____2 Nămsau_____________
Cuộc sống của nó trôi qua thật nhanh từ khi có An...mới đây mà đã hai năm,niềmvui tràn ngập trên môi nó,nhưng sao trái tim nó vẫn còn có hắn ko thể nàoquên....nó cứ ngỡ rằng hắn sẽ đang rất hạnh phúc cùng Nhi mà đâu biết rằng tráitim hắn đang tan nát theo nó.....
- Như heo!!!!dậy nè!!_An lay lay nó
- Ơ!!anh cho em ngủ tí nữa đi mà!_Nó ngái ngủ nói
- Ko được!!!dậy đi....anh nói với ông àk........_An hăm dọa
- Thôi mà!em thức rồi nè!!được chưa??đồ đáng ghét....._Nó nói và bỏ vào nhà VS
An chỉ biết cười nhìn nó,nhìn nó mà phát cười hai năm nay anh luôn bên cạnhnó,luôn tạo cho nó niềm vui và tiếng cười,thấy nó vui anh thật sự cũng rất vuinhưng anh biết nó chưa bao giờ quên đi hắn....
- Xong rồi nè!!_Nó bước ra
- Hihi đi thôi!!hôm nay là ngày học cuối cùng đó!_An nói
- Ờ ha!vậy là đã tốt nghiệp rồi anh nhỉ?_Nó nghệt mặt ra
- Chứ sao nữa?_An cười kéo nó đi
Nó chạy nhanh phía sau An,sống với An hai năm "trình độ" đi của nócàng nhanh và mới đây nó và An đang đứng trước ngôi trường đã cùng nó gắn bó 2năm........
Cuộc sống của nó cứ trôi qua như thế....lặng lẽ.........
Hắn đã chờ nó rất lâu giữa trời đầy tuyết nhưng chẳng thấy nó đâu,hắn trở vềViệt Namvới cơn sốt làm hắn hôn mê suốt 3 ngày liền...mọi người nhìn hắn xót xa ko thểtin được hắn sẽ trở nên như thế......
Sau cơn bệnh hắn đã bình thường trở lại nhưng lạnh lùng hơn trước và ko bao giờcười nếu có cũng chỉ là nhếch mép lên mà thôi.....thích ngồi im lặng ko nói gìhay đi suốt đêm để uống rượu...mỗi ngày hắn chảy qua điều là những giọt nướcmắt nhưng chẳng ai thấy nó lăn xuống vì thực sự nước mắt đang rơi ở trongtim.....
Khi nghe một điều gì đó về nó hắn điều nhói lên từng nhịp ko biết nó sẽ sốngthế nào,có hạnh phúc ko?có nhớ hắn như hắn nhớ nó ko?và hàng ngàn hàng vạn câuhỏi khác nhưng chẳng ai trả lời cho hắn biết chẳng có ai cả......
- Hi mình đến trường thôi...hôm nay là ngày cuối cùng đó!!!!_Nhi lại nói cườivới hắn,Nhi và hắn bây giờ chỉ là hai người bạn ko hơn ko kém
- ........................_Hắn im lặng bỏ đi
Nhi đứng đó ko buồn vì cô đã quá quen với cảnh này,có bao giờ hắn nói với cô dùchỉ là một câu đâu...hằng đêm cô cứ theo hắn đến tận quán bar ngồi và nhìn hắnnhững giọt nước mắt đau xót cứ rơi,và những đêm mắt thâm lên vì trông hắn.....
Thật sự cô đã hi sinh quá nhiều cho cuộc tình này,nhưng cô chỉ biết im lặng vàchờ đợi một điều gì đó khiến cô thanh thản hơn....
Ngôi trường dần dần xuất hiện,ngôi trường mà nó từng chạy,từng nói,từng cười nhưvẩn còn đây nhưng nó đã rất xa.......
- Thy!Trường_Nhi vảy tay gọi
- Hi!cả tuần rồi mới gặp bà đó!_Thy vẩn như xưa lúc nào cũng cười nói
- Hôm trước có người thiếu tụi mình chầu kem phải ko Thy?_Trường nháy mắt tinhnghịch với Thy
- Ủa?có ko ta??_Nhi giả ngơ
- Tui đi trước!_Hắn cắt ngang cuộc nói chuyện và bước đi
- Khang vẫn như thế sao??_Thy chùn giọng hỏi
- Ukm!có lẽ anh ấy còn yêu Như rất nhiều_Nhi cũng buồn nói
- Để tui xem sao??_Trường nói và chạy theo
Từ ngày nó đi,Trường và hắn cũng dần thân thiết hơn vì trái tim cả hai chỉ cómột bóng hình ....
Hắn đứng giữa sân thượng,gió thổi từng hồi,bỏ hai tay vào túi và nhẹ nói....
- Em có hạnh phúc ko?anh nhớ em lắm??em có nhớ anh ko hả?_Hắn nói nước mắt chảyvào tim
- Ông vẩn chưa quên sao??_Trường lên vỗ vai hắn
- Quên sao??đã từng nghĩ nhưng ko thể!_Hắn nhún vai
- Hai chúng ta giống nhau quá nhỉ??
- Cùng yêu một người....._Hắn nhếch mép
- Nhưng ông được cô ấy yêu còn tui thì........_Trướng ấp úng
- Đâu phải được yêu là hạnh phúc.....
- Tại sao chứ??_Trường nhìn hắn
- Ko tại sao cả??_Nói rồi hắn bước xuống sân trường
Trường đứng đó nhìn hắn đi khuất thầm nghĩ"đâu phải được yêu là hạnh phúclà sao nhỉ??"khẽ thưởng mình một cái vì quá ngốc nhưng thật sự câu nói củahắn làm Trường phải suy nghĩ.......
Nó ngồi cạnh An trong quán kem,cảm giác nóng nực của mùa hè làm nó khó chịu,mặtnhăn nhó nhìn An thấy mà phát cười....
- nóng quá!ăn kem là sướng_Nó cười nói
- Em thì cái gì ko sướng với chả ngon_An chọc nó
- Nè!anh muốn sao hả??_Nó lại nổi máu"giang hồ"
- Ơ!ko có ăn đi!!_An sợ nói
"Như heo!nghe điện thoại đi!heo Như nghe điện thoại kìa....heo ơiheo!!!!"Tiếng chuống điện thoại nó reo lên.
- Aaaaaa....em....em xóa rồi mà....sao vẩn còn vậy?_Nó hét lên bất ngờ
- Hihi anh lấy giọng hay nhất rồi đó!cái này là có 1 ko 2 nha_An cười nói
Chuống điện thoại của nó được An thu âm giọng của mình để cài làmchuông........
