả sự tuyệt vọng đến nao lòng. Tình yêu là gì mà khiến ta đau khổ đến như vậy. Cô tưởng chừng mình đang rơi xuống một bờ vực không đáy nào đấy, tối tăm, mù mịt. Đúng lúc đó, có một bàn tay đưa ra kéo cô dậy. Bàn tay ấy lạnh lẽo tựa như đá nhưng vững chắc đến không ngờ. Như tìm được chiếc thang cứu hộ, cô vội vàng leo lên, mong rời khỏ cái vực thẳm không đáy này.
- Cô yêu Hoàng Nguyên? - Chàng trai khuôn mặt đẹp như hoa nghiên đầu hỏi cô gái đang quỳ khóc.
Cô gái giật mình ngẩng lên nhìn, cảm xúc trên mặt thay đổi từ đau thương sang ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên sang ngại ngùng, rụt rè lên tiếng.
- Tam...Tam Thiên Vương.
- Gọi tôi là Jason! - Chàng trai nhẹ nhàng ra lệnh.
- Anh...sao anh biết chuyện tôi thích anh Nguyên?
- Xem ra cô rất yêu Hoàng Nguyên nên mới gọi thân mật như vậy. - Jason khóe miệng kéo lên thành nụ cười tà mị.
- Tôi...tôi...
- Không cần phải ngại...thế nào, có phải cô rất yêu Hoàng Nguyên?
- Đúng! Nhưng anh ấy không yêu tôi, anh ấy nói mình đã thích một người khác...tôi...tôi không muốn anh ấy phải khó xử vì tôi. - Cô gái nhìn thẳng vào Jason trả lời thành thật, hiếm có khi nào cô lại có dũng khí nói ra tất cả như lúc này.
- Vậy để tôi khuyên cô một câu, vứt cái gọi là tình yêu cao thượng gì đó đi, cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, yêu một người mà phải chống mắt ra nhìn người đó ở bên một đứa con gái khác thì thật là ngu ngốc. Yêu thì phải chiếm lấy người đó bằng mọi cách.
Ngừng một lát, Jason quan sát nét mặt cô gái nhỏ, nhếch môi cười, tiếp tục gieo giắc vào đầu cô gái những thứ chẳng mấy tốt đẹp.
- Nếu cô đã yêu Hoàng Nguyên như vậy thì giành lại cậu ấy đi, tôi sẽ giúp.
- Giúp...bằng cách nào? - Cô gái đã ngừng khóc, rụt rè hỏi.
- Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được.
Suy nghĩ một lát, cô gái cương quyết gật đầu, dù sao cũng chẳng mất gì.
Quay trở lại hiện tại, Hoàng Thiên Di nép sát mình vào cánh cửa, cả người khẽ run. Hai tháng qua cô nàng không biết mình đã biến thành người như thế nào nữa. Đắp lên mặt lớp mặt nạ dày cộm, học tập theo thói quen tính cách của một người mà mình mới biết vài tháng trước - Hàn Thiên Di. Đó có lẽ là điều điên rồ nhất trong cuộc đời cô nàng nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nhìn Hàn Thiên Di cười nói vui vẻ với Hoàng Nguyên rồi cái cách anh chăm sóc cô ta khiến cô nàng không thể thở nổi. Vừa ghen lại vừa đố kỵ, cô nàng đúng là không thể giương mắt nhìn hai người họ như vậy. Hoàng Nguyên phải thuộc về Hạ Nhi này.
- Hoàng Nguyên? Thằng nhóc đó thì liên quan gì tới con nhỏ Hàn Thiên Di kia?
Trong phòng khách, câu chuyện vẫn được tiếp tục mà không hè biết nó đang bị nghe lén bởi người thứ ba.
- Tất nhiên là liên quan, Hoàng Nguyên cũng thích con nhỏ đó chẳng khác gì Hy Thần.
- Hừ! - Lã Uyển Như tức giận đập tay xuống bàn khiến nước trà sóng sánh cả ra ngoài. - Rốt cuộc con nhỏ đó có gi đặc biệt mà hai thằng nhóc Hy Thần và Hoàng Nguyên cứ bám lấy không chịu buông?
