- Nhất định tôi sẽ không để yên cho con nhỏ Hàn Thiên Di đó.
Hoàng Nguyên đi đi lại lại trong phòng khách nhà Hy Thần, tay liên tục đưa lên lau miệng, khuôn mặt đầy tức tối.
- Cậu muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa sao? - Minh Tú đang nghịch điện thoại ngẩng lên hỏi.
- Hừ! Tại sao cô ta có thể cho tôi ăn thịt chuột cơ chứ lại còn...Ahhh! bụng tôi...
Và lần thứ n trong ngày Hoàng Nguyên phải chạy hết tốc lực vào nhà vệ sinh.
- Thần! Tôi đã sai người điều tra về Hàn Thiên Di giúp cậu. - Minh Tú bỏ điện thoại xuống, nói.
- Thế nào?
- Thiên Di bỏ nhà đi từ hai năm trước không biết vì lí do gì sau đó gặp Phan Bội Doanh và được cô ta nhận làm em gái và được lên làm phó bang chủ của Black sau một năm. Thiên Di nổi tiếng là ra tay tàn nhẫn hầu như mọi người trong giới đều biết đến cô ấy với cái tên "sát thủ đòi nợ" nhưng lại không biết mặt, cũng nhờ Thiên Di mà Black có thêm rất nhiều địa bàn kinh doanh. Đó là tất cả những thông tin tôi tìm được.
Hắn trầm ngâm không nói gì, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh nó đang cười.
- Xem ra con nhỏ đó cũng chẳng tốt đẹp gì dám bỏ nhà đi bụi. - Hoàng Nguyên nói bằng chất giọng mỉa mai - Cậu không tìm được lí do cô ta bỏ nhà sao?
- Không, ngay cả người của Black cũng không biết.
- Thần! đừng bảo với tôi là cậu thích cái con nhỏ Hàn Thiên Di ấy nhé, chẳng qua là tính cách cô ta rất giống tiểu Di thôi cậu không nên lầm tưởng cô ta là tiểu Di, tiểu Di ch...
- Ah Nguyên cậu bảo là có đồ gì mới cho tôi xem mà. - Minh Tú đột nhiên đứng bật dậy bịt mồm Hoàng Nguyên, cười cười nói.
- Ồ ì ôi ói ế ao ờ? (đồ gì tôi nói thế bao giờ?)
- Đi thôi - Tú lườm Nguyên một cái rồi kéo anh ta ra cửa và không quên quay lại nói với hắn - Tối 9h tôi sẽ qua đón cậu.
Hắn chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
- Tại sao cậu lại bịt mồm tôi rồi kéo ra đây?
Hoàng Nguyên hỏi khi hai người đã yên vị tại một góc của bar Paradise.
- Cậu còn hỏi nữa, khó khăn lắm cái tên Hy Thần đó mới quên được tiểu Di vậy mà cậu lại nhắc đến tiểu Di trước mặt cậu ấy, nếu tôi không bịt mồm cậu lại có lẽ cậu đã phun ra câu "tiểu Di chết rồi" mất.
- Tôi chỉ muốn nhắc cậu ta đừng có lầm tưởng con nhỏ đáng ghét Hàn Thiên Di đó là tiểu Di, nếu không cậu ấy sẽ càng đau khổ hơn..mà thật ra tiểu Di với Tử Di...à không có gì.
Hoàng Nguyên bỗng dưng im lặng sau câu nói của mình, ánh mắt lại hướng về nơi xa xăm nào đó. Cậu không biết rằng phía đối diện môi của Trần Minh Tú hơi nhếch lên.
9h tối bar Paradise.
- Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp tụ tập đông đủ như hôm nay ai không say sẽ phải trả tiền hết chỗ này. - Nó đứng dậy và nâng ly rượu màu đỏ hồng lên, nói thật to để mọi người cùng nghe thấy.
- 1,2,3, Zô...1,2,3, Zô...1,2,3, Uống - Những người có mặt tại đó cùng nâng cốc và hô thật to.
- Đại tỷ, chị định mở rộng địa bàn à? - Sau khi uống cạn ly rượu của mình nó quay sang hỏi.
- Ừm...nhưng chị chưa biết mở rộng khu nào, mỗi băng nhóm ít thì có hơn 200 mạng nhưng chúng được White bảo kê còn đông thì phải hơn 500 mạng mà chúng ta thì chỉ có gần 400 người.