- Anh chết với em!em nghe điện thoại xong thì chuẩn bị đi!_Nó nghe máy và hâmdọa
-Alo
-
- Vâng ạ!có chuyện gì sao ba?
-
- Sao ạ??_Nó giật mình khi nhắc tới nhà,cảm giác gì đó lại nhói lên
-
- Nhưng........_Nó do dự chẳng muốn về
-
- Ba àk...con......_Nó ngập ngừng
"Tút....tút....tút."Papa nó đã tắt máy từ bao giờ,nó ngồi đó khuônmặt khác hẳn lúc nảy,ánh mắt buồn như sắp khóc nhưng vẩn có điều gì đó lenlỏi.......
- Ai gọi vậy??_An lo lắng hỏi
- Ba gọi!_Nó đáp buồn
- Ba gọi thì vui chứ sao phải buồn...
- Ba kêu về!
- Hả??về sao??_An mắt sáng lên nhìn nó
- Sao anh vui thế nhỉ?em chẳng muốn về đó tí nào...nhưng em cũng nhớ mọi ngườilắm_Nó xụ mặt nói
- Vậy về thôi!_An lại kéo nó đi lần nữa
Nó ngoan ngoãn theo sao An như một đứa trẻ sợ bị thất lạc ra khỏi ngườithân......
____________Quán bar CRY___________________
Hắn và mọi người đang ngồi trên chiếc bàn VIP phía bên lầu của quán.ko khí kháchẳn ở phía dưới nhẹ nhàng ko ồn ào.....
- Hihi chúc mừng chúng ta đã là sinh viên..._Thy cười nói
- Oh!!_Nhi và Trường cười đáp
- Chúng ta đã có ngành học riêng?vậy còn ông?_Thy quay sang hắn hỏi
- Sẽ ở nhà?_Hắn đáp và uống rượu
- Ở nhà!!!_Cả 3 đồng thanh
- Ukm!_Hắn nhún vai
Rồi ko khí tràn ngập sự im lặng.....hắn đã mất đi lí tưỡng từ khi nó ra đi,bâygiờ hắn chẵng còn biết làm gì cả....
Buổi tối hôm nay trời rất nhiều sao,nó ngồi phía trên của sân thượng nhìn ngắmnhững vì sao trên trời........lòng nó buồn vô hạn....hai năm rồi nó cũng biếtlà hắn sẽ như thế nào nhưng nó sợ lắm sợ lại ko kiềm lòng được mà sẽ ôm lấy hắnvà sẽ làm Nhi đau khỗ.......
"2 Năm rồi anh sống như thế nào?hạnh phúc chứ?chắc có lẽ là hạnhphúc...."Nó nghĩ thầm và đi vào phòng.......ngày mai sẽ là ngày mới đốivới nó là ngày nó trở về.......
An nằm trong phòng cũng chẳng ngủ được,thật sự anh muốn biết người khiến nókhóc,người khiến nó cười,và người nó yêu là ai?anh biết nó chưa quên được ngườiđó......
Cứ thế nó và An dần chìm vào giấc ngủ,sau giấc ngủ này có lẽ sẽ thay đỗi tấtcả....
Sân bay Tân Sơn Nhất
Nó bước khỏi máy bay,vươn vai hít thở cái ko khí mà hai năm nay nó chưa từnghít,nó nhớ lắm nơi mà nó đã ra đi trong nước mắt.Nó bước đi thật nhanh...
- Nèk!đợi anh với!_An chạy theo nó và hai cái valli to đùng
- Chậm như rùa í!_Nó đứng trêu
- Nè...Đừng tưởng về Việt Nam rồi ăn hiếp anh nha!
- Hihi anh hiểu em ghê nhỉ??_Nó cười gian nhìn
- Oh my god!_An đứng than
- Đi thôi nèk.._Nó bước vào taxi gọi
An chạy thật nhanh vào theo nó,nó ngồi trên xe hồi hộp lắm,nhìn ra xa phía bênngoài cửa kính và ngắm nhìn mọi vật xung quanh...Từng con đường,từ dãy phố nhưngày hôm qua....
Bổng nó thấy một dáng người lước qua nhìn rất quen,nó ngước mắt nhìn theo tráitim đập liên hồi như muốn nổ tung ra,nhưng phút chốc hình dáng đó đã khuất dầnvà có lẽ người đó là hắn.....
- Như!em sao vậy??_An thấy nó kì lạ
- Ko sao??_Nó lắc đầu
- Ukm!hay đi máy bay mệt quá!!_An lo lắng
- Ko phải đâu??tới rồi kìa..._Nó mừng rở khi thấy nhà nó
Nó bước xuống xe chạy nhanh đến cổng nhà,ngôi nhà nó đã rời xa cảm giác thânthuộc ngày nào đã hiện về....
- Aaaaa...chị hai về rồi kìa ba ơi_Bé Trúc chạy ra mở cổng và hét lên
- Wou!em lớn quá rồi nè!_Nó ôm Trúc nói
- Con về rồi...dì nhớ con lắm!_Dì nó dịu dàng bước ra...Ánh mắt nụ cười vẩn nhưngày nào
- Giờ mới về àk_Papa nó giận dỗi
- Hihi Tại con bận học mà ba!_Nó nủng nịu nói
- Con chào 2 bác_An cúi người chào nói,nảy giờ mới được nói
- Ờ!An hả??thôi vào nhà đi con_papa nói hiền
- Vâng ạ!!
Nó vào nhà cười nói,ngồi bên cạnh mọi người nó đem tất cả quà nó mua cho mọingười,tặng mọi người....nó cười hạnh phúc.....
- Thôi con lên phòng đây!_Nó nói và đi
- Ukm!An cũng lên phòng đi con,cũng mệt rồi!_Dì nói
- Vâng ạ!_An cười bước theo nó
Nó và An kéo valli lên phòng.....nó cười nhìn An nói....
- Phòng anh đối diện phòng em_Nó nói và chỉ về phía An
- Ukm!anh vào phòng trước nha!_An cười nói
Nó gật nhẹ và vào phòng....căn phòng vẩn như xưa ko một vết bụi,tất cả đồ đều ởvị trí củ...tất cả...tất cả vẩn còn nó nằm trên giường cảm giác ấm áp của ngàynào...đem điện thoại trong túi và họi điện...
_________Quán bar CRY_______
- HẢ??CÁI GÌ??BÀ VỀ VIỆT NAM RỒI ÀK_Thy hét lên
-
- Hihi vui quá mà!đang ở đâu vậy,đến quán bar Cry đi!
