Sân sau trong giờ học không một bóng người, nó yên lặng ngồi trên một chiếc ghế đá, vẻ mặt trầm ngâm.
"Tại sao lại khó chịu thế này, ánh mắt đó và cả hai câu nói kia cùng với bầu không khí kì lạ trong căng tin nữa...rốt cuộc thì chủ nhân của chiếc ghế màu trắng đó là ai?...tại sao lại..."
Một lon coca lạnh áp vào má cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, giật mình nhìn lên thì thấy Hạo Dân đang đứng trước mặt vừa thở vừa nói:
- Lên lớp tìm cậu không thấy hóa ra lại trốn ở đây, gây ra chuyện động trời xong bỏ chạy.
-Chuyện động trời? - nó ngạc nhiên nhìn Hạo Dân, rốt cuộc thì nó gây ra chuyện động trời gì? sao nó lại không biết nhỉ???
- À...thì cậu vừa làm tổn thương danh dự của hai trong ba đại thiên vương được đám nữ sinh rất rất hâm mộ, không phải là chuyện động trời thì còn chuyện gì.
- Tổn thương danh dự? Tớ nhớ là tớ chỉ nói sự thật thôi mà, sao lại tổn thương danh dự? Mà rốt cuộc thì tam đại thiên vương là cái quái gì và cả hai bộ bàn ghế dở hơi trong căng tin nữa, cậu kể hết cho tớ nghe đi.
- Cậu đi tìm mấy đứa con gái mà hỏi, sao lại hỏi tớ chứ?
- Không, mau kể đi nếu không tối nay tớ sẽ không giúp cậu đòi lại địa bàn đâu.
- Cậu...bây giờ lại còn có kiểu đe dọa tớ nữa, hừ kể thì kể.
Nó khẽ cười thầm trong lòng khi nghe câu nói của Hạo Dân, bật nắp lon coca uống một hơi sau đó ngồi im nghe Hạo Dân kể.
- Tam đại thiên vương là tên đám nữ sinh trong trường đặt cho ba người ngồi bên chiếc bàn màu trắng. Người cậu vừa cãi nhau cùng là Vũ Hoàng Nguyên, người thứ hai là Hàn Hy Thần và là người có đông fan nhất còn người thứ ba là Trần Minh Tú. Sở dĩ nói cậu gây tổn thương danh dự cho hai trong ba người họ là vì thứ nhất - chưa ai dám mặt đối mặt lời qua tiếng lại với Hoàng Nguyên như thế nhất là con gái, thứ hai - cậu lại nhắc đến chủ nhân của chiếc ghế thứ tư bên phía bọn họ trong khi Hy Thần đã cấm không ai được nhắc đến.
- Chủ nhân...của chiếc ghế đó là...một cô gái...đúng không?
- Ừ! chị ấy tên là Tử Di, Tử Di có hôn ước với Hy Thần từ nhỏ và quan trọng là hai người họ đều có tình cảm với nhau.
- Vậy...cô gái đó đâu?
- Hai năm trước, đại tỷ bị một băng nhóm xã hội đen đánh lén trên đường đi học về, đại tỷ bị thương rất nặng, trong lúc cố gắng chạy trốn đại tỷ đã gặp Tử Di và được chị ấy giúp. Nhưng một chuyện không may đã xảy ra...lúc chạy qua đường họ không để ý có một chiếc xe ô tô đang lao đến với một tốc độ rất nhanh. Khi phát hiện ra thì chiếc xe chỉ còn cách họ khoảng mười mét, Tử Di đã đẩy đại tỷ sang một bên và bị tai nạn...sau đó chị ấy mất. Bắt đầu từ đó Hy Thần cấm mọi người không được nhắc đến Tử Di nữa và chính thức tuyên bố đối đầu với đại tỷ vì anh ấy nghĩ đại tỷ đã hại Tử Di. Cái vụ bàn ghế ở căng tin cũng từ đó mà ra. À cái bọn mà đợt trước đuổi bắt cậu và đại tỷ là người của Hy Thần đấy.
- Tớ hiểu rồi, cảm ơn vì đã kể cho tớ nghe mọi chuyện...bây giờ tớ muốn về nhà, cậu lấy cặp về hộ tớ. - vẻ mặt không chút biểu cảm, nó nói với Hạo Dân rồi chậm rãi đi về phía cổng sau.
- À! tối nay 7h bar Paradise.
Đó là câu nói vọng lại sau khi nó trèo qua cánh cổng.
**********
Đưa từng bước chân chậm chạp trên con đường không một bóng người, nó đi như thế không biết đã bao lâu, thỉnh thoảng lại có một cơn gió thu thổi qua làm bay vài sợi tóc mái màu hạt dẻ. Khẽ thu mình lại trong chiếc áo khoác mỏng, nó đưa đôi mắt trống rỗng nhìn bầu trời ảm đạm, và u ám.