- Haizz nếu ngay từ đầu chị cho em đi đánh chiếm địa bàn thay vì đi đòi nợ thì địa bàn của chúng ta đã rộng hơn bây giờ nhiều.
- Cốp!
- Ai daaa...Thiên ca sao anh lại cốc đầu em. - nó dùng tay xoa xoa đầu mặt phụng phịu.
- Em lại còn trách Bội Doanh nữa, cô ấy làm thế vì không muốn em bị thương, mà ngay cả việc đòi nợ em cũng làm không xong thì đi đánh chiếm địa bàn kiểu gì.
- What? Lần nào em chả mang đầy đủ tiền về.
- Chủ nợ thuê chúng ta đi đòi tiền chứ không thuê chúng ta đánh cho con nợ nhập viện rồi cướp tiền của người ta, đã thế lại còn bắt chủ nợ phải giao cho em một phần địa bàn kinh doanh thì mới đưa tiền nữa chứ.
- Thì...một mũi tên trúng hai đích còn gì. Đại tỷ chị nên dạy lại ông chồng tương này đi đừng để anh ấy cốc đầu em nữa sẽ bị giảm trí thông minh đấy.
- Nhóc con em muốn chết hả? Mà thằng nhóc Hạo Dân đâu? mọi lần hai đứa vẫn dính lấy nhau như hình với bóng cơ mà.
Thiếu Thiên khéo léo đổi đề tài, mắt không ngừng liếc nó.
- Đại tỷ, chị xem chắc chắn anh Thiên có tật giật mình nên mới đổi chủ đề nhanh đến thế. - nó vừa nói vừa dùng ánh mắt kiểu thách thức nhìn Thiếu Thiên.
- Hai người không cãi nhau một lần/ngày thì chết sao. - Bội Doanh trừng mắt nhìn nó với Thiếu Thiên - nếu còn cãi nhau nữa tôi sẽ cho hai người ra đường ở đấy.
- Xì! em sẽ đến nhà Hạo Dân ở, ở cùng nhà với anh rể có khi chết lúc nào không hay.
Sau đó nó đứng dậy cúi chào Bội Doanh và Thiếu Thiên rồi đi ra ngoài.
- Con nhóc này thật là...cũng tại em chiều nó quá đấy.
**************
- Nắng ấm xa dần rồi...nắng ấm xa dần rồi...
Vừa bước chân ra khỏi cửa quán bar thì chuông điện thoại của nó reo.
- Alo!
- Di cậu mau đến phố xxx giúp tớ...bốp...Aaa...tút...tút...tút...
Trong điện thoại vang lên tiếng gậy gỗ đập vào một vật gì đó, ngay sau đó là tiếng hét của Hạo Dân và điện thoại bị ngắt.
- Chết tiệt! - nó cất điện thoại vào túi và chạy đến chỗ chiếc Audi A8 đỗ gần đấy.
"Hạo Dân cậu đừng có xảy ra chuyện gì nếu không tớ sẽ...Ahhhh! điên mất"
Khuôn mặt nó trông thật đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe màu trắng bạc phóng như bay trên con đường đã thưa người.
***************
Kítttt...
Chiếc xe dừng lại ở đầu một con ngõ nhỏ, tín hiệu GPS trên điện thoại của Hạo Dân phát ra rừ con ngõ này. Nó với lấy chiếc côn nhị khúc ở băng ghế sau rồi mở cửa xuống xe.
Con ngõ nhỏ vắng tanh, không có một tia sáng. Đi được một đoạn nó nghe thấy tiếng người đang nói chuyện và ánh sáng mờ mờ phát ra chỗ khúc ngoặt trong con ngõ. Cố gắng đi thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện, nó đứng sát vào bức tường chỗ khúc ngoặt, từ từ nghiêng đầu ra quan sát phía trước.
Trước mặt nó là một khu đất trống cỏ mọc um tùm, có một khu nhà đang thi công và có vài tên to con đang đứng canh ở đó.
"Chết tiệt! chả có cách nào để lẻn vào đó mà không chạm mặt mấy tên kia cả" - mặt nó khẽ nhăn lại suy nghĩ - "Đành liều vậy"
Hoàng Nguyên đi đi lại lại trong phòng khách nhà Hy Thần, tay liên tục đưa lên lau miệng, khuôn mặt đầy tức tối.