-
- Nhanh nha!
Thy mỉm cười tắt máy và bây giờ cả 4 ánh mắt đang nhìn Thy tò mò...........
- Như về hả??_Trường hỏi
- Như phải ko?_Nhi cũng hồi hộp
- Ukm!tí bà ấy lại đây nèk..._Thy cười nói
- Vui quá đi_Nhi cười nói
- Như về rồi!!_Trường thì cười hạnh phúc
Tại một quán cafe hắnđang ngồi đó ánh mắt nhìn xuống phía dưới như đang chờ đợi một ai đó...và hắnđang chờ thằng bạn thân sau 5 năm xa cách,hôm nay người đó đã trở về,hắn có cảmgiác gì khó tả lắm khi ngồi chờ........
- Khang...._An vẫy tay lại
- Lâu quá vẫn khỏe chứ?_Hắn nhìn An
An ngồi đối diện hắn,nhìn thằng bạn thân cười hiền,nụ cười tỏa nắng.....
- Vẫn khỏe!còn ông xanh xao quá!
- Vậy àk!!!!
- Sao vậy?có chuyện gì sao??
- Ko!ko có gì??ông về khi nào?_Hắn lắc đầu hỏi
- Mới về nèk....đáp máy bay là gặp ông đó!_An cười nói
- Àh!mà sao về đây vậy!lần trước ông nói là lâu lắm mới về mà!
- Hihi bí mật.._An cười bí ẫn
- Cái gì mà bí mật nữa vậy!!!_Hắn tò mò chưa bao giờ thấy thằng bạn như thế
- Thật ra thì mh về đây với một cô gái............bla....bla...._An kể hết mọichuyện về nó cho hắn nghe
Hắn im lặng nghe hắn kể...nào là ngốc...nào là giống con nít....càng kể hắn lạicàng giống nó,trái tim hắn chợt nhói đau....nỗi đau mang tên tình yêu.....
Nó đón taxi bước nhanh vào quán bar mọi người đang nhìn nó.Chiếc váy ngắn bósát,mái tóc uốn xoăn cột cao,đôi long mi cong vút,nó bước vào.Bây giờ nó là tâmđiểm của sự chú ý.....
Nó bước lại bàn đang có ba người đang nói cười vui vẽ....mọi người ngước lênnhìn nó xa lạ..
- Hello!em chào anh_Nó vẫy tay chào Trường và cười nụ cười chết người
- Cô là ai??_Trường lạnh lùng đáp,dù trái tim đang đập liên hồi
- Hihi chết nha...ông Trường nhà ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà!_Thy chămchọc
- Có ẻm xinh vậy nhá!!_Nhi cũng bon chen
- Anh ko nhớ ai sao??_Nó cười tươi
Thật sự nó rất khác so với 2 năm trước,nó cao hơn,xinh hơn và cách nói chuyệnkhác đi nhiều,nó che giấu được những cảm xúc trong nó và bây giờ là nó đã thayđỗi nhưng trái tim thì ko thay đỗi được........
- What??ai là ai??_Trường chau mài
- Ah!mà khoan......._Thy nhìn nó suy nghĩ
- Aaaaa.........!Như_Thy hét lên và ôm nó
- Hihi chỉ có bà nhận ra tui thôi!_Nó ôm con bạn cười khúc khích
- Ơ!Như....Như....hả??_Trường ấp úng
- Tui chứ ai nữa??Bạn bè ko nhận ra gì hết àk..._Nó chu môi giận dỗi
- Như!_Nhi hét lên ôm chầm lấy nó
Chưa bao giờ nó và Nhi được thân mật như thế này vì ngày Nhi về nước là cũng làngày nó ra đi,và nó cũng ngại lắm khi phải nói chuyện với Nhi vì nó biết nó cònyêu hắn.......
- Hihi bà vẩn khỏe hả??_Nó cười rời vòng tay Nhi
- ukm!vẫn khỏe......
- Như đẹp quá luôn ák...làm tụi này ko nhận ra....._Trường nhìn nó khen
- Ukm!đúng rồi...có đi thẫm mĩ ko đây?_Thy cười gian
- Trời!tui đẹp chuẩn ko cần chỉnh nhá!
- Hihi mà bà về với ai vậy??_Nhi hỏi
- Tui về với một người bạn!
- Bạn!_Cả 3 đồng thanh nhìn nó
- Bạn trai hay gái_Thy hỏi nhìn nó chờ đợi
- Bạn trai!!_Nó thản nhiên đáp
- BẠN TRAI_Cả 3 lại được một trận hét lên
- Ukm!_Nó biết cả 3 người đang nghĩ gì,nhưng nó ko giải thích,nó ko muốn hắnbiết là nó chưa quên hắn và cho Nhi và hắn hạnh phúc.....Nó cứ nghĩ Nhi và hắnđang yêu nhau....
- Người đó đâu rồi_Thy lại tò mò
- Đúng rồi đó,người đó ra sao??_Nhi cũng ko kém
- Hihi một tí tui sẽ giới thiệu mà!_Nó cười điện thoại cho An
An và hắn đang trò chuyện rất vui,An đang kể về nó đứa con gái ngốc bên cạnhanh suốt 2 năm qua....
" An ơi!An àk....nghe điện thoại em nèk........Anơiiiiiiiiiiiiiiiiii"Chuông điện thoại An reo lên và giọng nói vàng oanhcủa nó.Nó trả thù An đây mà,An mỉm cười nhìn vào màn hình là nó.
Hắn thì nghe giọng nói rất quen,giọng nói này làm hắn nhớ nó nhưng ko biết cóphải là nó ko nữa......
- Anh nghe nèk...._An cười nghe
-
- Anh đang ở quán cafe nèk.
-
- Vậy ok!anh đến liền._An cười tắt máy,nói đến nó là An luôn phải cười
- Cô gái đó gọi sao??_Hắn chùn giọng hỏi
- Ukm!hay ông đi với tui gặp cô ấy luôn hak!!
- Ukm!cũng được!_Hắn cũng ko muốn lắm nhưng sao hắn tò mò về người con gai nàyquá.
Cả hai cùng bước ra khỏi quán,hai chàng trai hai phong thái khác nhau,một ngườilạnh lùng nhưng trong người toát lên một vẽ gì đó uy nghiêm,còn một người vuivẽ,nhìn rất là handsome........
Tự dưng trái tim hắn hồi hộp như bao giờ hết,có một cảm xúc gì đó trong lònghắn,cảm giác ko tên....