"Cô gái đó chắc hẳn là đẹp và thuần khiết như một thiên thần...sắp mưa rồi!".
"Tại sao lại khó chịu thế này, ánh mắt đó và cả hai câu nói kia cùng với bầu không khí kì lạ trong căng tin nữa...rốt cuộc thì chủ nhân của chiếc ghế màu trắng đó là ai?...tại sao lại..."
Một lon coca lạnh áp vào má cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, giật mình nhìn lên thì thấy Hạo Dân đang đứng trước mặt vừa thở vừa nói:
- Lên lớp tìm cậu không thấy hóa ra lại trốn ở đây, gây ra chuyện động trời xong bỏ chạy.
-Chuyện động trời? - nó ngạc nhiên nhìn Hạo Dân, rốt cuộc thì nó gây ra chuyện động trời gì? sao nó lại không biết nhỉ???
- À...thì cậu vừa làm tổn thương danh dự của hai trong ba đại thiên vương được đám nữ sinh rất rất hâm mộ, không phải là chuyện động trời thì còn chuyện gì.
- Tổn thương danh dự? Tớ nhớ là tớ chỉ nói sự thật thôi mà, sao lại tổn thương danh dự? Mà rốt cuộc thì tam đại thiên vương là cái quái gì và cả hai bộ bàn ghế dở hơi trong căng tin nữa, cậu kể hết cho tớ nghe đi.
- Cậu đi tìm mấy đứa con gái mà hỏi, sao lại hỏi tớ chứ?
- Không, mau kể đi nếu không tối nay tớ sẽ không giúp cậu đòi lại địa bàn đâu.
- Cậu...bây giờ lại còn có kiểu đe dọa tớ nữa, hừ kể thì kể.
Nó khẽ cười thầm trong lòng khi nghe câu nói của Hạo Dân, bật nắp lon coca uống một hơi sau đó ngồi im nghe Hạo Dân kể.
- Tam đại thiên vương là tên đám nữ sinh trong trường đặt cho ba người ngồi bên chiếc bàn màu trắng. Người cậu vừa cãi nhau cùng là Vũ Hoàng Nguyên, người thứ hai là Hàn Hy Thần và là người có đông fan nhất còn người thứ ba là Trần Minh Tú. Sở dĩ nói cậu gây tổn thương danh dự cho hai trong ba người họ là vì thứ nhất - chưa ai dám mặt đối mặt lời qua tiếng lại với Hoàng Nguyên như thế nhất là con gái, thứ hai - cậu lại nhắc đến chủ nhân của chiếc ghế thứ tư bên phía bọn họ trong khi Hy Thần đã cấm không ai được nhắc đến.
- Chủ nhân...của chiếc ghế đó là...một cô gái...đúng không?
- Ừ! chị ấy tên là Tử Di, Tử Di có hôn ước với Hy Thần từ nhỏ và quan trọng là hai người họ đều có tình cảm với nhau.
- Vậy...cô gái đó đâu?
- Hai năm trước, đại tỷ bị một băng nhóm xã hội đen đánh lén trên đường đi học về, đại tỷ bị thương rất nặng, trong lúc cố gắng chạy trốn đại tỷ đã gặp Tử Di và được chị ấy giúp. Nhưng một chuyện không may đã xảy ra...lúc chạy qua đường họ không để ý có một chiếc xe ô tô đang lao đến với một tốc độ rất nhanh. Khi phát hiện ra thì chiếc xe chỉ còn cách họ khoảng mười mét, Tử Di đã đẩy đại tỷ sang một bên và bị tai nạn...sau đó chị ấy mất. Bắt đầu từ đó Hy Thần cấm mọi người không được nhắc đến Tử Di nữa và chính thức tuyên bố đối đầu với đại tỷ vì anh ấy nghĩ đại tỷ đã hại Tử Di. Cái vụ bàn ghế ở căng tin cũng từ đó mà ra. À cái bọn mà đợt trước đuổi bắt cậu và đại tỷ là người của Hy Thần đấy.
- Tớ hiểu rồi, cảm ơn vì đã kể cho tớ nghe mọi chuyện...bây giờ tớ muốn về nhà, cậu lấy cặp về hộ tớ. - vẻ mặt không chút biểu cảm, nó nói với Hạo Dân rồi chậm rãi đi về phía cổng sau.
- À! tối nay 7h bar Paradise.
Đó là câu nói vọng lại sau khi nó trèo qua cánh cổng.
**********
Đưa từng bước chân chậm chạp trên con đường không một bóng người, nó đi như thế không biết đã bao lâu, thỉnh thoảng lại có một cơn gió thu thổi qua làm bay vài sợi tóc mái màu hạt dẻ. Khẽ thu mình lại trong chiếc áo khoác mỏng, nó đưa đôi mắt trống rỗng nhìn bầu trời ảm đạm, và u ám.
"Cô gái đó chắc hẳn là đẹp và thuần khiết như một thiên thần...sắp mưa rồi!".
/42
|