"Cô ta là con gái bà tất nhiên phải đặc biệt rồi." - Jason thầm nghĩ.
- Có đặc biệt hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là con gái bà hiện tại cũng thích Hoàng Nguyên.
- Cậu...cậu nói gì...chẳng phải con bé thích Hy Thần sao? - Lã Uyển Như từ tức giận chuyển sang ngạc nhiên nhìn Jason, hỏi.
- Đó là trước đây, bây giờ người cô ấy thích là Hoàng Nguyên. À, lần này bà không cần can thiệp, tôi sẽ giúp con gái bà có được Vũ Hoàng Nguyên.
- Không ngờ cậu còn trẻ mà lại độc ác như vậy! Thôi được, Hàn Thiên Di xem ra sẽ còn chịu khổ dài dài vì cậu.
Jason không bình luận thêm điều gì, cúi chào Lã Uyển Như rồi đứng dậy ra về. Lúc đi ngang qua chỗ cánh cửa lớn, mắt khẽ ánh lên tia cười quỷ dị.
Hoàng Thiên Di chợt thấy rùng mình trước nụ cười đó, con người này thật không đơn giản.
Bữa ăn tối diễn ra trong bầu không khí không mấy thoải mái, một phần là vì Lã Uyển Như đột nhiên đề cập đến vấn đề đính hôn của Hoàng Nguyên với Thiên Di, một phần là vì sự im lặng khác thường của Nguyên.
Thiên Thiên chỉ lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyên một cái nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu cô ta liền vội vàng cúi mặt xuống.
- Lâu rồi hai đứa không gặp nhau, lát ăn xong Nguyên hãy đưa Thiên Thiên đi đâu đó chơi nhé.
Lã Uyển Như đang nói chuyện với bố mẹ Hoàng Nguyên, liếc thấy biểu hiện kì lạ của con gái liền lên tiếng giúp đỡ.
- Dạ! - Nguyên đáp mà không chút do dự.
Bữa ăn kết thúc, Nguyên lái xe đưa Thiên Thiên đi vòng vòng quanh thành phố, trên mặt là sự thờ ơ đến vô cảm.
- Anh Nguyên...anh có chuyện không vui à? - Thiên Thiên rụt rè lên tiếng hỏi.
- Không!
- Anh...suốt 10 năm qua chưa từng nhớ đến em à?
...
- Chắc là anh không nhớ em rồi...nên mới không nói chuyện với em.
Thiên Thiên buồn bã nói, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn Nguyên.
Nguyên bất ngờ đánh tay lái cho xe sát vào vỉa hè rồi dừng lại. Hai tay điều khiển vô lăng thu lại trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo dấy lên tia nhìn cảnh cáo.
- Đừng giả vờ nữa, dù trước mặt những người khác cô đóng có đạt đến đâu thì trong mắt tôi cô vẫn không phải là Thiên Di.
- Anh nói gì vậy? Em đúng là Thiên Di mà!
Thiên Thiên cố che giấu sự sợ hãi vừa bùng lên nơi đáy mắt, cao giọng hỏi.
- Còn cả giọng nói đó nữa, cô cũng không bao giờ bắt trước giống cô ấy được. - Như chẳng màng đến thái độ của người bên cạnh, Nguyên tiếp tục nói ra điều mình cần phải nói.
- Anh đã biết rồi à? - Chất giọng cùng sắc mặt thay đổi 180 độ.
- Hừ! cô muốn gì?
- Tôi muốn gì ấy hả? Tôi muốn Hàn Thiên Di phải sống không bằng chết và đặc biệt là muốn cướp anh từ tay con nhỏ đó.
Thiên Thiên thản nhiên nói như kiểu cô ta đã quá quen với hoàn cảnh như thế này rồi. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, ánh mắt bị bao phủ bởi sự căm ghét cùng thù hận.
- Nghe nói gần đây cô ta đang dần nhớ lại, thần kinh có chút không ổn định...
- Ổn hay không cũng chẳng liên quân đến cô, rốt cuộc cô là ai? - Nguyên lạnh lùng cắt ngang.