Anh đến rồi nè_An cườichạy lại phía nó làm mọi người bất ngờ nhìn An......Hai đôi mắt màu xanh nướcbiển,mũi rất cao và đặc biệt là nụ cười khiến người khác phải ngước nhìn...
- Hihi trể nhá!_Nó cười chọc An
- Hihi tại kẹt xe mà!
- Mà giới thiệu với anh...đây là mấy bạn em...Thy,Trường,Nhi_Nó nói và chỉ taytừng người
- Hihi chào mọi người!mình là Thiên An!_An cười nói
- Chào!_Trường khẽ chào,Nhi và Thy thì nhìn An cười thân thiện,thật sự mà nóivì An quá nổi bật.....
- Mà anh đến với ai vậy??_Nó quay qua hỏi
- Ah!với bạn...._An nói quay lại phía sau
Hắn phải đi nghe điện thoại nên ko biết nó đang có ở đây....hắn chạy vào cười..
- Xin lỗi!...tui....._Nụ cười đã tắt và hắn đang chôn chân tại đó
- Đây là bạn anh_An chạy lại kéo"thằng bạn"
Nó đang xôn xao cùng Thy nên ko nhìn thấy hắn,nó đang cười quay lạithì........" Xoảng" ly rượu trên tay nó đã rơi xuống từ bao giờ,anhmắt chùn xuống,rưng rưng..........
Khuôn mặt này nó đã ko nhìn thấy được 2 năm rồi,nó nhớ lắm ánh mắt khi nhìnnó,khi đôi mắt hắn khép lại nó luôn ngắm hắn đến nữa đêm mà......
Đôi tay rung rung,miệng cứ muôn 1 nói nhưng sao khó kăn quá!Mọi người lặng nhìn chứ ko biết phảilàm như thế nào?Dù biết là nó sẽ gặp lại hắn nhưng cũng ko bất ngờ như thế nàychứ.......
An ngồi cạnh nó mà cũng chẳng hiểu gì....có cảm giác gì kì lạ lắm,nó buồn xuốnghẳn....Bổng nó nắm nhẹ tay An,bàn tay nhỏ bé ướt đẩm mồ hôi như muốn nói mộtđiều gì đó....
- Chào!lâu quá ko gặp_Nó khẽ gật đầu nói,phá tan ko khí im lặng
- Ukm!vẫn khỏe hả??_Hắn nhìn nó ánh mắt đến xót thương...Người mà hắn đã ngheAn kể là nó sao,người mà làm cho An cười là nó sao??
- Vẩn khỏe!cảm ơn!!Ah!đây là Khang bạn em_Nó cười gượng nói
- Ukm!anh biết!_An cố cười chứ thật ra trong lòng anh cũng chứa hàng vạn câuhỏi tại sao?
- Cò đây là An BẠN TRAI em_Nó quay sang hắn nói,cố tình cho hắn nghe thấy
An còn bất ngờ hơn hắn,nhưng anh cũng im lặng làm theo lời nó,cố gằng ngồi yênbên cạnh nó,thật sự anh cảm nhận được nỗi đau từ nó.
Mọi người ngồi đó chẳng ai nói câu gì,ko gian yên ắng đến lạ thường.An muốn hỏinó và hình như An đã biết được điều gì đó...."ko lẽ Khang là người đósao??" An gạt đi những dòng suy nghĩ....An biết nó vẫn còn yêuhắn.........
Nó ghét sự im lặng,ghét cảm giác này,ko gian làm nó ngột ngạt...........
- Hihi sao ko nói gì hết vậy??mọi người ko muốn tui về sao??_Nó chu môi giậndỗi
- Ko có!mọi người nhớ bà lắm mà!_Thy cười nói
- Mà nè!ông học ngành gì thế?_Nó quay qua Trường hỏi làm bất ngờ
- Hả?_Trường giật mình
- Học bác sĩ đấy nhá!_Thy xen vào cười nói
- Hả?ghê nha!_Nó chớp chớp mắt đáng yêu
- Ko cần bất ngờ như vậy đâu?bạn bà giỏi xưa giờ!_Trường tự tin nói làm nó phìcười
- Haha ukm!ukm!tui biết bom rẻ mà!nhưng cũng đừng nổ như thế chứ!_Nó chọcTrường đỏ cả mặt
- Bà đáng ghét!_Trường cũng cười
- Mà bà sống có tốt ko??_Nhi nhìn nó
- Tốt chứ?nhờ có "anh ấy"nên mình sống hạnh phúc lắm!_Nó nắm nhẹ tayAn
- Àk....ừm...._An giật mình khi nghe nó nói......nảy giờ An đang suy nghĩ vềthái độ của nó và hắn
Hắn im lặng nhìn thái độ của nó và An,hắn buồn lắm,trái tim hắn đã tan nát,sự chờđợi để nói ra tình cảm cũng chẳng còn gì......vậy mà hắn nhờ người theo dỏi nósống như thế nào........cuộc điện thoại lúc nảy là người ta thông báo nó vềViệt Nam......hắn đang vui thì bất ngờ gặp nó.......
Suốt cả buỗi cũng chẵng nghe ai nói gì,hắn thì im lặng từ khi gặp nó.......
Nó nhanh chân bước vào taxi che giấu đi khuôn mặt đầy nước của mình,hai bên mánóng hỏi,từng giọt,từng giọt rơi xuống khuôn mặt hoàn mĩ của nó và đã hai nămrồi nó chưa từng khóc vậy mà bây giờ nó lại.......
- Nè!khóc đi!_An đưa vai bên cạnh nó
- Tại sao....tại sao...lại gặp nũa chứ?_Nó tựa vào vai An khóc và ôm siết lấyAn
- Ukm!anh biết mà!_An nhẹ ôm nó vào lòng mình
- ............................_Nó im lặng khóc chẳng nghe thấy tiếng nấc nhưngtừng giọt nước mắt cứ rơi xuống...
An ngồi đó,An đau lòng lắm chưa bao giờ An làm nó khóc dù chỉ là buồn thôinhưng hôm nay vì hắn mà nó lại khóc nữa.........Nó mệt mỏi ngủ thiếp trên vaiAn.
Hắn đang lao vào trong gió,chạy như bay trên đường,gió thổi mạnh lắm làm rát cảkhuôn mặt hắn nhưng ko đau bằng nổi đau nơi tim hắn....."Ah tìm em rất lâurồi đó Như àk.....em sống tốt như thế sao?Bên An em hạnh phúc lắmàk......"Hắn chạy với dòng suy nghĩ.
Có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc đứng nhìn nó hạnh phúc,vì hắn biết An sẽ làm nó hạnh phúcko như ở bên cạnh hắn đau khổ.........
