Dương đang chạy xe khắp nơi để tìm nó rồi bất chợt anh dừng lại bên 1 chiếc ghế đá dưới hàng cây, tim anh lúc này đau lắm, đã lâu lắm rồi anh chưa bao giờ đau nhiều như vậy. Nơi đây vẫn vậy không thay đổi gì cả chỉ có anh là thay đổi thôi. Dương còn nhớ lúc Hằng còn ở bên cạnh anh chiều nào anh cũng đưa cô ấy tới đây nhưng rồi có 1 lần anh đã hứa sẽ đến nhưng rồi đã thất hứa. Nhớ lại chuyện lúc ấy anh lại tự tránh mình tại sao lại không biết trân trọng những phút giây khi đó, cũng vì anh mà Hằng mới ra đi, tất cả cũng tại anh. Bỗng sực nhớ lại nó anh vội vã quay bước lên xe rồi tiếp tục tìm nó. Anh chạy xe nhanh thật nhanh, anh sợ sợ cảm giác bị bỏ rơi, không, anh không thể mất nó, anh nhất định phải tìm được nó.
Còn phần nó, nó đi về nhà, tim nó đau lắm, là do Dương hay người đó, nó cũng không xác định được. Nó bước vào nhà
- Con đi đâu giờ mới về vậy hả?- Bà Tuyền hỏi giọng đầy lo lắng
- Con...........con mệt lắm, con lên phòng đây- Nó quay qua phía khác để tránh ánh mắt của mẹ nó - Con đứng lại đó- Mẹ nó nhận ra nỗi đau trên khuôn mặt nó- Có chuyện gì nói mẹ nghe đi nào
- Mẹ.........hu hu hu........- Nó khóc nức nở như trẻ con vậy rồi kể lại mọi chuyện cho mẹ nó nghe
- Thôi con nín đi mẹ không ngờ thằng Dương lại là người như vậy, mẹ sẽ nói chuyện với bác Hoa sau, thôi con lên nghỉ đi- Bà Tuyền nhẹ nhàng an ủi nó
Nó lặng lẽ bước lên phòng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Nó trèo lên giường nằm nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó cứ suy nghĩ về Dương rồi về người ấy.
Dương đang đi khắp nơi tìm nó. Dương lo cho nó lắm, nếu nó chuyện gì thì anh chẳng thể nào sống được nữa. Bỗng điện thoại anh reo lên
- Alo- Dương lên tiếng
- Ừ,mày đó hả, Ngọc về nhà rồi đấy, mày liệu làm gì đó thì làm đi- Hoàng
- Ừ- Nói rồi Dương tắt máy quay xe rồi đi thẳng tới nhà nó
Nhà nó
KÍNH KOONG
- Ai vậy- Bà Hoa từ trong nhà bước ra- Cậu đến đây làm gì, con gái tôi không phải thứ đồ để cậu tuỳ ý xài đâu, biến ngay khỏi mắt tôi- Nói rồi bà Tuyền đóng cửa lại. Nó ở trên lầu do không ngủ được nên kéo rèm ra ngắm sao cho dỡ buồn, vô tình thấy Dương tới, nó vội kéo rèm lại, rưng rưng nước mắt. Dương cũng đủ thấy nó, lòng anh đau đau lắm
- Ngọc, em xuống đây đi , anh có chuyện muốn nói, đừng như vậy mà, anh xin lỗi, anh yêu em mà, anh không muốn mất em đâu- Dương hét to lên. Trời bắt đầu mưa, mưa to lắm, nước mắt hoà lẫn với nước mưa- Em đừng như vậy, xuống nói chuyện với anh đi, anh nhớ em lắm
Nó khóc, lén kéo rèm nhìn Dương tim cô đau nhói nhưng nghĩ đến cảnh anh với Dung vui vẻ với nhau thì nó lại không thể tha thứ cho anh được dù nó muốn lắm. Còn Dương, anh vẫn cứ gọi nó như vậy. Không chịu được nữa, nó trèo lên giường bịt tại rồi lấy chăn đắp lại nhưng vẫn nghe được tiếng của Dương. Lúc đó có đám côn đồ đi ngang qua, đang say rượu cộng với việc hắn làm ồn nên đã ra tay đánh anh, mặc dù đủ sức chống lại nhưng anh không muốn anh chỉ nhìn lên phía phòng nó, máu, nước mắt cộng với mưa hoà làm 1 chảy dài trên đường.Nó nhìn hắn và vẫn cứ khóc, nó không biết mình phải làm gì nữa, liệu có ai đó có thể chỉ cho nó làm sao mới đúng không?