- Bí mật.
Sau đó Thiên Thiên mở cửa xe và bước ra ngoài, trước khi rời đi không quên nháy mắt với Hoàng Nguyên.
- Chết tiệt!
Nguyên tức giận đập tay vào vô lăng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, tựa như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trong tầm mắt. Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối.
Trời mùa hạ, dù đêm có khuya đến mấy cũng vẫn nóng như thường vậy mà trong lòng một người lại đang lạnh đến xuyên thấu tim gan.
Chiếc bóng cô độc trải dài xuống mặt đường phía sau, từng bước chân chậm rãi lướt trên con đường vắng vẻ. Tính ra nó cũng đã đi bộ hơn mười tiếng đồng hồ, chân từ lâu đã bị tê rần vì mỏi nhưng con người tâm trí bất ổn kia vẫn chẳng thèm dừng lại.
Đi thêm một đoạn nữa nơi nó muốn đến nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Đẩy chiếc cổng gỗ nhỏ màu trắng, nó nhẹ bước vào khoảng sân trồng rất nhiều tử đinh hương. Ngôi nhà gỗ nhỏ được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo bỗng trở nên thật cô độc, giống như bản thân nó bây giờ, cô đơn, lạc lõng.
Thả mình xuống thảm cỏ mát lạnh, lúc này đối diện với nó là bầu trời đầy sao cùng với mặt trăng bị khuyết mất một nửa. Tay đưa lên chạm vào chiếc nhẫn được xỏ qua sợi dây bạc mà hắn tặng, cười khổ.
"Sợi dây này là chứng minh cho việc em đã thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh em hãy coi sợi dây này chính là tôi...và nếu một ngày nào đó em không cần đến nó nữa thì em có thể trả lại."
- Chiếc vòng này không thể nào thay thế được anh...Anh không quay lại thì em trả lại nó bằng cách nào?...Còn 6 ngày nữa.
Sau cùng nó cũng dần chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn thoáng ẩn thoáng hiện nụ cười chua chát.
Thức dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc khiến nó tỉnh táo hẳn. Cuộn mình lại trong chiếc chăn mỏng, khẽ hít lấy mùi hương mát dịu ấy một lần nữa, nó mới rời khỏi giường.
Lê cái thân xác mệt giã dời xuống được đến dưới nhà, nó giật mình khi thấy một bàn đầy thức ăn và một tên con trai đeo tạp dề đang cặm cụi nấu cái gì đó.
- Hàn Thiên Di mày lại gặp ảo giác rồi! Nhưng mà lần này ảo ảnh lại có tóc màu nâu. Chẳng nhẽ mới đổi màu tóc???- Nó nói nhỏ, tay đưa lên vỗ vỗ vào đầu rồi lại dụi mắt.
Cơ mà những món ăn bốc khói nghi ngút cùng tên con trai tóc nâu đang đeo tạp dề kia vẫn không biến mất hoặc mờ dần đi.
Đột nhiên tên con trai đó quay lại, hai ánh mắt giao nhau trong một giây. Nó biết lần này không phải ảo giác, là người thật. Trong mắt không khỏi ánh lên sự thất vọng nhưng vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của Hoàng Nguyên nó liền thu hồi cái sự thất vọng ngày một lớn dần kia lại, nở nụ cười gượng gạo, hỏi.
- Sao em lại ở đây?
- Là anh đưa em về.
- Nhưng sao anh biết em ở...ở đâu mà đưa về?
- Tôi bảo bác tài lái xe đi theo em. - Lại nở một nụ cười. - Đi bộ hơn mười tiếng, đúng là chỉ người điên mới làm như thế.
Nó mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, uể oải kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
- Mau ăn đi! - Nguyên đẩy đĩa mỳ ý đến trước mặt nó.
- Nhưng em không muốn ăn.
- Tôi mất công dậy từ sớm để nấu cho em vậy mà chỉ nhận được năm chữ "em không muốn ăn".
Nguyên có vẻ giận trước sự thờ ơ của nó, đĩa mỳ vừa được đẩy đến trước mặt nó trong nháy mắt đã bị quăng vào thùng rác ở góc bếp.