Cuộc sống của nó trôi qua thật nhanh từ khi có An...mới đây mà đã hai năm,niềmvui tràn ngập trên môi nó,nhưng sao trái tim nó vẫn còn có hắn ko thể nàoquên....nó cứ ngỡ rằng hắn sẽ đang rất hạnh phúc cùng Nhi mà đâu biết rằng tráitim hắn đang tan nát theo nó.....
- Như heo!!!!dậy nè!!_An lay lay nó
- Ơ!!anh cho em ngủ tí nữa đi mà!_Nó ngái ngủ nói
- Ko được!!!dậy đi....anh nói với ông àk........_An hăm dọa
- Thôi mà!em thức rồi nè!!được chưa??đồ đáng ghét....._Nó nói và bỏ vào nhà VS
An chỉ biết cười nhìn nó,nhìn nó mà phát cười hai năm nay anh luôn bên cạnhnó,luôn tạo cho nó niềm vui và tiếng cười,thấy nó vui anh thật sự cũng rất vuinhưng anh biết nó chưa bao giờ quên đi hắn....
- Xong rồi nè!!_Nó bước ra
- Hihi đi thôi!!hôm nay là ngày học cuối cùng đó!_An nói
- Ờ ha!vậy là đã tốt nghiệp rồi anh nhỉ?_Nó nghệt mặt ra
- Chứ sao nữa?_An cười kéo nó đi
Nó chạy nhanh phía sau An,sống với An hai năm "trình độ" đi của nócàng nhanh và mới đây nó và An đang đứng trước ngôi trường đã cùng nó gắn bó 2năm........
Cuộc sống của nó cứ trôi qua như thế....lặng lẽ.........
Hắn đã chờ nó rất lâu giữa trời đầy tuyết nhưng chẳng thấy nó đâu,hắn trở vềViệt Namvới cơn sốt làm hắn hôn mê suốt 3 ngày liền...mọi người nhìn hắn xót xa ko thểtin được hắn sẽ trở nên như thế......
Sau cơn bệnh hắn đã bình thường trở lại nhưng lạnh lùng hơn trước và ko bao giờcười nếu có cũng chỉ là nhếch mép lên mà thôi.....thích ngồi im lặng ko nói gìhay đi suốt đêm để uống rượu...mỗi ngày hắn chảy qua điều là những giọt nướcmắt nhưng chẳng ai thấy nó lăn xuống vì thực sự nước mắt đang rơi ở trongtim.....
Khi nghe một điều gì đó về nó hắn điều nhói lên từng nhịp ko biết nó sẽ sốngthế nào,có hạnh phúc ko?có nhớ hắn như hắn nhớ nó ko?và hàng ngàn hàng vạn câuhỏi khác nhưng chẳng ai trả lời cho hắn biết chẳng có ai cả......
- Hi mình đến trường thôi...hôm nay là ngày cuối cùng đó!!!!_Nhi lại nói cườivới hắn,Nhi và hắn bây giờ chỉ là hai người bạn ko hơn ko kém
- ........................_Hắn im lặng bỏ đi
Nhi đứng đó ko buồn vì cô đã quá quen với cảnh này,có bao giờ hắn nói với cô dùchỉ là một câu đâu...hằng đêm cô cứ theo hắn đến tận quán bar ngồi và nhìn hắnnhững giọt nước mắt đau xót cứ rơi,và những đêm mắt thâm lên vì trông hắn.....
Thật sự cô đã hi sinh quá nhiều cho cuộc tình này,nhưng cô chỉ biết im lặng vàchờ đợi một điều gì đó khiến cô thanh thản hơn....
Ngôi trường dần dần xuất hiện,ngôi trường mà nó từng chạy,từng nói,từng cười nhưvẩn còn đây nhưng nó đã rất xa.......
- Thy!Trường_Nhi vảy tay gọi
- Hi!cả tuần rồi mới gặp bà đó!_Thy vẩn như xưa lúc nào cũng cười nói
- Hôm trước có người thiếu tụi mình chầu kem phải ko Thy?_Trường nháy mắt tinhnghịch với Thy
- Ủa?có ko ta??_Nhi giả ngơ
- Tui đi trước!_Hắn cắt ngang cuộc nói chuyện và bước đi
- Khang vẫn như thế sao??_Thy chùn giọng hỏi
- Ukm!có lẽ anh ấy còn yêu Như rất nhiều_Nhi cũng buồn nói
- Để tui xem sao??_Trường nói và chạy theo
Từ ngày nó đi,Trường và hắn cũng dần thân thiết hơn vì trái tim cả hai chỉ cómột bóng hình ....
Hắn đứng giữa sân thượng,gió thổi từng hồi,bỏ hai tay vào túi và nhẹ nói....
- Em có hạnh phúc ko?anh nhớ em lắm??em có nhớ anh ko hả?_Hắn nói nước mắt chảyvào tim
- Ông vẩn chưa quên sao??_Trường lên vỗ vai hắn
- Quên sao??đã từng nghĩ nhưng ko thể!_Hắn nhún vai
- Hai chúng ta giống nhau quá nhỉ??
- Cùng yêu một người....._Hắn nhếch mép
- Nhưng ông được cô ấy yêu còn tui thì........_Trướng ấp úng
- Đâu phải được yêu là hạnh phúc.....
- Tại sao chứ??_Trường nhìn hắn
- Ko tại sao cả??_Nói rồi hắn bước xuống sân trường
Trường đứng đó nhìn hắn đi khuất thầm nghĩ"đâu phải được yêu là hạnh phúclà sao nhỉ??"khẽ thưởng mình một cái vì quá ngốc nhưng thật sự câu nói củahắn làm Trường phải suy nghĩ.......
Nó ngồi cạnh An trong quán kem,cảm giác nóng nực của mùa hè làm nó khó chịu,mặtnhăn nhó nhìn An thấy mà phát cười....
- nóng quá!ăn kem là sướng_Nó cười nói
- Em thì cái gì ko sướng với chả ngon_An chọc nó
- Nè!anh muốn sao hả??_Nó lại nổi máu"giang hồ"
- Ơ!ko có ăn đi!!_An sợ nói
"Như heo!nghe điện thoại đi!heo Như nghe điện thoại kìa....heo ơiheo!!!!"Tiếng chuống điện thoại nó reo lên.
- Aaaaaa....em....em xóa rồi mà....sao vẩn còn vậy?_Nó hét lên bất ngờ
- Hihi anh lấy giọng hay nhất rồi đó!cái này là có 1 ko 2 nha_An cười nói
Chuống điện thoại của nó được An thu âm giọng của mình để cài làmchuông........