Còn phần nó, nó đi về nhà, tim nó đau lắm, là do Dương hay người đó, nó cũng không xác định được. Nó bước vào nhà
- Con đi đâu giờ mới về vậy hả?- Bà Tuyền hỏi giọng đầy lo lắng
- Con...........con mệt lắm, con lên phòng đây- Nó quay qua phía khác để tránh ánh mắt của mẹ nó - Con đứng lại đó- Mẹ nó nhận ra nỗi đau trên khuôn mặt nó- Có chuyện gì nói mẹ nghe đi nào
- Mẹ.........hu hu hu........- Nó khóc nức nở như trẻ con vậy rồi kể lại mọi chuyện cho mẹ nó nghe
- Thôi con nín đi mẹ không ngờ thằng Dương lại là người như vậy, mẹ sẽ nói chuyện với bác Hoa sau, thôi con lên nghỉ đi- Bà Tuyền nhẹ nhàng an ủi nó
Nó lặng lẽ bước lên phòng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Nó trèo lên giường nằm nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó cứ suy nghĩ về Dương rồi về người ấy.
Dương đang đi khắp nơi tìm nó. Dương lo cho nó lắm, nếu nó chuyện gì thì anh chẳng thể nào sống được nữa. Bỗng điện thoại anh reo lên
- Alo- Dương lên tiếng
- Ừ,mày đó hả, Ngọc về nhà rồi đấy, mày liệu làm gì đó thì làm đi- Hoàng
- Ừ- Nói rồi Dương tắt máy quay xe rồi đi thẳng tới nhà nó
Nhà nó
KÍNH KOONG
- Ai vậy- Bà Hoa từ trong nhà bước ra- Cậu đến đây làm gì, con gái tôi không phải thứ đồ để cậu tuỳ ý xài đâu, biến ngay khỏi mắt tôi- Nói rồi bà Tuyền đóng cửa lại. Nó ở trên lầu do không ngủ được nên kéo rèm ra ngắm sao cho dỡ buồn, vô tình thấy Dương tới, nó vội kéo rèm lại, rưng rưng nước mắt. Dương cũng đủ thấy nó, lòng anh đau đau lắm
- Ngọc, em xuống đây đi , anh có chuyện muốn nói, đừng như vậy mà, anh xin lỗi, anh yêu em mà, anh không muốn mất em đâu- Dương hét to lên. Trời bắt đầu mưa, mưa to lắm, nước mắt hoà lẫn với nước mưa- Em đừng như vậy, xuống nói chuyện với anh đi, anh nhớ em lắm
Nó khóc, lén kéo rèm nhìn Dương tim cô đau nhói nhưng nghĩ đến cảnh anh với Dung vui vẻ với nhau thì nó lại không thể tha thứ cho anh được dù nó muốn lắm. Còn Dương, anh vẫn cứ gọi nó như vậy. Không chịu được nữa, nó trèo lên giường bịt tại rồi lấy chăn đắp lại nhưng vẫn nghe được tiếng của Dương. Lúc đó có đám côn đồ đi ngang qua, đang say rượu cộng với việc hắn làm ồn nên đã ra tay đánh anh, mặc dù đủ sức chống lại nhưng anh không muốn anh chỉ nhìn lên phía phòng nó, máu, nước mắt cộng với mưa hoà làm 1 chảy dài trên đường.Nó nhìn hắn và vẫn cứ khóc, nó không biết mình phải làm gì nữa, liệu có ai đó có thể chỉ cho nó làm sao mới đúng không?
/54
|