Nó nhăn mặt nhìn hành động kỳ quái của cái người tên Nguyên kia, phán một câu xanh rờn.
- Em muốn ăn mỳ xào trứng.
Và thế là cái người đang bừng bừng lửa giận kia ngay lập tức nở nụ cười ấm áp quay lại bếp làm món mỳ xào trứng.
Kết thúc bữa sáng, nó cảm thấy cơ thể mình đã có thêm chút năng lượng. Ờ thì cũng phải công nhận tên Hoàng Nguyên kia có tài nấu ăn đi, ngon hơn những món mà Hy Thần từng nấu cho nó.
Lại nhớ đến hắn nữa rồi, aizzz...thiết nghĩ trước đây không nên việc gì cũng làm cùng hắn như vậy để rồi bây giờ cứ hễ động đến việc gì là lại nhớ đến hắn.
Vừa bước chân vào cổng trường nó đã bị mấy đứa đàn em vây lấy, nhìn từ đầu đến chân như sinh vật lạ. Tiếng xì xào bàn tán lại bắt đầu nổi lên.
- Chẳng nhẽ đại tỷ có em song sinh?
- Không đúng, nghe nói đại tỷ là trẻ mồ côi mà.
- Cô gái kia vừa nói mình tên Hoàng Thiên Di, họ khác với đại tỷ mà.
- Đúng vậy, mới cả chị em thì sao có thể đặt tên giống nhau được.
...bla...bla...
Bình thường thì chỉ cần lừ mắt một cái là bọn chúng sẽ tự động giãn ra nhưng hôm nay tâm trí đang thả trôi theo đoạn kí ức nào đó nên nó cũng chả biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi Hoàng Nguyên cầm tay kéo đi thì nó mới sực tỉnh. Lúc này mới để ý đến cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, mắt nó dừng lại trên người cô gái đang đứng cách mình không xa.
1s...2s...3s mắt mở to nhìn về phía cô gái đó, trong đầu không thôi tự hỏi "Chẳng lẽ mình có chị em song sinh? Thế quái nào cô ta lại giống mình đến thế?"
Mặc kệ lực kéo khá mạnh của Nguyên, nó đứng khựng lại, nheo mắt nhìn thật kĩ cô gái kia.
- Đừng nhìn! - Nguyên đột nhiên đứng chắn trước mặt nó, nói như ra lệnh.
- Nhưng cô ta...
- Không! Cô ta không giống em, một chút cũng không giống. - Nguyên vội vã ngắt lời nó.
Đúng lúc đó một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Nguyên.
- Anh Nguyên!
Hoàng Nguyên từ từ quay lại nơi vừa phát ra cái giọng nói khiến cậu cảm thấy ghê tởm kia đồng thời đẩy nó đứng ra phía sau cậu.
- Có chuyện gì? - Nguyên nhìn cô gái trước mặt bấngnh mắt chán ghét lạnh lùng hỏi.
- Anh Nguyên, ai đang đứng sau anh vậy?
Phớt lờ sự lạnh nhạt của Hoàng Nguyên, cô gái vờ ngạc nhiên hỏi. Cử chỉ cùng lời nói hết sức dịu dàng khiêdn người ta cảm thấy cô gái này thật mỏng manh cần được bảo vệ. Chẳng một ai nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin cùng một chút khiêu khích của cô ta.
- Cô là ai? - Nó bước ra từ sau lưng Hoàng Nguyên, hỏi.
- Tôi là Hoàng Thiên Di, học sinh mới chuyển đến.
Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra ý muốn bắt tay với nó.
Nó nhìn bàn tay đang giơ trước mặt mình rồi lạnh lùng quay mặt đi.
- Nếu muốn ở lại ngôi trường này thì đổi tên đi, ở đây chỉ có mình tôi tên Thiên Di thôi.
Sau đó kéo tay Nguyên rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên cùng thán phục của bọn đàn em.
Nó không hề biết rằng kể từ giây phút gặp cô gái đó, cuộc sống của nó trong năm ngày tiếp theo chẳng khác gì địa ngục.