- Anh chết với em!em nghe điện thoại xong thì chuẩn bị đi!_Nó nghe máy và hâmdọa
-Alo
-
- Vâng ạ!có chuyện gì sao ba?
-
- Sao ạ??_Nó giật mình khi nhắc tới nhà,cảm giác gì đó lại nhói lên
-
- Nhưng........_Nó do dự chẳng muốn về
-
- Ba àk...con......_Nó ngập ngừng
"Tút....tút....tút."Papa nó đã tắt máy từ bao giờ,nó ngồi đó khuônmặt khác hẳn lúc nảy,ánh mắt buồn như sắp khóc nhưng vẩn có điều gì đó lenlỏi.......
- Ai gọi vậy??_An lo lắng hỏi
- Ba gọi!_Nó đáp buồn
- Ba gọi thì vui chứ sao phải buồn...
- Ba kêu về!
- Hả??về sao??_An mắt sáng lên nhìn nó
- Sao anh vui thế nhỉ?em chẳng muốn về đó tí nào...nhưng em cũng nhớ mọi ngườilắm_Nó xụ mặt nói
- Vậy về thôi!_An lại kéo nó đi lần nữa
Nó ngoan ngoãn theo sao An như một đứa trẻ sợ bị thất lạc ra khỏi ngườithân......
____________Quán bar CRY___________________
Hắn và mọi người đang ngồi trên chiếc bàn VIP phía bên lầu của quán.ko khí kháchẳn ở phía dưới nhẹ nhàng ko ồn ào.....
- Hihi chúc mừng chúng ta đã là sinh viên..._Thy cười nói
- Oh!!_Nhi và Trường cười đáp
- Chúng ta đã có ngành học riêng?vậy còn ông?_Thy quay sang hắn hỏi
- Sẽ ở nhà?_Hắn đáp và uống rượu
- Ở nhà!!!_Cả 3 đồng thanh
- Ukm!_Hắn nhún vai
Rồi ko khí tràn ngập sự im lặng.....hắn đã mất đi lí tưỡng từ khi nó ra đi,bâygiờ hắn chẵng còn biết làm gì cả....
Buổi tối hôm nay trời rất nhiều sao,nó ngồi phía trên của sân thượng nhìn ngắmnhững vì sao trên trời........lòng nó buồn vô hạn....hai năm rồi nó cũng biếtlà hắn sẽ như thế nào nhưng nó sợ lắm sợ lại ko kiềm lòng được mà sẽ ôm lấy hắnvà sẽ làm Nhi đau khỗ.......
"2 Năm rồi anh sống như thế nào?hạnh phúc chứ?chắc có lẽ là hạnhphúc...."Nó nghĩ thầm và đi vào phòng.......ngày mai sẽ là ngày mới đốivới nó là ngày nó trở về.......
An nằm trong phòng cũng chẳng ngủ được,thật sự anh muốn biết người khiến nókhóc,người khiến nó cười,và người nó yêu là ai?anh biết nó chưa quên được ngườiđó......
Cứ thế nó và An dần chìm vào giấc ngủ,sau giấc ngủ này có lẽ sẽ thay đỗi tấtcả....
Sân bay Tân Sơn Nhất
Nó bước khỏi máy bay,vươn vai hít thở cái ko khí mà hai năm nay nó chưa từnghít,nó nhớ lắm nơi mà nó đã ra đi trong nước mắt.Nó bước đi thật nhanh...
- Nèk!đợi anh với!_An chạy theo nó và hai cái valli to đùng
- Chậm như rùa í!_Nó đứng trêu
- Nè...Đừng tưởng về Việt Nam rồi ăn hiếp anh nha!
- Hihi anh hiểu em ghê nhỉ??_Nó cười gian nhìn
- Oh my god!_An đứng than
- Đi thôi nèk.._Nó bước vào taxi gọi
An chạy thật nhanh vào theo nó,nó ngồi trên xe hồi hộp lắm,nhìn ra xa phía bênngoài cửa kính và ngắm nhìn mọi vật xung quanh...Từng con đường,từ dãy phố nhưngày hôm qua....
Bổng nó thấy một dáng người lước qua nhìn rất quen,nó ngước mắt nhìn theo tráitim đập liên hồi như muốn nổ tung ra,nhưng phút chốc hình dáng đó đã khuất dầnvà có lẽ người đó là hắn.....
- Như!em sao vậy??_An thấy nó kì lạ
- Ko sao??_Nó lắc đầu
- Ukm!hay đi máy bay mệt quá!!_An lo lắng
- Ko phải đâu??tới rồi kìa..._Nó mừng rở khi thấy nhà nó
Nó bước xuống xe chạy nhanh đến cổng nhà,ngôi nhà nó đã rời xa cảm giác thânthuộc ngày nào đã hiện về....
- Aaaaa...chị hai về rồi kìa ba ơi_Bé Trúc chạy ra mở cổng và hét lên
- Wou!em lớn quá rồi nè!_Nó ôm Trúc nói
- Con về rồi...dì nhớ con lắm!_Dì nó dịu dàng bước ra...Ánh mắt nụ cười vẩn nhưngày nào
- Giờ mới về àk_Papa nó giận dỗi
- Hihi Tại con bận học mà ba!_Nó nủng nịu nói
- Con chào 2 bác_An cúi người chào nói,nảy giờ mới được nói
- Ờ!An hả??thôi vào nhà đi con_papa nói hiền
- Vâng ạ!!
Nó vào nhà cười nói,ngồi bên cạnh mọi người nó đem tất cả quà nó mua cho mọingười,tặng mọi người....nó cười hạnh phúc.....
- Thôi con lên phòng đây!_Nó nói và đi
- Ukm!An cũng lên phòng đi con,cũng mệt rồi!_Dì nói
- Vâng ạ!_An cười bước theo nó
Nó và An kéo valli lên phòng.....nó cười nhìn An nói....
- Phòng anh đối diện phòng em_Nó nói và chỉ về phía An
- Ukm!anh vào phòng trước nha!_An cười nói
Nó gật nhẹ và vào phòng....căn phòng vẩn như xưa ko một vết bụi,tất cả đồ đều ởvị trí củ...tất cả...tất cả vẩn còn nó nằm trên giường cảm giác ấm áp của ngàynào...đem điện thoại trong túi và họi điện...
_________Quán bar CRY_______
- HẢ??CÁI GÌ??BÀ VỀ VIỆT NAM RỒI ÀK_Thy hét lên
-
- Hihi vui quá mà!đang ở đâu vậy,đến quán bar Cry đi!