- Cậu muốn bị bẽ mặt thêm một lần nữa sao? - Minh Tú đang nghịch điện thoại ngẩng lên hỏi.
- Hừ! Tại sao cô ta có thể cho tôi ăn thịt chuột cơ chứ lại còn...Ahhh! bụng tôi...
Và lần thứ n trong ngày Hoàng Nguyên phải chạy hết tốc lực vào nhà vệ sinh.
- Thần! Tôi đã sai người điều tra về Hàn Thiên Di giúp cậu. - Minh Tú bỏ điện thoại xuống, nói.
- Thế nào?
- Thiên Di bỏ nhà đi từ hai năm trước không biết vì lí do gì sau đó gặp Phan Bội Doanh và được cô ta nhận làm em gái và được lên làm phó bang chủ của Black sau một năm. Thiên Di nổi tiếng là ra tay tàn nhẫn hầu như mọi người trong giới đều biết đến cô ấy với cái tên "sát thủ đòi nợ" nhưng lại không biết mặt, cũng nhờ Thiên Di mà Black có thêm rất nhiều địa bàn kinh doanh. Đó là tất cả những thông tin tôi tìm được.
Hắn trầm ngâm không nói gì, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh nó đang cười.
- Xem ra con nhỏ đó cũng chẳng tốt đẹp gì dám bỏ nhà đi bụi. - Hoàng Nguyên nói bằng chất giọng mỉa mai - Cậu không tìm được lí do cô ta bỏ nhà sao?
- Không, ngay cả người của Black cũng không biết.
- Thần! đừng bảo với tôi là cậu thích cái con nhỏ Hàn Thiên Di ấy nhé, chẳng qua là tính cách cô ta rất giống tiểu Di thôi cậu không nên lầm tưởng cô ta là tiểu Di, tiểu Di ch...
- Ah Nguyên cậu bảo là có đồ gì mới cho tôi xem mà. - Minh Tú đột nhiên đứng bật dậy bịt mồm Hoàng Nguyên, cười cười nói.
- Ồ ì ôi ói ế ao ờ? (đồ gì tôi nói thế bao giờ?)
- Đi thôi - Tú lườm Nguyên một cái rồi kéo anh ta ra cửa và không quên quay lại nói với hắn - Tối 9h tôi sẽ qua đón cậu.
Hắn chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
- Tại sao cậu lại bịt mồm tôi rồi kéo ra đây?
Hoàng Nguyên hỏi khi hai người đã yên vị tại một góc của bar Paradise.
- Cậu còn hỏi nữa, khó khăn lắm cái tên Hy Thần đó mới quên được tiểu Di vậy mà cậu lại nhắc đến tiểu Di trước mặt cậu ấy, nếu tôi không bịt mồm cậu lại có lẽ cậu đã phun ra câu "tiểu Di chết rồi" mất.
- Tôi chỉ muốn nhắc cậu ta đừng có lầm tưởng con nhỏ đáng ghét Hàn Thiên Di đó là tiểu Di, nếu không cậu ấy sẽ càng đau khổ hơn..mà thật ra tiểu Di với Tử Di...à không có gì.
Hoàng Nguyên bỗng dưng im lặng sau câu nói của mình, ánh mắt lại hướng về nơi xa xăm nào đó. Cậu không biết rằng phía đối diện môi của Trần Minh Tú hơi nhếch lên.
9h tối bar Paradise.
- Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp tụ tập đông đủ như hôm nay ai không say sẽ phải trả tiền hết chỗ này. - Nó đứng dậy và nâng ly rượu màu đỏ hồng lên, nói thật to để mọi người cùng nghe thấy.
- 1,2,3, Zô...1,2,3, Zô...1,2,3, Uống - Những người có mặt tại đó cùng nâng cốc và hô thật to.
- Đại tỷ, chị định mở rộng địa bàn à? - Sau khi uống cạn ly rượu của mình nó quay sang hỏi.
- Ừm...nhưng chị chưa biết mở rộng khu nào, mỗi băng nhóm ít thì có hơn 200 mạng nhưng chúng được White bảo kê còn đông thì phải hơn 500 mạng mà chúng ta thì chỉ có gần 400 người.