- Anh quen con nhỏ vừa nãy à? - Nó khoanh tay lại, người dựa vào gốc cây, nhìn Nguyên dò xét.
- Cũng không hẳn.
- Thế mà cô ta lại biết anh...mà anh vào trường em làm gì? - Nó vẫn không buông tha cho Nguyên, tiếp tục đặt câu hỏi.
- Em quên cái này. - Nguyên nói rồi giơ cái balô ra trước mặt nó.
Thảo nào lúc nãy cảm thấy vai nhẹ nhẹ hoá ra là quên balô ở trên xe. Haizz, đầu mới chả óc. Nó ngượng ngùng cầm lấy balô, vậy mà nó cứ tưởng tên Nguyên này cố tình chạy vào để gặp con nhỏ trông giống hệt nó kia.
Ơ! Mà có như thế thật thì làm sao, nó cũng chỉ coi Nguyên là bạn, hơn chút nữa thì là anh trai. Nếu Nguyên có cố tình vào gặp con nhỏ kia thật thì nó cũng chẳng có quyền tức giận. Chẳng lẽ nó đang ghen sao??? Không! Không phải, chắc là do con nhỏ đó có ngoại hình giống nó nên mới thấy khó chịu như vậy. Phải rồi là do con nhỏ đó có ngoại hình và tên giống nó nên mới vậy.
Sau khi tự lí giải sự tức giận vô lí của bản thân bằng một lí do cực kì có lí, nó quay qua chào Hoàng Nguyên rồi ung dung đi về lớp, tâm trạng có chút vui vui khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của ai kia.
Lớp học vốn lúc nào cũng náo nhiệt ồn ã một cách thái quá giờ đây còn náo nhiệt gấp đôi vì sự xuất hiện của một người. Chả là cái người tên Hoàng Thiên Di kia, mới được xếp vào lớp của nó học. Chuyện tên trùng nhau thì cũng chẳng có gì to tát nhưng trớ trêu thay đến cả mặt cũng giống, điều này khiến cho bọn học sinh không khỏi tò mò liệu đây có phải vị đại tỷ danh bất hư truyền thứ hai của trường hay không?
Nhác thấy bóng dáng Hàn Thiên Di ở cửa lớp đám học sinh liền im bặt, lặng lẽ tránh xa cô nàng mới chuyển đến, giương mắt theo dõi xem chuyện hay gì sẽ diễn ra.
Nhưng trái với sự mong đợi của mọi người, Hàn Thiên Di một cái liếc mắt cũng chẳng thèm để lại trên người cô nàng mới chuyển đến, dửng dưng ngồi vào chỗ của mình và...nằm gục xuống bàn ngủ.
Thật ra là cái con người vừa mới gục mặt xuống bàn để ngủ kia đâu có để ý đến chuyện gì đang xảy ra trong lớp, tâm trí còn đang ở tận đâu đâu vẫn chưa chịu quay về hiện tại. Cái này gọi là triệu chứng trước khi phát điên.
Kết thúc một buổi học như bao ngày khác, nó vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi xách cặp ra về, mắt vẫn còn díu lại vì buồn ngủ. Lúc đi qua chiếc bàn thứ ba từ trên xuống ở dãy ngoài, nó đột nhiên dừng lại, buông một câu hỏi cộc lốc.
- Đổi tên chưa?
Người được hỏi thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười ngượng nghịu, nhỏ nhẹ nói.
- Ở nhà mẹ vẫn gọi tôi là Thiên Thiên, hay vậy đi thay vì gọi tôi là Thiên Di mọi người hãy gọi là Thiên Thiên để khỏi nhầm với cậu.
- Cũng được! - Nó toan bước đi nhưng nghĩ ra chuyện gì đó lại dừng lại. - Sao cô lại giống tôi thế?
Những người còn lại trong lớp đang vểnh tai lên hóng chuyện vừa nghe thấy câu hỏi bá đạo ấy không hẹn mà gặp cùng nhau trợn tròn mắt. Ai có thể trả lời câu hỏi này được cơ chứ???
Cô nàng mới chuyển đến cũng đứng hình trước câu hỏi của nó, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
- Người giống người cũng đâu có gì lạ, có lẽ kiếp trước chúng ta là chị em với nhau cũng nên.