-
- Nhanh nha!
Thy mỉm cười tắt máy và bây giờ cả 4 ánh mắt đang nhìn Thy tò mò...........
- Như về hả??_Trường hỏi
- Như phải ko?_Nhi cũng hồi hộp
- Ukm!tí bà ấy lại đây nèk..._Thy cười nói
- Vui quá đi_Nhi cười nói
- Như về rồi!!_Trường thì cười hạnh phúc
Tại một quán cafe hắnđang ngồi đó ánh mắt nhìn xuống phía dưới như đang chờ đợi một ai đó...và hắnđang chờ thằng bạn thân sau 5 năm xa cách,hôm nay người đó đã trở về,hắn có cảmgiác gì khó tả lắm khi ngồi chờ........
- Khang...._An vẫy tay lại
- Lâu quá vẫn khỏe chứ?_Hắn nhìn An
An ngồi đối diện hắn,nhìn thằng bạn thân cười hiền,nụ cười tỏa nắng.....
- Vẫn khỏe!còn ông xanh xao quá!
- Vậy àk!!!!
- Sao vậy?có chuyện gì sao??
- Ko!ko có gì??ông về khi nào?_Hắn lắc đầu hỏi
- Mới về nèk....đáp máy bay là gặp ông đó!_An cười nói
- Àh!mà sao về đây vậy!lần trước ông nói là lâu lắm mới về mà!
- Hihi bí mật.._An cười bí ẫn
- Cái gì mà bí mật nữa vậy!!!_Hắn tò mò chưa bao giờ thấy thằng bạn như thế
- Thật ra thì mh về đây với một cô gái............bla....bla...._An kể hết mọichuyện về nó cho hắn nghe
Hắn im lặng nghe hắn kể...nào là ngốc...nào là giống con nít....càng kể hắn lạicàng giống nó,trái tim hắn chợt nhói đau....nỗi đau mang tên tình yêu.....
Nó đón taxi bước nhanh vào quán bar mọi người đang nhìn nó.Chiếc váy ngắn bósát,mái tóc uốn xoăn cột cao,đôi long mi cong vút,nó bước vào.Bây giờ nó là tâmđiểm của sự chú ý.....
Nó bước lại bàn đang có ba người đang nói cười vui vẽ....mọi người ngước lênnhìn nó xa lạ..
- Hello!em chào anh_Nó vẫy tay chào Trường và cười nụ cười chết người
- Cô là ai??_Trường lạnh lùng đáp,dù trái tim đang đập liên hồi
- Hihi chết nha...ông Trường nhà ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà!_Thy chămchọc
- Có ẻm xinh vậy nhá!!_Nhi cũng bon chen
- Anh ko nhớ ai sao??_Nó cười tươi
Thật sự nó rất khác so với 2 năm trước,nó cao hơn,xinh hơn và cách nói chuyệnkhác đi nhiều,nó che giấu được những cảm xúc trong nó và bây giờ là nó đã thayđỗi nhưng trái tim thì ko thay đỗi được........
- What??ai là ai??_Trường chau mài
- Ah!mà khoan......._Thy nhìn nó suy nghĩ
- Aaaaa.........!Như_Thy hét lên và ôm nó
- Hihi chỉ có bà nhận ra tui thôi!_Nó ôm con bạn cười khúc khích
- Ơ!Như....Như....hả??_Trường ấp úng
- Tui chứ ai nữa??Bạn bè ko nhận ra gì hết àk..._Nó chu môi giận dỗi
- Như!_Nhi hét lên ôm chầm lấy nó
Chưa bao giờ nó và Nhi được thân mật như thế này vì ngày Nhi về nước là cũng làngày nó ra đi,và nó cũng ngại lắm khi phải nói chuyện với Nhi vì nó biết nó cònyêu hắn.......
- Hihi bà vẩn khỏe hả??_Nó cười rời vòng tay Nhi
- ukm!vẫn khỏe......
- Như đẹp quá luôn ák...làm tụi này ko nhận ra....._Trường nhìn nó khen
- Ukm!đúng rồi...có đi thẫm mĩ ko đây?_Thy cười gian
- Trời!tui đẹp chuẩn ko cần chỉnh nhá!
- Hihi mà bà về với ai vậy??_Nhi hỏi
- Tui về với một người bạn!
- Bạn!_Cả 3 đồng thanh nhìn nó
- Bạn trai hay gái_Thy hỏi nhìn nó chờ đợi
- Bạn trai!!_Nó thản nhiên đáp
- BẠN TRAI_Cả 3 lại được một trận hét lên
- Ukm!_Nó biết cả 3 người đang nghĩ gì,nhưng nó ko giải thích,nó ko muốn hắnbiết là nó chưa quên hắn và cho Nhi và hắn hạnh phúc.....Nó cứ nghĩ Nhi và hắnđang yêu nhau....
- Người đó đâu rồi_Thy lại tò mò
- Đúng rồi đó,người đó ra sao??_Nhi cũng ko kém
- Hihi một tí tui sẽ giới thiệu mà!_Nó cười điện thoại cho An
An và hắn đang trò chuyện rất vui,An đang kể về nó đứa con gái ngốc bên cạnhanh suốt 2 năm qua....
" An ơi!An àk....nghe điện thoại em nèk........Anơiiiiiiiiiiiiiiiiii"Chuông điện thoại An reo lên và giọng nói vàng oanhcủa nó.Nó trả thù An đây mà,An mỉm cười nhìn vào màn hình là nó.
Hắn thì nghe giọng nói rất quen,giọng nói này làm hắn nhớ nó nhưng ko biết cóphải là nó ko nữa......
- Anh nghe nèk...._An cười nghe
-
- Anh đang ở quán cafe nèk.
-
- Vậy ok!anh đến liền._An cười tắt máy,nói đến nó là An luôn phải cười
- Cô gái đó gọi sao??_Hắn chùn giọng hỏi
- Ukm!hay ông đi với tui gặp cô ấy luôn hak!!
- Ukm!cũng được!_Hắn cũng ko muốn lắm nhưng sao hắn tò mò về người con gai nàyquá.
Cả hai cùng bước ra khỏi quán,hai chàng trai hai phong thái khác nhau,một ngườilạnh lùng nhưng trong người toát lên một vẽ gì đó uy nghiêm,còn một người vuivẽ,nhìn rất là handsome........
Tự dưng trái tim hắn hồi hộp như bao giờ hết,có một cảm xúc gì đó trong lònghắn,cảm giác ko tên....