- Haizz nếu ngay từ đầu chị cho em đi đánh chiếm địa bàn thay vì đi đòi nợ thì địa bàn của chúng ta đã rộng hơn bây giờ nhiều.
- Cốp!
- Ai daaa...Thiên ca sao anh lại cốc đầu em. - nó dùng tay xoa xoa đầu mặt phụng phịu.
- Em lại còn trách Bội Doanh nữa, cô ấy làm thế vì không muốn em bị thương, mà ngay cả việc đòi nợ em cũng làm không xong thì đi đánh chiếm địa bàn kiểu gì.
- What? Lần nào em chả mang đầy đủ tiền về.
- Chủ nợ thuê chúng ta đi đòi tiền chứ không thuê chúng ta đánh cho con nợ nhập viện rồi cướp tiền của người ta, đã thế lại còn bắt chủ nợ phải giao cho em một phần địa bàn kinh doanh thì mới đưa tiền nữa chứ.
- Thì...một mũi tên trúng hai đích còn gì. Đại tỷ chị nên dạy lại ông chồng tương này đi đừng để anh ấy cốc đầu em nữa sẽ bị giảm trí thông minh đấy.
- Nhóc con em muốn chết hả? Mà thằng nhóc Hạo Dân đâu? mọi lần hai đứa vẫn dính lấy nhau như hình với bóng cơ mà.
Thiếu Thiên khéo léo đổi đề tài, mắt không ngừng liếc nó.
- Đại tỷ, chị xem chắc chắn anh Thiên có tật giật mình nên mới đổi chủ đề nhanh đến thế. - nó vừa nói vừa dùng ánh mắt kiểu thách thức nhìn Thiếu Thiên.
- Hai người không cãi nhau một lần/ngày thì chết sao. - Bội Doanh trừng mắt nhìn nó với Thiếu Thiên - nếu còn cãi nhau nữa tôi sẽ cho hai người ra đường ở đấy.
- Xì! em sẽ đến nhà Hạo Dân ở, ở cùng nhà với anh rể có khi chết lúc nào không hay.
Sau đó nó đứng dậy cúi chào Bội Doanh và Thiếu Thiên rồi đi ra ngoài.
- Con nhóc này thật là...cũng tại em chiều nó quá đấy.
**************
- Nắng ấm xa dần rồi...nắng ấm xa dần rồi...
Vừa bước chân ra khỏi cửa quán bar thì chuông điện thoại của nó reo.
- Alo!
- Di cậu mau đến phố xxx giúp tớ...bốp...Aaa...tút...tút...tút...
Trong điện thoại vang lên tiếng gậy gỗ đập vào một vật gì đó, ngay sau đó là tiếng hét của Hạo Dân và điện thoại bị ngắt.
- Chết tiệt! - nó cất điện thoại vào túi và chạy đến chỗ chiếc Audi A8 đỗ gần đấy.
"Hạo Dân cậu đừng có xảy ra chuyện gì nếu không tớ sẽ...Ahhhh! điên mất"
Khuôn mặt nó trông thật đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe màu trắng bạc phóng như bay trên con đường đã thưa người.
***************
Kítttt...
Chiếc xe dừng lại ở đầu một con ngõ nhỏ, tín hiệu GPS trên điện thoại của Hạo Dân phát ra rừ con ngõ này. Nó với lấy chiếc côn nhị khúc ở băng ghế sau rồi mở cửa xuống xe.
Con ngõ nhỏ vắng tanh, không có một tia sáng. Đi được một đoạn nó nghe thấy tiếng người đang nói chuyện và ánh sáng mờ mờ phát ra chỗ khúc ngoặt trong con ngõ. Cố gắng đi thật nhẹ nhàng để không bị phát hiện, nó đứng sát vào bức tường chỗ khúc ngoặt, từ từ nghiêng đầu ra quan sát phía trước.
Trước mặt nó là một khu đất trống cỏ mọc um tùm, có một khu nhà đang thi công và có vài tên to con đang đứng canh ở đó.
"Chết tiệt! chả có cách nào để lẻn vào đó mà không chạm mặt mấy tên kia cả" - mặt nó khẽ nhăn lại suy nghĩ - "Đành liều vậy"
/42
|