- ATSM. (ảo tưởng sức mạnh)
Đấy là câu cuối cùng nó để lại trước khi bước ra khỏi lớp.
Vừa về đến nhà Hoàng Thiên Di đã thấy xe của Jason và Lã Uyển Như đỗ ở trong sân, cô nàng cẩn thận quan sát trước sau, thấy không có ai mới nhẹ nhàng tiến vào nhà.
Tại phòng khách, Lã Uyển Như ngồi đối diện với Jason, khuôn mặt bà ta không có bất kì thứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt là để lộ một chút sự nghi ngờ.
- Tại sao con gái ta lại giống con nhỏ Hàn Thiên Di kia đến vậy? - Lã Uyển Như cất chất giọng khàn khàn hỏi người đối diện, tay xoay xoay li trà bằng sứ.
Nép sát mình vào góc cửa, Hoàng Thiên Di cố dỏng tai lên để nghe xem chuyện gì đang xảy ra trong phòng khách rộng lớn.
- Người giống người đâu có gì lạ, tôi nghe nói Hàn Thiên Di từng bị tai nạn, mặt bị thương không nhẹ nên phải phẫu thuật chỉnh hình.
Jason thản nhiên đến mức dường như những gì hắn ta vừa nói là sự thật vậy, môi còn khẽ nhếch lên thích thú. Cá sắp mắc lưới rồi, xem ra kế hoạch lần này của hắn ta sẽ thành công tốt đẹp.
- Tại sao người của tôi không điều tra ra việc này?
Lã Uyển Như vẫn chưa tin tưởng lắm vào câu trả lời mình vừa nghe được, tiếp tục hỏi.
- Chuyện này đã được Vũ Hoàng Nguyên, con rể tương lai của bà ém nhẹm dĩ nhiên người của bà không tìm thấy rồi.
Hoàng Thiên Di nấp sau cửa nhếch môi đầy khinh bỉ, câu chuyện điên rồ nhất mà cô nàng từng nghe. Phẫu thuật chỉnh hình? Không ngờ một con người thông minh và xảo quyệt như Lã Uyển Như lại tin vào cái lí do củ chuối này.
Lại đưa mắt nhìn Jason, từ mắt hắn ta loé lên một tia đắc thắng, điều này khiến Hoàng Thiên Di nhớ lại một ngày nào đó hai tháng trước.
Sân sau trường THPT Blue Sky.
Ôm theo tất cả sự tổn thương, cô gái dáng người nhỏ nhắn nửa ngồi nửa quỳ nơi ghế đá, đang úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.
Thích rồi yêu đơn phương một người suốt bốn năm, đến lúc đủ dũng cảm để thổ lộ thì người ta lại phũ phàng từ chối, nói mình đã có người khác.
Đau! Đau như xé ruột xé gan, cộng thêm cả sự tuyệt vọng đến nao lòng. Tình yêu là gì mà khiến ta đau khổ đến như vậy. Cô tưởng chừng mình đang rơi xuống một bờ vực không đáy nào đấy, tối tăm, mù mịt. Đúng lúc đó, có một bàn tay đưa ra kéo cô dậy. Bàn tay ấy lạnh lẽo tựa như đá nhưng vững chắc đến không ngờ. Như tìm được chiếc thang cứu hộ, cô vội vàng leo lên, mong rời khỏ cái vực thẳm không đáy này.
- Cô yêu Hoàng Nguyên? - Chàng trai khuôn mặt đẹp như hoa nghiên đầu hỏi cô gái đang quỳ khóc.
Cô gái giật mình ngẩng lên nhìn, cảm xúc trên mặt thay đổi từ đau thương sang ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên sang ngại ngùng, rụt rè lên tiếng.
- Tam...Tam Thiên Vương.
- Gọi tôi là Jason! - Chàng trai nhẹ nhàng ra lệnh.
- Anh...sao anh biết chuyện tôi thích anh Nguyên?
- Xem ra cô rất yêu Hoàng Nguyên nên mới gọi thân mật như vậy. - Jason khóe miệng kéo lên thành nụ cười tà mị.