Anh đến rồi nè_An cườichạy lại phía nó làm mọi người bất ngờ nhìn An......Hai đôi mắt màu xanh nướcbiển,mũi rất cao và đặc biệt là nụ cười khiến người khác phải ngước nhìn...
- Hihi trể nhá!_Nó cười chọc An
- Hihi tại kẹt xe mà!
- Mà giới thiệu với anh...đây là mấy bạn em...Thy,Trường,Nhi_Nó nói và chỉ taytừng người
- Hihi chào mọi người!mình là Thiên An!_An cười nói
- Chào!_Trường khẽ chào,Nhi và Thy thì nhìn An cười thân thiện,thật sự mà nóivì An quá nổi bật.....
- Mà anh đến với ai vậy??_Nó quay qua hỏi
- Ah!với bạn...._An nói quay lại phía sau
Hắn phải đi nghe điện thoại nên ko biết nó đang có ở đây....hắn chạy vào cười..
- Xin lỗi!...tui....._Nụ cười đã tắt và hắn đang chôn chân tại đó
- Đây là bạn anh_An chạy lại kéo"thằng bạn"
Nó đang xôn xao cùng Thy nên ko nhìn thấy hắn,nó đang cười quay lạithì........" Xoảng" ly rượu trên tay nó đã rơi xuống từ bao giờ,anhmắt chùn xuống,rưng rưng..........
Khuôn mặt này nó đã ko nhìn thấy được 2 năm rồi,nó nhớ lắm ánh mắt khi nhìnnó,khi đôi mắt hắn khép lại nó luôn ngắm hắn đến nữa đêm mà......
Đôi tay rung rung,miệng cứ muôn 1 nói nhưng sao khó kăn quá!Mọi người lặng nhìn chứ ko biết phảilàm như thế nào?Dù biết là nó sẽ gặp lại hắn nhưng cũng ko bất ngờ như thế nàychứ.......
An ngồi cạnh nó mà cũng chẳng hiểu gì....có cảm giác gì kì lạ lắm,nó buồn xuốnghẳn....Bổng nó nắm nhẹ tay An,bàn tay nhỏ bé ướt đẩm mồ hôi như muốn nói mộtđiều gì đó....
- Chào!lâu quá ko gặp_Nó khẽ gật đầu nói,phá tan ko khí im lặng
- Ukm!vẫn khỏe hả??_Hắn nhìn nó ánh mắt đến xót thương...Người mà hắn đã ngheAn kể là nó sao,người mà làm cho An cười là nó sao??
- Vẩn khỏe!cảm ơn!!Ah!đây là Khang bạn em_Nó cười gượng nói
- Ukm!anh biết!_An cố cười chứ thật ra trong lòng anh cũng chứa hàng vạn câuhỏi tại sao?
- Cò đây là An BẠN TRAI em_Nó quay sang hắn nói,cố tình cho hắn nghe thấy
An còn bất ngờ hơn hắn,nhưng anh cũng im lặng làm theo lời nó,cố gằng ngồi yênbên cạnh nó,thật sự anh cảm nhận được nỗi đau từ nó.
Mọi người ngồi đó chẳng ai nói câu gì,ko gian yên ắng đến lạ thường.An muốn hỏinó và hình như An đã biết được điều gì đó...."ko lẽ Khang là người đósao??" An gạt đi những dòng suy nghĩ....An biết nó vẫn còn yêuhắn.........
Nó ghét sự im lặng,ghét cảm giác này,ko gian làm nó ngột ngạt...........
- Hihi sao ko nói gì hết vậy??mọi người ko muốn tui về sao??_Nó chu môi giậndỗi
- Ko có!mọi người nhớ bà lắm mà!_Thy cười nói
- Mà nè!ông học ngành gì thế?_Nó quay qua Trường hỏi làm bất ngờ
- Hả?_Trường giật mình
- Học bác sĩ đấy nhá!_Thy xen vào cười nói
- Hả?ghê nha!_Nó chớp chớp mắt đáng yêu
- Ko cần bất ngờ như vậy đâu?bạn bà giỏi xưa giờ!_Trường tự tin nói làm nó phìcười
- Haha ukm!ukm!tui biết bom rẻ mà!nhưng cũng đừng nổ như thế chứ!_Nó chọcTrường đỏ cả mặt
- Bà đáng ghét!_Trường cũng cười
- Mà bà sống có tốt ko??_Nhi nhìn nó
- Tốt chứ?nhờ có "anh ấy"nên mình sống hạnh phúc lắm!_Nó nắm nhẹ tayAn
- Àk....ừm...._An giật mình khi nghe nó nói......nảy giờ An đang suy nghĩ vềthái độ của nó và hắn
Hắn im lặng nhìn thái độ của nó và An,hắn buồn lắm,trái tim hắn đã tan nát,sự chờđợi để nói ra tình cảm cũng chẳng còn gì......vậy mà hắn nhờ người theo dỏi nósống như thế nào........cuộc điện thoại lúc nảy là người ta thông báo nó vềViệt Nam......hắn đang vui thì bất ngờ gặp nó.......
Suốt cả buỗi cũng chẵng nghe ai nói gì,hắn thì im lặng từ khi gặp nó.......
Nó nhanh chân bước vào taxi che giấu đi khuôn mặt đầy nước của mình,hai bên mánóng hỏi,từng giọt,từng giọt rơi xuống khuôn mặt hoàn mĩ của nó và đã hai nămrồi nó chưa từng khóc vậy mà bây giờ nó lại.......
- Nè!khóc đi!_An đưa vai bên cạnh nó
- Tại sao....tại sao...lại gặp nũa chứ?_Nó tựa vào vai An khóc và ôm siết lấyAn
- Ukm!anh biết mà!_An nhẹ ôm nó vào lòng mình
- ............................_Nó im lặng khóc chẳng nghe thấy tiếng nấc nhưngtừng giọt nước mắt cứ rơi xuống...
An ngồi đó,An đau lòng lắm chưa bao giờ An làm nó khóc dù chỉ là buồn thôinhưng hôm nay vì hắn mà nó lại khóc nữa.........Nó mệt mỏi ngủ thiếp trên vaiAn.
Hắn đang lao vào trong gió,chạy như bay trên đường,gió thổi mạnh lắm làm rát cảkhuôn mặt hắn nhưng ko đau bằng nổi đau nơi tim hắn....."Ah tìm em rất lâurồi đó Như àk.....em sống tốt như thế sao?Bên An em hạnh phúc lắmàk......"Hắn chạy với dòng suy nghĩ.
Có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc đứng nhìn nó hạnh phúc,vì hắn biết An sẽ làm nó hạnh phúcko như ở bên cạnh hắn đau khổ.........
/6
|