- Tôi...tôi...
- Không cần phải ngại...thế nào, có phải cô rất yêu Hoàng Nguyên?
- Đúng! Nhưng anh ấy không yêu tôi, anh ấy nói mình đã thích một người khác...tôi...tôi không muốn anh ấy phải khó xử vì tôi. - Cô gái nhìn thẳng vào Jason trả lời thành thật, hiếm có khi nào cô lại có dũng khí nói ra tất cả như lúc này.
- Vậy để tôi khuyên cô một câu, vứt cái gọi là tình yêu cao thượng gì đó đi, cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, yêu một người mà phải chống mắt ra nhìn người đó ở bên một đứa con gái khác thì thật là ngu ngốc. Yêu thì phải chiếm lấy người đó bằng mọi cách.
Ngừng một lát, Jason quan sát nét mặt cô gái nhỏ, nhếch môi cười, tiếp tục gieo giắc vào đầu cô gái những thứ chẳng mấy tốt đẹp.
- Nếu cô đã yêu Hoàng Nguyên như vậy thì giành lại cậu ấy đi, tôi sẽ giúp.
- Giúp...bằng cách nào? - Cô gái đã ngừng khóc, rụt rè hỏi.
- Cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được.
Suy nghĩ một lát, cô gái cương quyết gật đầu, dù sao cũng chẳng mất gì.
Quay trở lại hiện tại, Hoàng Thiên Di nép sát mình vào cánh cửa, cả người khẽ run. Hai tháng qua cô nàng không biết mình đã biến thành người như thế nào nữa. Đắp lên mặt lớp mặt nạ dày cộm, học tập theo thói quen tính cách của một người mà mình mới biết vài tháng trước - Hàn Thiên Di. Đó có lẽ là điều điên rồ nhất trong cuộc đời cô nàng nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nhìn Hàn Thiên Di cười nói vui vẻ với Hoàng Nguyên rồi cái cách anh chăm sóc cô ta khiến cô nàng không thể thở nổi. Vừa ghen lại vừa đố kỵ, cô nàng đúng là không thể giương mắt nhìn hai người họ như vậy. Hoàng Nguyên phải thuộc về Hạ Nhi này.
- Hoàng Nguyên? Thằng nhóc đó thì liên quan gì tới con nhỏ Hàn Thiên Di kia?
Trong phòng khách, câu chuyện vẫn được tiếp tục mà không hè biết nó đang bị nghe lén bởi người thứ ba.
- Tất nhiên là liên quan, Hoàng Nguyên cũng thích con nhỏ đó chẳng khác gì Hy Thần.
- Hừ! - Lã Uyển Như tức giận đập tay xuống bàn khiến nước trà sóng sánh cả ra ngoài. - Rốt cuộc con nhỏ đó có gi đặc biệt mà hai thằng nhóc Hy Thần và Hoàng Nguyên cứ bám lấy không chịu buông?
"Cô ta là con gái bà tất nhiên phải đặc biệt rồi." - Jason thầm nghĩ.
- Có đặc biệt hay không tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là con gái bà hiện tại cũng thích Hoàng Nguyên.
- Cậu...cậu nói gì...chẳng phải con bé thích Hy Thần sao? - Lã Uyển Như từ tức giận chuyển sang ngạc nhiên nhìn Jason, hỏi.
- Đó là trước đây, bây giờ người cô ấy thích là Hoàng Nguyên. À, lần này bà không cần can thiệp, tôi sẽ giúp con gái bà có được Vũ Hoàng Nguyên.
- Không ngờ cậu còn trẻ mà lại độc ác như vậy! Thôi được, Hàn Thiên Di xem ra sẽ còn chịu khổ dài dài vì cậu.
Jason không bình luận thêm điều gì, cúi chào Lã Uyển Như rồi đứng dậy ra về. Lúc đi ngang qua chỗ cánh cửa lớn, mắt khẽ ánh lên tia cười quỷ dị.
Hoàng Thiên Di chợt thấy rùng mình trước nụ cười đó, con người này thật không đơn giản.
/42
|